Bye Bye

Chương 68

Tây Tây Đặc

13/07/2024

Giao Bạch ăn bữa sáng và bữa trưa cùng lúc luôn, cậu không thấy ngon miệng trước bát cơm thơm mềm và một bàn thức ăn cho lắm.

“Cậu Bạch, chúng tôi đã giấu anh Chẩm chuyện tối qua.” Thích Nhị bên cạnh nói, “Anh ấy làm việc ở nơi khác, các anh em sợ anh ấy phân tâm.”

Khi anh Chẩm hỏi thăm, mọi người đều nhất trí nói Tây Thành vẫn bình an, em trai anh cũng bình an.

“Tôi hiểu đạo lý, trước khi anh ấy trở về, tôi sẽ không nói cho anh ấy biết.” Giao Bạch hiểu.

Thích Nhị yên lòng lui ra.

Giao Bạch uống hai hớp canh, ném chiếc thìa nhỏ tinh xảo vào trong bát, sau đó vội vàng đứng tiếp đón người thiếu niên được dìu vào.

Thẩm Nhi An đã tỉnh dậy từ lâu, bây giờ mới đến Lan Mặc Phủ, cuối cùng y đã kéo mình ra khỏi thế giới mục nát một chút.

Dù vậy, nội tâm y vẫn vẫn có một lỗ hổng thối rữa.

Nát từ trong ra ngoài, không cảm thấy đau, nhưng quá xấu xí, phát tởm.

Phát tởm chính mình.

Vĩnh viễn không lành được.

Trên núi Sanh toàn là tuyết, vẫn đang rơi. Tuyết rơi vừa lớn vừa dữ dội.

Giao Bạch run lên: “Đói bụng rồi nhỉ, trước tiên ăn chút gì đã, ăn xong rồi chúng ta trò chuyện tiếp.”

Thẩm Nhi An không nhúc nhích.

Giao Bạch bảo người dìu Thẩm Nhi An lùi xuống, tự cậu đi qua đỡ. Nhưng thể trạng của cậu không sánh bằng tay chân nhà họ Thích nên đỡ rất bất ổn.

Thẩm Nhi An chậm rãi đứng thẳng.

Thấy tầm mắt Thẩm Nhi An rơi trên bụng mình, Giao Bạch hiểu ý nói: “Đã không sao rồi.”

“Tôi, xem xem.” Thẩm Nhi An cụp mắt xuống, quầng mắt thâm đen, khí sắc rất kém.

Giao Bạch nhìn quanh phòng ăn, đều là camera, đều là mắt của Thích Dĩ Lạo. Không biết lúc ở công ty, Thích Dĩ Lạo có xem màn hình giám sát không.

Giao Bạch kéo tay áo ngắn lên, buổi trưa cậu tỉnh lại đã chườm lạnh một lúc, sao có thể lành nhanh vậy được.

Thiếu niên trước mặt đang nghẹn ngào, kìm nén và đau buồn.

Giao Bạch sửa sang quần áo, kéo y đến ngồi xuống trước bàn rồi cho y một bát cháo nhỏ cùng một đôi đũa: “Ăn đi.”

Thẩm Nhi An nôn mửa trong phòng khám một lúc lâu, dạ dày trống rỗng và đau như lửa đốt. Y thẫn thờ nhìn bát cháo duy nhất trên bàn, thứ ánh lên trong đôi mắt đỏ hoe không phải là một góc vắng lặng và bí ẩn của lâu đài, mà chỉ có người đang nhìn y đầy quan tâm.

Giao Bạch cố ý yêu cầu dì Liễu nấu cháo. Sự chán ghét bản thân của Thẩm Nhi An chắc chắn đã đến mức cực hạn, vượt quá mức đó là y sẽ tự sát.

Thẩm Nhi An giống Lễ Giác, hào quang nhân vật chính sẽ không cho bọn họ chết thành công mà chỉ giày vò họ.

Từ mở đầu, quá trình, đến kết cục, đều là hai chữ kia.

Giao Bạch nhét tay trái bị thương trong túi quần, không lấy ra. Thẩm Nhi An lại bướng bỉnh khăng khăng nhìn nó.

“...” Giao Bạch đặt bàn tay xanh xanh tím tím lên bàn, cho y xem đủ.

Thẩm Nhi An cứng đờ hồi lâu, vùi khuôn mặt phờ phạc vào lòng bàn tay, đập mạnh đầu vào mép bàn, sống lưng không thẳng lên được.

Thiếu niên như thể mắc bệnh nặng, vẫn đang trong quá trình điều trị. Tự tôn, tinh thần phấn chấn vốn không nhiều mấy, sức sống... Tất cả đều bị ma bệnh mang đi.

Giao Bạch vốn muốn rời khỏi, để Thẩm Nhi An ngồi một mình trong chốc lát. Tuy nhiên, cậu còn chưa đứng dậy thì Thẩm Nhi An đã mở miệng, thanh âm chảy dọc kẽ ngón tay, mơ hồ mà nặng nề.

“Xin lỗi.”

Không đợi Giao Bạch đáp lại, Thẩm Nhi An đã cười tự giễu: “Lời này, đầu năm nay, tôi đã nói với cậu.”

Giao Bạch xoay móc khóa trên điện thoại.

“Tôi tưởng, đó là, lần cuối cùng, cậu bị thương, vì tôi.” Phế phủ Thẩm Nhi An như bị thứ gì đó đâm mấy cái lỗ, khó thở, “Từ khi cậu chuyển tới trường Trung học Số 3, quen biết tôi, vẫn luôn, bị thương.”

Y vẫn đang tì đầu lên bàn, còn có một hai giọt chất lỏng trên mặt đất bên chân: “Trước kia là tôi, gián tiếp gây cho cậu, tổn thương.”

“Bây giờ là, trực tiếp tổn thương cậu.” Giọng Thẩm Nhi An vừa thấp vừa khản đặc.

Giao Bạch đi sang ngồi, vỗ bờ vai run rẩy của y: “Bạn tôi à, đừng cảm thấy tội lỗi như thế, cậu cũng là người bị hại.”

Thẩm Nhi An càng nghẹn ngào hơn.

Giao Bạch biết rất rõ rằng sự an ủi của cậu là vô ích.

Nhất định thuộc tính cố chấp của Thẩm Nhi An đầy ắp, bất kể loại cảm xúc nào cũng cố chấp. Đúng hay sai, trên cơ bản là định nghĩa cá nhân của y, chính y nói mới tính.

Khi bát cháo chuyển từ âm ấm sang nguội lạnh, Thẩm Nhi An mới thả hai tay che mặt xuống. Y nhìn mặt bàn, hai mắt đỏ hoe, uể oải suy sụp.

Giao Bạch dùng một tay chống má: “Có thể trò chuyện không?”

Thẩm Nhi An khẽ gật đầu.

“Tôi biết chuyện đã xảy ra thông qua Lễ Giác.” Giao Bạch nói, “Cậu đã liên lạc với người bạn đưa cậu tới Tây Thành chưa? Đối phương không tìm thấy cậu, nhất định nôn nóng lắm đấy.”

“Liên hệ, rồi.” Thẩm Nhi An khàn giọng trả lời, “Anh ta là, người của tôi.”

Cuối cùng, Thẩm Nhi An nói ra tên một người, Đàm Quân.

Trong đầu Giao Bạch nổ tung một đóa hoa cốt truyện nho nhỏ, Đàm Quân à, đệt, hắn ta là nhân vật thủ lĩnh đội khoa học kỹ thuật của Thẩm Nhi An.

Đồng thời là người thầm mến cô gái hái chè - mẹ ruột Thẩm Nhi An, đến trợ giúp y đá rơi Thẩm Ký xuống để thay thế, phá đổ nhà họ Sầm.

Một người đáng tin cậy như vậy mà còn thua dưới vầng sáng nhân vật chính của Lễ Giác.

Nói đúng hơn là, tuyến chính của hai nhân vật chính đã dẫn dắt hắn ta.

Trong truyện tranh, Đàm Quân là quân sư cũng là tướng quân của Thẩm Nhi An, một nhân vật trâu bò văn võ song toàn. Hắn ta bị Thẩm Nhi An phái đi tìm Lễ Giác, trúng phải cạm bẫy do Sầm Cảnh Mạt đã bố trí cho hắn ta từ rất sớm, chết thê thảm. Trước khi chết còn bị một đám người...

Giao Bạch xua đi những cảnh truyện tranh hiện lên trong đầu: “Cậu đã xử lý vật treo nhỏ bằng len mà Triệu Liễm tặng cho cậu chưa?”

Thẩm Nhi An không lên tiếng.

Một lát sau, y mới lấy vật trang trí nhỏ kia ra từ trong túi.

Giao Bạch đề nghị: “Nếu cậu vẫn muốn giữ lại, thì hãy rửa sạch thuốc bột bên trên đi, ngâm nó trong chất khử trùng gì đó.” Tuy Lễ Giác nói là combo, một mình thuốc bột sẽ không có tác dụng, thế nhưng thuốc có ba phần độc, để lại bên trên không tốt lắm.

Thẩm Nhi An vuốt nhẹ phụ kiện bé.

Trong tầm nhìn của Giao Bạch là hai bàn tay quấn băng của y, mùa hè rất nóng, dễ nhiễm trùng, còn chưa chịu khổ xong đâu.

Thẩm Nhi An trầm lặng hơn trước đây.

Không đúng, không chỉ trầm lặng, mà còn là... Xoáy nước dưới mặt hồ.

Giao Bạch híp mắt nhìn một lúc rồi bỗng đứng phắt dậy, ban nãy trong thoáng chốc, dường như cậu đã trông thấy tra công đi ra từ truyện tranh.

Nút thắt lớn nhất đã biến mất, cho dù quỹ đạo tương lai của Thẩm Nhi An còn có thể giao nhau với Lễ Giác, nó cũng sẽ không chặt được bằng hôm qua.

Hơn nữa y đã có lòng đề phòng, Lễ Giác muốn tiếp cận y sẽ khó khăn hơn.

Giao Bạch ngồi trở lại, nhìn Thẩm Nhi An đắm chìm trong thế giới của mình: “Cậu...”

Tiếng nói ngưng bặt.



Phụ kiện len kia bị Thẩm Nhi An ném vào thùng rác, y bắt đầu húp cháo.

Giao Bạch khẽ cau mày. Tra công giống tiện thụ, chỉ là công cụ sản xuất máu chó, cậu uống máu chó rất sảng khoái, nhưng không có nghĩa là cậu thích gặp gỡ bọn họ ngoài đời.

Giao Bạch nhìn ảnh đại diện của Thẩm Nhi An. Tuyết vẫn đang rơi trên núi Sanh, đỉnh núi lạnh giá trắng xóa.

Điều này làm Giao Bạch cảm thấy nhẹ nhõm hơn chút, vẫn có tuyết là được rồi. Một ngày nào đó nếu là mưa máu, hoặc là mưa đá đen, đao lớn, mịa nó sẽ kinh khủng vô cùng.

Giao Bạch lướt một lượt sáu người bạn tốt trong danh sách. Lễ Giác, Chương Chẩm và Thẩm Nhi An đều mắc kẹt ở cửa ải 50, chỉ chờ cơ duyên.

Những người còn lại là Úc Lĩnh, Sầm Cảnh Mạt, Thích Dĩ Lạo.

Hai vị phía trước ràng buộc với nhau, đối phó Úc Lĩnh là được. Còn người sau thì...

Có vấn đề.

Chắc chắn có, hứng thú của Thích Dĩ Lạo dành cho cậu không tương xứng với độ sinh động một cách nghiêm trọng.

Giao Bạch nhớ tới là nổi giận, muốn đào hố chôn chìa khóa bé, để Thích Dĩ Lạo va đập trong lồng đầu rơi máu chảy.

“Cậu sống ở đây, mập lên.” Thẩm Nhi An đặt chiếc bát không xuống, thấp giọng nói.

Giao Bạch: “...”

Cũng không cần nói chuyện này ra đâu, không phải là tôi không biết điều đó.

“Nơi này, cậu thích.” Thẩm Nhi An cười với cậu, rất nhạt rất mơ hồ.

“Ở quen rồi.” Giao Bạch nhún vai.

Đôi chân dưới gầm bàn của Thẩm Nhi An rất đau, hai tay cũng đau, y ngồi không yên, trên lưng toàn là mồ hôi lạnh, hai mắt thâm quầng: “Đừng quay, về, Nam Thành, ở nơi ấy, không tốt, cho cậu.”

Nhìn ra Thẩm Nhi An đang chịu đựng, Giao Bạch vội vàng đỡ y lên khỏi ghế: “Tôi dẫn cậu đi nằm nhé.”

Môi Thẩm Nhi An trở nên trắng bệch: “Giao Bạch, tối qua tôi chỉ thiếu chút nữa...”

“Tôi biết cảm giác của cậu. Tôi cũng từng có trải nghiệm tương tự“. Giao Bạch đỡ y.

Con ngươi Thẩm Nhi An hơi co lại.

“Thả lỏng đi, tôi còn chưa nói hết đâu.” Giao Bạch xốc Thẩm Nhi An lên, đi từng bước đến căn phòng gần phòng ăn nhất, “Tôi cũng đã gắng gượng vượt qua, nhưng tôi ngâm mình trong nước lạnh rất lâu, liều lượng cũng không lớn như cậu.”

Giao Bạch khen ngợi: “Cậu rất tuyệt.” Đây là lời nói thật, nếu ánh sáng trong nội tâm Thẩm Nhi An bị đập nát bởi móng vuốt của dục vọng, vậy khi cậu chạy tới đã là lúc nó đang diễn ra.

“Nhưng tôi vẫn...” Thẩm Nhi An nắm tay thành quả đấm, máu thấm ra từ băng gạc, khuôn mặt tái nhợt ốm yếu thoáng vặn vẹo.

“Điều này chứng tỏ cậu là một người bình thường, có chức năng khỏe mạnh.” Giao Bạch vừa dứt lời, con chim tước trong lồng của lão biến thái xuất hiện trước mặt cậu, khóe mắt cậu giật giật.

“Quên đi.” Giao Bạch nói, “Cậu càng đặt nặng nó thì nó càng to tát.”

“Giống như cậu đi đường giẫm phải phân, cậu giặt hoặc vứt giày đi, nhưng cậu vẫn cảm thấy như có phân trên chân, trong cuộc sống toàn là mùi phân, thế thì không cần thiết.” Giao Bạch nói năng thô lỗ song cũng có lý.

Thẩm Nhi An yên lặng phút chốc, hỏi: “Tôi có thể trả thù, cái người kia, hàng xóm, của cậu, không?”

Giao Bạch bị hỏi cứng người.

“Chờ chút đã.” Giao Bạch nói. Chờ tôi cho cậu ta vào nhóm.

Thực ra tốt nhất là đừng trả thù.

Tôi sợ cậu lại bị dính phân.

Cách tốt nhất để đối phó với phân, chính là tránh xa nó.

Tuy nhiên, Giao Bạch không thể nói thế vào lúc này, những gì Thẩm Nhi An cần không phải là nó.

“Tôi sẽ không dùng, gieo gió, gặt bão, tôi chỉ muốn, để nhà họ Chử, không bảo vệ được, cậu ta.” Thẩm Nhi An không hỏi Giao Bạch tại sao muốn y chờ, chỉ bảo rằng, “Cậu ta, bỏ thuốc tôi, cuối cùng tôi không, chạm vào cậu ta, chuyện này có thể, coi như xong. Nhưng cậu ta không nên ở chỗ mẹ tôi...”

Thẩm Nhi An dừng lại, lông mi khẽ động: “Đây là chuyện tôi không thể tha thứ.”

Nửa câu sau Thẩm Nhi An không nói lắp.

Y dùng hết sức kéo lại Giao Bạch đang im lặng, nhìn sang với đôi mắt đỏ ngầu.

Đó là nỗi bất an của một đứa trẻ sắp làm chuyện xấu, y rất sợ bạn y cảm thấy y hư hỏng và không cần y nữa.

Cho nên y muốn nhìn vào đôi mắt của bạn mình, xem bên trong còn có mình hay không.

Giao Bạch “Ừ” một tiếng: “Tôi hiểu rồi.”

Thẩm Nhi An mỉm cười.

Bạn bè y hiểu y, thật tốt.

Thẩm Nhi An ở lại Lan Mặc Phủ hai ngày. Trong thời gian đó Thích Dĩ Lạo từng gặp y, hỏi thăm tình huống của y, còn nói có nhu cầu gì có thể bảo Giao Bạch, đừng câu nệ.

Tư thái bậc cha chú của Thích Dĩ Lạo không thể bắt bẻ, không chê vào đâu được.

Vào ngày thứ ba, Thẩm Nhi An tạm biệt Giao Bạch, nói rằng mình có việc muốn làm.

Giao Bạch lo lắng y muốn đối phó với nhà họ Chử.

Chuyện này rất mạo hiểm. Chử Đông Sán và Thẩm Ký vẫn là bạn bè lâu năm, Thẩm Ký và họ Thẩm cũng không phải là chỗ dựa của Thẩm Nhi An.

Dường như Thẩm Nhi An biết suy nghĩ của Giao Bạch, y giải thích mình không định trả thù Lễ Giác, mà là di dời mộ mẹ mình, ở đó ô uế rồi.

Giao Bạch dặn dò Thẩm Nhi An một phen, bảo y cần phải chú ý vết thương trên tay chân, giao chuyện di dời mộ phần cho người bên cạnh lo, bản thân đừng cậy mạnh, có việc nhớ gọi điện thoại.

Sau khi tiễn Thẩm Nhi An, Giao Bạch đi tầng ngầm thứ hai.

Chiếc bàn trong thư phòng Thích Dĩ Lạo đã được thay, ý hắn là, sau này hai người sẽ cùng nhau khắc chữ “kiềm chế“.

Thư phòng có một chiếc kệ chất đầy sách y học, từ sách đến giá gỗ đều là đồ mới tinh.

Hơn nữa, đối diện thư phòng còn xây một phòng thí nghiệm rất lớn, thiết bị dụng cụ đầy đủ, nuôi một ổ chuột bạch nhỏ, còn bày một loạt cơ thể khung xương đầu lâu các thứ. Đó là để Giao Bạch sử dụng làm thí nghiệm khi lên đại học.

Tất cả những thứ trên là quà tặng tốt nghiệp.

Giao Bạch đẩy cửa thư phòng đi vào, Thích Dĩ Lạo ở bên trong nhắm mắt dưỡng thần.

Không biết lão biến thái lại gặp chuyện phiền lòng gì, cần phải tới đây để điều chỉnh cảm xúc.

Giao Bạch không đi đến chỗ Thích Dĩ Lạo, cậu tìm quyển sách y mà mình miễn cưỡng có thể đọc hiểu, ngồi đọc trên ghế quay lưng ra ngoài.

Thích Dĩ Lạo cũng không đứng dậy.

Trong thư phòng tràn ngập sự hài hòa khó tả.

Cả hai đều có lĩnh vực riêng của mình, không can thiệp vào nhau, nhưng họ hít thở cùng một bầu không khí.

Không biết đã qua bao lâu, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, dì Liễu đưa hoa quả tới.

Giao Bạch đi mở cửa: “Tiến vào đi.”

Dì Liễu đứng ở cửa không nhúc nhích. Bà đưa đĩa trái cây cho Giao Bạch, chờ cậu tiếp nhận liền lùi về phía sau vài bước, nét dịu dàng trên mặt hơi khó coi.

Giao Bạch nghĩ đến một khả năng, dì Liễu thậm chí không thể đi vào thư phòng ở tầng thứ hai? Đây chẳng phải tức là, ở Lan Mặc Phủ ngoài Thích Dĩ Lạo, chỉ mỗi cậu có thể ra vào?

Đặc quyền lớn như thế...



Cậu nhanh chóng liếc độ sinh động của Thích Dĩ Lạo, mẹ kiếp vẫn khoảng 20?!!!

Giao Bạch trở về thư phòng với một đĩa đào, đóng sầm cửa lại.

Thích Dĩ Lạo đang dùng thước gẩy kinh thư, đọc xong một trang liền gẩy sang trang kế tiếp: “Ai chọc tới nhóc?”

Giao Bạch lườm một cái: “Không có.” Độ sinh động của anh chết toi rồi à? Có thể tăng lên không hả? Có thể không?

Thích Dĩ Lạo bỗng nói: “Người trẻ tuổi phải có lòng kiên nhẫn.”

Sau gáy Giao Bạch bỗng dưng tê dại, toát mồ hôi. Con mẹ nó, cậu mới nói mát xong là Thích Dĩ Lạo cho ngay một câu như thế, nối liền lại thật đúng là...

“Trợ thủ nhỏ, thế giới truyện tranh chỉ có một người chơi là tôi thôi hả?” Giao Bạch vô thức đặt câu hỏi trong lòng, hỏi xong liền sửng sốt, không hiểu tại sao mình lại hoài nghi điểm này.

[Người chơi Giao Bạch nảy sinh nghi ngờ với quy tắc trò chơi, cảnh cáo lần thứ nhất!]

Giao Bạch: “...”

Thôi, thà đối phó Thích Dĩ Lạo còn hơn là đối phó với trợ thủ nhỏ có trái tim thủy tinh này. Cậu bước tới bên bàn học, hỏi một cách tùy ý: “Kiên nhẫn mà anh mới nói ấy, là ý gì?”

“Ý tôi là, sách đọc không hiểu thì từ từ đọc, đọc từng câu một.” Thích Dĩ Lạo rời mắt khỏi kinh thư, liếc cậu một cái, “Làm sao? Nhóc tưởng là gì?”

Giao Bạch ha ha, tôi chẳng tưởng gì cả.

Quả đào do Lan Mặc Phủ tự trồng, to mọng nhiều nước.

Giao Bạch cắn một miếng, dòng nước ngọt ngào tràn ra giữa răng, thấm ướt viền môi nhạt.

Chàng trai uể oải vươn đầu lưỡi liếm liếm môi, sau đó tiếp tục gặm quả đào chín nhũn.

Chắc là do đang ăn uống vui vẻ nên những ngón chân tròn trịa trên dép lê hơi cuộn lại.

Thích Dĩ Lạo rũ mắt đọc kinh thư, cây thước hờ hững cọ quẹt trên trang giấy, như thể đang vẽ thứ gì đó.

Cạnh hắn chợt có thêm hương đào tươi mới, chàng trai nhích lại gần từ bên đó, ngó đầu xem sách kinh mở ra trên bàn.

“Anh ba, anh đã không lật trang bao lâu rồi.” Giao Bạch vừa ăn đào vừa nói, “Rất khó hiểu à, cái trang này ấy, để tôi xem thử xem.”

Toàn bộ là tiếng ngoài hành tinh.

Giao Bạch chẳng hiểu nổi tại sao một số kinh thư lại trông giống hệt tranh vẽ, không phải là thứ mà con người có thể hiểu được.

“Đào ăn ngon không?” Thích Dĩ Lạo ném thước xuống kinh thư.

“Ngon lắm.” Giao Bạch đưa cho hắn một quả.

Thích Dĩ Lạo lắc đầu: “Chờ đầu xuân, nhóc đi trồng mấy cây đào ở sân sau.”

“Không phải đã có rất nhiều rồi sao?” Giao Bạch hỏi.

“Tự mình trồng cây, nhìn nó chậm rãi nảy mầm, đâm nhánh, lớn lên, đơm hoa kết trái, nhóc không thấy có cảm giác thành tựu à?” Thích Dĩ Lạo cười.

Giao Bạch không bị thuyết phục, cậu không phải là người dễ bị cuộc sống cảm hoá.

Một giọt nước đào rơi xuống từ môi thanh niên, Thích Dĩ Lạo duỗi bàn tay đang đặt trên đùi, đầu ngón tay hơi ướt.

Hắn ngửi ngửi.

Vị ngọt trong lành, không thối nát.

“Ăn đào kiểu gì thế, nước chảy khắp tay rồi.” Thích Dĩ Lạo rút hai tờ giấy cho cậu, “Ngày mai tôi phải đi nơi khác công tác, nhóc muốn theo không?”

Giao Bạch ngừng động tác lau tay: “Tôi theo làm gì?”

“A Chẩm cũng ở bên kia, đến lúc đó bảo cậu ấy dẫn nhóc đi dạo xung quanh.” Thích Dĩ Lạo vân vê ngón tay, “Phía trường học tạm thời cũng không có việc gì.”

“Thi đại học xong rồi, cũng không thể nằm lì trong phòng mỗi ngày được. Bệnh viêm da của nhóc thì kiên trì ngâm thuốc tắm, cố gắng tránh mặt trời gay gắt là được.” Thích Dĩ Lạo lau giọt nước nhỏ xuống tay hắn.

Giao Bạch suy nghĩ phút chốc, chưa biết chừng lần này đi công tác có thể gặp được thời cơ cho Chương Chẩm vượt mốc 50: “Được thôi.”

Trong một biệt thự ở Tây Thành, Chử Đông Sán uống sạch bình rượu thứ hai. Gã ngắm nhìn người trên giường, dường như đã hạ quyết tâm, bấm một dãy số: “Lão Thẩm, bao giờ anh về nước?”

Phía Thẩm Ký là ban ngày, y bận bịu dẫn lão phu nhân xuất viện: “Ngày mai.”

Chử Đông Sán vuốt ve ly rượu rỗng, hỏi: “Máy bay hạ cánh ở đâu?”

“Tây Thành.” Thẩm Ký đáp.

Chử Đông Sán cười rộ lên: “Thế thì tốt.”

Thẩm Ký bảo Trần Nhất Minh đẩy lão phu nhân, y đi sau một bước: “Anh sao vậy?”

“Không sao.” Chử Đông Sán nhướng đôi lông mày anh tuấn, “Lúc tụ họp nhớ gọi cả lão Thích, nửa năm nay ba chúng ta chưa uống chén nào, hai người các anh quá bận rộn.”

“Cũng không phải là anh không biết chuyện của lão phu nhân mà.” Thẩm Ký bay thẳng tới Tây Thành vì muốn đón chó con về Nam Thành. Y nhất định sẽ chạm mặt với A Lạo, lúc đó hy vọng chó con nghe lời chút, mọi chuyện đều có thể vui vẻ, đừng xảy ra chuyện bất ngờ lung ta lung tung gì.

Chử Đông Sán và bạn lâu năm hàn huyên vài câu rồi vội vã cúp máy. Gã bước nhanh tới bên giường, kích động nhìn đứa trẻ vừa tỉnh lại.

Giọng Lễ Giác rất khàn: “Nhị thiếu...”

“Còn có thể nhận ra tôi là tốt rồi.” Chử Đông Sán sờ trán cậu ta, không còn nóng như vậy nữa, “Lần này em dọa tôi sợ đấy.”

Khuôn mặt nhỏ ốm yếu của Lễ Giác đầy vẻ áy náy.

Chử Đông Sán rót cho cậu ta một cốc nước, đút cậu ta uống một chút: “Mấy hôm nay em lúc tỉnh lúc mê man, vẫn luôn nói mơ, trong mộng cũng khóc, xem như tự em chuốc khổ về chịu.”

Lễ Giác ủ rũ.

“Em biết Thẩm Nhi An là ai không?” Chử Đông Sán dùng khăn giấy lau vệt nước bên miệng cậu ta.

Lễ Giác ngơ ngác nhìn gã.

“Cậu ta là thiếu gia của Thẩm thị.” Chử Đông Sán nói.

Lễ Giác mở to hai mắt không dám tin: “Họ... Họ Thẩm...”

“Bình thường em không đọc báo tài chính kinh tế, không chú ý tin tức, không biết cũng đúng.” Chử Đông Sán hừ một tiếng, “Trông cậu ta càng ngày càng giống cha mình.”

Lễ Giác ngây ngẩn, cậu ta còn chưa tiêu hóa xong gia thế của Thẩm Nhi An.

“Em đúng là làm liều.” Giọng điệu Chử Đông Sán nghiêm khắc, nhưng trong mắt lại chỉ có đau khổ và sợ hãi, “Nếu cậu ta có quyền thừa kế, cách làm của em đêm đó tương đương với đắc tội toàn bộ nhà họ Thẩm.”

Gã vuốt ve sống lưng gầy gò suy yếu của đứa trẻ: “Thích thằng nhóc đấy thế cơ à?”

“Thích.” Lễ Giác đỏ mặt siết chặt chăn, rồi cậu ta nhớ tới sự giãy giụa gào thét đau đớn của thiếu niên ở khách sạn, còn có máu vương khắp nơi, môi cậu ta run rẩy, thanh âm tràn ngập nức nở tuyệt vọng sụp đổ, “Thích cũng vô dụng, cậu ấy rất hận em, đời này em và cậu ấy đều... Hức...”

“Thế hãy quên đi, là cậu ta không có phúc.” Chử Đông Sán xoa xoa tóc của đứa trẻ, “Đừng làm chuyện thương tổn chính mình, tôi sẽ...” Gã ho nhẹ một tiếng, sửa lời, “Bà nội em sẽ lo lắng.”

Lễ Giác nghe gã nhắc đến bà nội là bắt đầu khóc, khóc không thở nổi: “Là lỗi của em, em có lỗi với bà nội, gần đây em đi bệnh viện cũng không chăm sóc tốt cho bà, vẫn luôn thất thần. Bà trách em, chắc chắn đã trách em...”

“Làm sao có thể, đó là bà nội của em, sẽ chỉ lo lắng cho em thôi.” Chử Đông Sán khẽ dỗ dành an ủi, tôi sẽ thay em trả lại cho bọn họ những gì em đã phải chịu đựng ở khách sạn.

Chử Đông Sán bảo đứa trẻ nằm xuống rồi rón rén đi ra ngoài. Gã gọi điện thoại cho bác sĩ tới.

Gã mới vừa kết thúc cuộc gọi chuẩn bị trở về phòng, điện thoại lại vang lên. Gọi từ nhà.

Chử Đông Sán buông bàn tay đặt trên chốt cửa ra, sau đó đến phòng khách bắt máy: “Cha, có chuyện gì ạ, đã trễ thế này, cha còn chưa ngủ sao?”

“Ngủ cái rắm ấy, hai ông bà nhà anh bị anh chọc tức chết rồi, cút về đây cho tôi!” Lão gia tử mắng ở đầu kia, gậy gõ vang ầm ầm, “Dẫn theo cả rác rưởi anh nhặt được bên bờ biển!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bye Bye

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook