Bye Bye

Chương 75

Tây Tây Đặc

13/07/2024

Giao Bạch kề mũi sát vào bùa hộ mệnh, vô thức hít hà, sau đó cậu như bị sét đánh, biểu diễn trực tiếp cảnh toàn thân nóng bừng đỉnh đầu bốc khói.

Đậu.

Giao Bạch nhảy phắt lên bên cạnh cây cột cuối giường rồi nhanh chân bỏ chạy. Cậu chạy một mạch đến chỗ thang máy, cấp tốc ấn thang máy đi vào.

Cửa thang máy phản chiếu dáng vẻ chột dạ cực điểm của cậu.

Đậu má.

Giao Bạch liên tục xoa mặt, trên cằm đau nhói, là do bùa hộ mệnh lắc lư văng trúng.

Sợi dây mảnh vẫn đang quấn quanh ngón tay, vài vòng xám đen có mùi trầm hương tạo thành một sự tương phản rõ ràng với sắc da tái nhợt của cậu.

Có chút hương vị sắc dục.

Giao Bạch quấn sợi dây thêm một vòng rồi nắm lá bùa treo lơ lửng vào giữa các ngón tay.

Thang máy đến tầng một, Giao Bạch bước ra ngoài, xuyên qua từng hành lang dài tĩnh mịch với khuôn mặt nóng bừng cứng đờ, đi thẳng đến phòng mình, đóng cửa lại.

Lúc Chương Chẩm đến gọi Giao Bạch ăn tối, cậu đang chép kinh Phật.

Đúng thế, kinh Phật.

Bên tay đã chồng một xấp nhỏ.

“Bạch Bạch, sao em lại chép kinh thư rồi?” Chương Chẩm kinh ngạc lên tiếng.

“Tĩnh tâm.” Giao Bạch đặt bút lông lên thành nghiên mực, cầm lấy tờ giấy trước bàn, thổi thổi... Chữ giun bò ướt đẫm bên trên.

Chương Chẩm giật giật cơ mặt, Bạch Bạch và anh ba giống nhau thế cơ à, đến cách điều chỉnh cảm xúc cũng tương tự nhau.

Thực ra Giao Bạch chỉ đang làm màu.

“Anh, anh đừng đề cập chuyện em chép sách với vị trên tầng năm nhé.” Giao Bạch sợ lão biến thái đòi sắp xếp bài tập cho cậu.

“Được được được, không nhắc.” Chương Chẩm kéo Giao Bạch lên, “Đi ăn cơm.”

Chương Chẩm đẩy cậu ra ngoài: “Chỉ hai ta ăn thôi, anh ba không xuống, bệnh cảm của anh ấy nặng thêm rồi, ban đêm anh phải trực ban...”

Giao Bạch dừng bước ngoái đầu lại: “Không phải là đã truyền dịch à, sao còn tệ hơn vậy?”

“Không biết.” Chương Chẩm xoa xoa tóc cậu, thở dài, “Anh ba bị sốt mơ màng luôn rồi.”

“Vốn dĩ anh ba chỉ cảm nhẹ, nhưng anh ấy không nghỉ ngơi, liên tục thức khuya tăng ca trong thời gian dài, xã giao cũng không từ chối, mắc bệnh mà còn dính thêm rượu và thuốc lá, buổi chiều còn ho ra tơ máu ở công ty.” Chương Chẩm có thừa lòng nhưng không đủ sức.

Giao Bạch nhíu mày: “Phía nhà họ Thẩm có động tĩnh gì? Tình huống thế nào?”

“Hiện tại các phe đều đang cạnh tranh cho một dự án lớn của chính phủ.” Chương Chẩm ậm ờ úp mở.

Giao Bạch móc dây đeo bùa hộ mệnh trong túi, người làm ăn, chuyên gia giới kinh doanh, cuộc đối đầu cũng trên thương trường.

Thủ đoạn và tài nguyên của mỗi người chính là đao kiếm.

Giao Bạch ăn chút thức ăn không thấy ngon miệng, ném bát quẹt miệng rồi chạy vọt ra ngoài. Cậu đi theo những con đom đóm trong rừng, ngắm sao ngắm trăng.

Lang thang đến tám chín giờ, Giao Bạch lên gác mang theo một thân nhiễm mùi hương cây cỏ từ bên ngoài. Cậu chảy không ít mồ hôi, người đỏ bừng nhớp nháp, lỗ chân lông mở ra, luồng râm mát xung quanh quấn lấy cậu, quấn suốt dọc đường đến tầng năm.

Tới gần phòng ngủ, Giao Bạch rùng mình một cái. Mùa hè ở Lan Mặc Phủ cũng không cần bật điều hòa.

“Cậu Bạch, cậu đến thăm Thích gia à?” Thích Thập Nhị ở cửa khách khí chào hỏi, “Cậu chờ chút, để tôi thông báo một tiếng.”

Giao Bạch ngửi mùi mồ hôi trên quần áo mình, nghĩ thầm, với cái tính cuồng sạch sẽ kia, Thích Dĩ Lạo nhất định sẽ chê.

Sau đó lại nghĩ, vị kia đang sốt đấy, không ngửi được gì đâu.

Ai ngờ, bên trong truyền ra giọng nói khản đặc lại rõ ràng của Thích Dĩ Lạo: “Đừng cho cậu ấy vào.”

Cũng cùng lúc đó, mèo dùng móng vuốt che khuất gương mặt lạnh lùng của mình.

Giao Bạch: “...”

Ha ha, không nhìn thì không nhìn, ai thèm.

Giao Bạch chẳng màng sự lúng túng của Thích Thập Nhị, cậu quay đầu rời khỏi.

Thích Thập Nhị trơ mắt nhìn cậu chủ nhỏ bị Thích gia chọc giận bỏ đi, gã cảm thấy chuyện này kỳ quặc, ngẫm nghĩ chốc lát rồi nhắn tin cho anh Chẩm của gã.

Chương Chẩm đi thẳng từ phòng tập thể hình tới, đồ thể thao tùy ý trùm bên ngoài áo ba lỗ, bắp thịt đẹp đẽ nóng bỏng lúc căng chặt lúc thả lỏng. Anh bước vào phòng ngủ, mồ hôi đầm đìa: “Anh ba.”

Thích Dĩ Lạo dựa đầu giường, trên chăn đặt một số tài liệu cần phê duyệt. Hắn cầm vài bản trên tay, đang lật xem. Ống truyền dịch thỉnh thoảng đung đưa theo động tác của hắn.

Chương Chẩm nhìn anh ba vừa truyền dịch vừa xử lý công việc, nửa câu sau nghẹn ngang cuống họng.

“Có việc cứ nói.” Thích Dĩ Lạo ho khan vài tiếng trầm thấp.

“Em nghe Thập Nhị kể Bạch Bạch tới thăm anh, nhưng anh không cho em ấy vào.” Chương Chẩm gãi gãi da đầu chảy mồ hôi ròng ròng, “Có phải là em ấy đã chọc giận anh ở đâu không?”

Thích Dĩ Lạo ký tên lên giấy tờ: “Cậu ấy gọi cậu tới hỏi à?”

Chương Chẩm lắc đầu: “Không ạ.”

“Vậy cậu hỏi làm gì?” Thích Dĩ Lạo đặt giấy tờ đã được ký sang một bên, giữa hai lông mày anh tuấn nho nhã hiện lên vẻ mệt mỏi ốm yếu.

Chương Chẩm yên lặng. Hai người quan trọng nhất có vướng mắc tình cảm, anh bị kẹp ở giữa, bận tâm cả đôi bên.

Thích Dĩ Lạo xử lý phần văn kiện tiếp theo, bỗng nhiên mở miệng: “Thư thông báo trúng tuyển của Đại học Y sắp tới rồi nhỉ.”

