Chương 69
Tây Tây Đặc
13/07/2024
Chử Đông Sán tự mình trở về, gã cho người hộ tống Lễ Giác đi.
Nhưng gã không ngờ khi mình vào trong nhà, Lễ Giác đã đứng ở phòng khách nhà gã, cơ thể gầy yếu bị hai người kiềm chế ở hai bên trái phải, như thẩm vấn phạm nhân.
Sắc mặt Chử Đông Sán lập tức sa sầm xuống, gã không thay giày đã xông vào: “Tiểu Giác!”
Lễ Giác hoang mang gọi: “Nhị thiếu...”
Chử Đông Sán dùng sức đá văng hai người hầu, kéo đứa trẻ đến trước mặt mình: “Bọn họ ra tay với em à?”
Lễ Giác khẽ lắc đầu.
Lúc này dây thần kinh căng thẳng của Chử Đông Sán mới thả lỏng.
“Nhị thiếu, anh túm đau em.” Hàng mi Lễ Giác run rẩy yếu đuối.
“Xin lỗi.” Chử Đông Sán giảm bớt sức, nhưng lại không nỡ buông tay. Xúc cảm trong lòng bàn tay trơn bóng nhẵn nhụi, tốt hơn bất kỳ viên ngọc nào mà gã từng chạm qua. Gã vô thức vuốt nhẹ hai lần, dịu dàng cất lời, “Tôi đưa em trở lại trước.”
Lễ Giác ngập ngừng muốn nói, nước mắt óng ánh ầng ậc trong mắt.
“Không sao đâu, tự tôi có thể xử lý chuyện nhà tôi.” Chử Đông Sán mềm lòng rối mù cả lên.
Lão gia tử ngồi trên ghế sofa nhìn hồi lâu, không nhìn tiếp nổi nữa bèn gõ gậy: “Tách ra! Tách bọn họ ra!”
Nhất thời dưới ngọn đèn chùm biểu diễn trực tiếp màn chia uyên rẽ thúy.
Người nhỏ khóc, người lớn la, loạn một nùi.
Thời trẻ, Chử Đông Sán là con ông cháu cha nổi danh nhất Tây Thành, cái gì vui thì chơi, năm ngoái động lòng trước một cậu trai ở sơn trang suối nước nóng, cuối cùng rơi lệ chảy máu, oanh oanh liệt liệt sa sút thành một chuyện cười. Vốn tưởng rằng mình sẽ chán chường cả đời, chẳng ngờ đầu năm nay gã đã gặp một đóa hoa trắng nhỏ.
Ở tuổi tác của gã, đã nếm trải mọi thứ, rất dễ dàng ngã xuống vì một đứa trẻ đơn giản và sạch sẽ.
Chử Đông Sán cảm thấy, sau khi trải qua phản bội và sa đọa, bây giờ mình không xứng đáng với một tình cảm trong sạch. Gã không cầu vĩnh viễn bên nhau, tâm đầu ý hợp, chỉ cầu đứa trẻ được bình an.
Nhưng hiện tại ngay cả tâm nguyện đấy cũng không được cho phép, hết kẻ này đến kẻ khác thò một chân vào.
Chử Đông Sán hai quyền khó địch bốn tay, cũng không mang súng theo người, mà còn phải nắm chặt lấy Lễ Giác. Gã đánh ngã một nhóm thì lại tới một nhóm khác, thế tiến công của gã dần yếu đi.
Lễ Giác bị người khác cưỡng ép kéo ra khỏi gã, lảo đảo ngã xuống đất.
“Nhị thiếu!” Lễ Giác kinh hoảng.
Chử Đông Sán bị đè lại không qua được, mắt đỏ lên: “Cha, đêm hôm khuya khoắt ngài làm như thế này là có ý gì?”
“Ý gì?” Lão gia tử tăng huyết áp, “Không phải là nên hỏi chính anh à?”
Chử Đông Sán lau vết máu bên miệng: “Nói rõ chút đi ạ.”
“Nói rõ? Chuyện này đến hai ông bà nhà anh cũng không hiểu!” Lão gia tử chống gậy, “Năm ngoái anh chẳng nói chẳng rằng đã trực tiếp mang bạn trai nhỏ gì kia của anh về, làm cả nhà náo loạn. Tôi nói đứa bé kia không thành thật, anh không nghe, anh nói anh nghiêm túc, trong đời chưa bao giờ nghiêm túc như thế, anh còn tuyên bố muốn ở bên cậu ta mãi mãi.”
Lão gia tử chọc trúng cột sống của đứa con út, chữ nào chữ nấy như con dao chuyên đâm vào chỗ đau nhất của gã. Không phá thì không xây được, lão gia tử vẫn ôm hy vọng với thằng con này.
“Kết quả đâu, không bao lâu sau anh phát hiện cậu ta đội nón xanh cho anh một năm. Tin tức lan truyền, giá cổ phiếu công ty ngã xuống, anh cả của anh thức bao nhiêu đêm anh cũng không quan tâm. Anh chán chường, say rượu, đua xe, chơi loạn, nếu không phải tôi nhốt anh lại, anh thậm chí còn sa vào ma tuý!”
Thần sắc nghiêm nghị của lão gia tử thoáng mệt mỏi: “Năm nay anh lại tái diễn, Đông Sán, sao anh không thể học anh cả của anh, làm người làm việc đến nơi đến chốn chứ!”
Chử Đông Sán châm chọc khiêu khích: “Tại sao con phải học anh ấy? Quân cờ của nhà họ Chử có anh ấy còn chưa đủ à?”
Bàn tay chống gậy của lão gia tử run bần bật, ông vung gậy qua: “Đồ khốn nạn!”
Chử Đông Sán bị đánh mạnh vào lưng, gã ưỡn lưng thẳng tắp, trên mặt tràn đầy vẻ mỉa mai: “Việc học hành, công việc, hôn nhân của anh đều do cha quyết định, ngay cả số lượng con của anh ấy...”
Câu nói kế tiếp bị thay thế bởi tiếng kêu rên.
Lão gia tử đi lính thời trẻ, sức yếu nhưng khí thế vẫn còn, liên tục vung gậy mấy cái cho đến khi đánh cong lưng đứa con út mới ngừng: “Tôi không nên nghe theo anh trai anh nói, cho anh tự do. Anh tự do bao nhiêu năm nay, không nhận được gì ngoài danh hiệu tay ăn chơi trác táng của Tây Thành, còn lại toàn vô tích sự!”
Chử Đông Sán không lộ ra vẻ khốn quẫn cũng không bùng nổ. Gã túm sợi tóc rối bù, vuốt vuốt ra sau, khuôn mặt tuấn tú tiêu sái trông rất bình tĩnh: “Ngài nói những lời này trôi chảy lắm, chắc giấu ở trong lòng rất lâu rồi nhỉ, rốt cuộc có cơ hội trút ra ngoài. Anh cả là niềm kiêu ngạo của ngài, còn con,“
Gã chỉ chính mình, “Chính là nỗi sỉ nhục của ngài.”
Lão gia tử tức tái mét mặt mày. Ở thời điểm mấu chốt này, Chử Đông Sán hỏi một câu, “Cha, ngài có thể nói cho con biết là ai đã đề cập Tiểu Giác với ngài không?”
“Đến giờ anh vẫn không ý thức được trọng điểm, đánh còn chưa đủ.” Lão gia tử quát mắng vệ sĩ đang đè lại thằng con út, “Đè nó lại cho tôi, đè chết nó đi!”
Nói xong liền vung gậy lần nữa.
Lễ Giác đang ngồi co ro trên đất bỗng òa khóc: “Đừng đánh! Đừng đánh nhị thiếu nữa!”
Cậu ta bò tới, muốn kéo vệ sĩ ra song lại kéo không nổi, khóc lóc dập đầu cầu xin lão gia tử: “Van xin ngài, van cầu ngài đừng đánh nhị thiếu nữa, đều là lỗi của tôi, lỗi của tôi hết, hãy đánh tôi đi, ngài đánh tôi đi, làm ơn...”
Trong phòng khách thêm nhiều tiếng dập đầu lạy “tùng tùng tùng“.
Lão gia tử bị làm ầm ĩ sắp lên cơn đau tim, ông lấy gậy nặng nề đánh con út.
Vị ngọt tanh dâng lên trong cổ họng Chử Đông Sán. Gã quỳ một chân trên đất, sau lưng thấm màu máu đỏ.
Lễ Giác dùng cả tay chân nhào tới trước mặt Chử Đông Sán, mấp máy đôi môi dính nước mắt, sợ hãi ngây ngốc, thẫn thờ khóc lóc hỏi: “Nhị thiếu... Nhị thiếu anh sao rồi?”
Chử Đông Sán khẽ lau vết máu do dập đầu trên trán đứa trẻ, viền mắt đỏ hoe, trái tim đau đớn như bị thứ gì đó to lớn đập vào.
Lão gia tử vừa tức giận vừa hối hận, ông nên giáo huấn thằng con út ở thư phòng, mà không phải trong phòng khách ngay trước mặt thứ đồ muốn gieo họa nhà họ Chử. Ông đánh một trận, còn đánh hai người thành cùng nhau, hòa thành một khối bùn.
Lão gia tử phất tay, vệ sĩ cưỡng ép mang Lễ Giác ra khỏi phòng khách.
“Buông em ấy ra!” Chử Đông Sán hung tợn trừng mắt.
Một phần tư liệu bị ném tới, che khuất tầm nhìn của gã, khi gã lại nhìn lên thì đã không còn bóng dáng đứa trẻ, cũng không nghe thấy tiếng khóc.
Gã chỉ nghe thấy giọng nói của cha mình vang lên trên đầu: “Đây là thông tin về vị hôn thê của anh, tháng sau sẽ đính hôn.”
Chử Đông Sán chống đất chậm rãi đứng dậy, bướng bỉnh ngạo nghễ: “Cha, ngài già rồi nên hồ đồ à? Con là đồng tính luyến ái, không thể ngủ được phụ nữ.”
Lão gia tử bị con út chọc giận quá mức, song ngược lại cũng tỉnh táo hơn: “Nếu ngay cả t*ng trùng cũng không cung cấp được thì cút khỏi nhà họ Chử.”
Chử Đông Sán bước về hướng đứa trẻ bị bắt đi.
“Không còn tiền tài và quyền thế mà họ Chử cho anh, anh còn chẳng tìm nổi công việc đàng hoàng nào, cậu ta vẫn có thể theo anh chắc?” Giọng của lão gia tử vang lên từ phía sau.
Chử Đông Sán ho khan cười nói: “Đừng nói có theo hay không, Tiểu Giác chỉ coi con là bạn bè.”
Mí mắt lão gia tử giật giật, theo điều tra của ông, thằng út nhặt được rác rưởi cạnh bãi biển vào đầu năm, mấy tháng trôi qua mà còn chưa chạm vào.
Tình cảm này còn sâu đậm hơn Tiểu Lê gì kia.
Chử Đông Sán mới đi được vài bước đã nhận ra có điều không ổn, chưa kịp phản ứng đã bị gậy đánh gục.
Lão gia tử thở hổn hển mấy cái, bảo người hầu đưa đứa con nhỏ đi nhốt lại. Ông ở trong phòng khách uống nửa chén trà thảo dược, sau đó mới tới phòng khách tầng một.
Lễ Giác ngồi trên ghế, chốc chốc lại ma sát ngón tay, ánh mắt đờ đẫn, khuôn mặt nhỏ trắng bệch.
Cánh cửa được mở ra, Lễ Giác cấp tốc quay đầu.
“Con trai tôi không tới.” Lão gia tử chống gậy tiến vào, “Thu lại nước mắt của cậu đi.”
Lễ Giác lấy mu bàn tay quệt nước mắt trên mặt rồi đứng dậy, siết chặt hai tay: “Ông nội, ngài hiểu lầm rồi, cháu và nhị thiếu không phải...”
“Ai là ông nội của cậu?” Lão gia tử không có thiện cảm với cậu trai nhu nhược này. Ông phiền nhất những người bối phận thấp khóc lóc sướt mướt, “Lần đầu tiên gặp mặt đã gọi như thế, nói êm tai là có lễ phép, nói khó nghe chính là chẳng biết xấu hổ.”
Lễ Giác run rẩy bờ môi, đến mức không thể phát ra âm thanh, chỉ lặng lẽ rơi lệ một cách tủi thân.
Những giọt nước mắt lăn thành hàng đọng lại trên chiếc cằm trắng bệch, rơi xuống từng giọt từng giọt.
Như một đóa hoa quỳnh trong mưa gió.
Lão gia tử nhấc gậy lên rồi gõ mạnh xuống: “Cậu dùng chiêu này để tiếp cận con trai tôi à?”
Lễ Giác lắc đầu không ngừng: “Không phải... Cháu không hề... Cháu thật sự không hề...”
Cậu cười khổ: “Nhị thiếu là ân nhân cứu mạng của cháu.”
“Vậy cách báo ân với ân nhân cứu mạng của cậu cũng thật sự không làm tôi tán đồng nổi.” Tối nay lão gia tử đã tiêu hao quá nhiều tinh thần, mệt mỏi không muốn nhiều lời nữa, “Lăn khỏi Tây Thành đi.”
Lễ Giác không nhúc nhích.
Lão gia tử hừ lạnh: “Làm sao, xem nhiều phim truyền hình rồi, chờ tôi viết cho tấm chi phiếu đập lên mặt cậu à?”
Khuôn mặt Lễ Giác bỏng rát, dường như chỗ bị Giao Bạch tát hai lần lại bắt đầu đau đớn. Cậu ta lảo đảo đứng không vững, móng tay cắm vào lòng bàn tay, cúi đầu khom lưng: “Ông Chử, xin ngài bớt giận, không đáng tức giận như thế vì cháu đâu, cháu sẽ rời đi.”
“Cháu chỉ muốn gặp nhị thiếu thôi, cháu muốn biết anh ấy bị thương có nặng không.” Lễ Giác dè dặt khẩn cầu.
“Cậu không cần lo lắng, tôi sẽ phái người chăm sóc cho sức khỏe thân thể con trai tôi.” Lão gia tử nói, “Nếu cậu có thời gian, không bằng ở cạnh bà nội cậu nhiều hơn chút, đừng suốt ngày làm những chuyện không đàng hoàng nữa.”
Máu khắp người Lễ Giác dồn hết lên mặt rồi tiêu tán trong nháy mắt, sắc mặt tái nhợt chậm rãi đứng thẳng dậy, bước chân liêu xiêu ra ngoài, trong miệng lầm bầm: “Tôi được nhà họ Tề giúp đỡ, nhận được cơ hội đi học ở trường Trung học Số 3 tại Nam Thành. Tôi muốn tiếp tục sống tốt ở Nam Thành, tôi chăm chỉ học tập.”
“Sau đó nhà họ Tề sụp đổ, tôi bắt đầu làm thêm, trong lúc đó đầu óc lộn xộn bị cuốn vào một vụ bắt cóc. Tôi có anh trai, dù khi ấy hoàn cảnh khó khăn, tôi cũng rất bất lực, nhưng anh cả vẫn chăm sóc tôi cẩn thận, luôn nghĩ cho tôi.”
“Thế nhưng...” Đôi mắt Lễ Giác vừa đỏ vừa khô, không rơi một giọt nước nào, “Người anh hai mà tôi muốn vắt óc suy tính tiếp cận đã đẩy tôi xuống tàu và bảo tôi rằng, anh cả không phải là của tôi, tôi chẳng qua chỉ là hàng nhái, sử dụng thân phận của người khác.”
“Rồi sau đó, anh hàng xóm lớn lên cùng tôi đã lừa tôi, anh ta liên thủ với người khác, biến tôi thành một trò cười, người tôi yêu hận chết tôi... Tôi đã làm gì sai?”
“Sự tồn tại của cậu chính là một sai lầm.” Trong phòng khách vang lên thanh âm của lão gia tử.
Lễ Giác ngơ ngác: “Tồn tại chính là sai lầm à...”
Tại sao chứ?
Tại sao sự tồn tại của tôi là một sai lầm chứ? Ngay cả ngày lễ tết giết con gà cũng khiến tôi khổ sở mất vài ngày, lương tâm bất an ngủ không ngon, tại sao lại không nên tồn tại, tôi chưa từng làm hại ai cả mà.
Lễ Giác ngơ ngác trở về Nam Thành, nửa đường nhận được điện thoại từ bệnh viện, nói rằng bệnh tình của bà nội trở nên nguy kịch, cậu ta đứng thẫn thờ ở đầu đường.
Nước mưa rơi xuống mi mắt, cậu ta hơi co rúm, giống như một đứa trẻ vừa thoát khỏi cơn ác mộng, hoang mang và bất lực chạy về phía bệnh viện.
Té ngã, người bê bết bùn đất, đầu gối đau nhức, Lễ Giác hoảng hốt bò dậy, tiếp tục chạy.
Lúc Lễ Giác đến bệnh viện, mưa vẫn đang rơi, trời cũng đã tối lại. Cậu ta loạng choạng lao đến cửa phòng bệnh, mặt và người ướt sũng.
Nhìn thấy cậu ta, bác sĩ trực ban trong phòng bệnh nhanh chân đi ra, hỏi cậu ta tại sao không mở ô, có phải là bị ngã không.
“Bà nội cháu...” Lễ Giác không có mặt mũi đi vào, không dám, cũng sợ sệt, sợ bà nội mang tử khí. Quãng thời gian này, cậu ta đến bệnh viện luôn lơ đễnh, bà nội nhất định đã cảm ứng được, muốn đi rồi. Cậu ta tóm lấy áo khoác trắng của bác sĩ, ngũ quan tinh xảo tràn đầy hoảng sợ bất an, “Mau cứu bà nội cháu...”
Bác sĩ than thở: “Nếu muốn làm phẫu thuật, công tác chuẩn bị sẽ mất một khoảng thời gian, chi phí quá cao, tỷ lệ thành công không cao. Cho dù ca mổ thành công, bà cụ cũng sẽ...”
“Cháu chỉ có một người thân là bà nội.” Lễ Giác đứng không vững ngã vào lòng bác sĩ, cậu ta phát sốt, toàn thân nóng như lửa đốt, lặp đi lặp lại câu nói đó.
Bác sĩ lúng túng ôm lấy người trong lòng, cuối năm ngoái, vết loét trên người bệnh nhân nặng hơn, người nhà không ở bên, hộ lý làm một mình cảm thấy mệt mỏi nên xin nghỉ việc, cần tìm hộ lý khác nhưng không liên lạc được thiếu niên, bác sĩ đành trả tiền thay để sắp xếp hộ lý.
Từ cuối năm đến giờ, bác sĩ đều không đề cập đến vấn đề này.
Gia cảnh của bác sĩ thuộc tầm trung, lần này chi phí cho bệnh nhân vượt quá khả năng của bác, bác không giúp được gì, cảm thấy có lỗi với cậu bé.
Lễ Giác ném câu tiếp theo “Cháu sẽ mang tiền về” rồi chạy. Cậu ta đi tới nơi kiếm tiền nhanh nhất Nam Thành.
—— Đế Dạ.
Vào lúc này, các nhân viên của Đế Dạ hoặc là sống dở chết dở nằm trên giường khách hàng, hoặc đang ngủ trong ký túc xá với cơ thể ngâm nảy nở trong dục vọng được quấn trong chăn, ở cửa có hai nhân viên bảo vệ.
Bàn chân Lễ Giác như cắm rễ xuống đất, không nhích ra được bước nào. Cậu ta núp ở góc tường nắm chặt điện thoại, răng cắn chặt mu bàn tay, trong mắt lóe lên ánh sáng do dự.
Một lát sau, Lễ Giác ngẩng đầu, bấm một dãy số đã khắc sâu trong lòng: “Thẩm Nhi An, cậu cứu tôi với...”
Thẩm Nhi An đang ở trong chùa siêu độ cho mẹ mình. Nhìn thấy số lạ, y theo bản năng ấn nhận.
Giọng nói trong điện thoại không phải thanh âm y chờ mong.
“Thẩm Nhi An...” Giọng nói rụt rè, nhỏ bé, hệt tia lửa cuối cùng trong cơn bão tuyết, “Thật xin lỗi, tôi đã làm như vậy với cậu, là tôi nhất thời bốc đồng, bị ma quỷ ám ảnh, tôi đáng chết vạn lần.”
“Cậu trả thù tôi đi, tôi sẽ cho cậu cả cuộc đời của tôi, có được không? Tôi sẵn sàng làm bất cứ điều gì, chỉ cần cậu giúp tôi, cho tôi một triệu... Không, không, năm trăm nghìn cũng được... Không được, năm trăm nghìn không đủ, cậu cho tôi nhiều một chút, tôi mặc cho cậu xử trí... Bà nội tôi không ổn rồi, van cầu cậu...” Lễ Giác nói không mạch lạc. Cậu ta tưởng nước mắt của mình đã chảy khô ở nhà họ Chử, nhưng vào lúc này nó lại trào ra.
Dạ dày Thẩm Nhi An co giật, bị thứ gì đó kinh tởm kích thích đến buồn nôn muốn ói, nhưng ngón tay y đặt trên nút kết thúc lại không ấn xuống. Y nghe thấy giọng nói lãnh đạm xa lạ của chính mình: “Sẵn sàng, làm, bất cứ điều gì?”
Lễ Giác sững sờ, cậu ta nhỏ giọng nói, giống như sợ quấy rầy thiên thần của mình: “Đúng thế đúng thế, tùy cậu trả thù tôi thế nào cũng được, tôi van cậu...”
Đôi môi mỏng vô tình của Thẩm Nhi An khẽ mấp máy, có một chữ mơ hồ vừa định thốt ra thì trên điện thoại có một cuộc gọi đến.
Vẫn là cuộc gọi từ số lạ.
Thẩm Nhi An vô thức ấn phím, gác máy cuộc gọi đang thông và nhận số thứ hai gọi đến.
Khi thanh âm quen thuộc truyền vào tai, y cử động những ngón tay cứng ngắc lạnh băng của mình, bấy giờ mới nhận ra chẳng biết mình đã cầm súng từ bao giờ.
Nắm rất chặt, thân súng cộm ra vết hằn sâu trong lòng bàn tay y.
“Thẩm Nhi An?” Giao Bạch lại lên tiếng gọi, cậu đang ở trên xe, còn chưa tỉnh ngủ, mơ mơ màng màng gọi cho Thẩm Nhi An, sử dụng điện thoại của Thích Dĩ Lạo, cậu tối qua quên sạc điện thoại của mình. Trời mùa hè, khắp nơi đều ẩm ướt, đầu óc cũng vậy, như thể bị ngâm trong nước, quên hết mọi thứ.
Thẩm Nhi An buông súng ra, nắm chặt bút máy chép kinh văn, ngón tay không còn lạnh cứng nữa, đã sống lại: “Ừm.”
“Chuyện di dời mộ phần của mẹ cậu tiến hành thế nào rồi?” Giao Bạch vùi mình trong ghế da, không đi giày, chỉ mặc một đôi tất cotton cổ thấp, màu đen, lộ ra mắt cá chân trắng nõn nhỏ nhắn.
Thẩm Nhi An nói: “Thuận lợi.”
“Vậy thì tốt.” Âm cuối của Giao Bạch không rõ ràng, mí mắt nặng trĩu.
Thẩm Nhi An thấp giọng: “Cậu không ở Lan Mặc Phủ à?”
“Không ở, đi ra ngoài.” Giọng nói của Giao Bạch càng thêm mơ hồ, đôi chân cuộn tròn trên ghế lơ đãng duỗi một cái, gác lên một vật vừa cứng vừa ấm. Nhận ra đó là đùi của lão biến thái, cậu giật phắt chân lại, hắng giọng, “Chú Thích của cậu đi công tác, tôi nhàn rỗi không có chuyện gì nên theo cùng.”
Thẩm Nhi An bảo cậu chú ý an toàn.
Giao Bạch liếc lão biến thái đang nhắm mắt, hạ thấp giọng: “Đúng rồi, tôi lại nói cho cậu một lần, về việc cậu muốn báo thù Lễ Giác, một thời gian nữa cậu có thể làm theo ý mình, khiến nhà họ Chử không còn là chỗ dựa của cậu ta nữa, nhưng cậu đừng làm những chuyện ngốc nào khác.”
Thẩm Nhi An xem trên giấy đâm ra tới màu đen lỗ thủng: “Có phải là cậu, vẫn không đồng ý cho tôi, trả thù không?”
Giao Bạch: “...”
Tối hôm qua cậu nằm mơ, mơ tới tất cả những phân đoạn máu chó công tồi thụ tiện trong “Gãy Cánh”, làm cậu sặc sụa bây giờ còn chưa hồi phục, thật sự đặc sệt. Về chuyện thế giới này là một bộ truyện tranh, cậu chỉ có thể tự mình kìm nén đến hết đời, không thể tiết lộ cho bất kỳ ai.
“Lời của tôi còn không đủ rõ ràng à?” Giao Bạch thở dài, hiếu ngủ cùng với giấc mộng đẫm máu chó khiến tâm tình cậu nóng nảy. Cậu mệt mỏi mà nói chữ, “Thôi.”
Thẩm Nhi An đứng lên: “Cậu đừng, tức giận.”
“Tôi không làm, việc ngốc.” Y có chút luống cuống, lắp bắp hơn bình thường, “Tôi, tôi hứa, hứa với cậu.”
Người ở đầu kia điện thoại không lên tiếng.
Thẩm Nhi An nhíu chặt lông mày, ép tiếng nói cực thấp, ẩn chứa sự thăm dò và chờ đợi khó phát giác: “Cậu khuyên tôi lần nữa, vì sợ tôi sa vào khoái cảm báo thù, đúng không?”
Giao Bạch ha ha, câu này thì trôi chảy đấy.
Xem ra đã sớm lẩm nhẩm trong lòng rất nhiều lần, vẫn luôn muốn hỏi.
“Cậu thấy sao?” Giao Bạch hỏi ngược lại, cậu cảm giác Thẩm Nhi An chỉ cách một ý niệm là chuyển sang kênh tra công, rất nguy hiểm.
Thẩm Nhi An nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, đôi môi mím chặt hơi cong nhẹ: “Cảm ơn.”
“Cậu hoàn thành chuyện di dời mộ mẹ, dưỡng thương trên người cho tốt rồi chúng ta lại gặp.” Giao Bạch nói lời an ủi, cậu không nhớ mình đã an ủi Thẩm Nhi An bao nhiêu lần, thật sự tận tâm tận lực, “Lúc này vừa thi đại học xong, nghỉ hè dài lắm, hãy suy nghĩ về cuộc sống đại học của cậu đi.”
“Ừ, tôi sẽ, suy nghĩ.” Thẩm Nhi An chờ cậu cúp điện thoại rồi mới buông điện thoại ra.
Thẩm Nhi An ngồi trở lại bàn, đôi mắt sưng đỏ rũ xuống, ánh nhìn đảo qua giữa súng và bút máy, không biết đang suy nghĩ gì.
Vài phút sau, Thẩm Nhi An chặn dãy số trước đó.
Nước Đức, đêm khuya, Trần Nhất Minh chuẩn bị ngủ thì nhận được điện thoại của giám đốc Đế Dạ, nói có một người mới đến, có điều kiện tốt nhất trong những năm gần đây.
“Tốt thế nào?” Trần Nhất Minh tỉnh táo tinh thần.
“Hoàn mỹ! Cả bề ngoài lẫn vóc dáng!” Giám đốc rất kích động, “Đứa bé kia bị tôi lừa ký hợp đồng ba mươi năm, khóc lóc rời đi với số tiền tôi cho cậu ta. Cậu ta mặc hàng hiệu từ đầu đến chân, nhưng tôi vẫn cho người kiểm tra cậu ta, phát hiện cậu ta vẫn sạch sẽ, mang trên mình rất nhiều tâm sự, Đế Dạ thiếu nhân viên nặng tâm sự.”
Trần Nhất Minh hỏi trọng điểm: “Thuộc kiểu nào?”
“Kiểu thỏ trắng nhỏ ngoan ngoãn mềm mại, mặc sức giày vò, có điều...” Giám đốc xoa xoa tay, “Đáy mắt của cậu ta có oán hận, lòng tự tôn cũng mạnh, đáng giá bỏ công dạy dỗ một phen.”
“Bên ông cứ trông coi đi.” Trần Nhất Minh cúp máy. Quãng thời gian trước gã sai người tìm Khương Yên, các điều kiện được đặt ra ở mức chưa từng có, nhưng Khương Yên vẫn không muốn trở về hầu hạ chủ tịch.
Chưa cho lý do, chỉ là không muốn.
Trần Nhất Minh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc vừa tìm kiếm bạn giường dạng thức ăn nhanh ở Đức cho chủ tịch, vừa chờ đợi phu nhân chủ tịch đích thực xuất hiện.
Về phần hàng nhái Tri Ý, anh ta vẫn sống ở Thấm Tâm Viên, thỉnh thoảng để chủ tịch phát tiết thông qua video.
Tâm trạng của chủ tịch không tốt.
Bởi vì chủ tịch đã “thua” mất mảnh đất Nam Kiêu cho tiểu thái tử gia nhà họ Sầm, dùng nó làm mồi nhử câu cá.
Nhưng chỉ câu được tiểu thái tử gia, Tri Ý chính là người của hắn, là cơ sở ngầm do hắn xếp vào bên cạnh gia chủ họ Thẩm ở Nam Thành.
Không có thứ gì gọi là một phe thế lực khác.
Tri Ý cũng không lợi dụng nhà họ Sầm để che chở cho bất kỳ ai.
Từ sau khi có kết quả, Trần Nhất Minh luôn bất an, cảm thấy sự việc sẽ không đơn giản như vậy. Gã chà xát mặt, tắt đèn bàn rồi nằm xuống.
Ở nước ngoài không thể giải quyết vấn đề, về nước thôi.
Về nước có thể thấy thế cuộc rõ ràng hơn.
Trần Nhất Minh nằm một lúc liền bò dậy, gọi điện cho Chương Chẩm nhưng không thông, gã lại nằm xuống, không tài nào ngủ được.
Khi chủ tịch nhìn thấy Giao Bạch, cũng không biết sẽ là hình ảnh sao Hỏa va vào Trái Đất gì nữa.
Sáng hôm sau, chuyên cơ riêng của nhà họ Thẩm đáp xuống sân bay Tây Thành.
Trần Nhất Minh tháp tùng chủ tịch đến Lan Mặc Phủ với cái miệng đầy vết loét, trên đường đi gã vẫn cố liên lạc với Chương Chẩm nhưng không được.
Mịa.
Trần Nhất Minh rất hiếm khi chửi thề, nhưng nó vẫn ở trong lòng gã. Gã hoài nghi Chương Chẩm cố ý không nhận.
Cách Lan Mặc Phủ ngày càng gần, Trần Nhất Minh phun một ít thuốc vào miệng, sốt ruột hỏi: “Chủ tịch, ngài có muốn thông báo cho chủ tịch Thích trước không?”
Thẩm Ký đang gõ trên máy tính xách tay của mình, bận rộn công việc: “Không cần.”
Gã thả người ở chỗ bạn lâu năm là vì muốn tính chuyện lâu dài, không vội thu.
Bây giờ nên thu rồi.
Chó con không tim không phổi, dù biết y cố tình chờ đến khi kết thúc thi đại học mới thu dây thì nhất định vẫn không biết điều.
Trần Nhất Minh cảm được sự thay đổi trong hơi thở của chủ tịch, đầu óc đau nhói, gã không lo lắng về những gì chủ tịch Thích đã làm với Giao Bạch trong nửa năm nay.
Suy cho cùng, chủ tịch Thích chọn người chỉ có một điều kiện, giọng nói hay, phải đặc biệt.
Giọng Giao Bạch thường thường.
Trần Nhất Minh khá lo lắng Chương Chẩm sẽ nhìn trúng Giao Bạch, sự bảo vệ trong điện thoại quá rõ ràng, còn không thèm che giấu.
Chẳng qua,
Chương Chẩm có thích cũng không sao, chủ tịch Thích sẽ không vì anh mà làm bạn mình lúng túng.
Cho nên, có lẽ có thể mang người đi.
Trần Nhất Minh phân tích đủ loại trên đường đi, chỉ bỏ sót một khả năng.
Còn là chuyện đã xảy ra, bất ngờ bày ra trước mặt gã và chủ tịch.
Người không ở đây. Theo chủ tịch Thích đi công tác.
Trần Nhất Minh nhìn trộm vị chủ tịch có áp suất thấp quanh thân, đáng đời, đã bảo ngài thông báo sớm mà ngài không gọi cơ.
Tưởng rằng Giao Bạch là vật chết, không mọc chân.
Huống hồ dẫu cậu ta là vật chết, chẳng phải vẫn có thể bị người khác giấu mang đi à?
Trần Nhất Minh không dám nói ra những lời này, gã nhích về đằng sau, tránh xa tâm bão và ra hiệu cho dì Liễu cũng đừng tới gần.
Dì Liễu đặt một tách trà ên trên bàn rồi lui ra.
Đứng trong sảnh nhỏ phía trước, Thẩm Ký lấy điện thoại ra tìm một dãy số để gọi. Đầu dây bên kia vừa kết nối, y lên tiếng: “A Lạo, tôi đang ở Lan Mặc Phủ.”
“Anh tới chỗ tôi à.” Thích Dĩ Lạo nói, “Vậy thật không khéo, tôi ở nơi khác.”
Thẩm Ký ngắn gọn giản lược: “Bao lâu?”
“Đại khái mất một hai tuần.” Thích Dĩ Lạo trầm ngâm.
Một tay Thẩm Ký đè lên mặt bàn, y chậm rãi nói: “Anh đi công tác, sao còn mang theo chó con của tôi?”
Thích Dĩ Lạo cười: “Nghe cậu ấy đọc sách.”
Thẩm Ký cũng bật ra một tiếng cười rất đáng cân nhắc: “Cậu ta đã đọc cho anh nghe nửa năm rồi, anh còn chưa chán à?”
Dường như Thích Dĩ Lạo cũng rất nghi hoặc: “Đúng thế, anh nói xem đây là chuyện gì, tôi càng nghe càng cảm thấy không tệ.”
Thẩm Ký không cười nữa, quai hàm chậm rãi thu lại: “Anh gửi địa chỉ cụ chỗ anh cho tôi, tôi đi đón chó con của tôi.”
Cuối cùng còn bổ sung: “Nửa năm này đã làm phiền anh thay tôi chăm nom cậu ta.”
Thích Dĩ Lạo cười nói: “Lão Thẩm, ban nãy tôi quên không nói cho anh biết, cậu ấy đang ở bên cạnh tôi, tôi bật loa ngoài.”
Hàng lông mày Thẩm Ký nhảy một cái, giây tiếp theo, trong điện thoại vang lên một loạt tiếng chửi bới, giọng nói trẻ trung đầy sức sống và gai góc, ngữ điệu tràn ngập sự ngỗ ngược dẻo dai, trong câu chữ nghe ra nghiến răng nghiến lợi, mang theo vẻ khinh thường và căm hận.
“Lão Thẩm chó, mẹ kiếp anh không bệnh đấy chứ, đầu óc anh lấp đầy phân hay vốn là cái hố phân? Tôi liên quan gì tới anh, anh thần kinh à, chó chó cái đờ mờ anh, có bệnh mau uống thuốc đi, con mẹ nó đừng ra ngoài ô nhiễm môi trường!”
Một chữ cuối cùng rơi xuống rồi đến tiếng tút tút.
Đây là lần đầu tiên trong đời Thẩm Ký bị người khác chửi bới như vậy, y sững sờ một lúc, sắc mặt trở nên hung dữ.
Chiếc bàn gỗ trầm thượng đẳng cổ xưa bị đá bay, tách trà tinh xảo rơi xuống đất nát tan. Nước trà trong vắt được pha bằng nước suối trên núi chảy dọc từng mảnh vỡ, phản chiếu trần nhà được chạm khắc hoa văn trừu tượng và ngọn lửa tức giận của Thẩm Ký.
Quận Giáng Tây, Bắc Thành.
Giao Bạch đang ngồi trên ghế sofa của phòng khách khách sạn, trong tay bưng một bát mì lạnh, cậu vừa tới một đợt tấn công mật độ cao, cần bồi bổ.
Thích Dĩ Lạo bỏ điện thoại sang một bên, làm bộ trách cứ: “Tiểu Bạch, sao nhóc lại chửi bậy?”
“Kìm nén lâu quá, không nhịn được.” Giao Bạch không tỏ ra hối lỗi chút nào.
Thích Dĩ Lạo cũng không có dấu hiệu tiếp tục giáo dục, hắn hỏi một vấn đề khác: “Không về Nam Thành à?”
Giao Bạch ngậm mì lạnh toét miệng với hắn, về cái con khỉ. Cái chữ “về” này vốn được sử dụng không đúng, cậu không có nhà ở Nam Thành thì lấy đâu ra “về“.
Thích Dĩ Lạo hơi ngả ra sofa, tư thái buông lỏng: “Vậy tôi đổi cách nói khác, không đi theo lão Thẩm à?”
Giao Bạch hút nhẵn sợi mì lạnh trượt bên mép: “Tôi thèm vào anh ta đáng tuổi cha tôi với nhóm tình nhân có thể xếp một vòng quanh Nam Thành trong khi dưa leo già vỗ một cái là có một đống người từng ăn còn có một đống người chờ ăn mà tôi đi theo anh ta ấy hả?”
Nói liền một hơi không vấp váp.
Thích Dĩ Lạo bật cười, sau đó hắn thu lại độ cong bên môi, nghiêng đầu, giơ cánh tay lên nắm chiếc cằm ánh dầu bóng loáng của người trẻ tuổi, kéo cậu lại gần: “Nhóc ấy à, miệng lưỡi sắc bén.”
Lời này nghe quen quen, quá con mẹ nó quen. Giao Bạch thiếu kiên nhẫn, định lạnh mặt tranh luận thì nghe lão biến thái nói: “Lúc cắn người khác, rất dễ vô tình làm bị thương chính mình.”
“...” Đuôi mắt rũ xuống của Giao Bạch ngước lên chớp chớp, trong mắt hiện ra một vùng thảo nguyên tung bay trong gió, tràn đầy sức sống, rộng lớn tự tại, “Vậy cũng được, giết địch một ngàn, tự tổn hại một ngàn mốt, cũng vẫn là kiếm lời đối với tôi.”
Ánh mắt Thích Dĩ Lạo đảo qua răng nanh nhỏ sáng lấp lánh của cậu: “Tuổi trẻ, kinh nghiệm bản thân còn chưa đầy, nhưng sống với rất nhiều ý tưởng.”
Giao Bạch “xời” một tiếng: “Nếu một người không có ý tưởng thì không gọi là sống.”
Thích Dĩ Lạo ngẩng đầu nhìn cậu.
Giao Bạch thấy không dễ chịu một cách khó hiểu. Cậu đang định cào bàn tay đang nắm cằm cậu một cái, chủ nhân bàn tay đã ghét bỏ nói: “Miệng đầy mùi tỏi.”
“Mì lạnh không có tỏi là không có linh hồn.” Giao Bạch đùa dai thò đầu về phía Thích Dĩ Lạo và nói chuyện với hắn. Mùi tỏi trong hơi thở phả vào mặt hắn.
Thích Dĩ Lạo không biến sắc.
Nhưng mèo trắng trên avatar hắn...
Chòm râu dựng lên, mặt nhăn nhó.
Thanh sắt mỏng siết nó lỏng ra một chút, cái cổ mọc ra một tấc nhỏ vẫn ngửa ra sau.
Giao Bạch cười ha ha vài tiếng. Cậu cũng không giải thích tại sao mình cười, chỉ đẩy ra bàn tay không dùng sức lực gì của Thích Dĩ Lạo, sang một bên ăn mì lạnh của cậu.
Thích Dĩ Lạo cầm văn kiện trên bàn lật qua lật lại, liếc bàn tay mình vừa bị chạm vào, lật văn kiện, rồi lại liếc nhìn tay.
Sau vài lần như thế, hắn vẫn vào phòng vệ sinh rửa sạch.
Rửa xong vẫn cảm thấy có mùi tỏi.
Bấy giờ Thích Dĩ Lạo mới phát hiện, đấy không phải là mùi vị trên tay hắn, mà là có người đang ăn tỏi cách hắn không xa. Hắn day trán ngồi trở lại trên ghế sofa, châm một điếu thuốc hút vài hơi.
Điện thoại vang lên.
Dì Liễu gọi tới, bà hạ giọng: “Thừa ngài, chủ tịch Thẩm đã đập phá tất cả cây hoa quý giá ở sân trước.”
Điếu thuốc cắn trên môi Thích Dĩ Lạo khẽ rung rinh, hắn không để tâm lắm: “Cho anh ta đập.”
Sau đó, hắn thản nhiên nói: “Chụp ảnh gửi qua.”
Chỉ chốc lát sau, dì Liễu gửi một bức ảnh chụp sân trước bừa bộn.
Thích Dĩ Lạo ném điện thoại lên mặt bàn trà, lực độ không nhẹ.
Giao Bạch đang nhặt nhạnh những mẩu mì vụn dưới đáy bát chợt chú ý đến, cậu bưng bát qua nhìn di động của Thích Dĩ Lạo.
Màn hình vẫn sáng, Giao Bạch liếc là thấy được bức ảnh kia: “Đây là đâu?”
Giao Bạch nhìn chiếc lọ hoa bị vỡ ở góc dưới bên trái của bức ảnh, trông rất quen, không phải là chỗ cậu đang nghĩ đến đấy chứ?
“Sân trước mà nhóc thích nhất.” Thích Dĩ Lạo hút thuốc đáp.
Giao Bạch trợn tròn mắt, đặt bát đũa sang một bên, cầm điện thoại của Thích Dĩ Lạo kề sát vào nhìn kỹ ảnh chụp, đệt, một cái sân đang yên đang lành sao như có bão quét qua thế.
Đậu xanh rau má còn là lốc xoáy đen.
“Làm kiểu gì thành ra thế này?” Giao Bạch vừa hỏi xong liền có một suy đoán, đây hẳn là chuyện tốt do lão Thẩm chó làm, bộ quyền cước sếp tổng độc đoán của y không có công kích gì khác ngoài xung quanh có cái gì hủy cái đó.
Giao Bạch liếc lão biến thái có mày mắt bị khói bao phủ: “Cái sân này bị đập thành như vậy, tổn thất bao nhiêu tiền?”
“Tầm mấy căn nhà như Thấm Tâm Viên.” Thích Dĩ Lạo bất đắc dĩ thở dài, “Tiền bạc không thành vấn đề, mấu chốt là trồng hoa cây cỏ tốn rất nhiều thời gian và tâm sức, thật đáng tiếc.”
Giao Bạch nghe cũng cảm thấy nhức nhối.
“Nhất là bụi hoa hồng Juliet đó, phải trồng vài chục năm mới nở hoa.” Thích Dĩ Lạo tiếc nuối lắc đầu.
Giao Bạch hít một hơi sâu, lúc trước cậu thấy bông hồng đó rất đặc biệt nên đã tìm kiếm trên mạng, một đóa giá mấy triệu. Nhòm ngó tình huống thương vong của bông hồng từ trong ảnh, cậu chỉ tìm được phần còn lại của xác hoa lá nát bét.
Hít thở không thông, thật sự nghẹt thở.
Cậu chỉ là một người bình thường, tại sao lại để cậu gánh chịu những nỗi đau này.
“Anh ba, đừng trồng quá nhiều hoa cỏ đắt tiền ở Lan Mặc Phủ nữa.” Giao Bạch mắc tật xấu đau lòng thay người khác, “Có Mai Viên, có Trúc Viên, cảnh sắc đã đẹp lắm rồi. Tôi thấy sân trước sân sau đó có diện tích lớn như vậy, chỉ cần trồng một số loại phổ biến là được, bốn mùa nở luân phiên, còn sống dai. “
“Nói có lý.” Thích Dĩ Lạo rướn người ra, gảy tàn thuốc vào trong gạt tàn, “Vậy sau đó mua một ít hạt giống về, nhóc giúp chú trồng nhé?”
Giao Bạch không nhìn bức ảnh trên điện thoại nữa, cậu sợ nhìn tiếp sẽ lên cơn đau tim. Nghe vậy, cậu thuận miệng đáp: “Được nha.”
“Ngoan.” Thích Dĩ Lạo còn chưa kịp nở nụ cười thì đã dừng lại, “Tiểu Bạch.”
Giao Bạch: “Hả?”
Bàn tay kẹp điếu thuốc của Thích Dĩ Lạo hơi giơ lên: “Đi sang một bên ăn mì của nhóc đi, ăn xong tôi gọi người đi đổ rác.”
Giao Bạch: “...”
Bắc Thành đang mưa như trút nước, muốn đập mặt đất thành ổ gà.
Phía Thẩm Ký không còn gọi điện thoại đòi địa chỉ nữa, y có thể tra được nơi ở của Thích Dĩ Lạo tại Bắc Thành, phí chút thời gian nhưng không phải việc khó.
Có thể đến đây bất cứ lúc nào.
Giao Bạch và Thích Dĩ Lạo đều không nói về chuyện đó, hai người họ một làm việc một chơi game.
Vào buổi chiều, Giao Bạch nhận được cuộc gọi của Chương Chẩm, nói rằng anh sắp trở về rồi, hỏi có muốn mang gì về ăn không.
“Không cần đâu ạ.” Giao Bạch vặn eo bên cửa sổ, sau đó đi một vòng duỗi tay chân, “Anh lái xe chậm một chút.”
“Anh không lái.” Hơi thở của Chương Chẩm thoáng nặng nề, anh bị thương.
Chương Chẩm đã mấy ngày không gặp em trai, hiện tại cậu cũng ở Bắc Thành, anh kìm lòng chẳng đặng muốn gặp gỡ, sờ đầu nhéo mặt em mình. Hy vọng em trai đừng phát hiện ra chuyện anh bị thương.
Giao Bạch trò chuyện xong với Chương Chẩm liền nhận được một lời mời gọi video, cậu đi phòng ngủ ấn nhận và đóng cửa lại.
Thích Dĩ Lạo xử lý hết công việc trong tay mới chú ý thấy phòng khách chỉ còn mỗi mình mình, hắn định đứng dậy thì trên điện thoại nhảy ra hai tin nhắn.
- Đông Sán nhất thời hồ đồ, tôi đã dạy dỗ nó rồi, tôi thay nó xin lỗi cậu.
- Tôi đảm bảo chừng nào tôi còn sống, sẽ không có tài nguyên nào của nhà họ Chử được sử dụng cho đứa trẻ họ Lễ kia.
Thích Dĩ Lạo nhấn tắt điện thoại, thong thả dọn dẹp tàn thuốc. Sau đó hắn gõ cửa đi vào phòng ngủ bên trái, bước về phía người trẻ tuổi đang nằm nhoài trên bàn, nhịp chân và ngữ điệu đều rất biếng nhác mà tao nhã: “Đang gọi video với ai thế?”
Giao Bạch tháo một bên tai nghe ra: “Tai Nhỏ.” Cậu giải thích, “Úc Hưởng, một người em, anh còn nhớ chứ?”
“Không nhớ.” Thích Dĩ Lạo hỏi một cách rất có phong độ, “Tôi tiến vào có tiện không?”
Giao Bạch chậc lưỡi, có gì không tiện chứ. Lão biến thái khoác một lớp da quý ông quá chặt, ngay cả khi ấn cậu lên tường đen cắn cậu, mút vết thương của cậu, nuốt máu cậu, đều kiềm chế.
Muốn hắn mất khống chế, có lẽ chỉ có...
Ngón trỏ của Giao Bạch xoay chiếc chìa khóa nhỏ trên móc khóa.
Lão biến thái vẫn đang chờ đáp án, Giao Bạch ngửi thấy mùi thuốc lá cùng mùi gỗ trầm ẩm ướt trên người hắn, còn có chút hơi nước.
Giao Bạch xua tay: “Tùy tiện.”
“Vậy tôi sẽ tùy tiện.” Thích Dĩ Lạo đi tới, khom người cúi đầu tới gần, một tay đặt trên ghế dựa sau lưng cậu, năm ngón tay thon dài mát lạnh hơi khép lại, đầu ngón tay như có như không chạm vào vai cậu, như thể đang ôm cậu.
Úc Hưởng ở đầu video bên kia nổ tung.
Nhưng gã không ngờ khi mình vào trong nhà, Lễ Giác đã đứng ở phòng khách nhà gã, cơ thể gầy yếu bị hai người kiềm chế ở hai bên trái phải, như thẩm vấn phạm nhân.
Sắc mặt Chử Đông Sán lập tức sa sầm xuống, gã không thay giày đã xông vào: “Tiểu Giác!”
Lễ Giác hoang mang gọi: “Nhị thiếu...”
Chử Đông Sán dùng sức đá văng hai người hầu, kéo đứa trẻ đến trước mặt mình: “Bọn họ ra tay với em à?”
Lễ Giác khẽ lắc đầu.
Lúc này dây thần kinh căng thẳng của Chử Đông Sán mới thả lỏng.
“Nhị thiếu, anh túm đau em.” Hàng mi Lễ Giác run rẩy yếu đuối.
“Xin lỗi.” Chử Đông Sán giảm bớt sức, nhưng lại không nỡ buông tay. Xúc cảm trong lòng bàn tay trơn bóng nhẵn nhụi, tốt hơn bất kỳ viên ngọc nào mà gã từng chạm qua. Gã vô thức vuốt nhẹ hai lần, dịu dàng cất lời, “Tôi đưa em trở lại trước.”
Lễ Giác ngập ngừng muốn nói, nước mắt óng ánh ầng ậc trong mắt.
“Không sao đâu, tự tôi có thể xử lý chuyện nhà tôi.” Chử Đông Sán mềm lòng rối mù cả lên.
Lão gia tử ngồi trên ghế sofa nhìn hồi lâu, không nhìn tiếp nổi nữa bèn gõ gậy: “Tách ra! Tách bọn họ ra!”
Nhất thời dưới ngọn đèn chùm biểu diễn trực tiếp màn chia uyên rẽ thúy.
Người nhỏ khóc, người lớn la, loạn một nùi.
Thời trẻ, Chử Đông Sán là con ông cháu cha nổi danh nhất Tây Thành, cái gì vui thì chơi, năm ngoái động lòng trước một cậu trai ở sơn trang suối nước nóng, cuối cùng rơi lệ chảy máu, oanh oanh liệt liệt sa sút thành một chuyện cười. Vốn tưởng rằng mình sẽ chán chường cả đời, chẳng ngờ đầu năm nay gã đã gặp một đóa hoa trắng nhỏ.
Ở tuổi tác của gã, đã nếm trải mọi thứ, rất dễ dàng ngã xuống vì một đứa trẻ đơn giản và sạch sẽ.
Chử Đông Sán cảm thấy, sau khi trải qua phản bội và sa đọa, bây giờ mình không xứng đáng với một tình cảm trong sạch. Gã không cầu vĩnh viễn bên nhau, tâm đầu ý hợp, chỉ cầu đứa trẻ được bình an.
Nhưng hiện tại ngay cả tâm nguyện đấy cũng không được cho phép, hết kẻ này đến kẻ khác thò một chân vào.
Chử Đông Sán hai quyền khó địch bốn tay, cũng không mang súng theo người, mà còn phải nắm chặt lấy Lễ Giác. Gã đánh ngã một nhóm thì lại tới một nhóm khác, thế tiến công của gã dần yếu đi.
Lễ Giác bị người khác cưỡng ép kéo ra khỏi gã, lảo đảo ngã xuống đất.
“Nhị thiếu!” Lễ Giác kinh hoảng.
Chử Đông Sán bị đè lại không qua được, mắt đỏ lên: “Cha, đêm hôm khuya khoắt ngài làm như thế này là có ý gì?”
“Ý gì?” Lão gia tử tăng huyết áp, “Không phải là nên hỏi chính anh à?”
Chử Đông Sán lau vết máu bên miệng: “Nói rõ chút đi ạ.”
“Nói rõ? Chuyện này đến hai ông bà nhà anh cũng không hiểu!” Lão gia tử chống gậy, “Năm ngoái anh chẳng nói chẳng rằng đã trực tiếp mang bạn trai nhỏ gì kia của anh về, làm cả nhà náo loạn. Tôi nói đứa bé kia không thành thật, anh không nghe, anh nói anh nghiêm túc, trong đời chưa bao giờ nghiêm túc như thế, anh còn tuyên bố muốn ở bên cậu ta mãi mãi.”
Lão gia tử chọc trúng cột sống của đứa con út, chữ nào chữ nấy như con dao chuyên đâm vào chỗ đau nhất của gã. Không phá thì không xây được, lão gia tử vẫn ôm hy vọng với thằng con này.
“Kết quả đâu, không bao lâu sau anh phát hiện cậu ta đội nón xanh cho anh một năm. Tin tức lan truyền, giá cổ phiếu công ty ngã xuống, anh cả của anh thức bao nhiêu đêm anh cũng không quan tâm. Anh chán chường, say rượu, đua xe, chơi loạn, nếu không phải tôi nhốt anh lại, anh thậm chí còn sa vào ma tuý!”
Thần sắc nghiêm nghị của lão gia tử thoáng mệt mỏi: “Năm nay anh lại tái diễn, Đông Sán, sao anh không thể học anh cả của anh, làm người làm việc đến nơi đến chốn chứ!”
Chử Đông Sán châm chọc khiêu khích: “Tại sao con phải học anh ấy? Quân cờ của nhà họ Chử có anh ấy còn chưa đủ à?”
Bàn tay chống gậy của lão gia tử run bần bật, ông vung gậy qua: “Đồ khốn nạn!”
Chử Đông Sán bị đánh mạnh vào lưng, gã ưỡn lưng thẳng tắp, trên mặt tràn đầy vẻ mỉa mai: “Việc học hành, công việc, hôn nhân của anh đều do cha quyết định, ngay cả số lượng con của anh ấy...”
Câu nói kế tiếp bị thay thế bởi tiếng kêu rên.
Lão gia tử đi lính thời trẻ, sức yếu nhưng khí thế vẫn còn, liên tục vung gậy mấy cái cho đến khi đánh cong lưng đứa con út mới ngừng: “Tôi không nên nghe theo anh trai anh nói, cho anh tự do. Anh tự do bao nhiêu năm nay, không nhận được gì ngoài danh hiệu tay ăn chơi trác táng của Tây Thành, còn lại toàn vô tích sự!”
Chử Đông Sán không lộ ra vẻ khốn quẫn cũng không bùng nổ. Gã túm sợi tóc rối bù, vuốt vuốt ra sau, khuôn mặt tuấn tú tiêu sái trông rất bình tĩnh: “Ngài nói những lời này trôi chảy lắm, chắc giấu ở trong lòng rất lâu rồi nhỉ, rốt cuộc có cơ hội trút ra ngoài. Anh cả là niềm kiêu ngạo của ngài, còn con,“
Gã chỉ chính mình, “Chính là nỗi sỉ nhục của ngài.”
Lão gia tử tức tái mét mặt mày. Ở thời điểm mấu chốt này, Chử Đông Sán hỏi một câu, “Cha, ngài có thể nói cho con biết là ai đã đề cập Tiểu Giác với ngài không?”
“Đến giờ anh vẫn không ý thức được trọng điểm, đánh còn chưa đủ.” Lão gia tử quát mắng vệ sĩ đang đè lại thằng con út, “Đè nó lại cho tôi, đè chết nó đi!”
Nói xong liền vung gậy lần nữa.
Lễ Giác đang ngồi co ro trên đất bỗng òa khóc: “Đừng đánh! Đừng đánh nhị thiếu nữa!”
Cậu ta bò tới, muốn kéo vệ sĩ ra song lại kéo không nổi, khóc lóc dập đầu cầu xin lão gia tử: “Van xin ngài, van cầu ngài đừng đánh nhị thiếu nữa, đều là lỗi của tôi, lỗi của tôi hết, hãy đánh tôi đi, ngài đánh tôi đi, làm ơn...”
Trong phòng khách thêm nhiều tiếng dập đầu lạy “tùng tùng tùng“.
Lão gia tử bị làm ầm ĩ sắp lên cơn đau tim, ông lấy gậy nặng nề đánh con út.
Vị ngọt tanh dâng lên trong cổ họng Chử Đông Sán. Gã quỳ một chân trên đất, sau lưng thấm màu máu đỏ.
Lễ Giác dùng cả tay chân nhào tới trước mặt Chử Đông Sán, mấp máy đôi môi dính nước mắt, sợ hãi ngây ngốc, thẫn thờ khóc lóc hỏi: “Nhị thiếu... Nhị thiếu anh sao rồi?”
Chử Đông Sán khẽ lau vết máu do dập đầu trên trán đứa trẻ, viền mắt đỏ hoe, trái tim đau đớn như bị thứ gì đó to lớn đập vào.
Lão gia tử vừa tức giận vừa hối hận, ông nên giáo huấn thằng con út ở thư phòng, mà không phải trong phòng khách ngay trước mặt thứ đồ muốn gieo họa nhà họ Chử. Ông đánh một trận, còn đánh hai người thành cùng nhau, hòa thành một khối bùn.
Lão gia tử phất tay, vệ sĩ cưỡng ép mang Lễ Giác ra khỏi phòng khách.
“Buông em ấy ra!” Chử Đông Sán hung tợn trừng mắt.
Một phần tư liệu bị ném tới, che khuất tầm nhìn của gã, khi gã lại nhìn lên thì đã không còn bóng dáng đứa trẻ, cũng không nghe thấy tiếng khóc.
Gã chỉ nghe thấy giọng nói của cha mình vang lên trên đầu: “Đây là thông tin về vị hôn thê của anh, tháng sau sẽ đính hôn.”
Chử Đông Sán chống đất chậm rãi đứng dậy, bướng bỉnh ngạo nghễ: “Cha, ngài già rồi nên hồ đồ à? Con là đồng tính luyến ái, không thể ngủ được phụ nữ.”
Lão gia tử bị con út chọc giận quá mức, song ngược lại cũng tỉnh táo hơn: “Nếu ngay cả t*ng trùng cũng không cung cấp được thì cút khỏi nhà họ Chử.”
Chử Đông Sán bước về hướng đứa trẻ bị bắt đi.
“Không còn tiền tài và quyền thế mà họ Chử cho anh, anh còn chẳng tìm nổi công việc đàng hoàng nào, cậu ta vẫn có thể theo anh chắc?” Giọng của lão gia tử vang lên từ phía sau.
Chử Đông Sán ho khan cười nói: “Đừng nói có theo hay không, Tiểu Giác chỉ coi con là bạn bè.”
Mí mắt lão gia tử giật giật, theo điều tra của ông, thằng út nhặt được rác rưởi cạnh bãi biển vào đầu năm, mấy tháng trôi qua mà còn chưa chạm vào.
Tình cảm này còn sâu đậm hơn Tiểu Lê gì kia.
Chử Đông Sán mới đi được vài bước đã nhận ra có điều không ổn, chưa kịp phản ứng đã bị gậy đánh gục.
Lão gia tử thở hổn hển mấy cái, bảo người hầu đưa đứa con nhỏ đi nhốt lại. Ông ở trong phòng khách uống nửa chén trà thảo dược, sau đó mới tới phòng khách tầng một.
Lễ Giác ngồi trên ghế, chốc chốc lại ma sát ngón tay, ánh mắt đờ đẫn, khuôn mặt nhỏ trắng bệch.
Cánh cửa được mở ra, Lễ Giác cấp tốc quay đầu.
“Con trai tôi không tới.” Lão gia tử chống gậy tiến vào, “Thu lại nước mắt của cậu đi.”
Lễ Giác lấy mu bàn tay quệt nước mắt trên mặt rồi đứng dậy, siết chặt hai tay: “Ông nội, ngài hiểu lầm rồi, cháu và nhị thiếu không phải...”
“Ai là ông nội của cậu?” Lão gia tử không có thiện cảm với cậu trai nhu nhược này. Ông phiền nhất những người bối phận thấp khóc lóc sướt mướt, “Lần đầu tiên gặp mặt đã gọi như thế, nói êm tai là có lễ phép, nói khó nghe chính là chẳng biết xấu hổ.”
Lễ Giác run rẩy bờ môi, đến mức không thể phát ra âm thanh, chỉ lặng lẽ rơi lệ một cách tủi thân.
Những giọt nước mắt lăn thành hàng đọng lại trên chiếc cằm trắng bệch, rơi xuống từng giọt từng giọt.
Như một đóa hoa quỳnh trong mưa gió.
Lão gia tử nhấc gậy lên rồi gõ mạnh xuống: “Cậu dùng chiêu này để tiếp cận con trai tôi à?”
Lễ Giác lắc đầu không ngừng: “Không phải... Cháu không hề... Cháu thật sự không hề...”
Cậu cười khổ: “Nhị thiếu là ân nhân cứu mạng của cháu.”
“Vậy cách báo ân với ân nhân cứu mạng của cậu cũng thật sự không làm tôi tán đồng nổi.” Tối nay lão gia tử đã tiêu hao quá nhiều tinh thần, mệt mỏi không muốn nhiều lời nữa, “Lăn khỏi Tây Thành đi.”
Lễ Giác không nhúc nhích.
Lão gia tử hừ lạnh: “Làm sao, xem nhiều phim truyền hình rồi, chờ tôi viết cho tấm chi phiếu đập lên mặt cậu à?”
Khuôn mặt Lễ Giác bỏng rát, dường như chỗ bị Giao Bạch tát hai lần lại bắt đầu đau đớn. Cậu ta lảo đảo đứng không vững, móng tay cắm vào lòng bàn tay, cúi đầu khom lưng: “Ông Chử, xin ngài bớt giận, không đáng tức giận như thế vì cháu đâu, cháu sẽ rời đi.”
“Cháu chỉ muốn gặp nhị thiếu thôi, cháu muốn biết anh ấy bị thương có nặng không.” Lễ Giác dè dặt khẩn cầu.
“Cậu không cần lo lắng, tôi sẽ phái người chăm sóc cho sức khỏe thân thể con trai tôi.” Lão gia tử nói, “Nếu cậu có thời gian, không bằng ở cạnh bà nội cậu nhiều hơn chút, đừng suốt ngày làm những chuyện không đàng hoàng nữa.”
Máu khắp người Lễ Giác dồn hết lên mặt rồi tiêu tán trong nháy mắt, sắc mặt tái nhợt chậm rãi đứng thẳng dậy, bước chân liêu xiêu ra ngoài, trong miệng lầm bầm: “Tôi được nhà họ Tề giúp đỡ, nhận được cơ hội đi học ở trường Trung học Số 3 tại Nam Thành. Tôi muốn tiếp tục sống tốt ở Nam Thành, tôi chăm chỉ học tập.”
“Sau đó nhà họ Tề sụp đổ, tôi bắt đầu làm thêm, trong lúc đó đầu óc lộn xộn bị cuốn vào một vụ bắt cóc. Tôi có anh trai, dù khi ấy hoàn cảnh khó khăn, tôi cũng rất bất lực, nhưng anh cả vẫn chăm sóc tôi cẩn thận, luôn nghĩ cho tôi.”
“Thế nhưng...” Đôi mắt Lễ Giác vừa đỏ vừa khô, không rơi một giọt nước nào, “Người anh hai mà tôi muốn vắt óc suy tính tiếp cận đã đẩy tôi xuống tàu và bảo tôi rằng, anh cả không phải là của tôi, tôi chẳng qua chỉ là hàng nhái, sử dụng thân phận của người khác.”
“Rồi sau đó, anh hàng xóm lớn lên cùng tôi đã lừa tôi, anh ta liên thủ với người khác, biến tôi thành một trò cười, người tôi yêu hận chết tôi... Tôi đã làm gì sai?”
“Sự tồn tại của cậu chính là một sai lầm.” Trong phòng khách vang lên thanh âm của lão gia tử.
Lễ Giác ngơ ngác: “Tồn tại chính là sai lầm à...”
Tại sao chứ?
Tại sao sự tồn tại của tôi là một sai lầm chứ? Ngay cả ngày lễ tết giết con gà cũng khiến tôi khổ sở mất vài ngày, lương tâm bất an ngủ không ngon, tại sao lại không nên tồn tại, tôi chưa từng làm hại ai cả mà.
Lễ Giác ngơ ngác trở về Nam Thành, nửa đường nhận được điện thoại từ bệnh viện, nói rằng bệnh tình của bà nội trở nên nguy kịch, cậu ta đứng thẫn thờ ở đầu đường.
Nước mưa rơi xuống mi mắt, cậu ta hơi co rúm, giống như một đứa trẻ vừa thoát khỏi cơn ác mộng, hoang mang và bất lực chạy về phía bệnh viện.
Té ngã, người bê bết bùn đất, đầu gối đau nhức, Lễ Giác hoảng hốt bò dậy, tiếp tục chạy.
Lúc Lễ Giác đến bệnh viện, mưa vẫn đang rơi, trời cũng đã tối lại. Cậu ta loạng choạng lao đến cửa phòng bệnh, mặt và người ướt sũng.
Nhìn thấy cậu ta, bác sĩ trực ban trong phòng bệnh nhanh chân đi ra, hỏi cậu ta tại sao không mở ô, có phải là bị ngã không.
“Bà nội cháu...” Lễ Giác không có mặt mũi đi vào, không dám, cũng sợ sệt, sợ bà nội mang tử khí. Quãng thời gian này, cậu ta đến bệnh viện luôn lơ đễnh, bà nội nhất định đã cảm ứng được, muốn đi rồi. Cậu ta tóm lấy áo khoác trắng của bác sĩ, ngũ quan tinh xảo tràn đầy hoảng sợ bất an, “Mau cứu bà nội cháu...”
Bác sĩ than thở: “Nếu muốn làm phẫu thuật, công tác chuẩn bị sẽ mất một khoảng thời gian, chi phí quá cao, tỷ lệ thành công không cao. Cho dù ca mổ thành công, bà cụ cũng sẽ...”
“Cháu chỉ có một người thân là bà nội.” Lễ Giác đứng không vững ngã vào lòng bác sĩ, cậu ta phát sốt, toàn thân nóng như lửa đốt, lặp đi lặp lại câu nói đó.
Bác sĩ lúng túng ôm lấy người trong lòng, cuối năm ngoái, vết loét trên người bệnh nhân nặng hơn, người nhà không ở bên, hộ lý làm một mình cảm thấy mệt mỏi nên xin nghỉ việc, cần tìm hộ lý khác nhưng không liên lạc được thiếu niên, bác sĩ đành trả tiền thay để sắp xếp hộ lý.
Từ cuối năm đến giờ, bác sĩ đều không đề cập đến vấn đề này.
Gia cảnh của bác sĩ thuộc tầm trung, lần này chi phí cho bệnh nhân vượt quá khả năng của bác, bác không giúp được gì, cảm thấy có lỗi với cậu bé.
Lễ Giác ném câu tiếp theo “Cháu sẽ mang tiền về” rồi chạy. Cậu ta đi tới nơi kiếm tiền nhanh nhất Nam Thành.
—— Đế Dạ.
Vào lúc này, các nhân viên của Đế Dạ hoặc là sống dở chết dở nằm trên giường khách hàng, hoặc đang ngủ trong ký túc xá với cơ thể ngâm nảy nở trong dục vọng được quấn trong chăn, ở cửa có hai nhân viên bảo vệ.
Bàn chân Lễ Giác như cắm rễ xuống đất, không nhích ra được bước nào. Cậu ta núp ở góc tường nắm chặt điện thoại, răng cắn chặt mu bàn tay, trong mắt lóe lên ánh sáng do dự.
Một lát sau, Lễ Giác ngẩng đầu, bấm một dãy số đã khắc sâu trong lòng: “Thẩm Nhi An, cậu cứu tôi với...”
Thẩm Nhi An đang ở trong chùa siêu độ cho mẹ mình. Nhìn thấy số lạ, y theo bản năng ấn nhận.
Giọng nói trong điện thoại không phải thanh âm y chờ mong.
“Thẩm Nhi An...” Giọng nói rụt rè, nhỏ bé, hệt tia lửa cuối cùng trong cơn bão tuyết, “Thật xin lỗi, tôi đã làm như vậy với cậu, là tôi nhất thời bốc đồng, bị ma quỷ ám ảnh, tôi đáng chết vạn lần.”
“Cậu trả thù tôi đi, tôi sẽ cho cậu cả cuộc đời của tôi, có được không? Tôi sẵn sàng làm bất cứ điều gì, chỉ cần cậu giúp tôi, cho tôi một triệu... Không, không, năm trăm nghìn cũng được... Không được, năm trăm nghìn không đủ, cậu cho tôi nhiều một chút, tôi mặc cho cậu xử trí... Bà nội tôi không ổn rồi, van cầu cậu...” Lễ Giác nói không mạch lạc. Cậu ta tưởng nước mắt của mình đã chảy khô ở nhà họ Chử, nhưng vào lúc này nó lại trào ra.
Dạ dày Thẩm Nhi An co giật, bị thứ gì đó kinh tởm kích thích đến buồn nôn muốn ói, nhưng ngón tay y đặt trên nút kết thúc lại không ấn xuống. Y nghe thấy giọng nói lãnh đạm xa lạ của chính mình: “Sẵn sàng, làm, bất cứ điều gì?”
Lễ Giác sững sờ, cậu ta nhỏ giọng nói, giống như sợ quấy rầy thiên thần của mình: “Đúng thế đúng thế, tùy cậu trả thù tôi thế nào cũng được, tôi van cậu...”
Đôi môi mỏng vô tình của Thẩm Nhi An khẽ mấp máy, có một chữ mơ hồ vừa định thốt ra thì trên điện thoại có một cuộc gọi đến.
Vẫn là cuộc gọi từ số lạ.
Thẩm Nhi An vô thức ấn phím, gác máy cuộc gọi đang thông và nhận số thứ hai gọi đến.
Khi thanh âm quen thuộc truyền vào tai, y cử động những ngón tay cứng ngắc lạnh băng của mình, bấy giờ mới nhận ra chẳng biết mình đã cầm súng từ bao giờ.
Nắm rất chặt, thân súng cộm ra vết hằn sâu trong lòng bàn tay y.
“Thẩm Nhi An?” Giao Bạch lại lên tiếng gọi, cậu đang ở trên xe, còn chưa tỉnh ngủ, mơ mơ màng màng gọi cho Thẩm Nhi An, sử dụng điện thoại của Thích Dĩ Lạo, cậu tối qua quên sạc điện thoại của mình. Trời mùa hè, khắp nơi đều ẩm ướt, đầu óc cũng vậy, như thể bị ngâm trong nước, quên hết mọi thứ.
Thẩm Nhi An buông súng ra, nắm chặt bút máy chép kinh văn, ngón tay không còn lạnh cứng nữa, đã sống lại: “Ừm.”
“Chuyện di dời mộ phần của mẹ cậu tiến hành thế nào rồi?” Giao Bạch vùi mình trong ghế da, không đi giày, chỉ mặc một đôi tất cotton cổ thấp, màu đen, lộ ra mắt cá chân trắng nõn nhỏ nhắn.
Thẩm Nhi An nói: “Thuận lợi.”
“Vậy thì tốt.” Âm cuối của Giao Bạch không rõ ràng, mí mắt nặng trĩu.
Thẩm Nhi An thấp giọng: “Cậu không ở Lan Mặc Phủ à?”
“Không ở, đi ra ngoài.” Giọng nói của Giao Bạch càng thêm mơ hồ, đôi chân cuộn tròn trên ghế lơ đãng duỗi một cái, gác lên một vật vừa cứng vừa ấm. Nhận ra đó là đùi của lão biến thái, cậu giật phắt chân lại, hắng giọng, “Chú Thích của cậu đi công tác, tôi nhàn rỗi không có chuyện gì nên theo cùng.”
Thẩm Nhi An bảo cậu chú ý an toàn.
Giao Bạch liếc lão biến thái đang nhắm mắt, hạ thấp giọng: “Đúng rồi, tôi lại nói cho cậu một lần, về việc cậu muốn báo thù Lễ Giác, một thời gian nữa cậu có thể làm theo ý mình, khiến nhà họ Chử không còn là chỗ dựa của cậu ta nữa, nhưng cậu đừng làm những chuyện ngốc nào khác.”
Thẩm Nhi An xem trên giấy đâm ra tới màu đen lỗ thủng: “Có phải là cậu, vẫn không đồng ý cho tôi, trả thù không?”
Giao Bạch: “...”
Tối hôm qua cậu nằm mơ, mơ tới tất cả những phân đoạn máu chó công tồi thụ tiện trong “Gãy Cánh”, làm cậu sặc sụa bây giờ còn chưa hồi phục, thật sự đặc sệt. Về chuyện thế giới này là một bộ truyện tranh, cậu chỉ có thể tự mình kìm nén đến hết đời, không thể tiết lộ cho bất kỳ ai.
“Lời của tôi còn không đủ rõ ràng à?” Giao Bạch thở dài, hiếu ngủ cùng với giấc mộng đẫm máu chó khiến tâm tình cậu nóng nảy. Cậu mệt mỏi mà nói chữ, “Thôi.”
Thẩm Nhi An đứng lên: “Cậu đừng, tức giận.”
“Tôi không làm, việc ngốc.” Y có chút luống cuống, lắp bắp hơn bình thường, “Tôi, tôi hứa, hứa với cậu.”
Người ở đầu kia điện thoại không lên tiếng.
Thẩm Nhi An nhíu chặt lông mày, ép tiếng nói cực thấp, ẩn chứa sự thăm dò và chờ đợi khó phát giác: “Cậu khuyên tôi lần nữa, vì sợ tôi sa vào khoái cảm báo thù, đúng không?”
Giao Bạch ha ha, câu này thì trôi chảy đấy.
Xem ra đã sớm lẩm nhẩm trong lòng rất nhiều lần, vẫn luôn muốn hỏi.
“Cậu thấy sao?” Giao Bạch hỏi ngược lại, cậu cảm giác Thẩm Nhi An chỉ cách một ý niệm là chuyển sang kênh tra công, rất nguy hiểm.
Thẩm Nhi An nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, đôi môi mím chặt hơi cong nhẹ: “Cảm ơn.”
“Cậu hoàn thành chuyện di dời mộ mẹ, dưỡng thương trên người cho tốt rồi chúng ta lại gặp.” Giao Bạch nói lời an ủi, cậu không nhớ mình đã an ủi Thẩm Nhi An bao nhiêu lần, thật sự tận tâm tận lực, “Lúc này vừa thi đại học xong, nghỉ hè dài lắm, hãy suy nghĩ về cuộc sống đại học của cậu đi.”
“Ừ, tôi sẽ, suy nghĩ.” Thẩm Nhi An chờ cậu cúp điện thoại rồi mới buông điện thoại ra.
Thẩm Nhi An ngồi trở lại bàn, đôi mắt sưng đỏ rũ xuống, ánh nhìn đảo qua giữa súng và bút máy, không biết đang suy nghĩ gì.
Vài phút sau, Thẩm Nhi An chặn dãy số trước đó.
Nước Đức, đêm khuya, Trần Nhất Minh chuẩn bị ngủ thì nhận được điện thoại của giám đốc Đế Dạ, nói có một người mới đến, có điều kiện tốt nhất trong những năm gần đây.
“Tốt thế nào?” Trần Nhất Minh tỉnh táo tinh thần.
“Hoàn mỹ! Cả bề ngoài lẫn vóc dáng!” Giám đốc rất kích động, “Đứa bé kia bị tôi lừa ký hợp đồng ba mươi năm, khóc lóc rời đi với số tiền tôi cho cậu ta. Cậu ta mặc hàng hiệu từ đầu đến chân, nhưng tôi vẫn cho người kiểm tra cậu ta, phát hiện cậu ta vẫn sạch sẽ, mang trên mình rất nhiều tâm sự, Đế Dạ thiếu nhân viên nặng tâm sự.”
Trần Nhất Minh hỏi trọng điểm: “Thuộc kiểu nào?”
“Kiểu thỏ trắng nhỏ ngoan ngoãn mềm mại, mặc sức giày vò, có điều...” Giám đốc xoa xoa tay, “Đáy mắt của cậu ta có oán hận, lòng tự tôn cũng mạnh, đáng giá bỏ công dạy dỗ một phen.”
“Bên ông cứ trông coi đi.” Trần Nhất Minh cúp máy. Quãng thời gian trước gã sai người tìm Khương Yên, các điều kiện được đặt ra ở mức chưa từng có, nhưng Khương Yên vẫn không muốn trở về hầu hạ chủ tịch.
Chưa cho lý do, chỉ là không muốn.
Trần Nhất Minh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc vừa tìm kiếm bạn giường dạng thức ăn nhanh ở Đức cho chủ tịch, vừa chờ đợi phu nhân chủ tịch đích thực xuất hiện.
Về phần hàng nhái Tri Ý, anh ta vẫn sống ở Thấm Tâm Viên, thỉnh thoảng để chủ tịch phát tiết thông qua video.
Tâm trạng của chủ tịch không tốt.
Bởi vì chủ tịch đã “thua” mất mảnh đất Nam Kiêu cho tiểu thái tử gia nhà họ Sầm, dùng nó làm mồi nhử câu cá.
Nhưng chỉ câu được tiểu thái tử gia, Tri Ý chính là người của hắn, là cơ sở ngầm do hắn xếp vào bên cạnh gia chủ họ Thẩm ở Nam Thành.
Không có thứ gì gọi là một phe thế lực khác.
Tri Ý cũng không lợi dụng nhà họ Sầm để che chở cho bất kỳ ai.
Từ sau khi có kết quả, Trần Nhất Minh luôn bất an, cảm thấy sự việc sẽ không đơn giản như vậy. Gã chà xát mặt, tắt đèn bàn rồi nằm xuống.
Ở nước ngoài không thể giải quyết vấn đề, về nước thôi.
Về nước có thể thấy thế cuộc rõ ràng hơn.
Trần Nhất Minh nằm một lúc liền bò dậy, gọi điện cho Chương Chẩm nhưng không thông, gã lại nằm xuống, không tài nào ngủ được.
Khi chủ tịch nhìn thấy Giao Bạch, cũng không biết sẽ là hình ảnh sao Hỏa va vào Trái Đất gì nữa.
Sáng hôm sau, chuyên cơ riêng của nhà họ Thẩm đáp xuống sân bay Tây Thành.
Trần Nhất Minh tháp tùng chủ tịch đến Lan Mặc Phủ với cái miệng đầy vết loét, trên đường đi gã vẫn cố liên lạc với Chương Chẩm nhưng không được.
Mịa.
Trần Nhất Minh rất hiếm khi chửi thề, nhưng nó vẫn ở trong lòng gã. Gã hoài nghi Chương Chẩm cố ý không nhận.
Cách Lan Mặc Phủ ngày càng gần, Trần Nhất Minh phun một ít thuốc vào miệng, sốt ruột hỏi: “Chủ tịch, ngài có muốn thông báo cho chủ tịch Thích trước không?”
Thẩm Ký đang gõ trên máy tính xách tay của mình, bận rộn công việc: “Không cần.”
Gã thả người ở chỗ bạn lâu năm là vì muốn tính chuyện lâu dài, không vội thu.
Bây giờ nên thu rồi.
Chó con không tim không phổi, dù biết y cố tình chờ đến khi kết thúc thi đại học mới thu dây thì nhất định vẫn không biết điều.
Trần Nhất Minh cảm được sự thay đổi trong hơi thở của chủ tịch, đầu óc đau nhói, gã không lo lắng về những gì chủ tịch Thích đã làm với Giao Bạch trong nửa năm nay.
Suy cho cùng, chủ tịch Thích chọn người chỉ có một điều kiện, giọng nói hay, phải đặc biệt.
Giọng Giao Bạch thường thường.
Trần Nhất Minh khá lo lắng Chương Chẩm sẽ nhìn trúng Giao Bạch, sự bảo vệ trong điện thoại quá rõ ràng, còn không thèm che giấu.
Chẳng qua,
Chương Chẩm có thích cũng không sao, chủ tịch Thích sẽ không vì anh mà làm bạn mình lúng túng.
Cho nên, có lẽ có thể mang người đi.
Trần Nhất Minh phân tích đủ loại trên đường đi, chỉ bỏ sót một khả năng.
Còn là chuyện đã xảy ra, bất ngờ bày ra trước mặt gã và chủ tịch.
Người không ở đây. Theo chủ tịch Thích đi công tác.
Trần Nhất Minh nhìn trộm vị chủ tịch có áp suất thấp quanh thân, đáng đời, đã bảo ngài thông báo sớm mà ngài không gọi cơ.
Tưởng rằng Giao Bạch là vật chết, không mọc chân.
Huống hồ dẫu cậu ta là vật chết, chẳng phải vẫn có thể bị người khác giấu mang đi à?
Trần Nhất Minh không dám nói ra những lời này, gã nhích về đằng sau, tránh xa tâm bão và ra hiệu cho dì Liễu cũng đừng tới gần.
Dì Liễu đặt một tách trà ên trên bàn rồi lui ra.
Đứng trong sảnh nhỏ phía trước, Thẩm Ký lấy điện thoại ra tìm một dãy số để gọi. Đầu dây bên kia vừa kết nối, y lên tiếng: “A Lạo, tôi đang ở Lan Mặc Phủ.”
“Anh tới chỗ tôi à.” Thích Dĩ Lạo nói, “Vậy thật không khéo, tôi ở nơi khác.”
Thẩm Ký ngắn gọn giản lược: “Bao lâu?”
“Đại khái mất một hai tuần.” Thích Dĩ Lạo trầm ngâm.
Một tay Thẩm Ký đè lên mặt bàn, y chậm rãi nói: “Anh đi công tác, sao còn mang theo chó con của tôi?”
Thích Dĩ Lạo cười: “Nghe cậu ấy đọc sách.”
Thẩm Ký cũng bật ra một tiếng cười rất đáng cân nhắc: “Cậu ta đã đọc cho anh nghe nửa năm rồi, anh còn chưa chán à?”
Dường như Thích Dĩ Lạo cũng rất nghi hoặc: “Đúng thế, anh nói xem đây là chuyện gì, tôi càng nghe càng cảm thấy không tệ.”
Thẩm Ký không cười nữa, quai hàm chậm rãi thu lại: “Anh gửi địa chỉ cụ chỗ anh cho tôi, tôi đi đón chó con của tôi.”
Cuối cùng còn bổ sung: “Nửa năm này đã làm phiền anh thay tôi chăm nom cậu ta.”
Thích Dĩ Lạo cười nói: “Lão Thẩm, ban nãy tôi quên không nói cho anh biết, cậu ấy đang ở bên cạnh tôi, tôi bật loa ngoài.”
Hàng lông mày Thẩm Ký nhảy một cái, giây tiếp theo, trong điện thoại vang lên một loạt tiếng chửi bới, giọng nói trẻ trung đầy sức sống và gai góc, ngữ điệu tràn ngập sự ngỗ ngược dẻo dai, trong câu chữ nghe ra nghiến răng nghiến lợi, mang theo vẻ khinh thường và căm hận.
“Lão Thẩm chó, mẹ kiếp anh không bệnh đấy chứ, đầu óc anh lấp đầy phân hay vốn là cái hố phân? Tôi liên quan gì tới anh, anh thần kinh à, chó chó cái đờ mờ anh, có bệnh mau uống thuốc đi, con mẹ nó đừng ra ngoài ô nhiễm môi trường!”
Một chữ cuối cùng rơi xuống rồi đến tiếng tút tút.
Đây là lần đầu tiên trong đời Thẩm Ký bị người khác chửi bới như vậy, y sững sờ một lúc, sắc mặt trở nên hung dữ.
Chiếc bàn gỗ trầm thượng đẳng cổ xưa bị đá bay, tách trà tinh xảo rơi xuống đất nát tan. Nước trà trong vắt được pha bằng nước suối trên núi chảy dọc từng mảnh vỡ, phản chiếu trần nhà được chạm khắc hoa văn trừu tượng và ngọn lửa tức giận của Thẩm Ký.
Quận Giáng Tây, Bắc Thành.
Giao Bạch đang ngồi trên ghế sofa của phòng khách khách sạn, trong tay bưng một bát mì lạnh, cậu vừa tới một đợt tấn công mật độ cao, cần bồi bổ.
Thích Dĩ Lạo bỏ điện thoại sang một bên, làm bộ trách cứ: “Tiểu Bạch, sao nhóc lại chửi bậy?”
“Kìm nén lâu quá, không nhịn được.” Giao Bạch không tỏ ra hối lỗi chút nào.
Thích Dĩ Lạo cũng không có dấu hiệu tiếp tục giáo dục, hắn hỏi một vấn đề khác: “Không về Nam Thành à?”
Giao Bạch ngậm mì lạnh toét miệng với hắn, về cái con khỉ. Cái chữ “về” này vốn được sử dụng không đúng, cậu không có nhà ở Nam Thành thì lấy đâu ra “về“.
Thích Dĩ Lạo hơi ngả ra sofa, tư thái buông lỏng: “Vậy tôi đổi cách nói khác, không đi theo lão Thẩm à?”
Giao Bạch hút nhẵn sợi mì lạnh trượt bên mép: “Tôi thèm vào anh ta đáng tuổi cha tôi với nhóm tình nhân có thể xếp một vòng quanh Nam Thành trong khi dưa leo già vỗ một cái là có một đống người từng ăn còn có một đống người chờ ăn mà tôi đi theo anh ta ấy hả?”
Nói liền một hơi không vấp váp.
Thích Dĩ Lạo bật cười, sau đó hắn thu lại độ cong bên môi, nghiêng đầu, giơ cánh tay lên nắm chiếc cằm ánh dầu bóng loáng của người trẻ tuổi, kéo cậu lại gần: “Nhóc ấy à, miệng lưỡi sắc bén.”
Lời này nghe quen quen, quá con mẹ nó quen. Giao Bạch thiếu kiên nhẫn, định lạnh mặt tranh luận thì nghe lão biến thái nói: “Lúc cắn người khác, rất dễ vô tình làm bị thương chính mình.”
“...” Đuôi mắt rũ xuống của Giao Bạch ngước lên chớp chớp, trong mắt hiện ra một vùng thảo nguyên tung bay trong gió, tràn đầy sức sống, rộng lớn tự tại, “Vậy cũng được, giết địch một ngàn, tự tổn hại một ngàn mốt, cũng vẫn là kiếm lời đối với tôi.”
Ánh mắt Thích Dĩ Lạo đảo qua răng nanh nhỏ sáng lấp lánh của cậu: “Tuổi trẻ, kinh nghiệm bản thân còn chưa đầy, nhưng sống với rất nhiều ý tưởng.”
Giao Bạch “xời” một tiếng: “Nếu một người không có ý tưởng thì không gọi là sống.”
Thích Dĩ Lạo ngẩng đầu nhìn cậu.
Giao Bạch thấy không dễ chịu một cách khó hiểu. Cậu đang định cào bàn tay đang nắm cằm cậu một cái, chủ nhân bàn tay đã ghét bỏ nói: “Miệng đầy mùi tỏi.”
“Mì lạnh không có tỏi là không có linh hồn.” Giao Bạch đùa dai thò đầu về phía Thích Dĩ Lạo và nói chuyện với hắn. Mùi tỏi trong hơi thở phả vào mặt hắn.
Thích Dĩ Lạo không biến sắc.
Nhưng mèo trắng trên avatar hắn...
Chòm râu dựng lên, mặt nhăn nhó.
Thanh sắt mỏng siết nó lỏng ra một chút, cái cổ mọc ra một tấc nhỏ vẫn ngửa ra sau.
Giao Bạch cười ha ha vài tiếng. Cậu cũng không giải thích tại sao mình cười, chỉ đẩy ra bàn tay không dùng sức lực gì của Thích Dĩ Lạo, sang một bên ăn mì lạnh của cậu.
Thích Dĩ Lạo cầm văn kiện trên bàn lật qua lật lại, liếc bàn tay mình vừa bị chạm vào, lật văn kiện, rồi lại liếc nhìn tay.
Sau vài lần như thế, hắn vẫn vào phòng vệ sinh rửa sạch.
Rửa xong vẫn cảm thấy có mùi tỏi.
Bấy giờ Thích Dĩ Lạo mới phát hiện, đấy không phải là mùi vị trên tay hắn, mà là có người đang ăn tỏi cách hắn không xa. Hắn day trán ngồi trở lại trên ghế sofa, châm một điếu thuốc hút vài hơi.
Điện thoại vang lên.
Dì Liễu gọi tới, bà hạ giọng: “Thừa ngài, chủ tịch Thẩm đã đập phá tất cả cây hoa quý giá ở sân trước.”
Điếu thuốc cắn trên môi Thích Dĩ Lạo khẽ rung rinh, hắn không để tâm lắm: “Cho anh ta đập.”
Sau đó, hắn thản nhiên nói: “Chụp ảnh gửi qua.”
Chỉ chốc lát sau, dì Liễu gửi một bức ảnh chụp sân trước bừa bộn.
Thích Dĩ Lạo ném điện thoại lên mặt bàn trà, lực độ không nhẹ.
Giao Bạch đang nhặt nhạnh những mẩu mì vụn dưới đáy bát chợt chú ý đến, cậu bưng bát qua nhìn di động của Thích Dĩ Lạo.
Màn hình vẫn sáng, Giao Bạch liếc là thấy được bức ảnh kia: “Đây là đâu?”
Giao Bạch nhìn chiếc lọ hoa bị vỡ ở góc dưới bên trái của bức ảnh, trông rất quen, không phải là chỗ cậu đang nghĩ đến đấy chứ?
“Sân trước mà nhóc thích nhất.” Thích Dĩ Lạo hút thuốc đáp.
Giao Bạch trợn tròn mắt, đặt bát đũa sang một bên, cầm điện thoại của Thích Dĩ Lạo kề sát vào nhìn kỹ ảnh chụp, đệt, một cái sân đang yên đang lành sao như có bão quét qua thế.
Đậu xanh rau má còn là lốc xoáy đen.
“Làm kiểu gì thành ra thế này?” Giao Bạch vừa hỏi xong liền có một suy đoán, đây hẳn là chuyện tốt do lão Thẩm chó làm, bộ quyền cước sếp tổng độc đoán của y không có công kích gì khác ngoài xung quanh có cái gì hủy cái đó.
Giao Bạch liếc lão biến thái có mày mắt bị khói bao phủ: “Cái sân này bị đập thành như vậy, tổn thất bao nhiêu tiền?”
“Tầm mấy căn nhà như Thấm Tâm Viên.” Thích Dĩ Lạo bất đắc dĩ thở dài, “Tiền bạc không thành vấn đề, mấu chốt là trồng hoa cây cỏ tốn rất nhiều thời gian và tâm sức, thật đáng tiếc.”
Giao Bạch nghe cũng cảm thấy nhức nhối.
“Nhất là bụi hoa hồng Juliet đó, phải trồng vài chục năm mới nở hoa.” Thích Dĩ Lạo tiếc nuối lắc đầu.
Giao Bạch hít một hơi sâu, lúc trước cậu thấy bông hồng đó rất đặc biệt nên đã tìm kiếm trên mạng, một đóa giá mấy triệu. Nhòm ngó tình huống thương vong của bông hồng từ trong ảnh, cậu chỉ tìm được phần còn lại của xác hoa lá nát bét.
Hít thở không thông, thật sự nghẹt thở.
Cậu chỉ là một người bình thường, tại sao lại để cậu gánh chịu những nỗi đau này.
“Anh ba, đừng trồng quá nhiều hoa cỏ đắt tiền ở Lan Mặc Phủ nữa.” Giao Bạch mắc tật xấu đau lòng thay người khác, “Có Mai Viên, có Trúc Viên, cảnh sắc đã đẹp lắm rồi. Tôi thấy sân trước sân sau đó có diện tích lớn như vậy, chỉ cần trồng một số loại phổ biến là được, bốn mùa nở luân phiên, còn sống dai. “
“Nói có lý.” Thích Dĩ Lạo rướn người ra, gảy tàn thuốc vào trong gạt tàn, “Vậy sau đó mua một ít hạt giống về, nhóc giúp chú trồng nhé?”
Giao Bạch không nhìn bức ảnh trên điện thoại nữa, cậu sợ nhìn tiếp sẽ lên cơn đau tim. Nghe vậy, cậu thuận miệng đáp: “Được nha.”
“Ngoan.” Thích Dĩ Lạo còn chưa kịp nở nụ cười thì đã dừng lại, “Tiểu Bạch.”
Giao Bạch: “Hả?”
Bàn tay kẹp điếu thuốc của Thích Dĩ Lạo hơi giơ lên: “Đi sang một bên ăn mì của nhóc đi, ăn xong tôi gọi người đi đổ rác.”
Giao Bạch: “...”
Bắc Thành đang mưa như trút nước, muốn đập mặt đất thành ổ gà.
Phía Thẩm Ký không còn gọi điện thoại đòi địa chỉ nữa, y có thể tra được nơi ở của Thích Dĩ Lạo tại Bắc Thành, phí chút thời gian nhưng không phải việc khó.
Có thể đến đây bất cứ lúc nào.
Giao Bạch và Thích Dĩ Lạo đều không nói về chuyện đó, hai người họ một làm việc một chơi game.
Vào buổi chiều, Giao Bạch nhận được cuộc gọi của Chương Chẩm, nói rằng anh sắp trở về rồi, hỏi có muốn mang gì về ăn không.
“Không cần đâu ạ.” Giao Bạch vặn eo bên cửa sổ, sau đó đi một vòng duỗi tay chân, “Anh lái xe chậm một chút.”
“Anh không lái.” Hơi thở của Chương Chẩm thoáng nặng nề, anh bị thương.
Chương Chẩm đã mấy ngày không gặp em trai, hiện tại cậu cũng ở Bắc Thành, anh kìm lòng chẳng đặng muốn gặp gỡ, sờ đầu nhéo mặt em mình. Hy vọng em trai đừng phát hiện ra chuyện anh bị thương.
Giao Bạch trò chuyện xong với Chương Chẩm liền nhận được một lời mời gọi video, cậu đi phòng ngủ ấn nhận và đóng cửa lại.
Thích Dĩ Lạo xử lý hết công việc trong tay mới chú ý thấy phòng khách chỉ còn mỗi mình mình, hắn định đứng dậy thì trên điện thoại nhảy ra hai tin nhắn.
- Đông Sán nhất thời hồ đồ, tôi đã dạy dỗ nó rồi, tôi thay nó xin lỗi cậu.
- Tôi đảm bảo chừng nào tôi còn sống, sẽ không có tài nguyên nào của nhà họ Chử được sử dụng cho đứa trẻ họ Lễ kia.
Thích Dĩ Lạo nhấn tắt điện thoại, thong thả dọn dẹp tàn thuốc. Sau đó hắn gõ cửa đi vào phòng ngủ bên trái, bước về phía người trẻ tuổi đang nằm nhoài trên bàn, nhịp chân và ngữ điệu đều rất biếng nhác mà tao nhã: “Đang gọi video với ai thế?”
Giao Bạch tháo một bên tai nghe ra: “Tai Nhỏ.” Cậu giải thích, “Úc Hưởng, một người em, anh còn nhớ chứ?”
“Không nhớ.” Thích Dĩ Lạo hỏi một cách rất có phong độ, “Tôi tiến vào có tiện không?”
Giao Bạch chậc lưỡi, có gì không tiện chứ. Lão biến thái khoác một lớp da quý ông quá chặt, ngay cả khi ấn cậu lên tường đen cắn cậu, mút vết thương của cậu, nuốt máu cậu, đều kiềm chế.
Muốn hắn mất khống chế, có lẽ chỉ có...
Ngón trỏ của Giao Bạch xoay chiếc chìa khóa nhỏ trên móc khóa.
Lão biến thái vẫn đang chờ đáp án, Giao Bạch ngửi thấy mùi thuốc lá cùng mùi gỗ trầm ẩm ướt trên người hắn, còn có chút hơi nước.
Giao Bạch xua tay: “Tùy tiện.”
“Vậy tôi sẽ tùy tiện.” Thích Dĩ Lạo đi tới, khom người cúi đầu tới gần, một tay đặt trên ghế dựa sau lưng cậu, năm ngón tay thon dài mát lạnh hơi khép lại, đầu ngón tay như có như không chạm vào vai cậu, như thể đang ôm cậu.
Úc Hưởng ở đầu video bên kia nổ tung.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.