Chương 86
Tây Tây Đặc
13/07/2024
Trên tầng năm, Giao Bạch ngồi dựa vào đầu giường Thích Dĩ Lạo, bức tường đối diện cậu là màn hình giám sát, được phóng to đến mức lớn nhất và bao phủ toàn bộ mặt tường. Những người bên trong bị kéo dài kéo rộng, có vẻ hơi dị dạng.
Đó là Thẩm Nhi An và Đàm Quân trong phòng tiếp khách ở phía Tây của tầng một.
Lương Đống vừa rời đi.
Giao Bạch gẩy đầu mèo trên cổ tất bông. Trong “Gãy Cánh”, để có được Lễ Giác, cuối cùng Lương Đống đã trở thành kẻ thù của Thẩm Nhi An, cả đời không qua lại với nhau.
Bây giờ tình bạn của họ vẫn đi tới bước đường kia.
Chẳng qua trọng tâm của cuộc đoạn tuyệt này đã chuyển từ tình yêu sang tình thân.
Lương Đống yêu đương mù quáng một lòng vì Lễ Giác, đã trở thành một kẻ báo thù nghiện ma túy muốn đòi lại công bằng cho người thân của mình.
Trong camera giám sát, Thẩm Nhi An ngẩn ngơ tại chỗ, Đàm Quân đang an ủi y. Trên đất vẫn còn giấy thiếc do Lương Đống hút ma túy để lại.
Không hiểu sao Giao Bạch cảm thấy hơi lạnh, cậu vô thức kéo chiếc chăn bông gấp gọn gàng bên cạnh ra, đắp lên mình. Gene loài người rất mạnh mẽ, nhìn sự suy giảm nhân số trong gia tộc Thích là biết.
Thẩm Nhi An, trong nguyên tác không ai hỏi y muốn gì, đã lấy thứ gì từ trong tay y, rồi lại nhét cho y những gì.
Hiện tại cũng vậy.
Bị hoàn cảnh đẩy lên. Đủ loại nhân tố.
Giống như lúc trò chuyện về Thích Dĩ Lạo, Chương Chẩm có nói một câu —— Có đôi lúc, không phải em muốn nắm lấy quyền lực, mà là quyền lực đang đẩy em đi.
Sau khi tiến lên, Thẩm Nhi An bước đi rất nhanh chóng, cũng rất vững vàng, dựa vào hào quang nhân vật chính và sự giúp đỡ của Đàm Quân, cùng với điểm quan trọng nhất, gene họ Thẩm.
Trong sảnh chính, bị vướng bởi Lương Đống đang trên bờ vực phẫn nộ mất kiểm soát, Giao Bạch không tiện giao lưu với Thẩm Nhi An, không thích hợp. Ba người Thẩm Nhi An, Lương Đống và Đàm Quân nhất định phải đối chất với nhau càng sớm càng tốt.
Lúc này, Giao Bạch không hề kinh ngạc trước phương hướng tiến triển của sự việc.
Trước khi gặp Lương Đống, Thẩm Nhi An đã đưa ra lựa chọn.
Thật ra Giao Bạch vẫn có một điều ngoài ý muốn, đó là lúc Lương Đống đánh Đàm Quân, gã đánh không lại, bị đánh trả ngã xuống đất, gãy cả răng.
Thẩm Nhi An không giúp Lương Đống, mà đề nghị ngồi xuống nói chuyện. Đó là khí thế độc nhất vô nhị của kẻ bề trên, cố gắng điều khiển tiết tấu.
Thế nhưng, khi Lương Đống oan ức chất vấn, gã vẫn coi y là anh em, làm sao có thể ngồi xuống chứ.
Sơ tâm ấy à, aiz.
Cái thứ này thật sự là, bạn không nhìn thấy, lại nhìn thấy được.
Giao Bạch co chân lên, đầu gối chống chăn thành một cái bọc, cằm cậu tựa lên nó. Núi Sanh đã không còn màu xanh lục, cũng chẳng có tuyết rơi nữa, cậu không nhìn thấu Thẩm Nhi An.
Nói chính xác hơn, thiếu niên Thẩm Nhi An mà Giao Bạch quen biết đã trở nên hơi mơ hồ. Cậu luôn cảm giác ở một chớp mắt trong một khoảnh khắc nào đó, trong tầm nhìn chính là vai chính công điên cuồng quỷ súc(1) của bộ truyện tranh.
(1) Quỷ súc: thường chỉ người có tinh thần không bình thường, tâm lý biến thái, có khuynh hướng SM.
Đây không phải là lần đầu tiên cậu nảy sinh suy nghĩ này.
Đối với Thẩm Nhi An, tâm thái của Giao Bạch luôn thay đổi, cũng có thể nói mọi thay đổi đều thể hiện qua hành động.
Ban đầu Giao Bạch chỉ coi Thẩm Nhi An như thời thiếu niên của tra công nguyên tác, hóng cuộc vui. Tiếp xúc nhiều hơn, cậu cảm thấy y không biến cặn bã thì cũng không tệ lắm, nên khi y cần trợ giúp, cậu cất tiếng từ hàng ghế khán giả, dành cho y động viên và an ủi.
Ở Thượng Minh Uyển, bọn họ tán gẫu về nguyện vọng, Giao Bạch không nói thẳng cho Thẩm Nhi An. Cậu bắt đầu cân nhắc cốt truyện nguyên tác và hiệu ứng cánh bướm. Sau khi tiến vào nhóm, nếu Thẩm Nhi An trở nên tệ bạc trước thời hạn, vậy không cần thiết liên lạc nữa.
Năm ngoái Thẩm Ký cưỡng ép mang Giao Bạch lên máy bay đến Tây Thành, trên đường cậu mượn Tai Nhỏ điện thoại gọi cho Thẩm Nhi An để báo bình an, một câu của Thẩm Nhi An đã khiến cậu xúc động. Cậu thầm tự nhủ trong lòng: Chỉ cần cậu không đi tuyến cốt truyện hủy thiên diệt địa như nguyên tác, tôi sẽ làm bạn cậu suốt đời.
Sau đó, tiếp xúc nhiều hơn, Giao Bạch rời khán phòng và bước lên sân khấu, khi xuất hiện phần diễn của Thẩm Nhi An, ánh mắt cậu nhìn sang cũng sẽ không còn là xem người giấy, mà là nhìn một sinh mệnh sống động, một người bạn.
Tuy mỗi lần bị Thẩm Ký ngược sắp chết, Giao Bạch đều hy vọng Thẩm Nhi An hóa thành cặn bã, đưa Thẩm Ký đến kết cục vốn có, nhưng đó toàn là lời nói đã miệng để bản thân thoải mái hơn thôi.
Hóa thành cặn bã nghĩa là gì.
Phiên bản nâng cao của Thẩm Ký, thật sự con mẹ nó phát ngán.
Vì thế, Giao Bạch đã làm những gì có thể, kéo Thẩm Nhi An hết lần này đến lần khác.
Hiện tại...
Người bạn này, còn kéo được sao?
Tiếng gào khóc của Thẩm Nhi An phát ra từ thiết bị giám sát, Giao Bạch giật giật lông mày. Lúc quay đầu lại, cậu giật mình, Thích Dĩ Lạo đã dựa vào vai cậu ngủ thiếp đi từ bao giờ chẳng hay.
Cậu thậm chí không hề phát hiện ra, không hề!
Phản ứng đầu tiên của Giao Bạch là kéo chăn trùm trên người mình sang, chia cho lão biến thái một phần.
Sau khi làm xong, cậu đơ mặt nhìn cửa sổ, rèm cửa sổ kéo kín mít, chẳng trông thấy chút cảnh đêm nào, không thể phân tán tư tưởng. Vì thế cậu bèn chuyển sự chú ý sang những đồ trang trí khác trong phòng ngủ.
Từng luồng gió lạnh ập thẳng vào khuôn mặt nóng bừng của cậu.
Giao Bạch sờ túi quần, điện thoại không ở trong túi. Trong lòng cậu, lúc thì là Thẩm Nhi An vẫn đang khóc, lúc thì là Lương Đống hút ma túy, lúc thì là Chương Chẩm đang được điều trị, lúc thì là Thích Dĩ Lạo tuổi thọ không dài, cuối cùng bị bao phủ bởi nhiệm vụ của cậu. Rất phiền.
Con người không phải máy móc với một trình tự đi đến cuối cùng.
Con người sẽ như thế nào? Con người tiến lên phía trước, đủ kiểu thay đổi, đủ kiểu.
Giao Bạch bất giác nhích sát vào Thích Dĩ Lạo, hơi thở ấm áp của cậu phả lên... Nốt ruồi son nho nhỏ ở một bên sống mũi của hắn.
Sau đó,
Vươn tay tới, đầu ngón tay chạm khẽ lên nốt ruồi kia.
Giao Bạch thu tay lại như không có chuyện gì xảy ra, vỗ tỉnh Thích Dĩ Lạo: “Anh ba, tôi muốn xuống tầng xem.”
Giọng Thích Dĩ Lạo trầm khàn: “Đi thôi.”
Giao Bạch nhìn lão biến thái không những không bỏ đầu ra, mà còn đang cọ cọ vai cậu, chuẩn bị ngủ tiếp. Cậu lại nhìn mèo máu, nó đang “gừ gừ“.
Nũng nịu.
Nhưng khỉ thật, từ lúc Giao Bạch rơi khỏi tòa nhà tỉnh dậy đến bây giờ, đã năm tháng rồi, mà bộ lông của con mèo vẫn chưa trắng trở lại! Cổ cũng không mọc thêm nửa phân!
Điều này có liên quan đến tình trạng sức khỏe bên trong của Thích Dĩ Lạo, tác dụng phụ khi kháng thuốc căn bản không thể chuyển hóa mất, sẽ giống như một con dao, cắt đứt khát vọng sinh tồn và sức sống vốn đang chầm chậm tăng trưởng của hắn.
Song độ sinh động không dừng lại, lên tới 40.
Hiện tượng này đang chứng minh cho cậu một điều, đồng thời nó cũng đang trá hình thúc giục cậu điền câu trả lời.
Điền cái gì đây?
Vào tháng Tám, khi Thích Dĩ Lạo bao khu nghỉ dưỡng tổ chức tiệc cho Giao Bạch, chúc mừng cậu thi đỗ đại học, cậu từng phân tích độ sinh động của mỗi người bạn tốt, sẽ xuất hiện những thứ tương ứng gì khác ngoài hứng thú.
Đến Thích Dĩ Lạo, Giao Bạch phát hiện thứ đối phương sinh ra chính là sự công nhận, khát vọng sống, và còn có một thứ.
Lúc đó Giao Bạch định thêm vào, nhưng rồi lại không thêm.
Bây giờ cậu bị thúc giục bởi độ sinh động không phù hợp với triệu chứng bệnh của con mèo, cuối cùng vẫn tăng thêm thứ kia.
Đó là, thích.
Thích Dĩ Lạo thích mình. Lão biến thái này, anh ấy thích ông đây!
“Em đi kiểu gì?” Giao Bạch lau mặt, cậu lau vừa mạnh vừa nhanh, giọng phát khàn, “Xe lăn và anh, em chỉ có thể chọn một trong hai, hiện tại xe lăn ở dưới tầng, còn anh ở cạnh em.”
Chân Thích Dĩ Lạo trong chăn đụng đụng vào cậu, hắn kiên nhẫn giáo dục: “Tiểu Bạch, lúc giải đề, với tiền đề là đã biết đáp án, thì quá trình phải càng ngắn gọn càng tốt, nhỉ?”
Giao Bạch bày ra dáng vẻ thụ giáo: “Anh ôm em xuống.”
“Được, ôm.” Trong hơi thở Thích Dĩ Lạo mang theo tiếng cười khẽ.
Tầm mắt Giao Bạch bay ra xa, sau đó không chút kiêng kỵ mà bay trở về, cậu lộ ra răng nanh nhỏ sáng lấp lánh: “Thế đến đây đi.”
Trái lại, Thích Dĩ Lạo mấy giây sau rũ mắt xuống, hắn ngồi thẳng dậy, ngón tay thon dài linh hoạt luồn vào sợi tóc vuốt mấy lần: “Không xem giám sát nữa à?”
Giao Bạch gật đầu.
“Vậy tại sao không tắt?” Thích Dĩ Lạo hỏi với giọng điệu khó hiểu.
Giao Bạch hỏi ngược lại: “Không phải điều khiển từ xa của anh cần mật mã à? Em đâu biết.”
“Không có mật mã.” Thích Dĩ Lạo vén chăn xuống giường, lười biếng mà gợi cảm, “Giống tầng hầm thứ hai.”
Giao Bạch với lấy điều khiển từ xa, dùng võng mạc vân tay xác thực hai lớp. Giao diện dưới mắt cậu lóe lên, cậu nhấn nút tắt nguồn, màn hình giám sát trên bức tường đối diện biến mất, trở thành bức tường bình thường.
Cuộc sống của người lắm tiền, có đủ loại đồ nội thất đa chức năng.
Lúc Giao Bạch được Thích Dĩ Lạo ôm xuống tầng, Lương Đống đã rời khỏi. Chương Chẩm phái hai người dẫn gã đi, tạm thời cũng sẽ trông chừng gã.
Thẩm Nhi An và Đàm Quân vẫn đang trong phòng tiếp khách.
Giao Bạch ngồi trước bàn ăn sảnh chính, đối mặt với bữa tối giao thừa vẫn còn nóng hổi, cậu không thấy thèm ăn chút nào. Cậu bảo Thích Nhị đi xem, chỉ chốc lát sau, đôi chủ tớ kia lại tới.
Đàm Quân đi sau hai bước, Thẩm Nhi An đi phía trước có nửa bên mặt sưng húp, khóe miệng nứt ra.
Tự mình tát mình.
Thẩm Nhi An và Giao Bạch cách đó không xa nhìn nhau. Y dừng lại, lần lữa không chuyển bước chân, không có mặt mũi đi tới.
“Nhi An, cậu đã sớm không còn là thiếu gia không được chào đón ở nhà họ Thẩm, cậu là gia chủ họ Thẩm, cậu đại diện cho Thẩm thị. Đi đi, đi chào hỏi bạn cũ ngày xưa của cha cậu, hiện giờ là bậc cha chú của cậu trong lĩnh vực kinh doanh, Thích Dĩ Lạo.” Đàm Quân ở phía sau y nói, “Trước khi nhà họ Sầm sụp đổ, cậu cần nhà họ Thích.”
Vị ngọt tanh trong miệng Thẩm Nhi An xen lẫn một luồng đắng chát, khóe môi lạnh lùng mím chặt của y thoáng nhếch lên, hiện ra một đường cong mơ hồ, chớp mắt liền biến mất.
Ngay sau đó, y nhấc chân.
Một tiếng trước khi tới Lan Mặc Phủ, Thẩm Nhi An mới biết tất cả mọi chuyện. Lúc ấy Đàm Quân đã giết lão Phan diệt khẩu, chủ động thú nhận mọi chuyện với y.
Ví dụ như, cái chết của Tề Sương là do Đàm Quân lên kế hoạch, mục đích chính là muốn dùng Tề Sương để dọn sạch thế cuộc Nam Thành. Nhà họ Lương bị nhà họ Tề xóa sổ, nhà họ Thẩm không thể trả thù Tề Sương đã trở thành thi thể, nên dứt khoát diệt toàn bộ nhà họ Tề.
Tề Sương chết rồi, Giao Bạch trở thành lá bùa cứu mạng duy nhất của Thẩm Ký, lão phu nhân sẽ không bỏ qua cậu, vì thế cậu đã bị đón về Nam Thành lúc xương sườn còn chưa lành.
Rất nhiều chuyện, đều xảy ra nối tiếp nhau. Nếu quân cờ này đã được dùng xong hoặc bỏ đi, quân cờ tiếp theo sẽ được đẩy lên trên.
Đàm Quân nói mình chờ đợi và chuẩn bị suốt nhiều năm mới chờ được cơ hội, phương án sửa chữa thay đổi cuối cùng đã có thể bắt đầu sử dụng. Hắn ta còn nói, Giao Bạch là niềm vui bất ngờ, cũng là trung tâm của ván cờ.
Thẩm Nhi An biết quá muộn, khiến y từ nhiều lựa chọn biến thành một lựa chọn, chỉ có thể chọn phương án đó. Y đã đứng trên con đường không thể quay đầu lại.
Đi đến bước này, không phải chỉ mỗi việc hoàn thành nguyện vọng của mẹ.
Năm ngoái Giao Bạch chặn gậy sắt cho y, gãy ba xương sườn, bị Thẩm Ký bắt đi cầm tù tròng lên xích chó, y cũng đã chán ghét sự bất lực của mình.
Sau đó lão phu nhân dùng Giao Bạch trao đổi với y, làm Giao Bạch rơi vào tay Tề Tử Chí.
Tại thời điểm ấy, Thẩm Nhi An chưa bao giờ tỉnh táo nhận thức được tầm quan trọng của quyền lực đến vậy. Trong video y nói cho Giao Bạch rằng, y phải trưởng thành, phải làm quá nhiều việc, không thể gấp chuồn chuồn giấy.
Chính nhờ quyết định đó, năm nay y mới có thể kịp thời dẫn người ngăn cản Thẩm Ký sắp mang Giao Bạch lên máy bay trực thăng.
Y nghĩ rằng có quyền thế là có thể bảo vệ người bên cạnh, nhưng hiệu quả đạt được không thể chỉ là bảo vệ đơn thuần, mà còn bao gồm tổn thương. Mặt trái của bảo vệ luôn có tổn thương.
Tại sao mọi chuyện không thể song toàn...
Thẩm Nhi An đi tới trước mặt Giao Bạch, cúi đầu nhìn cậu.
Ánh mắt trên đỉnh đầu rất nặng nề, không biết chất chứa bao nhiêu nội dung. Giao Bạch uống một ngụm nước, Thẩm Nhi An lựa chọn giữ lại Đàm Quân, lại mang thần thái như thể có hằng hà cay đắng vô lực, chứng tỏ y đã biết mối quan hệ giữa mẹ mình và nhà họ Sầm, mẹ và bà ngoại y đã bị nhà họ Sầm ngược đãi thế nào.
Nếu muốn thực hiện tâm nguyện của hai người thân kia, Thẩm Nhi An nhất định sẽ nhổ tận gốc nhà họ Sầm, y cần sự trợ giúp của Đàm Quân.
Chuyện này dính dáng đến máu chó hào môn đời trước, Giao Bạch không ngăn cản, cậu đã làm hết sức mình.
Giao Bạch đặt cốc nước xuống, ngẩng đầu lên.
Thẩm Nhi An kể lại tình cảnh trong phòng tiếp khách, kể về sự chấm dứt giữa y và Lương Đống. Tốc độ nói của y rất chậm, vài lần nghẹn ngào, sau khi kể xong y hỏi Giao Bạch: “Có phải là cậu cảm thấy, tôi đã sai rồi không?”
Giao Bạch như thể nhìn thấy một con hamster nhỏ làm hỏng thứ gì đó, liều mạng co rụt trong hang. Cậu không bỏ mặc nó trốn, mà là nhoài người ngoài cửa hang hô: “Sai hay không, đáp án ở ngay trong lòng cậu.”
Sương khói trên núi Sanh càng dày đặc.
Giao Bạch liếc Thích Dĩ Lạo hút thuốc cách đó không xa, rồi liếc Đàm Quân bị Chương Chẩm chặn lại, suy nghĩ xoay chuyển, trở về hành động tối nay của Thẩm Nhi An.
Thẩm Nhi An đưa Đàm Quân chạy một chuyến này, là làm cho Đàm Quân xem, làm cho chính y xem, đồng thời bày sự lựa chọn của y ra trước mặt Lương Đống.
“Đàm Quân có lỗi với nhà họ Lương, anh ta phải đứng yên cho Lương Đống đánh, không nên đánh trả.” Giao Bạch nói, “Cậu không nói với anh ta à?”
Thẩm Nhi An thấp giọng: “Đến nhà họ Thích là ý của chú Đàm, tôi đồng ý. Tôi định bảo Đống Tử chờ một thời gian, hai cái mạng đều cho cậu ấy.”
Giao Bạch nghĩ thầm, Lương Đống đã hút ma túy rồi, có thể đợi đến lúc đó sao?
Hơn nữa, mạng đền thế nào?
Danh dự của ông bà Lương đâu, chẳng phải vẫn là một nhà giết người à?
“Cậu không trả lời trực tiếp câu hỏi của tôi.” Giao Bạch nhìn thẳng vào Thẩm Nhi An.
Hai bờ môi rất mỏng của Thẩm Nhi An mấp máy, lúng túng bật ra ba chữ: “Tôi quên mất.”
Giao Bạch lại hỏi: “Thế tại sao cậu đứng bên cạnh xem Đàm Quân trả đòn, đánh Lương Đống, mà không bước ra ngăn cản?”
Lần này Thẩm Nhi An không nói nên lời, màu máu trên mặt y đã hoàn toàn biến mất.
Giao Bạch quét một vòng quanh bộ trang phục tinh hoa đắt tiền mang phong cách sếp tổng độc đoán của Thẩm Nhi An. Anh em kết giao thuở thiếu thời, cùng người chú có liên quan tới mẹ và có thể giúp y, y chọn người sau.
Ở đây vô luận phần lớn là cảm tính hay lý trí chiếm đa số, rồi lại xen lẫn bao nhiêu cân nhắc đắn đo bị ép bất đắc dĩ mà không ai biết, kết quả chính là như thế.
“Cậu suy xét những thứ cậu cho là tất cả từ góc độ của mình, cũng cảm thấy cậu không thể tự quyết định, cậu có nỗi khổ tâm, chỉ có thể làm như bây giờ. Nhưng cậu không nghĩ tới góc độ của Lương Đống.” Giao Bạch không có cách nào nói dễ nghe hơn, đây chính là sự thực, “Đã chọn con đường kia, thì hãy cứ tiến lên, đừng quay đầu.”
Sương khói trên núi Sanh như nhốt Giao Bạch lại, cậu hơi khó thở: “Quay đầu, chẳng có ý nghĩa gì khác hơn ngoài việc để cậu trông thấy những thứ cậu đã vứt bỏ khi đưa ra lựa chọn.”
Dừng chốc lát, Giao Bạch nói tiếp: “Tôi thấy cũng không phải là cậu không gánh vác hậu quả. Nếu cậu đã nghĩ kỹ, vậy đừng tiếp tục ôm ảo tưởng gì.”
Trên mặt Thẩm Nhi An chảy xuống hàng nước, người từng cổ vũ y, dạy y cảnh giác, khuyên nhủ y, đã thất vọng về y rồi.
“Đàm Quân bảo cậu không liên lạc với tôi à?”
Nghe thấy câu hỏi của Giao Bạch, Thẩm Nhi An buông hàng mi cong dày ẩm ướt, che khuất con ngươi đỏ ngầu: “Là tự tôi.”
Y không trả lời tin nhắn, không nhận điện thoại, là vì không dám.
Sợ hối hận, sợ quay đầu.
Trong nửa năm này, ngoài dưỡng thương và trải qua ca phẫu thuật đầu, y còn bồi dưỡng thế lực, vẫn luôn chuẩn bị. Chỉ khi mọi thứ đã sẵn sàng, y mới có thể lặng lẽ ra trận trong cuộc tranh đấu ba bên giữa Thẩm – Sầm – Thích, thừa dịp Thẩm Ký chưa sẵn sàng thì liên minh với Sầm Thích, cướp đi Thẩm thị.
Giao Bạch không có thuật đọc tâm, không biết diễn biến tâm lý của Thẩm Nhi An, nhưng cậu có thể phỏng đoán một ít, lại không thể trực tiếp nhắc đến mối thù với nhà họ Sầm để trò chuyện thoải mái với đối phương.
“Có rất nhiều chuyện, chúng ta không thể dự liệu, không phải cứ địa vị cao, là có thể nắm giữ tất cả trong lòng bàn tay, cha cậu chính là ví dụ.” Giao Bạch ngửi thấy mùi thuốc lá, lão biến thái vẫn đang hút thuốc, điếu thứ hai rồi! Cậu hơi nhíu mày, tiếp tục, “Không biết lời tôi nói, cậu có thể nghe lọt hay không.”
Thẩm Nhi An nói: “Có thể.”
Giao Bạch nhịn xuống nỗi kích động muốn cà khịa, mức độ cố chấp không biết cao đến nhường nào, có thể mới là lạ. Cậu ha ha: “Người của cậu rất lợi hại, tính kế từng phương diện Giáp Ất Bính Đinh.”
“Sẽ không lôi tôi vào cuộc nữa chứ?” Một giây sau, Giao Bạch nói.
Thẩm Nhi An lập tức lắc đầu.
Giao Bạch híp mắt: “Cậu có thể tự quyết sao?”
Thẩm Nhi An khẽ “Ừ” một tiếng.
Giao Bạch không để Thẩm Nhi An dìu, tự cậu chống mép bàn đứng dậy.
Đứng đối mặt nhau, Giao Bạch mới phát hiện Thẩm Nhi An đã cao lớn hơn, cậu một mét bảy tám cũng phải ngước đầu nhìn. Chênh lệch chiều cao không ảnh hưởng đến sự lạnh lùng quyết tuyệt của Giao Bạch, “Vậy cậu nhớ kỹ những gì đã nói hôm nay. Nếu Đàm Quân bố trí lợi dụng tôi lần thứ hai...”
Thẩm Nhi An khẽ nhếch môi, hai chữ “Xin lỗi” còn chưa thành hình đã bị đánh tan.
“Đừng nói xin lỗi. Khoản này khoản kia tính tới tính lui, nợ nần lộn xộn, tôi còn phải nói với cậu tiếng cảm ơn. Nếu lần đó không nhờ có cậu chạy tới, tôi sẽ bị cha cậu đưa đến nơi an toàn, còn không biết sẽ phải chịu đựng bao nhiêu khổ nhục.” Giao Bạch nói.
Thẩm Nhi An đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt nhìn Giao Bạch như đang nhìn một trọng tài tuyên án y tử hình: “Cậu cũng hận tôi.”
Giao Bạch đen mặt mấy phần: “... Nếu nghĩ như vậy có thể làm cậu dễ chịu hơn, thì cậu cứ nghĩ thế đi.”
Cậu nói câu sau không liên quan tới câu trước: “Lương Đống không cai nổi ma túy, đời này đã bị phá huỷ hoàn toàn.”
Viền áo nặng trĩu.
Thẩm Nhi An túm lấy Giao Bạch.
Muốn ôm lấy người bạn duy nhất, đòi xin một chút an ủi, nhưng không mở miệng được, và cũng không làm được.
Giao Bạch nhìn Thẩm Nhi An rũ đầu, siết chặt quần áo cậu, trong cổ họng y nghẹn ra tiếng khóc nức nở kìm nén.
Đây là, vẫn đang giãy giụa.
Cậu đang chờ ai kéo cậu đây, Thẩm Nhi An, lại muốn trông cậy vào tôi sao? Tôi đã kéo cậu biết bao nhiêu lần rồi, còn có thể kéo cậu thêm bao nhiêu lần nữa?
Giao Bạch không đẩy bàn tay trên quần áo ra. Cậu bình tĩnh lại trong mùi nicotin. Hiện tại chủ tịch Tiểu Thẩm còn chưa trưởng thành, chỉ khoác lên một cái vỏ trống rỗng tên là “Người nắm quyền“.
Máu dính trực tiếp hoặc gián tiếp trên tay không nhiều, trái tim cũng không đủ tàn nhẫn, không sát phạt quả quyết.
Cầm lên một thứ, là phải bỏ xuống một thứ, đừng muốn cả hai. Đây là đạo lý rất dễ hiểu.
Giống như khi mình thực hiện nhiệm vụ, mình muốn phần thưởng nhiệm vụ, sẽ đi nghênh đón tất cả máu chó khó ăn, làm tròn vai trò công cụ hình người. Giao Bạch nghĩ, Thẩm Nhi An là học sinh xuất sắc đến vậy, chẳng lẽ không hiểu cá và tay gấu không thể chiếm hết sao? Không phải, chỉ là muốn đọc truyện cổ tích thôi.
Phỏng chừng không lâu trước đây Thẩm Nhi An mới biết Đàm Quân tính kế những chuyện kia, nên vẫn khá cảm tính. Chờ khi y mặc âu phục giày da ngồi trong văn phòng rộng lớn của Thẩm thị, xử lý một đống công việc, nghe cấp dưới báo cáo, là y sẽ không lại nằm mơ nữa.
Hiện thực là roi, sẽ đánh tỉnh tất cả những người đang ở trong giấc mộng.
Kiểu đánh không tỉnh như Thẩm Ký là đang giả vờ ngủ.
Tra công Thẩm Nhi An của truyện tranh cũng mang đức hạnh ấy, song bây giờ y còn chưa đến mức kia.
Trong nguyên tác, Thẩm Nhi An không có tình yêu cũng không có tình bạn, mà chỉ có quyền thế. Y chính là một doanh nhân cực kỳ thành đạt, một doanh nhân thuần túy, thủ đoạn gấp đôi Thẩm Ký, tài phú và ngoại hình thuộc hàng top.
Đi ra ngoài giống như một thiên thần, tất cả những cảm xúc tiêu cực của người phàm đều được thả ra sau khi bước vào cửa nhà, nhét toàn bộ vào cơ thể của Lễ Giác.
Hiện giờ thiên thần vẫn non nớt, không đè ép được tướng quân dưới trướng.
Nhưng sẽ nhanh chóng thành công đè ép được, sẽ nhanh thôi.
Có điều, Lễ Giác không phải lọ chứa của y, vậy y nên xử lý khía cạnh không thể hiện ra bên ngoài thế nào?
“Trong bữa tiệc tối ngày cậu tổ chức buổi họp báo, Lương Đống muốn trà trộn vào, là tôi bảo Chương Chẩm phái người ngăn cản cậu ta.” Giao Bạch đứng không vững nên ngồi trở lại, quần áo vẫn bị nắm chặt.
Thẩm Nhi An đứng, y cứ siết không buông, mảnh vải trong tay thoáng cái bị kéo lên một khoảng lớn, lộ ra bụng và eo của Giao Bạch.
Giao Bạch đẩy tay Thẩm Nhi An ra: “Lương Đống đã hai bàn tay trắng, không có gì để mất. Chỉ cần còn một hơi thở, cậu ta sẽ không bỏ qua Đàm Quân. Cậu đứng trước mặt Đàm Quân, nhất định phải sẵn sàng nghênh đón dao súng từ cậu ta.”
Thẩm Nhi An khom lưng, khóe mắt lông mày như ngâm trong nỗi chua xót giấu kín: “Tôi biết.”
“Vậy là được.” Giao Bạch nói.
Lan Mặc Phủ không giữ lại Thẩm Nhi An và Đàm Quân ăn bữa tối giao thừa, bọn họ rời khỏi sảnh chính.
Giao Bạch nói với Thích Dĩ Lạo đang châm điếu thuốc thứ ba: “Đừng hút nữa.”
“Cạch.”
Nắp bật lửa kim loại bị đóng lại, điếu thuốc kia cũng trở về trong hộp thuốc lá.
“Anh ba,“ Giao Bạch vịn bàn dịch từng bước qua, thở hồng hộc, đầu rịn đầy mồ hôi, “Lúc trước anh đối đầu với Thẩm Ký, sau khi Thẩm Nhi An lên nắm quyền, anh lại đứng về phía cậu ta, bên ngoài đồn Thẩm Nhi An là con riêng của anh.”
Thích Dĩ Lạo không biết nên khóc hay cười: “Thẩm Nhi An giống cha cậu ta nhiều lắm, không cần để ý đến ngôn luận mù lòa.”
Giao Bạch kéo chiếc ghế bên cạnh hắn ra ngồi xuống, gần như sắp hết hơi ngỏm luôn, nói không thành câu.
“Còn phải tự mình lại đây nữa, có lời muốn nói mà không biết gọi tôi tới sao? Đã bảo em từ lâu rồi, có ý kiến gì cứ nói ra.” Thích Dĩ Lạo đè bàn tay ám khói thuốc lên đỉnh đầu Giao Bạch, ngón tay cọ cọ luồn vào tóc cậu, cảm giác nóng ẩm, toàn là mồ hôi.
Cổ họng Giao Bạch khô khốc cực kỳ, không cách nào tranh cãi.
Một chiếc ly đế cao được đưa đến bên miệng cậu, cậu uống cạn rượu vang trên tay Thích Dĩ Lạo.
Uống xong mới nhớ ra, đây là ly của Thích Dĩ Lạo.
Giao Bạch lựa chọn tê liệt.
Thích Dĩ Lạo rót thêm rượu vào chiếc ly rỗng, nhấp mấy ngụm. Lúc trước hắn tham gia yến tiệc, cổ vũ Thẩm Nhi An, để người quan sát trong giới biết rằng, nhà họ Thích và nhà họ Thẩm do Thẩm Nhi An lãnh đạo không phải thù địch. Đây là trả ân tình.
Trả ân tình Thẩm Nhi An tìm thấy Tiểu Bạch.
Còn về sau này, hắn sẽ không chủ động tham dự. Toàn bộ nhà họ Thích cũng sẽ không.
“Thức ăn nóng đấy.” Thích Dĩ Lạo vòng tay từ sau đầu chàng trai trẻ ra đằng trước, vén tóc mái còn ướt lên, vuốt ve vết sẹo rỗ trên trán, “Uống ít canh ngỗng già hạ hỏa nhé?”
Lực chú ý của Giao Bạch bị dời đi: “Ngỗng già ở đâu?”
Thích Dĩ Lạo xoay bàn quay: “Này.”
Giao Bạch kề đầu ngó một cái, đây là ngỗng à, nấu chín trông không khác gì con vịt. Cậu nuốt nước miếng trộn lẫn hương rượu vang, chần chừ chốc lát: “Được rồi, uống chút đi.”
Lúc Thích Dĩ Lạo múc canh ngỗng già cho Giao Bạch, hai vị khách không mời mà đến Lan Mặc Phủ đang định rời khỏi.
Thình lình có một tiếng súng nổ.
Sau đó lại thêm một tiếng.
Một vị khách trong số họ bị bắn vào cả hai chân. Hắn ta vốn đang đóng cửa xe cho ông chủ của mình, nhưng chân bị thương do đạn bắn trúng, hắn ta khuỵu xuống đất. Máu trào ra từ vải quần của hắn ta, lưu lại những vết tích trên nền Lan Mặc Phủ.
Đằng sau dây leo, Chương Chẩm hạ súng, nuốt xuống mấy viên thuốc sắp bị anh bóp nát.
Chắc chắn rằng anh Chẩm đã thật sự nuốt xuống, Thích Nhị bên cạnh mới thở phào.
Thích gia bảo anh ta đến giám sát anh Chẩm, cũng may anh Chẩm không bắn Đàm Quân một phát toi mạng. Nếu không thì biết giải thích với chủ tịch Tiểu Thẩm thế nào?
Cậu Bạch phải làm sao?
Còn không biết tình hình sẽ hỗn loạn ra sao đây.
Giao Bạch không biết Đàm Quân mang theo hai viên đạn về Nam Thành. Cậu chỉ biết được một tin tức động trời từ Thích Nhị vài ngày sau đó. Lương Đống đã tận dụng cơ hội cai nghiện ma túy để lừa các vệ sĩ của nhà họ Thích và trốn thoát. Gã đi tìm người bạn khởi động lại vụ án của Chương Chẩm, nằm vùng vạch kế hoạch, cuối cùng cho gã biết rằng lão Phan đã bị diệt khẩu.
Khi Chương Chẩm nghe tin tìm kiếm, chẳng biết Lương Đống đã đi đâu.
Mí mắt Giao Bạch nhảy không ngừng, máu chó lại sắp tới rồi, con mẹ nó sắp tới rồi!
Bởi vì theo tình hình này, để độ sinh động của Thẩm Nhi An vượt qua 50, khả năng rất cao là có liên quan tới Lương Đống. Vậy vai trò của ông đây...
Có trong bách khoa toàn thư máu chó, mịa.
Phản ứng đầu tiên của Giao Bạch là sờ xương cụt và chân, ông đây vẫn là người bán tàn phế đấy, chết tiệt, không thể chờ một thời gian sao?
Thôi, quên đi quên đi.
Chỉ cần đừng có nhiệm vụ bắt buộc là được, bây giờ cậu thật sự vừa yêu vừa sợ nó.
Yêu là, một khi nó đến, độ sinh động sẽ đến.
Còn sợ gì thì không nói nữa.
Giao Bạch đắn đo một phen xong liền tự chọc cười mình. Nghĩ gì thế, cậu cơ bản là bên bị động, không có lựa chọn khác, chỉ có thể bơi đi lúc máu chó giội lại, cố gắng tìm một vị trí ít gây thiệt hại hơn, dốc toàn lực không để mình bị nhấn chìm.
“Tiểu Bạch, đang khắc chữ à?” Trong tường đen truyền ra tiếng Thích Dĩ Lạo.
“Em chơi điện thoại một lúc, bây giờ khắc đây!” Giao Bạch đút di động vào túi. Thẩm Nhi An, mẹ y, Lương Đống, Đàm Quân, Tề Tử Chí... Đều trở thành con rối trong tay hận thù.
Cũng may Chương Chẩm đang tránh thoát thân phận con rối của mình, không tới sân nhỏ tra tấn Thẩm Ký nữa.
Giao Bạch định thần lại, mặt tái xanh.
Trên bàn chỉ khắc một phần “Kiềm chế”, toàn bộ đều do Thích Dĩ Lạo lôi kéo cậu khắc trong khoảng thời gian này.
Trong phần đó có thêm một nhóm chữ, gồm ba chữ.
—— Thích Dĩ Lạo.
Đúng, không sai, mẹ kiếp đây chính là thứ mà Giao Bạch vừa khắc.
Giao Bạch cắn răng lấy dao cạo nó, nỗ lực hủy thi diệt tích, cậu cạo ba chữ kia lộn xà lộn xộn.
Nhưng vẫn có thể nhìn ra, đó là Thích, Dĩ, Lạo!
Giao Bạch ném con dao lên bàn, vẫy vẫy tay phải đau nhức, đầu óc nhanh chóng hoạt động.
Không được, mình nhất định phải nắm thế chủ động.
Vì vậy Giao Bạch,
Cậu viết hai chữ “Kiềm chế” trên giấy, xé nó ra dán lên chuỗi tên, miết chặt các mép.
Cứ nói là dùng để trang trí.
Dù sao cũng có “Kiềm chế”, khác biệt không lớn.
Giao Bạch hài lòng xoa cằm, mình thực sự là cái khó ló cái khôn, lợi hại tuyệt đỉnh.
Một giây sau, cậu lại xé giấy ra.
Lợi hại cóc khô. Không biết xung quanh toàn là camera à? Chưa biết chừng lão biến thái trong phòng tắm đang vừa mở video giám sát vừa ngâm bồn kìa.
Đúng là Thích Dĩ Lạo đang xem video.
Trong phòng tắm có một bồn tắm cực lớn, hắn dựa vào một bên, làn nước mơn man eo lưng gầy gò của hắn.
Dưới nước có một con thú dữ bị nhốt trong lồng, mỗi lần muốn trốn thoát, nó sẽ va vào lan can cứng rắn.
Hết lần này đến lần khác, không hối hận, không nhớ lâu.
Lần nào cũng điên cuồng, lần nào cũng bị va đập đau, rúc đầu cuộn tròn trở lại, lần tiếp lại va vào.
Thích Dĩ Lạo ấn mở cửa sổ video giám sát trên laptop, nhập tâm nhìn chàng trai nằm nhoài trước bàn sách khắc chữ, khắc tên của hắn, từng nét từng đường, rõ rõ ràng ràng. Hắn nhìn liên tục khoảng mười lần, sau đó cười một tiếng, ngã ngửa ra sau.
Dòng nước lạnh bò lên cơ bụng không ngừng siết chặt và trái tim đang đập dữ dội của hắn, nhấn chìm yết hầu lăn dồn dập như đói khát của hắn, cùng với đôi môi lạnh giá đang chờ đợi để nếm thử thứ gì đó.
Hắn nhắm đôi mắt nóng rực u ám.
Toàn thân chìm vào đáy nước.
Cả Thích Dĩ Lạo và Giao Bạch đều không đề cập đến cái tên nằm trần trụi trên bàn.
Giao Bạch nhịn hai ngày, rồi không nhịn được mà chạy đi hỏi Thích Dĩ Lạo, có muốn dùng chìa khóa không?
Lúc ấy Thích Dĩ Lạo vừa kết thúc cuộc họp qua video, rất mệt mỏi, hơn nửa khuôn mặt hắn chìm trong bóng tối bức rèm cửa sổ, đáp một câu: “Không cần.”
Giao Bạch xoay chiếc chìa khóa bé trên móc khóa, không phải là bệnh đến nỗi mất đi năng lực cơ bản của một người đấy chứ?
“Tiểu Bạch, tụng kinh.” Thích Dĩ Lạo ngồi trên ghế mây mở miệng.
Giao Bạch móc tay vào chiếc móc khóa lắc lắc, cậu tụng kinh trong âm thanh lanh lảnh đó.
Rất nhiều việc đang xếp hàng chờ xảy ra, có thể sẽ có chen ngang, như thể chúng nó đều đang chờ đợi cậu vậy.
Song cậu vẫn phải đặt nhiệm vụ lên hàng đầu.
Sống sót, là tiền đề của mọi thứ.
Mắt cá chân mát lạnh, cây thước dán lên, Giao Bạch cúi đầu nhìn cây thước quanh quẩn nơi hình xăm của cậu. Cậu nhắm mắt lại, nghe Thích Dĩ Lạo dạy dỗ: “Tập trung.”
“Biết rồi biết rồi.” Giao Bạch giẫm lên thước.
Sau đó, lòng bàn chân của cậu ngứa ngáy. Cây thước được rút ra, nhét vào, tới tới lui lui, mãi không dứt.
Ngày ba mươi gió êm sóng lặng, Giao Bạch đã được đón năm mới bình yên, cảm động đất trời. Qua năm mới, cậu chọn thời gian, xây lại sân trước rồi gieo hạt.
Ngồi trên xe lăn, cậu cầm chiếc xẻng dài đào hố, ném hạt giống vào.
Không ai trong Lan Mặc Phủ giúp Giao Bạch, không một ai. Toàn bộ nhóm vệ sĩ đều vươn cổ ra quan sát trong khi Giao Bạch đang bận bịu, sau đó họ đứng gác làm chuyện của mình. Thừa dịp Giao Bạch không chú ý, họ lén lén lút lút trốn sau bụi cây ăn chanh(2).
(2) Quả chanh có vị chua, nghĩa bóng theo slang mạng là bày tỏ thái độ chua lòm, bất mãn, đố kỵ, ghen tỵ....
“Đẳng cấp của Thích gia thật sự rất cao.”
“Chúng ta nên đi theo học hỏi.”
“Học cái gì, đầu tiên phải có đất, chúng ta có không? Có không?”
“...”
Đề tài này cứ thế kẹt ở đây.
Vẫn đang ăn chanh, ngoại trừ loại Thích gia và cậu Bạch trồng, bọn họ cũng ăn không nổi đồ của người khác, không có lựa chọn thứ hai.
“Đánh cược không?”
“Trước lễ tình nhân năm nay, khẳng định kết hôn.”
“Tao cá là đầu tháng Chín, ngày cậu Bạch tới Đại học Y.”
“Chỉ mỗi em cảm thấy, bọn họ sẽ không nhanh như vậy, đại khái còn phải thêm ba năm năm...”
Chú em nhỏ nhất vừa nói xong liền bị đánh một trận tơi bời, nhóm đàn anh cũng bảo cậu ta cút, tức giận rồi.
Nghe thấy tiếng kêu thảm thiết khoa trương trong bụi cây, Giao Bạch rắc hạt giống hoa vào một hàng hố nhỏ trước mặt, tặc tặc lưỡi, đám vệ sĩ họ Thích đúng là theo phong cách ngốc nghếch.
Ban ngày Giao Bạch trồng hai gói hạt giống, đến chập tối thì kiệt sức tê liệt, cậu ngồi trên xe lăn chờ Thích Dĩ Lạo không có xã giao tan tầm trở về, cho đối phương xem công trạng của cậu.
Kết quả Thích Dĩ Lạo còn chưa về, Giao Bạch đã nhận được cuộc gọi từ Khương Yên. Người và việc mà anh ta đề cập đến làm Giao Bạch cảm thấy bất ngờ.
Khương Yên nói, Thẩm Nhi An bị thương.
Người tổn thương y chính là, Chử Đông Sán bị nhà họ Chử đưa ra nước ngoài rồi vụng trộm chạy về.
Trước mắt nhà họ Thẩm cũng không chèn ép nhà họ Chử, hành vi điên rồ của Chử Đông Sán tương đương với việc tống táng cả gia tộc.
Chử lão gia tử tức giận nhập viện, bệnh tình nguy kịch.
Quả dưa này bị Khương Yên đút vào miệng Giao Bạch, Giao Bạch ăn không trôi. Tại sao Chử Đông Sán sẽ xuất hiện trở lại trên sân khấu vào lúc này?
Giao Bạch bỗng sực nhớ tới một người bị cậu bỏ sót. Cậu nhanh chóng kiểm tra ba đối tượng trong nhóm thứ tư, Thẩm Ký, Tề Tử Chí, Lễ Giác, ảnh đại diện của ba người đều không treo hoa trắng.
Lễ Giác không chết.
Đúng, cậu ta không thể chết.
Thế tức là, Lễ Giác ở đâu???
Giao Bạch chửi thề, đậu xanh rau má, sao mình lại quên mất vai chính thụ? Aiz, vào nhóm rồi, chỉ cần không lắc lư trước mặt cậu, quả thực sẽ bị cậu ném sang một góc.
Chốc lát sau, Giao Bạch gọi cho Chương Chẩm, hỏi về hành tung của Lễ Giác.
Chương Chẩm trả lời rằng, ngày đó cậu ta ngã bất tỉnh dưới chân núi, các anh em đưa cậu ta đi bệnh viện, cậu ta tỉnh dậy với tinh thần không tốt. Sau đó dưới sự kiểm soát của thuốc, anh bận việc này việc kia, bỏ quên luôn người nọ.
Cuối năm ngoái Chương Chẩm nhớ ra, anh phái người đi Đế Dạ điều tra hồ sơ nhân viên, không tra ra Lễ Giác, hiện anh vẫn đang tra, sẽ không ngừng nghỉ.
Giao Bạch an ủi động viên Chương Chẩm vài câu rồi cúp máy, động cơ Chử Đông Sán ra tay với Thẩm Nhi An, e rằng thật sự chỉ có...
Khi phản ứng lại, Giao Bạch đã gọi dãy số phủ bụi nằm trong danh bạ của mình.
Lần này Thẩm Nhi An lại nhận.
Nghe thấy tiếng lật giấy ở đầu dây bên kia, Giao Bạch hỏi thẳng vào vấn đề: “Có phải Lễ Giác ở chỗ cậu không?”
Đó là Thẩm Nhi An và Đàm Quân trong phòng tiếp khách ở phía Tây của tầng một.
Lương Đống vừa rời đi.
Giao Bạch gẩy đầu mèo trên cổ tất bông. Trong “Gãy Cánh”, để có được Lễ Giác, cuối cùng Lương Đống đã trở thành kẻ thù của Thẩm Nhi An, cả đời không qua lại với nhau.
Bây giờ tình bạn của họ vẫn đi tới bước đường kia.
Chẳng qua trọng tâm của cuộc đoạn tuyệt này đã chuyển từ tình yêu sang tình thân.
Lương Đống yêu đương mù quáng một lòng vì Lễ Giác, đã trở thành một kẻ báo thù nghiện ma túy muốn đòi lại công bằng cho người thân của mình.
Trong camera giám sát, Thẩm Nhi An ngẩn ngơ tại chỗ, Đàm Quân đang an ủi y. Trên đất vẫn còn giấy thiếc do Lương Đống hút ma túy để lại.
Không hiểu sao Giao Bạch cảm thấy hơi lạnh, cậu vô thức kéo chiếc chăn bông gấp gọn gàng bên cạnh ra, đắp lên mình. Gene loài người rất mạnh mẽ, nhìn sự suy giảm nhân số trong gia tộc Thích là biết.
Thẩm Nhi An, trong nguyên tác không ai hỏi y muốn gì, đã lấy thứ gì từ trong tay y, rồi lại nhét cho y những gì.
Hiện tại cũng vậy.
Bị hoàn cảnh đẩy lên. Đủ loại nhân tố.
Giống như lúc trò chuyện về Thích Dĩ Lạo, Chương Chẩm có nói một câu —— Có đôi lúc, không phải em muốn nắm lấy quyền lực, mà là quyền lực đang đẩy em đi.
Sau khi tiến lên, Thẩm Nhi An bước đi rất nhanh chóng, cũng rất vững vàng, dựa vào hào quang nhân vật chính và sự giúp đỡ của Đàm Quân, cùng với điểm quan trọng nhất, gene họ Thẩm.
Trong sảnh chính, bị vướng bởi Lương Đống đang trên bờ vực phẫn nộ mất kiểm soát, Giao Bạch không tiện giao lưu với Thẩm Nhi An, không thích hợp. Ba người Thẩm Nhi An, Lương Đống và Đàm Quân nhất định phải đối chất với nhau càng sớm càng tốt.
Lúc này, Giao Bạch không hề kinh ngạc trước phương hướng tiến triển của sự việc.
Trước khi gặp Lương Đống, Thẩm Nhi An đã đưa ra lựa chọn.
Thật ra Giao Bạch vẫn có một điều ngoài ý muốn, đó là lúc Lương Đống đánh Đàm Quân, gã đánh không lại, bị đánh trả ngã xuống đất, gãy cả răng.
Thẩm Nhi An không giúp Lương Đống, mà đề nghị ngồi xuống nói chuyện. Đó là khí thế độc nhất vô nhị của kẻ bề trên, cố gắng điều khiển tiết tấu.
Thế nhưng, khi Lương Đống oan ức chất vấn, gã vẫn coi y là anh em, làm sao có thể ngồi xuống chứ.
Sơ tâm ấy à, aiz.
Cái thứ này thật sự là, bạn không nhìn thấy, lại nhìn thấy được.
Giao Bạch co chân lên, đầu gối chống chăn thành một cái bọc, cằm cậu tựa lên nó. Núi Sanh đã không còn màu xanh lục, cũng chẳng có tuyết rơi nữa, cậu không nhìn thấu Thẩm Nhi An.
Nói chính xác hơn, thiếu niên Thẩm Nhi An mà Giao Bạch quen biết đã trở nên hơi mơ hồ. Cậu luôn cảm giác ở một chớp mắt trong một khoảnh khắc nào đó, trong tầm nhìn chính là vai chính công điên cuồng quỷ súc(1) của bộ truyện tranh.
(1) Quỷ súc: thường chỉ người có tinh thần không bình thường, tâm lý biến thái, có khuynh hướng SM.
Đây không phải là lần đầu tiên cậu nảy sinh suy nghĩ này.
Đối với Thẩm Nhi An, tâm thái của Giao Bạch luôn thay đổi, cũng có thể nói mọi thay đổi đều thể hiện qua hành động.
Ban đầu Giao Bạch chỉ coi Thẩm Nhi An như thời thiếu niên của tra công nguyên tác, hóng cuộc vui. Tiếp xúc nhiều hơn, cậu cảm thấy y không biến cặn bã thì cũng không tệ lắm, nên khi y cần trợ giúp, cậu cất tiếng từ hàng ghế khán giả, dành cho y động viên và an ủi.
Ở Thượng Minh Uyển, bọn họ tán gẫu về nguyện vọng, Giao Bạch không nói thẳng cho Thẩm Nhi An. Cậu bắt đầu cân nhắc cốt truyện nguyên tác và hiệu ứng cánh bướm. Sau khi tiến vào nhóm, nếu Thẩm Nhi An trở nên tệ bạc trước thời hạn, vậy không cần thiết liên lạc nữa.
Năm ngoái Thẩm Ký cưỡng ép mang Giao Bạch lên máy bay đến Tây Thành, trên đường cậu mượn Tai Nhỏ điện thoại gọi cho Thẩm Nhi An để báo bình an, một câu của Thẩm Nhi An đã khiến cậu xúc động. Cậu thầm tự nhủ trong lòng: Chỉ cần cậu không đi tuyến cốt truyện hủy thiên diệt địa như nguyên tác, tôi sẽ làm bạn cậu suốt đời.
Sau đó, tiếp xúc nhiều hơn, Giao Bạch rời khán phòng và bước lên sân khấu, khi xuất hiện phần diễn của Thẩm Nhi An, ánh mắt cậu nhìn sang cũng sẽ không còn là xem người giấy, mà là nhìn một sinh mệnh sống động, một người bạn.
Tuy mỗi lần bị Thẩm Ký ngược sắp chết, Giao Bạch đều hy vọng Thẩm Nhi An hóa thành cặn bã, đưa Thẩm Ký đến kết cục vốn có, nhưng đó toàn là lời nói đã miệng để bản thân thoải mái hơn thôi.
Hóa thành cặn bã nghĩa là gì.
Phiên bản nâng cao của Thẩm Ký, thật sự con mẹ nó phát ngán.
Vì thế, Giao Bạch đã làm những gì có thể, kéo Thẩm Nhi An hết lần này đến lần khác.
Hiện tại...
Người bạn này, còn kéo được sao?
Tiếng gào khóc của Thẩm Nhi An phát ra từ thiết bị giám sát, Giao Bạch giật giật lông mày. Lúc quay đầu lại, cậu giật mình, Thích Dĩ Lạo đã dựa vào vai cậu ngủ thiếp đi từ bao giờ chẳng hay.
Cậu thậm chí không hề phát hiện ra, không hề!
Phản ứng đầu tiên của Giao Bạch là kéo chăn trùm trên người mình sang, chia cho lão biến thái một phần.
Sau khi làm xong, cậu đơ mặt nhìn cửa sổ, rèm cửa sổ kéo kín mít, chẳng trông thấy chút cảnh đêm nào, không thể phân tán tư tưởng. Vì thế cậu bèn chuyển sự chú ý sang những đồ trang trí khác trong phòng ngủ.
Từng luồng gió lạnh ập thẳng vào khuôn mặt nóng bừng của cậu.
Giao Bạch sờ túi quần, điện thoại không ở trong túi. Trong lòng cậu, lúc thì là Thẩm Nhi An vẫn đang khóc, lúc thì là Lương Đống hút ma túy, lúc thì là Chương Chẩm đang được điều trị, lúc thì là Thích Dĩ Lạo tuổi thọ không dài, cuối cùng bị bao phủ bởi nhiệm vụ của cậu. Rất phiền.
Con người không phải máy móc với một trình tự đi đến cuối cùng.
Con người sẽ như thế nào? Con người tiến lên phía trước, đủ kiểu thay đổi, đủ kiểu.
Giao Bạch bất giác nhích sát vào Thích Dĩ Lạo, hơi thở ấm áp của cậu phả lên... Nốt ruồi son nho nhỏ ở một bên sống mũi của hắn.
Sau đó,
Vươn tay tới, đầu ngón tay chạm khẽ lên nốt ruồi kia.
Giao Bạch thu tay lại như không có chuyện gì xảy ra, vỗ tỉnh Thích Dĩ Lạo: “Anh ba, tôi muốn xuống tầng xem.”
Giọng Thích Dĩ Lạo trầm khàn: “Đi thôi.”
Giao Bạch nhìn lão biến thái không những không bỏ đầu ra, mà còn đang cọ cọ vai cậu, chuẩn bị ngủ tiếp. Cậu lại nhìn mèo máu, nó đang “gừ gừ“.
Nũng nịu.
Nhưng khỉ thật, từ lúc Giao Bạch rơi khỏi tòa nhà tỉnh dậy đến bây giờ, đã năm tháng rồi, mà bộ lông của con mèo vẫn chưa trắng trở lại! Cổ cũng không mọc thêm nửa phân!
Điều này có liên quan đến tình trạng sức khỏe bên trong của Thích Dĩ Lạo, tác dụng phụ khi kháng thuốc căn bản không thể chuyển hóa mất, sẽ giống như một con dao, cắt đứt khát vọng sinh tồn và sức sống vốn đang chầm chậm tăng trưởng của hắn.
Song độ sinh động không dừng lại, lên tới 40.
Hiện tượng này đang chứng minh cho cậu một điều, đồng thời nó cũng đang trá hình thúc giục cậu điền câu trả lời.
Điền cái gì đây?
Vào tháng Tám, khi Thích Dĩ Lạo bao khu nghỉ dưỡng tổ chức tiệc cho Giao Bạch, chúc mừng cậu thi đỗ đại học, cậu từng phân tích độ sinh động của mỗi người bạn tốt, sẽ xuất hiện những thứ tương ứng gì khác ngoài hứng thú.
Đến Thích Dĩ Lạo, Giao Bạch phát hiện thứ đối phương sinh ra chính là sự công nhận, khát vọng sống, và còn có một thứ.
Lúc đó Giao Bạch định thêm vào, nhưng rồi lại không thêm.
Bây giờ cậu bị thúc giục bởi độ sinh động không phù hợp với triệu chứng bệnh của con mèo, cuối cùng vẫn tăng thêm thứ kia.
Đó là, thích.
Thích Dĩ Lạo thích mình. Lão biến thái này, anh ấy thích ông đây!
“Em đi kiểu gì?” Giao Bạch lau mặt, cậu lau vừa mạnh vừa nhanh, giọng phát khàn, “Xe lăn và anh, em chỉ có thể chọn một trong hai, hiện tại xe lăn ở dưới tầng, còn anh ở cạnh em.”
Chân Thích Dĩ Lạo trong chăn đụng đụng vào cậu, hắn kiên nhẫn giáo dục: “Tiểu Bạch, lúc giải đề, với tiền đề là đã biết đáp án, thì quá trình phải càng ngắn gọn càng tốt, nhỉ?”
Giao Bạch bày ra dáng vẻ thụ giáo: “Anh ôm em xuống.”
“Được, ôm.” Trong hơi thở Thích Dĩ Lạo mang theo tiếng cười khẽ.
Tầm mắt Giao Bạch bay ra xa, sau đó không chút kiêng kỵ mà bay trở về, cậu lộ ra răng nanh nhỏ sáng lấp lánh: “Thế đến đây đi.”
Trái lại, Thích Dĩ Lạo mấy giây sau rũ mắt xuống, hắn ngồi thẳng dậy, ngón tay thon dài linh hoạt luồn vào sợi tóc vuốt mấy lần: “Không xem giám sát nữa à?”
Giao Bạch gật đầu.
“Vậy tại sao không tắt?” Thích Dĩ Lạo hỏi với giọng điệu khó hiểu.
Giao Bạch hỏi ngược lại: “Không phải điều khiển từ xa của anh cần mật mã à? Em đâu biết.”
“Không có mật mã.” Thích Dĩ Lạo vén chăn xuống giường, lười biếng mà gợi cảm, “Giống tầng hầm thứ hai.”
Giao Bạch với lấy điều khiển từ xa, dùng võng mạc vân tay xác thực hai lớp. Giao diện dưới mắt cậu lóe lên, cậu nhấn nút tắt nguồn, màn hình giám sát trên bức tường đối diện biến mất, trở thành bức tường bình thường.
Cuộc sống của người lắm tiền, có đủ loại đồ nội thất đa chức năng.
Lúc Giao Bạch được Thích Dĩ Lạo ôm xuống tầng, Lương Đống đã rời khỏi. Chương Chẩm phái hai người dẫn gã đi, tạm thời cũng sẽ trông chừng gã.
Thẩm Nhi An và Đàm Quân vẫn đang trong phòng tiếp khách.
Giao Bạch ngồi trước bàn ăn sảnh chính, đối mặt với bữa tối giao thừa vẫn còn nóng hổi, cậu không thấy thèm ăn chút nào. Cậu bảo Thích Nhị đi xem, chỉ chốc lát sau, đôi chủ tớ kia lại tới.
Đàm Quân đi sau hai bước, Thẩm Nhi An đi phía trước có nửa bên mặt sưng húp, khóe miệng nứt ra.
Tự mình tát mình.
Thẩm Nhi An và Giao Bạch cách đó không xa nhìn nhau. Y dừng lại, lần lữa không chuyển bước chân, không có mặt mũi đi tới.
“Nhi An, cậu đã sớm không còn là thiếu gia không được chào đón ở nhà họ Thẩm, cậu là gia chủ họ Thẩm, cậu đại diện cho Thẩm thị. Đi đi, đi chào hỏi bạn cũ ngày xưa của cha cậu, hiện giờ là bậc cha chú của cậu trong lĩnh vực kinh doanh, Thích Dĩ Lạo.” Đàm Quân ở phía sau y nói, “Trước khi nhà họ Sầm sụp đổ, cậu cần nhà họ Thích.”
Vị ngọt tanh trong miệng Thẩm Nhi An xen lẫn một luồng đắng chát, khóe môi lạnh lùng mím chặt của y thoáng nhếch lên, hiện ra một đường cong mơ hồ, chớp mắt liền biến mất.
Ngay sau đó, y nhấc chân.
Một tiếng trước khi tới Lan Mặc Phủ, Thẩm Nhi An mới biết tất cả mọi chuyện. Lúc ấy Đàm Quân đã giết lão Phan diệt khẩu, chủ động thú nhận mọi chuyện với y.
Ví dụ như, cái chết của Tề Sương là do Đàm Quân lên kế hoạch, mục đích chính là muốn dùng Tề Sương để dọn sạch thế cuộc Nam Thành. Nhà họ Lương bị nhà họ Tề xóa sổ, nhà họ Thẩm không thể trả thù Tề Sương đã trở thành thi thể, nên dứt khoát diệt toàn bộ nhà họ Tề.
Tề Sương chết rồi, Giao Bạch trở thành lá bùa cứu mạng duy nhất của Thẩm Ký, lão phu nhân sẽ không bỏ qua cậu, vì thế cậu đã bị đón về Nam Thành lúc xương sườn còn chưa lành.
Rất nhiều chuyện, đều xảy ra nối tiếp nhau. Nếu quân cờ này đã được dùng xong hoặc bỏ đi, quân cờ tiếp theo sẽ được đẩy lên trên.
Đàm Quân nói mình chờ đợi và chuẩn bị suốt nhiều năm mới chờ được cơ hội, phương án sửa chữa thay đổi cuối cùng đã có thể bắt đầu sử dụng. Hắn ta còn nói, Giao Bạch là niềm vui bất ngờ, cũng là trung tâm của ván cờ.
Thẩm Nhi An biết quá muộn, khiến y từ nhiều lựa chọn biến thành một lựa chọn, chỉ có thể chọn phương án đó. Y đã đứng trên con đường không thể quay đầu lại.
Đi đến bước này, không phải chỉ mỗi việc hoàn thành nguyện vọng của mẹ.
Năm ngoái Giao Bạch chặn gậy sắt cho y, gãy ba xương sườn, bị Thẩm Ký bắt đi cầm tù tròng lên xích chó, y cũng đã chán ghét sự bất lực của mình.
Sau đó lão phu nhân dùng Giao Bạch trao đổi với y, làm Giao Bạch rơi vào tay Tề Tử Chí.
Tại thời điểm ấy, Thẩm Nhi An chưa bao giờ tỉnh táo nhận thức được tầm quan trọng của quyền lực đến vậy. Trong video y nói cho Giao Bạch rằng, y phải trưởng thành, phải làm quá nhiều việc, không thể gấp chuồn chuồn giấy.
Chính nhờ quyết định đó, năm nay y mới có thể kịp thời dẫn người ngăn cản Thẩm Ký sắp mang Giao Bạch lên máy bay trực thăng.
Y nghĩ rằng có quyền thế là có thể bảo vệ người bên cạnh, nhưng hiệu quả đạt được không thể chỉ là bảo vệ đơn thuần, mà còn bao gồm tổn thương. Mặt trái của bảo vệ luôn có tổn thương.
Tại sao mọi chuyện không thể song toàn...
Thẩm Nhi An đi tới trước mặt Giao Bạch, cúi đầu nhìn cậu.
Ánh mắt trên đỉnh đầu rất nặng nề, không biết chất chứa bao nhiêu nội dung. Giao Bạch uống một ngụm nước, Thẩm Nhi An lựa chọn giữ lại Đàm Quân, lại mang thần thái như thể có hằng hà cay đắng vô lực, chứng tỏ y đã biết mối quan hệ giữa mẹ mình và nhà họ Sầm, mẹ và bà ngoại y đã bị nhà họ Sầm ngược đãi thế nào.
Nếu muốn thực hiện tâm nguyện của hai người thân kia, Thẩm Nhi An nhất định sẽ nhổ tận gốc nhà họ Sầm, y cần sự trợ giúp của Đàm Quân.
Chuyện này dính dáng đến máu chó hào môn đời trước, Giao Bạch không ngăn cản, cậu đã làm hết sức mình.
Giao Bạch đặt cốc nước xuống, ngẩng đầu lên.
Thẩm Nhi An kể lại tình cảnh trong phòng tiếp khách, kể về sự chấm dứt giữa y và Lương Đống. Tốc độ nói của y rất chậm, vài lần nghẹn ngào, sau khi kể xong y hỏi Giao Bạch: “Có phải là cậu cảm thấy, tôi đã sai rồi không?”
Giao Bạch như thể nhìn thấy một con hamster nhỏ làm hỏng thứ gì đó, liều mạng co rụt trong hang. Cậu không bỏ mặc nó trốn, mà là nhoài người ngoài cửa hang hô: “Sai hay không, đáp án ở ngay trong lòng cậu.”
Sương khói trên núi Sanh càng dày đặc.
Giao Bạch liếc Thích Dĩ Lạo hút thuốc cách đó không xa, rồi liếc Đàm Quân bị Chương Chẩm chặn lại, suy nghĩ xoay chuyển, trở về hành động tối nay của Thẩm Nhi An.
Thẩm Nhi An đưa Đàm Quân chạy một chuyến này, là làm cho Đàm Quân xem, làm cho chính y xem, đồng thời bày sự lựa chọn của y ra trước mặt Lương Đống.
“Đàm Quân có lỗi với nhà họ Lương, anh ta phải đứng yên cho Lương Đống đánh, không nên đánh trả.” Giao Bạch nói, “Cậu không nói với anh ta à?”
Thẩm Nhi An thấp giọng: “Đến nhà họ Thích là ý của chú Đàm, tôi đồng ý. Tôi định bảo Đống Tử chờ một thời gian, hai cái mạng đều cho cậu ấy.”
Giao Bạch nghĩ thầm, Lương Đống đã hút ma túy rồi, có thể đợi đến lúc đó sao?
Hơn nữa, mạng đền thế nào?
Danh dự của ông bà Lương đâu, chẳng phải vẫn là một nhà giết người à?
“Cậu không trả lời trực tiếp câu hỏi của tôi.” Giao Bạch nhìn thẳng vào Thẩm Nhi An.
Hai bờ môi rất mỏng của Thẩm Nhi An mấp máy, lúng túng bật ra ba chữ: “Tôi quên mất.”
Giao Bạch lại hỏi: “Thế tại sao cậu đứng bên cạnh xem Đàm Quân trả đòn, đánh Lương Đống, mà không bước ra ngăn cản?”
Lần này Thẩm Nhi An không nói nên lời, màu máu trên mặt y đã hoàn toàn biến mất.
Giao Bạch quét một vòng quanh bộ trang phục tinh hoa đắt tiền mang phong cách sếp tổng độc đoán của Thẩm Nhi An. Anh em kết giao thuở thiếu thời, cùng người chú có liên quan tới mẹ và có thể giúp y, y chọn người sau.
Ở đây vô luận phần lớn là cảm tính hay lý trí chiếm đa số, rồi lại xen lẫn bao nhiêu cân nhắc đắn đo bị ép bất đắc dĩ mà không ai biết, kết quả chính là như thế.
“Cậu suy xét những thứ cậu cho là tất cả từ góc độ của mình, cũng cảm thấy cậu không thể tự quyết định, cậu có nỗi khổ tâm, chỉ có thể làm như bây giờ. Nhưng cậu không nghĩ tới góc độ của Lương Đống.” Giao Bạch không có cách nào nói dễ nghe hơn, đây chính là sự thực, “Đã chọn con đường kia, thì hãy cứ tiến lên, đừng quay đầu.”
Sương khói trên núi Sanh như nhốt Giao Bạch lại, cậu hơi khó thở: “Quay đầu, chẳng có ý nghĩa gì khác hơn ngoài việc để cậu trông thấy những thứ cậu đã vứt bỏ khi đưa ra lựa chọn.”
Dừng chốc lát, Giao Bạch nói tiếp: “Tôi thấy cũng không phải là cậu không gánh vác hậu quả. Nếu cậu đã nghĩ kỹ, vậy đừng tiếp tục ôm ảo tưởng gì.”
Trên mặt Thẩm Nhi An chảy xuống hàng nước, người từng cổ vũ y, dạy y cảnh giác, khuyên nhủ y, đã thất vọng về y rồi.
“Đàm Quân bảo cậu không liên lạc với tôi à?”
Nghe thấy câu hỏi của Giao Bạch, Thẩm Nhi An buông hàng mi cong dày ẩm ướt, che khuất con ngươi đỏ ngầu: “Là tự tôi.”
Y không trả lời tin nhắn, không nhận điện thoại, là vì không dám.
Sợ hối hận, sợ quay đầu.
Trong nửa năm này, ngoài dưỡng thương và trải qua ca phẫu thuật đầu, y còn bồi dưỡng thế lực, vẫn luôn chuẩn bị. Chỉ khi mọi thứ đã sẵn sàng, y mới có thể lặng lẽ ra trận trong cuộc tranh đấu ba bên giữa Thẩm – Sầm – Thích, thừa dịp Thẩm Ký chưa sẵn sàng thì liên minh với Sầm Thích, cướp đi Thẩm thị.
Giao Bạch không có thuật đọc tâm, không biết diễn biến tâm lý của Thẩm Nhi An, nhưng cậu có thể phỏng đoán một ít, lại không thể trực tiếp nhắc đến mối thù với nhà họ Sầm để trò chuyện thoải mái với đối phương.
“Có rất nhiều chuyện, chúng ta không thể dự liệu, không phải cứ địa vị cao, là có thể nắm giữ tất cả trong lòng bàn tay, cha cậu chính là ví dụ.” Giao Bạch ngửi thấy mùi thuốc lá, lão biến thái vẫn đang hút thuốc, điếu thứ hai rồi! Cậu hơi nhíu mày, tiếp tục, “Không biết lời tôi nói, cậu có thể nghe lọt hay không.”
Thẩm Nhi An nói: “Có thể.”
Giao Bạch nhịn xuống nỗi kích động muốn cà khịa, mức độ cố chấp không biết cao đến nhường nào, có thể mới là lạ. Cậu ha ha: “Người của cậu rất lợi hại, tính kế từng phương diện Giáp Ất Bính Đinh.”
“Sẽ không lôi tôi vào cuộc nữa chứ?” Một giây sau, Giao Bạch nói.
Thẩm Nhi An lập tức lắc đầu.
Giao Bạch híp mắt: “Cậu có thể tự quyết sao?”
Thẩm Nhi An khẽ “Ừ” một tiếng.
Giao Bạch không để Thẩm Nhi An dìu, tự cậu chống mép bàn đứng dậy.
Đứng đối mặt nhau, Giao Bạch mới phát hiện Thẩm Nhi An đã cao lớn hơn, cậu một mét bảy tám cũng phải ngước đầu nhìn. Chênh lệch chiều cao không ảnh hưởng đến sự lạnh lùng quyết tuyệt của Giao Bạch, “Vậy cậu nhớ kỹ những gì đã nói hôm nay. Nếu Đàm Quân bố trí lợi dụng tôi lần thứ hai...”
Thẩm Nhi An khẽ nhếch môi, hai chữ “Xin lỗi” còn chưa thành hình đã bị đánh tan.
“Đừng nói xin lỗi. Khoản này khoản kia tính tới tính lui, nợ nần lộn xộn, tôi còn phải nói với cậu tiếng cảm ơn. Nếu lần đó không nhờ có cậu chạy tới, tôi sẽ bị cha cậu đưa đến nơi an toàn, còn không biết sẽ phải chịu đựng bao nhiêu khổ nhục.” Giao Bạch nói.
Thẩm Nhi An đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt nhìn Giao Bạch như đang nhìn một trọng tài tuyên án y tử hình: “Cậu cũng hận tôi.”
Giao Bạch đen mặt mấy phần: “... Nếu nghĩ như vậy có thể làm cậu dễ chịu hơn, thì cậu cứ nghĩ thế đi.”
Cậu nói câu sau không liên quan tới câu trước: “Lương Đống không cai nổi ma túy, đời này đã bị phá huỷ hoàn toàn.”
Viền áo nặng trĩu.
Thẩm Nhi An túm lấy Giao Bạch.
Muốn ôm lấy người bạn duy nhất, đòi xin một chút an ủi, nhưng không mở miệng được, và cũng không làm được.
Giao Bạch nhìn Thẩm Nhi An rũ đầu, siết chặt quần áo cậu, trong cổ họng y nghẹn ra tiếng khóc nức nở kìm nén.
Đây là, vẫn đang giãy giụa.
Cậu đang chờ ai kéo cậu đây, Thẩm Nhi An, lại muốn trông cậy vào tôi sao? Tôi đã kéo cậu biết bao nhiêu lần rồi, còn có thể kéo cậu thêm bao nhiêu lần nữa?
Giao Bạch không đẩy bàn tay trên quần áo ra. Cậu bình tĩnh lại trong mùi nicotin. Hiện tại chủ tịch Tiểu Thẩm còn chưa trưởng thành, chỉ khoác lên một cái vỏ trống rỗng tên là “Người nắm quyền“.
Máu dính trực tiếp hoặc gián tiếp trên tay không nhiều, trái tim cũng không đủ tàn nhẫn, không sát phạt quả quyết.
Cầm lên một thứ, là phải bỏ xuống một thứ, đừng muốn cả hai. Đây là đạo lý rất dễ hiểu.
Giống như khi mình thực hiện nhiệm vụ, mình muốn phần thưởng nhiệm vụ, sẽ đi nghênh đón tất cả máu chó khó ăn, làm tròn vai trò công cụ hình người. Giao Bạch nghĩ, Thẩm Nhi An là học sinh xuất sắc đến vậy, chẳng lẽ không hiểu cá và tay gấu không thể chiếm hết sao? Không phải, chỉ là muốn đọc truyện cổ tích thôi.
Phỏng chừng không lâu trước đây Thẩm Nhi An mới biết Đàm Quân tính kế những chuyện kia, nên vẫn khá cảm tính. Chờ khi y mặc âu phục giày da ngồi trong văn phòng rộng lớn của Thẩm thị, xử lý một đống công việc, nghe cấp dưới báo cáo, là y sẽ không lại nằm mơ nữa.
Hiện thực là roi, sẽ đánh tỉnh tất cả những người đang ở trong giấc mộng.
Kiểu đánh không tỉnh như Thẩm Ký là đang giả vờ ngủ.
Tra công Thẩm Nhi An của truyện tranh cũng mang đức hạnh ấy, song bây giờ y còn chưa đến mức kia.
Trong nguyên tác, Thẩm Nhi An không có tình yêu cũng không có tình bạn, mà chỉ có quyền thế. Y chính là một doanh nhân cực kỳ thành đạt, một doanh nhân thuần túy, thủ đoạn gấp đôi Thẩm Ký, tài phú và ngoại hình thuộc hàng top.
Đi ra ngoài giống như một thiên thần, tất cả những cảm xúc tiêu cực của người phàm đều được thả ra sau khi bước vào cửa nhà, nhét toàn bộ vào cơ thể của Lễ Giác.
Hiện giờ thiên thần vẫn non nớt, không đè ép được tướng quân dưới trướng.
Nhưng sẽ nhanh chóng thành công đè ép được, sẽ nhanh thôi.
Có điều, Lễ Giác không phải lọ chứa của y, vậy y nên xử lý khía cạnh không thể hiện ra bên ngoài thế nào?
“Trong bữa tiệc tối ngày cậu tổ chức buổi họp báo, Lương Đống muốn trà trộn vào, là tôi bảo Chương Chẩm phái người ngăn cản cậu ta.” Giao Bạch đứng không vững nên ngồi trở lại, quần áo vẫn bị nắm chặt.
Thẩm Nhi An đứng, y cứ siết không buông, mảnh vải trong tay thoáng cái bị kéo lên một khoảng lớn, lộ ra bụng và eo của Giao Bạch.
Giao Bạch đẩy tay Thẩm Nhi An ra: “Lương Đống đã hai bàn tay trắng, không có gì để mất. Chỉ cần còn một hơi thở, cậu ta sẽ không bỏ qua Đàm Quân. Cậu đứng trước mặt Đàm Quân, nhất định phải sẵn sàng nghênh đón dao súng từ cậu ta.”
Thẩm Nhi An khom lưng, khóe mắt lông mày như ngâm trong nỗi chua xót giấu kín: “Tôi biết.”
“Vậy là được.” Giao Bạch nói.
Lan Mặc Phủ không giữ lại Thẩm Nhi An và Đàm Quân ăn bữa tối giao thừa, bọn họ rời khỏi sảnh chính.
Giao Bạch nói với Thích Dĩ Lạo đang châm điếu thuốc thứ ba: “Đừng hút nữa.”
“Cạch.”
Nắp bật lửa kim loại bị đóng lại, điếu thuốc kia cũng trở về trong hộp thuốc lá.
“Anh ba,“ Giao Bạch vịn bàn dịch từng bước qua, thở hồng hộc, đầu rịn đầy mồ hôi, “Lúc trước anh đối đầu với Thẩm Ký, sau khi Thẩm Nhi An lên nắm quyền, anh lại đứng về phía cậu ta, bên ngoài đồn Thẩm Nhi An là con riêng của anh.”
Thích Dĩ Lạo không biết nên khóc hay cười: “Thẩm Nhi An giống cha cậu ta nhiều lắm, không cần để ý đến ngôn luận mù lòa.”
Giao Bạch kéo chiếc ghế bên cạnh hắn ra ngồi xuống, gần như sắp hết hơi ngỏm luôn, nói không thành câu.
“Còn phải tự mình lại đây nữa, có lời muốn nói mà không biết gọi tôi tới sao? Đã bảo em từ lâu rồi, có ý kiến gì cứ nói ra.” Thích Dĩ Lạo đè bàn tay ám khói thuốc lên đỉnh đầu Giao Bạch, ngón tay cọ cọ luồn vào tóc cậu, cảm giác nóng ẩm, toàn là mồ hôi.
Cổ họng Giao Bạch khô khốc cực kỳ, không cách nào tranh cãi.
Một chiếc ly đế cao được đưa đến bên miệng cậu, cậu uống cạn rượu vang trên tay Thích Dĩ Lạo.
Uống xong mới nhớ ra, đây là ly của Thích Dĩ Lạo.
Giao Bạch lựa chọn tê liệt.
Thích Dĩ Lạo rót thêm rượu vào chiếc ly rỗng, nhấp mấy ngụm. Lúc trước hắn tham gia yến tiệc, cổ vũ Thẩm Nhi An, để người quan sát trong giới biết rằng, nhà họ Thích và nhà họ Thẩm do Thẩm Nhi An lãnh đạo không phải thù địch. Đây là trả ân tình.
Trả ân tình Thẩm Nhi An tìm thấy Tiểu Bạch.
Còn về sau này, hắn sẽ không chủ động tham dự. Toàn bộ nhà họ Thích cũng sẽ không.
“Thức ăn nóng đấy.” Thích Dĩ Lạo vòng tay từ sau đầu chàng trai trẻ ra đằng trước, vén tóc mái còn ướt lên, vuốt ve vết sẹo rỗ trên trán, “Uống ít canh ngỗng già hạ hỏa nhé?”
Lực chú ý của Giao Bạch bị dời đi: “Ngỗng già ở đâu?”
Thích Dĩ Lạo xoay bàn quay: “Này.”
Giao Bạch kề đầu ngó một cái, đây là ngỗng à, nấu chín trông không khác gì con vịt. Cậu nuốt nước miếng trộn lẫn hương rượu vang, chần chừ chốc lát: “Được rồi, uống chút đi.”
Lúc Thích Dĩ Lạo múc canh ngỗng già cho Giao Bạch, hai vị khách không mời mà đến Lan Mặc Phủ đang định rời khỏi.
Thình lình có một tiếng súng nổ.
Sau đó lại thêm một tiếng.
Một vị khách trong số họ bị bắn vào cả hai chân. Hắn ta vốn đang đóng cửa xe cho ông chủ của mình, nhưng chân bị thương do đạn bắn trúng, hắn ta khuỵu xuống đất. Máu trào ra từ vải quần của hắn ta, lưu lại những vết tích trên nền Lan Mặc Phủ.
Đằng sau dây leo, Chương Chẩm hạ súng, nuốt xuống mấy viên thuốc sắp bị anh bóp nát.
Chắc chắn rằng anh Chẩm đã thật sự nuốt xuống, Thích Nhị bên cạnh mới thở phào.
Thích gia bảo anh ta đến giám sát anh Chẩm, cũng may anh Chẩm không bắn Đàm Quân một phát toi mạng. Nếu không thì biết giải thích với chủ tịch Tiểu Thẩm thế nào?
Cậu Bạch phải làm sao?
Còn không biết tình hình sẽ hỗn loạn ra sao đây.
Giao Bạch không biết Đàm Quân mang theo hai viên đạn về Nam Thành. Cậu chỉ biết được một tin tức động trời từ Thích Nhị vài ngày sau đó. Lương Đống đã tận dụng cơ hội cai nghiện ma túy để lừa các vệ sĩ của nhà họ Thích và trốn thoát. Gã đi tìm người bạn khởi động lại vụ án của Chương Chẩm, nằm vùng vạch kế hoạch, cuối cùng cho gã biết rằng lão Phan đã bị diệt khẩu.
Khi Chương Chẩm nghe tin tìm kiếm, chẳng biết Lương Đống đã đi đâu.
Mí mắt Giao Bạch nhảy không ngừng, máu chó lại sắp tới rồi, con mẹ nó sắp tới rồi!
Bởi vì theo tình hình này, để độ sinh động của Thẩm Nhi An vượt qua 50, khả năng rất cao là có liên quan tới Lương Đống. Vậy vai trò của ông đây...
Có trong bách khoa toàn thư máu chó, mịa.
Phản ứng đầu tiên của Giao Bạch là sờ xương cụt và chân, ông đây vẫn là người bán tàn phế đấy, chết tiệt, không thể chờ một thời gian sao?
Thôi, quên đi quên đi.
Chỉ cần đừng có nhiệm vụ bắt buộc là được, bây giờ cậu thật sự vừa yêu vừa sợ nó.
Yêu là, một khi nó đến, độ sinh động sẽ đến.
Còn sợ gì thì không nói nữa.
Giao Bạch đắn đo một phen xong liền tự chọc cười mình. Nghĩ gì thế, cậu cơ bản là bên bị động, không có lựa chọn khác, chỉ có thể bơi đi lúc máu chó giội lại, cố gắng tìm một vị trí ít gây thiệt hại hơn, dốc toàn lực không để mình bị nhấn chìm.
“Tiểu Bạch, đang khắc chữ à?” Trong tường đen truyền ra tiếng Thích Dĩ Lạo.
“Em chơi điện thoại một lúc, bây giờ khắc đây!” Giao Bạch đút di động vào túi. Thẩm Nhi An, mẹ y, Lương Đống, Đàm Quân, Tề Tử Chí... Đều trở thành con rối trong tay hận thù.
Cũng may Chương Chẩm đang tránh thoát thân phận con rối của mình, không tới sân nhỏ tra tấn Thẩm Ký nữa.
Giao Bạch định thần lại, mặt tái xanh.
Trên bàn chỉ khắc một phần “Kiềm chế”, toàn bộ đều do Thích Dĩ Lạo lôi kéo cậu khắc trong khoảng thời gian này.
Trong phần đó có thêm một nhóm chữ, gồm ba chữ.
—— Thích Dĩ Lạo.
Đúng, không sai, mẹ kiếp đây chính là thứ mà Giao Bạch vừa khắc.
Giao Bạch cắn răng lấy dao cạo nó, nỗ lực hủy thi diệt tích, cậu cạo ba chữ kia lộn xà lộn xộn.
Nhưng vẫn có thể nhìn ra, đó là Thích, Dĩ, Lạo!
Giao Bạch ném con dao lên bàn, vẫy vẫy tay phải đau nhức, đầu óc nhanh chóng hoạt động.
Không được, mình nhất định phải nắm thế chủ động.
Vì vậy Giao Bạch,
Cậu viết hai chữ “Kiềm chế” trên giấy, xé nó ra dán lên chuỗi tên, miết chặt các mép.
Cứ nói là dùng để trang trí.
Dù sao cũng có “Kiềm chế”, khác biệt không lớn.
Giao Bạch hài lòng xoa cằm, mình thực sự là cái khó ló cái khôn, lợi hại tuyệt đỉnh.
Một giây sau, cậu lại xé giấy ra.
Lợi hại cóc khô. Không biết xung quanh toàn là camera à? Chưa biết chừng lão biến thái trong phòng tắm đang vừa mở video giám sát vừa ngâm bồn kìa.
Đúng là Thích Dĩ Lạo đang xem video.
Trong phòng tắm có một bồn tắm cực lớn, hắn dựa vào một bên, làn nước mơn man eo lưng gầy gò của hắn.
Dưới nước có một con thú dữ bị nhốt trong lồng, mỗi lần muốn trốn thoát, nó sẽ va vào lan can cứng rắn.
Hết lần này đến lần khác, không hối hận, không nhớ lâu.
Lần nào cũng điên cuồng, lần nào cũng bị va đập đau, rúc đầu cuộn tròn trở lại, lần tiếp lại va vào.
Thích Dĩ Lạo ấn mở cửa sổ video giám sát trên laptop, nhập tâm nhìn chàng trai nằm nhoài trước bàn sách khắc chữ, khắc tên của hắn, từng nét từng đường, rõ rõ ràng ràng. Hắn nhìn liên tục khoảng mười lần, sau đó cười một tiếng, ngã ngửa ra sau.
Dòng nước lạnh bò lên cơ bụng không ngừng siết chặt và trái tim đang đập dữ dội của hắn, nhấn chìm yết hầu lăn dồn dập như đói khát của hắn, cùng với đôi môi lạnh giá đang chờ đợi để nếm thử thứ gì đó.
Hắn nhắm đôi mắt nóng rực u ám.
Toàn thân chìm vào đáy nước.
Cả Thích Dĩ Lạo và Giao Bạch đều không đề cập đến cái tên nằm trần trụi trên bàn.
Giao Bạch nhịn hai ngày, rồi không nhịn được mà chạy đi hỏi Thích Dĩ Lạo, có muốn dùng chìa khóa không?
Lúc ấy Thích Dĩ Lạo vừa kết thúc cuộc họp qua video, rất mệt mỏi, hơn nửa khuôn mặt hắn chìm trong bóng tối bức rèm cửa sổ, đáp một câu: “Không cần.”
Giao Bạch xoay chiếc chìa khóa bé trên móc khóa, không phải là bệnh đến nỗi mất đi năng lực cơ bản của một người đấy chứ?
“Tiểu Bạch, tụng kinh.” Thích Dĩ Lạo ngồi trên ghế mây mở miệng.
Giao Bạch móc tay vào chiếc móc khóa lắc lắc, cậu tụng kinh trong âm thanh lanh lảnh đó.
Rất nhiều việc đang xếp hàng chờ xảy ra, có thể sẽ có chen ngang, như thể chúng nó đều đang chờ đợi cậu vậy.
Song cậu vẫn phải đặt nhiệm vụ lên hàng đầu.
Sống sót, là tiền đề của mọi thứ.
Mắt cá chân mát lạnh, cây thước dán lên, Giao Bạch cúi đầu nhìn cây thước quanh quẩn nơi hình xăm của cậu. Cậu nhắm mắt lại, nghe Thích Dĩ Lạo dạy dỗ: “Tập trung.”
“Biết rồi biết rồi.” Giao Bạch giẫm lên thước.
Sau đó, lòng bàn chân của cậu ngứa ngáy. Cây thước được rút ra, nhét vào, tới tới lui lui, mãi không dứt.
Ngày ba mươi gió êm sóng lặng, Giao Bạch đã được đón năm mới bình yên, cảm động đất trời. Qua năm mới, cậu chọn thời gian, xây lại sân trước rồi gieo hạt.
Ngồi trên xe lăn, cậu cầm chiếc xẻng dài đào hố, ném hạt giống vào.
Không ai trong Lan Mặc Phủ giúp Giao Bạch, không một ai. Toàn bộ nhóm vệ sĩ đều vươn cổ ra quan sát trong khi Giao Bạch đang bận bịu, sau đó họ đứng gác làm chuyện của mình. Thừa dịp Giao Bạch không chú ý, họ lén lén lút lút trốn sau bụi cây ăn chanh(2).
(2) Quả chanh có vị chua, nghĩa bóng theo slang mạng là bày tỏ thái độ chua lòm, bất mãn, đố kỵ, ghen tỵ....
“Đẳng cấp của Thích gia thật sự rất cao.”
“Chúng ta nên đi theo học hỏi.”
“Học cái gì, đầu tiên phải có đất, chúng ta có không? Có không?”
“...”
Đề tài này cứ thế kẹt ở đây.
Vẫn đang ăn chanh, ngoại trừ loại Thích gia và cậu Bạch trồng, bọn họ cũng ăn không nổi đồ của người khác, không có lựa chọn thứ hai.
“Đánh cược không?”
“Trước lễ tình nhân năm nay, khẳng định kết hôn.”
“Tao cá là đầu tháng Chín, ngày cậu Bạch tới Đại học Y.”
“Chỉ mỗi em cảm thấy, bọn họ sẽ không nhanh như vậy, đại khái còn phải thêm ba năm năm...”
Chú em nhỏ nhất vừa nói xong liền bị đánh một trận tơi bời, nhóm đàn anh cũng bảo cậu ta cút, tức giận rồi.
Nghe thấy tiếng kêu thảm thiết khoa trương trong bụi cây, Giao Bạch rắc hạt giống hoa vào một hàng hố nhỏ trước mặt, tặc tặc lưỡi, đám vệ sĩ họ Thích đúng là theo phong cách ngốc nghếch.
Ban ngày Giao Bạch trồng hai gói hạt giống, đến chập tối thì kiệt sức tê liệt, cậu ngồi trên xe lăn chờ Thích Dĩ Lạo không có xã giao tan tầm trở về, cho đối phương xem công trạng của cậu.
Kết quả Thích Dĩ Lạo còn chưa về, Giao Bạch đã nhận được cuộc gọi từ Khương Yên. Người và việc mà anh ta đề cập đến làm Giao Bạch cảm thấy bất ngờ.
Khương Yên nói, Thẩm Nhi An bị thương.
Người tổn thương y chính là, Chử Đông Sán bị nhà họ Chử đưa ra nước ngoài rồi vụng trộm chạy về.
Trước mắt nhà họ Thẩm cũng không chèn ép nhà họ Chử, hành vi điên rồ của Chử Đông Sán tương đương với việc tống táng cả gia tộc.
Chử lão gia tử tức giận nhập viện, bệnh tình nguy kịch.
Quả dưa này bị Khương Yên đút vào miệng Giao Bạch, Giao Bạch ăn không trôi. Tại sao Chử Đông Sán sẽ xuất hiện trở lại trên sân khấu vào lúc này?
Giao Bạch bỗng sực nhớ tới một người bị cậu bỏ sót. Cậu nhanh chóng kiểm tra ba đối tượng trong nhóm thứ tư, Thẩm Ký, Tề Tử Chí, Lễ Giác, ảnh đại diện của ba người đều không treo hoa trắng.
Lễ Giác không chết.
Đúng, cậu ta không thể chết.
Thế tức là, Lễ Giác ở đâu???
Giao Bạch chửi thề, đậu xanh rau má, sao mình lại quên mất vai chính thụ? Aiz, vào nhóm rồi, chỉ cần không lắc lư trước mặt cậu, quả thực sẽ bị cậu ném sang một góc.
Chốc lát sau, Giao Bạch gọi cho Chương Chẩm, hỏi về hành tung của Lễ Giác.
Chương Chẩm trả lời rằng, ngày đó cậu ta ngã bất tỉnh dưới chân núi, các anh em đưa cậu ta đi bệnh viện, cậu ta tỉnh dậy với tinh thần không tốt. Sau đó dưới sự kiểm soát của thuốc, anh bận việc này việc kia, bỏ quên luôn người nọ.
Cuối năm ngoái Chương Chẩm nhớ ra, anh phái người đi Đế Dạ điều tra hồ sơ nhân viên, không tra ra Lễ Giác, hiện anh vẫn đang tra, sẽ không ngừng nghỉ.
Giao Bạch an ủi động viên Chương Chẩm vài câu rồi cúp máy, động cơ Chử Đông Sán ra tay với Thẩm Nhi An, e rằng thật sự chỉ có...
Khi phản ứng lại, Giao Bạch đã gọi dãy số phủ bụi nằm trong danh bạ của mình.
Lần này Thẩm Nhi An lại nhận.
Nghe thấy tiếng lật giấy ở đầu dây bên kia, Giao Bạch hỏi thẳng vào vấn đề: “Có phải Lễ Giác ở chỗ cậu không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.