Chương 78
Tây Tây Đặc
13/07/2024
Giao Bạch tỉnh dậy trong bóng tối thăm thẳm, mũi nồng nặc mùi đất tanh tưởi, trong miệng cũng có. Cậu như thể bị lún sâu trong vũng lầy, hơi thở ngập mùi nước bùn.
Cơ thể vô lực, cảm giác này rất giống khi Úc Hưởng chuốc thuốc cậu.
Làm cơ bắp cậu lỏng lẻo, không thể cử động bình thường.
Giao Bạch cuộn mình ho khan vài tiếng, khắp người bao phủ bởi bùn khô đóng thành vảy cứng, nhăn nhúm dính chặt vào da thịt, toàn thân bẩn thỉu.
May mắn giờ là đầu tháng Chín, chứ nếu là hai tháng nữa thì cậu sẽ chết cóng mất.
Giao Bạch không lập tức cố gắng bò dậy, tìm tòi hoàn cảnh, hoặc sử dụng tiếng hét để thu hút kẻ đặt bẫy. Cậu lựa chọn co lại trên đất để tiết kiệm thể lực, sau đó kiểm tra thông tin tài khoản của mình trước.
Số lượng bạn tốt trong danh sách từ sáu biến thành bốn. Lễ Giác và Chương Chẩm không nằm trong đó, bọn họ ấy vậy mà lại tăng thẳng tới 100 rồi xếp vào nhóm trong lúc cậu hôn mê.
Giao Bạch ngạc nhiên, thế cậu đã hôn mê bao lâu? Cậu cử động ngón tay, khó nhọc thò tay vào túi quần lấy di động ra bấm bấm, nhưng không có cách nào mở máy. Vỏ điện thoại dày đặc vết bùn.
Không biết thời gian, cũng không rõ là đêm đen hay ban ngày.
Giao Bạch cất điện thoại trở lại vào túi, chớp chớp hàng mi dính đầy nước bùn rồi tiếp tục kiểm tra tiến độ của nhiệm vụ.
Theo suy nghĩ của cậu, tài khoản chuyển sang mục nhóm.
Vốn là,
→ duyên phận kiếp này 0/0
→ đời này vĩnh viễn không phụ lòng 0/0
→ bảo vệ đời đời kiếp kiếp 0/0
→ cả đời khó quên [người xa lạ quen thuộc nhất] 0/2
Hiện tại là,
→ duyên phận kiếp này 0/0
→ đời này vĩnh viễn không phụ lòng [chí thân chí cốt] 0/1
→ bảo vệ đời đời kiếp kiếp 0/0
→ cả đời khó quên [người xa lạ quen thuộc nhất] 0/3
Người mới gia nhập nhóm “Cả đời khó quên” chính là Lễ Giác.
Giao Bạch xem avatar của Lễ Giác, có chữ “Trăm” màu xám. Chờ khi cậu ta online, chưa biết chừng chữ “Trăm” sẽ biến thành màu nền xanh lam của ảnh một inch của Thẩm Nhi An, mà thiết kế phần rìa avatar là bộ phận ngũ quan nào đó của Thẩm Nhi An.
Người xa lạ quen thuộc nhất...
Bọn họ cùng nhau lớn lên, có thể khoác lớp vỏ “quen thuộc nhất“.
Giao Bạch rời mắt, dừng trên tổ nhóm thứ hai. Avatar của Chương Chẩm cũng là chữ “Trăm” màu xám.
Cậu và Chương Chẩm là chí thân.
Giao Bạch cơ bản có thể đoán được còn ai sẽ đi vào nhóm “chí thân chí cốt” này. Hiện tại cậu không có lòng dạ cân nhắc chuyện các bạn tốt tiến vào nhóm, đầu óc rất rõ ràng đồng thời cũng rất hỗn loạn.
Cậu chỉ nhớ Chương Chẩm đẩy cậu vào xe, cậu muốn xuống tìm Lễ Giác chết tiệt nhưng cửa xe lại bị Chương Chẩm khóa.
Sau đó thì sao,
Sau đó cửa xe bên kia đột nhiên bật mở, cậu chưa kịp quay đầu đã cảm thấy cổ nhói lên như bị tiêm một mũi, tiếp theo là mất tri giác, chẳng biết gì cả, vừa mở mắt đã thấy mình nằm ở đây.
Đó là súng gây mê.
Trong chuyến đi đến thôn Sa Thủy, cậu dẫn theo toàn người làm lâu năm của nhà họ Thích, kinh nghiệm phong phú, họ đã kiểm tra hết tất cả các khu vực xung quanh chỗ đỗ xe, không có mai phục.
Vì vậy chỉ có một khả năng, người quen gây án.
Gia tộc lớn ít nhiều đều có tai mắt của các thế lực khác, họ Thích cũng không ngoại lệ.
Còn không biết người vệ sĩ nhà họ Thích tham gia ván cờ này được nhét vào từ bao năm trước, đến Thích Dĩ Lạo cũng không hề phát hiện ra.
Giao Bạch không rõ chuyện đã xảy ra sau khi mất ý thức. Chương Chẩm phát hiện ra cậu biến mất, nhất định sẽ tự trách mình đã không bảo vệ cậu thật tốt.
Chương Chẩm còn đích thân đẩy cậu lên xe, khóa cậu bên trong dẫn đến việc cậu mất tích, đả kích này không nhỏ, không biết vì tìm cậu sẽ sốt ruột thế nào nữa.
Vừa áy náy vừa căm ghét bản thân.
Đây là nhân tố khiến độ sinh động của Chương Chẩm vượt qua 50 vào nhóm luôn.
Về phần Lễ Giác...
Giao Bạch cơ bản có thể xác định rằng, Lễ Giác cũng là một quân cờ trong bàn cờ, còn nằm ở vị trí trung tâm.
Một trong những nội dung của nhiệm vụ bắt buộc là muốn Giao Bạch nhận được sự tha thứ từ Lễ Giác. Nếu nhiệm vụ thành công, chứng tỏ cậu ta đã tha thứ, không còn oán hận gì nữa.
Lễ Giác là người trong cuộc, cậu ta hoặc là che giấu tất cả cảm xúc của mình mà không để lộ bất kỳ manh mối nào, hoặc là nói sạch toàn bộ.
Vậy tại sao cậu ta gọi tên anh Tiểu Thu của cậu ta biết bao nhiêu lần mà lại không nói tiếp?
Không thể nào là quên mất, cậu ta nhớ rất rõ ràng, chỉ là đang do dự.
Kẻ bày cuộc ra một điều kiện nào đó với cậu ta, nó và sự thiện lương của cậu ta, hai thứ này lần lượt được đặt ở hai đầu thang đo.
Nói một cách đơn giản, là vì chính mình hay vì người khác.
Mỗi lần Lễ Giác hét lên đều là sự đắn đo của cậu ta, cuối cùng cậu ta lựa chọn không nói ra đoạn sau, không nói ra chân tướng, lựa chọn chính mình.
Sau suy nghĩ đó, vì thuộc tính nhân vật cũng chính là tính cách của cậu ta, cậu ta cảm thấy hối hận và muốn tự tử.
Độ sinh động vượt qua 50, là sám hối chuộc tội của cậu ta.
—— Tôi là tội nhân, tôi đã hại anh Tiểu Thu, tôi không muốn làm người xấu, không muốn sống trong bóng tối bị khiển trách cả đời, cuộc sống quá đau khổ, tôi nên đi theo bà nội thì hơn.
Biến chuyển tâm lý này dựa trên phỏng đoán của Giao Bạch, không ai biết suy nghĩ cụ thể của Lễ Giác. Cậu ta là người quá cảm tính, có lẽ đến chính cậu ta cũng không rõ một giây sau mình sẽ làm ra chuyện gì.
Cả đời Lễ Giác chỉ kiên trì một việc —— yêu Thẩm Nhi An.
Tay chân Giao Bạch mềm oặt, cậu tiến vào cột tư liệu của Chương Chẩm, đập vào mắt là từng mục thông tin cá nhân.
Quỹ đạo cuộc sống của Chương Chẩm rất đơn giản, anh không có kinh nghiệm yêu đương, vòng tròn xã giao chính là nhà họ Thích, lấy anh ba của anh làm trung tâm rồi khuếch tán ra bốn phía.
Tính cách là: Bề ngoài nghiêm túc thẳng thắn, trong lòng có thiện ý.
Giao Bạch quét một vòng xong tư liệu của Chương Chẩm, theo chỉ dẫn từ mũi tên tròn trong suốt, cậu tiến vào phòng thế giới của Chương Chẩm.
Ảnh nền là bầu trời sau cơn mưa.
Một đường cong rơi xuống ở nơi chân trời, vẽ ra một vòng cung đầy màu sắc.
Đám mây đang di chuyển.
“Bảo vật thơ ấu” của Chương Chẩm trống rỗng, trong “Ký ức hồi nhỏ” đều là cùng Giao Bạch, nói chính xác hơn là liên quan đến nguyên chủ Vương Sơ Thu, Vương Sơ Thu thuở bé.
Trong đôi mắt cún con(1) chứa chan ngây thơ xán lạn, cậu cười khanh khách chạy sát theo sau đứa bé cao hơn mình một chút.
(1) Mắt cún con, puppy eye, là kiểu mắt to tròn, đuôi mắt hơi hướng xuống, trông rất vô tội đáng yêu.
Đứa bé trai kia chính là Chương Chẩm quá khứ.
“Thành tựu thanh niên” là giai đoạn hiện tại, song bên trong trống không.
Ngoài ra còn có ký hiệu dấu chấm than “Đã cập nhật“.
Giao Bạch hỏi trong lòng: “Đây là ý gì? Bên trong vốn có thứ gì đó, nhưng bây giờ đột nhiên cập nhật nên biến mất à?”
[Đúng thế.]
Giao Bạch cau mày, nếu không thấy cậu, Chương Chẩm sẽ thất vọng, nhưng nó không đến nỗi khiến anh thất vọng với bản thân của thời kỳ này tới mức ấy, ngay cả niềm kiêu ngạo và vinh dự ban đầu cũng tan biến sạch sẽ.
Không phải là cho rằng mình đã chết rồi đấy chứ?
Giao Bạch nghĩ đến khả năng này, cổ họng giật giật ngột ngạt, đáp án phải đợi kẻ đặt bẫy hiện thân mới biết được.
Trong “Trung niên thất bại” chỉ có một đoạn ghi âm.
Bối cảnh là trời đổ mưa, anh như đang ngồi dưới mái hiên, lẩm bẩm một mình.
- Ngày mai lại là ngày đến thăm anh ba.
“Giấc mộng tuổi già” dưới cùng của mảng khối đó là lời tự thuật của Chương Chẩm. Không có ảnh minh họa cũng không có video ghi âm, chỉ mấy dòng chữ.
- Nếu có thể làm lại cuộc đời, tôi hy vọng mình có thể làm được hai việc.
1: Liều chết giới thiệu người yêu cho anh ba, để anh không cô đơn như vậy nữa.
2: Tìm kiếm ký ức bị thiếu hụt, tìm tới mảng màu ngũ sắc vẫn không thể nào quên kia.
Cuối phần tự thuật là lời cầu nguyện khi quỹ đạo cuộc sống Chương Chẩm đi tới cuối. Câu nói kia đột ngột xông vào tầm mắt Giao Bạch, giống một viên sao băng rơi xuống, rực rỡ làm cậu hoa cả mắt, xuất hiện triệu chứng ù tai trong thời gian ngắn.
Lời cầu nguyện của Chương Chẩm là,
—— nếu có thể làm lại cuộc đời.
Giao Bạch ngồi phắt dậy, cơ bắp cực kỳ đau nhức vô lực, tay chân run rẩy, cậu lại ngã xuống.
Người thứ ba rồi.
Giao Bạch còn chưa kịp suy nghĩ nhiều thì nguyên tác “Gãy Cánh” đã xuất hiện trước mắt cậu.
Vai phụ Chương Chẩm: Người hầu trung thành tiêu chuẩn trong bất kỳ đề tài nào xuyên suốt các thời đại, thuộc top 20 trai thẳng.
Hướng dẫn chinh phục: Chân thành.
Thuộc tính cố chấp: 40.
Giao Bạch đảo mắt, nhìn Chương Chẩm đánh giá mấy chục năm bận rộn của mình.
—— xứng chức, cũng thất trách.
Giao Bạch trở về xem “Trung niên thất bại” của Chương Chẩm, kết hợp với lời kết thúc cuộc đời của anh, lại nghĩ đến bệnh di truyền và vấn đề tuổi thọ trong gia tộc Thích Dĩ Lạo.
Lúc bấy giờ, Thích Dĩ Lạo hẳn là...
Giao Bạch nằm trên mặt đất lạnh lẽo hồi lâu, lâu đến mức cậu rùng mình vài cái mới tiếp tục xem cột tư liệu của Lễ Giác.
Trực tiếp nhảy qua thông tin tương quan để tiến vào phòng thế giới.
Trong năm mảng khối của Lễ Giác, hai mục đầu đều là “Không”, nhưng trong mục thứ ba “Thành tựu thanh niên” có nội dung vô cùng phong phú.
Phong phú tới trình độ nào đây, tổng cộng nội dung của tất cả các mảng khối thuộc về những người bạn hiện nay Giao Bạch đã xem, đều không bằng một phần năm mảng khối này của cậu ta.
Video, bức ảnh, ghi âm gì cũng có, còn là cập nhật mỗi ngày.
Toàn bộ là những chi tiết vụn vặt trong quá trình chung sống của cậu ta với Thẩm Nhi An, thế giới mà cậu ta đắm chìm trong tình yêu với Thẩm Nhi An.
Đây đều là những gì có trong truyện tranh, nếu đã không có thông báo đổi mới, vậy Giao Bạch không cần đọc lại nữa, phớt lờ luôn. Cậu lướt qua “Trung niên thất bại” của Lễ Giác, vẫn dày đặc nội dung.
Giao Bạch chắt lọc ra một ít, đại khái chính là kiểu “Năm nay Nhi An không ăn Tết với mình”, “Lễ tình nhân thứ bao nhiêu, mình ở nhà một mình”, “Mười mấy năm, Nhi An vẫn không dẫn mình vào vòng bạn bè của cậu ấy”, “Mình thật thất bại“.
Trong “Gãy Cánh” cũng đều vẽ ra cả.
Giao Bạch xem “Giấc mộng tuổi già” của Lễ Giác, lần này cuối cùng đã đơn giản hơn, chỉ một điều tiếc nuối.
- Nếu có thể làm lại cuộc đời, không bỏ thuốc Nhi An, có lẽ khởi đầu của mình và cậu ấy sẽ không đến nỗi xấu xí như vậy.
Giao Bạch hồi tưởng cốt truyện, kết cục của Lễ Giác và Thẩm Nhi An là Lễ Giác rời khỏi Nam Thành rời khỏi nhà họ Thẩm, mang tình yêu vô vọng đến một trấn nhỏ xa xôi, bảo vệ tình yêu của cậu ta.
Vì vậy trong truyện tranh không đề cập tới giây phút hấp hối Lễ Giác thế nào, liệu có ai ở bên không, Giao Bạch cũng không biết. Vào lúc này, suy nghĩ tương đồng trước khi chết của ba người bạn trước đó khiến cậu dâng trào một niềm chờ mong kỳ lạ, nhịp tim của cậu cũng nhanh hơn mấy phần.
- Kiếp sau, tôi vẫn muốn gặp được Thẩm Nhi An.
Đây là suy nghĩ lúc lâm chung của Lễ Giác.
Giao Bạch nín thở rồi lập tức thả lỏng, Lễ Giác không phải người thứ tư.
Trong những năm cuối đời, Lễ Giác nhớ lại quá khứ, hối hận vì đã chuốc thuốc Thẩm Nhi An thời trẻ. Điều cậu ta nghĩ trước khi chết không phải là hy vọng có thể làm lại cuộc đời, mà là chờ đợi kiếp sau, được gặp Thẩm Nhi An một lần nữa.
Giao Bạch chậm rãi duỗi thẳng đôi chân trở nên cứng ngắc, vẫn còn bốn người bạn tốt chưa vào nhóm, để chờ xem sao. Nếu hơn một nửa trong số họ hy vọng bắt đầu lại cuộc đời, vậy cậu phải ha ha rồi.
Truyện tranh “Gãy Cánh” lại hiện ra.
Vai chính Lễ Giác: Hoa trắng nhỏ thánh mẫu tinh xảo ngây thơ nhu nhược từ trong bụng mẹ điển hình thời xưa, thuộc top 1 trong số tiện thụ.
Hướng dẫn chinh phục: Tình yêu độc đoán cưỡng ép.
Thuộc tính cố chấp: 100+.
Tổng kết cuộc đời của Lễ Giác là,
—— tôi yêu Thẩm Nhi An, tôi là gông xiềng của cậu ấy, cậu ấy là thần linh của tôi, tôi yêu cậu ấy.
Giao Bạch hỏi: “Trợ thủ nhỏ, nếu bạn tốt chết sau khi vào nhóm, avatar sẽ có thay đổi gì?”
[Toàn bộ ảnh đại diện sẽ biến thành một bông hoa.]
Giao Bạch ha ha, được, Lễ Giác còn sống. Cậu từ cuộn mình biến thành nằm thẳng, trong túi quần rơi ra một góc điện thoại, bị cậu lôi ra ném sang một bên, ngón tay trỏ móc vào móc chìa khóa.
Trước khi xuất phát, Giao Bạch đã lấy chìa khóa bé xuống, đặt trong thư phòng ngầm tầng hai.
Mèo trắng trang trí của móc khóa cũng bị cậu tháo xuống, đặt cùng với chiếc chìa khóa bé.
Lúc này, móc khóa trống rỗng.
Không biết Giao Bạch đã móc như thế bao lâu, cậu từ từ ngồi dậy, dùng tay chân tìm hiểu tình cảnh của mình.
Giơ tay bốn phía không thấy năm ngón, trong không khí chỉ có mùi bùn, quá nồng, che lấp các mùi khác. Giao Bạch không thể thông qua khứu giác tìm kiếm tin tức, chỉ có thể đi thăm dò dựa vào thân thể bị thuốc mềm hóa thành sợi mì.
Giao Bạch bò trên mặt đất bằng bốn chi, chân cậu va phải thứ gì đó nên bò qua đó rồi dùng tay mò mẫm.
Là kim loại, rất thô ráp.
Giao Bạch gắng sức kề chóp mũi tới, ngửi thấy mùi tanh của gỉ sắt và mùi như nước ôi. Một phỏng đoán hiện lên trong đầu, cậu nắm lấy kim loại và lần lên trên, rất dài.
Bên cạnh cũng có.
Giao Bạch nhanh chóng xác nhận rằng mình đang ở trong lồng, còn là chiếc lồng nát han gỉ bẩn thỉu.
Mịa.
Giao Bạch thở hổn hển, năm ngoái cậu bị giam cầm ở Thượng Danh Uyển, còn lần này tiến vào phòng tối nhỏ trong truyền thuyết.
Phải chăng là cậu quá yêu thích truyện tranh máu chó, nên cậu phải tự mình trải nghiệm tất cả những chi tiết hấp dẫn khiến cậu sảng khoái khi đọc truyện một lần? Con mẹ nó ác ý quá lớn!
Giao Bạch ngừng thở dốc, có người đến. Là kẻ bày cục.
Nhốt cậu trong một chiếc lồng sắt vừa bẩn vừa nát, sỉ nhục công khai cho hả giận, thân phận của đối phương sẽ là...
Thẩm Ký, Thẩm chó già, người đã không còn thông báo online nhưng ảnh đại diện sẽ sáng lên khi online.
Giao Bạch nằm trên mặt đất, nghiêng đầu nhìn về hướng tiếng bước chân. Trong tầm mắt của cậu có thêm một chùm sáng, đối diện đôi mắt cậu, làm cậu khó chịu nhắm mắt lại.
Tiếng bước chân dừng lại trước mặt cậu, nhìn xuống qua lan can rỉ sét một cách trịch thượng.
Trong hơi thở Giao Bạch có thêm mùi đàn hương, rất thơm cũng rất nồng nặc. Trước khi tới, Thẩm Ký đã thắp hương, còn ở trong làn hương đang cháy một lúc, đoán chừng y đã nói trước di ảnh cúa lão phu nhân rằng: Mẹ, con đã bắt được kẻ thù của mẹ rồi, mẹ có thể yên nghỉ dưới lòng đất.
“Chó bẩn, phải ở trong chuồng bẩn.” Thẩm Ký hờ hững mở miệng, “Rất xứng.”
Giao Bạch không lên tiếng.
Lồng của chim hoàng yến là một chiếc lồng lớn bằng vàng, được phủ những tấm thảm dày mềm mại và xa hoa, không có gì là không tinh xảo.
Chó thì tùy tiện.
“Nếu không phải nhờ hai cái tát khi ấy của cậu,“ Thẩm Ký giơ đèn pin. Dưới ánh đèn là một khuôn mặt lấm lem bùn đất, miệng mũi màu xám tro, trong tai cũng chất đầy bùn, vừa xấu vừa ghê tởm, người như vậy, thế mà lại khiến y bị ma quỷ ám ảnh. Y nhướng hai bờ môi mỏng sắc bén, “Tôi cũng sẽ không tỉnh.”
“Tôi tỉnh lại mới phát hiện mình đã ngu ngốc biết bao.” Thẩm Ký nói với ngữ điệu bình thản.
Giao Bạch không có thời gian lắng nghe Thẩm Ký tự biên tự diễn, cậu mở miệng: “Anh đưa tôi tới nơi đây bằng cách nào?”
“Chuyện này cần nhờ người em trai hàng xóm của cậu.” Thẩm Ký nói, “Tôi bảo cậu ta hẹn gặp cậu ở quê, nếu cậu không tới, cậu ta sẽ nhận những việc mà người khác không dám nhận ở Đế Dạ, mục nát đến chết. Còn nếu cậu tới, cậu ta phối hợp hoàn thành kế hoạch, cậu ta sẽ đạt được điều mình muốn.”
“Cậu ta hẹn cậu, mà cậu còn đi thật.” Thẩm Ký thậm chí không trào phúng, chỉ còn lại sự miệt thị dành cho giun dế.
Giao Bạch thầm nói, ông đây không đi vì Lễ Giác, mà là vì bản thân.
“Anh đã hứa với cậu ta cái gì?” Giao Bạch hỏi.
“Hợp đồng ba mươi năm mà cậu ta ký biến thành một năm.” Thẩm Ký đáp.
Giao Bạch “ha” một tiếng, chẳng trách.
Cậu đã kể cho Lễ Giác mọi thứ về Vương Sơ Thu, kể Thẩm Ký của nhà họ Thẩm độc tài tàn khốc thế nào, kể cậu đã chịu bao nhiêu khổ trong tay người nhà này. Nhưng Lễ Giác vẫn hoàn thành tác dụng của một quân cờ.
Lễ Giác không thể không biết cậu sẽ phải đối mặt với điều gì nếu kế hoạch thành công.
Giao Bạch xoa mặt, cơ bản chỉ làm động tác chứ không dùng sức được.
“Tên Lễ Giác kia nói cậu sẽ không tới.” Thẩm Ký nói, “Đến cậu ta cũng nghĩ cậu sẽ không đến nơi hẹn, nhưng cậu lại đi. Cảm thấy ra sao khi bị phản bội bởi người mình đặt trong lòng?”
Giao Bạch không trả lời mà hỏi lại: “Chuyện cậu ta tự sát cũng là một khâu trong đó à?”
Thẩm Ký: “Đúng.”
“Nếu cậu không quan tâm đến cậu ta, vậy cậu ta không hoàn thành nhiệm vụ, mấy gã đàn ông lang thang đang chờ đợi cậu ta.”
Giao Bạch cười gằn, được thôi, suy đoán lúc trước của cậu về Lễ Giác không đúng, gần như sai hoàn toàn.
Lễ Giác không biết cậu là người chơi, có thể thấy rất nhiều thông tin thay đổi thông qua ảnh đại diện.
Vì thế,
Lễ Giác gọi đi gọi lại, không phải con mẹ nó đắn đo gì hết, mà là đang nhắc nhở cậu: Tôi khác thường như vậy là do tôi sắp nghĩ không thông, anh nhất định phải quay đầu nhìn tôi.
Lao đầu vào bia mộ hay làm gì cũng không chết ngay được, đang chờ cậu ở chi tiết đó đấy.
Song Giao Bạch không thể quay đầu, Chương Chẩm không cho phép.
Tính tình và phong cách xử sự của Chương Chẩm cũng bị Thẩm Ký lợi dụng. Anh chính là người cha già truyền thống, cho rằng mình thua thiệt con cái quá nhiều, hận không thể đào móc cả trái tim ra.
Sau khi nghe Giao Bạch thẳng thắn trước mộ phần, chắc chắn Chương Chẩm sẽ không cho cậu tiếp xúc với Lễ Giác vừa lừa dối, vừa từng được cậu yêu thích.
Cho nên nhìn thấy Giao Bạch lo lắng căng thẳng như vậy, Chương Chẩm sẽ càng không đồng ý cho cậu lên núi. Chương Chẩm để Giao Bạch đợi trong xe không ra ngoài, tự mình lên núi kiểm tra, muốn đi nhanh về nhanh.
Thẩm Ký quen Chương Chẩm nhiều năm, không thể nào không rõ ràng rằng, anh vẫn cất giữ... Lòng tốt chưa bị Thích Dĩ Lạo loại bỏ.
Giao Bạch thoáng thu hồi dòng suy nghĩ, bất luận thế nào, dù lúc ấy Chương Chẩm và cậu cùng tiến vào xe, để cho người khác lên núi, họ ở trong xe chờ, nhất định họ đều sẽ bị trúng súng gây mê.
Cục diện có thể đến một bước này, chứng tỏ nội gián chắc chắn không phải một người, nhân số khẳng định từ hai trở lên, còn biết phối hợp với nhau. Mà Chương Chẩm chỉ chăm chăm đau lòng em mình từng chịu khổ trong quá khứ, tình huống không tốt.
Giao Bạch nghĩ thầm, chỉ cần cậu đi đến cái thôn Sa Thủy chim cũng không buồn đến ị này, kế hoạch của Thẩm Ký bất kể thế nào cũng có thể thực hiện được.
Cậu lại không thể không đi.
“Có phải anh đào địa đạo dưới thôn Sa Thủy, nên mới đưa tôi đi được không?” Giao Bạch đột nhiên hỏi.
Cơ mặt ẩn trong bóng tối của Thẩm Ký căng chặt.
Mấy người do nhà họ Thẩm sắp xếp trong nhà họ Thích đã ngủ đông vài chục năm, chỉ coi như một vật bảo đảm, cũng chưa được sử dụng lần nào, nên bọn họ không hề để lộ sơ hở, tránh thoát từng tầng thẩm tra, trở thành người làm lâu năm ở nhà họ Thích.
Thẩm Ký đã đợi mấy tháng chỉ vì ngày này. Y sớm đưa bà nội của Lễ Giác lên đường, cho Lễ Giác về quê lo tang lễ, sau đó hẹn Giao Bạch sắp nhập học đại học.
Khi Thích Dĩ Lạo vào viện nghiên cứu khoa học vì bệnh ẩn, Chương Chẩm bảo vệ Giao Bạch như bảo vệ con ngươi, không dám sơ sẩy, ắt sẽ chọn lựa người đã làm cho nhà họ Thích lâu năm.
Lần này, những người thuộc nhà họ Thẩm cũng nằm trong số đó.
Thẩm Ký đã sớm cử người đào xong địa đạo, nhiệm vụ của các tay trong kia là: Giấu giếm những người khác, kéo Giao Bạch vào địa đạo, làm nổ xe.
Ở lối vào đường hầm sẽ có người chờ. Sau đó, khi đã an toàn, Giao Bạch được chuyển đến chỗ y.
Hôm ấy đúng lúc trời mưa, che đậy dấu vết.
Lần này ông trời cũng đứng về phía y, làm sao có khả năng không thành công cơ chứ?
Về phần mấy người họ Thẩm,
Nhà họ Thích thẩm tra nghiêm ngặt, bất kể là cơ sở ngầm do gia tộc nào bỏ vào đều thuộc loại dùng một lần, dùng xong chắc chắn sẽ bại lộ.
Để mang con chó này đi, Thẩm Ký cảm thấy đáng để vận dụng quân cờ quý giá đã được ẩn tàng nhiều năm.
Con chó đê tiện này là tâm ma của y, nhất định phải bị y xích lại, nhốt lại, đến chết cũng phải chết trong tay y.
Giao Bạch nhận thấy những thay đổi trong không khí xung quanh Thẩm Ký, đó là niềm vui của một người thành công. Đôi lông mi dính bùn của cậu run lên, bừng mở mắt, đối diện với luồng ánh sáng đặc biệt chói lọi trong bóng tối.
Đôi mắt bị kích thích đến chảy cả nước, nhưng cậu cũng không nhắm lại mà vẫn luôn mở to, cơ mắt giật giật.
Thẩm Ký lạnh lùng nhìn: “Chiếc xe cậu ngồi đã phát nổ. Chương Chẩm đích thân khóa cửa xe cho cậu, xe bốc cháy ngay trước mặt cậu ta, người của tôi và các anh em của cậu ta đều sử dụng sức lực lớn nhất để đè cậu ta lại, làm cậu ta trơ mắt nhìn xe cháy rụi, thảm thương trút sạch đạn, quỳ xuống gào khóc trước đống đổ nát của chiếc xe.”
“Chương Chẩm sụp đổ phát điên. Khi Thích Dĩ Lạo tỉnh dậy, anh ta cũng sẽ đau khổ, chó con, cậu thật có bản lĩnh.” Thẩm Ký chiếu đèn pin vào trạng thái nhếch nhác của cậu.
Giao Bạch nằm trong lồng, không nhúc nhích.
Trên mặt Thẩm Ký không có cảm xúc gì, mỗi giọt nước mắt mà con chó này rơi ra đều là ánh đèn chói kích thích, không phải khổ sở, cậu ta không có tim.
“Đeo bùa hộ mệnh thấy thoải mái không?” Thẩm Ký chợt hỏi.
Giao Bạch ngây ngẩn rồi lập tức đi sờ cổ, sờ tới bùa hộ mệnh bèn nắm lấy.
Toàn thân cậu dính đầy bùn đất, không có tri giác, cậu cũng không chú ý tới bùa hộ mệnh trên cổ mình, hóa ra nó vẫn còn ở đó.
Thích Dĩ Lạo nói là chuyện không yên ổn, muốn cậu đeo bùa hộ mệnh.
Mặc dù phải vào viện nghiên cứu khoa học, hẳn Thích Dĩ Lạo cũng sẽ dặn dò Chương Chẩm cách kiểm tra thiết bị theo dõi trên bùa hộ mệnh để xác định vị trí của cậu trước khi vào.
Tuy nhiên, xem phản ứng của Thẩm Ký...
Giao Bạch vuốt nhẹ vết bùn mịn trên bùa hộ mệnh, ở đây có thiết bị gây nhiễu.
Xuyên qua ánh đèn, Thẩm Ký quan sát phản ứng của người trong lồng, trên mặt y hiện lên vẻ châm biếm. Không thông minh, không lanh lợi, thì làm sao có thể đùa giỡn y xoay vòng vòng chứ.
“Ở đây toàn là thiết bị chặn tín hiệu nhiễu sóng, là tôi cố ý cho chế tạo vì cậu, dùng nhằm chăm sóc kiện phụ của Thiên tinh A.” Thẩm Ký lạnh lùng nói, “Thiết bị theo dõi trên bùa hộ mệnh của Thích Dĩ Lạo không bằng Thiên tinh A, thiết bị của tôi thừa sức đối phó.”
Giao Bạch nhét bùa hộ mệnh vào trong cổ áo đen bẩn của mình. Thẩm Ký không giật bùa hộ mệnh xuống ném đi, vẫn để cậu đeo, còn nhắc nhở cậu về sự tồn tại của vật này, là đang chế nhạo thất bại thảm hại của Thích Dĩ Lạo.
Cũng khiến Giao Bạch ý thức được rằng, thứ cậu đeo chính là một trò cười.
Một dao này của Thẩm Ký không tổn thương Giao Bạch. Lần đó ở trên biển, cậu ở tàu chở hàng bao nhiêu ngày thì Thích Dĩ Lạo tìm cậu khắp biển sâu mênh mông bấy nhiêu ngày, cuối cùng hắn đã tìm được cậu. Điều này mang đến cho cậu cảm giác an toàn khó tả.
Khiến cậu theo bản năng tin tưởng rằng, lần này Thích Dĩ Lạo cũng sẽ phát hiện ra tung tích của cậu.
Chỉ cần cậu giống như lúc ở trên tàu hàng, cầm cự chống đỡ, cố gắng cầm cự lâu một chút.
“Chờ anh ta tới cứu cậu à?” Thẩm Ký định đá giày da vào lồng, nhưng dường như nảy lòng căm ghét, y rút chân về, phủi phủi lớp bụi không tồn tại trên quần tây, “Vậy e là cậu phải đợi một tuần, lúc đó anh ta mới có thể tỉnh dậy.”
“Cậu nghĩ mình có thể sống quá một tuần không?” Thẩm Ký nhìn chó trong chuồng như nhìn rác rưởi.
Giao Bạch không đáp một chữ.
“Để tôi xem cậu có thể chống đỡ bao lâu.” Thẩm Ký xoay người rời đi.
Xung quanh lại một lần nữa bị bao phủ trong màu đen kịt.
Một lát sau,
Sự yên tĩnh bị phá vỡ bởi một tiếng chửi.
“Đệt!”
Giao Bạch từng gặp không ít cốt truyện liên quan đến căn phòng tối trong truyện tranh. Cậu không phải tiện thụ, nên Thẩm Ký cũng không nhanh chóng xuất hiện, hành hạ ngược đãi cậu như đám tra công.
Bị nhốt ở chỗ này, Giao Bạch cũng có thể phân tích ra, thế cục hôm nay bất lợi với Thẩm Ký. Sầm Cảnh Mạt bị Thẩm Ký công kích, Chương Chẩm đại diện gia tộc Thích, còn có nhân tài hỗ trợ đáng gờm nhất của bộ truyện tranh, đều đang đối phó y.
Thẩm Ký một chọi ba.
Những gia tộc khác đều đang bàng quan, một khi nhà họ Thẩm lộ ra chút xu hướng suy sút, bọn họ nhất định sẽ nhân cơ hội nhào lên, ngoạm một ít thịt mỡ quay về.
Lúc Giao Bạch phát hiện ra mình bị cảm, Thẩm Ký đã đến, mang theo dây xích chó và một chiếc thùng dùng để bài tiết.
Thẩm Ký cài xích lên Giao Bạch, gọi cậu là con chó ti tiện.
Giao Bạch không nói nổi câu nào, cứ há miệng là ho khan, sắp ho ra phổi đến nơi. Cậu hoàn toàn không cần dùng tới cái thùng kia, vì cậu bị Thẩm Ký đè xuống đất móc họng, hộc ra hết tất cả thức ăn tích tụ trong dạ dày
Đó là bữa sáng Giao Bạch đã ăn ở Lan Mặc Phủ trước khi gặp chuyện, còn có các loại đồ ăn vặt mà cậu cố ý nhét vào miệng trên đường tới thôn Sa Thủy vì sợ làm ma đói.
Toàn bộ thành bãi ở trong lồng.
Giao Bạch bị bao phủ bởi một mùi hôi thối nồng gắt, cậu không thể phân biệt được đó là do bãi nôn tản mát ra hay là từ trên người mình. Cậu chưa hề có một chút thức ăn nước uống nào, không thể cảm nhận được thời gian trôi qua.
Không biết là một ngày, hai ngày, hay là còn chưa đến một ngày, Thẩm Ký lại tới nữa, mang theo một bức di ảnh, một cái ghế, và cả mùi thuốc lá cùng đàn hương rất hăng.
Lại thắp hương rồi mới tới đây.
“Nếu năm ngoái cậu ở yên bên tôi, thì nào có nhiều chuyện sau đó như vậy.” Thẩm Ký khàn giọng nói, hai mắt đỏ ngầu, “Tôi không nên khoan nhượng cậu, cho cậu đặc quyền, dẫn cậu về nhà họ Thẩm, thậm chí tổ chức tiệc cưới vì cậu, còn phát sinh mâu thuẫn với mẹ tôi, vô ý đả thương bà, còn khiến bà chết vì cậu. Cậu không xứng.”
“Giao Bạch, cậu chính là đồ đê tiện.” Thẩm Ký nói với vẻ mặt căm ghét, “Bây giờ vẫn còn hôi thối.”
“Cậu thế này, kẻ nhặt rác ven đường nhìn cũng phát ngán.” Thẩm Ký cười nhạo.
Chỉ thấy người trong lồng nhắm nghiền mắt, bất động, cằm và cổ đặc quánh dịch vị nôn ra, toàn thân nồng nặc mùi tanh tưởi, như một bộ thi thể bị ruồi bâu.
Lồng ngực dưới lớp sơ mi của Thẩm Ký phập phồng chậm hơn mấy phần, rồi y vội đứng dậy, mở lồng đi vào.
Giao Bạch bị giày da cứng đá một cước, nhưng cậu vẫn chưa cho Thẩm Ký phản ứng y muốn, quá mệt mỏi. Chửi bậy cũng không có sức, nếu có thể sống sót mà không cần thở, vậy cậu thậm chí còn chẳng muốn thở.
Thẩm Ký đặt di ảnh trên ghế, túm Giao Bạch lên.
Những sợi xích sắt cũ nát không biết được đào ra từ bãi rác nào đang nhảy múa giữa không trung, kêu vang loảng xoảng.
Giao Bạch vốn không muốn quan tâm, song cậu ngửi thấy mùi thức ăn, mọi giác quan của cậu đều sống lại trong khoảnh khắc đó.
Trong môi trường hôi rình như vậy cũng có thể ngửi được mùi cơm chín, cậu vừa bội phục bản thân, vừa hé mí mắt nặng nề bẩn thỉu của mình. Cậu trông thấy một tia sáng, trong quầng sáng là một bát cơm được trải ít thức ăn bên trên.
Ánh mắt mông lung của Giao Bạch dần trở nên rõ ràng, cậu nhìn thẳng vào nó.
Khi cảm thấy khó chịu, cậu đã cầm bùa hộ mệnh đặt bên miệng, cắn xuống, mài răng. Cũng không rõ cần cổ bị sợi dây siết đỏ bừng từ bao giờ, còn rách da vài chỗ, trên yết hầu có một vết. Lúc này, yết hầu cậu nhấp nhô đầy khó khăn, những chỗ bị rách da đều mất tri giác.
Thẩm Ký tỏ ra cao quý bưng bát cơm lên, vẻ mặt lạnh lùng trịch thượng: “Muốn ăn không?”
Giao Bạch không nhìn Thẩm Ký cũng không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm vào cơm.
“Nếu muốn ăn,“
Thẩm Ký chỉ vào bức di ảnh kia: “Quỳ xuống, dập đầu đến khi tôi hài lòng mới thôi.”
Cơ thể vô lực, cảm giác này rất giống khi Úc Hưởng chuốc thuốc cậu.
Làm cơ bắp cậu lỏng lẻo, không thể cử động bình thường.
Giao Bạch cuộn mình ho khan vài tiếng, khắp người bao phủ bởi bùn khô đóng thành vảy cứng, nhăn nhúm dính chặt vào da thịt, toàn thân bẩn thỉu.
May mắn giờ là đầu tháng Chín, chứ nếu là hai tháng nữa thì cậu sẽ chết cóng mất.
Giao Bạch không lập tức cố gắng bò dậy, tìm tòi hoàn cảnh, hoặc sử dụng tiếng hét để thu hút kẻ đặt bẫy. Cậu lựa chọn co lại trên đất để tiết kiệm thể lực, sau đó kiểm tra thông tin tài khoản của mình trước.
Số lượng bạn tốt trong danh sách từ sáu biến thành bốn. Lễ Giác và Chương Chẩm không nằm trong đó, bọn họ ấy vậy mà lại tăng thẳng tới 100 rồi xếp vào nhóm trong lúc cậu hôn mê.
Giao Bạch ngạc nhiên, thế cậu đã hôn mê bao lâu? Cậu cử động ngón tay, khó nhọc thò tay vào túi quần lấy di động ra bấm bấm, nhưng không có cách nào mở máy. Vỏ điện thoại dày đặc vết bùn.
Không biết thời gian, cũng không rõ là đêm đen hay ban ngày.
Giao Bạch cất điện thoại trở lại vào túi, chớp chớp hàng mi dính đầy nước bùn rồi tiếp tục kiểm tra tiến độ của nhiệm vụ.
Theo suy nghĩ của cậu, tài khoản chuyển sang mục nhóm.
Vốn là,
→ duyên phận kiếp này 0/0
→ đời này vĩnh viễn không phụ lòng 0/0
→ bảo vệ đời đời kiếp kiếp 0/0
→ cả đời khó quên [người xa lạ quen thuộc nhất] 0/2
Hiện tại là,
→ duyên phận kiếp này 0/0
→ đời này vĩnh viễn không phụ lòng [chí thân chí cốt] 0/1
→ bảo vệ đời đời kiếp kiếp 0/0
→ cả đời khó quên [người xa lạ quen thuộc nhất] 0/3
Người mới gia nhập nhóm “Cả đời khó quên” chính là Lễ Giác.
Giao Bạch xem avatar của Lễ Giác, có chữ “Trăm” màu xám. Chờ khi cậu ta online, chưa biết chừng chữ “Trăm” sẽ biến thành màu nền xanh lam của ảnh một inch của Thẩm Nhi An, mà thiết kế phần rìa avatar là bộ phận ngũ quan nào đó của Thẩm Nhi An.
Người xa lạ quen thuộc nhất...
Bọn họ cùng nhau lớn lên, có thể khoác lớp vỏ “quen thuộc nhất“.
Giao Bạch rời mắt, dừng trên tổ nhóm thứ hai. Avatar của Chương Chẩm cũng là chữ “Trăm” màu xám.
Cậu và Chương Chẩm là chí thân.
Giao Bạch cơ bản có thể đoán được còn ai sẽ đi vào nhóm “chí thân chí cốt” này. Hiện tại cậu không có lòng dạ cân nhắc chuyện các bạn tốt tiến vào nhóm, đầu óc rất rõ ràng đồng thời cũng rất hỗn loạn.
Cậu chỉ nhớ Chương Chẩm đẩy cậu vào xe, cậu muốn xuống tìm Lễ Giác chết tiệt nhưng cửa xe lại bị Chương Chẩm khóa.
Sau đó thì sao,
Sau đó cửa xe bên kia đột nhiên bật mở, cậu chưa kịp quay đầu đã cảm thấy cổ nhói lên như bị tiêm một mũi, tiếp theo là mất tri giác, chẳng biết gì cả, vừa mở mắt đã thấy mình nằm ở đây.
Đó là súng gây mê.
Trong chuyến đi đến thôn Sa Thủy, cậu dẫn theo toàn người làm lâu năm của nhà họ Thích, kinh nghiệm phong phú, họ đã kiểm tra hết tất cả các khu vực xung quanh chỗ đỗ xe, không có mai phục.
Vì vậy chỉ có một khả năng, người quen gây án.
Gia tộc lớn ít nhiều đều có tai mắt của các thế lực khác, họ Thích cũng không ngoại lệ.
Còn không biết người vệ sĩ nhà họ Thích tham gia ván cờ này được nhét vào từ bao năm trước, đến Thích Dĩ Lạo cũng không hề phát hiện ra.
Giao Bạch không rõ chuyện đã xảy ra sau khi mất ý thức. Chương Chẩm phát hiện ra cậu biến mất, nhất định sẽ tự trách mình đã không bảo vệ cậu thật tốt.
Chương Chẩm còn đích thân đẩy cậu lên xe, khóa cậu bên trong dẫn đến việc cậu mất tích, đả kích này không nhỏ, không biết vì tìm cậu sẽ sốt ruột thế nào nữa.
Vừa áy náy vừa căm ghét bản thân.
Đây là nhân tố khiến độ sinh động của Chương Chẩm vượt qua 50 vào nhóm luôn.
Về phần Lễ Giác...
Giao Bạch cơ bản có thể xác định rằng, Lễ Giác cũng là một quân cờ trong bàn cờ, còn nằm ở vị trí trung tâm.
Một trong những nội dung của nhiệm vụ bắt buộc là muốn Giao Bạch nhận được sự tha thứ từ Lễ Giác. Nếu nhiệm vụ thành công, chứng tỏ cậu ta đã tha thứ, không còn oán hận gì nữa.
Lễ Giác là người trong cuộc, cậu ta hoặc là che giấu tất cả cảm xúc của mình mà không để lộ bất kỳ manh mối nào, hoặc là nói sạch toàn bộ.
Vậy tại sao cậu ta gọi tên anh Tiểu Thu của cậu ta biết bao nhiêu lần mà lại không nói tiếp?
Không thể nào là quên mất, cậu ta nhớ rất rõ ràng, chỉ là đang do dự.
Kẻ bày cuộc ra một điều kiện nào đó với cậu ta, nó và sự thiện lương của cậu ta, hai thứ này lần lượt được đặt ở hai đầu thang đo.
Nói một cách đơn giản, là vì chính mình hay vì người khác.
Mỗi lần Lễ Giác hét lên đều là sự đắn đo của cậu ta, cuối cùng cậu ta lựa chọn không nói ra đoạn sau, không nói ra chân tướng, lựa chọn chính mình.
Sau suy nghĩ đó, vì thuộc tính nhân vật cũng chính là tính cách của cậu ta, cậu ta cảm thấy hối hận và muốn tự tử.
Độ sinh động vượt qua 50, là sám hối chuộc tội của cậu ta.
—— Tôi là tội nhân, tôi đã hại anh Tiểu Thu, tôi không muốn làm người xấu, không muốn sống trong bóng tối bị khiển trách cả đời, cuộc sống quá đau khổ, tôi nên đi theo bà nội thì hơn.
Biến chuyển tâm lý này dựa trên phỏng đoán của Giao Bạch, không ai biết suy nghĩ cụ thể của Lễ Giác. Cậu ta là người quá cảm tính, có lẽ đến chính cậu ta cũng không rõ một giây sau mình sẽ làm ra chuyện gì.
Cả đời Lễ Giác chỉ kiên trì một việc —— yêu Thẩm Nhi An.
Tay chân Giao Bạch mềm oặt, cậu tiến vào cột tư liệu của Chương Chẩm, đập vào mắt là từng mục thông tin cá nhân.
Quỹ đạo cuộc sống của Chương Chẩm rất đơn giản, anh không có kinh nghiệm yêu đương, vòng tròn xã giao chính là nhà họ Thích, lấy anh ba của anh làm trung tâm rồi khuếch tán ra bốn phía.
Tính cách là: Bề ngoài nghiêm túc thẳng thắn, trong lòng có thiện ý.
Giao Bạch quét một vòng xong tư liệu của Chương Chẩm, theo chỉ dẫn từ mũi tên tròn trong suốt, cậu tiến vào phòng thế giới của Chương Chẩm.
Ảnh nền là bầu trời sau cơn mưa.
Một đường cong rơi xuống ở nơi chân trời, vẽ ra một vòng cung đầy màu sắc.
Đám mây đang di chuyển.
“Bảo vật thơ ấu” của Chương Chẩm trống rỗng, trong “Ký ức hồi nhỏ” đều là cùng Giao Bạch, nói chính xác hơn là liên quan đến nguyên chủ Vương Sơ Thu, Vương Sơ Thu thuở bé.
Trong đôi mắt cún con(1) chứa chan ngây thơ xán lạn, cậu cười khanh khách chạy sát theo sau đứa bé cao hơn mình một chút.
(1) Mắt cún con, puppy eye, là kiểu mắt to tròn, đuôi mắt hơi hướng xuống, trông rất vô tội đáng yêu.
Đứa bé trai kia chính là Chương Chẩm quá khứ.
“Thành tựu thanh niên” là giai đoạn hiện tại, song bên trong trống không.
Ngoài ra còn có ký hiệu dấu chấm than “Đã cập nhật“.
Giao Bạch hỏi trong lòng: “Đây là ý gì? Bên trong vốn có thứ gì đó, nhưng bây giờ đột nhiên cập nhật nên biến mất à?”
[Đúng thế.]
Giao Bạch cau mày, nếu không thấy cậu, Chương Chẩm sẽ thất vọng, nhưng nó không đến nỗi khiến anh thất vọng với bản thân của thời kỳ này tới mức ấy, ngay cả niềm kiêu ngạo và vinh dự ban đầu cũng tan biến sạch sẽ.
Không phải là cho rằng mình đã chết rồi đấy chứ?
Giao Bạch nghĩ đến khả năng này, cổ họng giật giật ngột ngạt, đáp án phải đợi kẻ đặt bẫy hiện thân mới biết được.
Trong “Trung niên thất bại” chỉ có một đoạn ghi âm.
Bối cảnh là trời đổ mưa, anh như đang ngồi dưới mái hiên, lẩm bẩm một mình.
- Ngày mai lại là ngày đến thăm anh ba.
“Giấc mộng tuổi già” dưới cùng của mảng khối đó là lời tự thuật của Chương Chẩm. Không có ảnh minh họa cũng không có video ghi âm, chỉ mấy dòng chữ.
- Nếu có thể làm lại cuộc đời, tôi hy vọng mình có thể làm được hai việc.
1: Liều chết giới thiệu người yêu cho anh ba, để anh không cô đơn như vậy nữa.
2: Tìm kiếm ký ức bị thiếu hụt, tìm tới mảng màu ngũ sắc vẫn không thể nào quên kia.
Cuối phần tự thuật là lời cầu nguyện khi quỹ đạo cuộc sống Chương Chẩm đi tới cuối. Câu nói kia đột ngột xông vào tầm mắt Giao Bạch, giống một viên sao băng rơi xuống, rực rỡ làm cậu hoa cả mắt, xuất hiện triệu chứng ù tai trong thời gian ngắn.
Lời cầu nguyện của Chương Chẩm là,
—— nếu có thể làm lại cuộc đời.
Giao Bạch ngồi phắt dậy, cơ bắp cực kỳ đau nhức vô lực, tay chân run rẩy, cậu lại ngã xuống.
Người thứ ba rồi.
Giao Bạch còn chưa kịp suy nghĩ nhiều thì nguyên tác “Gãy Cánh” đã xuất hiện trước mắt cậu.
Vai phụ Chương Chẩm: Người hầu trung thành tiêu chuẩn trong bất kỳ đề tài nào xuyên suốt các thời đại, thuộc top 20 trai thẳng.
Hướng dẫn chinh phục: Chân thành.
Thuộc tính cố chấp: 40.
Giao Bạch đảo mắt, nhìn Chương Chẩm đánh giá mấy chục năm bận rộn của mình.
—— xứng chức, cũng thất trách.
Giao Bạch trở về xem “Trung niên thất bại” của Chương Chẩm, kết hợp với lời kết thúc cuộc đời của anh, lại nghĩ đến bệnh di truyền và vấn đề tuổi thọ trong gia tộc Thích Dĩ Lạo.
Lúc bấy giờ, Thích Dĩ Lạo hẳn là...
Giao Bạch nằm trên mặt đất lạnh lẽo hồi lâu, lâu đến mức cậu rùng mình vài cái mới tiếp tục xem cột tư liệu của Lễ Giác.
Trực tiếp nhảy qua thông tin tương quan để tiến vào phòng thế giới.
Trong năm mảng khối của Lễ Giác, hai mục đầu đều là “Không”, nhưng trong mục thứ ba “Thành tựu thanh niên” có nội dung vô cùng phong phú.
Phong phú tới trình độ nào đây, tổng cộng nội dung của tất cả các mảng khối thuộc về những người bạn hiện nay Giao Bạch đã xem, đều không bằng một phần năm mảng khối này của cậu ta.
Video, bức ảnh, ghi âm gì cũng có, còn là cập nhật mỗi ngày.
Toàn bộ là những chi tiết vụn vặt trong quá trình chung sống của cậu ta với Thẩm Nhi An, thế giới mà cậu ta đắm chìm trong tình yêu với Thẩm Nhi An.
Đây đều là những gì có trong truyện tranh, nếu đã không có thông báo đổi mới, vậy Giao Bạch không cần đọc lại nữa, phớt lờ luôn. Cậu lướt qua “Trung niên thất bại” của Lễ Giác, vẫn dày đặc nội dung.
Giao Bạch chắt lọc ra một ít, đại khái chính là kiểu “Năm nay Nhi An không ăn Tết với mình”, “Lễ tình nhân thứ bao nhiêu, mình ở nhà một mình”, “Mười mấy năm, Nhi An vẫn không dẫn mình vào vòng bạn bè của cậu ấy”, “Mình thật thất bại“.
Trong “Gãy Cánh” cũng đều vẽ ra cả.
Giao Bạch xem “Giấc mộng tuổi già” của Lễ Giác, lần này cuối cùng đã đơn giản hơn, chỉ một điều tiếc nuối.
- Nếu có thể làm lại cuộc đời, không bỏ thuốc Nhi An, có lẽ khởi đầu của mình và cậu ấy sẽ không đến nỗi xấu xí như vậy.
Giao Bạch hồi tưởng cốt truyện, kết cục của Lễ Giác và Thẩm Nhi An là Lễ Giác rời khỏi Nam Thành rời khỏi nhà họ Thẩm, mang tình yêu vô vọng đến một trấn nhỏ xa xôi, bảo vệ tình yêu của cậu ta.
Vì vậy trong truyện tranh không đề cập tới giây phút hấp hối Lễ Giác thế nào, liệu có ai ở bên không, Giao Bạch cũng không biết. Vào lúc này, suy nghĩ tương đồng trước khi chết của ba người bạn trước đó khiến cậu dâng trào một niềm chờ mong kỳ lạ, nhịp tim của cậu cũng nhanh hơn mấy phần.
- Kiếp sau, tôi vẫn muốn gặp được Thẩm Nhi An.
Đây là suy nghĩ lúc lâm chung của Lễ Giác.
Giao Bạch nín thở rồi lập tức thả lỏng, Lễ Giác không phải người thứ tư.
Trong những năm cuối đời, Lễ Giác nhớ lại quá khứ, hối hận vì đã chuốc thuốc Thẩm Nhi An thời trẻ. Điều cậu ta nghĩ trước khi chết không phải là hy vọng có thể làm lại cuộc đời, mà là chờ đợi kiếp sau, được gặp Thẩm Nhi An một lần nữa.
Giao Bạch chậm rãi duỗi thẳng đôi chân trở nên cứng ngắc, vẫn còn bốn người bạn tốt chưa vào nhóm, để chờ xem sao. Nếu hơn một nửa trong số họ hy vọng bắt đầu lại cuộc đời, vậy cậu phải ha ha rồi.
Truyện tranh “Gãy Cánh” lại hiện ra.
Vai chính Lễ Giác: Hoa trắng nhỏ thánh mẫu tinh xảo ngây thơ nhu nhược từ trong bụng mẹ điển hình thời xưa, thuộc top 1 trong số tiện thụ.
Hướng dẫn chinh phục: Tình yêu độc đoán cưỡng ép.
Thuộc tính cố chấp: 100+.
Tổng kết cuộc đời của Lễ Giác là,
—— tôi yêu Thẩm Nhi An, tôi là gông xiềng của cậu ấy, cậu ấy là thần linh của tôi, tôi yêu cậu ấy.
Giao Bạch hỏi: “Trợ thủ nhỏ, nếu bạn tốt chết sau khi vào nhóm, avatar sẽ có thay đổi gì?”
[Toàn bộ ảnh đại diện sẽ biến thành một bông hoa.]
Giao Bạch ha ha, được, Lễ Giác còn sống. Cậu từ cuộn mình biến thành nằm thẳng, trong túi quần rơi ra một góc điện thoại, bị cậu lôi ra ném sang một bên, ngón tay trỏ móc vào móc chìa khóa.
Trước khi xuất phát, Giao Bạch đã lấy chìa khóa bé xuống, đặt trong thư phòng ngầm tầng hai.
Mèo trắng trang trí của móc khóa cũng bị cậu tháo xuống, đặt cùng với chiếc chìa khóa bé.
Lúc này, móc khóa trống rỗng.
Không biết Giao Bạch đã móc như thế bao lâu, cậu từ từ ngồi dậy, dùng tay chân tìm hiểu tình cảnh của mình.
Giơ tay bốn phía không thấy năm ngón, trong không khí chỉ có mùi bùn, quá nồng, che lấp các mùi khác. Giao Bạch không thể thông qua khứu giác tìm kiếm tin tức, chỉ có thể đi thăm dò dựa vào thân thể bị thuốc mềm hóa thành sợi mì.
Giao Bạch bò trên mặt đất bằng bốn chi, chân cậu va phải thứ gì đó nên bò qua đó rồi dùng tay mò mẫm.
Là kim loại, rất thô ráp.
Giao Bạch gắng sức kề chóp mũi tới, ngửi thấy mùi tanh của gỉ sắt và mùi như nước ôi. Một phỏng đoán hiện lên trong đầu, cậu nắm lấy kim loại và lần lên trên, rất dài.
Bên cạnh cũng có.
Giao Bạch nhanh chóng xác nhận rằng mình đang ở trong lồng, còn là chiếc lồng nát han gỉ bẩn thỉu.
Mịa.
Giao Bạch thở hổn hển, năm ngoái cậu bị giam cầm ở Thượng Danh Uyển, còn lần này tiến vào phòng tối nhỏ trong truyền thuyết.
Phải chăng là cậu quá yêu thích truyện tranh máu chó, nên cậu phải tự mình trải nghiệm tất cả những chi tiết hấp dẫn khiến cậu sảng khoái khi đọc truyện một lần? Con mẹ nó ác ý quá lớn!
Giao Bạch ngừng thở dốc, có người đến. Là kẻ bày cục.
Nhốt cậu trong một chiếc lồng sắt vừa bẩn vừa nát, sỉ nhục công khai cho hả giận, thân phận của đối phương sẽ là...
Thẩm Ký, Thẩm chó già, người đã không còn thông báo online nhưng ảnh đại diện sẽ sáng lên khi online.
Giao Bạch nằm trên mặt đất, nghiêng đầu nhìn về hướng tiếng bước chân. Trong tầm mắt của cậu có thêm một chùm sáng, đối diện đôi mắt cậu, làm cậu khó chịu nhắm mắt lại.
Tiếng bước chân dừng lại trước mặt cậu, nhìn xuống qua lan can rỉ sét một cách trịch thượng.
Trong hơi thở Giao Bạch có thêm mùi đàn hương, rất thơm cũng rất nồng nặc. Trước khi tới, Thẩm Ký đã thắp hương, còn ở trong làn hương đang cháy một lúc, đoán chừng y đã nói trước di ảnh cúa lão phu nhân rằng: Mẹ, con đã bắt được kẻ thù của mẹ rồi, mẹ có thể yên nghỉ dưới lòng đất.
“Chó bẩn, phải ở trong chuồng bẩn.” Thẩm Ký hờ hững mở miệng, “Rất xứng.”
Giao Bạch không lên tiếng.
Lồng của chim hoàng yến là một chiếc lồng lớn bằng vàng, được phủ những tấm thảm dày mềm mại và xa hoa, không có gì là không tinh xảo.
Chó thì tùy tiện.
“Nếu không phải nhờ hai cái tát khi ấy của cậu,“ Thẩm Ký giơ đèn pin. Dưới ánh đèn là một khuôn mặt lấm lem bùn đất, miệng mũi màu xám tro, trong tai cũng chất đầy bùn, vừa xấu vừa ghê tởm, người như vậy, thế mà lại khiến y bị ma quỷ ám ảnh. Y nhướng hai bờ môi mỏng sắc bén, “Tôi cũng sẽ không tỉnh.”
“Tôi tỉnh lại mới phát hiện mình đã ngu ngốc biết bao.” Thẩm Ký nói với ngữ điệu bình thản.
Giao Bạch không có thời gian lắng nghe Thẩm Ký tự biên tự diễn, cậu mở miệng: “Anh đưa tôi tới nơi đây bằng cách nào?”
“Chuyện này cần nhờ người em trai hàng xóm của cậu.” Thẩm Ký nói, “Tôi bảo cậu ta hẹn gặp cậu ở quê, nếu cậu không tới, cậu ta sẽ nhận những việc mà người khác không dám nhận ở Đế Dạ, mục nát đến chết. Còn nếu cậu tới, cậu ta phối hợp hoàn thành kế hoạch, cậu ta sẽ đạt được điều mình muốn.”
“Cậu ta hẹn cậu, mà cậu còn đi thật.” Thẩm Ký thậm chí không trào phúng, chỉ còn lại sự miệt thị dành cho giun dế.
Giao Bạch thầm nói, ông đây không đi vì Lễ Giác, mà là vì bản thân.
“Anh đã hứa với cậu ta cái gì?” Giao Bạch hỏi.
“Hợp đồng ba mươi năm mà cậu ta ký biến thành một năm.” Thẩm Ký đáp.
Giao Bạch “ha” một tiếng, chẳng trách.
Cậu đã kể cho Lễ Giác mọi thứ về Vương Sơ Thu, kể Thẩm Ký của nhà họ Thẩm độc tài tàn khốc thế nào, kể cậu đã chịu bao nhiêu khổ trong tay người nhà này. Nhưng Lễ Giác vẫn hoàn thành tác dụng của một quân cờ.
Lễ Giác không thể không biết cậu sẽ phải đối mặt với điều gì nếu kế hoạch thành công.
Giao Bạch xoa mặt, cơ bản chỉ làm động tác chứ không dùng sức được.
“Tên Lễ Giác kia nói cậu sẽ không tới.” Thẩm Ký nói, “Đến cậu ta cũng nghĩ cậu sẽ không đến nơi hẹn, nhưng cậu lại đi. Cảm thấy ra sao khi bị phản bội bởi người mình đặt trong lòng?”
Giao Bạch không trả lời mà hỏi lại: “Chuyện cậu ta tự sát cũng là một khâu trong đó à?”
Thẩm Ký: “Đúng.”
“Nếu cậu không quan tâm đến cậu ta, vậy cậu ta không hoàn thành nhiệm vụ, mấy gã đàn ông lang thang đang chờ đợi cậu ta.”
Giao Bạch cười gằn, được thôi, suy đoán lúc trước của cậu về Lễ Giác không đúng, gần như sai hoàn toàn.
Lễ Giác không biết cậu là người chơi, có thể thấy rất nhiều thông tin thay đổi thông qua ảnh đại diện.
Vì thế,
Lễ Giác gọi đi gọi lại, không phải con mẹ nó đắn đo gì hết, mà là đang nhắc nhở cậu: Tôi khác thường như vậy là do tôi sắp nghĩ không thông, anh nhất định phải quay đầu nhìn tôi.
Lao đầu vào bia mộ hay làm gì cũng không chết ngay được, đang chờ cậu ở chi tiết đó đấy.
Song Giao Bạch không thể quay đầu, Chương Chẩm không cho phép.
Tính tình và phong cách xử sự của Chương Chẩm cũng bị Thẩm Ký lợi dụng. Anh chính là người cha già truyền thống, cho rằng mình thua thiệt con cái quá nhiều, hận không thể đào móc cả trái tim ra.
Sau khi nghe Giao Bạch thẳng thắn trước mộ phần, chắc chắn Chương Chẩm sẽ không cho cậu tiếp xúc với Lễ Giác vừa lừa dối, vừa từng được cậu yêu thích.
Cho nên nhìn thấy Giao Bạch lo lắng căng thẳng như vậy, Chương Chẩm sẽ càng không đồng ý cho cậu lên núi. Chương Chẩm để Giao Bạch đợi trong xe không ra ngoài, tự mình lên núi kiểm tra, muốn đi nhanh về nhanh.
Thẩm Ký quen Chương Chẩm nhiều năm, không thể nào không rõ ràng rằng, anh vẫn cất giữ... Lòng tốt chưa bị Thích Dĩ Lạo loại bỏ.
Giao Bạch thoáng thu hồi dòng suy nghĩ, bất luận thế nào, dù lúc ấy Chương Chẩm và cậu cùng tiến vào xe, để cho người khác lên núi, họ ở trong xe chờ, nhất định họ đều sẽ bị trúng súng gây mê.
Cục diện có thể đến một bước này, chứng tỏ nội gián chắc chắn không phải một người, nhân số khẳng định từ hai trở lên, còn biết phối hợp với nhau. Mà Chương Chẩm chỉ chăm chăm đau lòng em mình từng chịu khổ trong quá khứ, tình huống không tốt.
Giao Bạch nghĩ thầm, chỉ cần cậu đi đến cái thôn Sa Thủy chim cũng không buồn đến ị này, kế hoạch của Thẩm Ký bất kể thế nào cũng có thể thực hiện được.
Cậu lại không thể không đi.
“Có phải anh đào địa đạo dưới thôn Sa Thủy, nên mới đưa tôi đi được không?” Giao Bạch đột nhiên hỏi.
Cơ mặt ẩn trong bóng tối của Thẩm Ký căng chặt.
Mấy người do nhà họ Thẩm sắp xếp trong nhà họ Thích đã ngủ đông vài chục năm, chỉ coi như một vật bảo đảm, cũng chưa được sử dụng lần nào, nên bọn họ không hề để lộ sơ hở, tránh thoát từng tầng thẩm tra, trở thành người làm lâu năm ở nhà họ Thích.
Thẩm Ký đã đợi mấy tháng chỉ vì ngày này. Y sớm đưa bà nội của Lễ Giác lên đường, cho Lễ Giác về quê lo tang lễ, sau đó hẹn Giao Bạch sắp nhập học đại học.
Khi Thích Dĩ Lạo vào viện nghiên cứu khoa học vì bệnh ẩn, Chương Chẩm bảo vệ Giao Bạch như bảo vệ con ngươi, không dám sơ sẩy, ắt sẽ chọn lựa người đã làm cho nhà họ Thích lâu năm.
Lần này, những người thuộc nhà họ Thẩm cũng nằm trong số đó.
Thẩm Ký đã sớm cử người đào xong địa đạo, nhiệm vụ của các tay trong kia là: Giấu giếm những người khác, kéo Giao Bạch vào địa đạo, làm nổ xe.
Ở lối vào đường hầm sẽ có người chờ. Sau đó, khi đã an toàn, Giao Bạch được chuyển đến chỗ y.
Hôm ấy đúng lúc trời mưa, che đậy dấu vết.
Lần này ông trời cũng đứng về phía y, làm sao có khả năng không thành công cơ chứ?
Về phần mấy người họ Thẩm,
Nhà họ Thích thẩm tra nghiêm ngặt, bất kể là cơ sở ngầm do gia tộc nào bỏ vào đều thuộc loại dùng một lần, dùng xong chắc chắn sẽ bại lộ.
Để mang con chó này đi, Thẩm Ký cảm thấy đáng để vận dụng quân cờ quý giá đã được ẩn tàng nhiều năm.
Con chó đê tiện này là tâm ma của y, nhất định phải bị y xích lại, nhốt lại, đến chết cũng phải chết trong tay y.
Giao Bạch nhận thấy những thay đổi trong không khí xung quanh Thẩm Ký, đó là niềm vui của một người thành công. Đôi lông mi dính bùn của cậu run lên, bừng mở mắt, đối diện với luồng ánh sáng đặc biệt chói lọi trong bóng tối.
Đôi mắt bị kích thích đến chảy cả nước, nhưng cậu cũng không nhắm lại mà vẫn luôn mở to, cơ mắt giật giật.
Thẩm Ký lạnh lùng nhìn: “Chiếc xe cậu ngồi đã phát nổ. Chương Chẩm đích thân khóa cửa xe cho cậu, xe bốc cháy ngay trước mặt cậu ta, người của tôi và các anh em của cậu ta đều sử dụng sức lực lớn nhất để đè cậu ta lại, làm cậu ta trơ mắt nhìn xe cháy rụi, thảm thương trút sạch đạn, quỳ xuống gào khóc trước đống đổ nát của chiếc xe.”
“Chương Chẩm sụp đổ phát điên. Khi Thích Dĩ Lạo tỉnh dậy, anh ta cũng sẽ đau khổ, chó con, cậu thật có bản lĩnh.” Thẩm Ký chiếu đèn pin vào trạng thái nhếch nhác của cậu.
Giao Bạch nằm trong lồng, không nhúc nhích.
Trên mặt Thẩm Ký không có cảm xúc gì, mỗi giọt nước mắt mà con chó này rơi ra đều là ánh đèn chói kích thích, không phải khổ sở, cậu ta không có tim.
“Đeo bùa hộ mệnh thấy thoải mái không?” Thẩm Ký chợt hỏi.
Giao Bạch ngây ngẩn rồi lập tức đi sờ cổ, sờ tới bùa hộ mệnh bèn nắm lấy.
Toàn thân cậu dính đầy bùn đất, không có tri giác, cậu cũng không chú ý tới bùa hộ mệnh trên cổ mình, hóa ra nó vẫn còn ở đó.
Thích Dĩ Lạo nói là chuyện không yên ổn, muốn cậu đeo bùa hộ mệnh.
Mặc dù phải vào viện nghiên cứu khoa học, hẳn Thích Dĩ Lạo cũng sẽ dặn dò Chương Chẩm cách kiểm tra thiết bị theo dõi trên bùa hộ mệnh để xác định vị trí của cậu trước khi vào.
Tuy nhiên, xem phản ứng của Thẩm Ký...
Giao Bạch vuốt nhẹ vết bùn mịn trên bùa hộ mệnh, ở đây có thiết bị gây nhiễu.
Xuyên qua ánh đèn, Thẩm Ký quan sát phản ứng của người trong lồng, trên mặt y hiện lên vẻ châm biếm. Không thông minh, không lanh lợi, thì làm sao có thể đùa giỡn y xoay vòng vòng chứ.
“Ở đây toàn là thiết bị chặn tín hiệu nhiễu sóng, là tôi cố ý cho chế tạo vì cậu, dùng nhằm chăm sóc kiện phụ của Thiên tinh A.” Thẩm Ký lạnh lùng nói, “Thiết bị theo dõi trên bùa hộ mệnh của Thích Dĩ Lạo không bằng Thiên tinh A, thiết bị của tôi thừa sức đối phó.”
Giao Bạch nhét bùa hộ mệnh vào trong cổ áo đen bẩn của mình. Thẩm Ký không giật bùa hộ mệnh xuống ném đi, vẫn để cậu đeo, còn nhắc nhở cậu về sự tồn tại của vật này, là đang chế nhạo thất bại thảm hại của Thích Dĩ Lạo.
Cũng khiến Giao Bạch ý thức được rằng, thứ cậu đeo chính là một trò cười.
Một dao này của Thẩm Ký không tổn thương Giao Bạch. Lần đó ở trên biển, cậu ở tàu chở hàng bao nhiêu ngày thì Thích Dĩ Lạo tìm cậu khắp biển sâu mênh mông bấy nhiêu ngày, cuối cùng hắn đã tìm được cậu. Điều này mang đến cho cậu cảm giác an toàn khó tả.
Khiến cậu theo bản năng tin tưởng rằng, lần này Thích Dĩ Lạo cũng sẽ phát hiện ra tung tích của cậu.
Chỉ cần cậu giống như lúc ở trên tàu hàng, cầm cự chống đỡ, cố gắng cầm cự lâu một chút.
“Chờ anh ta tới cứu cậu à?” Thẩm Ký định đá giày da vào lồng, nhưng dường như nảy lòng căm ghét, y rút chân về, phủi phủi lớp bụi không tồn tại trên quần tây, “Vậy e là cậu phải đợi một tuần, lúc đó anh ta mới có thể tỉnh dậy.”
“Cậu nghĩ mình có thể sống quá một tuần không?” Thẩm Ký nhìn chó trong chuồng như nhìn rác rưởi.
Giao Bạch không đáp một chữ.
“Để tôi xem cậu có thể chống đỡ bao lâu.” Thẩm Ký xoay người rời đi.
Xung quanh lại một lần nữa bị bao phủ trong màu đen kịt.
Một lát sau,
Sự yên tĩnh bị phá vỡ bởi một tiếng chửi.
“Đệt!”
Giao Bạch từng gặp không ít cốt truyện liên quan đến căn phòng tối trong truyện tranh. Cậu không phải tiện thụ, nên Thẩm Ký cũng không nhanh chóng xuất hiện, hành hạ ngược đãi cậu như đám tra công.
Bị nhốt ở chỗ này, Giao Bạch cũng có thể phân tích ra, thế cục hôm nay bất lợi với Thẩm Ký. Sầm Cảnh Mạt bị Thẩm Ký công kích, Chương Chẩm đại diện gia tộc Thích, còn có nhân tài hỗ trợ đáng gờm nhất của bộ truyện tranh, đều đang đối phó y.
Thẩm Ký một chọi ba.
Những gia tộc khác đều đang bàng quan, một khi nhà họ Thẩm lộ ra chút xu hướng suy sút, bọn họ nhất định sẽ nhân cơ hội nhào lên, ngoạm một ít thịt mỡ quay về.
Lúc Giao Bạch phát hiện ra mình bị cảm, Thẩm Ký đã đến, mang theo dây xích chó và một chiếc thùng dùng để bài tiết.
Thẩm Ký cài xích lên Giao Bạch, gọi cậu là con chó ti tiện.
Giao Bạch không nói nổi câu nào, cứ há miệng là ho khan, sắp ho ra phổi đến nơi. Cậu hoàn toàn không cần dùng tới cái thùng kia, vì cậu bị Thẩm Ký đè xuống đất móc họng, hộc ra hết tất cả thức ăn tích tụ trong dạ dày
Đó là bữa sáng Giao Bạch đã ăn ở Lan Mặc Phủ trước khi gặp chuyện, còn có các loại đồ ăn vặt mà cậu cố ý nhét vào miệng trên đường tới thôn Sa Thủy vì sợ làm ma đói.
Toàn bộ thành bãi ở trong lồng.
Giao Bạch bị bao phủ bởi một mùi hôi thối nồng gắt, cậu không thể phân biệt được đó là do bãi nôn tản mát ra hay là từ trên người mình. Cậu chưa hề có một chút thức ăn nước uống nào, không thể cảm nhận được thời gian trôi qua.
Không biết là một ngày, hai ngày, hay là còn chưa đến một ngày, Thẩm Ký lại tới nữa, mang theo một bức di ảnh, một cái ghế, và cả mùi thuốc lá cùng đàn hương rất hăng.
Lại thắp hương rồi mới tới đây.
“Nếu năm ngoái cậu ở yên bên tôi, thì nào có nhiều chuyện sau đó như vậy.” Thẩm Ký khàn giọng nói, hai mắt đỏ ngầu, “Tôi không nên khoan nhượng cậu, cho cậu đặc quyền, dẫn cậu về nhà họ Thẩm, thậm chí tổ chức tiệc cưới vì cậu, còn phát sinh mâu thuẫn với mẹ tôi, vô ý đả thương bà, còn khiến bà chết vì cậu. Cậu không xứng.”
“Giao Bạch, cậu chính là đồ đê tiện.” Thẩm Ký nói với vẻ mặt căm ghét, “Bây giờ vẫn còn hôi thối.”
“Cậu thế này, kẻ nhặt rác ven đường nhìn cũng phát ngán.” Thẩm Ký cười nhạo.
Chỉ thấy người trong lồng nhắm nghiền mắt, bất động, cằm và cổ đặc quánh dịch vị nôn ra, toàn thân nồng nặc mùi tanh tưởi, như một bộ thi thể bị ruồi bâu.
Lồng ngực dưới lớp sơ mi của Thẩm Ký phập phồng chậm hơn mấy phần, rồi y vội đứng dậy, mở lồng đi vào.
Giao Bạch bị giày da cứng đá một cước, nhưng cậu vẫn chưa cho Thẩm Ký phản ứng y muốn, quá mệt mỏi. Chửi bậy cũng không có sức, nếu có thể sống sót mà không cần thở, vậy cậu thậm chí còn chẳng muốn thở.
Thẩm Ký đặt di ảnh trên ghế, túm Giao Bạch lên.
Những sợi xích sắt cũ nát không biết được đào ra từ bãi rác nào đang nhảy múa giữa không trung, kêu vang loảng xoảng.
Giao Bạch vốn không muốn quan tâm, song cậu ngửi thấy mùi thức ăn, mọi giác quan của cậu đều sống lại trong khoảnh khắc đó.
Trong môi trường hôi rình như vậy cũng có thể ngửi được mùi cơm chín, cậu vừa bội phục bản thân, vừa hé mí mắt nặng nề bẩn thỉu của mình. Cậu trông thấy một tia sáng, trong quầng sáng là một bát cơm được trải ít thức ăn bên trên.
Ánh mắt mông lung của Giao Bạch dần trở nên rõ ràng, cậu nhìn thẳng vào nó.
Khi cảm thấy khó chịu, cậu đã cầm bùa hộ mệnh đặt bên miệng, cắn xuống, mài răng. Cũng không rõ cần cổ bị sợi dây siết đỏ bừng từ bao giờ, còn rách da vài chỗ, trên yết hầu có một vết. Lúc này, yết hầu cậu nhấp nhô đầy khó khăn, những chỗ bị rách da đều mất tri giác.
Thẩm Ký tỏ ra cao quý bưng bát cơm lên, vẻ mặt lạnh lùng trịch thượng: “Muốn ăn không?”
Giao Bạch không nhìn Thẩm Ký cũng không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm vào cơm.
“Nếu muốn ăn,“
Thẩm Ký chỉ vào bức di ảnh kia: “Quỳ xuống, dập đầu đến khi tôi hài lòng mới thôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.