Chương 77
Tây Tây Đặc
13/07/2024
Một ngày sau bữa tiệc, Lâm Hi Bối đã gửi rất nhiều ảnh cho Giao Bạch, đều được cô chụp ở khu nghỉ dưỡng, có cả người lẫn cảnh.
Trong phòng thí nghiệm ở tầng hai dưới lòng đất, Giao Bạch đã làm quen sớm với những người bạn phải tiếp xúc ở trường đại học, đút chuột trắng nhỏ ăn, sau đó cậu ngồi trên ghế, chân chống đất ngửa mặt ra sau.
Chiếc ghế trượt lùi về phía bàn dụng cụ, cậu cầm lấy chiếc điện thoại đặt bên trên, ấn like cho Lâm Hi Bối trước rồi mới lướt các bức ảnh từ trên xuống, nhấp vào ảnh nào thì lưu ảnh đấy.
Đưa hết vào album xong, cậu xem kỹ từng bức một.
Khi lướt tới một bức trong số đó, ngón tay kéo màn hình của Giao Bạch khẽ nhúc nhích. Cậu lướt qua để xem các bức ảnh khác, một lát sau cậu trượt trở lại và nhấp vào bức ảnh kia.
Trong ảnh là cậu và Thích Dĩ Lạo, bọn họ một người cúi đầu, một người ngẩng đầu, hai điểm lửa màu vỏ quýt nối liền với nhau.
Bối cảnh là bầu trời đêm giữa mùa hè và pháo hoa nở rộ.
“Aiz...”
Hồi lâu sau, Giao Bạch bật ra một âm thanh, tiếp đó không phải “ya”, cũng không phải “yo“.
Mà là, đệt.
Giao Bạch nhìn chằm chằm bức ảnh, giống như nhìn chằm chằm kẻ thù muốn hủy hoại đại nghiệp của mình.
Cậu không biết rằng, Lâm Hi Bối cũng đã gửi bức ảnh đó cho Thích Nhị kết bạn ở khu nghỉ dưỡng.
Thích Nhị chuyển cho Chương Chẩm.
Bức ảnh cuối cùng xuất hiện trên điện thoại của Thích Dĩ Lạo, cũng trở thành hình nền di động tư nhân của hắn.
Sáng sớm ngày trước ngày nhập học, điện thoại Giao Bạch nhận được một tin nhắn lạ.
Là Lễ Giác gửi, hẹn cậu hôm nay gặp mặt.
Điểm hẹn là quê của họ, thôn Sa Thủy.
Giao Bạch đọc xong chữ cuối cùng thì âm thanh điện tử vang lên.
[Người chơi Giao Bạch kích hoạt nhiệm vụ bắt buộc thứ tư, xin hãy chuẩn bị sẵn sàng.]
Giao Bạch đánh đổ chè vừng trong tay. Trước đây cậu mong mỏi nhiệm vụ bắt buộc như chờ sao ngóng trăng. Một khi khởi động, cậu sẽ phấn khích hào hứng gào lên, độ sinh động, tôi đến đây tôi đến đây. Hiện tại cậu chỉ cảm thấy nó như một con dao giáp mặt.
Con dao kề trên cổ cậu, nhấn đầu cậu trong một thùng máu chó lớn.
Uống đi!
Con mẹ nó, buồn nôn.
Chỉ mới một năm trôi qua, Giao Bạch giật mình trước sự thay đổi to lớn của mình.
[Địa điểm nhiệm vụ: thôn Sa Thủy.]
[Mục tiêu nhiệm vụ: Lễ Giác.]
[Nội dung nhiệm vụ: Mời người chơi hãy đi cùng Chương Chẩm tới thôn Sa Thủy, kể tất cả về Vương Sơ Thu cho mục tiêu nhiệm vụ Lễ Giác, nhận được một lần thổ lộ tâm tình cùng với sự tha thứ của Lễ Giác. Không giới hạn thời gian, vui lòng tới điểm đến trong vòng hai mươi tư giờ.]
Giao Bạch: “...”
Tha thứ cái gì? Làm như cậu có lỗi với Lễ Giác ấy.
Không trách nhiệm vụ được.
Các nhiệm vụ được sắp xếp phù hợp với từng mục tiêu, Lễ Giác oán hận cậu, nên mới có kiểu nói “tha thứ“.
Giao Bạch rút giấy ăn lau chè vừng trên quần áo. Nhiệm vụ bắt buộc là một thiết lập nhỏ được giao do chê tiến độ của cậu quá chậm, nhằm thúc đẩy tiến trình. Cậu đã làm ba nhiệm vụ, cốt lõi của nhiệm vụ là: Cầu an toàn trong nguy hiểm.
Lần thứ nhất, phòng nghỉ ngơi ở Phúc Duyên Lâu, cậu nhận được độ sinh động của Thẩm Nhi An và Tề Tử Chí, song nhiệm vụ có bẫy ngầm, cậu không biết hai người kia có mặt trực tiếp, may mắn cậu đúng lúc che kín cái miệng muốn rò rỉ mọi thứ của Tề Sương.
Lần thứ hai, Lan Mặc Phủ, cậu nhận được độ sinh động của Thích Dĩ Lạo và Thẩm Ký. Cái giá phải trả là bị Thẩm Ký tát và quất bằng thắt lưng trong khi vẫn bị thương ở xương sườn, rồi cậu nhận ra mình đã trở thành một phần của máu chó.
Lần thứ ba, trên tàu hàng, cậu nhận được độ sinh động của Tề Tử Chí và Lễ Giác. Cái giá phải trả là bị Tề Tử Chí túm tóc đập xuống đất, cậu và đối phương đánh nhau, sống dở chết dở.
Đây là lần thứ tư, liên quan đến nút thắt phá mốc 50 của Lễ Giác, còn không biết phải bỏ ra cái giá gì nữa.
Yêu cầu Chương Chẩm đi theo.
Không chừng lần này Chương Chẩm cũng sẽ vượt qua 50.
Giống ba nhiệm vụ trước, một lần mạo hiểm, tiến độ của hai người bạn tốt sẽ đi lên phía trước một khoảng.
Đây không phải là không vào hang cọp sao bắt được cọp con.
Mà đây là liếm máu chó lên đường.
Lên con đường sinh tồn.
Chương Chẩm vốn đang ở viện nghiên cứu khoa học. Hôm nay vừa khéo là lần khám sức khỏe định kỳ hai năm một lần của anh ba, tối hôm qua đã nhập viện, hắn sẽ bị lấy mấy ống máu lớn, bị tiêm vài ống chất lỏng, có thể hôn mê ba bảy ngày.
Viện trưởng Thích phải ghi chép lại tất cả những thay đổi thể chất của hắn trong thời gian đó.
Lần này nghe nói còn bỏ thêm loại thuốc mới.
Chương Chẩm lo lắng cho tình hình của anh ba nên luôn để mắt đến hắn, khi nhận điện thoại của Giao Bạch, anh do dự nói cho anh ba, người vừa được tiêm vào một liều thuốc.
Anh ba đưa khẩu súng của mình cho anh. Đó là một mệnh lệnh thầm lặng, cũng là lời dặn dò.
—— Người được dẫn ra ngoài thế nào, thì đưa trở lại thế đó.
Lúc ấy Chương Chẩm cầm súng, khó hiểu lẩm bẩm câu: Bạch Bạch ngày mai sẽ phải đến trường nhập học rồi, tại sao đột nhiên muốn về quê gặp cái cậu Lễ Giác kia?
Ý thức của anh ba đã mơ hồ, nhưng hắn vẫn mở miệng: Cậu ấy không phải trẻ con, hành động của cậu ấy nhất định có nguyên nhân.
Trong khoảnh khắc đó Chương Chẩm bỗng nhiên hiểu ra, thứ anh ba cho Bạch Bạch là gì.
Công nhận, tôn trọng.
Nhiệm vụ chưa nói là không cho dẫn theo những người khác, vì vậy khi xuất phát, Giao Bạch có một nhóm vệ sĩ nhà họ Thích đi theo, tất cả đều là người cũ. Bọn họ đã ở nhà họ Thích rất nhiều năm, được Chương Chẩm tin tưởng.
Giao Bạch ăn suốt dọc đường, cho dù cậu thành ma thì cũng phải ăn no nê.
Đến thôn Sa Thủy đã gần ba giờ chiều, mặt trời chói chang, Giao Bạch bọc từ đầu đến chân. Cậu vào thôn và tìm tới nhà của Lễ Giác dựa theo ký ức của nguyên chủ Vương Sơ Thu.
Những người khác đều mai phục xung quanh, chỉ còn lại Chương Chẩm đứng bên cạnh Giao Bạch.
Giao Bạch thở ra một hơi, ngày tháng chọn tốt lắm, đúng lúc Thích Dĩ Lạo nằm xuống, còn phải nằm nhiều ngày như vậy, đừng là khi hắn tỉnh lại thì nhà họ Thích đã không còn đấy nhé.
Càng nghĩ càng bất an.
Mẹ kiếp, ông đây ở ngay miệng núi lửa mà còn lo lắng liệu giang sơn do lão biến thái gây dựng có thể bị cướp đi hay không. Giang sơn không còn cũng vẫn ổn, giành về là được, chỉ sợ hắn mất mạng thôi.
Phần cổ bị dây sắt mảnh siết thảm như vậy, thật vất vả mới lỏng ra một chút.
Giao Bạch thầm mắng chửi trong lòng, tay ấn bàn phím điện thoại nhắn tin cho Thẩm Nhi An, vẫn không có hồi âm, cậu gọi tới thì tắt máy.
Được rồi.
Vai chính công sở hữu vầng sáng vô địch giống hệt vai chính thụ, đóng vai trò then chốt phải xuất hiện trong tình tiết máu chó đặc quánh nhất.
Giao Bạch kéo mạnh vòng sắt trên cửa.
Cửa không mở, có một thôn dân gánh cuốc đi ngang qua, dò xét kỳ lạ.
Giao Bạch không tháo khẩu trang, nơi đây không phải quê cậu, cậu không cần tạo mối quan hệ với người của thôn Sa Thủy.
Chương Chẩm thì lộ mặt.
Ai cũng có lòng yêu cái đẹp. Thôn dân kia dừng lại, chủ động bắt chuyện với anh.
“Chúng tôi tìm Lễ Giác.” Chương Chẩm lịch sự đáp lời.
“Tiểu Giác ấy à, nó ở trên đỉnh núi.” Thôn dân xoay người, cuốc trên vai vung một cái giữa không trung, suýt nữa đánh trúng Giao Bạch, may mắn bị Chương Chẩm đẩy ra.
Thôn dân không chú ý, vẫn đang nói: “Bà nội Tiểu Giác mất rồi, mới chôn cất, nó đang khóc ở đó đấy.”
Mí mắt Giao Bạch giật giật.
Xong.
Đợt máu chó này có thể là tổng cộng tất cả máu chó trước đó của cậu.
Bởi vì công cụ hình người có phần diễn rất ít nhưng lại cực kỳ quan trọng trong “Gãy Cánh” đã offline rồi!!!
Cái chết của bà nội Lễ Giác là bước ngoặt lớn thứ hai trong bộ truyện tranh này bên cạnh chuốc thuốc.
Giao Bạch sờ lên bùa hộ mệnh cách lớp quần áo chống nắng, sau đó cậu đứng thẳng người rồi sải những bước dài không ngừng chạy về phía ngọn đồi.
Cố gắng nhanh nhất có thể.
Dù có chết cũng xin hãy nhanh lên.
Giao Bạch tìm thấy Lễ Giác trước một ngôi mộ mới, tất cả người nhà họ Thích đều tản ra, bao vây đỉnh núi.
Xung quanh không phát hiện nhân vật khả nghi.
Dường như Lễ Giác chỉ là một nhân viên bình thường ở “Đế Dạ”, không liên quan gì tới ông chủ lớn Thẩm Ký, việc hẹn Giao Bạch đến quê nhà là quyết định cá nhân của cậu ta.
Giao Bạch đi tới trước nấm mồ kia, cúi mình vái chào.
Lễ Giác ngồi quỳ trên cỏ ướt. Sáng sớm có một cơn mưa, mặt đất vẫn ẩm ướt mềm nhão, bùn dính đầy quần, giày và trong móng tay cậu ta.
“Còn tưởng rằng anh sẽ không tới đấy.” Giọng Lễ Giác rất khàn, mắt không nhìn Giao Bạch mà nhìn bia mộ.
Đế giày Giao Bạch lún sâu trong bùn, cậu liếc nhìn, đây là đôi giày Chương Chẩm mua cho cậu.
“Xấp tiền này dành cho anh đốt.” Lễ Giác lấy tiền giấy trong túi nhựa màu đỏ ra, “Khi còn sống, bà nội tôi nói anh tốt bao nhiêu ngoan thế nào, nhưng bà nhập viện ở Nam Thành mà anh không hề tới thăm bà dù chỉ một lần.”
Giao Bạch thờ ơ.
“Anh nên đốt đi.” Giọng Lễ Giác thoáng căng thẳng, “Nếu không phải năm ngoái anh lên xe của tổng giám đốc Tề, tôi lo lắng cho anh nên đuổi theo, thì tôi sẽ không liên lụy vào chuyến ra khơi, chịu đựng biết bao nhiêu đau khổ, còn bị đẩy xuống biển, ốm rất lâu, tôi cũng sẽ không đến nỗi không có cơ hội ở bên bà... Là anh hại tôi, hại bà nội không chịu nói chuyện với tôi nhiều trước khi bà mất... Nếu tôi vẫn luôn ở Nam Thành, bà có thể sống thêm mấy năm nữa, sẽ không ra đi sớm như thế...”
Giao Bạch cười thành tiếng.
Lễ Giác siết tiền giấy ngẩng đầu lên, hai má gầy gò không mấy hồng hào, đôi mắt sưng đỏ dị thường trừng Giao Bạch: “Anh cười cái gì?”
“Xin lỗi, quá buồn cười, không kìm được.” Giao Bạch ngoài miệng nói như vậy, trên mặt vẫn mang ý cười.
Chết tiệt, quá buồn cười.
Từ Tề Tử Chí đến Thẩm Ký, lại đến Lễ Giác, một kẻ hai kẻ, đều phải đổ lỗi lên đầu cậu về cái chết của người thân trong gia đình.
Thật không hổ là nhân vật trong “Gãy Cánh” – vua máu chó của năm.
Mùi vị bại não này, truyền thừa đời đời.
“Đừng cười nữa!” Lễ Giác run rẩy đứng dậy, còn chưa chạm vào Giao Bạch đã bị hất mạnh ra xa.
Người đẩy cậu ta chính là Chương Chẩm.
Lễ Giác bị quăng ngã lên mộ, tay đập xuống bia mộ chảy máu, thù hận trong mắt cậu ta bị sự luống cuống thay thế: “Ân nhân...”
Chương Chẩm lạnh mặt, cau chặt mày.
Lễ Giác không tự tìm lúng túng như lần ở trên tàu, ánh mắt cậu ta đảo giữa Giao Bạch và Chương Chẩm rồi trở lại trên người Giao Bạch: “Anh có tất cả.”
Giao Bạch ha ha, tôi còn chẳng có mệnh.
“Đại học, bạn bè, cái gì anh cũng có.” Lễ Giác bò lên quỳ gối trước mộ phần, rũ mắt xem bàn tay chảy máu, “Còn tôi thì sao, tôi không có gì hết.”
Giao Bạch ra hiệu Chương Chẩm nhẫn nhịn chút. Chương Chẩm không hiểu nổi tại sao em trai mình phải lặn lội xa xôi tới nghe một kẻ đầu óc không tỉnh táo khóc lóc sướt mướt, một đống năng lượng tiêu cực.
Lễ Giác tháo gói tiền giấy mà Giao Bạch không chạm vào, châm lửa đốt từng tờ một: “Tôi không thi đỗ vào trường học lý tưởng, ngỡ rằng có thêm người thân nhưng lại không thuộc về tôi, giáo viên rất thất vọng về tôi, người tôi thích hận tôi thấu xương.”
“Bà nội sống nương tựa với tôi đã ra đi, tôi còn đang xoay sở tiền thuốc men cho bà... Tôi...” Tiền giấy trong tay Lễ Giác rung rinh rơi xuống, “Đời tôi xong rồi, anh Tiểu Thu, có phải là anh cảm thấy tôi đáng đời lắm không?”
Lễ Giác nhẹ giọng nói: “Anh chê tôi không giúp được gì nên giả chết lừa tôi, đánh tôi vì người bạn Thẩm Nhi An của anh, hai lần nhất định chưa hoàn toàn hả giận, tôi có kết cục này, hẳn anh cuối cùng cũng thoải mái rồi nhỉ?”
Giao Bạch ngửi mùi tiền giấy cháy, nghe vậy mới lên tiếng: “Đã kể xong đau khổ của cậu chưa?”
Lễ Giác không trả lời, cơ thể nhỏ gầy run rẩy, cũng không biết là giận dữ nghiến răng nghiến lợi hay đang nức nở.
“Nói xong rồi thì hãy nghe tôi đây này.” Giao Bạch đứng nhìn xuống Lễ Giác, bắt đầu giảng giải cuộc đời ngắn ngủi của nhân vật Vương Sơ Thu, “Từ khi còn rất nhỏ, tôi đã biết mình không phải là con ruột, cha mẹ tôi và tôi không có quan hệ huyết thống. Sau khi họ sinh Tiểu Vũ, tôi chỉ là món đồ nội thất có cũng được mà không có cũng chẳng sao, đặt trong nhà nhiều năm như thế, vứt đi rất đáng tiếc, hay là cứ dùng đã, chưa biết chừng còn có tác dụng khác, dù sao cũng không tốn nhiều diện tích.”
Lễ Giác ngừng động tác hoá vàng mã.
Giao Bạch đặt tay sau lưng Chương Chẩm đang mang sắc mặt khổ sở, vỗ vỗ anh rồi nói tiếp. Cậu phải nhận được sự tha thứ của Lễ Giác, còn muốn đối phương thổ lộ tâm tình với cậu.
Nhiệm vụ chó má.
“Ba năm trước, tôi bỏ học đến Nam Thành, không phải để làm việc.” Giao Bạch như đang kể một câu chuyện. Thực tế đây chính là một câu chuyện, đây là cuộc đời của Vương Sơ Thu, không phải của cậu.
“Tôi bị nhà họ Thẩm mua về.” Giao Bạch nói, “Bọn họ tìm đại sư tính toán, cảm thấy mệnh bàn của tôi có lợi với nhà họ Thẩm và Thẩm Ký, nên cho cha mẹ nuôi của tôi mười triệu, mua cái mạng của tôi, sống chết của tôi đều do bọn họ định đoạt.”
Lễ Giác lẩm bẩm: “Không phải làm thêm à...”
“Tôi điên chắc, mới lên lớp Mười mà không đến trường lại chạy đi làm thêm?” Giao Bạch cười, “Tôi còn gửi tiền cho cậu, tôi một không bằng cấp, hai không kinh nghiệm xã hội, còn là vị thành niên, tôi gửi tiền mà cậu cũng dám nhận.”
Lễ Giác run rẩy đôi môi.
“Tiểu Giác à, sinh hoạt phí của cậu là tiền bán mình của anh đấy.” Giao Bạch cúi xuống, ghé vào tai cậu ta thì thầm, “Anh đối xử với cậu tốt biết bao.”
Lễ Giác chảy nước mắt: “Làm sao có thể thế này... Tôi chẳng biết gì cả...” Cậu ta túm lấy ống quần Giao Bạch, “Tại sao anh không sớm nói cho tôi chứ?”
Giao Bạch tặc lưỡi, này còn trách tôi hả.
“Vì tôi thích cậu.” Giao Bạch khẽ cất lời.
Lễ Giác mở to mắt.
Chương Chẩm muốn rút súng, nhưng cơ bắp sau lưng bị véo một cái, anh nhét khẩu súng lộ một nửa ra ngoài trở lại.
“Không biết cậu có biết Thấm Tâm Viên không, khu nhà giàu, tôi bị nhốt ở đó, suốt hai năm trời, như con chó.” Giao Bạch nói, “Chó ấy, cậu hiểu không, bảo đi về hướng Đông nhất định phải đi về hướng Đông, không là sẽ bị ghìm dây xích, đánh một trận.”
“Hàng tháng nhà họ Thẩm đều sẽ đưa tiền sinh hoạt cho tôi, tôi sợ cậu nghĩ nhiều nên gửi cho cậu theo từng đợt.” Giao Bạch cười nhe răng nanh, “Cậu xem, tôi thích cậu biết bao.”
Lễ Giác ngơ ngác nhìn cậu, nước mắt chảy dài trên mặt.
Độ cong bên miệng Giao Bạch thoáng thu lại: “Cậu tới Nam Thành chạm mặt tôi, phát hiện ra thay đổi của tôi, cảm thấy tôi xa lánh cậu, đúng không?”
Không chờ Lễ Giác đáp lời, cậu đã tự hỏi tự trả lời: “Đó là vì cuối cùng tôi đã ra khỏi chuồng chó. Tôi nghĩ cách vào Trung học Số 3, tôi muốn tiếp tục đi học, sống cho bản thân mình. Có gì sai sao, Tiểu Giác?”
Lễ Giác khóc lóc lắc đầu.
“Tề Tử Chí kể cho cậu rằng nhà họ Tề bị tôi hãm hại.” Giao Bạch nói, “Chuyện này phải nói đến Tề Sương, cậu ta là em trai Tề Tử Chí. Tôi và cậu ta hợp mưu tính kế nhà họ Thẩm, làm tôi đánh đổi bằng tay trái gãy xương trong một vụ tai nạn giao thông, mới thoát được nhà họ Thẩm.”
“Vận mệnh quá giỏi trêu ngươi, tôi hao tốn thủ đoạn rời khỏi nhà họ Thẩm, nhưng sau đó tôi lại trở thành bạn học, bạn cùng phòng rồi tới bạn bè với con trai của Thẩm Ký. Tôi lại dính líu đến nhà họ Thẩm. Thẩm Ký động kinh, muốn chơi người hai năm không thèm liếc một cái là tôi. Tôi không muốn bị chơi, bèn đọ sức với anh ta...”
Tay Giao Bạch chuyển từ nhéo sang vỗ nhẹ Chương Chẩm: “Cái đêm trước khi tôi hôn mê trong bệnh viện, Thẩm Ký đã bắt tôi quỳ ở từ đường họ Thẩm, trong lúc hôn mê tôi đã kết hôn, tỉnh lại thì trông thấy cặp cha mẹ nuôi đỉa bám kia.”
Kể đến đây, Giao Bạch dừng lại, nhìn Lễ Giác mà không nói lời nào.
Lễ Giác nắm chặt một xấp tiền giấy, móng tay đâm thật sâu: “Tôi cũng không biết, tôi tưởng anh đến Nam Thành làm việc, tôi tưởng chú thím là cha mẹ ruột của anh nên mới gọi cho họ, bảo họ tới thăm anh...”
Giao Bạch gật gật đầu: “Đúng thế, cậu cũng không biết.” Cậu còn không có đầu óc, tự động không biết.
“Đêm tết ông Táo, cũng chính là lần cậu thấy tôi lên xe, tôi bị Thẩm lão phu nhân lợi dụng để đổi lấy Thẩm Nhi An bị Tề Tử Chí bắt cóc, mới khiến Tề Tử Chí trói được tôi.” Giao Bạch nói, “Trong những ngày ở trên tàu chở hàng, tôi không biết mình là người họ Tề, là người em thứ ba mà Tề Tử Chí tìm kiếm, mãi đến khi được thuyền họ Thích cứu giúp mới biết.”
Cậu ngồi xổm xuống, ngang tầm nhìn với Lễ Giác: “Tiểu Giác, cậu đã hiểu nhầm tôi rồi.”
“Đương nhiên, đây là lời nói từ một phía của tôi, cậu không nhất thiết phải tin tưởng.” Giao Bạch rút ra mấy tờ tiền giấy bị Lễ Giác siết chặt, ném vào đống lửa, “Suốt khoảng thời gian trên tàu hàng, tôi không hề trách cậu không giúp được gì, nếu không tôi cũng sẽ không ôm cậu, hát ru cho cậu, chưa quên đấy chứ?”
Ánh mắt Lễ Giác lóe lên hồi tưởng: “Chưa... Chưa quên...”
“Về chuyện tôi giả chết, là muốn mượn miệng của cậu trả thù Tề Tử Chí. Tôi bị anh ta hại thảm như thế, có thể trả thù nhỉ?” Giao Bạch cười nói.
Nghĩ đến chuyện cậu bị người khác... Lễ Giác hơi co rúm lại: “Khi ấy tổng giám đốc Tề đã nôn ra rất nhiều máu, sắp không qua nổi, anh ấy rất đau khổ.”
“Nhân quả, đó là do anh ta tự chuốc lấy.” Giao Bạch tìm cành cây cời lửa, “Vào buổi tối ngày cuối cùng của kỳ thi đại học, tôi đánh cậu ở nhà nghỉ, không hoàn toàn là vì Thẩm Nhi An, tôi cũng là vì cậu. Cậu ấy là thiếu gia nhà họ Thẩm, cậu mà thành công thì chính cậu cũng tiêu đời. Hơn nữa, cậu đã khiến tôi rất thất vọng.”
Cậu liếc mắt nhắc nhở Chương Chẩm đừng nhúc nhích, đồng thời nắm chặt hai cánh tay mềm mại lạnh buốt của Lễ Giác: “Trong lòng tôi, cậu là người thiện lương nhất trên thế giới, không nên làm ra chuyện như vậy, huỷ hoại chính mình.”
“Thiện lương nhất thế giới...” Hai má Lễ Giác giàn giụa nước mắt, vẻ tự giễu đầy mặt.
“Cậu muốn nhảy lầu, tôi kéo cậu lại, Chử Đông Sán tưởng lầm là tôi muốn đẩy cậu xuống, cậu có nói cho anh ta biết chuyện này không?” Giao Bạch tiếp tục làm nhiệm vụ.
Lễ Giác hoảng hốt lắc đầu.
“Không có đúng không, tôi biết mà, cậu luôn quên cái này cái kia.” Giao Bạch thở dài, “Anh ta bị lão gia tử dạy dỗ, là do anh ta nổ súng bắn tôi.”
Lễ Giác nức nở không kiềm chế được.
“Nếu không phải ngài Thích kịp thời cứu giúp, lúc ấy tôi đã chết rồi.” Giao Bạch nhớ lại vẫn hoảng sợ. Đây là cảm xúc thật chứ không phải giả vờ. Cái cảm giác đạn sượt qua đỉnh đầu ấy, không cách nào diễn tả nổi.
Lễ Giác siết chặt mu bàn tay của Giao Bạch.
Giao Bạch bị cào bật máu, cậu nhẫn nhịn nỗi kích động muốn chửi bới: “Cậu xem, tôi cũng rất thảm, đúng không?”
Lễ Giác bi thương chảy nước mắt, không lắc đầu cũng không gật đầu.
“Cậu có thể tha thứ cho tôi không?” Giao Bạch hỏi một câu.
Lễ Giác khó khăn mở miệng: “Nếu anh nói hết cho tôi... Anh nói tất cả cho tôi biết... Tôi...”
“Tha thứ cho tôi?” Giao Bạch ngắt lời cậu ta.
“Tôi không trách anh.” Lễ Giác không ngừng lắc đầu, “Tôi thật sự không trách anh... Tôi chỉ rất buồn, tôi không muốn anh xa cách tôi... Anh Tiểu Thu, anh đừng thích tôi nữa, tôi không xứng đáng được anh thích...”
Giao Bạch thở phào chẳng chút biến sắc. Được rồi, giờ là khâu Lễ Giác thổ lộ tình cảm.
“Yên tâm đi, hiện tại tôi không thích cậu.” Giao Bạch đốt hết số tiền giấy còn lại, tàn tro bay lơ lửng trước mắt, hun cậu đau cả mắt, “Cậu hiểu lầm tôi, còn trách tôi vì cái chết của bà nội cậu, trái tim làm bằng máu thịt, tôi sẽ không thích cậu nữa, Tiểu Giác.”
Lễ Giác nỉ non: “Vậy thì tốt.”
Cậu ta khóc rồi cười rộ lên: “Không thích tôi thì tốt rồi, tôi là sao chổi, anh không thích tôi, sau đó sẽ...”
“Anh Tiểu Thu, tôi thật sự rất vui vẻ. Anh đã nói với tôi rất nhiều, anh kể cho tôi nghe mọi chuyện về anh, tôi cảm giác chúng ta như trở lại khi còn bé.” Lễ Giác nhìn núi rừng xa xăm, thanh âm vỡ vụn, “Vẫn là trước đây tốt, cái gì cũng tốt.”
Giao Bạch đang nhìn độ sinh động của Lễ Giác, 49.99.
Avatar không còn là giấy đăng ký kết hôn bị xé rách, mà là bức ảnh một inch(1) của Thẩm Nhi An.
(1) Ảnh một inch là ảnh kích cỡ 2.5X3.5cm
Chấp niệm của Lễ Giác vẫn còn đó.
Khi thông báo hoàn thành nhiệm vụ vừa vang lên, Giao Bạch lập tức đi ngay.
“Anh Tiểu Thu...” Tiếng kêu của Lễ Giác truyền đến từ chỗ ngôi mộ, như thể bị nhét một miếng giấy nhám vào miệng, cọ xát cổ họng của cậu ta, nghe giọng rất lạ.
Giao Bạch không dừng bước, cành cây quẹt qua quần cậu, nhấc chân dính liền một đám bùn.
Thông báo vượt 50 đến rồi, cậu cũng không quay đầu, không dừng lại cân nhắc nhân tố Lễ Giác phá mốc 50 là gì, càng không màng kiểm tra tư liệu và phòng thế giới của Lễ Giác, tiếp tục đi, đi rất nhanh.
Mẹ kiếp, máu chó ở đâu, ở đằng trước, mau mau rút lui!
“Anh Tiểu Thu...”
Lễ Giác không đuổi kịp, chỉ hét lên hết lần này đến lần khác, không có câu kế tiếp, chỉ gọi tên Giao Bạch, âm thanh lần trước vang vọng biến ảo hơn lần sau, dường như có vô vàn điều muốn nói. Nhưng cậu ta lại không nói.
Giao Bạch chạy xuống núi, đầu đầy mồ hôi toàn thân ướt đẫm. Cậu vừa định nói chuyện với Chương Chẩm nãy giờ vẫn im lặng thì đồng tử đột nhiên co rụt lại.
Khung avatar của Lễ Giác có thêm một vòng trắng.
Góc trên cùng bên trái đang vẽ ra những bông hoa trắng.
Lễ Giác tự sát.
Cậu ta là nhân vật chính, không thể nào chết được, sẽ có người khác xui xẻo.
Hiện tại, lúc này, giờ phút này, mình chính là cái người khác kia! Giao Bạch dùng sức xoa xoa mặt, tay cậu chạm vào toàn mồ hôi lạnh. Từ lúc Lễ Giác đột phá 50 rồi tiến vào nhóm vẫn còn cách một quãng thời gian nữa, không thể chết bây giờ được.
Thâm tâm Giao Bạch vô cùng bình tĩnh, cậu xoay người định quay về theo đường cũ, song Chương Chẩm kéo cậu lại.
“Làm gì thế?” Viền mắt Chương Chẩm hoe đỏ, anh rất khó chịu, anh không muốn nghĩ đến những khó khăn gian khổ liên tiếp mà em trai mình đã phải chịu đựng, chúng như một con dao cắt loạn trên người anh. Anh thật sự không thích Lễ Giác, nói chuyện không rõ ràng, từ đầu tới cuối không hề cảm ơn Bạch Bạch lấy một câu.
“Nhìn Lễ Giác.” Nhiệt độ cơ thể Giao Bạch đang giảm xuống, lời lẽ mắng chửi xông lên đỉnh đầu, “Em hoài nghi cậu ta nghĩ không thông, đâm đầu vào bia mộ. Cậu ta không thể chết được, chết tiệt, giờ cậu ta mà chết, con mẹ nó em sẽ...” Game over!
Hoa trắng đã được vẽ một nửa, Giao Bạch tránh khỏi tay Chương Chẩm rồi lại bị túm chặt, cậu gấp gáp đến độ hít thở cũng run rẩy. Đệt đệt đệt!
Chương Chẩm nhíu mày, anh muốn nói đừng để ý, nhưng thiện tâm vẫn cất giữ ở sâu tận đáy lòng anh lại xuất hiện.
Đó là một cái mạng đấy.
“Anh đi xem thử, em lên xe trước đi.” Chương Chẩm nói.
Giao Bạch không chịu: “Hay là để em đi đi.” Ai đi cũng sẽ bị hào quang nhân vật chính chôn bẫy thôi, mình cậu mới có lợi.
“Anh đi tức là anh đi, một lát nữa sẽ trở lại.” Chương Chẩm đẩy Giao Bạch lên xe: “Em chờ trong xe, đừng ra ngoài.”
Chương Chẩm dứt lời liền đóng cửa xe lại, anh còn sợ Giao Bạch xuống xe chạy lung tung nên khóa cửa xe. Sau đó anh ném chìa khóa cho các anh em, căn dặn họ canh chừng tại chỗ.
Chương Chẩm một mạch lên núi, song khi tới lưng chừng núi lại nghe thấy tiếng kêu gào kinh hoảng. Chương Chẩm quay đầu, nhìn xuống dưới núi.
“Ầm —— “
Chiếc xe có em trai anh ngồi bên trong nổ tung trước mắt anh, chấn động đến mức chim muông côn trùng bỏ chạy tán loạn.
Đôi chân Chương Chẩm như mất đi tri giác, không nhấc lên nổi.
Các bộ phận bị biến dạng của xe nổ bay tứ tung, thân xe gãy đôi. Ngọn lửa đỏ đen chồng chất lan rộng, lửa lớn ngút trời.
“A!” Chương Chẩm rống to lao xuống núi, khuôn mặt đầm đìa nước mắt xông vào trong lửa.
Các anh em ra sức giữ chặt anh.
Chiếc xe nổ tung vẫn đang cháy hừng hực, ngọn lửa dữ dội, nó cháy, nó thiêu đốt, dường như bên trong truyền ra tiếng kêu cứu đau đớn của người thanh niên.
Sau đó không còn gì nữa. Cái gì cũng mất.
Chương Chẩm ngây người nhìn, nước mắt lăn xuống môi, trộn lẫn với tơ máu tràn ra từ lúc nào chẳng hay, nhếch nhác chảy dọc cằm. Anh giơ súng lên, bắn hết đạn lên trời.
Bàn tay run rẩy tê cứng vứt khẩu súng đi, rồi anh khuỵu gối quỳ xuống, chống đầu lên bùn, gào khóc thảm thiết xé rách cổ họng.
Trong phòng thí nghiệm ở tầng hai dưới lòng đất, Giao Bạch đã làm quen sớm với những người bạn phải tiếp xúc ở trường đại học, đút chuột trắng nhỏ ăn, sau đó cậu ngồi trên ghế, chân chống đất ngửa mặt ra sau.
Chiếc ghế trượt lùi về phía bàn dụng cụ, cậu cầm lấy chiếc điện thoại đặt bên trên, ấn like cho Lâm Hi Bối trước rồi mới lướt các bức ảnh từ trên xuống, nhấp vào ảnh nào thì lưu ảnh đấy.
Đưa hết vào album xong, cậu xem kỹ từng bức một.
Khi lướt tới một bức trong số đó, ngón tay kéo màn hình của Giao Bạch khẽ nhúc nhích. Cậu lướt qua để xem các bức ảnh khác, một lát sau cậu trượt trở lại và nhấp vào bức ảnh kia.
Trong ảnh là cậu và Thích Dĩ Lạo, bọn họ một người cúi đầu, một người ngẩng đầu, hai điểm lửa màu vỏ quýt nối liền với nhau.
Bối cảnh là bầu trời đêm giữa mùa hè và pháo hoa nở rộ.
“Aiz...”
Hồi lâu sau, Giao Bạch bật ra một âm thanh, tiếp đó không phải “ya”, cũng không phải “yo“.
Mà là, đệt.
Giao Bạch nhìn chằm chằm bức ảnh, giống như nhìn chằm chằm kẻ thù muốn hủy hoại đại nghiệp của mình.
Cậu không biết rằng, Lâm Hi Bối cũng đã gửi bức ảnh đó cho Thích Nhị kết bạn ở khu nghỉ dưỡng.
Thích Nhị chuyển cho Chương Chẩm.
Bức ảnh cuối cùng xuất hiện trên điện thoại của Thích Dĩ Lạo, cũng trở thành hình nền di động tư nhân của hắn.
Sáng sớm ngày trước ngày nhập học, điện thoại Giao Bạch nhận được một tin nhắn lạ.
Là Lễ Giác gửi, hẹn cậu hôm nay gặp mặt.
Điểm hẹn là quê của họ, thôn Sa Thủy.
Giao Bạch đọc xong chữ cuối cùng thì âm thanh điện tử vang lên.
[Người chơi Giao Bạch kích hoạt nhiệm vụ bắt buộc thứ tư, xin hãy chuẩn bị sẵn sàng.]
Giao Bạch đánh đổ chè vừng trong tay. Trước đây cậu mong mỏi nhiệm vụ bắt buộc như chờ sao ngóng trăng. Một khi khởi động, cậu sẽ phấn khích hào hứng gào lên, độ sinh động, tôi đến đây tôi đến đây. Hiện tại cậu chỉ cảm thấy nó như một con dao giáp mặt.
Con dao kề trên cổ cậu, nhấn đầu cậu trong một thùng máu chó lớn.
Uống đi!
Con mẹ nó, buồn nôn.
Chỉ mới một năm trôi qua, Giao Bạch giật mình trước sự thay đổi to lớn của mình.
[Địa điểm nhiệm vụ: thôn Sa Thủy.]
[Mục tiêu nhiệm vụ: Lễ Giác.]
[Nội dung nhiệm vụ: Mời người chơi hãy đi cùng Chương Chẩm tới thôn Sa Thủy, kể tất cả về Vương Sơ Thu cho mục tiêu nhiệm vụ Lễ Giác, nhận được một lần thổ lộ tâm tình cùng với sự tha thứ của Lễ Giác. Không giới hạn thời gian, vui lòng tới điểm đến trong vòng hai mươi tư giờ.]
Giao Bạch: “...”
Tha thứ cái gì? Làm như cậu có lỗi với Lễ Giác ấy.
Không trách nhiệm vụ được.
Các nhiệm vụ được sắp xếp phù hợp với từng mục tiêu, Lễ Giác oán hận cậu, nên mới có kiểu nói “tha thứ“.
Giao Bạch rút giấy ăn lau chè vừng trên quần áo. Nhiệm vụ bắt buộc là một thiết lập nhỏ được giao do chê tiến độ của cậu quá chậm, nhằm thúc đẩy tiến trình. Cậu đã làm ba nhiệm vụ, cốt lõi của nhiệm vụ là: Cầu an toàn trong nguy hiểm.
Lần thứ nhất, phòng nghỉ ngơi ở Phúc Duyên Lâu, cậu nhận được độ sinh động của Thẩm Nhi An và Tề Tử Chí, song nhiệm vụ có bẫy ngầm, cậu không biết hai người kia có mặt trực tiếp, may mắn cậu đúng lúc che kín cái miệng muốn rò rỉ mọi thứ của Tề Sương.
Lần thứ hai, Lan Mặc Phủ, cậu nhận được độ sinh động của Thích Dĩ Lạo và Thẩm Ký. Cái giá phải trả là bị Thẩm Ký tát và quất bằng thắt lưng trong khi vẫn bị thương ở xương sườn, rồi cậu nhận ra mình đã trở thành một phần của máu chó.
Lần thứ ba, trên tàu hàng, cậu nhận được độ sinh động của Tề Tử Chí và Lễ Giác. Cái giá phải trả là bị Tề Tử Chí túm tóc đập xuống đất, cậu và đối phương đánh nhau, sống dở chết dở.
Đây là lần thứ tư, liên quan đến nút thắt phá mốc 50 của Lễ Giác, còn không biết phải bỏ ra cái giá gì nữa.
Yêu cầu Chương Chẩm đi theo.
Không chừng lần này Chương Chẩm cũng sẽ vượt qua 50.
Giống ba nhiệm vụ trước, một lần mạo hiểm, tiến độ của hai người bạn tốt sẽ đi lên phía trước một khoảng.
Đây không phải là không vào hang cọp sao bắt được cọp con.
Mà đây là liếm máu chó lên đường.
Lên con đường sinh tồn.
Chương Chẩm vốn đang ở viện nghiên cứu khoa học. Hôm nay vừa khéo là lần khám sức khỏe định kỳ hai năm một lần của anh ba, tối hôm qua đã nhập viện, hắn sẽ bị lấy mấy ống máu lớn, bị tiêm vài ống chất lỏng, có thể hôn mê ba bảy ngày.
Viện trưởng Thích phải ghi chép lại tất cả những thay đổi thể chất của hắn trong thời gian đó.
Lần này nghe nói còn bỏ thêm loại thuốc mới.
Chương Chẩm lo lắng cho tình hình của anh ba nên luôn để mắt đến hắn, khi nhận điện thoại của Giao Bạch, anh do dự nói cho anh ba, người vừa được tiêm vào một liều thuốc.
Anh ba đưa khẩu súng của mình cho anh. Đó là một mệnh lệnh thầm lặng, cũng là lời dặn dò.
—— Người được dẫn ra ngoài thế nào, thì đưa trở lại thế đó.
Lúc ấy Chương Chẩm cầm súng, khó hiểu lẩm bẩm câu: Bạch Bạch ngày mai sẽ phải đến trường nhập học rồi, tại sao đột nhiên muốn về quê gặp cái cậu Lễ Giác kia?
Ý thức của anh ba đã mơ hồ, nhưng hắn vẫn mở miệng: Cậu ấy không phải trẻ con, hành động của cậu ấy nhất định có nguyên nhân.
Trong khoảnh khắc đó Chương Chẩm bỗng nhiên hiểu ra, thứ anh ba cho Bạch Bạch là gì.
Công nhận, tôn trọng.
Nhiệm vụ chưa nói là không cho dẫn theo những người khác, vì vậy khi xuất phát, Giao Bạch có một nhóm vệ sĩ nhà họ Thích đi theo, tất cả đều là người cũ. Bọn họ đã ở nhà họ Thích rất nhiều năm, được Chương Chẩm tin tưởng.
Giao Bạch ăn suốt dọc đường, cho dù cậu thành ma thì cũng phải ăn no nê.
Đến thôn Sa Thủy đã gần ba giờ chiều, mặt trời chói chang, Giao Bạch bọc từ đầu đến chân. Cậu vào thôn và tìm tới nhà của Lễ Giác dựa theo ký ức của nguyên chủ Vương Sơ Thu.
Những người khác đều mai phục xung quanh, chỉ còn lại Chương Chẩm đứng bên cạnh Giao Bạch.
Giao Bạch thở ra một hơi, ngày tháng chọn tốt lắm, đúng lúc Thích Dĩ Lạo nằm xuống, còn phải nằm nhiều ngày như vậy, đừng là khi hắn tỉnh lại thì nhà họ Thích đã không còn đấy nhé.
Càng nghĩ càng bất an.
Mẹ kiếp, ông đây ở ngay miệng núi lửa mà còn lo lắng liệu giang sơn do lão biến thái gây dựng có thể bị cướp đi hay không. Giang sơn không còn cũng vẫn ổn, giành về là được, chỉ sợ hắn mất mạng thôi.
Phần cổ bị dây sắt mảnh siết thảm như vậy, thật vất vả mới lỏng ra một chút.
Giao Bạch thầm mắng chửi trong lòng, tay ấn bàn phím điện thoại nhắn tin cho Thẩm Nhi An, vẫn không có hồi âm, cậu gọi tới thì tắt máy.
Được rồi.
Vai chính công sở hữu vầng sáng vô địch giống hệt vai chính thụ, đóng vai trò then chốt phải xuất hiện trong tình tiết máu chó đặc quánh nhất.
Giao Bạch kéo mạnh vòng sắt trên cửa.
Cửa không mở, có một thôn dân gánh cuốc đi ngang qua, dò xét kỳ lạ.
Giao Bạch không tháo khẩu trang, nơi đây không phải quê cậu, cậu không cần tạo mối quan hệ với người của thôn Sa Thủy.
Chương Chẩm thì lộ mặt.
Ai cũng có lòng yêu cái đẹp. Thôn dân kia dừng lại, chủ động bắt chuyện với anh.
“Chúng tôi tìm Lễ Giác.” Chương Chẩm lịch sự đáp lời.
“Tiểu Giác ấy à, nó ở trên đỉnh núi.” Thôn dân xoay người, cuốc trên vai vung một cái giữa không trung, suýt nữa đánh trúng Giao Bạch, may mắn bị Chương Chẩm đẩy ra.
Thôn dân không chú ý, vẫn đang nói: “Bà nội Tiểu Giác mất rồi, mới chôn cất, nó đang khóc ở đó đấy.”
Mí mắt Giao Bạch giật giật.
Xong.
Đợt máu chó này có thể là tổng cộng tất cả máu chó trước đó của cậu.
Bởi vì công cụ hình người có phần diễn rất ít nhưng lại cực kỳ quan trọng trong “Gãy Cánh” đã offline rồi!!!
Cái chết của bà nội Lễ Giác là bước ngoặt lớn thứ hai trong bộ truyện tranh này bên cạnh chuốc thuốc.
Giao Bạch sờ lên bùa hộ mệnh cách lớp quần áo chống nắng, sau đó cậu đứng thẳng người rồi sải những bước dài không ngừng chạy về phía ngọn đồi.
Cố gắng nhanh nhất có thể.
Dù có chết cũng xin hãy nhanh lên.
Giao Bạch tìm thấy Lễ Giác trước một ngôi mộ mới, tất cả người nhà họ Thích đều tản ra, bao vây đỉnh núi.
Xung quanh không phát hiện nhân vật khả nghi.
Dường như Lễ Giác chỉ là một nhân viên bình thường ở “Đế Dạ”, không liên quan gì tới ông chủ lớn Thẩm Ký, việc hẹn Giao Bạch đến quê nhà là quyết định cá nhân của cậu ta.
Giao Bạch đi tới trước nấm mồ kia, cúi mình vái chào.
Lễ Giác ngồi quỳ trên cỏ ướt. Sáng sớm có một cơn mưa, mặt đất vẫn ẩm ướt mềm nhão, bùn dính đầy quần, giày và trong móng tay cậu ta.
“Còn tưởng rằng anh sẽ không tới đấy.” Giọng Lễ Giác rất khàn, mắt không nhìn Giao Bạch mà nhìn bia mộ.
Đế giày Giao Bạch lún sâu trong bùn, cậu liếc nhìn, đây là đôi giày Chương Chẩm mua cho cậu.
“Xấp tiền này dành cho anh đốt.” Lễ Giác lấy tiền giấy trong túi nhựa màu đỏ ra, “Khi còn sống, bà nội tôi nói anh tốt bao nhiêu ngoan thế nào, nhưng bà nhập viện ở Nam Thành mà anh không hề tới thăm bà dù chỉ một lần.”
Giao Bạch thờ ơ.
“Anh nên đốt đi.” Giọng Lễ Giác thoáng căng thẳng, “Nếu không phải năm ngoái anh lên xe của tổng giám đốc Tề, tôi lo lắng cho anh nên đuổi theo, thì tôi sẽ không liên lụy vào chuyến ra khơi, chịu đựng biết bao nhiêu đau khổ, còn bị đẩy xuống biển, ốm rất lâu, tôi cũng sẽ không đến nỗi không có cơ hội ở bên bà... Là anh hại tôi, hại bà nội không chịu nói chuyện với tôi nhiều trước khi bà mất... Nếu tôi vẫn luôn ở Nam Thành, bà có thể sống thêm mấy năm nữa, sẽ không ra đi sớm như thế...”
Giao Bạch cười thành tiếng.
Lễ Giác siết tiền giấy ngẩng đầu lên, hai má gầy gò không mấy hồng hào, đôi mắt sưng đỏ dị thường trừng Giao Bạch: “Anh cười cái gì?”
“Xin lỗi, quá buồn cười, không kìm được.” Giao Bạch ngoài miệng nói như vậy, trên mặt vẫn mang ý cười.
Chết tiệt, quá buồn cười.
Từ Tề Tử Chí đến Thẩm Ký, lại đến Lễ Giác, một kẻ hai kẻ, đều phải đổ lỗi lên đầu cậu về cái chết của người thân trong gia đình.
Thật không hổ là nhân vật trong “Gãy Cánh” – vua máu chó của năm.
Mùi vị bại não này, truyền thừa đời đời.
“Đừng cười nữa!” Lễ Giác run rẩy đứng dậy, còn chưa chạm vào Giao Bạch đã bị hất mạnh ra xa.
Người đẩy cậu ta chính là Chương Chẩm.
Lễ Giác bị quăng ngã lên mộ, tay đập xuống bia mộ chảy máu, thù hận trong mắt cậu ta bị sự luống cuống thay thế: “Ân nhân...”
Chương Chẩm lạnh mặt, cau chặt mày.
Lễ Giác không tự tìm lúng túng như lần ở trên tàu, ánh mắt cậu ta đảo giữa Giao Bạch và Chương Chẩm rồi trở lại trên người Giao Bạch: “Anh có tất cả.”
Giao Bạch ha ha, tôi còn chẳng có mệnh.
“Đại học, bạn bè, cái gì anh cũng có.” Lễ Giác bò lên quỳ gối trước mộ phần, rũ mắt xem bàn tay chảy máu, “Còn tôi thì sao, tôi không có gì hết.”
Giao Bạch ra hiệu Chương Chẩm nhẫn nhịn chút. Chương Chẩm không hiểu nổi tại sao em trai mình phải lặn lội xa xôi tới nghe một kẻ đầu óc không tỉnh táo khóc lóc sướt mướt, một đống năng lượng tiêu cực.
Lễ Giác tháo gói tiền giấy mà Giao Bạch không chạm vào, châm lửa đốt từng tờ một: “Tôi không thi đỗ vào trường học lý tưởng, ngỡ rằng có thêm người thân nhưng lại không thuộc về tôi, giáo viên rất thất vọng về tôi, người tôi thích hận tôi thấu xương.”
“Bà nội sống nương tựa với tôi đã ra đi, tôi còn đang xoay sở tiền thuốc men cho bà... Tôi...” Tiền giấy trong tay Lễ Giác rung rinh rơi xuống, “Đời tôi xong rồi, anh Tiểu Thu, có phải là anh cảm thấy tôi đáng đời lắm không?”
Lễ Giác nhẹ giọng nói: “Anh chê tôi không giúp được gì nên giả chết lừa tôi, đánh tôi vì người bạn Thẩm Nhi An của anh, hai lần nhất định chưa hoàn toàn hả giận, tôi có kết cục này, hẳn anh cuối cùng cũng thoải mái rồi nhỉ?”
Giao Bạch ngửi mùi tiền giấy cháy, nghe vậy mới lên tiếng: “Đã kể xong đau khổ của cậu chưa?”
Lễ Giác không trả lời, cơ thể nhỏ gầy run rẩy, cũng không biết là giận dữ nghiến răng nghiến lợi hay đang nức nở.
“Nói xong rồi thì hãy nghe tôi đây này.” Giao Bạch đứng nhìn xuống Lễ Giác, bắt đầu giảng giải cuộc đời ngắn ngủi của nhân vật Vương Sơ Thu, “Từ khi còn rất nhỏ, tôi đã biết mình không phải là con ruột, cha mẹ tôi và tôi không có quan hệ huyết thống. Sau khi họ sinh Tiểu Vũ, tôi chỉ là món đồ nội thất có cũng được mà không có cũng chẳng sao, đặt trong nhà nhiều năm như thế, vứt đi rất đáng tiếc, hay là cứ dùng đã, chưa biết chừng còn có tác dụng khác, dù sao cũng không tốn nhiều diện tích.”
Lễ Giác ngừng động tác hoá vàng mã.
Giao Bạch đặt tay sau lưng Chương Chẩm đang mang sắc mặt khổ sở, vỗ vỗ anh rồi nói tiếp. Cậu phải nhận được sự tha thứ của Lễ Giác, còn muốn đối phương thổ lộ tâm tình với cậu.
Nhiệm vụ chó má.
“Ba năm trước, tôi bỏ học đến Nam Thành, không phải để làm việc.” Giao Bạch như đang kể một câu chuyện. Thực tế đây chính là một câu chuyện, đây là cuộc đời của Vương Sơ Thu, không phải của cậu.
“Tôi bị nhà họ Thẩm mua về.” Giao Bạch nói, “Bọn họ tìm đại sư tính toán, cảm thấy mệnh bàn của tôi có lợi với nhà họ Thẩm và Thẩm Ký, nên cho cha mẹ nuôi của tôi mười triệu, mua cái mạng của tôi, sống chết của tôi đều do bọn họ định đoạt.”
Lễ Giác lẩm bẩm: “Không phải làm thêm à...”
“Tôi điên chắc, mới lên lớp Mười mà không đến trường lại chạy đi làm thêm?” Giao Bạch cười, “Tôi còn gửi tiền cho cậu, tôi một không bằng cấp, hai không kinh nghiệm xã hội, còn là vị thành niên, tôi gửi tiền mà cậu cũng dám nhận.”
Lễ Giác run rẩy đôi môi.
“Tiểu Giác à, sinh hoạt phí của cậu là tiền bán mình của anh đấy.” Giao Bạch cúi xuống, ghé vào tai cậu ta thì thầm, “Anh đối xử với cậu tốt biết bao.”
Lễ Giác chảy nước mắt: “Làm sao có thể thế này... Tôi chẳng biết gì cả...” Cậu ta túm lấy ống quần Giao Bạch, “Tại sao anh không sớm nói cho tôi chứ?”
Giao Bạch tặc lưỡi, này còn trách tôi hả.
“Vì tôi thích cậu.” Giao Bạch khẽ cất lời.
Lễ Giác mở to mắt.
Chương Chẩm muốn rút súng, nhưng cơ bắp sau lưng bị véo một cái, anh nhét khẩu súng lộ một nửa ra ngoài trở lại.
“Không biết cậu có biết Thấm Tâm Viên không, khu nhà giàu, tôi bị nhốt ở đó, suốt hai năm trời, như con chó.” Giao Bạch nói, “Chó ấy, cậu hiểu không, bảo đi về hướng Đông nhất định phải đi về hướng Đông, không là sẽ bị ghìm dây xích, đánh một trận.”
“Hàng tháng nhà họ Thẩm đều sẽ đưa tiền sinh hoạt cho tôi, tôi sợ cậu nghĩ nhiều nên gửi cho cậu theo từng đợt.” Giao Bạch cười nhe răng nanh, “Cậu xem, tôi thích cậu biết bao.”
Lễ Giác ngơ ngác nhìn cậu, nước mắt chảy dài trên mặt.
Độ cong bên miệng Giao Bạch thoáng thu lại: “Cậu tới Nam Thành chạm mặt tôi, phát hiện ra thay đổi của tôi, cảm thấy tôi xa lánh cậu, đúng không?”
Không chờ Lễ Giác đáp lời, cậu đã tự hỏi tự trả lời: “Đó là vì cuối cùng tôi đã ra khỏi chuồng chó. Tôi nghĩ cách vào Trung học Số 3, tôi muốn tiếp tục đi học, sống cho bản thân mình. Có gì sai sao, Tiểu Giác?”
Lễ Giác khóc lóc lắc đầu.
“Tề Tử Chí kể cho cậu rằng nhà họ Tề bị tôi hãm hại.” Giao Bạch nói, “Chuyện này phải nói đến Tề Sương, cậu ta là em trai Tề Tử Chí. Tôi và cậu ta hợp mưu tính kế nhà họ Thẩm, làm tôi đánh đổi bằng tay trái gãy xương trong một vụ tai nạn giao thông, mới thoát được nhà họ Thẩm.”
“Vận mệnh quá giỏi trêu ngươi, tôi hao tốn thủ đoạn rời khỏi nhà họ Thẩm, nhưng sau đó tôi lại trở thành bạn học, bạn cùng phòng rồi tới bạn bè với con trai của Thẩm Ký. Tôi lại dính líu đến nhà họ Thẩm. Thẩm Ký động kinh, muốn chơi người hai năm không thèm liếc một cái là tôi. Tôi không muốn bị chơi, bèn đọ sức với anh ta...”
Tay Giao Bạch chuyển từ nhéo sang vỗ nhẹ Chương Chẩm: “Cái đêm trước khi tôi hôn mê trong bệnh viện, Thẩm Ký đã bắt tôi quỳ ở từ đường họ Thẩm, trong lúc hôn mê tôi đã kết hôn, tỉnh lại thì trông thấy cặp cha mẹ nuôi đỉa bám kia.”
Kể đến đây, Giao Bạch dừng lại, nhìn Lễ Giác mà không nói lời nào.
Lễ Giác nắm chặt một xấp tiền giấy, móng tay đâm thật sâu: “Tôi cũng không biết, tôi tưởng anh đến Nam Thành làm việc, tôi tưởng chú thím là cha mẹ ruột của anh nên mới gọi cho họ, bảo họ tới thăm anh...”
Giao Bạch gật gật đầu: “Đúng thế, cậu cũng không biết.” Cậu còn không có đầu óc, tự động không biết.
“Đêm tết ông Táo, cũng chính là lần cậu thấy tôi lên xe, tôi bị Thẩm lão phu nhân lợi dụng để đổi lấy Thẩm Nhi An bị Tề Tử Chí bắt cóc, mới khiến Tề Tử Chí trói được tôi.” Giao Bạch nói, “Trong những ngày ở trên tàu chở hàng, tôi không biết mình là người họ Tề, là người em thứ ba mà Tề Tử Chí tìm kiếm, mãi đến khi được thuyền họ Thích cứu giúp mới biết.”
Cậu ngồi xổm xuống, ngang tầm nhìn với Lễ Giác: “Tiểu Giác, cậu đã hiểu nhầm tôi rồi.”
“Đương nhiên, đây là lời nói từ một phía của tôi, cậu không nhất thiết phải tin tưởng.” Giao Bạch rút ra mấy tờ tiền giấy bị Lễ Giác siết chặt, ném vào đống lửa, “Suốt khoảng thời gian trên tàu hàng, tôi không hề trách cậu không giúp được gì, nếu không tôi cũng sẽ không ôm cậu, hát ru cho cậu, chưa quên đấy chứ?”
Ánh mắt Lễ Giác lóe lên hồi tưởng: “Chưa... Chưa quên...”
“Về chuyện tôi giả chết, là muốn mượn miệng của cậu trả thù Tề Tử Chí. Tôi bị anh ta hại thảm như thế, có thể trả thù nhỉ?” Giao Bạch cười nói.
Nghĩ đến chuyện cậu bị người khác... Lễ Giác hơi co rúm lại: “Khi ấy tổng giám đốc Tề đã nôn ra rất nhiều máu, sắp không qua nổi, anh ấy rất đau khổ.”
“Nhân quả, đó là do anh ta tự chuốc lấy.” Giao Bạch tìm cành cây cời lửa, “Vào buổi tối ngày cuối cùng của kỳ thi đại học, tôi đánh cậu ở nhà nghỉ, không hoàn toàn là vì Thẩm Nhi An, tôi cũng là vì cậu. Cậu ấy là thiếu gia nhà họ Thẩm, cậu mà thành công thì chính cậu cũng tiêu đời. Hơn nữa, cậu đã khiến tôi rất thất vọng.”
Cậu liếc mắt nhắc nhở Chương Chẩm đừng nhúc nhích, đồng thời nắm chặt hai cánh tay mềm mại lạnh buốt của Lễ Giác: “Trong lòng tôi, cậu là người thiện lương nhất trên thế giới, không nên làm ra chuyện như vậy, huỷ hoại chính mình.”
“Thiện lương nhất thế giới...” Hai má Lễ Giác giàn giụa nước mắt, vẻ tự giễu đầy mặt.
“Cậu muốn nhảy lầu, tôi kéo cậu lại, Chử Đông Sán tưởng lầm là tôi muốn đẩy cậu xuống, cậu có nói cho anh ta biết chuyện này không?” Giao Bạch tiếp tục làm nhiệm vụ.
Lễ Giác hoảng hốt lắc đầu.
“Không có đúng không, tôi biết mà, cậu luôn quên cái này cái kia.” Giao Bạch thở dài, “Anh ta bị lão gia tử dạy dỗ, là do anh ta nổ súng bắn tôi.”
Lễ Giác nức nở không kiềm chế được.
“Nếu không phải ngài Thích kịp thời cứu giúp, lúc ấy tôi đã chết rồi.” Giao Bạch nhớ lại vẫn hoảng sợ. Đây là cảm xúc thật chứ không phải giả vờ. Cái cảm giác đạn sượt qua đỉnh đầu ấy, không cách nào diễn tả nổi.
Lễ Giác siết chặt mu bàn tay của Giao Bạch.
Giao Bạch bị cào bật máu, cậu nhẫn nhịn nỗi kích động muốn chửi bới: “Cậu xem, tôi cũng rất thảm, đúng không?”
Lễ Giác bi thương chảy nước mắt, không lắc đầu cũng không gật đầu.
“Cậu có thể tha thứ cho tôi không?” Giao Bạch hỏi một câu.
Lễ Giác khó khăn mở miệng: “Nếu anh nói hết cho tôi... Anh nói tất cả cho tôi biết... Tôi...”
“Tha thứ cho tôi?” Giao Bạch ngắt lời cậu ta.
“Tôi không trách anh.” Lễ Giác không ngừng lắc đầu, “Tôi thật sự không trách anh... Tôi chỉ rất buồn, tôi không muốn anh xa cách tôi... Anh Tiểu Thu, anh đừng thích tôi nữa, tôi không xứng đáng được anh thích...”
Giao Bạch thở phào chẳng chút biến sắc. Được rồi, giờ là khâu Lễ Giác thổ lộ tình cảm.
“Yên tâm đi, hiện tại tôi không thích cậu.” Giao Bạch đốt hết số tiền giấy còn lại, tàn tro bay lơ lửng trước mắt, hun cậu đau cả mắt, “Cậu hiểu lầm tôi, còn trách tôi vì cái chết của bà nội cậu, trái tim làm bằng máu thịt, tôi sẽ không thích cậu nữa, Tiểu Giác.”
Lễ Giác nỉ non: “Vậy thì tốt.”
Cậu ta khóc rồi cười rộ lên: “Không thích tôi thì tốt rồi, tôi là sao chổi, anh không thích tôi, sau đó sẽ...”
“Anh Tiểu Thu, tôi thật sự rất vui vẻ. Anh đã nói với tôi rất nhiều, anh kể cho tôi nghe mọi chuyện về anh, tôi cảm giác chúng ta như trở lại khi còn bé.” Lễ Giác nhìn núi rừng xa xăm, thanh âm vỡ vụn, “Vẫn là trước đây tốt, cái gì cũng tốt.”
Giao Bạch đang nhìn độ sinh động của Lễ Giác, 49.99.
Avatar không còn là giấy đăng ký kết hôn bị xé rách, mà là bức ảnh một inch(1) của Thẩm Nhi An.
(1) Ảnh một inch là ảnh kích cỡ 2.5X3.5cm
Chấp niệm của Lễ Giác vẫn còn đó.
Khi thông báo hoàn thành nhiệm vụ vừa vang lên, Giao Bạch lập tức đi ngay.
“Anh Tiểu Thu...” Tiếng kêu của Lễ Giác truyền đến từ chỗ ngôi mộ, như thể bị nhét một miếng giấy nhám vào miệng, cọ xát cổ họng của cậu ta, nghe giọng rất lạ.
Giao Bạch không dừng bước, cành cây quẹt qua quần cậu, nhấc chân dính liền một đám bùn.
Thông báo vượt 50 đến rồi, cậu cũng không quay đầu, không dừng lại cân nhắc nhân tố Lễ Giác phá mốc 50 là gì, càng không màng kiểm tra tư liệu và phòng thế giới của Lễ Giác, tiếp tục đi, đi rất nhanh.
Mẹ kiếp, máu chó ở đâu, ở đằng trước, mau mau rút lui!
“Anh Tiểu Thu...”
Lễ Giác không đuổi kịp, chỉ hét lên hết lần này đến lần khác, không có câu kế tiếp, chỉ gọi tên Giao Bạch, âm thanh lần trước vang vọng biến ảo hơn lần sau, dường như có vô vàn điều muốn nói. Nhưng cậu ta lại không nói.
Giao Bạch chạy xuống núi, đầu đầy mồ hôi toàn thân ướt đẫm. Cậu vừa định nói chuyện với Chương Chẩm nãy giờ vẫn im lặng thì đồng tử đột nhiên co rụt lại.
Khung avatar của Lễ Giác có thêm một vòng trắng.
Góc trên cùng bên trái đang vẽ ra những bông hoa trắng.
Lễ Giác tự sát.
Cậu ta là nhân vật chính, không thể nào chết được, sẽ có người khác xui xẻo.
Hiện tại, lúc này, giờ phút này, mình chính là cái người khác kia! Giao Bạch dùng sức xoa xoa mặt, tay cậu chạm vào toàn mồ hôi lạnh. Từ lúc Lễ Giác đột phá 50 rồi tiến vào nhóm vẫn còn cách một quãng thời gian nữa, không thể chết bây giờ được.
Thâm tâm Giao Bạch vô cùng bình tĩnh, cậu xoay người định quay về theo đường cũ, song Chương Chẩm kéo cậu lại.
“Làm gì thế?” Viền mắt Chương Chẩm hoe đỏ, anh rất khó chịu, anh không muốn nghĩ đến những khó khăn gian khổ liên tiếp mà em trai mình đã phải chịu đựng, chúng như một con dao cắt loạn trên người anh. Anh thật sự không thích Lễ Giác, nói chuyện không rõ ràng, từ đầu tới cuối không hề cảm ơn Bạch Bạch lấy một câu.
“Nhìn Lễ Giác.” Nhiệt độ cơ thể Giao Bạch đang giảm xuống, lời lẽ mắng chửi xông lên đỉnh đầu, “Em hoài nghi cậu ta nghĩ không thông, đâm đầu vào bia mộ. Cậu ta không thể chết được, chết tiệt, giờ cậu ta mà chết, con mẹ nó em sẽ...” Game over!
Hoa trắng đã được vẽ một nửa, Giao Bạch tránh khỏi tay Chương Chẩm rồi lại bị túm chặt, cậu gấp gáp đến độ hít thở cũng run rẩy. Đệt đệt đệt!
Chương Chẩm nhíu mày, anh muốn nói đừng để ý, nhưng thiện tâm vẫn cất giữ ở sâu tận đáy lòng anh lại xuất hiện.
Đó là một cái mạng đấy.
“Anh đi xem thử, em lên xe trước đi.” Chương Chẩm nói.
Giao Bạch không chịu: “Hay là để em đi đi.” Ai đi cũng sẽ bị hào quang nhân vật chính chôn bẫy thôi, mình cậu mới có lợi.
“Anh đi tức là anh đi, một lát nữa sẽ trở lại.” Chương Chẩm đẩy Giao Bạch lên xe: “Em chờ trong xe, đừng ra ngoài.”
Chương Chẩm dứt lời liền đóng cửa xe lại, anh còn sợ Giao Bạch xuống xe chạy lung tung nên khóa cửa xe. Sau đó anh ném chìa khóa cho các anh em, căn dặn họ canh chừng tại chỗ.
Chương Chẩm một mạch lên núi, song khi tới lưng chừng núi lại nghe thấy tiếng kêu gào kinh hoảng. Chương Chẩm quay đầu, nhìn xuống dưới núi.
“Ầm —— “
Chiếc xe có em trai anh ngồi bên trong nổ tung trước mắt anh, chấn động đến mức chim muông côn trùng bỏ chạy tán loạn.
Đôi chân Chương Chẩm như mất đi tri giác, không nhấc lên nổi.
Các bộ phận bị biến dạng của xe nổ bay tứ tung, thân xe gãy đôi. Ngọn lửa đỏ đen chồng chất lan rộng, lửa lớn ngút trời.
“A!” Chương Chẩm rống to lao xuống núi, khuôn mặt đầm đìa nước mắt xông vào trong lửa.
Các anh em ra sức giữ chặt anh.
Chiếc xe nổ tung vẫn đang cháy hừng hực, ngọn lửa dữ dội, nó cháy, nó thiêu đốt, dường như bên trong truyền ra tiếng kêu cứu đau đớn của người thanh niên.
Sau đó không còn gì nữa. Cái gì cũng mất.
Chương Chẩm ngây người nhìn, nước mắt lăn xuống môi, trộn lẫn với tơ máu tràn ra từ lúc nào chẳng hay, nhếch nhác chảy dọc cằm. Anh giơ súng lên, bắn hết đạn lên trời.
Bàn tay run rẩy tê cứng vứt khẩu súng đi, rồi anh khuỵu gối quỳ xuống, chống đầu lên bùn, gào khóc thảm thiết xé rách cổ họng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.