Chương Chẩm sửng sốt: “Có lẽ sẽ sớm thôi.”

“Tổ chức bữa tiệc nhỏ chúc mừng đi.” Thích Dĩ Lạo ho khan nói.

Chương Chẩm chần chừ: “Vào lúc này...”

“Không ảnh hưởng.” Thích Dĩ Lạo ngắt lời.

“Thế để em phái người bố trí.” Chương Chẩm lên tiếng, anh ba tổ chức tiệc cho Bạch Bạch, thế hẳn là không xảy ra mâu thuẫn gì.

Như vậy, tại sao anh ba không cho Bạch Bạch vào phòng ngủ?

“Anh ba, em có cần đi khuyên nhủ Bạch Bạch không?” Chương Chẩm nửa thật nửa giả, “Thập Nhị kể rằng, lúc rời đi, mặt Bạch Bạch tái xanh, bây giờ còn không biết đang khổ sở ở đâu đây.”

Dứt lời, anh phát hiện xung quanh yên tĩnh quá mức, bèn liếc anh ba một cái, sau đó đối mặt một ánh mắt nửa cười nửa không.

“Khổ sở? Đứa em trai kia của cậu sẽ chỉ ở góc nào đó mắng tôi thôi.” Thích Dĩ Lạo cười một tiếng, rồi nụ cười trên môi nhạt đi, “Đưa cho cậu ấy mấy quả đào, ăn xong là sẽ vui vẻ.”

“Mẻ đầu tiên đã ăn hết rồi, còn mẻ thứ hai chưa chín.” Chương Chẩm đáp.

“Vậy thì gửi nửa quả dưa hấu qua đó đi.” Thích Dĩ Lạo khẽ tặc lưỡi, “Nhỏ thôi, để cậu ấy đỡ ăn nhiều, bụng lại phình như quả bóng.”

Chương Chẩm: “...”

Láng máng phát hiện ra điều gì đó, anh nhìn chằm chằm cổ áo ngủ của anh ba, muốn dò xét cho rõ.

“Còn đờ ra đấy làm gì.” Thích Dĩ Lạo phất tay, “Đi ra ngoài dỗ cậu ấy đi.”

Chương Chẩm nhận nhiệm vụ lớn đi xuống tầng, anh ra sân sau chọn một quả dưa hấu tròn, bổ làm đôi mang đến phòng Giao Bạch.

Không có ai. Chương Chẩm đi tới tầng một mở thư phòng ra.

“Bạch Bạch.” Chương Chẩm cắm một chiếc thìa dài nhỏ vào nửa quả dưa bê qua, “Đã muộn thế này rồi, vẫn đang học à?”

Đến gần nhìn kỹ, Chương Chẩm im lặng.

Mặt bàn bày một tờ giấy, trên đó là con... Mèo? Đại khái, có lẽ thế.



“Bạch Bạch, em thích mèo à?” Chương Chẩm đưa dưa hấu cho cậu.

“Không thích.” Giao Bạch vẽ mấy sợi lông cho mèo rồi ném bút đi, cầm thìa khoét một miếng dưa hấu nhét vào miệng, “Nó từ đâu tới đấy ạ?”

“Tầng năm.” Chương Chẩm ngồi xuống chiếc ghế sofa đơn bên cạnh, vén áo thể thao lau mồ hôi trên cơ bụng, “Anh ba bảo anh mang dưa hấu cho em.”

Giao Bạch hừ một tiếng.

“Anh ba không gặp em, có lẽ là sợ lây cho em.” Chương Chẩm nghiêm nghị, “Sức khỏe em yếu.”

Giao Bạch lườm một cái, quần què gì, tuyệt đối là có nguyên nhân khác.

Cậu càng nghĩ càng cảm thấy không đúng. Lão biến thái từ trước đến nay luôn lịch thiệp hòa nhã, sướng vui đau buồn đều nằm dưới lớp da ấy, rất hiếm khi trực tiếp như thế.

Giống như... Sợ cậu đi vào.

Sợ cái gì, ông đây cũng không ăn anh. Giao Bạch xử lý một miếng dưa hấu lớn, miệng đầy thịt dưa và nước ngọt.

“Bạch Bạch, anh hoài nghi...” Chương Chẩm đan hai tay đặt lên bàn, lầm bầm, “Anh ba đã làm mất một vật rất quan trọng.”

“Là bùa hộ mệnh, anh ấy vẫn luôn đeo trên cổ, anh chưa từng thấy anh ấy tháo xuống. Ban nãy lúc nói chuyện cùng anh ấy, anh phát hiện trong cổ áo anh ấy trống rỗng. Vật quý trọng như vậy, anh ấy có thể làm mất ở đâu được nhỉ...”

Nói được phút chốc, Chương Chẩm phát hiện bầu không khí hơi kỳ quái, bèn nhìn về phía người thanh niên đặt thìa xuống: “Làm sao vậy?”

“Chỗ em có một cái.” Giao Bạch liếm nước dưa hấu nơi khóe miệng, “Anh ba cho.”

Chương Chẩm nhất thời không hiểu: “Cái gì?”

Mấy giây sau, trước mắt anh có thêm một thứ, được treo bằng một sợi dây mảnh.

Bầu không khí vô cùng yên tĩnh.

Giao Bạch đưa bùa hộ mệnh đến trước mặt Chương Chẩm, chủ động thăm dò: “Anh nói xem, cái trong tay em...”

“Đây chính là bùa hộ mệnh của anh ba.” Chương Chẩm nói một câu gây sốc.

Giao Bạch hít sâu một hơi, trên mặt nhìn không ra cảm xúc gì: “Anh, anh thử nhìn lại xem, anh chắc chắn thứ anh ấy đeo chính là cái này chứ?”

“Chắc chắn.” Chương Chẩm chỉ lá bùa hộ mệnh, “Sát phần rìa dưới cùng có khắc chữ, bảy chữ hay là sáu chữ gì đấy, em nhìn kỹ đi.”

Giao Bạch chỉ cảm thấy bùa hộ mệnh có hương vị trang nghiêm quý trọng, chạm trổ cũng rất tinh xảo, chứ không ngắm nghía tỉ mỉ.

Giờ phút này, Giao Bạch cầm lá bùa lại gần hơn, theo chỉ dẫn của Chương Chẩm đi kiểm tra đường viền phía dưới cùng. Cậu dùng ngón tay vuốt nhẹ từng chút một, rồi dừng ở một chỗ.

Nơi đó thật sự có chữ.

—— kỵ tham, kỵ sân, kỵ si.

Giao Bạch quét mắt từ chữ đầu tiên đến chữ cuối cùng, vô thức đọc ra.

“Đúng rồi, chính là câu này!” Sóng lòng Chương Chẩm thoáng dâng trào, tuy anh không rõ toàn cảnh bí mật của dòng họ Thích, nhưng có tình cờ bắt gặp một phần nhỏ. Khi anh mới tới nhà họ Thích, anh ba thường viết sáu chữ ấy, về sau thì không viết nữa.

Giao Bạch nhìn bùa hộ mệnh trong tay, nhất thời không nói nên lời. Cậu ngỡ rằng sở dĩ mùi trên tấm bùa giống mùi trên người Thích Dĩ Lạo, là vì Thích Dĩ Lạo cũng đeo một cái, cả hai đều được chế tạo bởi bàn tay của một đại sư.

Nào biết chính là cùng một cái.

Giao Bạch đặt bùa hộ mệnh lên bàn, nghiêng người dựa vào giá sách. Vị ngọt của dưa hấu mặc sức tỏa ra, nhưng cậu chẳng hề thấy thèm ăn.

“Bùa hộ mệnh này có ý nghĩa gì?” Giao Bạch đối diện với ánh mắt muốn nói lại thôi của Chương Chẩm.

“Bùa hộ mệnh là do mẹ của anh ba khắc cho anh ấy.” Chương Chẩm cảm khái, “Vào lần đầu tiên anh gặp anh ấy, anh ấy đã đeo rồi, mấy chục năm qua, không biết đã thay biết bao nhiêu sợi dây, song bùa hộ mệnh vẫn luôn ở đó.”

Ngay cả di vật mẹ mình chế tác mà anh ba cũng cho Bạch Bạch, hơn nữa còn tăng thêm một hộp đựng mờ ở bên ngoài, vậy hẳn là công cụ định vị theo dõi của giới chính trị.

Chương Chẩm chấn động trước điều này, việc mà anh không bao giờ ngờ tới đã xảy ra.

Đã qua một quãng thời gian kể từ khi Bạch Bạch trở về từ Bắc Thành, anh âm thầm quan sát, phản ứng của Bạch Bạch đối với anh ba cũng...

E rằng em trai thật sự sắp trở thành chị dâu rồi.

Trong bầu không khí vi diệu, Giao Bạch hỏi thêm một câu: “Anh từng gặp mẹ anh ba chưa ạ?”

“Chưa thấy người thật.” Chương Chẩm đáp.

Thấy Chương Chẩm vẫn đang nhìn mình, Giao Bạch lập tức câm nín, cậu túm lấy quyển sách che trên mặt.

“Bạch Bạch, em nhất định phải giữ kỹ bùa hộ mệnh này, đừng đánh mất.” Chương Chẩm nghiêm túc nói.

Giao Bạch không nhúc nhích.

Chương Chẩm biết cậu không thoải mái nên cũng không nhiều lời, để cậu tự ổn định tâm trạng.

Chờ khi Chương Chẩm đi rồi, Giao Bạch vẫn dựa lên giá sách. Không phải cậu không thoải mái, mà chỉ là cảm thấy bùa hộ mệnh quá bỏng tay.

Đừng nói đến đeo, liếc nhìn cũng phải cần dũng khí.

Giao Bạch bỗng đứng dậy, mắt trừng bùa hộ mệnh. Trai tráng họ Thích vốn ít ỏi, dương khí yếu, nhà ở nối liền với mộ địa, rất âm trầm, gia chủ còn tin tưởng quỷ thần, tin trên đời có vật bẩn thỉu, tin chuyện tà vật nhập vào người.

Chẳng lẽ bùa hộ mệnh là loại bùa do đại sư nào đó làm pháp chế tạo ra, dùng để trừ tà chắn sát?

Đeo bùa hộ mệnh có lợi cho thân tâm của Thích Dĩ Lạo, nếu cởi ra hắn sẽ ngã bệnh trúng chiêu?

Giao Bạch đen mặt, trước kia cậu đâu có mê tín, sao bây giờ cậu cứ nghĩ đến phương diện này suốt thế nhỉ.

Nhưng nghĩ lại thì, mình chính là con quỷ đây.

Mượn xác sống lại.

Nửa đêm, Giao Bạch leo cầu thang lên tầng năm. Cậu rón rén như một con cú đêm, không gây ra nhiều tiếng động.

Chương Chẩm trực ban giả bộ không phát hiện ra cậu, còn gọi hai người anh em khác đi.

Vì thế khi Giao Bạch tới nơi, toàn bộ tầng năm tầng yên tĩnh đáng sợ. Cậu lắng nghe nhịp tim và hơi thở của mình, chửi thề, mẹ kiếp sao có cảm giác như đi gặp tình nhân bé nhỏ ấy, lén lén lút lút làm gì, không cần thiết.

Lúc Giao Bạch cách phòng ngủ năm mét, tài khoản của cậu tự động đăng nhập, avatar bạn tốt ở trên cùng sáng lên.

Mèo cau có nhìn cậu, không biết đang phát sầu cái gì.

Giao Bạch phớt lờ, đi từng bước một tới trước cửa phòng ngủ. Cậu phát hiện cửa không khóa, đẩy nhẹ một cái là mở ra.

Trong phòng ngủ không phải là màu đen kịt giơ tay không thấy năm ngón, mà có một bên đèn ngủ được bật sáng, ánh đèn trắng ấm, nhưng phạm vi quầng sáng cũng không rộng, những nơi khác đều rất mờ tối.

Giao Bạch lấy bùa hộ mệnh từ trong túi ra, bóp bóp nó, cậu nhẹ nhàng bước đến bên giường, định đặt bùa hộ mệnh bên gối.

Đúng lúc này, điện thoại reo lên. Là đồng hồ báo thức.

Giao Bạch sợ mình ngủ quên nên cố ý đặt giờ đến đây, nhưng cậu đã đến sớm mà lại quên tắt đồng hồ báo thức.

Hiện tại reo reng reng reng.

Giao Bạch luống cuống nhấn tắt đồng hồ, đột nhiên cảm nhận được một tầm mắt. Cậu nuốt nước miếng, quay đầu nghênh đón.

Chẳng biết Thích Dĩ Lạo đã tỉnh từ bao giờ, hắn đang nhìn cậu: “Mộng du à?”

Đôi mắt Giao Bạch lấp lóe, đây là một cách hay.

Nhưng móa nó cho dù cậu mộng du, Lan Mặc Phủ lớn như vậy, sao cậu không đi chỗ nào khác mà nhất định phải tới tầng năm?

Hay thôi đi, cái cớ này quá tệ, cũng dễ trộm gà không thành còn mất nắm gạo.

Vì vậy Giao Bạch hất văng bậc thang hoặc một loại mồi nhử nào đó mà lão biến thái cho, cậu lựa chọn thẳng thắn: “Không phải, anh ba, tôi tỉnh táo lắm.”

“Tỉnh táo?” Thích Dĩ Lạo cong đôi môi tái nhợt, “Thế nửa đêm em,“

Hắn lấy di động nơi đầu giường phía sau tới, mở ra xem, “Hai giờ bốn mươi lăm sáng, em vào phòng tôi làm gì?”



Giao Bạch đáp: “Trả đồ.”

Cậu nói xong liền giơ bùa hộ mệnh lên, “Tôi không biết đây là thứ chính anh đeo.”

“Thì làm sao?” Thích Dĩ Lạo không nóng không lạnh.

Giao Bạch nói: “Di vật của mẹ anh.”

Thích Dĩ Lạo vẫn nói mấy chữ kia, ngữ điệu cũng không thay đổi: “Vậy thì sao?”

Giao Bạch mím môi: “Quá quý giá, tôi không thể nhận.”

“Tôi chưa nói tặng nó cho em mà.” Thích Dĩ Lạo cho một câu.

Giao Bạch: “...” Không đúng, chú ơi, tiết tấu chậm chút có được không, suy xét đến thế hệ sau nhỏ hơn chú một giáp là tôi có được không?

Thích Dĩ Lạo bỏ điện thoại lại đầu giường: “Thế cuộc không yên bình, em trả kiện phụ Thiên tinh A cho bạn, không có gì bảo đảm, bùa hộ mệnh gắn thiết bị theo dõi là để thay nó, chờ ổn định rồi...”

Giao Bạch nói tiếp: “Trả lại anh?”

Thích Dĩ Lạo nhướng mi, nhìn chàng trai như đang bị thứ gì đó cào phải làm mình mẩy khó chịu, một lát sau hắn mới động đậy yết hầu: “Ừm.”

Một âm tiết đơn giản khiến Giao Bạch cảm thấy bùa hộ mệnh không nóng nữa, có thể cầm rồi.

Nếu để cậu biết rằng thiết bị theo dõi của bùa hộ mệnh không phải ban đầu đã có, mà là gần đây mới cài đặt, cậu nhất định sẽ ném nó vào trong ngực Thích Dĩ Lạo.

“Anh ba, lá bùa này có liên quan gì đến bệnh tình của anh không? Có phải là anh tháo xuống nên mới bị bệnh không?” Giao Bạch nghiêm túc nói, “Chẳng phải là tôi từng trúng tà sao, sợ cái này lắm.”

“Không sao.” Thích Dĩ Lạo nói, “Chỉ là phát sốt thôi, không phải bị vật bẩn thỉu bám vào.”

Nói đến nửa câu sau, hắn thấp thoáng nở nụ cười, không rõ là trào phúng hay là ý tứ hàm súc gì khác.

“Thế nếu tôi làm mất lá bùa thì sao?” Giao Bạch lại hỏi.

“Em là trẻ nhỏ ba tuổi à?” Thích Dĩ Lạo hỏi ngược lại.

Giao Bạch bất lực trong việc phản bác. Tôi không phải ba tuổi, nhưng tôi là công cụ hình người ăn máu chó, tất cả những điều không thể tưởng tượng được đều có khả năng xảy ra với tôi.

“Mất rồi nói sau.” Thích Dĩ Lạo khép hờ mắt, hơi buồn ngủ. Song khi thấy chàng trai xoay người, hắn nhíu mày, “Phải đi à?”

Giao Bạch bị hỏi khó, tôi không đi thì ở đây làm gì?

“Tiểu Bạch,“ Khuôn mặt Thích Dĩ Lạo chìm trong quầng sáng mờ tối, bất đắc dĩ thở dài, “Muộn thế này rồi, em đánh thức chú, không cần chịu trách nhiệm sao?”

“Meow.”

Con mèo khẽ meo meo với cậu, vẫn là gương mặt lạnh nhạt.

Giao Bạch giật giật khóe miệng, một lớn một nhỏ này làm sao vậy, muốn tôi dỗ đi ngủ à?

Phòng ngủ rộng rãi đến mức có vẻ hơi trống trải, mấy tầng rèm cửa bị kéo kín mít, đèn chùm và đèn tường đều không bật, vẫn chỉ có một bên đèn ngủ tỏa sáng.

Giao Bạch ngồi... Trên mặt thảm phía Thích Dĩ Lạo nằm ngủ.

Cậu đang định tìm chủ đề nói chuyện thì một luồng khí nóng hổi xen lẫn mùi thuốc ập vào mặt.

Thích Dĩ Lạo vén chăn lên, duỗi một tay ra: “Đưa tôi.”

Giao Bạch nhíu mày: “Gì cơ?”

“Tấm bùa.” Thích Dĩ Lạo cười khẽ, “Đeo cho em.”

“Không cần không cần không cần.” Giao Bạch từ chối ba lần liên tiếp, thái độ cực kỳ kiên quyết.

Thích Dĩ Lạo không nổi giận vì bị từ chối, hắn nói với giọng điệu ôn hòa: “Thế thì đeo ở đây đi, để tôi xem.”

Giao Bạch nới lỏng sợi dây, tròng lên đầu rồi kéo xuống dưới. Trong khoảnh khắc đó, trái tim cậu trĩu xuống.

Là bùa hộ mệnh đung đưa dán trên đó.

Giao Bạch nhìn lá bùa, yên lặng chốc lát rồi nhét nó vào trong cổ áo.

“Anh ba, ở đây anh có kinh thư hoặc sách ngoại văn bản viết tay không, tôi đọc cho anh một đoạn.” Giao Bạch liếc độ sinh động vừa tăng 0.03, cười nói với người trên giường.

“Ngày mai đọc đi.” Thích Dĩ Lạo nói.

Giao Bạch không cười tiếp được nữa. Vậy tôi ở đây làm gì, đơ ra đó à?

Trong phòng ngủ vắng lặng ngột ngạt có thêm hương vị tuổi trẻ, mạnh mẽ mãnh liệt. Thích Dĩ Lạo nằm thẳng một hồi rồi nghiêng người, đối mặt với chàng trai đang ngồi trên thảm sàn trước giường: “Buổi tối ăn xong thì đi đâu tiêu cơm?”

Giao Bạch nhìn vào đôi mắt ngập đầy ý tứ dẫn dắt của hắn, mí mắt giật giật.

Lão biến thái này đúng thật là... Đã ngã bệnh phát sốt mơ màng rồi, không nằm nghỉ ngơi tử tế mà còn xem video giám sát.

Giao Bạch nhìn quanh bốn bức tường của phòng ngủ. Cậu vô cùng nghi ngờ một mặt nào đó là đa chức năng, có thể trình chiếu tất cả các màn hình giám sát ở nơi này.

“Tôi đi dạo trong núi.” Giao Bạch thành thật như mong muốn của hắn, “Rất nhiều đom đóm, tôi có quay vài video đấy, anh xem không?”

Thích Dĩ Lạo gật đầu.

Trước tiên Giao Bạch xóa hết những bức ảnh chụp xấu hoắc, dọn dẹp album ảnh, sau đó mới nhấp vào một video và quay điện thoại một độ cong thích hợp cho Thích Dĩ Lạo.

Trong video có một đàn đom đóm nhỏ dừng trên bụi cây rồi bay qua bãi cỏ.

Âm thanh nền có tiếng đế giày Giao Bạch giẫm lên cành cây cỏ dại đá vụn, cùng với tiếng vang cậu dùng một cành cây nhỏ khuấy động nhóm đom đóm.

“Bây giờ đom đóm mới xuất hiện, đang mới mẻ lắm, lên cả hot search đấy.” Giao Bạch tựa cằm lên mép giường phủ chăn, biếng nhác nói.

Thích Dĩ Lạo gác tay sau gáy: “Thế à?”

“Có một kênh phát sóng trực tiếp,“ Giao Bạch che miệng ngáp một cái, vuốt màn hình chuyển sang video khác, “Anh ta dùng túi lưới nhỏ bắt những con đom đóm thả vào trong bình, biến thành một ngọn đèn, rất nhiều cư dân mạng đều khen đẹp, cũng bắt chước theo.”

“Nhốt lại là một dạng bóp chết.” Thích Dĩ Lạo nhắm mắt, lãnh đạm nói, “Tự do bay lượn mới là đẹp nhất.”

Giao Bạch tán thành: “Ừ, đúng vậy.”

Phát hiện Thích Dĩ Lạo nhìn sang, Giao Bạch không khỏi nhìn lại.

Họ cứ như thế, không ai lên tiếng.

Ánh sáng màn hình điện thoại bao trùm lấy người trên giường và người dưới giường, cách ly họ khỏi thế giới phức tạp và khó lường này, mùi thuốc và mùi trầm hương phảng phất trong không gian nhỏ bé của họ.

Sức sống dồi dào đan xen với sức sống suy tàn.

Ánh sáng mờ đi.

Đường số mệnh đan bện rồi tách ra, lại dường như càng được thắt chặt hơn.

Con mắt màu vàng óng của mèo trắng lớn trở nên vô cùng có hồn, tỏa sáng rạng ngời.

Độ sinh động tăng mấy số lẻ.

Giao Bạch bỗng nhiên tỉnh táo lại, lập tức bò dậy. Cậu tê chân, động tác vừa nhanh vừa có biên độ rộng nên thoáng đứng không vững, ngã nhào xuống giường, sắp ngã vào người Thích Dĩ Lạo.

Nếu thật sự cứ thế ngã lên, cả hai đều sẽ đau.

Giao Bạch lung tung tìm điểm chống.

Tay cậu ấm áp, đó là hình dáng khuôn mặt Thích Dĩ Lạo, bị cậu đè lên hơn một nửa.

Lúc này, đôi môi mím của Thích Dĩ Lạo khẽ nhúc nhích.

Như thể,

Hôn lên lòng bàn tay ẩm ướt của chàng trai.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bye Bye

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook