Bye Bye

Chương 76

Tây Tây Đặc

13/07/2024

Đêm đó Giao Bạch rời khỏi chỗ Thích Dĩ Lạo, ném điện thoại ở đâu cũng không để ý. Cậu trở về phòng mình, xoa xoa lòng bàn tay chìm vào mộng đẹp.

Nghênh đón cậu là một giấc mộng trong mộng.

Đầu tiên cậu mơ thấy trong ngực mình rất nặng, tay sờ một cái, lông mềm mại, sờ thêm cái nữa, thật bông xù.

Sau đó cậu thức dậy.

Tỉnh rồi liền phát hiện mình đang nằm trên giường Thích Dĩ Lạo, trên người cậu có một con mèo trắng mắt vàng, một móng trước múp míp thịt của nó còn đặt trên mặt cậu.

Giao Bạch sợ ngây người, sao avatar của bạn tốt lại chạy ra ngoài rồi má ơi. Cậu gọi Thích Dĩ Lạo, liều mạng kêu lên, nhưng lại không phát ra thanh âm nào.

Mà con mèo ấy, nó đã đứng dậy và duỗi thẳng hai chân.

Còn biết nói chuyện.

Nó nói: “Dân đen các ngươi, còn không mau thay quần áo cho trẫm.”

Giao Bạch không làm.

Mèo bèn gầm gừ và cắn vào cổ cậu, lúc khó thở cậu đột ngột ngồi bật dậy, trong tầm nhìn là một khung tranh vẽ vườn nho chín một nửa.

Đây là phòng của cậu, cậu không ở chỗ Thích Dĩ Lạo, trên thân cũng không có mèo.

Còn hai tay của cậu đang cầm lấy... Bùa hộ mệnh của Thích Dĩ Lạo, ghìm bản thân không thở nổi.

Vì giấc mơ kia mà Giao Bạch xụ mặt mấy ngày, mãi đến tận khi thư thông báo trúng tuyển được gửi tới, Thích Dĩ Lạo gọi người tổ chức một bữa tiệc nhỏ cho cậu, chúc mừng cậu đã thi đỗ đại học.

Bữa tiệc không trộn lẫn lợi ích, không mời bất kỳ đối tác kinh doanh nào của nhà họ Thích.

Khách mời có chú Triệu từng giúp Giao Bạch trên tàu hàng, Chu Lan Lan đại diện bạn học ở Trung học Số 1, cùng với bạn nữ cùng bàn và bạn thân cô là Triệu Liễm mà Giao Bạch làm quen ở Trung học Số 3 năm ngoái, ngoài ra có cả ông chú lai Tây của phòng khám.

Úc Hưởng không tới, chỉ chuyển mấy khoản tiền cho Giao Bạch, nói là để cậu mua thức ăn ngon.

Thẩm Nhi An không liên lạc với Giao Bạch.

Giao Bạch cũng không chủ động tìm y, lúc nên xuất hiện tự nhiên sẽ xuất hiện thôi.

Bữa tiệc được tổ chức ở khu nghỉ dưỡng Gia Hòa tại Tây Thành, nơi đây có một hồ sen lớn bao phủ bởi sắc xanh lá đỏ hồng, cùng vườn trúc có chuồn chuồn bay lượn, môi trường rất tốt. Giao Bạch ngồi trên đài quan sát, nhìn món quà mà Khương Yên tặng cho cậu.

Là một ca khúc, lời bài hát do Khương Yên tự sáng tác, say sưa biểu diễn bởi anh ta và ban nhạc của mình.

Tên bài hát là, “Xin hãy nghiêm túc nhảy múa trong tay vận mệnh“.

Ca từ khoáng đạt, tràn đầy hồn nhiên và dã tính. Đây là một bầu nhiệt huyết và tấm lòng son của những người luôn phấn đấu cho ước mơ và cuộc sống của mình.

Khương Yên nói nguồn cảm hứng của anh ta là, đêm ấy đứng trên ban công nhìn cảnh Giao Bạch rời khỏi khu chung cư cũ.

—— Nhanh chân tiến vào bóng tối, biết rằng trời sẽ sáng lên.

Với người làm nghệ thuật, những gì mắt thấy tai nghe đều có thể khơi gợi tính sáng tạo.

Giao Bạch nghiêm túc lắng nghe hết bài hát rồi lại nghe lại, một bên tai nghe rơi xuống cũng không nhận ra.

“Bạch Bạch, đây là ai hát đấy, nghe hay ghê.” Bạn nữ cùng bàn Lâm Hi Bối cầm tai nghe áp hờ hờ bên tai.

Giao Bạch đáp: “Một người bạn.”

“Là ca sĩ à? Trai tơ trẻ đẹp của nhóm nào đấy, tên là gì?” Lâm Hi Bối trả tai nghe lại cho cậu, rầm rì nói, “Tường nhà tớ sập(1) rồi, đang đi tìm thần tượng kế tiếp, phiền ghê.”

(1) Trong giới fandom Cbiz có cụm từ “sập nhà”, nghệ sĩ trong lòng fan chính là một ngôi nhà thiêng liêng xinh đẹp, nếu nghệ sĩ xuất hiện một số tin tức tiêu cực (có thể về đạo đức cá nhân, tam quan, và thậm chí cả cuộc sống riêng tư), như vậy có nghĩa là “nhà” nghệ sĩ đã sụp đổ, còn gọi là “sập nhà“.

Khóe miệng Giao Bạch khẽ giật: “Ban nhạc chơi ở quán bar.”

“Oa, ban nhạc, ngầu quá!” Lâm Hi Bối phấn khích như phát hiện ra bảo tàng, “Giọng hay như vậy, nếu tiến vào giới ca hát, không nói đến nổi hót hòn họt, nhưng nhất định sẽ có thành tựu.”

Cô hỏi một câu thực tế: “Trông thế nào?”

Giao Bạch ngẫm nghĩ: “Vừa đẹp vừa tuấn, còn rất có mị lực.”

Lâm Hi Bối lau nước miếng không tồn tại bên mép, lớn tiếng nói: “Vậy còn chờ gì nữa, bảo anh ấy tham gia chương trình tuyển chọn thần tượng ra mắt đi!!!”

May mà trên đài quan sát chỉ có cô và Giao Bạch, không có người thứ ba, bằng không chắc chắn sẽ bị dọa sợ.

Giao Bạch câm nín: “Bình tĩnh chút nào chị gái.”

Lâm Hi Bối ai oán lườm cậu một cái, sau đó nói móc thần tượng cũ đã tìm đường chết kiểu gì.

Giao Bạch cuộn dây tai nghe lại cất vào trong túi. Cậu không cho rằng Khương Yên bước vào giới giải trí là có thể một bước lên mây.

Giới giải trí sóng lớn đãi cát, có biết bao nhiêu tài năng kiệt xuất đã biến mất.

Hơn nữa, Khương Yên là một ban nhạc, không phải một mình. Anh ta quan tâm đồng đội của mình, không thì làm sao cứ nuôi ban nhạc không chịu giải tán chứ.

Dẫu Khương Yên dẫn ban nhạc ra mắt rồi trở nên nổi tiếng, tin xấu của anh ta cũng sẽ rơi từ trên trời xuống, bay múa khắp nơi. Cuộc đời tình nhân của anh ta, cha mẹ của anh ta, em trai của anh ta, bất kỳ ai cũng có thể làm anh ta gánh chịu bạo lực mạng.

Vì thế Giao Bạch nghĩ, Khương Yên đã tự mình lựa chọn con đường tốt nhất cho bản thân, dù nó vẫn rất gồ ghề.

Có người đi tới, tiếng bước chân giẫm lên cầu thang gỗ nghe rất vui vẻ, là Triệu Liễm, trên đầu đội một chiếc lá sen lớn, mặc một bộ váy hoa, làn váy và giày trắng đều dính một ít bùn đất, khuôn mặt đỏ bừng vì nắng, đôi mắt sáng ngời.

Lâm Hi Bối đến gần: “Liễm Liễm, cậu hái được lá sen này kiểu gì thế?”

“Chú Triệu giúp hái, chú ấy đang tìm ngó sen.” Triệu Liễm lấy lá sen trên đầu xuống, cho Lâm Hi Bối chụp ảnh.

Hai người mở một ô cửa sổ trên đài quan sát, nhìn về phía hồ sen, ríu ra ríu rít thì thầm bên tai nhau.

Tiếng cười trẻ trung sôi nổi của các cô gái bay ra ngoài, bay giữa mặt trời chói chang và bầu trời xanh thẳm, cũng lan rộng khắp trong đài quan sát, lọt vào tai Giao Bạch. Cậu bị lây nhiễm, tạm gác lại những tính toán và nỗi mỏi mệt của công cụ hình người, quay về làm một học sinh mới tốt nghiệp cấp ba thi đỗ vào đại học, hưởng thụ niềm hân hoan mà chỉ giai đoạn này của cuộc đời mới có.

Giao Bạch ngồi duỗi chân trên ghế bập bênh, bữa tiệc này khá bình dị, không hề có cảm giác xa hoa.

Cậu liếc sang phía cửa sổ bên Lâm Hi Bối và Triệu Liễm, đập vào mắt cậu là cảnh sắc tươi đẹp, cậu tặc lưỡi, vẫn có phong vị nhà giàu đấy.

Không biết bao trọn khu nghỉ dưỡng này phải tốn bao nhiêu tiền mặt.

“Bạch Bạch, chứng viêm da của cậu có nặng không, muốn cùng chúng tớ xuống đào ngó sen không?” Lâm Hi Bối tràn đầy phấn khởi.

“Tớ không đi được, các cậu cứ đi đi.” Giao Bạch ngước mắt dưới vành mũ tai bèo, “Chú ý chút, đừng đi vào vùng nước sâu.”

Lâm Hi Bối ôi chao: “Chu đáo như thế, còn đáng yêu như thế, làm sao lại không có người yêu chứ.”

Triệu Liễm không tính là thân quen với Giao Bạch nên không thích hợp trêu ghẹo, cô chỉ che miệng cười cười.

Ngón tay Giao Bạch đặt trên điện thoại khẽ động, cậu chụp trộm Triệu Liễm rồi gửi cho Thẩm Nhi An.

Trong khung chat không có động tĩnh. Giao Bạch cũng không nhắn tiếp nữa.

Trước khi đi xuống, Triệu Liễm bị Giao Bạch gọi lại, cậu hỏi về thành tích của Lễ Giác.

“Top hai mươi của lớp chúng ta đã được công bố, thầy lần lượt báo tin mừng cho từng người trong nhóm chat, nhưng cậu ấy không trong đó.” Triệu Liễm nói

Sắc mặt Giao Bạch hơi kỳ quái.

Trong “Gãy Cánh”, Lễ Giác và Thẩm Nhi An học cùng trường đại học, một ngôi trường danh tiếng trong nước. Phần cốt truyện này đã thay đổi.

“Lễ Giác không thi tốt là chuyện rất bình thường.” Lâm Hi Bối nói, “Trạng thái của cậu ấy trước kỳ thi đại học kém lắm. Liễm Liễm dạy thêm cho cậu ấy cũng vô ích.”

“Sau khi thi đại học, tớ không liên lạc được cậu ấy nữa.” Triệu Liễm thoáng tiếc nuối, cô xông lên từ vị trí bét lớp, chạy một mạch về phía trước. Mọi người đã hứa sẽ học chung một trường đại học, song lại có người đã dừng giữa đường, không theo kịp.

Giao Bạch nhìn ra tâm tư của cô gái, không khỏi cảm khái thế giới máu chó kỳ diệu.

—— Cậu coi người khác là bạn tốt, nhưng cậu ta muốn ngủ với người cậu thích.

“Hẳn là có thể vào nguyện vọng hai chứ.” Giao Bạch nói, “Tớ nhớ kết quả học tập của cậu ta trước khi tới Trung học Số 3 rất tốt.” Lễ Giác trong ký ức của nguyên chủ là người hoàn mỹ.

“Khó nói lắm.” Triệu Liễm vuốt mấy sợi tóc rủ hai bên má, “Khi nào liên lạc, để tớ hỏi xem sao.”

“Đừng hỏi.” Lâm Hi Bối hừ một tiếng, “Thiên hạ không có buổi tiệc nào không tan, có vài người dùng để đi tới đi lui rồi giải tán, nhường chỗ cho người phía sau, không cần chen chúc nhiều.”

Dứt câu, phát hiện bạn thân và bạn tốt đều nhìn mình, cô không khỏi nghi hoặc: “Sao thế?”

Giao Bạch giơ ngón tay cái với cô: “Bạn học Lâm, đại sư danh ngôn đương đại.”

Cậu chỉ địa điểm đã chọn sẵn từ trước, cười hì hì nói: “Đến đây đứng rồi chụp ảnh đi.”



Lâm Hi Bối xán lạn giơ tay chữ V.

“Triệu Liễm, cậu cũng vào đi.” Giao Bạch gọi Triệu Liễm muốn gia nhập nhưng ngại chủ động mở miệng.

Triệu Liễm lập tức chạy vào đứng cùng.

Giao Bạch gửi các bức ảnh cho Lâm Hi Bối, trong truyện tranh máu chó có không ít tình hữu nghị, nhưng đều bị máu chó đánh đổ, hi vọng hai bạn học kia có thể giữ vững.

Triệu Liễm đã kết bạn với Giao Bạch, không tìm cậu hỏi thăm về Thẩm Nhi An, mà dường như chỉ là để mở rộng danh sách bạn bè.

Khi Giao Bạch mơ màng ngủ trên đài quan sát, ông chú máu lai của phòng khám tới tìm cậu.

Đã cạo râu, trông trẻ ra nhiều tuổi, lông mày cao, hốc mắt sâu, lông mi dài nhỏ, ngũ quan lập thể dáng người cao ráo, thành thục mà gợi cảm, giống như đại minh tinh với vinh quang đạt đủ các giải ảnh đế.

Giao Bạch không gọi ra nổi hai chữ “ông chú“.

Đương sự vô cùng tự giác tự giới thiệu mình: “Callan.”

Giao Bạch biết lắng nghe: “Được rồi, ngài Callan, anh tới đây làm gì?”

“Nhắc nhở cậu thực hiện cam kết.” Callan khoanh hai tay, miệng cắn một que kem xanh nhạt.

Giao Bạch không nhúc nhích.

“Đừng giả ngu với tôi, em trai à.” Callan ngồi xổm xuống nhìn cậu, que kem kẹp giữa hai hàm răng trắng, giống sói xám đội lốt cừu non, “Đắc tội ai, thì cũng không thể đắc tội bác sĩ, nhất là bác sĩ ở phòng khám nhỏ.”

“...” Giao Bạch gọi cho Thích Dĩ Lạo.

Callan khá bất ngờ trước hành động của cậu: “Cậu không nói riêng với vị ở Lan Mặc Phủ mà muốn làm trước mặt người ngoài là tôi hả? Nếu bị anh ta từ chối, cậu sẽ tổn thương tự tôn lắm đấy. Niềm hạnh phúc khi thi lên đại học cũng sẽ giảm bớt.”

“Tôi OK, anh ngậm miệng.” Giao Bạch nghẹn líu nhíu ra một câu.

Callan ra dấu “xin cứ tự nhiên“.

Giao Bạch ngồi trong ghế bập bênh chờ Thích Dĩ Lạo nhận điện thoại. Thích Dĩ Lạo không tới khu nghỉ dưỡng vì rất bận rộn, Chương Chẩm cũng không tới, chỉ có nhóm Thích Nhị đang phụ trách công tác bảo vệ.

Điện thoại được kết nối sau vài giây, Giao Bạch lên tiếng trước: “Anh ba, vào tháng Sáu, Thẩm Nhi An gặp chuyện, tôi đã đưa cậu ấy đi cấp cứu ở phòng khám mà anh nói, anh còn nhớ việc này không?

Thích Dĩ Lạo ở công ty, vừa nghe thuộc hạ báo cáo công tác xong, trong đầu óc vẫn là việc chung. Hắn dành thời gian tìm kiếm những ký ức liên quan: “Ừ, có nhớ.”

Giao Bạch vừa nghe Thích Dĩ Lạo nói nhớ liền đi thẳng vào chủ đề: “Callan muốn mấy chai rượu trong hầm rượu của anh. Đây là điều kiện để lúc đó anh ta đồng ý cứu Thẩm Nhi An.”

Callan giơ bốn ngón tay lên.

“Bốn chai.” Giao Bạch bổ sung thông tin, “Anh hỏi tên và số năm của rượu à?”

Callan nhanh chóng gõ chữ trên điện thoại rồi quay qua cho Giao Bạch xem.

Giao Bạch đọc lên.

Xong rồi không có gì tiếp nữa. Cậu nghi ngờ bốn chai rượu này còn đắt hơn cậu nghĩ, mức độ ngoài sức tưởng tượng của cậu – một thường dân trung lưu trước đây trị giá hai mươi triệu và bây giờ là hơn sáu triệu.

Callan cười không nói.

Giao Bạch đang định cúp máy để bên mình tự nghĩ cách đối phó với Callan, thì Thích Dĩ Lạo lại nói: “Được rồi, để tự anh ta đi lấy.”

“Thế anh cứ làm việc đi.” Giao Bạch nói xong không ngắt điện thoại.

Bên kia cũng không.

Giao Bạch gãi mặt, cửa sổ đài quan sát đã được đóng lại, điều hòa đang bật, mà sao vẫn nóng thế nhỉ: “Anh có tới không?”

“Sẽ muộn chút.” Thích Dĩ Lạo nói, “Bạn bè tới thăm em, em có vui không?”

Giao Bạch hắng giọng: “Cảm ơn anh ba.”

Đầu kia truyền đến một tiếng cười.

“Ngoan.”

Điện thoại cúp. Giao Bạch đặt nó lên chiếc bàn nhỏ bên cạnh, với tay mở một chai nước ngọt, uống ừng ực mấy hớp. Trong dạ dày nổi bong bóng.

Chẳng biết Callan đã lấy que kem ra khỏi miệng từ lúc nào, đôi mắt lớn sáng ngời có thần nhìn cậu: “Giỏi lắm.”

Dòng suy nghĩ của Giao Bạch còn chưa đuổi kịp thì cậu đã nghe thấy câu tiếp theo: “Bốn chai rượu, giá thấp nhất là bốn căn biệt thự bên Hải Đình.”

“...”

Đệt.

Một chai giá mấy trăm triệu???

“Chờ đã, ông chú à, chúng ta thương lượng đi, lấy một chai thôi có được không?” Giao Bạch kéo chiếc áo phông đen cổ chữ V của Callan, “Cái món đồ như rượu ấy, chẳng phải uống cũng như không à?”

Callan gỡ từng ngón tay của cậu ra: “Cũng không phải là tiền của cậu.”

Giao Bạch đứng dậy.

“Một cái mạng của bạn cậu, bốn chai rượu, không đáng sao?” Callan nhét lại que kem vào giữa hai hàm răng.

Giao Bạch sầm mặt, móa không phải tính toán như vậy chứ.

“Đối với người yêu rượu, tiền không đáng kể, biệt thự càng không mừng, chỉ bốn chai rượu kia là có tiền cũng không mua được.” Callan vỗ vỗ bả vai có đường nét đẹp đẽ của thanh niên, nói một câu rất thâm thúy, “Lần sau gặp lại, chưa biết chừng tôi xách theo cái hòm thuốc tới đấy.”

“Dậy sớm ngủ sớm, xây dựng thời gian biểu sinh hoạt tốt đẹp, chăm chỉ rèn luyện siêng năng vận động, sức khỏe tốt thì cái gì cũng tốt.” Callan nói thêm một câu rồi mới đi.

Giao Bạch nghe y ngâm nga một bài hát tiếng Anh, huyệt thái dương giật một cái, mẹ kiếp, nhức nhối.

Tháng Sáu sân trước bị đập phá, lần này là bốn chai rượu, Thích Dĩ Lạo mất nhiều máu quá.

Vẫn là chú Triệu thật thà nhất.

Chú là ân nhân cứu mạng của Giao Bạch, Thích Dĩ Lạo cho chú một tấm chi phiếu, bảo chú tùy ý điền số tiền, chú chỉ điền năm triệu, tay run rẩy suốt quá trình ấy.

Điền xong còn tự đánh mình, nước mắt lăn dài, cảm giác như đang nằm mơ.

Giao Bạch âm thầm ghi nợ vào quyển sổ nhỏ trong lòng, các khoản này của Thích Dĩ Lạo đều là tổn thất vì cậu, cậu nhất định... Không trả nổi.

Còn là không thể nào trả, cả đời cũng trả không xong. Nhớ kỹ trước đã, sau này nói tiếp.

Giao Bạch ngồi lại trên chiếc ghế bập bênh, đung đưa đung đưa. Trong mỗi bộ truyện tranh boylove đều có một người bác sĩ như vậy, với tư cách là bạn thân của công, để may may vá vá các kiểu cho nhân vật thụ bị y ngược thảm suốt ba năm.

Callan hẳn là tới chỗ Thẩm Ký.

Thích Dĩ Lạo cũng không phải tra công lăng nhăng bạo lực thời xưa, hắn chỉ là lão biến thái mà thôi.

Mà thôi...

Chu Lan Lan thi rất kém, nên chỉ có thể ra nước ngoài.

Giao Bạch đang ăn đầu cá với ớt băm và ngắm ánh trăng nơi hồ sen ở khu nghỉ dưỡng, khi nghe cô nói thế, cậu bị sặc tại chỗ.

“Mợ này, sao mợ phản ứng lớn vậy, không phải là cháu làm bộ đâu.” Chu Lan Lan gặm chân gà, “Ở nước ngoài có rất nhiều trường học không nổi tiếng mà, cháu đi tham gia cuộc thi gà mờ mổ lẫn nhau.”

Cô nhếch mép, chiếc đinh trắng nhỏ gắn ở môi dưới tỏa sáng bóng loáng: “Cố gắng lọt vào top ba.”

“Lại xưng hô linh tinh đúng không.” Giao Bạch chậm rãi uống hớp canh rau, ra vẻ phải nhắn tin thoại cho Thích Dĩ Lạo.

Lần trước Chu Lan Lan hoảng loạn cực kỳ, nhưng lần này lại không sợ hãi nữa, không biết lấy tự tin từ đâu ra.

Giao Bạch gửi cũng không được, mà không gửi cũng không xong, mẹ kiếp đã trót thì phải trét.

Chu Lan Lan thở dài ra vẻ cụ non, duỗi đôi chân mặc quần đùi màu vàng tươi về phía cậu, ngón chân ngọ nguậy uốn éo, như thể đang viết chữ gì đó.

Giao Bạch chỉ nhìn ra hình xăm trên ngón chân cô trông không tệ.

Chu Lan Lan lại thở dài, công việc phụ trợ khó khăn ghê, cậu à, cậu tự xông lên đi.

Vì vậy cô nói sang một chuyện khác: “Mấy tháng này viện trưởng Thích bận lắm nha, quên luôn tôi là ai rồi.”

“Bận cái gì?” Giao Bạch biết rõ còn hỏi.

“Nghiên cứu chứ gì nữa.” Chu Lan Lan phun xương gà trong miệng ra mâm.



Giao Bạch dùng đũa gắp một chiếc xương cá lớn, cho vào miệng cắn cắn rồi nhổ ra. Tinh linh kia có quan hệ mật thiết với tuổi thọ của Thích Dĩ Lạo, còn chưa biết tuyến nội dung này sẽ triển khai như thế nào, liệu có thể triển khai hay không.

“Viện trưởng Thích ở mãi trong phòng thực nghiệm không chịu ra, tuổi trung niên mà lượng tóc còn nhiều hơn tôi, cậu nói xem tôi có thảm không? Không được di truyền từ bà ấy, toàn bộ là di truyền từ cha tôi, trẻ tuổi đã hói đầu.” Chu Lan Lan chải chải gạt tóc ra, đường chân tóc mát mẻ.

Giao Bạch liếc Chu Lan Lan, con nối dõi họ Thích rất hiếm có.

Viện trưởng Thích thờ ơ với sự trưởng thành của Chu Lan Lan, đây có phải là một hình thức bảo vệ trá hình không? Hy vọng cô được làm người bình thường.

Chu Lan Lan theo họ cha mình, có tính cách vui vẻ và tràn đầy năng lượng, tùy ý tùy tính là thứ mà người họ Thích không có, phong cách nét vẽ cũng khác nhau.

“Mẹ cậu có quản chuyện yêu đương của cậu không?” Giao Bạch hỏi.

“Đương nhiên không quản.” Nói xong, Chu Lan Lan tới chỗ Lâm Hi Bối và Triệu Liễm, ba chị em kết nghĩa kim lan.

Giao Bạch đứng dậy đi lấy bánh trứng cách đó không xa để ăn. Viện trưởng Thích không quản, chứng tỏ chị đã xác nhận rằng Chu Lan Lan không bị di truyền căn bệnh của dòng họ Thích.

Viện trưởng Thích chỉ sinh một người con, còn là sản phụ lớn tuổi.

Trước đó, chắc hẳn đã có một khoảng thời gian dài đắn đo và vướng mắc, thậm chí là phân tích số liệu.

Chưa biết chừng còn lấy bản thân mình làm thí nghiệm, sau nhiều nỗ lực cùng may mắn mới có một Chu Lan Lan khoẻ mạnh.

Trước mắt Giao Bạch hiện ra tình cảnh ở nghĩa trang, cậu không có tư cách để đánh giá. Cậu bưng nửa chiếc bánh nướng trứng chảy rời bàn ăn, một mình đi đến cầu gỗ, tùy tiện ngồi trên lan can.

Ngoại trừ Thích Dĩ Lạo, năm người bạn tốt còn lại đã tiến vào giai đoạn đột phá cửa ải 50.

Độ sinh động của mỗi người bạn tốt độ đều là độ hứng thú, cũng sẽ sản sinh ra một số thứ gì đó, không giống nhau.

Thứ Thẩm Ký sản sinh chính là tâm lý dục vọng, độc chiếm, khống chế và chinh phục.

Tề Tử Chí đầu tiên là tán thưởng, sau đó là thù hận và hối hận.

Lễ Giác là ước ao, oán trách.

Thẩm Nhi An là tiếp nhận, tự trách, chiếm hữu và mong chờ.

Úc Lĩnh là thiện cảm, ý muốn bảo vệ.

Chương Chẩm là trách nhiệm và quan tâm.

Sầm Cảnh Mạt trước mắt không sản sinh ra thứ gì, chỉ có hứng thú.

Về phần Thích Dĩ Lạo,

Đánh giá một loạt biểu hiện của mèo trắng suốt một năm nay, ngoài hứng thú, Thích Dĩ Lạo còn có tán thành, khát vọng sống sót, và...

Nghĩ tới đây, Giao Bạch thoáng cau mày.

Dường như cậu đang ngồi trong trường thi lớn nhất trong đời, đã hoàn thành tất cả các câu hỏi, cũng đã viết ra đáp án.

Nhưng cậu muốn thêm một chút đằng sau những câu trả lời mà mình đã viết.

Giao Bạch nhìn đáp án kia hồi lâu, lâu đến mức bánh trứng nguội ngắt, cuối cùng vẫn không thêm.

Có lẽ là đang chờ đợi điều gì đó.

Thích Dĩ Lạo đến lúc bắn pháo hoa. Tối nay có một bữa tiệc, hắn ngồi phút chốc liền đi, trên sơ mi không bám mùi rượu.

Thích Dĩ Lạo vừa xuất hiện, bầu không khí thoải mái chơi đùa đã thu lại rất nhiều.

Lâm Hi Bối kéo tay Triệu Liễm, yên lặng há hốc mồm aaaa, thật đẹp trai thật đẹp trai thật đẹp trai!

Triệu Liễm lôi cô đi.

“Cậu ơi! Ở đây! Chúng cháu ở đây!” Chu Lan Lan vẫy tay rất mạnh, giọng nói cực lớn, đôi mắt vẫn liếc sang bên cạnh.

Bên cạnh là Giao Bạch, cậu đang đăng bài lên vòng bạn bè, bớt thời giờ ngó Thích Dĩ Lạo và Chương Chẩm rồi lại tiếp tục biên tập nội dung chú thích.

Có mùi thuốc lá xộc vào hơi thở, Giao Bạch xoay đầu. Cúc áo sơ mi trên cùng của lão biến thái được cởi ra.

Lần đầu tiên Giao Bạch nhìn thấy hiện tượng này là ở cửa tiệm nhỏ bán mì lạnh tại Bắc Thành, sau đó tần suất thấy nó thường xuyên hơn một chút.

—— Tư tế thần bí mà cấm dục cởi bỏ áo choàng nặng nề, hắn đang đi từng bước một xuống tế đàn, tiến vào thế tục, tiến vào dục vọng nhân gian.

“Nhìn cái gì?” Thích Dĩ Lạo khẽ nhếch môi, một làn khói bay ra.

Giao Bạch đưa tay về phía hắn.

Thích Dĩ Lạo chỉ vào túi quần.

Giao Bạch giật khóe mắt: “Bên nào?”

“Tự tìm xem, hửm?” Thích Dĩ Lạo giơ bàn tay kẹp thuốc lá lên, xoa xoa tóc cậu.

Giao Bạch trợn trắng mắt đứng đối diện Thích Dĩ Lạo, đút hai tay vào miệng túi của hắn, lấy hộp thuốc lá và bật lửa ra.

Chương Chẩm ở một góc khác thấy thế, không buồn trò chuyện với các anh em, lập tức sải bước xông tới: “Bạch Bạch, em biết hút thuốc à?”

Phụ huynh nghẹn lửa, sắp nổ rồi.

Giao Bạch trả lời bằng động tác thành thạo châm thuốc.

Chương Chẩm là người không dễ chửi tục, lúc này anh sững sờ bật ra một chữ, “Đệt“. Anh không đành lòng trực tiếp ra tay với em trai mình, đầu mâu quẹo đi một cách đại nghịch bất đạo: “Anh ba, Bạch Bạch còn nhỏ, hút thuốc lá không tốt đâu.”

Thích Dĩ Lạo không để bụng: “A Chẩm, thoải mái đi. Thành niên rồi, có thể.”

Chương Chẩm sắp hộc ra một búng máu đến nơi.

“Bạch Bạch, em học hút thuốc từ lúc nào thế?” Anh hỏi người em trai đã nuốt mây nhả khói.

Giao Bạch híp mắt rít một hơi thuốc: “Lâu rồi ạ.” Chuyện từ đời trước rồi.

Chương Chẩm lầm tưởng cậu biết từ lúc vị thành niên, lập tức nhức đầu: “Nghiện không nặng chứ? Một ngày hút mấy điếu? Dùng hãng gì?”

Phụ huynh sợ ảnh hưởng đến lòng tự trọng của trẻ tuổi dậy thì, nên khi xét hỏi, anh cố gắng giữ giọng điệu ôn hòa bình tĩnh.

Giao Bạch phì cười, cậu dựa vào vai Chương Chẩm, cười ha ha nói: “Anh Chẩm à, Chẩm mỹ nhân, sao anh hài hước thế nhỉ?”

Chương Chẩm: “...” Không còn chút uy nghiêm làm anh nào.

Thấy cha Chương còn định lên tiếng, Giao Bạch móc kẹo Skittles từ trong túi ra, bóc rồi đút vào miệng anh: “Bình tĩnh nào, em không nghiện thuốc lá, chỉ hút mấy hơi nếm thử mùi vị thôi.”

“Đúng không, anh ba?” Giao Bạch kéo Thích Dĩ Lạo xuống nước. Cậu đến thế giới này mới chỉ hút hai điếu thuốc, toàn là do vị này cho cậu.

Thích Dĩ Lạo nghiêng đầu cúi xuống, đúng lúc Giao Bạch ngẩng đầu.

Trong khoảnh khắc ấy, phần cháy của hai điếu thuốc lá chạm vào nhau.

Thích Dĩ Lạo làm động tác nuốt xuống nơi cổ họng, mẩu thuốc ngậm trên môi cũng theo đó mà di chuyển lên xuống. Thuốc lá của chàng trai bị cọ xát, đôi mắt mềm mại vô hại của cậu mở trừng trừng.

Không tránh, mà là,

Chẳng chịu yếu thế mà cọ tới.

Chàng trai ngửa mái đầu màu đen ra sau, cần cổ trắng nõn quá mức tạo ra một vòng cung yếu ớt, nơi cổ áo ngắn tay màu trắng để lộ chút sắc đen xám.

Sợi dây mảnh từ xương quai xanh của cậu buông thõng xuống, đáp trên trái tim cậu.

Thích Dĩ Lạo không tránh né, mặc cậu “trả thù“.

Hai đốm lửa thuốc lá cọ xát ra một ít tia lửa và tàn tro, rơi xuống kêu sột soạt, không khí nơi chúng đi qua phát ra âm thanh cháy khét “xèo xèo“.

Triền miên và nóng bỏng.

Thích Dĩ Lạo hơi cúi người, ánh mắt sâu thẳm tối tăm nhìn chàng trai chăm chú: “Chơi vui không?”

Giao Bạch hếch cằm: “Chơi vui lắm.”

“Ha.” Thích Dĩ Lạo thoáng cười một tiếng, sau đó đứng thẳng dậy, nói với Chương Chẩm đang giả mù, “Pháo hoa không tệ, dịp Tết năm nay nhớ đốt.”

Chương Chẩm không phản ứng, anh vẫn đang nhìn trời.

Mình không nên ở đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bye Bye

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook