Bye Bye

Chương 84

Tây Tây Đặc

13/07/2024

Giao Bạch bảo Trần Nhất Minh ghi âm, nhưng Trần Nhất Minh đã chủ động mang theo chiếc camera nhỏ để quay video. Đoạn video kia thiếu chút nữa đưa tiễn Giao Bạch.

Khoa trương đấy!

Nội dung video một số nội dung nằm trong dự liệu của cậu, có một số lại khá bất ngờ, tóm lại có thể tóm gọn trong bốn chữ: Gieo gió gặt bão.

Trong “Gãy Cánh”, Thẩm Nhi An lên nắm quyền, cha ruột y đã ở tuổi trung niên, lúc đóng máy hết cảnh diễn là bốn mươi lăm tuổi, bệnh tật không dậy nổi trong một căn nhà nhỏ dột nát, không ai hầu hạ, tiếp sau thế nào không nói rõ, chỉ có “Làm người thổn thức” trong thời sự để hình dung cuộc đời y. Đó là đánh giá chính thức thống nhất về sự suy tàn của ông trùm giới kinh doanh, phú thương nghìn tỉ khi thất bại cũng thảm hại vậy thôi.

Giao Bạch xem phòng thế giới mới biết, hóa ra Thẩm Ký còn có tuổi già, chó nhà có tang sống được đủ lâu, có người yêu chính thức cũng không đổi tính, giống nhân vật công ăn vụng xong tắm rửa về nhà trong phần ngoại truyện sau kết thúc HE ở truyện tranh tra tiện. Trước lúc chết, y còn trách đứa con trai chưa từng nhận được yêu thương quan tâm, trách mẹ y chọn Tề Sương làm vợ y, trách bạn bè, trách nọ trách kia.

Truyện tranh không tiết lộ cặn kẽ Thẩm Ký đã thê thảm thế nào sau khi rời ghế, video do Trần Nhất Minh quay đã bù đắp cho sự tiếc nuối của Giao Bạch.

Đối phó một tên độc tài tuyệt đối thời xưa, phải để y tận mắt nhìn giang sơn của mình đổi chủ, nhóm bạn tốt phản chiến, tất cả vinh quang và quyền lực mà y tự hào đều bị tước bỏ, đó mới là tru tâm.

Để chó săn Trần Nhất Minh chuyên nghiệp kính nghiệp với sở trường là phỏng đoán và nhu cầu bảo mệnh đi đâm ông chủ Thẩm Ký của gã, nước đi này đúng đắn.

Giao Bạch đang nằm trên giường bệnh, cắm tai nghe xem lại video. Thẩm Ký bị những phân tích tình cảm từ Trần Nhất Minh chọc trúng chỗ đau, không muốn đối mặt với thực tế từ đầu đến cuối mình toàn là tự đạt cực khoái, tự rước lấy nhục. Câu “Cậu biết cái gì, tôi yêu cậu ta” không thể bác bỏ, và còn cả đoạn độc thoại về sự tách biệt của tình yêu và tình dục đằng sau, đều thuộc phiên bản tra công kiểu mẫu.

Tôi chỉ thư giãn về thể xác, trong lòng chỉ có em, thế vẫn chưa đủ sao, tại sao em không thỏa mãn? Tôi không muốn đánh em, đó là do em không chịu ngoan ngoãn ở bên tôi.

Chậc chậc chậc.

Bộ truyện tranh máu chó này giống các loại bối cảnh tra tiện phổ biến, hai phần ba là ngược thụ, thủ đoạn tình tiết đa dạng tỉ mỉ, ngược cả thể xác tinh thần. Lúc này, vì góc nhìn không nhiều bằng thụ, công cũng bị ngược một cách hàm súc tỉnh lược. Tình tiết ngược hai bên không ngang nhau sẽ làm người khác cảm thấy chưa đủ. Chẳng qua nó không cưỡng ép HE, nên có thể nói là không vấn đề.

Ví dụ như mấy bộ truyện tranh máu chó HE kiếp trước Giao Bạch xui xẻo đi nhầm vào, chúng thật sự là... Nửa sau công xảy ra tai nạn giao thông vì thụ hoặc đỡ dao thay thụ hoặc chắn súng thay thụ. Có cả kiểu thái quá hơn, gì mà nhân vật công được chẩn đoán mắc bệnh nan y sắp chết, mọi người xung quanh khiếp sợ; thụ què quặt thiếu thận bỏ trốn đến nơi khác sống còn đơn thân nuôi con, nhìn thấy tin tức này bèn chạy tới bệnh viện, nằm nhoài trước giường khóc lóc nói “Anh đừng chết, em tha thứ cho anh, anh không được chết“. Kết quả tra ra công bị chẩn đoán sai, hai người ôm chặt lấy nhau, cảm tạ, đội ơn.

Cứ thế???

Còn có, thụ bị công ngược đãi đánh đập, ốm đau khắp người, không thích công nữa rồi rời đi. Từ đó công giải tán mọi tình nhân, không giữ cả người theo mình lâu nhất, không ăn chơi chè chén không xã giao, một lòng tập trung vào công việc, về nhà không có ngọn đèn sáng lên vì hắn, không có bàn ăn luôn giữ nhiệt độ ấm áp vì hắn, ngã bệnh gọi tên thụ, không ai rót nước cho hắn.

Đám bạn bè hư hỏng và thuộc hạ: Hà tất ngược đãi bản thân như vậy.

Nhóm fan tra công: Thật đáng thương, không chịu được, đừng ngược nữa, quá thảm rồi.

Cứ thế???

Giao Bạch xem video, Thẩm Ký thế này là đúng rồi. Rãnh nước bẩn xứng với vị vua một thời của giới kinh doanh, tên bại não tự cho là mình cao hơn người khác một bậc, sếp tổng ngang ngược võ thuật cấp mười cuồng bạo lực, tù nhân thất bại ngày hôm nay, đây mới là diễn biến kế tiếp chính xác.

Khi gửi video qua, Trần Nhất Minh chuyển lời tới Giao Bạch rằng, Thẩm Ký ngã vào trong rãnh nước, vừa khóc lóc vừa nói muốn gặp cậu, hỏi cậu bao giờ đến.

Gặp cái con mẹ nó ấy.

Khóc thì ngon sao, ai mà chưa từng khóc chứ? Vào cái đêm vừa tiến vào thế giới này, còn chưa bắt đầu làm nhiệm vụ, cậu đã bị bắt quỳ xuống xỏ giày, bị đè lên vết thương cũ ở xương cụt, toàn thân đau đớn choáng váng cũng bật khóc, mồ hôi lạnh và nước mắt nhớp nháp khuôn mặt.

Căm hận bắt đầu từ thời điểm đó, lâu lắc trước khi nhiệm vụ bắt đầu.

Vất vả mãi mới thoát khỏi chuồng chó, kế hoạch ban đầu của cậu là vào Trung học Số 3 học lớp Mười Hai rồi tham gia kỳ thi đại học, xử lý Thẩm Nhi An trong năm ấy trước, sau khi lên đại học lại tìm cách xử lý một học sinh khác trong danh sách - Lễ Giác.

Kết quả thì sao, mịa, là ai nửa đêm xuất hiện như ma quỷ ở nhà thuê, xốc cậu đang bị gãy xương sườn lên, ném xuống giường, làm cậu đau muốn chết, nước mắt giàn giụa, sau đó còn bị ép buộc kéo đi nhốt ở Thượng Danh Uyển.

Chẳng những kế hoạch học tập thật giỏi và kế hoạch nhiệm vụ bị làm rối loạn, mà trong lúc dưỡng xương sườn còn chịu đựng đủ các loại tra tấn, niềm căm thù bùng nổ.

Mẹ kiếp, còn lao tới dán lên! Cậu trải nghiệm chuyến đi trên biển sau khi đi học chăm chỉ được nửa năm, thi đại học xong không lâu thì chẳng hiểu sao lại bị làm cho buồn nôn. Từ Tây Thành đến Bắc Thành, lại đến nông thôn quê bà nội Lễ Giác, sáp đến hết lần này đến lần khác, không quăng đi được như dính phải phân, làm như thể tình yêu tha thiết đời này, rời xa là không sống được. Lồng sắt đóng lại, xích sắt cài chốt, bị gọi là đê tiện đĩ thõa, một loạt sỉ nhục về nhân cách và thể xác.

Ông đây cũng không phải vầng sáng thánh mẫu chiếu khắp trần gian, đau lòng thay người khác không phân biệt đối tượng, mẹ tiện thụ mở cửa cho tiện thụ, tiện đến nhà rồi. Ông đây sẽ đi gặp anh vì anh rơi hai giọt nước mắt? Nghĩ gì thế, không phải là người già đãng trí đấy chứ?

Giao Bạch là một người ân oán rõ ràng, có ân tất trả, có oán tất báo, nhưng cũng không muốn tự trả thù Thẩm Ký, rất lãng phí thời gian. Những nỗi khổ cậu phải chịu đựng hơn một năm nay vì Thẩm Ký được ghi chép xuống quyển sổ nhỏ, xem như đã đạt một kết cục miễn cưỡng tàm tạm.

Cứ vậy đi.

Trong số năm người được xếp vào nhóm, chỉ có mục tự thuật “Nếu có thể làm lại cuộc đời” trong “Giấc mộng tuổi già” của Thẩm Ký là vẫn giết chóc hành hạ lăng nhăng, lặp lại vẫn mang dáng vẻ chết tiệt ấy, không thay đổi nổi. Y chính là kiểu giòi này.

Yêu cầu y tự trách ăn năn, đau đớn không muốn sống, là điều không thể. Những nhát dao do Trần Nhất Minh mang đến gần như là cực hạn.

Giao Bạch xóa phần liên quan tới Thẩm Ký khỏi quyển sổ nhỏ.

Lão già mà ngay cả con chuột còn chê thối, cứ mặc y tự sinh tự diệt với giấc mộng cầm lại quyền lực lật ngược thế cờ, dùng khí phách con rùa trở về một cách hoa lệ đi.

Về phần ghép đôi chính thức là Tiểu Hà, có xảy ra hay không cũng kệ, không dính dáng đến nhiệm vụ của cậu.

Giao Bạch tháo tai nghe xuống, kẻ cặn bã như Thẩm Ký có thể sống đến già, nhưng Thích Dĩ Lạo - không nổi tiếng với Red Bull và bắp tay, không đối đầu với nhân vật chính công, không liên quan tới nhân vật chính thụ, đúng lúc rút lui - lại không thể.

Bệnh di truyền trong gia tộc thật sự nan giải lắm à...

Giao Bạch nhớ đến sau khi vết thương của cậu chuyển biến tốt, màu máu nhuộm lông mèo vẫn rất sẫm, không trở lại sắc trắng tuyết như trước, chứng tỏ khát vọng sống của Thích Dĩ Lạo vẫn chưa trỗi dậy.

Thích Dĩ Lạo tỉnh lại trước thời hạn, chẳng lẽ đã gây ra thương tổn không thể vãn hồi?

Giao Bạch gọi Thích Nhị vào, hỏi thăm việc khám sức khỏe hai năm một lần của Thích Dĩ Lạo tại viện nghiên cứu khoa học.

Thích Nhị vò đầu: “Cậu Bạch, tôi chỉ là người làm, nào biết tình hình của Thích gia chứ.”

“Cũng đúng.” Giao Bạch nhớ Thẩm Ký có nói Thích Dĩ Lạo phải mất một tuần mới tỉnh, ở trong lồng sắt cậu không cảm ứng chính xác thời gian trôi qua, không biết sau đó Thẩm Ký nói Thích Dĩ Lạo tỉnh sớm là đã qua bao nhiêu ngày.

“Vậy anh ấy đã ở viện nghiên cứu khoa học mấy ngày?” Giao Bạch hỏi.

Thích Nhị nói đúng sự thực: “Vào buổi chiều thứ hai sau khi cậu gặp chuyện, Thích gia đã ra khỏi viện nghiên cứu khoa học, triệu tập tất cả chúng tôi mở cuộc họp. Sau đó ngài vẫn bận xử lý tin thời sự về nhà họ Thích, tìm kiếm thông tin về cậu, còn phải đánh nhau với Thẩm thị, từng ngất xỉu hai lần.”

“Đó là do Thích gia quá mệt mỏi, cậu Bạch cũng đừng lo lắng, cậu khỏe, nhất định ngài ấy cũng khỏe.” Thích Nhị vội nói một câu. Dứt lời, anh ta đỏ mặt ngượng ngùng, mình đây có tính là trợ giúp không? Anh ta lại nhìn cậu Bạch, người đang ngẩn ngơ, cũng không biết liệu có nghe thấy hay không.

Hồi lâu sau Giao Bạch mới hoàn hồn, cậu xua tay bảo Thích Nhị đi ra ngoài.

Sao lại sớm nhiều ngày như vậy... Giao Bạch nghĩ ngợi, đưa tay sờ lên cổ, lại sờ vào khoảng không.

Kể từ khi kẻ nắm quyền Thẩm thị thay đổi, thế cuộc giới kinh doanh vẫn đang biến động. Thích Dĩ Lạo không phải là người nhàn rỗi, không thể đến bệnh viện mỗi ngày. Tần suất của hắn là cách hai ngày qua một lần, lần nào cũng là sau giờ làm việc, từ chối buổi xã giao để tới.

Lúc nhìn thấy hắn, đầu óc Giao Bạch tràn ngập bảy chữ lớn “Thích Dĩ Lạo ngất xỉu hai lần”, không ngừng chạy ngang màn hình.

“Anh ba, sao trong miệng anh lại có vị bạc hà?” Khi Thích Dĩ Lạo tới gần cậu, Giao Bạch khịt mũi một cái.

“Kẹo.” Thích Dĩ Lạo đáp.

Giao Bạch híp mắt, sao lão biến thái lại đột nhiên ăn kẹo rồi, phải chăng là nhằm che giấu mùi vị nào đó?

Không thể trách cậu nghĩ theo hướng này.

Một trong những tiêu chuẩn của truyện tranh máu chó là ho ra máu. Cậu sợ Thích Dĩ Lạo cũng ho, trong cổ họng có mùi máu tanh nên mới dùng kẹo để che giấu.

“Thích Dĩ Lạo ngất xỉu hai lần” lại bắt đầu chạy ngang trong đầu Giao Bạch. Cậu buồn bực nhắm mắt lại, không nhìn con mèo máu đang đau thương ngó cậu, cùng chủ mèo đang tao nhã nhìn cậu chằm chằm.

“Kẹo lấy ở khu điều dưỡng, nâng cao tinh thần.” Đôi chân dài bao bọc bởi quần tây của Thích Dĩ Lạo gập lại trước giường bệnh, tư thế ngồi biếng nhác, “Làm sao, Tiểu Bạch không thích bạc hà à?” Giọng hắn nhuốm vẻ mệt mỏi ủ rũ, “Được rồi, chú không ngồi bên giường nữa, cách em xa một chút.”

“Cứ ngồi đó đi.” Giao Bạch không khỏi mở mắt, kết quả phát hiện mịa nó lão biến thái chưa đứng dậy!

Thích Dĩ Lạo cười nói: “Tâm trạng hôm nay thế nào?”

“Bình thường.” Giao Bạch mím môi. Cậu sắp xếp ngôn từ, cố gắng đề cập đến chuyện kiểm tra sức khoẻ ở viện nghiên cứu khoa học một cách không quá cảm tính, hỏi liệu có tác dụng phụ không.

Thích Dĩ Lạo nhíu mày thở dài: “Tiểu Bạch biết quan tâm người khác rồi.”

Giao Bạch: “...” Không phải tôi vẫn luôn biết sao? Nói như kiểu tôi hay quên anh lắm ấy.

“Sẽ có một ít tác dụng phụ, chậm rãi chuyển hóa mất, cũng không phải chuyện gì lớn.” Thích Dĩ Lạo qua loa.

Giao Bạch đã đoán được Thích Dĩ Lạo sẽ không nói thật, cậu bèn nhắm mắt, không nói lời nào.

Bên giường vang lên tiếng lật giấy tờ, chăn bông trước người Giao Bạch chìm xuống, có quyển sách được đặt lên trên, góc sách cọ vào cằm cậu.

Giao Bạch không phản ứng.

Bên gối lõm xuống một góc, Thích Dĩ Lạo đè tay lên áp sát tới: “Tại sao lại giận?”

“Viện nghiên cứu khoa học toàn là quái vật, thứ thuốc mà bọn họ tiêm cho anh nhất định rất lợi hại. Tác dụng phụ sau khi anh chống dược hiệu có thể bị chuyển hóa mất sao?” Giao Bạch không trả lời mà hỏi lại, không kiểm soát tốt giọng điệu nên hơi nặng.

“A.” Thích Dĩ Lạo ghé vào bên tai cậu nói, “Thế Tiểu Bạch muốn nghe tôi nói thế nào?”

Giao Bạch yên lặng.

“Con người phải sống ở hiện tại, làm chuyện ngay trước mắt.” Thích Dĩ Lạo úp quyển sách chép tay lên khuôn mặt gầy guộc của chàng trai trẻ, đầu ngón tay vuốt ve đôi môi cậu cách cuốn sách, “Đọc sách cho chú đi, ngoan.”

Giao Bạch mở to mắt nhìn trang sách: “Là tiếng Đức, tôi đâu biết đọc.”

Thích Dĩ Lạo cau mày: “Tôi chưa dạy em à?”

Giao Bạch giật giật khóe miệng nhìn hắn: “Chưa.”

“Vậy lần này không đọc.” Thích Dĩ Lạo khép sách lại, “Ngày mai tôi gọi một giáo viên tiếng Đức tới đây dạy em.”

Giao Bạch không có sức để phàn nàn: “Thích gia, tôi vẫn là bệnh nhân đấy.”

“Trong thời gian dưỡng thương không phù hợp thường xuyên tiếp xúc với sản phẩm điện tử.” Thích Dĩ Lạo xoa xoa tóc cậu, “Em nằm viện thấy nhàm chán thì có thể nhân cơ hội học vài thứ.”

Giao Bạch nhe răng trợn mắt: “Học học học, tôi học.”

Đậu má nha, sẽ không phải là muốn cậu học hết chồng bản thảo bằng nhiều ngôn ngữ trên giá sách ở tầng một Lan Mặc Phủ đấy chứ?

Thế chẳng phải là cậu sẽ trở thành thiên tài ngôn ngữ sao? Cậu có thể không thành thạo kỹ năng này không?

Giao Bạch nhìn ảnh đại diện của Thích Dĩ Lạo, độ sinh động đang nhảy tới nhảy lui ở rìa 35.

Mí mắt thứ ba(1) của mèo lồi ra, che phủ một nửa nhãn cầu.

(1) Mí mắt thứ 3 xuất hiện ở hầu hết các động vật có vú, trong đó có mèo. Đó là phần mô nằm xung quanh giác mạc và màng nhầy. Có thể bạn không để ý nhưng nếu nhìn kĩ vào phần khóe mắt của mèo, giữa viền mắt và mắt mèo sẽ có một lớp màng màu trắng, dễ thấy nhất là khi chúng vừa ngủ mơ màng. Nếu bạn thấy được mí mắt thứ 3 này của mèo khi chúng không ngủ thì có nghĩa là một trong 2 nhãn cầu hoặc cả 2 đang bị đau và có thể là dấu hiệu của một dạng bệnh nào đó, đặc biệt là vấn đề về mắt của mèo.

Trước đây, bất luận là đang hấp hối hay đã chết hẳn, nó cũng không lộ ra mí mắt thứ ba.

Hiện tại nó thế này, như thể đang nói —— tôi chỉ mắc một căn bệnh thông thường, có thể chữa khỏi.



Giao Bạch gọi Thích Dĩ Lạo đang đi tới bên cạnh bàn: “Anh ba, bao giờ chúng ta lại chơi trò kia lần nữa?”

“Chờ vết thương của em lành đã.” Từ trong túi lễ vật màu đen mang tới, Thích Dĩ Lạo lấy ra một...

Chuồn chuồn giấy.

Được gấp bằng giấy màu xanh da trời, thủ công tinh xảo, con chuồn chuồn sống động như thật.

“Cái này là bạn em gửi cho em.” Thích Dĩ Lạo trở lại trước giường, hai ngón tay cầm chuồn chuồn giấy thả nó lên chăn.

Giao Bạch cười như không cười: “Anh tới bệnh viện, chỉ để mang cho tôi con chuồn chuồn giấy mà Thẩm Nhi An gấp cho tôi à?”

Thích Dĩ Lạo xoay người đi tới bình lọc nước lấy nước uống.

Giao Bạch nhìn chằm chằm bóng lưng của hắn, giống như sói hoang đang rình mồi, áp sát từng tấc từng tấc, “Đúng không?”

Lúc này đèn hoa vừa mới sáng, có thể nhìn thấy ánh đèn khắp cao ốc ngoài cửa sổ. Đèn trong phòng vô cùng rạng rỡ, khiến người ta như đang ở dưới trời nắng gắt, hô hấp dồn dập, tim đập nhanh hơn, chân tay nóng bừng, bờ lưng ẩm ướt.

Thích Dĩ Lạo rót nửa cốc nước lạnh, uống một hơi cạn sạch, cảm giác khô ngứa trong cổ họng mới bị dằn xuống đôi chút. Hắn nghiêng đầu, đường nét sườn mặt anh tuấn quyến rũ: “Không phải.”

“Mang chuồn chuồn cho em là thứ yếu.” Thích Dĩ Lạo đặt ly nước lên bàn, cong ngón tay gõ gõ hai cái, “Thứ yếu.”

Giao Bạch và Thích Dĩ Lạo nhìn nhau trong vài chớp mắt. Cậu khẽ kéo khóe miệng, nở một nụ cười, đột ngột hỏi: “Bao giờ mổ laser mắt cá chân của tôi?”

Thích Dĩ Lạo liếc cậu: “Gấp lắm à?”

“Gấp lắm.” Giao Bạch gẩy gẩy con chuồn chuồn trên người, “Ngay hôm nay được không? Đúng dịp có anh ở đây.”

Thích Dĩ Lạo ấn ấn mi tâm, mỉm cười ôn hòa: “Vậy thì làm thôi.”

Để xóa bỏ hai chữ “TK”, Giao Bạch còn tiêm thuốc gây tê, mà tiêm rồi vẫn đau.

Mặc dù diện tích không lớn, nhưng vết khắc quá sâu, tô màu cũng đậm, bề mặt thô ráp, như là đóng dấu lên nô lệ cấp thấp, không biết bôi thuốc gì mà xóa rồi cũng lưu lại sẹo.

Nỗi đau da thịt kiểu này, cứ qua một thời gian ngắn là Giao Bạch phải chịu một lần, kéo dài vài tháng mới coi như xong.

Không còn chữ, Giao Bạch mời một thợ xăm đến bệnh viện.

Hôm ấy, có thêm một con đom đóm đậu trên mắt cá chân của Giao Bạch. Khi xung quanh đom đóm không sưng đỏ nữa, cậu bèn bảo Thích Nhị chụp ảnh gửi cho Chương Chẩm.

Thích Nhị đã thật sự làm như vậy, hiện tại với Giao Bạch, anh ta như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.

Nhận được bức ảnh, Chương Chẩm lập tức kiểm tra các mục cần chú ý sau khi xăm, anh viết nó vào một cuốn sổ rồi mới chuyển bức ảnh cho anh ba.

Trong phòng họp, Thích Dĩ Lạo lắng nghe đề xuất dự án của cấp dưới, chiếc di động kề sát chân hắn rung lên.

Hắn không mang điện thoại công việc vào phòng họp, mà để nó ở chỗ thư ký. Chiếc trong túi dành cho sử dụng tư nhân.

Thích Dĩ Lạo dời ánh mắt từ trên máy tính bảng xuống, rơi trên màn hình điện thoại giữa các ngón tay. Hắn nhìn bức ảnh khóa màn hình hồi lâu, sau đó quét ngón tay mở khóa, bấm vào bức ảnh do Chương Chẩm gửi tới.

Một phần mắt cá chân đập vào mắt hắn.

Trên mắt cá chân có một con đom đóm, nó cúi đầu khẽ nâng hai cánh lên.

Nó thoạt trông, như thể một giây sau sẽ bay đi.

Cũng phảng phất đã bay ngang núi bay qua sông, rồi mới dừng lại trên mắt cá chân đó, đôi cánh còn chưa khép lại.

—— nó sẽ ở đây dài lâu.

Sắc trắng và lục lam trải thành một thế giới, mong manh mà ngoan cường.

Thích Dĩ Lạo nhấn tắt di động, tiếp tục xem máy tính bảng.

Một lát sau, hắn cúi đầu, trượt mở màn hình có hai bóng dáng đang chạm đầu điếu thuốc lá, rũ mắt nhìn ngắm thế giới kia.

Màn hình điện thoại đang sáng lại bị ấn tắt.

Không lâu sau, thế giới kia lại hiện ra dưới mắt hắn lần nữa.

Giám đốc cấp cao đang tự tin hăng hái nói về bản kế hoạch bỗng liếc thấy thứ gì đó, tròng mắt sắp rớt ra ngoài. Ông ta lại liếc, khi đã xác định chắc chắn, ông ta nói với đồng nghiệp hai bên bàn hội nghị: Chủ tịch đang xem điện thoại.

Phát ra từng chữ một, im ắng, mở khẩu hình vô cùng lớn.

Các giám đốc điều hành nhìn nhau, vậy chúng ta cũng xem chốc lát đi, thả lỏng chút.

Thế là trong phòng họp, toàn bộ nhóm người ưu tú kiệt xuất đều lấy điện thoại ra điều chỉnh chế độ, người có vợ thì tìm vợ, người không vợ thì mở weibo, không chơi weibo thì xem vòng bạn bè.

Một ánh mắt từ trên cao quét xuống, các quản lý cấp cao vội vàng cất điện thoại ngồi nghiêm chỉnh. Họ còn chưa kịp chỉn chu bộ dáng thì đã nghe thấy chủ tịch nói: “Nghỉ ngơi hai phút.”

Cơ thể căng thẳng dưới bộ vest của các giám đốc sụp xuống, rồi họ lại nghe thấy chủ tịch lên tiếng: “Ra ngoài hoạt động một lát đi.”

Vì thế bọn họ đều khẽ kéo ghế làm việc đứng dậy, nghiêm túc rời khỏi văn phòng.

“Tuần này không tăng ca.” Giọng chủ tịch truyền đến từ phía sau, ngữ khí buông lỏng.

Những người điều hành không giữ nổi sự nghiêm nghị nữa. Suốt nửa cuối năm, đầu tiên là Nam Thẩm Tây Thích đối địch, tranh giành một hạng mục lớn của chính phủ, sau đó xuất hiện hàng loạt vụ bê bối của nhà họ Thích, dẫn đến giá cổ phiếu Thích thị giảm xuống mức kỷ lục, kéo dài trong hơn một tháng, tất cả mọi người đều bị áp bức thành ông cụ bà cụ.

Tuy rằng bình thường đãi ngộ tốt đến mức không còn gì để nói, chủ tịch thỉnh thoảng cũng tăng lương cho họ, họ cũng chưa từng nghĩ đến việc thoát thân khi Thích thị gặp nạn, nhưng mấy tháng qua thực sự rất mệt mỏi, hiện tại cuối cùng họ cũng có thể không tăng ca!

Các giám đốc điều hành nhất thời mất hết hình tượng, chen chúc tại cửa phòng họp, ôm đầu vỗ vai, nghẹn ngào không nói nên lời.

Thích Dĩ Lạo nhìn bức ảnh, bờ môi chẳng mấy hồng hào hơi nhếch: “Vào buổi họp thường niên năm nay, cho phép mang một thành viên trong gia đình.”

“...” Nhóm giám đốc giao lưu bằng ánh mắt, nhanh chóng chắt lọc thông tin. Chủ tịch, họp thường niên, mang người nhà, tổng hợp lại chính là: Chủ tịch có người nhà, muốn đưa người nọ đến cuộc họp thường niên.

Thư ký số một bị các cô gái ăn dưa trong ban thư ký đẩy đến cửa văn phòng Chương Chẩm. Cô chỉnh lại cổ áo công sở, vuốt tóc qua tai, gõ cửa, đúng quy củ chuyển tiếp câu hỏi của các cô gái: “Chẩm mỹ nhân, yêu tinh bên cạnh chủ tịch giai đoạn hiện tại là...”

Mỹ nhân đen mặt: “Em trai tôi.”

Thư ký số một lần đầu tiên đánh mất sự chuyên nghiệp, tăng cao âm lượng trong phòng làm việc: “Anh đã vinh dự lên chức thành quốc cữu gia(2) rồi à?”

(2) Quốc cữu: Thời phong kiến dùng để chỉ anh em của Thái hậu hoặc Hoàng hậu, tức là cậu hoặc anh em vợ của vua.

Chương Chẩm: “...”

“Đừng nói lung tung.” Khuôn mặt trắng bệch của anh tràn đầy vẻ nghiêm túc.

Thư ký số một làm động tác kéo khóa trên môi, đồng thời cũng đáp lại với ánh mắt “Tôi hiểu mà“.

Sau đó thư ký số một nặng nề bước đi.

Không ăn được dưa cũng không sao, điều phiền phức là, ăn dưa rồi, ngọt ngào mọng nước, nhưng bạn phải ngậm chặt miệng bịt kín mũi, không thể để cho người khác phát hiện ra bạn đã ăn dưa.

Trong một năm này, có người bận rộn như năm ngoái, bận ngập đầu mà trong thẻ vẫn rất ít tiền, có người tỏ tình thành công có người ly hôn, có người bất ngờ chết đi, có người khó khăn ra đời. Trên đời đủ loại người, mỗi ngày đều có quá nhiều câu chuyện đang diễn ra.

Nhưng Giao Bạch cảm thấy mình chưa làm được gì mà trời thu đã qua, chưa làm được gì mà ngày đông đã tới rồi.

Chỉ chớp mắt đã đến cuối năm.

Giao Bạch xuất viện trong một ngày đổ tuyết lớn, ngồi xe lăn. Cậu được Chương Chẩm ôm vào xe, ngắm cảnh tuyết rơi suốt quãng đường trở về Lan Mặc Phủ.

Chào đón cậu chính là lâu đài cổ khoác lớp trắng bạc, và nồi lẩu canh gà mái già(3).

(3) Theo Đông y, gà mái thuộc âm, thích hợp cho người già yếu và bệnh lâu ngày, gà mái càng già thì công dụng khu phong bổ huyết càng tốt. Gà mái già nói chung thường gầy, ít mỡ, nhưng chất vôi lại nhiều. Nếu dùng để làm thức ăn chữa bệnh và tẩm bổ cho người sức khỏe kém sút, nhất là người bao tử lạnh hoặc quá yếu cơ thể không thể tiếp nhận được nhiều chất bổ dưỡng, gà già hơn hẳn gà tơ.

Bên bàn ăn có thêm chiếc ghế đặt làm riêng cho Giao Bạch, có thể bảo vệ xương cụt của cậu. Cậu tới ngồi lên, thoải mái ăn một bữa lẩu, không khỏi sờ phần bụng căng phồng cảm thán, vẫn là sống sót tốt hơn.

“Bạch Bạch,“ Thừa dịp cậu cao hứng, Chương Chẩm nói một chuyện, “Năm sau anh muốn xin anh ba nghỉ phép một quãng thời gian.”

“Được nha.” Giao Bạch quay đầu, đón nhận sự mong đợi trong mắt anh, “Ở nhà chơi với em.”

Chương Chẩm cười rộ lên: “Ừ!”

Hơi nóng từ nồi lẩu bốc lên ngùn ngụt, đối diện Giao Bạch là một cửa sổ cao hẹp, cậu nhìn lên có thể ngắm được bầu trời đầy tuyết, khiến nồi lẩu càng thơm ngon hơn, sống ở Lan Mặc Phủ có hệ thống sưởi cũng càng thoải mái hơn.

“Anh này,“ Giao Bạch khoác lên cổ Chương Chẩm, cách lớp áo mỏng xoa xoa bờ vai vẫn còn gầy guộc của anh, “Bây giờ anh bao lâu đi khám bác sĩ một lần?”

“Tuần nào cũng đi.” Chương Chẩm cầm muôi vớt cọng rau diếp ngồng trong nồi, thần thái của anh cũng ổn, chỉ là con ngươi hơi xoay sang Giao Bạch.

“Chờ khi có thể đứng dậy đi được, em sẽ đi với anh.” Giao Bạch nói.

“Coong.”

Chiếc muôi trong tay Chương Chẩm rơi vào trong nồi, anh sững sờ ngồi đó.

Giao Bạch ôm anh.

Chương Chẩm nắm lấy tay Giao Bạch, che khuất mặt mình.

Trong lòng bàn tay có chất lỏng nóng ẩm, Giao Bạch khựng lại. Cậu nghĩ tới điều kiện mình lừa được từ trợ thủ nhỏ, nhức đầu, thật sự nhức đầu. Khi ấy cậu ban ngày chịu đựng việc bị bóp cổ và ba chiếc xương sườn chưa lành đã đi bộ từ bệnh viện về Hi Viên, buổi tối bị phạt quỳ ở từ đường họ Thẩm, trở về lại bị trừng phạt đánh ba mươi roi, sức khỏe, tinh thần tâm lý đều bị tổn thương, chỉ muốn thoát khỏi giới nhà giàu cứt chó và chạy trốn, cả đời không qua lại với tất cả mọi người. Cậu đâu biết về sau có thể kết bạn, có người quyến luyến không nỡ rời bỏ chứ.

Lúc trước có bao nhiêu đắc ý thì sau này có bấy nhiêu hối hận.

Giao Bạch tặng mình một câu.

Trợ thủ nhỏ nói điều kiện cậu đưa ra không thể bị hủy bỏ, cậu chỉ đành chờ đến lúc đó lại tìm đường ra. Hẳn là có đường ra nhỉ, cũng đã sống tiếp rồi, chẳng phải sao?

“Anh ơi, di động trong túi anh đang đổ chuông kìa.” Giao Bạch gọi Chương Chẩm.

Chương Chẩm thả tay Giao Bạch xuống, cúi đầu xem điện thoại, cặp mắt hoa đào đo đỏ, hàng mi ướt đẫm nước mắt mặn chát, lông mày bết lại.

Vừa ngây thơ xinh đẹp, vừa tang thương bệnh tật.

Giao Bạch tựa vào chiếc ghế chế tạo riêng, sắc mặt tái nhợt được nồi lẩu hun ửng hồng, mí mắt cậu có xu thế muốn đánh nhau, buồn ngủ.

“Bạch Bạch, là cuộc gọi của Úc Hưởng.” Chương Chẩm giơ điện thoại đến bên tai Giao Bạch, “Đầu kia không phải cậu ta, mà là anh trai cậu ta.”



Giao Bạch gắng chống mi mắt: “Úc Lĩnh ạ?”

Đầu điện thoại bên kia vang lên tiếng nói trầm thấp: “Là tôi.”

Úc Lĩnh nói mình đã che giấu em trai về chuyện của Giao Bạch: “Tôi ở nước ngoài trông coi nó, xin lỗi không thể về nước được.”

“Anh chăm sóc tốt em trai anh là được.” Giao Bạch nói, “Nhà họ Sầm hợp tác với nhà họ Thẩm họ Thích, hay việc đối phó với Thẩm thị đã là chuyện quá khứ, hiện tại nhà họ Sầm và hai nhà không phải là quan hệ đồng minh. Anh hiểu ý tôi không?”

Úc Lĩnh im lặng chốc lát: “Tôi làm việc cho nhà họ Sầm, cậu sinh sống ở nhà họ Thích, là bạn tốt của chủ tịch Tiểu Thẩm, lập trường của chúng ta không giống nhau, là ý này sao?”

“Tôi hy vọng anh nghĩ cách thoát thân càng sớm càng tốt, nhà họ Sầm sẽ thua.” Giao Bạch chỉ nói đến đây, đã vô tình tiết lộ cốt truyện, không biết liệu có trừng phạt không. Cậu chờ đợi một hồi, không thấy lời nhắc nhở của trợ thủ, sợ đến mức toát mồ hôi lạnh ròng ròng.

Phía Úc Lĩnh có tiếng ồn ào, Úc Hưởng đang muốn thứ gì đó, hắn vội vã cúp điện thoại bận bịu, một lát sau gọi lại.

“Tôi ở lại nhà họ Sầm, là nghĩ bụng ngộ nhỡ ngày nào đó Sầm Cảnh Mạt muốn lợi dụng cậu, khơi dậy cuộc tranh đấu giữa các phe thế lực, tôi có thể giúp cậu.” Úc Lĩnh nói.

“Đừng.” Giao Bạch ngáp một cái, “Nếu thật sự phát triển đến bước đường kia, anh cũng không giúp gì được cho tôi đâu. Không phải tôi hoài nghi thực lực của anh, mà là anh có em trai, cậu ta cũng đã sớm bại lộ, anh không phải kẻ cô độc không có gánh nặng gia đình, Sầm Cảnh Mạt rất dễ nắm thóp.”

Lông mày cương nghị của Úc Lĩnh chau lại.

“Trước khi lên kế hoạch thoát thân, hãy giấu kỹ em trai anh, cậu ta là nhược điểm của anh, đừng để bị Sầm Cảnh Mạt bắt được.” Giao Bạch uống một hớp nước ô mai do Chương Chẩm đút, mồm miệng lúng búng.

Úc Lĩnh nặng nề nói: “Tôi biết rồi.”

Dừng một thoáng, trong giọng nói đều đều kiên định có thêm chút mềm mại: “Chúc mừng cậu bình an xuất viện.”

Giao Bạch nhíu mày, trả lời một câu: “Những gì tôi đã nói ở khách sạn tại Bắc Thành vẫn như cũ, đừng lãng phí thời gian trên người tôi.”

“Tôi cũng vẫn là đáp án kia.” Úc Lĩnh hít thở ổn định, “Không sao.”

Độ sinh động tăng rồi, còn thiếu 0.01 là đến 50.

Giao Bạch suy nghĩ phút chốc, dựa trên kinh nghiệm hoàn thành năm nhiệm vụ của cậu, nếu muốn độ sinh động của Úc Lĩnh vượt qua 50, thời cơ nằm ở chỗ Sầm Cảnh Mạt, hoặc là có liên quan tới Úc Hưởng.

Nói chung, khi thời cơ đến, Giao Bạch tự nhiên sẽ biết, cũng chắc chắn có thể bắt được. Cậu liếc bốn nhóm.

→ duyên phận kiếp này [tri kỷ] 0/1

→ đời này vĩnh viễn không phụ lòng [chí thân chí cốt] 1/1

→ bảo vệ đời đời kiếp kiếp 0/0

→ cả đời khó quên [người xa lạ quen thuộc nhất] 0/3

Sầm Cảnh Mạt tiến vào nhóm đầu tiên.

Hắn đã vào được một quãng thời gian, lần nào Giao Bạch xem cũng đầy dấu chấm hỏi trong đầu, Sầm Cảnh Mạt cái con tra mập nhỏ kia, thế mà lại coi cậu là tri kỷ.

Không phải nên là nông dân trồng dưa sao?

Giao Bạch không thể hiểu được cách nghĩ của Sầm Cảnh Mạt về mình, bèn gạt sang một bên, chờ con tra trái tính trái nết tự công lược bản thân này sắp xếp kế hoạch tìm tới cậu rồi nói sau.

Xe đến trước núi ắt có đường.

Thang máy trong Lan Mặc Phủ chỉ tới tầng một, nên muốn xuống tầng hầm thứ hai thì phải đi cầu thang bộ.

Giao Bạch bảo Chương Chẩm ôm cậu xuống.

Chương Chẩm một tay đỡ cậu, một tay xách xe lăn, cứ thế đưa cậu đến trước cửa thư phòng tầng hầm thứ hai.

“Em vào đi.” Chương Chẩm nói.

Giao Bạch xoay xe lăn: “Anh cũng không được vào à?”

Chương Chẩm không nói thẳng, nhưng nét mặt đã cho ra đáp án.

Giao Bạch ho khan một tiếng, bên tai hơi nóng lên: “Thế em vào đây.”

Chương Chẩm dõi mắt nhìn cậu được chứng thực hai lần qua vân tay và võng mạc rồi xoay ghế lăn tiến vào thư phòng.

Cánh cửa tự động đóng lại.

Chương Chẩm chờ ở bên ngoài một lúc, sau đó ngồi trên bậc thang gọi điện cho anh ba.

Bối cảnh bên Thích Dĩ Lạo khá ồn ào, hắn đang có mặt ở một buổi tiệc cưới.

Cháu trai của một ông cụ có địa vị rất cao trong giới chính trị cưới vợ, những người đứng đầu các lĩnh vực đều có mặt, bao gồm tiểu thái tử gia nhà họ Sầm và chủ tịch mới nhậm chức của Thẩm thị.

Thích Dĩ Lạo từ tầng hai đi xuống, rẽ tới đài phun nước ở tầng một. Hắn nói với Chương Chẩm vài câu, cúp máy rồi ấn điện thoại, chỉ chốc lát sau, toàn bộ camera giám sát các góc trong thư phòng đã xuất hiện trên màn hình.

Chàng trai chuyển xe lăn tới trước bàn sách, cầm lấy bùa hộ mệnh bên trên, đeo lên.

Cũng cầm chìa khóa bé và mèo trắng, móc trở lại.

Cậu thở ra một hơi thật dài, lầm bầm: “Con mẹ nó có cảm giác hoàn chỉnh rồi.”

“Đệt...”

“Hoàn chỉnh???”

“Đệt!”

Ông đây cần phải khắc chữ để làm mình bình tĩnh lại. Giao Bạch đẩy tấm bảng trắng trên bàn sách về phía trước, lộ ra mặt bàn bên dưới. Cậu kinh ngạc sờ sờ, tại sao lại không khắc một chữ nào?

Lúc tặng quà tốt nghiệp, hình như Thích Dĩ Lạo có nói, mới thay bàn sách muốn khắc cùng cậu, không phải là đang chờ cậu đấy chứ?

Giao Bạch nhìn quanh thư phòng, dựa vào cảm giác mà đối diện với một phương hướng có thể có camera, dùng khẩu hình phát ra từng chữ: “Lão biến thái.”

Trên màn hình giám sát có thêm một bàn tay, lòng bàn tay đè lên khuôn mặt sinh động của chàng trai trẻ.

Thích Dĩ Lạo cong ngón tay búng trán cậu.

Không ngoan.

Chờ khi sức khỏe của em tốt lên rồi, sẽ phạt em chép kinh thư.

Một số chuyên viên trị liệu phục hồi chức năng vào sống trong Lan Mặc Phủ, ngày ngày hỗ trợ Giao Bạch phục hồi chức năng.

Trên có Thích Dĩ Lạo, Chương Chẩm, dưới có vệ sĩ nhà họ Thích, đều giám sát cậu, không cho phép cậu lười biếng.

Ngoại trừ quần chúng là dì Liễu.

Giao Bạch không để bụng. Cậu từng kể cho Thích Dĩ Lạo là dì Liễu nhìn cậu không vừa mắt, Thích Dĩ Lạo giữ bà lại, chứng tỏ bà không có gan gây sự.

Lúc đại học sắp nghỉ đông, Giao Bạch ngồi xe lăn đến Đại học Y để hoàn tất các thủ tục tạm nghỉ học, Chương Chẩm đi cùng cậu.

Quá trình diễn ra thuận lợi, hiệu trưởng tiễn Giao Bạch đưa đến cửa thang máy, nói rằng hy vọng cậu ở nhà dưỡng thương thật tốt, hoan nghênh cậu sang năm cùng nhập học với các tân sinh viên, lời khách sáo nói vô cùng êm tai.

Giao Bạch khách khí đáp lại, hiệu trưởng càng khách khí hơn, hai người khen ngợi tâng bốc nhau một đợt mới xem như xong việc.

Giờ này là lúc lên lớp, không nhiều bóng người lảng vảng trong trường.

Chương Chẩm dẫn Giao Bạch tùy ý đi dạo, sân thể thao, khu dạy học, ký túc xá,..v.v.. đều đi dạo một vòng, đế giày của anh giẫm lên những chiếc lá vàng khô héo: “Bạch Bạch, có một chuyện anh vẫn luôn không nói cho em biết. Vào đêm Thẩm thị tổ chức tiệc, anh nhận lệnh anh ba đi tìm thằng nhóc họ Lương kia, nhốt cậu ta lại. Nhưng cậu ta quyết tâm muốn báo thù, người của anh không trông giữ cậu ta cẩn thận, để cậu ta chạy trốn, trong quá trình đuổi theo làm cậu ta ngã cầu thang, mấy ngày nữa sẽ xuất viện.”

Giao Bạch dừng động tác ấn mũ len: “Lương Đống muốn tới bữa tiệc tìm ai tính sổ, Sầm Cảnh Mạt hay là...”

“Khi cậu ta xuất viện, anh sẽ cho người dẫn cậu ta tới Lan Mặc Phủ, em hỏi cậu ta ấy.” Chương Chẩm ngập ngừng.

Thấy Chương Chẩm như thế, Giao Bạch đã biết kẻ giật dây sai khiến giết chết Tề Sương là ai.

Mẹ kiếp.

Không quản được, không muốn quản.

Thôi, hay cứ thử xem, cố hết sức.

Tâm trạng tốt của Giao Bạch bị ảnh hưởng, vì vậy cậu chỉ nhìn lướt qua những nơi Chương Chẩm dẫn cậu đến. Lúc về Lan Mặc Phủ, Thích Dĩ Lạo đang xúc tuyết ở sân trước.

Toàn là những tảng tuyết nhô ra góc cạnh trong các ngóc ngách, Thích Dĩ Lạo xúc từng xẻng trải ra dưới ánh mặt trời.

Thích Dĩ Lạo mặc một chiếc áo len màu xám, đầu tóc bù xù, toàn thân thoải mái thả lỏng, cảm giác gia đình rất đậm, song sự tao nhã từ trong xương không giảm bớt chút nào.

Giao Bạch nhất thời hứng khởi, chống xe lăn đứng dậy từng chút một: “Anh, mặt đất không đóng băng, để em đi.”

Chương Chẩm nghiêm mặt, thận trọng đi sát sau cậu, hơi thở rất nhẹ, hệt như một mẹ già vỗ cánh, chỉ lo đứa con yêu ngã sấp xuống.

Giao Bạch được bọc trong một chiếc áo khoác dài, đầu đội mũ len, tay đeo găng, cổ quấn khăn quàng mấy vòng, che khuất cằm cậu, mặt đeo khẩu trang, đôi mắt lộ ra ngoài, sáng ngời và rực lửa.

Đôi giày bông trên chân là loại chống trượt. Giao Bạch đi rất chậm, như đứa con nít mới lớn chút xíu đã muốn xuống đất bước đi. Cậu đi được nửa bước liền dừng lại nghỉ ngơi, chân đau, xương cụt cũng đau. Tay chân bủn rủn nhũn ra từng đợt, mồ hôi lạnh chảy từ lỗ chân lông, thấm ướt quần áo lót giữ ấm của cậu.

Thích Dĩ Lạo cắm xẻng trong tuyết, tháo găng tay, rút điếu thuốc hút một nửa bên môi ra rồi bóp tắt. Hắn nhìn cậu thanh niên bước đi vụng về chật vật, ánh mắt sâu thẳm động viên nói: “Chậm thôi, đến chỗ tôi.”

“Tôi đang đi!” Giao Bạch chửi thề, thở hổn hển kịch liệt, toàn thân như mới vừa vớt lên khỏi nước.

Đệch mợ, cuộc đời thật con mẹ nó gian nan.

“Anh ba, Bạch Bạch không thể tiến lên trước thêm được nữa.” Chương Chẩm lo lắng hô lên.

Thích Dĩ Lạo nhanh chân bước tới.

Giao Bạch chỉ đi hai, ba bước về phía Thích Dĩ Lạo.

Còn Thích Dĩ Lạo đi mấy chục bước về phía Giao Bạch, mang theo mùi thuốc lá nồng nặc đắng ngắt đứng trước mặt cậu, đỡ cậu đang ngã chúi xuống.

Bàn tay đặt trên phần áo khoác lông mềm mại ở eo cậu, năm ngón tay vương hơi lạnh chụm lại, ôm lấy cậu.

Bế lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bye Bye

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook