Chương 83
Tây Tây Đặc
13/07/2024
Giao Bạch ngủ một giấc tỉnh dậy, chẳng biết Thích Dĩ Lạo đã rời đi từ lúc nào, bác sĩ lại tới kiểm tra.
Cửa phòng bệnh khép hờ, Giao Bạch thoáng nhìn Trần Nhất Minh bên ngoài, không rõ đã đứng ở đó bao lâu.
Giao Bạch không lập tức cho Trần Nhất Minh tiến vào, mà trò chuyện với bác sĩ trước, trả lời câu hỏi một cách hợp tác. Chờ bác sĩ đi khỏi, Giao Bạch vẫn phớt lờ Trần Nhất Minh đang nhìn vào trong phòng bệnh. Cậu gọi Thích Nhị tiến vào để chuẩn bị cơm cho mình.
Thức ăn không tới từ nhà ăn của bệnh viện, cũng không phải do dì Liễu chuẩn bị, mà là Chương Chẩm nấu cho cậu ở nhà bếp công ty, bảo quản ở nhiệt độ bình thường, đến giờ sẽ nhờ người đưa qua.
Chương Chẩm thậm chí không tin nổi dì Liễu, người đã nhìn anh lớn lên.
Thích Nhị giúp Giao Bạch điều chỉnh đầu giường nâng lên: “Cậu Bạch, hôm nay không thể lại cho chúng tôi uống canh hải sản nữa, anh Chẩm phê bình chúng tôi cũng không sao, quan trọng là tâm trạng của anh ấy...”
Thích Nhị ngập ngừng, mấy kẻ phản bội kia không những làm đại ca thất vọng tột cùng, mà còn giáng cho họ một đòn nặng nề.
Đồng sinh cộng tử ngần ấy năm, giữa anh em cùng đánh rắm đánh quyền ấy vậy mà lại có người ngoài, ngấm ngầm giở trò với bọn họ, đây là cú tát của ông trời dành cho họ.
Đại ca lớn lên ở nhà họ Thích, lăn lộn cùng Thích gia. Trong hoàn cảnh ấy, anh vẫn cất giữ tấm lòng thuần khiết thiện lương rất mâu thuẫn, nắm đấm tàn nhẫn tim không tàn nhẫn. Lần này anh mắc bệnh, tất cả mọi người có thể thông cảm. Họ cũng có thể đáp lại một cách thản nhiên và cả khó chịu khi đại ca nhìn qua với ánh mắt đề phòng và soi mói.
Điểm khó chịu, không phải do bị hoài nghi, mà là vì sang chấn tâm lý của đại ca.
Nghe đâu sẽ theo suốt đời, chỉ có thể giảm bớt chứ không thể loại bỏ tận gốc.
Thích Nhị cau đôi lông mày đen rậm, khẩn cầu nhìn Giao Bạch.
“Được rồi, tôi uống.” Giao Bạch nói.
“Ôi!” Thích Nhị vội chống bàn nhỏ lên. Kể từ khi đại ca bị phản bội, Thích gia đã mở cuộc thanh lọc nội bộ lớn, tất cả những người ở lại đều là thân tín tuyệt đối.
Thông qua nhiều lần sát hạch trổ hết tài năng, anh ta mới được phân cho công việc đút cơm, không biết những anh em khác hâm mộ nhường nào.
Bởi công việc này có thể chứng minh đại ca tin tưởng và công nhận anh ta.
Thích Nhị xúc một thìa cơm kèm đồ ăn, đưa đến bên miệng Giao Bạch: “A.”
Giao Bạch há mồm, cậu đã quen với phương pháp đút ăn cho trẻ em của Thích Nhị. Đúng, đã thành quen, cậu kéo kéo chiếc yếm vịt vàng trước người!
“Trần Nhất Minh.” Giao Bạch gọi, “Vào đi.”
Trần Nhất Minh ở ngoài phòng bệnh thở phào, mở cửa bước vào. Đối tác của gã là Giao Bạch, những chuyện đã hứa trong thỏa thuận cũng chỉ có Giao Bạch mới có thể thực hiện được, vị nhà họ Thích và Chương Chẩm sẽ không quan tâm tới gã.
Mùa thu năm nay, rất nhiều người sống một ngày bằng một năm, bao gồm Trần Nhất Minh. Gã vẫn luôn bị giam trong một khách sạn rẻ tiền gần bệnh viện, dưới sự trông giữ của hai người họ Thích, đây là chuyện tốt đối với gã.
Có nhà họ Thích ở đây, kẻ thù của Thẩm Ký cũng không thể đụng vào gã.
Điều kiện tiên quyết là vẫn có thể cứu được Giao Bạch.
Nếu Giao Bạch chết, Trần Nhất Minh sẽ chết theo. Thỏa thuận gì cũng không tạo ra bất kỳ tác dụng nào.
Trần Nhất Minh sợ Giao Bạch không sống sót, nên thỉnh thoảng hỏi thăm từ người trông coi mình. Gã biết đại khái Giao Bạch đã trải qua bao nhiêu lần giải phẫu, bị cấp cứu trở về bao nhiêu lần.
Không ra được, cũng cắt đứt liên lạc với thế giới bên ngoài, Trần Nhất Minh rất bị động, tất cả những gì gã có thể làm chính là chờ đợi. Gã tưởng phải tới mùa đông mới có tin tức.
Điều bất ngờ chính là, cuối mùa thu, gã đã đợi được đến lúc vết thương của Giao Bạch chuyển biến tốt, muốn gặp mình.
Trần Nhất Minh vừa bước vào đã nghe thấy Giao Bạch hỏi, “Đèn pin đâu?”
Không phải chưa từng nghĩ tới mở đầu là câu hỏi này, nên gã xem như bình tĩnh: “Ở chỗ chủ tịch Thích.”
Giao Bạch nhanh chóng nuốt con tôm nõn trong miệng xuống: “Sao anh lại đưa cho anh ấy?”
Trần Nhất Minh gãi mi tâm, gã theo Thẩm Ký nhiều năm, kinh nghiệm tích lũy đã cố định, cách xử sự toàn nhằm ứng phó Thẩm Ký.
Theo tác phong của Thẩm Ký, nếu tình nhân được sủng ái bị kẻ khác ép phải dùng đèn pin, y nhất định sẽ nhét một cây đèn pin vào trong miệng người kia, đích thân ra tay.
Sau đó y sẽ ném chiếc đèn pin đẫm máu xuống đất để đối phương liếm sạch sẽ.
Trần Nhất Minh từng bắt gặp Thẩm Ký làm chuyện tương tự, cụ thể mấy lần gã không nhớ rõ, lần gần đây nhất là trừng phạt Tri Ý. Thẩm Ký dùng gậy golf đập nát khuôn mặt có một góc độ nào đó giống Giao Bạch, còn hại mẹ mình tắt thở, đồng thời y nhét những mỹ phẩm mà bình thường được sử dụng để hóa thành Giao Bạch vào trong miệng anh ta.
Lúc đó Tri Ý bị đánh không ra hình thù gì, Thẩm Ký ấn đầu anh ta, muốn anh ta liếm mỹ phẩm.
Tri Ý chưa kịp liếm xong đã bị kéo ra nghĩa trang, đổ máu.
Trần Nhất Minh có mặt trong suốt quá trình đó.
Vì vậy, khi thay đổi nơi ẩn náu, Trần Nhất Minh bèn tìm một chiếc túi đựng đèn pin, nguyên bản nguyên gốc.
Ngày ấy Giao Bạch rách nát được đưa đi bệnh viện cấp cứu, Trần Nhất Minh cũng bị áp giải lên xe, trên đường gã kể về sự hợp tác của mình với Giao Bạch, bao gồm chuyện đèn pin.
Thích Dĩ Lạo đang hộc máu, Chương Chẩm đang khóc, thâm tâm gã không biết họ đã nghe lọt bao nhiêu.
Đến bệnh viện, Giao Bạch tiến vào phòng giải phẫu, Thích Dĩ Lạo và Chương Chẩm theo sau, Trần Nhất Minh ở chỗ rẽ cùng tầng, có vài người nhìn chằm chằm gã.
Ngửi mùi cái chết và sự sống mới độc nhất vô nhị của bệnh viện, Trần Nhất Minh đột nhiên tỉnh táo lại, Thích Dĩ Lạo không phải là Thẩm Ký, sự trả thù của hắn không cần dùng đến đèn pin.
Hẳn là thế.
Trần Nhất Minh cũng không chắc chắn trăm phần trăm, dù sao phần lớn quý ông giới thượng lưu là kẻ mắc bệnh, về mặt tâm lý hoặc tinh thần.
Thích Dĩ Lạo là đại biểu của nhóm quý ông, từ trước đến nay ôn hòa lễ độ bình dị gần gũi, rất hiếm khi nổi giận, ai biết hắn có ham mê lập dị nào được ẩn giấu kỹ lưỡng hay không.
Ngộ nhỡ Thích Dĩ Lạo nhắc tới đèn pin, vậy nếu gã đánh mất rồi thì biết đi đâu tìm đây?
Cũng bởi một chút xíu không chắc chắn ấy, cuối cùng Trần Nhất Minh vẫn không vứt cây đèn pin đi, mà rửa sạch nó bằng nước rửa tay của bệnh viện. Thích Dĩ Lạo cuồng sạch, gã biết điều này.
Sau khi Trần Nhất Minh xuất hiện ngoài cửa phòng mổ, lấy đèn pin ra rồi nói xong những câu mình đã chuẩn bị sẵn, gã vui mừng vì mình đã không ném nó vào thùng rác.
Bởi lúc Thích Dĩ Lạo cầm chiếc đèn đi, gân xanh trên mu bàn tay hắn nổi lên đáng sợ.
Có lẽ cựu chủ tịch Thẩm thị đã trải qua cuộc sống ăn đèn pin mỗi ngày.
“Anh đưa khi nào?”
Nghe câu hỏi của Giao Bạch, Trần Nhất Minh thu lại dòng suy nghĩ: “Cái đêm mà cậu rơi xuống từ tòa nhà.”
Trên mặt Giao Bạch tràn đầy “móa nó”: “Chương Chẩm thì sao, có biết không?”
Trần Nhất Minh đáp: “Có mặt ở đó.”
Giao Bạch nhíu mày nhìn nấm trong bát súp, thế mà hai người kia không nhắc tới một lời.
Những cảm xúc tiêu cực giống như nấm mốc mọc trong lòng, nói ra, bày ra, để nó thấy ánh sáng, nó mới có thể biến mất.
Bí hơi, những vết nấm mốc sẽ chỉ ngày càng dày đặc hơn.
Ừ thì đạo lý là như thế, nhưng không phải lúc nào con người ta cũng làm được, cậu cũng vậy. Những người có thể đạt được mức độ không một chút nấm mốc nào trong lòng đều là thần.
Giao Bạch liếc Thích Nhị đang cầm thìa nhìn chằm chằm miếng bí đỏ với ánh mắt như trừng kẻ thù giết cha: “Anh ra ngoài trước đi.”
Thích Nhị thu vẻ thù hận căm tức, đậy thức ăn lại và dùng ánh mắt cảnh cáo Trần Nhất Minh. Thừa dịp Giao Bạch không chú ý, Thích Nhị còn làm động tác cắt cổ với Trần Nhất Minh.
Trần Nhất Minh điều chỉnh chiếc áo khoác năm mươi tệ hai cái mua ở quầy hàng ven đường. Từ khi ông chủ gã là Thẩm Ký trốn thoát thất bại, gã đã không mặc chính trang nữa. Tất cả đều là quần áo do người nhà họ Thích giám thị gã làm cho gã, gã cứ thế biến từ tinh anh giới thượng lưu thành kẻ lang thang thất nghiệp, theo nhiều nghĩa khác nhau.
Mùi thức ăn thơm nức tràn ngập căn phòng. Giao Bạch thối mặt điều chỉnh yếm đựng thức ăn trước người. Cậu dựa lên đầu giường, bảo Trần Nhất Minh đút cậu hai ngụm nước.
Trần Nhất Minh đút xong, bày tỏ lời cảm thán muộn với người đồng minh này: “Cậu thật tàn nhẫn với chính mình.”
Giao Bạch nhìn thấy sự khó hiểu trong mắt Trần Nhất Minh, không hiểu tại sao cậu có thể không quan tâm bản thân đến vậy. Điều này sai rồi, cậu ra tay được với mình, không phải không quan tâm bản thân, mà ngược lại, cậu làm thế là vì quý trọng chính mình.
Quý trọng cơ hội tái sinh không dễ giành được này.
Giao Bạch chết lúc chuẩn bị bước vào một điểm khởi đầu mới của cuộc đời, lúc sắp chạm tay vào ước mơ của mình, trời mới biết cậu có bao nhiêu oán hận và tiếc nuối.
Cậu có thể kích hoạt tài khoản cá nhân trở thành người chơi nhờ vào sự bùng nổ của ý chí sinh tồn và niềm tin xây dựng ước mơ, có thể thấy được cậu muốn sống đến nhường nào.
“Tôi muốn nói với cậu một tiếng cảm ơn.” Trần Nhất Minh lại nói.
Giao Bạch khoát tay.
Bọn họ nhìn nhau, hai người ngầm hiểu ý.
Vào thời điểm ấy, nếu không có Giao Bạch thuyết phục và hướng dẫn, Trần Nhất Minh sẽ phải chịu đựng cơn buồn nôn để hoàn thành mệnh lệnh mà ông chủ của mình đưa ra. Giây phút Giao Bạch được tìm thấy chính là giờ chết của gã.
Nếu Giao Bạch chết trong lồng sắt, thi thể được phát hiện, bất luận chạy trốn tới nơi nào gã cũng sẽ chết.
Hoặc là bọn họ đàm phán thành công thỏa thuận, dùng đèn pin hỗ trợ, Giao Bạch để Trần Nhất Minh làm, đồng ý với gã các kiểu, “Không sao, cơ thể là của chính tôi, anh cứ việc ra tay, tôi sẽ không trách anh, tôi cũng sẽ nói rõ ràng với anh tôi”, vậy gã vẫn sẽ chết.
Vì tinh thần gã không tốt, căng thẳng, không có kinh nghiệm, ra tay không biết nặng nhẹ, có thể sẽ khiến Giao Bạch chết giữa đường.
Ngay cả khi Giao Bạch thoi thóp một hơi trên tay gã, thế cũng vô ích thôi. Gã không chắc Thích Dĩ Lạo có trách tội gã hay không, nhưng chủ tịch Tiểu Thẩm cùng bệnh nhân tâm thần có kỹ năng siêu quần kia đều sẽ không bỏ qua gã.
Giao Bạch còn sống, là tiền đề để bão táp lắng xuống.
Trong khoảng thời gian này, Trần Nhất Minh ở trong khách sạn nhỏ đã nhiều lần nghĩ đi nghĩ lại, gã không bước theo vết xe đổ của ông chủ, còn tay còn chân, ngày ăn ba bữa, có thể nói là dựa cả vào việc Giao Bạch tiếp tục chống đỡ, mới cứu sống cái mạng của gã.
“Hẳn là thành tựu lẫn nhau.” Đoán được suy nghĩ của Trần Nhất Minh, Giao Bạch làm màu nói.
Trần Nhất Minh: “...”
“Cậu cho người gọi tôi đến, là muốn thực hiện thỏa thuận à?” Thấy Giao Bạch không đề cập tới, Trần Nhất Minh chủ động nhắc chuyện này.
Giao Bạch không trả lời mà hỏi lại: “Không đổi ý chứ?”
Trần Nhất Minh gật đầu.
Giao Bạch lại hỏi: “Anh thật sự muốn sử dụng tài nguyên nhà họ Thích để thoát khỏi cái giới này, đổi tên đổi họ, lấy thân phận mới đến một địa phương nhỏ tìm công việc mình thích, lập gia đình với một cô gái mình thương à?”
“Đúng.” Trần Nhất Minh giữ khuôn mặt nghiêm túc, vô cùng kiên định.
“Với tư cách trợ lý, anh đã leo lên vị trí cao nhất, đã nhìn thấy phong cảnh cao nhất mà nghề nghiệp có thể nhìn thấy, chán ngán cũng là chuyện bình thường.” Giao Bạch ngoài miệng thấu hiểu, trong lòng cà khịa.
Trần Nhất Minh nhìn thấu hồng trần, bằng lòng cởi giáp về quê, củi gạo dầu muối năm tháng bình yên? Cái quần què!!!
Còn chẳng phải là do gã đã đắc tội quá nhiều người suốt những năm tháng làm việc cho Thẩm Ký, lại không thể xác định ông chủ kế tiếp mà mình tìm có thể bảo vệ mình, luôn luôn bảo vệ mình hay không, nên muốn nhân cơ hội rút lui sao!?
Dù sao tiền cũng đủ tiêu, tính mạng quan trọng, không bằng trước tiên tránh đầu sóng ngọn gió, chờ mấy năm sau xem tình hình rồi quyết định hướng đi.
Thời gian trôi qua, Trần Nhất Minh nhận ra điểm bất thường, lấy ra sự sắc bén gã đã tích lũy được từ công việc: “Cậu định thất hứa à?”
“Đúng thì thế nào?” Giao Bạch nhe ra răng nanh nhỏ.
Trên mặt Trần Nhất Minh bao phủ vẻ tức giận vì bị đùa bỡn, nhưng gã lại không làm gì cả, gã không thể làm gì.
“Anh làm nhiều việc ác, là tên rác rưởi.” Giao Bạch cười lạnh, “Có điều, cái gì ra cái đó, anh đã thật sự giúp tôi.”
Trần Nhất Minh không lộ vẻ thả lỏng, gã biết chủ đề này sẽ không kết thúc dễ dàng như vậy.
Quả nhiên, Trần Nhất Minh nghe thấy Giao Bạch nói một câu: “Anh đi gặp anh ta đi.”
“Anh ta” này chỉ ai, không cần nói cũng biết.
Trần Nhất Minh biến sắc.
Giao Bạch hỏi với giọng điệu nghi ngờ: “Trợ lý Trần, tại sao anh lại bày ra cái vẻ mặt này? Chuyện đã xảy ra lâu vậy rồi, chẳng phải anh nên đến gặp ông chủ của anh, để anh ta nhìn thấy anh bình an hay sao?”
Trần Nhất Minh: “...” Giao Bạch muốn bọn họ chó cắn chó, lông đầy miệng.
Giao Bạch nhắm mắt lại. Từ khi tát Thẩm Ký hai cái ở Bắc Thành, cậu phát hiện nó cũng chỉ đến thế, nên cậu lười đối chiếu các món nợ trong cuốn sổ nhỏ để đòi lại từng món.
Căn phòng tối đã khiến cậu hiểu sâu sắc rằng, trả thù Thẩm Ký phải chú tâm, dụng tâm, cũng không thể thô bạo, vậy sẽ chỉ làm y cảm thấy sảng khoái. Chỉ mỗi nỗi đau thể xác thì không đè ép được sự ngông cuồng tự đại của y. Sếp tổng độc đoán cho đến chết vẫn là sếp tổng độc đoán.
“Trước đây gọi anh ta thế nào, đi qua đó vẫn gọi như vậy.” Giao Bạch cũng đã mất sức lực để diễn kịch, ủ rũ nói.
Trần Nhất Minh không khỏi giật giật mí mắt. Đối với một người đứng đầu gia tộc tại vị nhiều năm bị chính con trai ruột tiếm đoạt quyền lực, việc lại bị người khác gọi là “Chủ tịch” thật quá trào phúng, như một truyện cười.
“Đúng rồi.” Giao Bạch nói, “Anh tìm tin tức về cuộc họp báo của Thẩm thị trên điện thoại, cho anh ta xem con trai mình, chắc chắn anh ta cũng nhớ lắm đấy.”
Trần Nhất Minh ngậm miệng không trả lời được.
“Còn cả video bữa tiệc tối hôm đó.” Giao Bạch ngẫm nghĩ rồi bổ sung, cậu mỉm cười với Trần Nhất Minh, “Đều có phóng viên quay chụp nhỉ?”
Trần Nhất Minh nghiêm mặt: “Ừm.”
“Thế cứ làm vậy đi.” Giao Bạch không dựa được nữa, cậu gọi Trần Nhất Minh chỉnh đầu giường hạ xuống, nằm xong mới nói thêm, “Anh mua một chiếc đèn pin khác như thế, đút trong túi mang theo.”
Trần Nhất Minh khựng lại. Đánh giá những điểm ban nãy, cách Giao Bạch trả đũa người khác đều là đâm vào tim chứ không bạo lực.
Bây giờ tại sao...
Khi ấy Giao Bạch ở trong lồng sắt đã nói muốn mua chiếc đèn pin lớn hơn, Trần Nhất Minh chỉ nghĩ cậu tự phát tiết nhằm cho bản thân sức mạnh.
Lẽ nào thật sự phải làm như vậy? Hay là muốn gã động thủ? Trần Nhất Minh hơi kháng cự.
“Nghĩ gì thế, không phải là bảo anh cho anh ta ăn đồ chơi kia. Ông đây là người, anh ta là phân, không phải đồng loại.” Giao Bạch ha ha, “Tôi muốn anh nói cho anh ta biết là anh đã hợp tác với tôi ra sao, đừng bỏ sót bất kỳ chi tiết nào.”
“Lúc đi nhớ ghi âm, anh biểu hiện tốt một chút, sẽ có càng nhiều lựa chọn những địa phương nhỏ có thể đi hơn.” Giao Bạch ngoài cười nhưng trong không cười, “Tôi sẽ nhờ người dẫn anh đi gặp ông chủ của anh, trợ lý Trần, trông cậy vào anh đấy.”
Trần Nhất Minh xoay người đi ra ngoài, Thích Nhị ngoài cửa nhanh chóng tiến vào, ghé vào tai Giao Bạch nói: “Cậu Bạch, Thích gia ở bên kia.”
Giao Bạch định hỏi về “Bên kia”, song lời nói vọt tới cổ họng thì cậu đã có đáp án.
Thích Nhị nhỏ giọng nói: “Thích gia vẫn chưa bao giờ qua bên kia, là vì tình trạng sức khỏe của cậu hôm nay khá hơn chút, ngài ấy mới đi. Theo như các anh em bên kia kể, nửa đường ngài nhận một cú điện thoại, sắc mặt rất tệ, có lẽ,“
“Có lẽ có liên quan đến chuyện họ Thẩm thương tổn cậu.” Thích Nhị nói ra suy nghĩ của mình.
Giao Bạch trầm ngâm phút chốc rồi bảo Trần Nhất Minh: “Qua vài ngày nữa anh hẵng đi.”
Trần Nhất Minh đáp lời rời khỏi. Người không vì mình, trời tru đất diệt, ông chủ cũ của gã đã ngã, chung quy gã phải tính toán tìm lối ra cho mình.
Cuộc trò chuyện giữa Giao Bạch và Trần Nhất Minh đã tiêu tốn phần lớn năng lượng của cậu, thậm chí ăn cơm cũng nhai chậm lại.
Thích Nhị thấy Giao Bạch có tâm trạng không tốt nên lấy điện thoại ra, mở tin nhắn Khương Yên gửi.
Khương Yên đã đến chỗ ở, đó là ngôi nhà mà anh ta và ban nhạc thuê lại, cải tạo từ nhà để xe, rất thời thượng rất lớn. Anh ta quay video gửi cho Thích Nhị đã trao đổi cách thức liên lạc, kèm thêm tin nhắn.
- Lão Nhị, anh cho tình yêu của tôi xem video này đi.
- Chờ cậu ấy xuất viện, hoan nghênh cậu ấy đến ở.
Thích Nhị ấn vào video, mắt liếc hai chữ “Lão Nhị(1)”, cơ ngực cường tráng rung rung: “Cậu Bạch, cậu có thể trở thành bạn bè với Khương Yên, tôi đây thật bội phục.” Điều bội phục nhất chính là, anh Chẩm cũng có thể nhẫn nhịn. Có lẽ do Giao Bạch không nhiều bạn bè, anh Chẩm không muốn làm cậu tức giận buồn bã.
(1) Lão nhị 老二 là slang bình thường ám chỉ bộ phận sinh dục nam.
“Đều là tùy duyên.” Giao Bạch nhìn cách bài trí nhà trong video, phong cách phóng khoáng ập vào mặt. Sống ở đó, cậu sẽ cảm thấy thư thái dễ chịu.
“Không xem nữa.” Cậu nói.
Thích Nhị cất điện thoại: “Thế ăn thêm một chút nhé?”
“Ăn.” Giao Bạch hếch cằm. Nhất định phải ăn, nếu ăn no rồi ảnh hưởng đủ rồi, chưa biết chừng cậu sẽ có thể xuống giường sớm.
Trước khi hoàn thành nhiệm vụ sửa chữa cơ thể, cánh tay và chân phải của cậu đều phải điều trị phục hồi chức năng.
Chẳng những hủy dung mà còn bị què, mịa.
Mắt cá chân cũng phải phẫu thuật laser. Đến lúc đi, dùng thứ gì đó che lên vậy.
Khi Thích Nhị đút cơm canh cho Giao Bạch lần nữa, trong một khoảnh sân đổ nát ở ngoại ô Tây Thành, Thích Dĩ Lạo liên tục đá Thẩm Ký trên đất mấy cú. Hắn đã thay chiếc áo sơ mi trắng, mặc bộ đồ công sở màu xám đậm quen thuộc với chiếc cà vạt bị giật xuống quấn trong tay, cổ áo mở rộng, để lộ cần cổ và xương quai xanh hiếm thấy.
Thẩm Ký bị đá nằm rạp trên mặt đất, ho ra máu: “A Lạo, anh đưa con tôi lên vị trí cao, không sợ nó đối phó anh như đã đối phó với tôi à?”
Thích Dĩ Lạo đá vào bụng Thẩm Ký.
“Nể tình quen biết nhiều năm, tôi nhắc nhở anh một câu,“ Thẩm Ký nhe ra hàm răng nhuốm máu, cười quỷ dị, “Đứa con trai kia của tôi được di truyền gene của tôi, sinh ra đã có tính độc chiếm. Hơn nữa thế giới của nó cằn cỗi đáng thương, bạn bè lác đác cũng xem như quý giá... Khụ... A...”
Thích Dĩ Lạo đạp vào đầu y, giày da cứng giẫm lên sống lưng nhấp nhô của y, chậm rãi di chuyển xuống, dừng trên xương cụt của y, nghiền hết cái này đến cái khác.
“Ôi, xem những video giám...” Đôi môi chảy máu của Thẩm Ký nhướng lên một độ cong miệt thị, y chưa nói xong đã bị một chiếc cà vạt siết cổ, luồng sức mạnh đó túm đầu y lên cao, sau đó đập mạnh xuống.
“Ầm“. “Ầm“. “Ầm“.
Tiếng trán va vào mặt đất gập ghềnh vang lên rất đều đặn, tiết lộ sự tự kiềm chế cuối cùng của một người sắp mất kiểm soát.
Bằng không, hắn sẽ giết người.
Thích Dĩ Lạo vứt chiếc cà vạt bẩn thỉu đi, xắn ống tay áo tuột xuống, vuốt mái tóc đen xõa ra sau, hít vài hơi thô bạo, trong miệng tràn ngập mùi rỉ sắt nồng nặc.
Người bình thường khó có thể hoàn toàn phân biệt nhìn ra những vết thương trên người Giao Bạch được tạo thành thế nào, nhưng hắn có thể.
Biết là một chuyện, xem hình ảnh tương ứng lại là một chuyện khác.
Trên đường đến đây, Thích Dĩ Lạo nhận được một số đoạn phim giám sát, là người hắn phái đi tra xét thư phòng của Thẩm Ký tìm thấy.
Trong hình toàn là...
Một ngụm máu dâng lên trong cổ họng Thích Dĩ Lạo, hắn cúi xuống túm tóc Thẩm Ký, tiếp tục ấn đầu đối phương xuống đất.
Lượt thứ nhất, bảy mươi cái.
Lượt thứ hai, ba mươi cái.
Lượt thứ ba, chín mươi hai cái.
Lượt thứ tư...
Lượt thứ năm...
“Kiềm chế.”
Cơ bắp cánh tay dưới ống tay áo của Thích Dĩ Lạo căng cứng đến mức co rút, hắn giật một nắm tóc của Thẩm Ký.
Tiếng “ầm ầm” lại vang lên.
Khoảnh đất đó đã bị máu nhuộm đỏ sẫm.
Chương Chẩm bên cạnh đeo găng tay đấm bốc, hồi lâu không lên tiếng. Thẩm Ký bị người của Thẩm Nhi An đưa tới Tây Thành đã được một thời gian, vẫn luôn là bọn họ chạy tới luyện quyền chân, luyện xong gọi nhân viên y tế tới khám qua, bảo đảm Thẩm Ký không chết, tương lai còn dài.
Hôm nay anh ba đến đây lần đầu tiên.
Thẩm Ký đã nói điều gì đó kích thích anh ba. Một khả năng hiện lên trong đầu Chương Chẩm, hô hấp gấp gáp, hàm răng vang lạch cạch.
“Là video giám sát những ngày Tiểu Bạch bị giam cầm.” Thích Dĩ Lạo không giấu anh, không che giấu nổi, “Đã bị tôi huỷ rồi.”
Chương Chẩm quay đầu đi tìm gậy sắt rồi đỏ mắt xông tới.
Thích Dĩ Lạo giơ tay: “Đưa cho tôi.”
Chương Chẩm siết thanh gậy sắt, đầu ngón tay lạnh ngắt.
“A Chẩm.” Thích Dĩ Lạo gọi, mùi máu tanh trong hơi thở hắn càng thêm nồng, nhịp tim cũng chậm lại, thân thể khó chịu làm sắc u ám nham hiểm phủ kín giữa chân mày hắn.
Chương Chẩm run tay, chậm rãi đưa gậy sắt cho anh ba.
Như thể giao ra vũ khí có thể cho anh báo thù rửa hận, cùng hy vọng giúp anh có thể sống tiếp.
Thích Dĩ Lạo cầm lấy thanh sắt, giơ lên vung mạnh vào xương cụt của Thẩm Ký.
Thẩm Ký không kịp gào thét đã ngất xỉu vì đau.
Thích Dĩ Lạo ném thanh sắt đi, sau đó lấy ra bật lửa và hộp thuốc lá từ trong túi quần tây, đây là bao thuốc thứ ba của hắn trong ngày hôm nay.
Mùa thu năm nay, lượng thuốc hắn hút mỗi ngày đều nhiều hơn những năm trước.
Thích Dĩ Lạo châm một điếu thuốc, máu loãng trong miệng nhiễm mùi nicotin. Hắn rũ mắt nghiêng đầu, cổ họng lăn lăn, ánh mắt xuyên qua làn khói lơ lửng, rơi vào nấm mồ trong sân nhỏ.
Chỗ đó mới trồng bụi cây thấp bé, bao quanh ngôi mộ.
Chương Chẩm nhặt gậy sắt lên, phát hiện anh ba nhìn nơi ấy, toàn thân anh cứng đờ, như đứa trẻ làm sai sợ bị phụ huynh quở mắng.
Nấm mồ mới được đào tuần trước, bên trong là lọ tro cốt của lão phu nhân họ Thẩm.
Tuần này Thẩm Ký đều bị ép ăn uống, muốn y ăn nhiều bài tiết nhiều.
Những thùng đựng phân trong khoảng sân nhỏ đã bị dỡ bỏ, không có nhà vệ sinh, trơ trọi, xung quanh mộ chỉ trồng cây cỏ để che bớt thứ bẩn thỉu.
Thẩm Ký hoặc bài tiết ở nơi không có gì che chắn, hoặc là vào trong bụi cây phía phần mộ, có thể che khuất vật bài tiết của y, y chọn một trong hai, chọn cái sau.
Mùi hôi thối chỗ phần mộ bốc lên ngút trời.
Trong mắt Chương Chẩm lóe lên tia sáng tâm lý bất ổn, toàn thân căng cứng, lọ thuốc trong túi đè lên cơ chân của anh.
Thích Dĩ Lạo hút thuốc: “A Chẩm, sau này cậu cố gắng đừng lại tới đây nữa.”
Gò má giơ xương của Chương Chẩm nổi lên màu đỏ kích động: “Anh ba, Trần Nhất Minh nói trong lồng sắt Bạch Bạch có cái thùng dùng để... Tại sao em không thể...”
Thích Dĩ Lạo nghiêng đầu nhìn anh: “Tôi sợ cậu đến nhiều sẽ rơi vào không ra được.”
Cuối cùng, hắn nói: “Tiểu Bạch hy vọng cậu tích cực trị liệu.”
Sau khi nghe nửa câu, bả vai gầy của Chương Chẩm lập tức sụp xuống. Dưới lớp quần áo trống rỗng, cơ thể anh run lên, bàn tay cầm gậy sắt buông lỏng.
Gậy sắt rơi “rầm” một tiếng xuống đất, một mảng tro bụi nhỏ bắn tóe lên mặt giày của anh, quấn lấy vết máu bên trên.
Màu máu giết chóc hơi mờ đi.
Thích Dĩ Lạo sải bước về phía cửa: “Lấy ống dẫn nước, tưới đất trong sân mỗi ngày, đảm bảo đất nhão ra, nhão thành bùn.”
Chương Chẩm theo sau: “Dạ.”
“Tiếp tục tiêm thuốc giãn cơ hàng ngày.” Điếu thuốc bên môi Thích Dĩ Lạo rung rinh.
Chương Chẩm tháo găng tay đấm bốc, nắm chặt hai tay bị luyện tập quá mức. Thuốc kia là phiên bản cải tiến, không những khiến Thẩm Ký không thể tự sát phản kháng, mà còn có thể cho phép y đi tới đi lui chỗ mộ phần, thăm mẹ ruột y.
“Bắt đầu từ ngày mai, không được cho anh ta thức ăn, nhịn đói ba ngày.” Thích Dĩ Lạo bước qua ngưỡng cửa, “Ba ngày sau, một ngày ba bữa đưa đầy đủ.”
Chương Chẩm còn chưa đáp lại đã nghe anh ba nói một câu.
“Đổ thức ăn vào cùng một chỗ đất bùn, không cần dọn dẹp.”
Vài ngày sau, khi Trần Nhất Minh đến đó, gã nhìn thấy một bãi thức ăn mà thậm chí heo còn không ăn.
Thức ăn thừa trộn lẫn với thức ăn mới, gần đây nhiệt độ hơi cao nên mùi rất chua rất thối.
Trần Nhất Minh tìm thấy ông chủ của mình bên cạnh nấm mồ.
Cựu thủ lĩnh giới kinh doanh Nam Thành ngồi ở đó, mái tóc trước đây luôn được vuốt sáp và chải ngược dài ra rất nhiều, như một kẻ man rợ, trên người y là sơmi và quần mặc từ mấy tháng trước, không nhìn ra màu sắc, cũng không cách nào đến gần, quá nặng mùi.
Trần Nhất Minh đi bước nào nôn bước nấy. Gã bội phục những người quyền đấm cước đá Thẩm Ký, họ đã chịu đựng như thế nào khi ở gần như vậy? Có lẽ bọn họ bịt miệng mũi, đánh xong liền tắm rửa.
Cựu chủ tịch Thẩm thị tuấn lãng cao lớn, nam thanh nữ tú liên tục bò lên giường y, lúc này y dơ bẩn xấu xí, ăn mày ven đường cũng phải bóp mũi nói một tiếng “Ghê tởm“.
Nay không bằng xưa, một trời một vực, vật đổi sao dời.
Trần Nhất Minh thật sự không có dũng khí đến gần. Gã đứng ở một nơi tránh gió, gọi một tiếng: “Chủ tịch.”
Người đang quay lưng lại với gã bỗng cứng đờ, một nắm bùn đập về phía gã.
Trần Nhất Minh né tránh.
Đây là lần đầu tiên gã trốn tránh suốt ngần ấy năm đi theo Thẩm Ký.
Cảm xúc không thể diễn tả bằng lời, Trần Nhất Minh cũng không có nhiều vui sướng, dù sao năm ấy được gia nhập vào Thẩm thị là giấc mộng của gã, trở thành một trợ lý của chủ tịch càng là thời khắc huy hoàng trong cuộc đời gã, cũng lấy không ít tiền lương lợi ích và hư vinh. Gã chỉ cảm thấy, cuộc sống là một vở kịch.
Thẩm Ký vẫn luôn quay lưng lại với Trần Nhất Minh.
Trần Nhất Minh nghĩ thầm, Giao Bạch bảo gã đến chuyến này, hiệu quả hơn bất kỳ sự trả thù nào đến từ bất kỳ ai.
Nhìn xem, người cấp trên cũ trịch thượng, nhìn xuống vạn vật hiện tại cũng không dám đối mặt với gã.
Một con chó săn quỳ nhiều năm đã đứng lên, nhưng chủ nhân lại trở thành một con chó.
Đối với chủ nhân, đây là sự sỉ nhục lớn nhường nào.
Cách một khoảng, Trần Nhất Minh quét một vòng khắp người Thẩm Ký, Giao Bạch không đòi lại tất cả những nỗi khổ mà cậu từng chịu đựng, nhưng người khác sẽ không nghĩ như vậy.
Quét một hồi, Trần Nhất Minh cho ra một kết luận đơn giản, Thẩm Ký không thảm bằng Giao Bạch. Lúc đó trong lồng sắt, Giao Bạch không được chữa trị, song Thẩm Ký ở đây lại được nhận trị liệu.
Người nhà họ Thích muốn Thẩm Ký sống lâu.
Phần lớn những đau khổ mà Giao Bạch phải gánh chịu năm ngoái đều không được kể cho Chương Chẩm.
Nghĩ đến mục đích tới nơi này, Trần Nhất Minh bật ghi âm, chủ động kể về kế hoạch của mình và Giao Bạch. Gã nói rất cặn kẽ, tiết lộ những lời cà khịa của Giao Bạch trong quá trình hành động.
Là một trợ lý thâm niên, Trần Nhất Minh rất biết phỏng đoán lòng người, nhất là tâm tư của sếp mình, quen tay hay việc, làm biết bao năm, hơn nữa trí nhớ của gã cũng tốt, trực tiếp tường thuật gần như hoàn chỉnh từng cảnh một.
Lưng Thẩm Ký còng xuống, tiếng hít thở nặng nề hỗn loạn, trong cổ họng đè ép bật ra sự căm hận khi bị đùa bỡn như kẻ ngu si, y giống một con quái vật già bị nhốt dưới đáy biển, bất lực và phẫn nộ.
“Chính là chiếc đèn pin này.” Trần Nhất Minh ném đèn pin mới mua qua, “Lúc đó tôi đã đề nghị, anh vừa ra khỏi lồng sắt là tôi sẽ báo cáo nói dấu vết bị bại lộ, bỏ qua phần đèn pin. Giao Bạch nói không được. Nếu cậu ta vẫn nguyên vẹn, không bị nứt ra, thì dù chuyển đến chỗ khác, anh vẫn sẽ yêu cầu tôi hoặc đám vệ sĩ chạm vào cậu ta, đến lúc đó cậu ta sẽ không đánh lừa được.”
“Cút!” Thẩm Ký gào thét.
Nếu là trước đây, Trần Nhất Minh chắc chắn đã cút, nhưng lúc này gã không nhúc nhích: “Chủ tịch, xưa nay Giao Bạch chưa bao giờ lạt mềm buộc chặt với anh, là chính anh lừa dối bản thân thôi.”
“Những bạn giường tình nhân trước đây của anh, tuy tính cách hoạt bát sẽ gây chuyện, nhưng cũng không dám thật sự vi phạm mệnh lệnh của anh, bọn họ vẫn sẽ say đắm anh.” Trần Nhất Minh nói, “Anh lừa gạt mình, là vì anh không thể chấp nhận trên cõi đời này có người không thần phục trước quyền thế của anh. Sau khi anh nhọc lòng trải qua một bài học, nhận ra mình động tâm, trao cho cái gọi là đặc quyền, cậu ta không đáp lại sự động tâm của anh, không rũ cổ xuống mặc anh cắn xé, mà trái lại, còn có nhân cách độc lập, kiên quyết không làm vật phụ thuộc của anh. Đây là nguyên nhân sâu xa khiến anh không buông bỏ Giao Bạch, lại làm ra những chuyện không phù hợp với thân phận của mình lần nữa.”
Ngừng một chút, Trần Nhất Minh nhẹ nhàng nói: “Tổng kết lại chính là một câu châm ngôn, thứ không chiếm được mới là tốt nhất.”
Thẩm Ký như bị người khác tàn nhẫn chặt cột sống mấy lần, vô thức phản bác: “Cậu biết cái gì, tôi yêu cậu ta!”
Da mặt Trần Nhất Minh giật giật, gã run rẩy tuôn ra những lời năm ngoái đã muốn nói: “Chủ tịch, không phải loại dục vọng chiếm hữu nào cũng là yêu, mà có cả tính độc chiếm dành cho đồ chơi thú cưng.”
Thẩm Ký bỗng xoay đầu ra sau rồi giữa chừng quay trở lại, một giọng nói vang lên sau lưng y, “Trong một mối quan hệ, tình yêu và tình dục không thể tách rời.”
“Tại sao không thể tách rời?” Thẩm Ký hung dữ nhíu chặt lông mày, hơi thở hôi hám rối loạn. Y nói điều gì đó, như thể bắt đầu giảng bài cho cả thế giới phải giải đáp.
Trần Nhất Minh tập trung lắng nghe một đoạn, sắp xếp đại khái chính là, đó là xã giao bình thường, gặp dịp thì chơi, nuôi mấy người là nhằm giải tỏa mặt sinh lý.
Ở cấp độ của y, hễ có đầy đủ chức năng ai không nuôi người chứ, điều này không liên quan gì đến tình cảm.
Nghe mấy câu này, Trần Nhất Minh không hề bất ngờ, giảng đạo lý cho người cực độ tự cao tự đại tương đương với lãng phí nước bọt, huống hồ gã cũng không đến để làm giáo viên.
Không lâu sau, có tiếng huyên náo vang lên.
Điện thoại Trần Nhất Minh phát video về buổi họp báo của Thẩm thị, gã mở âm lượng mức tối đa: “Chủ tịch, Thẩm thị đã thay hình đổi dạng rồi.”
Trong video là phóng viên đặt câu hỏi và Thẩm Nhi An trả lời, y thong dong bình tĩnh, không lắp bắp.
Bản thảo phỏng vấn được đưa cho y trước, y đã chuẩn bị sẵn.
Trong số những câu hỏi đó có những câu nhắm vào tật nói lắp của Thẩm Nhi An, y mặc phóng viên hỏi, chứng tỏ y muốn bộc lộ khuyết điểm của mình với thế giới bên ngoài.
Khi trả lời, Thẩm Nhi An nói mình đã mời giáo viên, sẽ sửa lại.
Vì vậy, một chủ tịch hơi nói lắp không phải là hoàn toàn không thể tiếp tục, chỉ cần chịu bỏ công sức.
Thái tử gia họ Sầm trẻ tuổi, chủ tịch mới của Thẩm thị còn trẻ hơn.
Một nửa đất đai trong giới kinh doanh đã được trao cho những người trẻ tuổi. Dòng máu mới gia nhập sẽ mang lại hiệu quả bất ngờ.
Chiếu xong video buổi họp chiêu đãi, Trần Nhất Minh mở video bữa tiệc. Gã không quan tâm đến phản ứng của Thẩm Ký, trút sạch hết kịch bản mà mình đã viết và học thuộc lòng ra.
Đó đều là những đối tác làm ăn đã kết giao với Thẩm Ký nhiều năm, tất cả họ đều tham dự bữa tiệc tối hôm ấy và bày tỏ lập trường của mình đối với Thẩm Nhi An. Ngay cả lão gia tử nhà họ Chử cũng có mặt.
Thích Dĩ Lạo cũng xuất hiện. Điều này tương đương với việc chia phe cổ vũ cho Thẩm Nhi An.
Thẩm Nhi An lên nắm quyền, thế tới mãnh liệt, nhân viên Thẩm thị lưu động quy mô lớn, một nhóm nhân tài mới được tuyển vào.
Toàn bộ sự nghiệp mà Thẩm Ký kinh doanh nửa đời đã trở nên trống rỗng.
Thẩm Ký nằm nhoài trên bụi cây, nỗi căm hận méo mó và không cam lòng bò đầy lên khuôn mặt trũng sâu bẩn thỉu, toàn thân co giật.
Trần Nhất Minh bỏ điện thoại vào túi: “Chủ tịch, bao năm qua tôi đã rất nhiều lần muốn nói với anh rằng, tự tin thái quá là vết thương trí mạng, anh có kết cục ngày hôm nay, đều là do anh gieo gió gặt bão, không thể trách người khác.”
Thẩm Ký nắm lấy bụi cây, loạng choạng đứng dậy, từ từ thẳng cột sống bị thương của mình rồi đi về phía phòng nhỏ. Y vậy mà lại rơi vào tình cảnh bị một con chó săn giảng giải đạo lý, biểu đạt sự đồng cảm với mình.
“Làm con, làm cha, làm bạn bè, làm kim chủ, làm người nắm quyền, anh đều thất bại, không có gì thành công!” Trần Nhất Minh cao giọng, mang theo lưỡi dao trong từng con chữ.
Thẩm Ký còn chưa ưỡn thẳng lưng đã run lên, y lảo đảo, cắm đầu rơi thẳng xuống rãnh nước hôi hám trước chân.
Một con chuột lông xám sợ hãi bỏ chạy, nhưng thấy người trong rãnh nước thối bất động, nó liền bơi tới, nhảy lên ngửi ngửi rồi vụt đi như thể chê bai.
Cửa phòng bệnh khép hờ, Giao Bạch thoáng nhìn Trần Nhất Minh bên ngoài, không rõ đã đứng ở đó bao lâu.
Giao Bạch không lập tức cho Trần Nhất Minh tiến vào, mà trò chuyện với bác sĩ trước, trả lời câu hỏi một cách hợp tác. Chờ bác sĩ đi khỏi, Giao Bạch vẫn phớt lờ Trần Nhất Minh đang nhìn vào trong phòng bệnh. Cậu gọi Thích Nhị tiến vào để chuẩn bị cơm cho mình.
Thức ăn không tới từ nhà ăn của bệnh viện, cũng không phải do dì Liễu chuẩn bị, mà là Chương Chẩm nấu cho cậu ở nhà bếp công ty, bảo quản ở nhiệt độ bình thường, đến giờ sẽ nhờ người đưa qua.
Chương Chẩm thậm chí không tin nổi dì Liễu, người đã nhìn anh lớn lên.
Thích Nhị giúp Giao Bạch điều chỉnh đầu giường nâng lên: “Cậu Bạch, hôm nay không thể lại cho chúng tôi uống canh hải sản nữa, anh Chẩm phê bình chúng tôi cũng không sao, quan trọng là tâm trạng của anh ấy...”
Thích Nhị ngập ngừng, mấy kẻ phản bội kia không những làm đại ca thất vọng tột cùng, mà còn giáng cho họ một đòn nặng nề.
Đồng sinh cộng tử ngần ấy năm, giữa anh em cùng đánh rắm đánh quyền ấy vậy mà lại có người ngoài, ngấm ngầm giở trò với bọn họ, đây là cú tát của ông trời dành cho họ.
Đại ca lớn lên ở nhà họ Thích, lăn lộn cùng Thích gia. Trong hoàn cảnh ấy, anh vẫn cất giữ tấm lòng thuần khiết thiện lương rất mâu thuẫn, nắm đấm tàn nhẫn tim không tàn nhẫn. Lần này anh mắc bệnh, tất cả mọi người có thể thông cảm. Họ cũng có thể đáp lại một cách thản nhiên và cả khó chịu khi đại ca nhìn qua với ánh mắt đề phòng và soi mói.
Điểm khó chịu, không phải do bị hoài nghi, mà là vì sang chấn tâm lý của đại ca.
Nghe đâu sẽ theo suốt đời, chỉ có thể giảm bớt chứ không thể loại bỏ tận gốc.
Thích Nhị cau đôi lông mày đen rậm, khẩn cầu nhìn Giao Bạch.
“Được rồi, tôi uống.” Giao Bạch nói.
“Ôi!” Thích Nhị vội chống bàn nhỏ lên. Kể từ khi đại ca bị phản bội, Thích gia đã mở cuộc thanh lọc nội bộ lớn, tất cả những người ở lại đều là thân tín tuyệt đối.
Thông qua nhiều lần sát hạch trổ hết tài năng, anh ta mới được phân cho công việc đút cơm, không biết những anh em khác hâm mộ nhường nào.
Bởi công việc này có thể chứng minh đại ca tin tưởng và công nhận anh ta.
Thích Nhị xúc một thìa cơm kèm đồ ăn, đưa đến bên miệng Giao Bạch: “A.”
Giao Bạch há mồm, cậu đã quen với phương pháp đút ăn cho trẻ em của Thích Nhị. Đúng, đã thành quen, cậu kéo kéo chiếc yếm vịt vàng trước người!
“Trần Nhất Minh.” Giao Bạch gọi, “Vào đi.”
Trần Nhất Minh ở ngoài phòng bệnh thở phào, mở cửa bước vào. Đối tác của gã là Giao Bạch, những chuyện đã hứa trong thỏa thuận cũng chỉ có Giao Bạch mới có thể thực hiện được, vị nhà họ Thích và Chương Chẩm sẽ không quan tâm tới gã.
Mùa thu năm nay, rất nhiều người sống một ngày bằng một năm, bao gồm Trần Nhất Minh. Gã vẫn luôn bị giam trong một khách sạn rẻ tiền gần bệnh viện, dưới sự trông giữ của hai người họ Thích, đây là chuyện tốt đối với gã.
Có nhà họ Thích ở đây, kẻ thù của Thẩm Ký cũng không thể đụng vào gã.
Điều kiện tiên quyết là vẫn có thể cứu được Giao Bạch.
Nếu Giao Bạch chết, Trần Nhất Minh sẽ chết theo. Thỏa thuận gì cũng không tạo ra bất kỳ tác dụng nào.
Trần Nhất Minh sợ Giao Bạch không sống sót, nên thỉnh thoảng hỏi thăm từ người trông coi mình. Gã biết đại khái Giao Bạch đã trải qua bao nhiêu lần giải phẫu, bị cấp cứu trở về bao nhiêu lần.
Không ra được, cũng cắt đứt liên lạc với thế giới bên ngoài, Trần Nhất Minh rất bị động, tất cả những gì gã có thể làm chính là chờ đợi. Gã tưởng phải tới mùa đông mới có tin tức.
Điều bất ngờ chính là, cuối mùa thu, gã đã đợi được đến lúc vết thương của Giao Bạch chuyển biến tốt, muốn gặp mình.
Trần Nhất Minh vừa bước vào đã nghe thấy Giao Bạch hỏi, “Đèn pin đâu?”
Không phải chưa từng nghĩ tới mở đầu là câu hỏi này, nên gã xem như bình tĩnh: “Ở chỗ chủ tịch Thích.”
Giao Bạch nhanh chóng nuốt con tôm nõn trong miệng xuống: “Sao anh lại đưa cho anh ấy?”
Trần Nhất Minh gãi mi tâm, gã theo Thẩm Ký nhiều năm, kinh nghiệm tích lũy đã cố định, cách xử sự toàn nhằm ứng phó Thẩm Ký.
Theo tác phong của Thẩm Ký, nếu tình nhân được sủng ái bị kẻ khác ép phải dùng đèn pin, y nhất định sẽ nhét một cây đèn pin vào trong miệng người kia, đích thân ra tay.
Sau đó y sẽ ném chiếc đèn pin đẫm máu xuống đất để đối phương liếm sạch sẽ.
Trần Nhất Minh từng bắt gặp Thẩm Ký làm chuyện tương tự, cụ thể mấy lần gã không nhớ rõ, lần gần đây nhất là trừng phạt Tri Ý. Thẩm Ký dùng gậy golf đập nát khuôn mặt có một góc độ nào đó giống Giao Bạch, còn hại mẹ mình tắt thở, đồng thời y nhét những mỹ phẩm mà bình thường được sử dụng để hóa thành Giao Bạch vào trong miệng anh ta.
Lúc đó Tri Ý bị đánh không ra hình thù gì, Thẩm Ký ấn đầu anh ta, muốn anh ta liếm mỹ phẩm.
Tri Ý chưa kịp liếm xong đã bị kéo ra nghĩa trang, đổ máu.
Trần Nhất Minh có mặt trong suốt quá trình đó.
Vì vậy, khi thay đổi nơi ẩn náu, Trần Nhất Minh bèn tìm một chiếc túi đựng đèn pin, nguyên bản nguyên gốc.
Ngày ấy Giao Bạch rách nát được đưa đi bệnh viện cấp cứu, Trần Nhất Minh cũng bị áp giải lên xe, trên đường gã kể về sự hợp tác của mình với Giao Bạch, bao gồm chuyện đèn pin.
Thích Dĩ Lạo đang hộc máu, Chương Chẩm đang khóc, thâm tâm gã không biết họ đã nghe lọt bao nhiêu.
Đến bệnh viện, Giao Bạch tiến vào phòng giải phẫu, Thích Dĩ Lạo và Chương Chẩm theo sau, Trần Nhất Minh ở chỗ rẽ cùng tầng, có vài người nhìn chằm chằm gã.
Ngửi mùi cái chết và sự sống mới độc nhất vô nhị của bệnh viện, Trần Nhất Minh đột nhiên tỉnh táo lại, Thích Dĩ Lạo không phải là Thẩm Ký, sự trả thù của hắn không cần dùng đến đèn pin.
Hẳn là thế.
Trần Nhất Minh cũng không chắc chắn trăm phần trăm, dù sao phần lớn quý ông giới thượng lưu là kẻ mắc bệnh, về mặt tâm lý hoặc tinh thần.
Thích Dĩ Lạo là đại biểu của nhóm quý ông, từ trước đến nay ôn hòa lễ độ bình dị gần gũi, rất hiếm khi nổi giận, ai biết hắn có ham mê lập dị nào được ẩn giấu kỹ lưỡng hay không.
Ngộ nhỡ Thích Dĩ Lạo nhắc tới đèn pin, vậy nếu gã đánh mất rồi thì biết đi đâu tìm đây?
Cũng bởi một chút xíu không chắc chắn ấy, cuối cùng Trần Nhất Minh vẫn không vứt cây đèn pin đi, mà rửa sạch nó bằng nước rửa tay của bệnh viện. Thích Dĩ Lạo cuồng sạch, gã biết điều này.
Sau khi Trần Nhất Minh xuất hiện ngoài cửa phòng mổ, lấy đèn pin ra rồi nói xong những câu mình đã chuẩn bị sẵn, gã vui mừng vì mình đã không ném nó vào thùng rác.
Bởi lúc Thích Dĩ Lạo cầm chiếc đèn đi, gân xanh trên mu bàn tay hắn nổi lên đáng sợ.
Có lẽ cựu chủ tịch Thẩm thị đã trải qua cuộc sống ăn đèn pin mỗi ngày.
“Anh đưa khi nào?”
Nghe câu hỏi của Giao Bạch, Trần Nhất Minh thu lại dòng suy nghĩ: “Cái đêm mà cậu rơi xuống từ tòa nhà.”
Trên mặt Giao Bạch tràn đầy “móa nó”: “Chương Chẩm thì sao, có biết không?”
Trần Nhất Minh đáp: “Có mặt ở đó.”
Giao Bạch nhíu mày nhìn nấm trong bát súp, thế mà hai người kia không nhắc tới một lời.
Những cảm xúc tiêu cực giống như nấm mốc mọc trong lòng, nói ra, bày ra, để nó thấy ánh sáng, nó mới có thể biến mất.
Bí hơi, những vết nấm mốc sẽ chỉ ngày càng dày đặc hơn.
Ừ thì đạo lý là như thế, nhưng không phải lúc nào con người ta cũng làm được, cậu cũng vậy. Những người có thể đạt được mức độ không một chút nấm mốc nào trong lòng đều là thần.
Giao Bạch liếc Thích Nhị đang cầm thìa nhìn chằm chằm miếng bí đỏ với ánh mắt như trừng kẻ thù giết cha: “Anh ra ngoài trước đi.”
Thích Nhị thu vẻ thù hận căm tức, đậy thức ăn lại và dùng ánh mắt cảnh cáo Trần Nhất Minh. Thừa dịp Giao Bạch không chú ý, Thích Nhị còn làm động tác cắt cổ với Trần Nhất Minh.
Trần Nhất Minh điều chỉnh chiếc áo khoác năm mươi tệ hai cái mua ở quầy hàng ven đường. Từ khi ông chủ gã là Thẩm Ký trốn thoát thất bại, gã đã không mặc chính trang nữa. Tất cả đều là quần áo do người nhà họ Thích giám thị gã làm cho gã, gã cứ thế biến từ tinh anh giới thượng lưu thành kẻ lang thang thất nghiệp, theo nhiều nghĩa khác nhau.
Mùi thức ăn thơm nức tràn ngập căn phòng. Giao Bạch thối mặt điều chỉnh yếm đựng thức ăn trước người. Cậu dựa lên đầu giường, bảo Trần Nhất Minh đút cậu hai ngụm nước.
Trần Nhất Minh đút xong, bày tỏ lời cảm thán muộn với người đồng minh này: “Cậu thật tàn nhẫn với chính mình.”
Giao Bạch nhìn thấy sự khó hiểu trong mắt Trần Nhất Minh, không hiểu tại sao cậu có thể không quan tâm bản thân đến vậy. Điều này sai rồi, cậu ra tay được với mình, không phải không quan tâm bản thân, mà ngược lại, cậu làm thế là vì quý trọng chính mình.
Quý trọng cơ hội tái sinh không dễ giành được này.
Giao Bạch chết lúc chuẩn bị bước vào một điểm khởi đầu mới của cuộc đời, lúc sắp chạm tay vào ước mơ của mình, trời mới biết cậu có bao nhiêu oán hận và tiếc nuối.
Cậu có thể kích hoạt tài khoản cá nhân trở thành người chơi nhờ vào sự bùng nổ của ý chí sinh tồn và niềm tin xây dựng ước mơ, có thể thấy được cậu muốn sống đến nhường nào.
“Tôi muốn nói với cậu một tiếng cảm ơn.” Trần Nhất Minh lại nói.
Giao Bạch khoát tay.
Bọn họ nhìn nhau, hai người ngầm hiểu ý.
Vào thời điểm ấy, nếu không có Giao Bạch thuyết phục và hướng dẫn, Trần Nhất Minh sẽ phải chịu đựng cơn buồn nôn để hoàn thành mệnh lệnh mà ông chủ của mình đưa ra. Giây phút Giao Bạch được tìm thấy chính là giờ chết của gã.
Nếu Giao Bạch chết trong lồng sắt, thi thể được phát hiện, bất luận chạy trốn tới nơi nào gã cũng sẽ chết.
Hoặc là bọn họ đàm phán thành công thỏa thuận, dùng đèn pin hỗ trợ, Giao Bạch để Trần Nhất Minh làm, đồng ý với gã các kiểu, “Không sao, cơ thể là của chính tôi, anh cứ việc ra tay, tôi sẽ không trách anh, tôi cũng sẽ nói rõ ràng với anh tôi”, vậy gã vẫn sẽ chết.
Vì tinh thần gã không tốt, căng thẳng, không có kinh nghiệm, ra tay không biết nặng nhẹ, có thể sẽ khiến Giao Bạch chết giữa đường.
Ngay cả khi Giao Bạch thoi thóp một hơi trên tay gã, thế cũng vô ích thôi. Gã không chắc Thích Dĩ Lạo có trách tội gã hay không, nhưng chủ tịch Tiểu Thẩm cùng bệnh nhân tâm thần có kỹ năng siêu quần kia đều sẽ không bỏ qua gã.
Giao Bạch còn sống, là tiền đề để bão táp lắng xuống.
Trong khoảng thời gian này, Trần Nhất Minh ở trong khách sạn nhỏ đã nhiều lần nghĩ đi nghĩ lại, gã không bước theo vết xe đổ của ông chủ, còn tay còn chân, ngày ăn ba bữa, có thể nói là dựa cả vào việc Giao Bạch tiếp tục chống đỡ, mới cứu sống cái mạng của gã.
“Hẳn là thành tựu lẫn nhau.” Đoán được suy nghĩ của Trần Nhất Minh, Giao Bạch làm màu nói.
Trần Nhất Minh: “...”
“Cậu cho người gọi tôi đến, là muốn thực hiện thỏa thuận à?” Thấy Giao Bạch không đề cập tới, Trần Nhất Minh chủ động nhắc chuyện này.
Giao Bạch không trả lời mà hỏi lại: “Không đổi ý chứ?”
Trần Nhất Minh gật đầu.
Giao Bạch lại hỏi: “Anh thật sự muốn sử dụng tài nguyên nhà họ Thích để thoát khỏi cái giới này, đổi tên đổi họ, lấy thân phận mới đến một địa phương nhỏ tìm công việc mình thích, lập gia đình với một cô gái mình thương à?”
“Đúng.” Trần Nhất Minh giữ khuôn mặt nghiêm túc, vô cùng kiên định.
“Với tư cách trợ lý, anh đã leo lên vị trí cao nhất, đã nhìn thấy phong cảnh cao nhất mà nghề nghiệp có thể nhìn thấy, chán ngán cũng là chuyện bình thường.” Giao Bạch ngoài miệng thấu hiểu, trong lòng cà khịa.
Trần Nhất Minh nhìn thấu hồng trần, bằng lòng cởi giáp về quê, củi gạo dầu muối năm tháng bình yên? Cái quần què!!!
Còn chẳng phải là do gã đã đắc tội quá nhiều người suốt những năm tháng làm việc cho Thẩm Ký, lại không thể xác định ông chủ kế tiếp mà mình tìm có thể bảo vệ mình, luôn luôn bảo vệ mình hay không, nên muốn nhân cơ hội rút lui sao!?
Dù sao tiền cũng đủ tiêu, tính mạng quan trọng, không bằng trước tiên tránh đầu sóng ngọn gió, chờ mấy năm sau xem tình hình rồi quyết định hướng đi.
Thời gian trôi qua, Trần Nhất Minh nhận ra điểm bất thường, lấy ra sự sắc bén gã đã tích lũy được từ công việc: “Cậu định thất hứa à?”
“Đúng thì thế nào?” Giao Bạch nhe ra răng nanh nhỏ.
Trên mặt Trần Nhất Minh bao phủ vẻ tức giận vì bị đùa bỡn, nhưng gã lại không làm gì cả, gã không thể làm gì.
“Anh làm nhiều việc ác, là tên rác rưởi.” Giao Bạch cười lạnh, “Có điều, cái gì ra cái đó, anh đã thật sự giúp tôi.”
Trần Nhất Minh không lộ vẻ thả lỏng, gã biết chủ đề này sẽ không kết thúc dễ dàng như vậy.
Quả nhiên, Trần Nhất Minh nghe thấy Giao Bạch nói một câu: “Anh đi gặp anh ta đi.”
“Anh ta” này chỉ ai, không cần nói cũng biết.
Trần Nhất Minh biến sắc.
Giao Bạch hỏi với giọng điệu nghi ngờ: “Trợ lý Trần, tại sao anh lại bày ra cái vẻ mặt này? Chuyện đã xảy ra lâu vậy rồi, chẳng phải anh nên đến gặp ông chủ của anh, để anh ta nhìn thấy anh bình an hay sao?”
Trần Nhất Minh: “...” Giao Bạch muốn bọn họ chó cắn chó, lông đầy miệng.
Giao Bạch nhắm mắt lại. Từ khi tát Thẩm Ký hai cái ở Bắc Thành, cậu phát hiện nó cũng chỉ đến thế, nên cậu lười đối chiếu các món nợ trong cuốn sổ nhỏ để đòi lại từng món.
Căn phòng tối đã khiến cậu hiểu sâu sắc rằng, trả thù Thẩm Ký phải chú tâm, dụng tâm, cũng không thể thô bạo, vậy sẽ chỉ làm y cảm thấy sảng khoái. Chỉ mỗi nỗi đau thể xác thì không đè ép được sự ngông cuồng tự đại của y. Sếp tổng độc đoán cho đến chết vẫn là sếp tổng độc đoán.
“Trước đây gọi anh ta thế nào, đi qua đó vẫn gọi như vậy.” Giao Bạch cũng đã mất sức lực để diễn kịch, ủ rũ nói.
Trần Nhất Minh không khỏi giật giật mí mắt. Đối với một người đứng đầu gia tộc tại vị nhiều năm bị chính con trai ruột tiếm đoạt quyền lực, việc lại bị người khác gọi là “Chủ tịch” thật quá trào phúng, như một truyện cười.
“Đúng rồi.” Giao Bạch nói, “Anh tìm tin tức về cuộc họp báo của Thẩm thị trên điện thoại, cho anh ta xem con trai mình, chắc chắn anh ta cũng nhớ lắm đấy.”
Trần Nhất Minh ngậm miệng không trả lời được.
“Còn cả video bữa tiệc tối hôm đó.” Giao Bạch ngẫm nghĩ rồi bổ sung, cậu mỉm cười với Trần Nhất Minh, “Đều có phóng viên quay chụp nhỉ?”
Trần Nhất Minh nghiêm mặt: “Ừm.”
“Thế cứ làm vậy đi.” Giao Bạch không dựa được nữa, cậu gọi Trần Nhất Minh chỉnh đầu giường hạ xuống, nằm xong mới nói thêm, “Anh mua một chiếc đèn pin khác như thế, đút trong túi mang theo.”
Trần Nhất Minh khựng lại. Đánh giá những điểm ban nãy, cách Giao Bạch trả đũa người khác đều là đâm vào tim chứ không bạo lực.
Bây giờ tại sao...
Khi ấy Giao Bạch ở trong lồng sắt đã nói muốn mua chiếc đèn pin lớn hơn, Trần Nhất Minh chỉ nghĩ cậu tự phát tiết nhằm cho bản thân sức mạnh.
Lẽ nào thật sự phải làm như vậy? Hay là muốn gã động thủ? Trần Nhất Minh hơi kháng cự.
“Nghĩ gì thế, không phải là bảo anh cho anh ta ăn đồ chơi kia. Ông đây là người, anh ta là phân, không phải đồng loại.” Giao Bạch ha ha, “Tôi muốn anh nói cho anh ta biết là anh đã hợp tác với tôi ra sao, đừng bỏ sót bất kỳ chi tiết nào.”
“Lúc đi nhớ ghi âm, anh biểu hiện tốt một chút, sẽ có càng nhiều lựa chọn những địa phương nhỏ có thể đi hơn.” Giao Bạch ngoài cười nhưng trong không cười, “Tôi sẽ nhờ người dẫn anh đi gặp ông chủ của anh, trợ lý Trần, trông cậy vào anh đấy.”
Trần Nhất Minh xoay người đi ra ngoài, Thích Nhị ngoài cửa nhanh chóng tiến vào, ghé vào tai Giao Bạch nói: “Cậu Bạch, Thích gia ở bên kia.”
Giao Bạch định hỏi về “Bên kia”, song lời nói vọt tới cổ họng thì cậu đã có đáp án.
Thích Nhị nhỏ giọng nói: “Thích gia vẫn chưa bao giờ qua bên kia, là vì tình trạng sức khỏe của cậu hôm nay khá hơn chút, ngài ấy mới đi. Theo như các anh em bên kia kể, nửa đường ngài nhận một cú điện thoại, sắc mặt rất tệ, có lẽ,“
“Có lẽ có liên quan đến chuyện họ Thẩm thương tổn cậu.” Thích Nhị nói ra suy nghĩ của mình.
Giao Bạch trầm ngâm phút chốc rồi bảo Trần Nhất Minh: “Qua vài ngày nữa anh hẵng đi.”
Trần Nhất Minh đáp lời rời khỏi. Người không vì mình, trời tru đất diệt, ông chủ cũ của gã đã ngã, chung quy gã phải tính toán tìm lối ra cho mình.
Cuộc trò chuyện giữa Giao Bạch và Trần Nhất Minh đã tiêu tốn phần lớn năng lượng của cậu, thậm chí ăn cơm cũng nhai chậm lại.
Thích Nhị thấy Giao Bạch có tâm trạng không tốt nên lấy điện thoại ra, mở tin nhắn Khương Yên gửi.
Khương Yên đã đến chỗ ở, đó là ngôi nhà mà anh ta và ban nhạc thuê lại, cải tạo từ nhà để xe, rất thời thượng rất lớn. Anh ta quay video gửi cho Thích Nhị đã trao đổi cách thức liên lạc, kèm thêm tin nhắn.
- Lão Nhị, anh cho tình yêu của tôi xem video này đi.
- Chờ cậu ấy xuất viện, hoan nghênh cậu ấy đến ở.
Thích Nhị ấn vào video, mắt liếc hai chữ “Lão Nhị(1)”, cơ ngực cường tráng rung rung: “Cậu Bạch, cậu có thể trở thành bạn bè với Khương Yên, tôi đây thật bội phục.” Điều bội phục nhất chính là, anh Chẩm cũng có thể nhẫn nhịn. Có lẽ do Giao Bạch không nhiều bạn bè, anh Chẩm không muốn làm cậu tức giận buồn bã.
(1) Lão nhị 老二 là slang bình thường ám chỉ bộ phận sinh dục nam.
“Đều là tùy duyên.” Giao Bạch nhìn cách bài trí nhà trong video, phong cách phóng khoáng ập vào mặt. Sống ở đó, cậu sẽ cảm thấy thư thái dễ chịu.
“Không xem nữa.” Cậu nói.
Thích Nhị cất điện thoại: “Thế ăn thêm một chút nhé?”
“Ăn.” Giao Bạch hếch cằm. Nhất định phải ăn, nếu ăn no rồi ảnh hưởng đủ rồi, chưa biết chừng cậu sẽ có thể xuống giường sớm.
Trước khi hoàn thành nhiệm vụ sửa chữa cơ thể, cánh tay và chân phải của cậu đều phải điều trị phục hồi chức năng.
Chẳng những hủy dung mà còn bị què, mịa.
Mắt cá chân cũng phải phẫu thuật laser. Đến lúc đi, dùng thứ gì đó che lên vậy.
Khi Thích Nhị đút cơm canh cho Giao Bạch lần nữa, trong một khoảnh sân đổ nát ở ngoại ô Tây Thành, Thích Dĩ Lạo liên tục đá Thẩm Ký trên đất mấy cú. Hắn đã thay chiếc áo sơ mi trắng, mặc bộ đồ công sở màu xám đậm quen thuộc với chiếc cà vạt bị giật xuống quấn trong tay, cổ áo mở rộng, để lộ cần cổ và xương quai xanh hiếm thấy.
Thẩm Ký bị đá nằm rạp trên mặt đất, ho ra máu: “A Lạo, anh đưa con tôi lên vị trí cao, không sợ nó đối phó anh như đã đối phó với tôi à?”
Thích Dĩ Lạo đá vào bụng Thẩm Ký.
“Nể tình quen biết nhiều năm, tôi nhắc nhở anh một câu,“ Thẩm Ký nhe ra hàm răng nhuốm máu, cười quỷ dị, “Đứa con trai kia của tôi được di truyền gene của tôi, sinh ra đã có tính độc chiếm. Hơn nữa thế giới của nó cằn cỗi đáng thương, bạn bè lác đác cũng xem như quý giá... Khụ... A...”
Thích Dĩ Lạo đạp vào đầu y, giày da cứng giẫm lên sống lưng nhấp nhô của y, chậm rãi di chuyển xuống, dừng trên xương cụt của y, nghiền hết cái này đến cái khác.
“Ôi, xem những video giám...” Đôi môi chảy máu của Thẩm Ký nhướng lên một độ cong miệt thị, y chưa nói xong đã bị một chiếc cà vạt siết cổ, luồng sức mạnh đó túm đầu y lên cao, sau đó đập mạnh xuống.
“Ầm“. “Ầm“. “Ầm“.
Tiếng trán va vào mặt đất gập ghềnh vang lên rất đều đặn, tiết lộ sự tự kiềm chế cuối cùng của một người sắp mất kiểm soát.
Bằng không, hắn sẽ giết người.
Thích Dĩ Lạo vứt chiếc cà vạt bẩn thỉu đi, xắn ống tay áo tuột xuống, vuốt mái tóc đen xõa ra sau, hít vài hơi thô bạo, trong miệng tràn ngập mùi rỉ sắt nồng nặc.
Người bình thường khó có thể hoàn toàn phân biệt nhìn ra những vết thương trên người Giao Bạch được tạo thành thế nào, nhưng hắn có thể.
Biết là một chuyện, xem hình ảnh tương ứng lại là một chuyện khác.
Trên đường đến đây, Thích Dĩ Lạo nhận được một số đoạn phim giám sát, là người hắn phái đi tra xét thư phòng của Thẩm Ký tìm thấy.
Trong hình toàn là...
Một ngụm máu dâng lên trong cổ họng Thích Dĩ Lạo, hắn cúi xuống túm tóc Thẩm Ký, tiếp tục ấn đầu đối phương xuống đất.
Lượt thứ nhất, bảy mươi cái.
Lượt thứ hai, ba mươi cái.
Lượt thứ ba, chín mươi hai cái.
Lượt thứ tư...
Lượt thứ năm...
“Kiềm chế.”
Cơ bắp cánh tay dưới ống tay áo của Thích Dĩ Lạo căng cứng đến mức co rút, hắn giật một nắm tóc của Thẩm Ký.
Tiếng “ầm ầm” lại vang lên.
Khoảnh đất đó đã bị máu nhuộm đỏ sẫm.
Chương Chẩm bên cạnh đeo găng tay đấm bốc, hồi lâu không lên tiếng. Thẩm Ký bị người của Thẩm Nhi An đưa tới Tây Thành đã được một thời gian, vẫn luôn là bọn họ chạy tới luyện quyền chân, luyện xong gọi nhân viên y tế tới khám qua, bảo đảm Thẩm Ký không chết, tương lai còn dài.
Hôm nay anh ba đến đây lần đầu tiên.
Thẩm Ký đã nói điều gì đó kích thích anh ba. Một khả năng hiện lên trong đầu Chương Chẩm, hô hấp gấp gáp, hàm răng vang lạch cạch.
“Là video giám sát những ngày Tiểu Bạch bị giam cầm.” Thích Dĩ Lạo không giấu anh, không che giấu nổi, “Đã bị tôi huỷ rồi.”
Chương Chẩm quay đầu đi tìm gậy sắt rồi đỏ mắt xông tới.
Thích Dĩ Lạo giơ tay: “Đưa cho tôi.”
Chương Chẩm siết thanh gậy sắt, đầu ngón tay lạnh ngắt.
“A Chẩm.” Thích Dĩ Lạo gọi, mùi máu tanh trong hơi thở hắn càng thêm nồng, nhịp tim cũng chậm lại, thân thể khó chịu làm sắc u ám nham hiểm phủ kín giữa chân mày hắn.
Chương Chẩm run tay, chậm rãi đưa gậy sắt cho anh ba.
Như thể giao ra vũ khí có thể cho anh báo thù rửa hận, cùng hy vọng giúp anh có thể sống tiếp.
Thích Dĩ Lạo cầm lấy thanh sắt, giơ lên vung mạnh vào xương cụt của Thẩm Ký.
Thẩm Ký không kịp gào thét đã ngất xỉu vì đau.
Thích Dĩ Lạo ném thanh sắt đi, sau đó lấy ra bật lửa và hộp thuốc lá từ trong túi quần tây, đây là bao thuốc thứ ba của hắn trong ngày hôm nay.
Mùa thu năm nay, lượng thuốc hắn hút mỗi ngày đều nhiều hơn những năm trước.
Thích Dĩ Lạo châm một điếu thuốc, máu loãng trong miệng nhiễm mùi nicotin. Hắn rũ mắt nghiêng đầu, cổ họng lăn lăn, ánh mắt xuyên qua làn khói lơ lửng, rơi vào nấm mồ trong sân nhỏ.
Chỗ đó mới trồng bụi cây thấp bé, bao quanh ngôi mộ.
Chương Chẩm nhặt gậy sắt lên, phát hiện anh ba nhìn nơi ấy, toàn thân anh cứng đờ, như đứa trẻ làm sai sợ bị phụ huynh quở mắng.
Nấm mồ mới được đào tuần trước, bên trong là lọ tro cốt của lão phu nhân họ Thẩm.
Tuần này Thẩm Ký đều bị ép ăn uống, muốn y ăn nhiều bài tiết nhiều.
Những thùng đựng phân trong khoảng sân nhỏ đã bị dỡ bỏ, không có nhà vệ sinh, trơ trọi, xung quanh mộ chỉ trồng cây cỏ để che bớt thứ bẩn thỉu.
Thẩm Ký hoặc bài tiết ở nơi không có gì che chắn, hoặc là vào trong bụi cây phía phần mộ, có thể che khuất vật bài tiết của y, y chọn một trong hai, chọn cái sau.
Mùi hôi thối chỗ phần mộ bốc lên ngút trời.
Trong mắt Chương Chẩm lóe lên tia sáng tâm lý bất ổn, toàn thân căng cứng, lọ thuốc trong túi đè lên cơ chân của anh.
Thích Dĩ Lạo hút thuốc: “A Chẩm, sau này cậu cố gắng đừng lại tới đây nữa.”
Gò má giơ xương của Chương Chẩm nổi lên màu đỏ kích động: “Anh ba, Trần Nhất Minh nói trong lồng sắt Bạch Bạch có cái thùng dùng để... Tại sao em không thể...”
Thích Dĩ Lạo nghiêng đầu nhìn anh: “Tôi sợ cậu đến nhiều sẽ rơi vào không ra được.”
Cuối cùng, hắn nói: “Tiểu Bạch hy vọng cậu tích cực trị liệu.”
Sau khi nghe nửa câu, bả vai gầy của Chương Chẩm lập tức sụp xuống. Dưới lớp quần áo trống rỗng, cơ thể anh run lên, bàn tay cầm gậy sắt buông lỏng.
Gậy sắt rơi “rầm” một tiếng xuống đất, một mảng tro bụi nhỏ bắn tóe lên mặt giày của anh, quấn lấy vết máu bên trên.
Màu máu giết chóc hơi mờ đi.
Thích Dĩ Lạo sải bước về phía cửa: “Lấy ống dẫn nước, tưới đất trong sân mỗi ngày, đảm bảo đất nhão ra, nhão thành bùn.”
Chương Chẩm theo sau: “Dạ.”
“Tiếp tục tiêm thuốc giãn cơ hàng ngày.” Điếu thuốc bên môi Thích Dĩ Lạo rung rinh.
Chương Chẩm tháo găng tay đấm bốc, nắm chặt hai tay bị luyện tập quá mức. Thuốc kia là phiên bản cải tiến, không những khiến Thẩm Ký không thể tự sát phản kháng, mà còn có thể cho phép y đi tới đi lui chỗ mộ phần, thăm mẹ ruột y.
“Bắt đầu từ ngày mai, không được cho anh ta thức ăn, nhịn đói ba ngày.” Thích Dĩ Lạo bước qua ngưỡng cửa, “Ba ngày sau, một ngày ba bữa đưa đầy đủ.”
Chương Chẩm còn chưa đáp lại đã nghe anh ba nói một câu.
“Đổ thức ăn vào cùng một chỗ đất bùn, không cần dọn dẹp.”
Vài ngày sau, khi Trần Nhất Minh đến đó, gã nhìn thấy một bãi thức ăn mà thậm chí heo còn không ăn.
Thức ăn thừa trộn lẫn với thức ăn mới, gần đây nhiệt độ hơi cao nên mùi rất chua rất thối.
Trần Nhất Minh tìm thấy ông chủ của mình bên cạnh nấm mồ.
Cựu thủ lĩnh giới kinh doanh Nam Thành ngồi ở đó, mái tóc trước đây luôn được vuốt sáp và chải ngược dài ra rất nhiều, như một kẻ man rợ, trên người y là sơmi và quần mặc từ mấy tháng trước, không nhìn ra màu sắc, cũng không cách nào đến gần, quá nặng mùi.
Trần Nhất Minh đi bước nào nôn bước nấy. Gã bội phục những người quyền đấm cước đá Thẩm Ký, họ đã chịu đựng như thế nào khi ở gần như vậy? Có lẽ bọn họ bịt miệng mũi, đánh xong liền tắm rửa.
Cựu chủ tịch Thẩm thị tuấn lãng cao lớn, nam thanh nữ tú liên tục bò lên giường y, lúc này y dơ bẩn xấu xí, ăn mày ven đường cũng phải bóp mũi nói một tiếng “Ghê tởm“.
Nay không bằng xưa, một trời một vực, vật đổi sao dời.
Trần Nhất Minh thật sự không có dũng khí đến gần. Gã đứng ở một nơi tránh gió, gọi một tiếng: “Chủ tịch.”
Người đang quay lưng lại với gã bỗng cứng đờ, một nắm bùn đập về phía gã.
Trần Nhất Minh né tránh.
Đây là lần đầu tiên gã trốn tránh suốt ngần ấy năm đi theo Thẩm Ký.
Cảm xúc không thể diễn tả bằng lời, Trần Nhất Minh cũng không có nhiều vui sướng, dù sao năm ấy được gia nhập vào Thẩm thị là giấc mộng của gã, trở thành một trợ lý của chủ tịch càng là thời khắc huy hoàng trong cuộc đời gã, cũng lấy không ít tiền lương lợi ích và hư vinh. Gã chỉ cảm thấy, cuộc sống là một vở kịch.
Thẩm Ký vẫn luôn quay lưng lại với Trần Nhất Minh.
Trần Nhất Minh nghĩ thầm, Giao Bạch bảo gã đến chuyến này, hiệu quả hơn bất kỳ sự trả thù nào đến từ bất kỳ ai.
Nhìn xem, người cấp trên cũ trịch thượng, nhìn xuống vạn vật hiện tại cũng không dám đối mặt với gã.
Một con chó săn quỳ nhiều năm đã đứng lên, nhưng chủ nhân lại trở thành một con chó.
Đối với chủ nhân, đây là sự sỉ nhục lớn nhường nào.
Cách một khoảng, Trần Nhất Minh quét một vòng khắp người Thẩm Ký, Giao Bạch không đòi lại tất cả những nỗi khổ mà cậu từng chịu đựng, nhưng người khác sẽ không nghĩ như vậy.
Quét một hồi, Trần Nhất Minh cho ra một kết luận đơn giản, Thẩm Ký không thảm bằng Giao Bạch. Lúc đó trong lồng sắt, Giao Bạch không được chữa trị, song Thẩm Ký ở đây lại được nhận trị liệu.
Người nhà họ Thích muốn Thẩm Ký sống lâu.
Phần lớn những đau khổ mà Giao Bạch phải gánh chịu năm ngoái đều không được kể cho Chương Chẩm.
Nghĩ đến mục đích tới nơi này, Trần Nhất Minh bật ghi âm, chủ động kể về kế hoạch của mình và Giao Bạch. Gã nói rất cặn kẽ, tiết lộ những lời cà khịa của Giao Bạch trong quá trình hành động.
Là một trợ lý thâm niên, Trần Nhất Minh rất biết phỏng đoán lòng người, nhất là tâm tư của sếp mình, quen tay hay việc, làm biết bao năm, hơn nữa trí nhớ của gã cũng tốt, trực tiếp tường thuật gần như hoàn chỉnh từng cảnh một.
Lưng Thẩm Ký còng xuống, tiếng hít thở nặng nề hỗn loạn, trong cổ họng đè ép bật ra sự căm hận khi bị đùa bỡn như kẻ ngu si, y giống một con quái vật già bị nhốt dưới đáy biển, bất lực và phẫn nộ.
“Chính là chiếc đèn pin này.” Trần Nhất Minh ném đèn pin mới mua qua, “Lúc đó tôi đã đề nghị, anh vừa ra khỏi lồng sắt là tôi sẽ báo cáo nói dấu vết bị bại lộ, bỏ qua phần đèn pin. Giao Bạch nói không được. Nếu cậu ta vẫn nguyên vẹn, không bị nứt ra, thì dù chuyển đến chỗ khác, anh vẫn sẽ yêu cầu tôi hoặc đám vệ sĩ chạm vào cậu ta, đến lúc đó cậu ta sẽ không đánh lừa được.”
“Cút!” Thẩm Ký gào thét.
Nếu là trước đây, Trần Nhất Minh chắc chắn đã cút, nhưng lúc này gã không nhúc nhích: “Chủ tịch, xưa nay Giao Bạch chưa bao giờ lạt mềm buộc chặt với anh, là chính anh lừa dối bản thân thôi.”
“Những bạn giường tình nhân trước đây của anh, tuy tính cách hoạt bát sẽ gây chuyện, nhưng cũng không dám thật sự vi phạm mệnh lệnh của anh, bọn họ vẫn sẽ say đắm anh.” Trần Nhất Minh nói, “Anh lừa gạt mình, là vì anh không thể chấp nhận trên cõi đời này có người không thần phục trước quyền thế của anh. Sau khi anh nhọc lòng trải qua một bài học, nhận ra mình động tâm, trao cho cái gọi là đặc quyền, cậu ta không đáp lại sự động tâm của anh, không rũ cổ xuống mặc anh cắn xé, mà trái lại, còn có nhân cách độc lập, kiên quyết không làm vật phụ thuộc của anh. Đây là nguyên nhân sâu xa khiến anh không buông bỏ Giao Bạch, lại làm ra những chuyện không phù hợp với thân phận của mình lần nữa.”
Ngừng một chút, Trần Nhất Minh nhẹ nhàng nói: “Tổng kết lại chính là một câu châm ngôn, thứ không chiếm được mới là tốt nhất.”
Thẩm Ký như bị người khác tàn nhẫn chặt cột sống mấy lần, vô thức phản bác: “Cậu biết cái gì, tôi yêu cậu ta!”
Da mặt Trần Nhất Minh giật giật, gã run rẩy tuôn ra những lời năm ngoái đã muốn nói: “Chủ tịch, không phải loại dục vọng chiếm hữu nào cũng là yêu, mà có cả tính độc chiếm dành cho đồ chơi thú cưng.”
Thẩm Ký bỗng xoay đầu ra sau rồi giữa chừng quay trở lại, một giọng nói vang lên sau lưng y, “Trong một mối quan hệ, tình yêu và tình dục không thể tách rời.”
“Tại sao không thể tách rời?” Thẩm Ký hung dữ nhíu chặt lông mày, hơi thở hôi hám rối loạn. Y nói điều gì đó, như thể bắt đầu giảng bài cho cả thế giới phải giải đáp.
Trần Nhất Minh tập trung lắng nghe một đoạn, sắp xếp đại khái chính là, đó là xã giao bình thường, gặp dịp thì chơi, nuôi mấy người là nhằm giải tỏa mặt sinh lý.
Ở cấp độ của y, hễ có đầy đủ chức năng ai không nuôi người chứ, điều này không liên quan gì đến tình cảm.
Nghe mấy câu này, Trần Nhất Minh không hề bất ngờ, giảng đạo lý cho người cực độ tự cao tự đại tương đương với lãng phí nước bọt, huống hồ gã cũng không đến để làm giáo viên.
Không lâu sau, có tiếng huyên náo vang lên.
Điện thoại Trần Nhất Minh phát video về buổi họp báo của Thẩm thị, gã mở âm lượng mức tối đa: “Chủ tịch, Thẩm thị đã thay hình đổi dạng rồi.”
Trong video là phóng viên đặt câu hỏi và Thẩm Nhi An trả lời, y thong dong bình tĩnh, không lắp bắp.
Bản thảo phỏng vấn được đưa cho y trước, y đã chuẩn bị sẵn.
Trong số những câu hỏi đó có những câu nhắm vào tật nói lắp của Thẩm Nhi An, y mặc phóng viên hỏi, chứng tỏ y muốn bộc lộ khuyết điểm của mình với thế giới bên ngoài.
Khi trả lời, Thẩm Nhi An nói mình đã mời giáo viên, sẽ sửa lại.
Vì vậy, một chủ tịch hơi nói lắp không phải là hoàn toàn không thể tiếp tục, chỉ cần chịu bỏ công sức.
Thái tử gia họ Sầm trẻ tuổi, chủ tịch mới của Thẩm thị còn trẻ hơn.
Một nửa đất đai trong giới kinh doanh đã được trao cho những người trẻ tuổi. Dòng máu mới gia nhập sẽ mang lại hiệu quả bất ngờ.
Chiếu xong video buổi họp chiêu đãi, Trần Nhất Minh mở video bữa tiệc. Gã không quan tâm đến phản ứng của Thẩm Ký, trút sạch hết kịch bản mà mình đã viết và học thuộc lòng ra.
Đó đều là những đối tác làm ăn đã kết giao với Thẩm Ký nhiều năm, tất cả họ đều tham dự bữa tiệc tối hôm ấy và bày tỏ lập trường của mình đối với Thẩm Nhi An. Ngay cả lão gia tử nhà họ Chử cũng có mặt.
Thích Dĩ Lạo cũng xuất hiện. Điều này tương đương với việc chia phe cổ vũ cho Thẩm Nhi An.
Thẩm Nhi An lên nắm quyền, thế tới mãnh liệt, nhân viên Thẩm thị lưu động quy mô lớn, một nhóm nhân tài mới được tuyển vào.
Toàn bộ sự nghiệp mà Thẩm Ký kinh doanh nửa đời đã trở nên trống rỗng.
Thẩm Ký nằm nhoài trên bụi cây, nỗi căm hận méo mó và không cam lòng bò đầy lên khuôn mặt trũng sâu bẩn thỉu, toàn thân co giật.
Trần Nhất Minh bỏ điện thoại vào túi: “Chủ tịch, bao năm qua tôi đã rất nhiều lần muốn nói với anh rằng, tự tin thái quá là vết thương trí mạng, anh có kết cục ngày hôm nay, đều là do anh gieo gió gặt bão, không thể trách người khác.”
Thẩm Ký nắm lấy bụi cây, loạng choạng đứng dậy, từ từ thẳng cột sống bị thương của mình rồi đi về phía phòng nhỏ. Y vậy mà lại rơi vào tình cảnh bị một con chó săn giảng giải đạo lý, biểu đạt sự đồng cảm với mình.
“Làm con, làm cha, làm bạn bè, làm kim chủ, làm người nắm quyền, anh đều thất bại, không có gì thành công!” Trần Nhất Minh cao giọng, mang theo lưỡi dao trong từng con chữ.
Thẩm Ký còn chưa ưỡn thẳng lưng đã run lên, y lảo đảo, cắm đầu rơi thẳng xuống rãnh nước hôi hám trước chân.
Một con chuột lông xám sợ hãi bỏ chạy, nhưng thấy người trong rãnh nước thối bất động, nó liền bơi tới, nhảy lên ngửi ngửi rồi vụt đi như thể chê bai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.