Bút Vẽ Giang Sơn Mực Tô Xã Tắc
Quyển 3 - Chương 206: Giao đấu.
Khánh An
24/12/2014
“Gừ ràoooo”
Trên bầu trời thành Đông Long, một con thuồng luồng khổng lồ hung tợn rống to. Con thuồng luồng này vốn được hình thành bởi trận hình của đội ngũ ma quân, thân hình của nó phải dài đến hai mươi mét, khắp người phủ kín vảy tuyền một màu đen. Cái đầu khổng lồ lại mang hình dáng giống như đầu rắn, mỗi khi mở miệng đều lộ ra một đám răng nanh nhọn hoắt không khác gì mũi thương. Tiếng rống của nó dữ dội như một trận cuồng phong, cuốn theo một thứ hương vị hôi hám lan tràn khắp mọi ngõ ngách nơi kinh thành. Người dân bình thường vừa ngửi phải thứ mùi ấy liền hắt hơi sổ mũi liên tục, tầm mắt cũng dần trở nên lờ mờ không rõ ràng. Mà những tu luyện giả sau khi ngửi phải thứ mùi này liền cảm thấy sống lưng lạnh buốt, tinh thần cũng sinh ra sự lo lắng khó yên.
“Sát khí hòa lẫn với ma khí, công dụng khắc chế tu luyện giả nhân loại thật không nhỏ nha!”
Phía đông thành Đông Long, một ông lão râu tóc đỏ rực như lửa đang dẫn theo hơn một trăm người lao về phía cổng Bắc, vừa lúc thấy trận gió tanh hôi kia cuốn đến liền bật lên một tiếng cười nhạt khinh thường. Chỉ thấy chòm râu đỏ phất phơ trong gió đột nhiện dựng đứng cả lên, đôi mắt của ông lão trợn trừng đầy vẻ uy nghiêm và hung dữ. Hai tay ông lão thu lại bên hông, hỏa nguyên lực nhanh chóng ngưng tụ lại trên thân thể lão, sau đó theo quyền của ông lão đánh ra mà bùng phát thành một trận mây lửa lướt nhanh về phía trước. Luồng khí hôi hám vừa gặp phải trận mây lửa này liền nhanh chóng tan rã, hóa thành từng sợi khói trắng bay lên trời.
“Ha ha, lão đầu đỏ, bao nhiêu năm không gặp mà lão vẫn kém cỏi như thế sao? Có mỗi một chút ma sát khí mà cũng phải dùng đến Hỏa Vân Quyền, thật uổng công mang danh chưởng môn một phái.”
Một trận gió lạnh cuốn theo từng bông tuyết trắng chậm rãi đuổi theo đám mây lửa. Tuyết trắng như bông vừa gặp hơi nóng liền tan ra thành nước, nhẹ nhàng tẩy rửa chút ma sát khí còn vương lại nơi góc đường, đồng thời cũng xoa dịu đi chút khắc nghiệt từ đám mây lửa còn lưu lại. Từ một con hẻm nhỏ bên đường, một người phụ nữ thân hình mảnh mai như tuyết từ tốn bước ra. Đi theo sau nàng là gần năm mươi tu luyện giả thân hình vạm vỡ, chẳng qua ánh mắt bọn họ khi nhìn về phía nàng đều mang theo vẻ kính nể sâu sắc. Tóc dài trắng tinh bồng bềnh phất phơ theo gió, ánh mắt trầm tĩnh nhưng lại mang theo một tia băng lạnh khẽ liếc về phía ông lão tóc đỏ. Ông lão kia vốn râu tóc đã đỏ, lúc này sắc mặt cũng đỏ bừng lên, không biết là do tức giận hay là còn lý do nào khác nữa. Lẳng lặng nhìn về phía người phụ nữ kia một hồi lâu, rút cục ông lão tóc đỏ bực bội quay đi, hùng hồn ra lệnh cho đám đệ tử theo sau:
“Các ngươi mau bước nhanh lên, nếu còn chậm chạp nữa thì sẽ bỏ lỡ trận đại chiến quan trọng này đấy.”
“Rõ, thưa chưởng môn!”
Hơn một trăm người đồng thanh hét to một tiếng đáp lời, bước chân cũng nhanh hơn vài phần. Áo đỏ phấp phới hòa vào nhau, như một đám mây lửa nóng rực lướt nhanh về phía con mãng xà. Đúng lúc này, một tiếng bước chân nặng nề vang lên thu hút sự chú ý của mọi người. Chỉ thấy một bóng hình khổng lồ mà nhanh nhẹn lao vút đi trên đoạn đường rộng, thân hình to lớn ma sát vào không khí phát ra từng tiếng vun vút chói tai, mơ hồ còn xen lẫn một tiếng cười trong trẻo của thiếu niên. Mà đuổi theo sát bóng hình kia là một ông lão râu tóc bạc trắng, toàn thân được bao bọc trong lớp áo bào rộng thùng thình nhưng vẫn để lộ ra từng đường nét gầy gò đơn bạc. Ông lão kia liếc mắt nhìn qua hai đội ngũ nọ, thản nhiên chắp tay chào một tiếng rồi lại lao vút đi:
“Chưởng môn Hỏa Vân, chưởng môn Tuyết Sơn, đã già cả rồi mà vẫn còn giận dỗi nhau như đám thanh niên kia sao? Mà thôi, lão đây còn có việc trong người, không tiện nói nhiều với hai người nữa, hẹn gặp lại trong chiến trường.”
Tiếng cười thản nhiên lại xen lẫn vài phần tinh quái vang vọng khắp con đường, khiến cho sắc mặc của hai vị chưởng môn cùng lúc biến đổi. Ông lão râu đỏ không kìm được mà tức giận quát to, chẳng qua ánh mắt lão lại nhìn về phía người phụ nữ tóc trắng như tuyết kia mang theo vài phần chờ mong:
“Lão rối gỗ, chờ ngày sau gặp lại ta nhất định đốt sạch đám rối của lão.”
Chưởng môn phái Tuyết Sơn gương mặt vẫn bình thản như thường, thế nhưng nét băng lạnh trong mắt lại có phần bối rối. Chỉ thấy nàng quay mặt đi không nhìn về phía ông lão râu đỏ kia nữa, lãnh đạm ra lệnh cho đệ tử tăng tốc tiến lên. Ông lão râu đỏ thấy vậy cũng vội vàng tiến lên, trên mặt hiện rõ vẻ sốt ruột, chẳng qua là sốt ruột vì điều gì thì chính lão cũng không biết.
Từ khắp mọi ngả đường trong thành Đông Long, từng đoàn người vội vã đổ về phía cổng Bắc. Con thuồng luồng màu đen trên bầu trời lặng yên nhìn đám người kia từ từ tụ tập lại, trong ánh mắt hung tợn chẳng có lấy một phần lo lắng, chỉ có nét ngạo nghễ khinh thường. Đợi cho tất cả những đội ngũ tu luyện giả đã hội họp lại cùng một chỗ, con thuồng luồng mới vươn cổ rống to một tiếng. Tiếng rống ấy tựa như đang thúc giục, muốn hỏi xem đám tu luyện giả đã chuẩn bị xong chưa để bắt đầu trận chiến. Âm thanh thể hiện rõ sự coi thường khiến cho đám tu luyện giả không khỏi tức giận. Đúng lúc này, một tiếng chuông trời đột nhiên ngân vang. Tiếng chuông chậm rãi du dương, mang theo ý niệm thanh tĩnh khó tả. Những tu luyện giả mới vừa rồi còn xúc động phẫn nộ thì giờ khắc này đều đã bình tâm lại, tinh thần cũng đạt đến trạng thái tập trung tối đa chuẩn bị cho trận chiến sắp tới.
“Ha ha, đại chiến như thế này, sao có thể thiếu ta được?”
Một tiếng cười tràn ngập hứng thú bỗng nhiên vang lên. Giữa không trung chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện thêm một bóng người, chính là lão Ngô! Trên nét mặt lão Ngô vẫn còn mang theo ý cười, chẳng qua trong ánh mắt khi nhìn về phía ma quân lại không giấu được vẻ căm hận sâu sắc. Con thuồng luồng lúc này cũng đã dựng thẳng người, ánh mắt hung tợn đã trở nên nghiêm túc và cẩn trọng hơn nhiều. Bất chợt, con thuồng luồng mở miệng phát ra tiếng người, là tiếng của gã ma tướng:
“Thật không ngờ, hai mươi năm không gặp, ngươi cũng đã đạt đến một bước này rồi?”
“Đúng vậy, hai mươi năm không gặp, ngươi cũng đã mạnh hơn xưa nhiều? Thế nào, vết thương năm đó ta lưu lại trên lưng ngươi giờ còn đau nhức nữa không?”
“Ha ha, cảm ơn ngươi đã quan tâm hỏi thăm, nhờ phúc ngươi mà ta khó có được một đêm ngủ yên giấc đấy. Tiện đây ta còn muốn hỏi thăm, vết thương trước ngực ngươi giờ thế nào rồi?”
“Ha ha, vết thương ấy tốt lắm, ít nhất ta còn có được đêm an giấc.”
Lời này vừa dứt, cả hai bên bỗng nhiên bật cười, thế nhưng người bên dưới đều nghe rõ mồn một thứ sát ý hòa lẫn trong tiếng cười của bọn họ. Tiếng cười vừa dứt, lão Ngô liền quay người chắp tay nói với cha nuôi của Thanh:
“Sư bá, người vẫn khỏe chứ?”
“Ừ, ta vẫn khỏe. Vậy còn trò thì sao?”
“Cảm ơn sư bá đã hỏi thăm, học trò vẫn còn khỏe mạnh lắm.”
“Vẫn còn, vẫn còn! Ta xem chí hướng của trò nay đã không bằng xưa rồi. Thôi, thôi, chúng ta đừng nên bàn chuyện riêng nữa, trận chiến này ta còn phải nhờ trò một phen đây.”
“Dạ, học trò đã hiểu.”
Chỉ thấy thân hình lão Ngô bỗng tan biến theo gió, đến khi nhìn lại thì lão đã đứng tại trung tâm vầng trăng sáng. Một tay lão chậm rãi nắm lấy thứ ánh sáng quen thuộc mà xa lạ này, tay còn lại vững vàng chỉ về cuốn sách trời, ngón tay không ngừng biến hóa thành từng loại thủ ấn huyền ảo.
“Vô Nhân, đã hai mươi năm rồi, trận chiến của chúng ta cũng nên kết thúc mà thôi!”
“Được, ngươi đã nói vậy thì chúng ta cũng nên dứt khoát một lần đi thôi.”
Lời ấy vừa ngưng, cả hai người đồng loạt ra tay. Chỉ thấy từng đội ma quân theo sự chỉ huy của gã ma tướng mà di chuyền theo những phương vị bí hiểm. Ma sát khí trong trận hình của bọn chúng cuồn cuộn bốc lên, ngưng tụ lại trên mình con thuồng luồng khổng lồ. Thân hình khổng lồ của con thuồng luồng chợt động, móng vuốt thô bạo đập về phía cuốn sách trời, dường như muốn dùng một trảo này mà xé tan trận hình của phe nhân loại. Đối diện với đòn công kích cuồng bạo của đối phương, bàn tay đang bắt ấn của lão Ngô bất chợt ngừng lại. Đầu ngón tay cái chạm vào đầu ngón giữa, ba ngón tay còn lại dựng thẳng chỉ về phía con thuồng luồng. Trên cuốn sách trời đột nhiên hiện ra một vòng sáng sao rực rỡ, ánh sao bàng bạc tựa như từng ngọn thương đâm thẳng về phía con quái vật dữ tợn.
“Choang!”
Móng vuốt va chạm với ánh sao lại phát ra từng chuỗi thanh âm lanh lảnh như tiếng binh khí giao tranh. Chỉ thấy trên tầng vảy giáp đen tuyền nơi móng vuốt chốc chốc lại lóe lên từng chùm hoa lửa, mà móng vuốt chịu sự công kích liên tục lại trì trệ chỉ có thể nhích lên từng chút. Con thuồng luồng khổng lồ thấy vậy thì há rộng mồm phun ra một luồng ma sát khí đặc quánh. Ma sát khí vừa bám lên móng vuốt liền hình thành một tầng bảo hộ thăm thẳm, ánh sao rơi vào trong ma sát khí liên tục bị bào mòn rồi tan biến. Móng vuốt không còn bị ngăn cản nữa liền gia tốc đánh về phía cuốn sách trời, âm thanh ma sát “u u” chói tai vang lên tựa như muốn xé rách màng nhĩ người nghe. Đúng lúc này, vòng sáng trong cuốn sách trời đột nhiên xoay tròn, hóa thành một bánh xe bạc khổng lồ đập thẳng về phía móng vuốt. Chỉ vừa va chạm, cả móng vuốt và bánh xe bạc đã nhanh chóng tách ra. Một đòn đầu tiên này, cả hai bên lực lượng ngang nhau, chẳng bên nào chiếm được lợi thế.
Thuồng luồng lại động, sách trời cũng chuyển, chuẩn bị giao đấu lần thứ hai. Chẳng qua, không một ai nhận ra được, một đôi mắt đang lẳng lặng nhìn về phía trận giao chiến nọ, bình thản chờ đợi một thời cơ.
Trên bầu trời thành Đông Long, một con thuồng luồng khổng lồ hung tợn rống to. Con thuồng luồng này vốn được hình thành bởi trận hình của đội ngũ ma quân, thân hình của nó phải dài đến hai mươi mét, khắp người phủ kín vảy tuyền một màu đen. Cái đầu khổng lồ lại mang hình dáng giống như đầu rắn, mỗi khi mở miệng đều lộ ra một đám răng nanh nhọn hoắt không khác gì mũi thương. Tiếng rống của nó dữ dội như một trận cuồng phong, cuốn theo một thứ hương vị hôi hám lan tràn khắp mọi ngõ ngách nơi kinh thành. Người dân bình thường vừa ngửi phải thứ mùi ấy liền hắt hơi sổ mũi liên tục, tầm mắt cũng dần trở nên lờ mờ không rõ ràng. Mà những tu luyện giả sau khi ngửi phải thứ mùi này liền cảm thấy sống lưng lạnh buốt, tinh thần cũng sinh ra sự lo lắng khó yên.
“Sát khí hòa lẫn với ma khí, công dụng khắc chế tu luyện giả nhân loại thật không nhỏ nha!”
Phía đông thành Đông Long, một ông lão râu tóc đỏ rực như lửa đang dẫn theo hơn một trăm người lao về phía cổng Bắc, vừa lúc thấy trận gió tanh hôi kia cuốn đến liền bật lên một tiếng cười nhạt khinh thường. Chỉ thấy chòm râu đỏ phất phơ trong gió đột nhiện dựng đứng cả lên, đôi mắt của ông lão trợn trừng đầy vẻ uy nghiêm và hung dữ. Hai tay ông lão thu lại bên hông, hỏa nguyên lực nhanh chóng ngưng tụ lại trên thân thể lão, sau đó theo quyền của ông lão đánh ra mà bùng phát thành một trận mây lửa lướt nhanh về phía trước. Luồng khí hôi hám vừa gặp phải trận mây lửa này liền nhanh chóng tan rã, hóa thành từng sợi khói trắng bay lên trời.
“Ha ha, lão đầu đỏ, bao nhiêu năm không gặp mà lão vẫn kém cỏi như thế sao? Có mỗi một chút ma sát khí mà cũng phải dùng đến Hỏa Vân Quyền, thật uổng công mang danh chưởng môn một phái.”
Một trận gió lạnh cuốn theo từng bông tuyết trắng chậm rãi đuổi theo đám mây lửa. Tuyết trắng như bông vừa gặp hơi nóng liền tan ra thành nước, nhẹ nhàng tẩy rửa chút ma sát khí còn vương lại nơi góc đường, đồng thời cũng xoa dịu đi chút khắc nghiệt từ đám mây lửa còn lưu lại. Từ một con hẻm nhỏ bên đường, một người phụ nữ thân hình mảnh mai như tuyết từ tốn bước ra. Đi theo sau nàng là gần năm mươi tu luyện giả thân hình vạm vỡ, chẳng qua ánh mắt bọn họ khi nhìn về phía nàng đều mang theo vẻ kính nể sâu sắc. Tóc dài trắng tinh bồng bềnh phất phơ theo gió, ánh mắt trầm tĩnh nhưng lại mang theo một tia băng lạnh khẽ liếc về phía ông lão tóc đỏ. Ông lão kia vốn râu tóc đã đỏ, lúc này sắc mặt cũng đỏ bừng lên, không biết là do tức giận hay là còn lý do nào khác nữa. Lẳng lặng nhìn về phía người phụ nữ kia một hồi lâu, rút cục ông lão tóc đỏ bực bội quay đi, hùng hồn ra lệnh cho đám đệ tử theo sau:
“Các ngươi mau bước nhanh lên, nếu còn chậm chạp nữa thì sẽ bỏ lỡ trận đại chiến quan trọng này đấy.”
“Rõ, thưa chưởng môn!”
Hơn một trăm người đồng thanh hét to một tiếng đáp lời, bước chân cũng nhanh hơn vài phần. Áo đỏ phấp phới hòa vào nhau, như một đám mây lửa nóng rực lướt nhanh về phía con mãng xà. Đúng lúc này, một tiếng bước chân nặng nề vang lên thu hút sự chú ý của mọi người. Chỉ thấy một bóng hình khổng lồ mà nhanh nhẹn lao vút đi trên đoạn đường rộng, thân hình to lớn ma sát vào không khí phát ra từng tiếng vun vút chói tai, mơ hồ còn xen lẫn một tiếng cười trong trẻo của thiếu niên. Mà đuổi theo sát bóng hình kia là một ông lão râu tóc bạc trắng, toàn thân được bao bọc trong lớp áo bào rộng thùng thình nhưng vẫn để lộ ra từng đường nét gầy gò đơn bạc. Ông lão kia liếc mắt nhìn qua hai đội ngũ nọ, thản nhiên chắp tay chào một tiếng rồi lại lao vút đi:
“Chưởng môn Hỏa Vân, chưởng môn Tuyết Sơn, đã già cả rồi mà vẫn còn giận dỗi nhau như đám thanh niên kia sao? Mà thôi, lão đây còn có việc trong người, không tiện nói nhiều với hai người nữa, hẹn gặp lại trong chiến trường.”
Tiếng cười thản nhiên lại xen lẫn vài phần tinh quái vang vọng khắp con đường, khiến cho sắc mặc của hai vị chưởng môn cùng lúc biến đổi. Ông lão râu đỏ không kìm được mà tức giận quát to, chẳng qua ánh mắt lão lại nhìn về phía người phụ nữ tóc trắng như tuyết kia mang theo vài phần chờ mong:
“Lão rối gỗ, chờ ngày sau gặp lại ta nhất định đốt sạch đám rối của lão.”
Chưởng môn phái Tuyết Sơn gương mặt vẫn bình thản như thường, thế nhưng nét băng lạnh trong mắt lại có phần bối rối. Chỉ thấy nàng quay mặt đi không nhìn về phía ông lão râu đỏ kia nữa, lãnh đạm ra lệnh cho đệ tử tăng tốc tiến lên. Ông lão râu đỏ thấy vậy cũng vội vàng tiến lên, trên mặt hiện rõ vẻ sốt ruột, chẳng qua là sốt ruột vì điều gì thì chính lão cũng không biết.
Từ khắp mọi ngả đường trong thành Đông Long, từng đoàn người vội vã đổ về phía cổng Bắc. Con thuồng luồng màu đen trên bầu trời lặng yên nhìn đám người kia từ từ tụ tập lại, trong ánh mắt hung tợn chẳng có lấy một phần lo lắng, chỉ có nét ngạo nghễ khinh thường. Đợi cho tất cả những đội ngũ tu luyện giả đã hội họp lại cùng một chỗ, con thuồng luồng mới vươn cổ rống to một tiếng. Tiếng rống ấy tựa như đang thúc giục, muốn hỏi xem đám tu luyện giả đã chuẩn bị xong chưa để bắt đầu trận chiến. Âm thanh thể hiện rõ sự coi thường khiến cho đám tu luyện giả không khỏi tức giận. Đúng lúc này, một tiếng chuông trời đột nhiên ngân vang. Tiếng chuông chậm rãi du dương, mang theo ý niệm thanh tĩnh khó tả. Những tu luyện giả mới vừa rồi còn xúc động phẫn nộ thì giờ khắc này đều đã bình tâm lại, tinh thần cũng đạt đến trạng thái tập trung tối đa chuẩn bị cho trận chiến sắp tới.
“Ha ha, đại chiến như thế này, sao có thể thiếu ta được?”
Một tiếng cười tràn ngập hứng thú bỗng nhiên vang lên. Giữa không trung chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện thêm một bóng người, chính là lão Ngô! Trên nét mặt lão Ngô vẫn còn mang theo ý cười, chẳng qua trong ánh mắt khi nhìn về phía ma quân lại không giấu được vẻ căm hận sâu sắc. Con thuồng luồng lúc này cũng đã dựng thẳng người, ánh mắt hung tợn đã trở nên nghiêm túc và cẩn trọng hơn nhiều. Bất chợt, con thuồng luồng mở miệng phát ra tiếng người, là tiếng của gã ma tướng:
“Thật không ngờ, hai mươi năm không gặp, ngươi cũng đã đạt đến một bước này rồi?”
“Đúng vậy, hai mươi năm không gặp, ngươi cũng đã mạnh hơn xưa nhiều? Thế nào, vết thương năm đó ta lưu lại trên lưng ngươi giờ còn đau nhức nữa không?”
“Ha ha, cảm ơn ngươi đã quan tâm hỏi thăm, nhờ phúc ngươi mà ta khó có được một đêm ngủ yên giấc đấy. Tiện đây ta còn muốn hỏi thăm, vết thương trước ngực ngươi giờ thế nào rồi?”
“Ha ha, vết thương ấy tốt lắm, ít nhất ta còn có được đêm an giấc.”
Lời này vừa dứt, cả hai bên bỗng nhiên bật cười, thế nhưng người bên dưới đều nghe rõ mồn một thứ sát ý hòa lẫn trong tiếng cười của bọn họ. Tiếng cười vừa dứt, lão Ngô liền quay người chắp tay nói với cha nuôi của Thanh:
“Sư bá, người vẫn khỏe chứ?”
“Ừ, ta vẫn khỏe. Vậy còn trò thì sao?”
“Cảm ơn sư bá đã hỏi thăm, học trò vẫn còn khỏe mạnh lắm.”
“Vẫn còn, vẫn còn! Ta xem chí hướng của trò nay đã không bằng xưa rồi. Thôi, thôi, chúng ta đừng nên bàn chuyện riêng nữa, trận chiến này ta còn phải nhờ trò một phen đây.”
“Dạ, học trò đã hiểu.”
Chỉ thấy thân hình lão Ngô bỗng tan biến theo gió, đến khi nhìn lại thì lão đã đứng tại trung tâm vầng trăng sáng. Một tay lão chậm rãi nắm lấy thứ ánh sáng quen thuộc mà xa lạ này, tay còn lại vững vàng chỉ về cuốn sách trời, ngón tay không ngừng biến hóa thành từng loại thủ ấn huyền ảo.
“Vô Nhân, đã hai mươi năm rồi, trận chiến của chúng ta cũng nên kết thúc mà thôi!”
“Được, ngươi đã nói vậy thì chúng ta cũng nên dứt khoát một lần đi thôi.”
Lời ấy vừa ngưng, cả hai người đồng loạt ra tay. Chỉ thấy từng đội ma quân theo sự chỉ huy của gã ma tướng mà di chuyền theo những phương vị bí hiểm. Ma sát khí trong trận hình của bọn chúng cuồn cuộn bốc lên, ngưng tụ lại trên mình con thuồng luồng khổng lồ. Thân hình khổng lồ của con thuồng luồng chợt động, móng vuốt thô bạo đập về phía cuốn sách trời, dường như muốn dùng một trảo này mà xé tan trận hình của phe nhân loại. Đối diện với đòn công kích cuồng bạo của đối phương, bàn tay đang bắt ấn của lão Ngô bất chợt ngừng lại. Đầu ngón tay cái chạm vào đầu ngón giữa, ba ngón tay còn lại dựng thẳng chỉ về phía con thuồng luồng. Trên cuốn sách trời đột nhiên hiện ra một vòng sáng sao rực rỡ, ánh sao bàng bạc tựa như từng ngọn thương đâm thẳng về phía con quái vật dữ tợn.
“Choang!”
Móng vuốt va chạm với ánh sao lại phát ra từng chuỗi thanh âm lanh lảnh như tiếng binh khí giao tranh. Chỉ thấy trên tầng vảy giáp đen tuyền nơi móng vuốt chốc chốc lại lóe lên từng chùm hoa lửa, mà móng vuốt chịu sự công kích liên tục lại trì trệ chỉ có thể nhích lên từng chút. Con thuồng luồng khổng lồ thấy vậy thì há rộng mồm phun ra một luồng ma sát khí đặc quánh. Ma sát khí vừa bám lên móng vuốt liền hình thành một tầng bảo hộ thăm thẳm, ánh sao rơi vào trong ma sát khí liên tục bị bào mòn rồi tan biến. Móng vuốt không còn bị ngăn cản nữa liền gia tốc đánh về phía cuốn sách trời, âm thanh ma sát “u u” chói tai vang lên tựa như muốn xé rách màng nhĩ người nghe. Đúng lúc này, vòng sáng trong cuốn sách trời đột nhiên xoay tròn, hóa thành một bánh xe bạc khổng lồ đập thẳng về phía móng vuốt. Chỉ vừa va chạm, cả móng vuốt và bánh xe bạc đã nhanh chóng tách ra. Một đòn đầu tiên này, cả hai bên lực lượng ngang nhau, chẳng bên nào chiếm được lợi thế.
Thuồng luồng lại động, sách trời cũng chuyển, chuẩn bị giao đấu lần thứ hai. Chẳng qua, không một ai nhận ra được, một đôi mắt đang lẳng lặng nhìn về phía trận giao chiến nọ, bình thản chờ đợi một thời cơ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.