Bút Vẽ Giang Sơn Mực Tô Xã Tắc

Quyển 3 - Chương 207: Ma sứ!

Khánh An

24/12/2014

“Bẩm sứ giả, Ma Vân Tuyệt Sát Trận đã chuẩn bị xong rồi!”

“Ồ, vậy à. Nếu ta không nhầm thì ngươi là Ám, thanh niên ưu tú nhất của tộc Ám Dạ đúng không? Lần này ngươi làm việc khá lắm, chờ khi chiến thắng trở về ta nhất định sẽ tiến cử ngươi với cấp trên. Cố gắng mà phát huy nhé.”

Vừa nghe được lời này, trong ánh mắt lãnh đạm của Ám đột nhiên xuất hiện vẻ mừng rỡ và kích động khó tả. Vội vàng chắp tay khom người làm lễ với sứ giả ma tộc, Ám cẩn thận nói ra lời cảm ơn:

“Cảm ơn sứ giả đã cất nhắc, thuộc hạ nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của sứ giả.”

“Tốt lắm, tốt lắm! Thôi, cũng đến lúc thực hiện bước tiếp theo rồi! Ngươi mau đi đi, đừng nên để lỡ thời cơ.”

“Thuộc hạ đã hiểu, xin ma sứ cứ yên tâm.”

Dứt lời, Ám liền xoay người rời đi. Trên khuôn mặt Ám lúc này lộ rõ vẻ quyết tâm vô cùng, hắn đã chờ đợi cơ hội này không biết bao nhiêu lâu rồi! Lần này dù có phải cố gắng đến mức nào hắn cũng quyết không để cơ hội quý giá ấy vuột mất. Nhất định, nhất định! Ám tự nhủ lòng mình như vậy.

“Ồ?”

Một tia sáng vàng mờ nhạt bất chợt lóe lên trong căn phòng tối tăm rồi biến mất ngay lập tức. Chẳng qua, khoảnh khắc ngắn ngủi ấy lại không thoát được ánh mắt sắc bén của tên sứ giả ma tộc. Kinh ngạc nhìn bóng lưng Ám dần dần rời xa, trong ánh mắt gã ma sức thoáng hiện lên nét đắn đo khó hiểu. Chỉ có điều thanh âm va chạm mãnh liệt của trận đại chiến đã lại tiếp tục vang lên khiến cho gã không có nhiều thời gian để suy nghĩ. Khẽ lắc đầu xếp chuyện kỳ lạ vừa rồi sang một bên, gã sứ giả nhẹ nhàng hóa thành một cái bóng mờ bay vào tầng mây đen trên trời.

****************************

“Ríttttt gàooo!”

Thân hình khổng lồ của con thuồng luồng bất chợt phóng thẳng về phía cuốn sách trời, cái miệng đen ngòm há rộng hết cỡ mà gào thét lên những thanh âm chói tai. Tầng tầng lớp lớp sóng âm thanh rung động cùng lúc với biên độ cao khiến cho đất trời cũng phải rạn nứt. Cuốn sách trời nào chịu kém cạnh, ngay lập tức tung ra đòn phản kích. Trang sách lật mở liên tục phát ra âm thanh bình bình đều đặn như tiếng đọc sách, mượn sức mạnh văn hiến ngàn năm để khuất phục sự hoang dã bạo ngược của con quái vật. Dân chúng trong thành Đông Long nghe được tiếng đọc sách ấy liền cất giọng ngâm nga theo, chẳng phân biệt là kẻ trí sĩ hay người nông phu, chẳng ngại ngần ranh giới giàu nghèo, chẳng chia cách là nam hay nữ. Nền văn hiến của một dân tộc nào có quản chi những điều ấy!



Tiếng đọc sách càng lúc càng vang vọng, thanh âm kéo dài mà hùng hồn tựa như tiếng vọng của đất trời. Đối mặt với thứ thanh âm chính trực như lẽ tự nhiên ấy, tiếng gào rít hoang dại của con quái vật thật chẳng đáng kể. Một đòn công kích bị vô hiệu, con thuồng luồng lại chuyển sang phương thức tấn công khác. Từng trận ma sát khí từ trong khoang miệng rộng và hai lỗ mũi của con thuồng luồng không ngừng phun ra, chậm rãi ăn mòn ánh sáng tỏa ra từ cuốn sách trời. Một mảnh sáng bạc che chắn phía trước cuốn sách trời đã bị con thuồng luồng dùng phương thức này phá tan, cuốn sách trời đã sắp sửa bại lộ trước sự phá hoại của con quái vật.

Tiếng đọc sách dần lặng, nhưng không phải là biến mất hoàn toàn trước sự chèn ép bạo lực của con quái vật, mà là bình tĩnh chuẩn bị để phản kích lại ách áp bức ấy. Đúng lúc này, cuốn sách trời đột nhiên phát sáng. Ánh sáng bạc nhanh chóng tụ lại cùng một chỗ, hòa chung với thanh âm ngâm xướng hùng hồn mà hình thành nên một khối cầu khổng lồ. Khối cầu vội vã thu nhỏ, càng lúc càng ngưng tụ, sau cùng hóa thành một điểm sáng bạc nho nhỏ bắn thẳng về phía cái miệng đen ngòm của con thuồng luồng. Một điểm sáng bạc nhỏ nhoi ấy thế nhưng lại dễ dàng xé rách từng trận ma sát khí hôi hám do con thuồng luồng phun ra, sau đó liền chui tọt vào trong miệng con quái vật.

Cặp mắt đen thăm thẳm của con quái vật nhất thời trợn trừng, cái miệng rộng không ngừng phun ra từng trận ma sát khí, cố gắng để khạc viên cầu bạc kia ra ngoài. Thế nhưng bất kể nó có cố gắng cách nào, viên cầu nho nhỏ ấy vẫn chậm rãi chui sâu vào trong cuống họng của con quái vật. Ánh sáng bạc le lói xuyên thấu qua lớp da thô dày, xuyên thấu qua tầng vảy đen chặt chẽ, càng lúc càng nhiều. Thế rồi viên cầu bạc bùng nổ. Tiếng nổ không vang dội, cũng không trầm đục, mà chỉ thoáng văng vẳng như gần như xa. Thân thể khổng lồ của con quái vật bỗng co giật từng hồi, cái miệng rộng đen ngòm liên tục gầm rú lên từng tràng âm thanh thảm thiết.

“Bụp!”

Cặp mắt của con thuồng luồng vốn đã trợn to hết cỡ, lúc này lại bất chợt vỡ tan. Lấy đôi mắt làm điểm bắt đầu, cả một khúc đầu của con thuồng luồng cứ thế mà sụp đổ, vỡ tan thành vô số mảnh. Khói đen hôi hám không ngừng phun ra thành vòi, thân thể to lớn không toàn vẹn của con thuồng luồng đột nhiên rơi thẳng xuống mặt đất, khiến cho cả tòa thành Đông Long cũng phải chấn động một phen.

“Ồ, con quái vật ấy bị giết rồi sao?”

“Thế chẳng nhẽ lại là giả? Đầu nó chả nổ tung rồi còn gì nữa.”

“Vậy chẳng phải là chúng ta thắng rồi à?”

“Sao có chuyện dễ dàng thế được, đám ma tộc này sống dai lắm.”

“Này, đừng có nói lung tung nữa, mau tập trung quan sát đi kìa!”

Tiếng nghị luận xôn xao vang lên trong trận hình phe nhân loại. Vài người còn trẻ tuổi vui vẻ hô hào như thể đã thắng trận đến nơi, lại có người già dặn hơn mang theo ánh mắt nghi hoặc mà nhìn chằm chằm về phía xác con thuồng luồng. Bất chợt, một thanh âm ma sát trầm trọng vang lên khiến đám tu luyện giả còn trẻ tuổi đều im lặng lại. Thân hình không đầu của con quái vật đột nhiên cử động, chầm chậm dựng thẳng mình lên như thể đang nhìn về phía đám tu luyện giả. Ma sát khí đen ngòm hôi hám một lần nữa tụ lại trên thân thể con thuồng luồng. Từ miệng vết thương trên cổ con quái vật, một cái đầu còn to hơn trước nhanh chóng mọc ra. Sau một hồi giằng co khó khăn, rút cuộc cái đầu ấy tách ra làm đôi, hóa thành hai cái đầu dữ tợn vô cùng.



“Gràooooooo!”

Rống to một tiếng thị uy với đám tu luyện giả, con thuồng luồng lại chuyển mình bay lên không trung, một lần nữa tấn công về phía cuốn sách trời. Cái đầu bên trái của con thuồng luồng đột nhiên vươn về phía tầng mây đen, há rộng mồm mà hút lấy từng trận ma khí. Cái đầu bên phải lại khẽ đảo một vòng, phun ra một luồng ma khí đậm đặc vô cùng. Nguyên tố tự nhiên vừa chạm phải luồng ma khí ấy liền biến chất, hóa thành một thứ nguyên tố không có bất cứ thuộc tính gì, sau đó lại nhanh chóng chuyển đổi thành ma khí đen ngòm. Chỉ trong chớp mắt, nguyên tố trong phạm vi hai mươi mét xung quanh con quái vật đã hoàn toàn bị biến đổi thành ma khí, mà con quái vật vùng vẫy giữa một bể ma khí ấy lại càng thêm linh hoạt và uy mãnh.

Sắc mặt lão Ngô lúc này đã trở nên thận trọng vô cùng, ánh mắt sắc bén chỉ nhìn chằm chằm vào trận ma khí xung quanh thân thể con quái vật. Đôi tay lão chuyển động càng lúc càng nhanh, liên tục biến đổi thành những thủ ấn phức tạp. Xung quanh lão Ngô, những vì sao tỏa sáng rực rỡ, ánh sáng bạc thậm chí còn chói mắt hơn cả ánh nắng chói chang của ngày hè. Ánh sáng bạc phác lên cuốn sách trời từng đường nét mơ hồ, tổ hợp lại thành một đồ án lạ thường. Từng đường nét phức tạp chầm chậm trở nên rõ ràng, đồ án nọ cũng càng lúc càng chân thực, sau cùng như sống lại từ trong trang sách.

“Rúuuuu”

Một con cá khổng lồ toàn thân mang màu trắng bạc nhẹ nhàng quẫy đua bơi ra khỏi cuốn sách trời. Chín cái vây dài dọc theo sống lưng của con cá đồng loạt lay động. Thân hình đồ sộ ấy thoáng chốc đã thoát khỏi lực cản của không khí, lao thẳng vào trong bể ma khí đen thăm thẳm. Chỉ thấy sắc bạc tinh khiết trên mình cá dần bị nhiễm một thứ sắc đen ô uế, mà lớp ma khí xung quanh con cá lại trở nên mờ nhạt dần.

“Rốnggggg!”

Con thuồng luồng giận dữ rống lên một tiếng to, cái đầu đang phun ra ma khí lập tức chuyển hướng đớp thẳng về phía con cá bạc. Thế nhưng, cú đớp đáng sợ của con thuồng luồng lại chỉ có thể cắn vào không khí, mà thân hình của con cá bạc chẳng biết đã trốn vào trong lớp ma khí tự bao giờ. Bể ma khí đậm đặc quanh thân con thuồng luồng nhanh chóng trở nên mờ nhạt. Nguồn cung cấp ma khí vốn dồi dào như suối lúc này cũng trì trệ tắc nghẽn, không cách nào bổ sung kịp thời cho bể ma khí. Con thuồng luồng tức tối quẫy mình thật mạnh khiến cho bể ma khí chao đảo sục sôi, cái đuôi khổng lồ càng quét thêm một vòng khắp bể ma khí, rút cục cũng đánh bật được con cá bạc ra ngoài.

Thân hình cá bạc lúc này đã chuyển hoàn toàn thành màu đen như mực, thể tích cũng tăng thêm mấy phần, cồng kềnh to lớn mà lại vẫn có thể trôi nổi được trong không trung. Cặp mắt luôn nhắm chặt của con cá bất chợt mở ra, nhìn thẳng về phía vầng trăng sáng treo giữa trời. Lão Ngô thấy vậy liền chắp tay làm lễ với con cá, thế rồi lại biến đổi thủ ấn điều động ánh sáng bạc chiếu vào đôi mắt đang mở to kia. Vừa tiếp xúc với luồng ánh sáng bạc ấy, thân thể đen tuyền của con cá bạc lập tức bốc hơi, trở nên mờ nhạt dần rồi tan biến. Toàn bộ số ma khí đã bị nó nuốt vào cũng tan biến theo, khiến cho bể ma khí quanh thân thuồng luồng đột nhiên thiếu hụt đi một lượng lớn ma khí. Lớp khói đen còn lại cũng đã mất đi tác dụng đồng hóa nguyên tố tự nhiên, đòn công kích của con thuồng luồng lại một lần nữa thất bại.

“Vô Nhân, ngươi làm việc thật chậm chạp quá đấy. Cuối cùng vẫn phải đến lượt ta ra tay mà!”

Một tiếng than thở bất chợt vọng lại từ trong tầng mây đen. Vừa nghe được thanh âm ấy, trong đôi mắt sâu thẳm u tối của con thuồng luồng đột nhiên lóe lên một tia giận dữ. Mà bên phe nhân loại, sắc mặt của những người dẫn đầu cũng biến đổi đột ngột, tràn ngập một vẻ lo lắng. Lão Ngô nghe thấy thanh âm ấy thì không khỏi nhắm mắt thở dài một tiếng, chầm chậm lắc đầu mà than:

“Ma tộc các ngươi chuẩn bị cũng thật kỹ lưỡng đấy, không ngờ lại điều động đến hai tên ma tướng cấp bậc Lưỡng Nghi tham dự vào kế hoạch này!”

“Không, ngươi sai rồi! Ta không phải ma tướng, ta là ma sứ!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bút Vẽ Giang Sơn Mực Tô Xã Tắc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook