Chương 85
Tây Tây Đặc
13/07/2024
Thấy anh ba bế Bạch Bạch vào trong phòng, Chương Chẩm ho khan hai tiếng, nhấc xe lăn theo sau, cách một quãng.
Vào ngày xuất viện, Bạch Bạch nhận cuộc gọi của Úc Lĩnh, Chương Chẩm ở ngay bên cạnh. Anh nghe Bạch Bạch từ chối Úc Lĩnh, còn là lần thứ hai từ chối và nhắc nhở nhấn mạnh.
Có thể thấy quan điểm về tình yêu của Bạch Bạch rất rõ ràng, không hề vẩn đục.
Không thích thì phải tỏ rõ thái độ của mình, đó mới là sự tôn trọng lớn nhất dành cho đối phương.
Về phần mập mờ,
Nó được xây dựng trên nền tảng yêu thích.
Sợi tơ mờ nhạt kia, nhất định được buộc trên ngón tay của hai người có tâm ý với nhau.
Bằng không là không buộc được.
Chương Chẩm và Bạch Bạch nằm nhoài trên vai anh ba nhìn nhau. Anh không nhìn chằm chằm chẳng rời, mà xem như vô tình liếc qua, chạm vào mắt nhau liền ngước lên ngắm trời không, tránh cho em trai anh ngượng thùng.
Nhưng hiển nhiên là anh cả nghĩ quá rồi.
Em trai anh cũng nhìn lên trời theo anh, thấy không có gì lại nằm sấp xuống, đầu đội mũ len nghiêng nghiêng, quả cầu bông lớn trên mũ cọ vào tai anh ba.
Chương Chẩm còn nhớ, trong vấn đề sống hòa thuận với Bạch Bạch thế nào, anh ba đã bảo anh rằng, Bạch Bạch muốn cái gì thì đưa cái đó.
Anh ba biết những thứ mà Bạch Bạch theo đuổi.
Mặc dù đôi lúc Chương Chẩm không hiểu suy nghĩ của Bạch Bạch, không chạm vào thế giới của cậu, khi gần khi xa, song bất luận thế nào, vậy cũng xem như là phù sa không chảy ruộng ngoài.
Chương Chẩm không cầu gì cả.
Chỉ mong anh ba chú ý giữ gìn sức khỏe của mình, cùng anh chứng kiến Bạch Bạch hoàn thành việc học, biến ước mơ trở thành sự thật.
“Tình yêu của người thông minh ấy à, là một hồi canh bạc, cũng là một điệu Tango, người tới tôi đi ngang tài ngang sức, tia lửa tung toé sảng khoái tràn trề.” Thích Nhị nắm lấy chiếc xẻng bị mắc kẹt trong tuyết, làm màu một cách ngượng ngùng.
Chương Chẩm lùi về sau hai bước, đứng bên cạnh anh ta: “Nghe từ đâu đấy?”
“Văn học soup gà mà wechat đề cử cho em.” Thích Nhị chà xát lòng bàn tay thô ráp lên xẻng hai lần, cười khà khà.
Chương Chẩm: “...”
“Anh Chẩm, em nghĩ anh không cần quá lo lắng về chuyện này. Thứ như duyên phận, muốn đi ai cũng không giữ được, muốn ở ai cũng đuổi không đi. Bọn họ không gấp, chúng ta cũng đừng gấp thay người ta.” Thích Nhị thở dài, đại ca của anh ta là một đại mỹ nhân vẫn chưa tới ba mươi tuổi, sắc đẹp nổi danh Tây Thành, còn có kẻ vung tiền như rác chỉ để bị anh đánh một quyền. Bây giờ lại chẳng khác gì ông già, suốt ngày nhíu mày, chữ “川” giữa chân mày giống như được khắc lên, vừa khổ vừa tang.
Chương Chẩm hừ một tiếng: “Em ấy cũng không phải là em trai cậu.”
“Thế anh muốn chia rẽ uyên ương à?” Thích Nhị huých vai anh.
Chương Chẩm thầm nhủ, tôi đang xây tổ cho uyên ương đấy.
“Để em xúc tuyết.” Thích Nhị vung xẻng hai lần để rũ sạch tuyết đọng bên trên. Thấy đại ca nhấc xe lăn đi về phía Thích gia, sải bước rất lớn, anh ta vội hô, “Anh Chẩm, anh cứ thế đi qua có phải là không...”
Hai chữ “Thích hợp” còn chưa bị thổi bay trong gió, đại ca của anh ta đã chặn Thích gia lại.
Cừ ghê, Thích Nhị hít một hơi, anh vợ đúng là có tự tin.
“Anh ba, Bạch Bạch mặc nhiều lắm, áo phao lót lông cũng phồng, không dễ bế, vẫn là nên thả em ấy xuống đi.” Chương - cha già - Chẩm đặt xe lăn trên mặt đất.
Dáng vẻ phụ huynh truyền thống “trước khi kết hôn mà ôm ôm ấp ấp ra cái thể thống gì, giấy đăng ký đâu, lấy giấy ra, rồi muốn làm gì thì làm“.
Thích Dĩ Lạo và Chương Chẩm nhìn nhau, hắn khẽ động lông mày: “Tiểu Bạch.”
Giao Bạch toát mồ hôi toàn thân, quần áo bên trong ẩm ướt. Cậu được Thích Dĩ Lạo ôm lên, vào giây phút ấy, lỗ chân lông mở ra giống như bị hồ quang điện quét qua, cả tay lẫn chân đều hơi tê dại.
Sau một hồi ù tai ngắn ngủi, Giao Bạch muốn xuống, nhưng cậu mệt lả không có chút sức nào, sức lực và mức độ vùng vẫy của cậu như cù lét, cũng như tán tỉnh.
Điều quan trọng là, chân cậu không gác lên mà buông thõng xuống. Theo bước đi của Thích Dĩ Lạo, đầu gối cậu chốc chốc lại va vào lan can kim loại.
Chìa khóa nhỏ trên chiếc móc khóa trong túi dường như đang tự động tỏa nhiệt, làm bỏng cậu.
Thích Dĩ Lạo bước chân vững vàng, hơi thở cũng không thay đổi.
Con mèo kêu với Giao Bạch.
Giao Bạch dứt khoát nằm nhoài trên vai Thích Dĩ Lạo, chân hơi tách ra rồi nâng lên, treo trên người hắn, bất động.
Quần áo mùa đông rất dày, đồ Giao Bạch mặc càng là dày trong dày, bọc từ đầu đến chân, tay chân không thể ma sát. Cậu rút mình ra khỏi trạng thái tự chưng chín bản thân, từ từ thả lỏng.
Vào lúc này, Giao Bạch đang nghĩ về cái chết của Tề Sương, thù hận của Lương Đống. Cậu đắm chìm trong thế giới của mình, không nghe thấy Chương Chẩm và Thích Dĩ Lạo nói gì.
“Ở trong lòng tôi mà còn có thể sao nhãng.” Thích Dĩ Lạo một tay kề hổ khẩu ở phần eo chàng trai trẻ, một tay dán lên áo phao của cậu, dọc theo sống lưng mơ hồ của cậu di chuyển lên trên, ngón tay đẩy ra khăn quàng quấn quanh cổ cậu vài vòng, thò vào trong. Ngón tay vân vê sau gáy ấm áp của cậu.
Phần da bị xoa nắn của Giao Bạch nổi một lớp da gà. Cậu ngả người ra sau, đầu rời khỏi vai Thích Dĩ Lạo, câu hỏi bật ra từ sau chiếc khẩu trang: “Làm gì thế?”
“Muốn chú ôm, hay là ngồi xe lăn?” Thích Dĩ Lạo cúi đầu nhìn chàng trai, tóc mái cọ lên mũ lông của cậu.
Giao Bạch ngoái đầu nhìn xe lăn lạnh như băng, lại nhìn vào đại sảnh cách đó không xa, nơi có hệ thống sưởi đang vẫy gọi cậu. Vì thế cậu đưa ra lựa chọn sáng suốt và thoải mái nhất: “Lười xuống, chờ tôi vào nhà rồi ngồi xe lăn sau.”
Có hoa tuyết nhỏ lửng lơ, bay bay, bay đến chiếc mũ màu tím đậm của Giao Bạch.
Lại có tuyết rồi.
Chương Chẩm kéo xe lăn đi, Thích Dĩ Lạo ôm Giao Bạch tiếp tục bước về phía trước.
Đêm tết ông Táo năm ngoái, Giao Bạch ở trong khoang chứa hàng của con tàu, xung quanh tối đen như mực, dưới chân lắc lư xóc nảy, không khí tràn ngập mùi nôn mửa của cậu xen lẫn mùi tanh của biển.
Tề Tử Chí lột áo khoác ngoài của cậu, dùng dao cắt nát áo len của cậu, kề lưỡi dao vào cổ cậu, đè cậu lên thùng hàng phát rồ.
Lễ Giác tỉnh lại vào thời điểm tinh hoa của máu chó, quay liên tiếp ba cảnh: gào khóc bất lực bối rối.
Ngày này năm nay, Giao Bạch được chuyên viên vật lý trị liệu phục vụ cậu ngâm mình trong bồn tắm thuốc suốt một tiếng, sau đó mát xa đánh bóp toàn thân cho cậu. Cậu nằm trên giường mát xa, thoải mái cuộn tròn hai chân.
Giao Bạch mặc áo choàng tắm, nằm sấp lướt diễn đàn Đại học Y. Cậu không thể để lại bình luận, cũng chỉ có thể đọc được một vài bình luận.
Vì phải đăng ký chứng thực.
Để đăng ký, số tài khoản là số sinh viên, mà cậu tạm nghỉ học rồi, không đi nhập học.
Giao Bạch trải nghiệm cuộc sống hàng ngày của sinh viên Y khoa trong diễn đàn, về cơ bản bao gồm sáu từ: Học học học, khóc khóc khóc.
Các bài đăng đều ướt chảy nước.
Giao Bạch không sợ hãi. Cậu coi việc trở thành bác sĩ là ước mơ của mình. Không phải là có mục tiêu hành y tế thế gì, mà là thích áo khoác trắng, hứng thú với thực hành lâm sàng.
Nói một cách văn hoa thì là, yêu thích chứng kiến cuộc đấu tranh giữa những mạng sống bé nhỏ và vận mệnh.
“Bạch Bạch!” Chương Chẩm cầm điện thoại tiến vào. Anh đang gọi video với viện trưởng cô nhi viện Trường Ninh.
Viện trưởng cảm ơn Chương Chẩm vì đã quyên góp một nhóm vật tư, còn muốn gặp gỡ bạn chơi nhỏ thời thơ ấu của anh.
Giao Bạch ló mặt, chúc viện trưởng năm mới vui vẻ sớm.
“Chúc mừng năm mới, chúc mừng năm mới.” Viện trưởng đeo kính lão, trong tay giơ tấm ảnh tập thể lục lọi ra được mấy ngày trước khi xây nhà.
Bà nhìn Giao Bạch một lúc rồi lại nhìn nhóc mập mạp ôm chân Chương Chẩm trong ảnh, hồi lâu sau thân thiết hòa ái cảm khái một câu: “Đôi mắt không thay đổi, mắt cún con, đáng yêu quá.”
Giao Bạch: “...”
Bạn chơi trong lời của viện trưởng, người Chương Chẩm mất rồi tìm lại nên càng quý trọng hơn, là nguyên chủ Vương Sơ Thu, không phải Giao Bạch. Cậu không có đoạn ký ức kia, bọn họ không có cách nào đồng cảm về những năm tháng tuổi thơ.
Sự chấp thuận tình cảm mà Giao Bạch dành cho Chương Chẩm, là đến từ chính cậu.
Đương nhiên, sau khi Chương Chẩm tìm về ký ức bị mất đi, sự chăm sóc và bảo vệ mà anh dành cho cậu, đều xuất phát từ lần “sinh tử gắn bó” hồi nhỏ.
Theo như Chương Chẩm kể, khi ấy anh hơn mười tuổi niên thiếu vô tri, một lòng muốn trốn ra khỏi cô nhi viện bay đến thế giới rộng lớn, kết quả lại bị thương, bụng rách một lỗ thủng. Người bạn nhỏ không sợ hãi bỏ chạy, mà ở lại bên cạnh bảo vệ anh, băng bó vết thương cho anh.
Giao Bạch hưởng ké lợi ích của nguyên chủ, còn không thể nói ra chân tướng.
Một cô hồn đến từ thế giới khác nhập vào một cơ thể, chuyện này phải tiến vào viện nghiên cứu khoa học đấy.
Chương Chẩm ngồi xổm bên giường trò chuyện video với viện trưởng, lúc này anh như một cậu bé to xác, từng nụ cười từng cử động đều ẩn giấu sự nôn nóng bất an vì tâm lý nhạy cảm hoảng sợ. Anh nói mình sẽ tới trại trẻ mồ côi lấy bức ảnh, còn hỏi số lượng trẻ con, lúc đi mang theo quà năm mới.
Mỗi khi Chương Chẩm nhìn sang, Giao Bạch sẽ mỉm cười với anh.
Anh trai à, em anh không còn nữa, em đang tiếp tục cuộc đời của cậu ấy, chúng ta cứ cố chắp vá tàm tạm như thế, được không?
Không được cũng phải được.
Em và cậu ấy ràng buộc chặt chẽ với nhau rồi.
Giao Bạch nằm trên lưng Chương Chẩm, được anh cõng lên, đi ra ngoài, xuyên qua hành lang dài ngoằn ngoèo, xuyên qua luồng không khí ấm áp, đặt lên chiếc giường trong phòng ngủ.
“Em ngủ trước một lát đi. Khi thằng nhóc họ Lương đến, anh sẽ gọi em.” Chương Chẩm đắp chăn cho Giao Bạch.
Giao Bạch ngáp một cái, thầm nghĩ không biết ăn gì cho bữa tối giao thừa, lúc ấy chắc chắn sẽ rối tung lên, ngủ cái cóc khô.
Nhưng cậu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, ngủ ngon lành say sưa.
Mọi nhà hoặc đang ăn tối giao thừa, hoặc đang chuẩn bị cho bữa tối giao thừa, Lương Đống được dẫn tới Lan Mặc Phủ.
Lúc áy Giao Bạch đang xem nhóm vệ sĩ nhà họ Thích khiêng pháo hoa. Họ hưng phấn kích động túm tụm lại với nhau đếm số lượng pháo hoa, ai nấy trông như trẻ con ba tuổi.
Những năm trước Lan Mặc Phủ không bắn thứ này, năm nay là lần đầu tiên.
Không chỉ pháo hoa, Lan Mặc Phủ còn chuẩn bị câu đối Tết! Chờ đến ngày ba mươi dán lên!
Hân hoan biết bao.
Ăn Tết nên vui mừng như vậy. Cảm ơn cậu Bạch đã để bọn họ có một năm mới ra dáng tươm tất.
Tâm trạng tốt đẹp mà Giao Bạch cảm nhận được từ những thằng nhóc to xác, đều bị sự xuất hiện của Lương Đống xua đuổi. Cậu đứng dậy khỏi ghế dựa, nói: “Đến đây.”
Lương Đống vừa xuất viện, mặc áo lót bông và quần bò, chân đi một đôi giày thể thao, trên sống mũi có một vết sẹo, rất gầy, hai má hóp lại vàng vọt.
Gã lúc này, không giống lần tới Hi Viên năm ngoái. Khi đó gã đau đớn mất hết người thân ruột thịt, toàn thân bẩn thỉu tiều tụy, thần kinh suy nhược, ánh mắt đờ đẫn vô hồn, thế giới trống rỗng. Bây giờ gã như một quả cầu lửa, linh hồn đang bốc cháy.
Mồi lửa là thù hận.
“Ngồi đi, chúng ta vừa ăn vừa nói.” Giao Bạch gọi Lương Đống.
Lương Đống không nhúc nhích.
Năm ngoái, tóc của gã chỉ xen lẫn sợi trắng, năm nay đã gần như bạc trắng hoàn toàn. Gã vẫn chưa tới hai mươi tuổi, nhưng đã vượt qua núi đao biển lửa mà rất nhiều người cả đời đều không gặp phải.
“Năm ngoái chẳng phải cậu từng nói, tôi giúp cậu khởi động lại vụ án, chờ khi cậu ra ngoài sẽ báo đáp tôi hay sao? Ăn một bữa cơm cũng không được à?” Giao Bạch đè xuống tay vịn ghế dựa, đứng dậy từng chút một.
Lương Đống khẽ lăn yết hầu, tới đỡ cậu.
Giao Bạch đề nghị đi ăn, đồng thời nhắc tới hứa hẹn của Lương Đống năm ngoái, là vì cậu cảm thấy Lương Đống như một thanh tà kiếm đã thông suốt, không nhuốm máu sẽ không dừng lại. Giao Bạch muốn để gã ăn chút thức ăn, truyền cho gã ít hơi thở của cuộc sống.
Bữa cơm tất niên ở sảnh chính, bàn ăn rất lớn, ăn cơm Trung Quốc có cảm giác nghi thức như ăn cơm Tây.
Lương Đống rất có tinh thần, gã gọi Thích Dĩ Lạo là “Chủ tịch Thích”, gọi Chương Chẩm là “Anh Chẩm”, đầy đủ lễ phép nên có.
“Tiểu Lương, cậu cứ tùy ý là được, đừng câu nệ.” Thích Dĩ Lạo hiền hoà nói.
Lương Đống đột nhiên bưng rượu vang trước mặt đứng dậy, kính chủ tớ nhà họ Thích, kính chủ nhân mới của nhà họ Thích: “Cảm ơn.”
Liên quan đến việc mở lại vụ án, Chương Chẩm có thể giúp đỡ là vì nể mặt Giao Bạch, cũng chắc chắn đã báo cáo với ông chủ của mình, được chấp thuận mới có phần kế tiếp.
Trong lòng Lương Đống biết rõ, gã một ngụm uống cạn rượu vang.
Chương Chẩm uống cạn ly rượu, còn Thích Dĩ Lạo đang múc bánh trôi nhỏ, không có dấu hiệu muốn đáp lại. Giao Bạch liếc hắn, hắn mới cầm lấy ly của mình, nhấp một hớp.
“Nhốt cậu lại là ý của tôi, tôi nhờ anh ba phái người ngăn cản cậu tới bữa tiệc.” Giao Bạch quan sát Lương Đống cách một chiếc bàn ngập mùi thơm, “Bữa tiệc tối hôm ấy đã hoàn toàn bị thương mại hóa, khách mời đều là những người nổi tiếng trong giới kinh doanh trong nước, chúc mừng Thẩm thị vượt qua cửa ải khó khăn, nghênh đón chủ mới, không thích hợp huyên náo khó xử.”
Lương Đống ngồi dưới đèn, nét mặt cứng ngắc: “Tôi hiểu.”
Giao Bạch mỉm cười im lặng. Cậu có thể phỏng đoán được nguyên nhân Lương Đống muốn báo thù trong yến tiệc.
Kẻ chủ mưu mượn đao giết người đã được tìm ra, song pháp luật lại không trừng phạt được, vậy cũng chỉ có thể tự mình ra tay.
Bởi lẽ đó, thời cơ rất trọng yếu.
Lương Đống là kẻ lang thang bị gạch tên khỏi giới công tử nhà giàu, không quyền không thế, mang danh em trai của kẻ sát nhân, thậm chí còn không có bằng cấp ba, làm sao tiếp xúc được xã hội thượng lưu, thuận lợi ra tay đây? Quá khó.
Quy mô yến tiệc càng lớn, số trang phục nhân viên càng nhiều, hậu cần nhà bếp và công nhân vệ sinh đều là con đường tốt để vào. Với vị trí nhân vật tầng lớp thấp, người dễ dàng tiếp xúc nhất chính là nhân vật tầng lớp thấp.
Không nhất định có thể thành công, nhưng cũng không phải là không có khả năng thành công.
Lương Đống làm như thế là không nghĩ tới đường lui, gã không cần, gã chỉ muốn chính tay đâm kẻ thù.
Sự can thiệp từ Giao Bạch đã phá hủy kế hoạch của gã, trong lòng có thể không trách móc sao?
“Chân của cậu làm sao...”
Nghe thấy giọng Lương Đống, Giao Bạch ngước mắt nói: “Bị giam ở phòng tối bị đánh một trận, đang hồi phục.”
Hơi thở Lương Đống trở nên nặng nề: “Ai làm?”
“Một con chó nhà có tang.” Giao Bạch lười kể tiếp, “Ăn bánh trôi đi.”
“Cậu muốn nhân bánh gì?” Cậu cười nói, “Cậu đặt bát lên bàn xoay đi, tôi lấy cho cậu.”
Lương Đống “A” một tiếng, cầm bát đặt lên bàn xoay: “Tùy tiện, tôi sao cũng được.”
Giao Bạch xoay bàn, chuyển bát của Lương Đống tới trước mặt mình. Cậu nghiêng người về phía trước, tì ngực lên thành bàn, vươn tay cầm muôi, múc đầy bánh trôi vào bát của Lương Đống.
Đều là vỏ trắng, không nhìn ra là nhân bánh gì.
Múc một bát bánh trôi cho Lương Đống xong, Giao Bạch sang giúp Chương Chẩm. Cậu tưởng là đã xong việc, không ngờ Thích Dĩ Lạo lại đặt cái bát không qua. Cũng không biết vị kia đã ăn hết bánh trôi của mình từ bao giờ.
Vì vậy Giao Bạch múc cho Thích Dĩ Lạo. Một người bán tàn phế như cậu, thực sự quá hiền lành.
Cái con khỉ.
Giao Bạch ném chiếc muôi dùng chung đi, nhặt chiếc thìa nhỏ của mình xúc những viên bánh trôi để ăn. Nóng tới độ làm cậu dâng trào nước mắt.
Trước mặt có thêm một tờ giấy, kèm theo một tiếng: “Nhổ ra.”
Giao Bạch nuốt rồi.
Không chờ Thích Dĩ Lạo giảng lý lẽ, Giao Bạch đã lấy khăn giấy lau mắt, chủ động bày tỏ thái độ: “Khi bị nóng, cách làm chính xác là phải nhổ thức ăn trong miệng ra giấy.” Cậu chỉ chỉ Chương Chẩm và Lương Đống đang nhìn sang, “Các anh tuyệt đối đừng học tôi.”
Sau đó cậu cười với Thích Dĩ Lạo: “Anh ba, bánh trôi không thể ăn nhân lúc còn nóng, phải để nguội đã.”
“Nhưng không thể để quá lâu, sẽ nhão.” Giao Bạch chậc lưỡi, đầu lưỡi nóng đỏ liếm liếm hàm trên, “Cái này phải chú ý chừng mực, chuyện nhỏ như hạt vừng cũng không thể bốc đồng.”
Lương Đống phía đối diện cúi đầu ăn bánh trôi, không cảm thấy nóng, hết miếng này đến miếng khác, trong miệng nổi loét, cổ họng bỏng rát.
Giao Bạch không phải người có tính tình cực kỳ hẹp hòi, ai lườm cậu một hai lần thì cũng phải trả thù, nhưng cậu cũng còn lâu mới là người tốt với tất cả, ai cũng giúp đỡ. Lần đầu tiên cậu và Lương Đống tiếp xúc là ở Đế Dạ, khi đó Lương Đống chính là nhân vật phản diện điển hình.
Ở Trung học Số 3, Lương Đống không ít dịp nhục nhã cậu bằng lời nói, cũng tìm cậu gây sự cười nhạo cậu. Mối quan hệ của bọn họ là như thế, cậu không sẽ trượng nghĩa ra tay, bất bình thay đối phương.
Ở Hi Viên, Lương Đống cầu xin cậu, khom lưng với cậu, thời gian đủ lâu, lâu đến mức cậu cảm thấy những điều không vui trước đây có thể được xóa bỏ, nên mới tìm Chương Chẩm nhờ hỗ trợ.
Còn có một nguyên nhân khiến Giao Bạch kéo Lương Đống một cái, từ trên người Lương Đống cậu nhìn thấy... Bản thân đã mất cha mẹ trong quá khứ.
Không phải cảm thông thương hại, mà là một sự đồng cảm không quá bình thường.
Về phần mấy tháng trước, Giao Bạch vừa tỉnh dậy trong tình trạng vô cùng tồi tệ, nhưng lại kiên trì viết vào lòng bàn tay Thích Dĩ Lạo, cố gắng ngăn chặn Lương Đống tới yến tiệc, là vì cậu muốn nhìn xem có thể cản đợt máu chó này giáng lâm hay không.
Ăn xong bánh trôi, Giao Bạch gắp bánh nướng rắc vừng nhân mặn để ăn. Cậu không muốn ăn món chính cho lắm, sợ tối nay khó tiêu.
Bốn người ngồi cách nhau rất xa, nói chuyện nhất định phải cao giọng, nhấn rõ từng chữ không luyến láy kéo dài, nếu không sẽ rất khó nghe rõ. Bầu không khí không dính dáng gì tới náo nhiệt hân hoan cả.
Một đĩa thịt bò được chuyển đến chỗ Giao Bạch. Cậu liếc Thích Dĩ Lạo đang nhìn mình.
Được rồi, tôi ăn chút xíu.
Lúc Giao Bạch ăn thịt bò, Lương Đống đã bắt đầu tự nhiên nói chuyện. Gã kể mình tra xét mấy tháng, cuối cùng đã tìm thấy nơi ẩn náu của lão Phan, sào huyệt buôn bán ma túy.
Nhằm tiếp cận lão Phan, Lương Đống đã xen lẫn vào trong.
Giao Bạch gặm thịt bò chậm lại, lẫn vào trong kiểu gì? Cậu ngẩng đầu, tầm mắt rơi trên quầng thâm nặng trĩu của Lương Đống.
Khi Giao Bạch định ngắt lời Lương Đống, Thích Nhị bước nhanh vào báo cáo: “Thích gia, chủ tịch Tiểu Thẩm đến rồi ạ.”
Tiếng kể lể độc thoại của Lương Đống tức khắc dừng lại.
Thẩm Nhi An không tới một mình, bên cạnh y là quân sư của y, Đàm Quân.
Nếu Thẩm thị là một quốc gia, Thẩm Nhi An chính là tân đế.
Còn Đàm Quân là công thần khai quốc, có công lao và uy vọng cực cao trong triều đại mới bắt đầu này, đồng thời cũng là trung thần tuyệt đối.
Trong truyện tranh, Đàm Quân chưa bao giờ phản bội Thẩm Nhi An, đến chết hắn ta vẫn làm việc cho Thẩm Nhi An.
Fan “Gãy Cánh” coi hắn ta là cha Thẩm Nhi An.
Giao Bạch quan sát phản ứng của ba người trên bàn. Thích Dĩ Lạo là tư thái bề trên nhất quán, không đứng lên nghênh đón mà chỉ ngồi trên ghế gật đầu. Chương Chẩm tràn đầy kinh ngạc, Lương Đống thì cực kỳ cứng đờ, trên mặt cũng xuất hiện sắc đỏ ửng quái dị.
Rất hiển nhiên, Thẩm Nhi An không đánh tiếng đã tới.
Làm sao Thẩm Nhi An biết Lương Đống ở Lan Mặc Phủ? Còn đến nhanh như thế, trùng hợp như thế. Cơ sở ngầm mà nhà họ Thẩm chôn ở nhà họ Thích, vẫn chưa bị diệt hết toàn bộ sao?
Giao Bạch có thể nghĩ tới mặt này, không phải vì cậu không tin năng lực của Thích Dĩ Lạo, mà là do hào quang của nhân vật chính đỉnh hơn, đỉnh nhất.
Ngay khi Giao Bạch nhìn về phía Thẩm Nhi An, Chương Chẩm nhận một cú điện thoại. Đầu tiên anh thì thầm điều gì đó với Thích Dĩ Lạo, tiếp theo nhanh chóng vòng tới bên Giao Bạch, kề sát vào nói: “Bạch Bạch, hành tung của Lương Đống bị tiết lộ ra ngoài từ người bạn khởi động lại vụ án của anh.”
Chương Chẩm chếch thân, che chắn Lương Đống, nghiêm túc nói: “Bạn anh bị thương, hiện tại đã an toàn, nghi phạm lão Phan bất ngờ bỏ mình.”
Giao Bạch đặt đôi đũa trong tay xuống. Bất ngờ kiểu gì chứ, đây là giết người diệt khẩu.
Nếu biết chuyện, Lương Đống sẽ phát điên.
Đó là nhân vật then chốt mà không biết Lương Đống đã trả bao nhiêu cái giá lớn mới tìm thấy, không thể dựa vào người kia đưa kẻ chủ mưu vào đại lao là một chuyện, nhưng cứ thế bị diệt khẩu lại là một chuyện khác.
Cảm nhận được ánh mắt của Thẩm Nhi An, Giao Bạch nghiêng đầu, đối diện với y.
Lần trước họ trò chuyện là tháng Sáu tháng Bảy, Giao Bạch đang theo Thích Dĩ Lạo trên đường đi công tác tới Bắc Thành, Thẩm Nhi An ở trong chùa siêu độ cho mẹ mình.
Về sau Giao Bạch tìm Thẩm Nhi An trong wechat, nhưng trong khung trò chuyện toàn là tin nhắn do chính cậu gửi. Nếu không phải là không có dấu chấm than màu đỏ, cậu sẽ cho rằng đối phương đã chặn mình.
Thẩm Nhi An không trả lời tin wechat của cậu, cũng không nhận điện thoại.
Mãi đến tận hoàng hôn hôm ấy, trên nóc tòa nhà xây dở, Thẩm Nhi An dẫn người chạy đến.
Từ sau khi tỉnh lại, Giao Bạch chưa từng gặp Thẩm Nhi An. Hai tháng trước cậu nhận được chuồn chuồn giấy do y gửi tới.
Tần suất liên lạc gần như bị cắt đứt, Giao Bạch đã bị tách khỏi vòng sinh hoạt của Thẩm Nhi An. Cậu đang tìm kiếm những thay đổi trong sáu tháng qua thông qua Thẩm Nhi An đang đứng trong sảnh chính.
Tổn thương tay chân vào tối ngày thi đại học cuối cùng đã lành, băng gạc quấn quanh đầu lúc ở trên tòa nhà xây dở cũng được gỡ bỏ.
Những thay đổi khác...
Thẩm Nhi An không còn là người thiếu niên thi đại học xong liền ngồi xe từ trường thi đến Tây Thành, dọc đường liên tục trả lời tin nhắn wechat của Giao Bạch.
Có thêm một thân phận, đứng sừng sững như một ngọn núi khổng lồ trong thế giới của mình, vì vậy y nhất định không được hành động liều lĩnh.
Đã hẹn sẽ gặp nhau ở đại học, nhưng cũng không xảy ra.
Giao Bạch tạm nghỉ học, Thẩm Nhi An vừa là học sinh, vừa là quý tộc mới ở Nam Thành. Y bề bộn nhiều việc là chuyện rõ rành rành, chắc chắn thời gian mỗi ngày cũng không đủ dùng, hận không thể ứng trước thời gian cả đời.
Trong “Gãy Cánh”, Lễ Giác chuốc thuốc thành công Thẩm Nhi An, là khởi đầu của phần diễn tình cảm.
Mà Thẩm Nhi An lên ngôi cao, là điểm nhấn trong cốt truyện của bộ truyện tranh này.
Giao Bạch nhìn danh sách tài khoản. Ảnh đại diện phản ánh thế giới nội tâm của bạn tốt, không phải thứ gì đó đơn độc cố định, mà là bản ngã của họ.
Một bản thân chân chính, thuần túy nhất, dưới nhiều lớp mặt nạ khác nhau.
Một loạt thay đổi trong bản ngã, là thứ mà đương sự không hề hay biết, hoặc muốn trốn tránh, hoặc có thể âm thầm chấp nhận.
Núi Sanh hiện tại không có tuyết rơi, cũng không có sắc xanh cây cỏ, chỉ có một vùng sương khói, không biết phía sau sương khói có gì.
Màu xám nặng nề này khiến con người ta ngột ngạt.
Giao Bạch vẫn đang quan sát Thẩm Nhi An, Thẩm Nhi An cũng nhìn cậu, vẫn luôn nhìn.
Dường như Thẩm Nhi An muốn nói về những thay đổi trong cuộc đời mình, rồi lại không muốn nói nữa.
“Leng keng.”
Lương Đống đứng phắt dậy cái “Uỳnh”, chiếc ghế bành đen xám đổ xuống đất phát ra âm thanh chói tai.
Vừa ăn vừa nói là chuyện không thực tế, Giao Bạch lựa chọn ngậm miệng không nói.
Trong phòng ăn hội tụ thế lực hai phe, hay chính xác hơn là ba phe, Lương Đống một thân một mình.
Không lâu sau, chủ nhân Lan Mặc Phủ là Thích Dĩ Lạo lên tiếng: “Thích Nhị, dẫn khách đến phòng tiếp khách.”
Thích Nhị hỏi: “Phòng nào ạ?”
“Tầng một phía Tây đi.” Thích Dĩ Lạo nhìn thức ăn trên bàn, chuyển một đĩa cá kho chua ngọt tới chỗ Giao Bạch, “Có sân, nếu trò chuyện chán rồi, thì có thể ngắm cảnh tuyết.”
Thích Nhị cung kính nói với người nắm quyền nhà họ Thẩm: “Chủ tịch Tiểu Thẩm, mời đi theo tôi.”
Thẩm Nhi An chuyển mắt sang hướng Lương Đống.
Lương Đống nhìn chằm chằm vào Đàm Quân bên cạnh y, hai hàm răng nghiến chặt vào nhau, thở hổn hển nặng nề, trên cổ nổi gân xanh.
Thẩm Nhi An rũ mắt, bảo Đàm Quân: “Chú Đàm, chú cũng theo cùng.”
Cuối cùng Giao Bạch đã nghe được giọng Thẩm Nhi An, nhóc nói lắp không còn nói lắp nữa rồi.
Sau khi ba người rời đi, khí áp trong phòng ăn dần tăng trở lại. Giao Bạch kéo tay áo sơ mi dài tay lên, để lộ hai cẳng tay gầy guộc trắng nõn.
Chương Chẩm nói bên tai Giao Bạch: “Tên Tri Ý kia, là người của Đàm Quân.”
Giao Bạch không thấy ngạc nhiên. Sớm từ khi bà già họ Thẩm bị Tri Ý chọc tức chết, cậu đã hoài nghi Tri Ý không phải người của Sầm Cảnh Mạt.
Lúc ấy Giao Bạch nổi lòng nghi ngờ, bèn tìm Thích Dĩ Lạo dò la, biết rằng Tri Ý không phải là để Thích Dĩ Lạo sử dụng.
Dùng phép loại trừ, chủ nhân thực sự của Tri Ý bị thu hẹp.
Bấy giờ Giao Bạch còn đang cảm thán, phần cốt truyện của bộ truyện tranh này đã được triển khai.
“Sầm Cảnh Mạt là vật che chắn cho Đàm Quân.”
Chương Chẩm kể cho Giao Bạch thân thế của Tri Ý. Đây là thông tin anh tra được và báo cáo cho anh ba từ lâu. Hiện tại nhìn thấy Đàm Quân, anh đã nhớ lại.
Thời điểm Sầm lão gia tử còn sống là thời kỳ cường thịnh của đội vệ sĩ nhà họ Sầm, tất cả đều là tinh anh cao cấp nhất, cha của Tri Ý cũng nằm trong số đó.
Cha anh ta là kẻ phản bội, bị Sầm lão gia tử tự tay xử trí, liên lụy mẹ anh ta cũng đã chết.
Tri Ý cũng không rõ ràng về thân thế của mình, vì hình dáng giống Giao Bạch nên anh ta được người của Sầm Cảnh Mạt tìm tới, bị phái đến Nam Thành tiếp cận Thẩm Ký.
Vì lẽ đó, ban đầu Tri Ý vẫn là người của Sầm Cảnh Mạt.
Tính toán của Sầm Cảnh Mạt cũng hay lắm. Chẳng qua hắn không ngờ mình sẽ bị gài bẫy. Bọ ngựa bắt ve chim sẻ chờ sẵn, hắn là con bọ ngựa.
Tri Ý đóng vai thành Giao Bạch hầu hạ Thẩm Ký, sau đó Đàm Quân quen biết cha anh ta tìm tới, vạch trần chân tướng năm đó cho anh ta.
Cái gọi là kẻ phản bội, chỉ là một bậc thang mà Sầm lão gia tử tìm kiếm cho sai lầm của mình.
Đội vệ sĩ nhiều người như vậy, nhưng cha anh ta lại bị tuyển chọn, không vì lý do gì khác ngoài sự xui xẻo.
Giao Bạch nghe Chương Chẩm kể phần đầu, còn lại đều là cậu đang sắp xếp suy đoán.
Sự hy sinh của Tri Ý là điều dễ hiểu. Anh ta biết bất luận mình là người của Sầm Cảnh Mạt, hay là bí quá hóa liều trở thành người của Đàm Quân, anh ta đều phải đắc tội tên bạo quân Thẩm Ký, không thể thoát hiểm.
Bởi vậy Tri Ý chẳng chút do dự mà lựa chọn người sau. Anh ta muốn sử dụng cái mạng của mình một cách có giá trị hơn.
Anh ta muốn trở thành một khối đá kê chân trên con đường Thẩm Nhi An đánh đổ nhà họ Sầm, dù là rất nhỏ.
Đàm Quân đi nước cờ Tri Ý, là muốn lợi dụng vướng mắc giữa Thích Dĩ Lạo, Thẩm Ký và Giao Bạch làm mồi lửa, lợi dụng cái chết của lão phu nhân để Thẩm Ký và Thích Dĩ Lạo đoạn tuyệt, đồng thời đối đầu với nhà họ Sầm, khiến Thẩm Ký trước sau gặp địch.
“Đàm Quân...” Giao Bạch thầm đọc cái tên của kẻ trâu bò này trong lòng, lại bất giác đọc thành tiếng.
“Bạch Bạch, hình như em cũng không ngạc nhiên về việc người Lương Đống muốn tìm là Đàm Quân?” Chương Chẩm nằm bò trên ghế của em trai, nhoài đầu về phía trước.
Giao Bạch liếc mắt: “Trước đấy anh cứ ấp a ấp úng, em còn có thể không đoán được chắc?”
Chương Chẩm gãi chóp mũi hai lần: “Thế em định làm thế nào?”
“Không làm thế nào.” Giao Bạch cầm đũa, gắp cá chua ngọt ăn.
Chương Chẩm thấy thế, lập tức không nói chuyện với Giao Bạch nữa, tránh làm cậu bị hóc xương cá.
“Anh ba, anh và Bạch Bạch ăn trước đi, em ra ngoài mở họp với mọi người.” Chương Chẩm nói xong liền đi. Nhà họ Sầm đã nhận được tiếng gió về việc Thẩm Nhi An đến đây.
Nếu để Sầm Cảnh Mạt biết được, năm ngoái Đàm Quân lợi dụng sự ghen tuông của tiểu thư nhà họ Lương, dẫn dắt cô bắt cóc Tề Sương, mượn đao giết người, dùng việc này đảo loạn thế cuộc Nam Thành, hắn chắc chắn sẽ làm ầm lên chuyện này, dựa vào dư luận chế tạo phong ba cho Thẩm thị. Thẩm Nhi An và Đàm Quân sẽ không đứng yên để bị đánh.
Một khi hai nhà Sầm Thẩm khai chiến, nhà họ Thích từng đứng ra ủng hộ Thẩm Nhi An sẽ không tránh khỏi bị cuốn vào.
Phòng ăn chỉ còn lại Giao Bạch và Thích Dĩ Lạo.
Giao Bạch nhìn lão biến thái cách cậu xa rất xa: “Anh ba, anh có muốn ngồi lại đây không?”
Thích Dĩ Lạo ngồi sang.
Thế nhưng,
Giao Bạch gãi khuỷu tay bị cọ xát, có phải là anh ngồi quá gần rồi không?
Hơn nữa, mèo này, chủ nhân mày có nhiệt độ cơ thể cao như vậy, lúc cọ vào ông đây, có cảm giác như sắp bốc cháy đến nơi, mà sao mày vẫn còn là một cái xác lạnh như băng?
“Thức ăn cũng không đụng nhiều.” Thích Dĩ Lạo thở dài, “Có vài món để qua đêm sẽ không ngon đâu.”
“Vẫn được đó chứ.” Giao Bạch lật thịt trên bụng cá, chấm gia vị, cắn một miếng, “Ăn Tết không đều như vậy sao? Một bữa cơm tất niên có thể ăn rất nhiều ngày.”
“Thế à?” Thích Dĩ Lạo đầy hứng thú, “Vậy Lan Mặc Phủ cũng thử xem, tối nay ăn không hết để đến ngày mai.”
Giao Bạch giật giật miệng, anh muốn bình dân như thế, cũng không phải là không thể.
“Anh ba, anh có từng nghĩ tới tương lai không?” Giao Bạch ăn cánh gà kho, răng cắn đầu cánh, môi mút sạch nước sốt thơm ngon, “Ý tôi là, anh định khi nào về hưu?”
Đối với đàn ông bình thường mà nói, ba mươi tư tuổi là đang tráng niên, là thời kỳ hoàng kim để phấn đấu vì gia đình và sự nghiệp.
Nhưng tuổi thọ của đàn ông họ Thích...
Cánh gà trong miệng Giao Bạch không thơm nữa. Cậu phun miếng gà chỉ thiếu mất phần cánh nhọn vào trong bát, quay đầu nhìn Thích Dĩ Lạo: “Trước đây anh nói mình lớn tuổi rồi, lực bất tòng tâm, mệt mỏi, vậy thì đổi sang cách sống không mệt đi?”
Thích Dĩ Lạo chăm chú nhìn thật sâu vào đôi mắt cậu, song giọng điệu lại hờ hững: “Tôi đang chọn người thừa kế.”
Giao Bạch sửng sốt: “Thế đã chọn xong chưa?”
Thích Dĩ Lạo lắc đầu: “Toàn là trẻ con tầm ba, năm tuổi, nhìn hoa mắt. Lát nữa có gì em giúp đỡ cho kiến nghị nhé?”
“Được.” Giao Bạch nói.
Phật nói dục vọng có năm loại, tài, sắc, danh, ăn, ngủ.
Nhưng không bàn đến Phật, nói đến con người, thì dục vọng không chỉ năm loại, về mặt thân thể tâm lý có các loại tham dục, phần lớn do bản năng tạo thành, tình dục chỉ là ham muốn nguyên thủy nhất, song đồng thời nó cũng là cửa ra của mọi dục vọng.
Thứ Thích Dĩ Lạo khóa lại chính là cửa ra kia, hắn dùng “Kiềm chế” trói chặt sinh mệnh.
Một khi phóng túng bản thân, người họ Thích có thể sẽ bị dục vọng ăn mòn, nhân tính biến đổi bệnh lý, đồng thời kích hoạt căn bệnh di truyền tiềm ẩn trong cơ thể, dẫn đến cái chết đoản thọ. Đây là kết luận mà Giao Bạch đã suy đoán từ lâu, còn chờ kiểm chứng.
Chẳng qua...
Nếu Thích Dĩ Lạo nuôi dưỡng người thừa kế, thoái vị sớm, tránh xa phần lớn nguyên nhân gây bệnh, phải chăng bệnh tình của hắn có thể xuất hiện bước ngoặt? Trước mắt Giao Bạch chợt lóe bóng dáng tinh linh, đó mới là bước ngoặt của Thích Dĩ Lạo, hiện tại còn không biết đang sống ở viện nghiên cứu khoa học thế nào rồi.
Giao Bạch đẩy bát về phía trước, không ăn nữa.
“Đang nghĩ về hai người bạn của em à?” Thích Dĩ Lạo xoa tóc cậu, “Lan Mặc Phủ cấm súng, yên tâm, sẽ không chết người được.”
Giao Bạch nhếch miệng: “Nếu muốn phát điên thì không cần súng vẫn thế thôi, kiểu gì cũng vẫn làm được.”
“Lo lắng vậy à?” Thích Dĩ Lạo vươn tay về phía cậu, “Tới phòng tôi đi, cho em xem camera giám sát.”
Giao Bạch: “...”
Mặc dù tôi biết nơi này toàn camera, nhưng anh cứ thế nói ra hả? Sắp cởi luôn lớp da biến thái đúng không?
Thích Dĩ Lạo cúi người: “Không xem à?”
“Xem xem xem!” Giao Bạch nắm lấy cánh tay Thích Dĩ Lạo rồi leo lên.
Giao Bạch được Thích Dĩ Lạo ôm vào thang máy, cậu ngước nhìn đèn tường rực rỡ.
Một ôm, hai ôm, ba có phải là muốn...
Giao Bạch liếc độ sinh động, lập tức nguội xuống. Muốn cái quần què, đừng, vô nghĩa!
Dì Liễu xuất quỷ nhập thần xuất hiện trong phòng ăn, đậy thức ăn trên bàn lại, điều động chiếc bàn đa chức năng để giữ ấm. Bà nhìn Giao Bạch sắp biến mất qua khúc ngoặt, như nhìn hồ ly tinh mê hoặc quân vương.
Giao Bạch nhếch môi với bà.
“Đừng nhe răng trợn mắt, như quái thú nhỏ ấy.” Bên tai vang lên giọng nói đượm cười của Thích Dĩ Lạo.
Giao Bạch lườm một cái, “Anh thả tôi xuống, tôi ngồi xe lăn.”
“Ngoan nào.” Thích Dĩ Lạo khẽ vuốt nhẹ lên khớp xương sống nhô ra của cậu.
Giao Bạch nhắm mắt lại.
Phòng tiếp khách ở tầng một phía Tây có diện tích rộng, ít đồ đạc bài trí, thích hợp làm một ít vận động.
Ví dụ như lúc này, Lương Đống đang đánh nhau với Đàm Quân, hành động không bị hạn chế.
Lương Đống đánh không lại Đàm Quân, gã vung một quyền không trúng, đứng không vững trượt chân, nặng nề ngã xuống đất.
“Anh An, cậu biết không anh ta chính là...”
Lương Đống chỉ tay vào Đàm Quân, hét lên với Thẩm Nhi An. Lúc này gã mới nhìn rõ sắc mặt Thẩm Nhi An, cả người như bị đâm trúng, dao trắng tiến vào dao đỏ rút ra, thịt nát bấy, đau đến mức gã thống khổ gào rống không thành tiếng, phảng phất đang cầu cứu người thân lòng đất.
“Cậu biết.”
Lương Đống dùng cả tay chân bò dậy, lảo đảo: “Cậu biết...” Gã cười ha ha, cười đỏ cả viền mắt, bên trong ầng ậc nước, “Hóa ra cậu biết à.”
“Khó trách tôi đi học không giỏi, thành tích luôn nằm bét. Đúng thật, đầu óc tôi quá ngu ngốc, tôi còn đang suy nghĩ, cậu tới Lan Mặc Phủ là để gặp Giao Bạch, không ngờ tôi cũng có mặt. Cậu theo tôi tới đây, dẫn theo con chó săn của cậu là do tò mò, không rõ tại sao tôi nghiến răng nghiến lợi trừng anh ta, là tôi ngu xuẩn, hóa ra cậu nhằm vào tôi.” Lương Đống cười không ngừng. Khả năng cao là Giao Bạch cũng biết, dù Chương Chẩm không tiết lộ, cậu cũng có thể đoán được.
Ai cũng biết, mình là trò cười lớn nhất. Lương Đống phun ra một ngụm máu, trong đó lẫn vào nửa chiếc răng, bị Đàm Quân đánh gãy. Gã qua loa lau khuôn mặt ướt lạnh, nhìn người anh em của gã, như thể không nhận ra nữa. Cậu là ai, anh em của tôi đâu?
Cách ăn mặc của Thẩm Nhi An hoàn toàn khác với của Lương Đống. Y mặc một chiếc áo khoác được đặt may riêng với quần tây thẳng thớm, chân đi giày da sáng bóng, tay đeo găng da.
Y đứng đó, tràn đầy khí thế tôn quý trầm ổn chững chạc.
Thù hận của Lương Đống xen lẫn với những cảm xúc khác, gã chuyển sự chú ý từ Đàm Quân sang Thẩm Nhi An, yên lặng quan sát.
Vào tối ngày này năm ngoái, Thẩm Nhi An đã đến đồn cảnh sát thăm gã, hỏi han về chị cả của gã. Gã nói ra tất cả mọi thứ, kể cả những suy đoán của bản thân.
Gã hoài nghi là nhà họ Sầm làm, rồi Thẩm Nhi An hỏi gã, tại sao không phải là nhà họ Thích.
Trông Thẩm Nhi An lúc ấy không giống như đang nói dối, chứng tỏ bấy giờ y không biết chuyện. Sau đó y đã trở thành người biết chuyện.
Hai chủ tớ đã trao đổi xong.
Lương Đống lùi về sau vài bước, sống lưng phập phồng kịch liệt đập vào vách tường. Hệ thống sưởi rất mạnh, nhưng gã lại cảm giác có luồng khí lạnh xuyên qua kẽ hở trên xương ùa vào, máu trong người như đông cứng lại.
“Cậu dẫn anh ta đến nơi này, đứng ra thay anh ta.” Lương Đống chỉ vào Đàm Quân sửa sang quần áo, nhìn Thẩm Nhi An, “Là muốn lấy giao tình nhiều năm của chúng ta ra thế chấp?”
“Đúng không?!” Lương Đống giận dữ gầm lên.
Thẩm Nhi An im lặng hồi lâu, “Chúng ta hãy ngồi xuống nói chuyện.”
“Cậu muốn tôi mặt đối mặt uống trà với anh ta, đúng không?” Lương Đống rống xong, nhẹ giọng hỏi, “Anh An, là tôi quen cậu trước, hay là anh ta trước?”
Thẩm Nhi An nói: “Cậu sớm hơn.”
“Thế tại sao cậu giúp anh ta, mà không giúp tôi?” Lương Đống trợn to mắt, lẩm bẩm.
Thẩm Nhi An cởi đôi găng tay da trên tay. Y cởi chậm rãi, cử chỉ thoáng cứng ngắc, máu không lưu thông.
“Tại sao không trả lời tôi?” Tần suất thở hổn hển của Lương Đống bắt đầu thay đổi trở nên kỳ lạ, “Có một người phụ nữ giới thiệu người cho chị gái tôi, xúi giục chị ấy bắt cóc Tề Sương, chị ấy trói người, Tề Sương chết rồi, chị cũng đã chết, cha mẹ tôi đã chết hết.”
“Tôi đứng ra tự thú, phối hợp điều tra, không tiếc bất cứ giá nào đi tìm kẻ giảo hoạt gian trá, tránh né được một quãng thời gian mà không đồng thời bị diệt khẩu cùng các tên cướp khác là lão Phan, chỉ để chân tướng được phơi bày. Phải gánh chịu thì đi gánh chịu, thế những gì không phải gánh chịu thì sao?” Cổ họng Lương Đống bật ra thanh âm khàn khàn như có dịch đờm không khạc nhổ được, “Anh An! Kể cả cậu không vì tôi, thì cũng phải đòi lại công bằng cho Giao Bạch chứ!”
“Nếu Tề Sương không chết, Giao Bạch sẽ không tiến vào cổng lớn nhà cậu, sẽ không chịu khổ nhiều như thế, còn tự dưng vô cớ kết hôn.” Không biết tại sao sắc mặt Lương Đống càng lúc càng đỏ, con ngươi chuyển loạn, “Chó săn của cậu tính kế cả Giao Bạch!”
Trái tim Thẩm Nhi An đập hụt nhịp.
Lương Đống thở dốc ngày càng gian nan, lưng cong lên: “Xem tôi đang nói cái gì này, anh ta tính kế chị gái tôi, gia đình tôi, Tề Sương, nhà họ Tề, nhà họ Thẩm, Giao Bạch, chẳng phải toàn là vì cậu sao?”
“Dù cậu không hay biết gì, cũng chịu khổ vì mưu tính của anh ta, nhưng cậu là người hưởng lợi cuối cùng.” Lương Đống run lẩy bẩy, nước mắt nước mũi đều chảy ra ngoài, “Thuê kẻ khác giết người là cố ý giết người, đây là phạm tội, cậu đang bao che hung thủ. Tại sao cậu nhất định phải sử dụng một tên tội phạm?”
Lương Đống lẩm bẩm: “Khi còn sống, cha tôi luôn kể cho tôi nghe về thế cuộc Nam Thành, muốn tôi mưa dầm thấm đất sớm vào công ty của gia đình, bán mạng cho ông ấy. Tôi còn nghĩ, nếu cậu bước vào giới kinh doanh, tôi sẽ lăn lộn cùng cậu, nhà họ Lương nhất định sẽ đứng về phía cậu.”
“Rồi tôi lại cảm thấy không thể nào, cậu muốn tham gia nghiên cứu khoa học, làm sao có thể kinh doanh? Ai ngờ cậu đã thật sự bước vào giới kinh doanh. Tôi tan cửa nát nhà, thành cái dạng ma quỷ này, tôi đã làm gì sai đây? Ngoại trừ mồm mép bẩn thỉu thích làm màu, thì đâu còn cái gì khác nhỉ, anh An?”
Thẩm Nhi An nhìn quỹ đạo cuộc đời dưới chân mình, nó cũng đang nhìn y.
Một bàn tay ấn lên vai y, vỗ hai lần: “Đừng suy nghĩ nhiều, cậu đã đưa ra lựa chọn, có được ắt có mất.”
Sau khi trấn an Thẩm Nhi An, Đàm Quân nói với Lương Đống: “Chờ tôi làm xong việc, tôi sẽ một mạng đền một mạng.”
“Một mạng đền một mạng?” Thân thể run rẩy của Lương Đống mạnh mẽ xông tới, nhưng không đánh trúng Đàm Quân. Gã đạp đổ chiếc bàn bên cạnh, vẻ mặt hung bạo điên cuồng, “Là một mạng sao?!”
“Tính cả tớ.” Trong phòng tiếp khách vang lên giọng trầm khàn của Thẩm Nhi An.
Tiếng thở dốc nặng nề của Lương Đống ngừng một hai giây, gã chậm rãi quay đầu liếc Thẩm Nhi An, sau đó nhìn kẻ thù của mình: “Bao giờ có thể làm xong việc, mười năm, hai mươi năm? Hay cả đời?”
Không ai trả lời.
Hiển nhiên không có thời gian cụ thể, ngay đến thời hạn đại khái cũng không lấy ra nổi.
Lương Đống lắc đầu: “Tôi không chờ được.”
Đàm Quân lướt qua túi áo khoác bên trái của gã, liếc một cái là nhìn ra điện thoại của gã đang ghi âm, trên khuôn mặt gầy gò hiện lên ý cười: “Vô dụng thôi, không có vật chứng, chuỗi chứng cứ sẽ không đầy đủ.”
Nước mắt nước mũi chảy khắp mặt Lương Đống, gã trừng Thẩm Nhi An, thông qua thần thái của đối phương xác nhận lời Đàm Quân nói là thật. Lương Đống hai tay ôm đầu, móng tay điên cuồng cắm vào da đầu: “A!”
Trong tay Lương Đống phát ra tiếng sột soạt, gã giũ ra một mảnh giấy thiếc, dùng hai tay nâng mở ra.
Đàm Quân đè lại Thẩm Nhi An muốn đi qua: “Trước khi tới chẳng phải đã biết rồi sao, cậu ta đã thối nát.”
Thẩm Nhi An chứng kiến Lương Đống run rẩy cuộn giấy thiếc thành hình ống và nhanh chóng hít vào. Tình cảnh này làm đáy mắt y đỏ lên, tay nắm chặt thành quyền, môi mỏng mím lại trở nên trắng bệch.
Lương Đống nhắm mắt hưởng thụ, vẻ mặt say sưa đắm đuối. Gã hưng phấn hoan hô vài tiếng, giơ tay lên cổ cào tới gãi lui, trong miệng phát ra thanh âm thoải mái.
Một lúc sau, thù hận và đau khổ trong mắt Lương Đống đã biến mất, thay vào đấy là sự yên bình và thư thái, dường như gã đang đắm chìm trong một giấc mơ đẹp đẽ nào đó.
“Tuyệt đối không thể chạm vào ma túy, chạm vào là sẽ bị hủy hoại.” Vừa dứt lời, Đàm Quân đã bị nắm đấm của Thẩm Nhi An vung trúng.
Thẩm Nhi An gầm nhẹ: “Cậu ấy đi tìm lão Phan, nên mới...”
“Nam Thành không loạn, thì làm sao tôi lót đường cho cậu được?” Đàm Quân cắt ngang vị tiểu thiếu gia còn định chui vào trong vỏ bọc, “Nhi An, mọi việc không thể vẹn toàn.”
Hơi lạnh cô quạnh lan tràn quanh thân Thẩm Nhi An, y nắm chặt bàn tay có chút tê dại của mình, buông ra, rồi lại siết lại.
Như thể đang nhìn vào những thứ y nắm giữ, rốt cuộc là nhiều thêm, hay là ít đi.
“Thẩm Nhi An.”
Bạn nối khố gọi tên đầy đủ của y, đã thay đổi một diện mạo khác, tinh thần phấn chấn, trong mắt bộc phát ánh sáng gay gắt, “Hoặc là bây giờ cậu giết tôi, hoặc là trông chừng anh ta.”
Lương Đống nói: “Không phải anh ta chết, thì chính là tôi chết.”
Dõi theo bóng dáng gã đi ra ngoài, Thẩm Nhi An khó thở, con ngươi đỏ hơn: “Đống Tử!”
Lương Đống không dừng chân, cũng không ngoái đầu lại. Gã quay lưng về phía Thẩm Nhi An, sải bước về phía trước: “Chủ tịch Thẩm, từ nay về sau, cậu đi đường Dương Quan của cậu, tôi đi cầu độc mộc của tôi(1).”
“Chúng ta, không còn là bạn bè nữa.”
(1) Đường Dương Quan, cũng được gọi là “đại lộ Dương Quan”, là một địa chỉ cũ, nằm ở phía tây nam Đôn Hoàng Cam Túc ngày nay, vì ở phía Nam Ngọc Môn Quan nên nó và Ngọc Môn Quan là cửa ngõ giao thông Hán Đường đi Tây Vực. Nhìn đại lộ Dương Quan rộng chừng 36 trượng còn sót lại hôm nay, có thể biết lúc trước xe cộ ùn ùn, về sau ví với những con đường thuận tiện, rộng lớn, cũng được ví với tương lai tươi sáng. Còn cầu độc mộc là cây cầu được làm bằng một cây gỗ duy nhất. Dân gian cho đến ngày nay vẫn còn lưu hành câu tục ngữ: “Bạn đi đường Dương Quan của bạn, tôi đi qua cây cầu độc mộc của tôi“. Điều đó có nghĩa là bạn và tôi nước sông không phạm nước giếng, không can thiệp vào chuyện của nhau, không cản trở nhau, ai làm chuyện người nấy.
༶•┈┈୨୧┈┈•༶
Lời của editor: Thở dài...
Vào ngày xuất viện, Bạch Bạch nhận cuộc gọi của Úc Lĩnh, Chương Chẩm ở ngay bên cạnh. Anh nghe Bạch Bạch từ chối Úc Lĩnh, còn là lần thứ hai từ chối và nhắc nhở nhấn mạnh.
Có thể thấy quan điểm về tình yêu của Bạch Bạch rất rõ ràng, không hề vẩn đục.
Không thích thì phải tỏ rõ thái độ của mình, đó mới là sự tôn trọng lớn nhất dành cho đối phương.
Về phần mập mờ,
Nó được xây dựng trên nền tảng yêu thích.
Sợi tơ mờ nhạt kia, nhất định được buộc trên ngón tay của hai người có tâm ý với nhau.
Bằng không là không buộc được.
Chương Chẩm và Bạch Bạch nằm nhoài trên vai anh ba nhìn nhau. Anh không nhìn chằm chằm chẳng rời, mà xem như vô tình liếc qua, chạm vào mắt nhau liền ngước lên ngắm trời không, tránh cho em trai anh ngượng thùng.
Nhưng hiển nhiên là anh cả nghĩ quá rồi.
Em trai anh cũng nhìn lên trời theo anh, thấy không có gì lại nằm sấp xuống, đầu đội mũ len nghiêng nghiêng, quả cầu bông lớn trên mũ cọ vào tai anh ba.
Chương Chẩm còn nhớ, trong vấn đề sống hòa thuận với Bạch Bạch thế nào, anh ba đã bảo anh rằng, Bạch Bạch muốn cái gì thì đưa cái đó.
Anh ba biết những thứ mà Bạch Bạch theo đuổi.
Mặc dù đôi lúc Chương Chẩm không hiểu suy nghĩ của Bạch Bạch, không chạm vào thế giới của cậu, khi gần khi xa, song bất luận thế nào, vậy cũng xem như là phù sa không chảy ruộng ngoài.
Chương Chẩm không cầu gì cả.
Chỉ mong anh ba chú ý giữ gìn sức khỏe của mình, cùng anh chứng kiến Bạch Bạch hoàn thành việc học, biến ước mơ trở thành sự thật.
“Tình yêu của người thông minh ấy à, là một hồi canh bạc, cũng là một điệu Tango, người tới tôi đi ngang tài ngang sức, tia lửa tung toé sảng khoái tràn trề.” Thích Nhị nắm lấy chiếc xẻng bị mắc kẹt trong tuyết, làm màu một cách ngượng ngùng.
Chương Chẩm lùi về sau hai bước, đứng bên cạnh anh ta: “Nghe từ đâu đấy?”
“Văn học soup gà mà wechat đề cử cho em.” Thích Nhị chà xát lòng bàn tay thô ráp lên xẻng hai lần, cười khà khà.
Chương Chẩm: “...”
“Anh Chẩm, em nghĩ anh không cần quá lo lắng về chuyện này. Thứ như duyên phận, muốn đi ai cũng không giữ được, muốn ở ai cũng đuổi không đi. Bọn họ không gấp, chúng ta cũng đừng gấp thay người ta.” Thích Nhị thở dài, đại ca của anh ta là một đại mỹ nhân vẫn chưa tới ba mươi tuổi, sắc đẹp nổi danh Tây Thành, còn có kẻ vung tiền như rác chỉ để bị anh đánh một quyền. Bây giờ lại chẳng khác gì ông già, suốt ngày nhíu mày, chữ “川” giữa chân mày giống như được khắc lên, vừa khổ vừa tang.
Chương Chẩm hừ một tiếng: “Em ấy cũng không phải là em trai cậu.”
“Thế anh muốn chia rẽ uyên ương à?” Thích Nhị huých vai anh.
Chương Chẩm thầm nhủ, tôi đang xây tổ cho uyên ương đấy.
“Để em xúc tuyết.” Thích Nhị vung xẻng hai lần để rũ sạch tuyết đọng bên trên. Thấy đại ca nhấc xe lăn đi về phía Thích gia, sải bước rất lớn, anh ta vội hô, “Anh Chẩm, anh cứ thế đi qua có phải là không...”
Hai chữ “Thích hợp” còn chưa bị thổi bay trong gió, đại ca của anh ta đã chặn Thích gia lại.
Cừ ghê, Thích Nhị hít một hơi, anh vợ đúng là có tự tin.
“Anh ba, Bạch Bạch mặc nhiều lắm, áo phao lót lông cũng phồng, không dễ bế, vẫn là nên thả em ấy xuống đi.” Chương - cha già - Chẩm đặt xe lăn trên mặt đất.
Dáng vẻ phụ huynh truyền thống “trước khi kết hôn mà ôm ôm ấp ấp ra cái thể thống gì, giấy đăng ký đâu, lấy giấy ra, rồi muốn làm gì thì làm“.
Thích Dĩ Lạo và Chương Chẩm nhìn nhau, hắn khẽ động lông mày: “Tiểu Bạch.”
Giao Bạch toát mồ hôi toàn thân, quần áo bên trong ẩm ướt. Cậu được Thích Dĩ Lạo ôm lên, vào giây phút ấy, lỗ chân lông mở ra giống như bị hồ quang điện quét qua, cả tay lẫn chân đều hơi tê dại.
Sau một hồi ù tai ngắn ngủi, Giao Bạch muốn xuống, nhưng cậu mệt lả không có chút sức nào, sức lực và mức độ vùng vẫy của cậu như cù lét, cũng như tán tỉnh.
Điều quan trọng là, chân cậu không gác lên mà buông thõng xuống. Theo bước đi của Thích Dĩ Lạo, đầu gối cậu chốc chốc lại va vào lan can kim loại.
Chìa khóa nhỏ trên chiếc móc khóa trong túi dường như đang tự động tỏa nhiệt, làm bỏng cậu.
Thích Dĩ Lạo bước chân vững vàng, hơi thở cũng không thay đổi.
Con mèo kêu với Giao Bạch.
Giao Bạch dứt khoát nằm nhoài trên vai Thích Dĩ Lạo, chân hơi tách ra rồi nâng lên, treo trên người hắn, bất động.
Quần áo mùa đông rất dày, đồ Giao Bạch mặc càng là dày trong dày, bọc từ đầu đến chân, tay chân không thể ma sát. Cậu rút mình ra khỏi trạng thái tự chưng chín bản thân, từ từ thả lỏng.
Vào lúc này, Giao Bạch đang nghĩ về cái chết của Tề Sương, thù hận của Lương Đống. Cậu đắm chìm trong thế giới của mình, không nghe thấy Chương Chẩm và Thích Dĩ Lạo nói gì.
“Ở trong lòng tôi mà còn có thể sao nhãng.” Thích Dĩ Lạo một tay kề hổ khẩu ở phần eo chàng trai trẻ, một tay dán lên áo phao của cậu, dọc theo sống lưng mơ hồ của cậu di chuyển lên trên, ngón tay đẩy ra khăn quàng quấn quanh cổ cậu vài vòng, thò vào trong. Ngón tay vân vê sau gáy ấm áp của cậu.
Phần da bị xoa nắn của Giao Bạch nổi một lớp da gà. Cậu ngả người ra sau, đầu rời khỏi vai Thích Dĩ Lạo, câu hỏi bật ra từ sau chiếc khẩu trang: “Làm gì thế?”
“Muốn chú ôm, hay là ngồi xe lăn?” Thích Dĩ Lạo cúi đầu nhìn chàng trai, tóc mái cọ lên mũ lông của cậu.
Giao Bạch ngoái đầu nhìn xe lăn lạnh như băng, lại nhìn vào đại sảnh cách đó không xa, nơi có hệ thống sưởi đang vẫy gọi cậu. Vì thế cậu đưa ra lựa chọn sáng suốt và thoải mái nhất: “Lười xuống, chờ tôi vào nhà rồi ngồi xe lăn sau.”
Có hoa tuyết nhỏ lửng lơ, bay bay, bay đến chiếc mũ màu tím đậm của Giao Bạch.
Lại có tuyết rồi.
Chương Chẩm kéo xe lăn đi, Thích Dĩ Lạo ôm Giao Bạch tiếp tục bước về phía trước.
Đêm tết ông Táo năm ngoái, Giao Bạch ở trong khoang chứa hàng của con tàu, xung quanh tối đen như mực, dưới chân lắc lư xóc nảy, không khí tràn ngập mùi nôn mửa của cậu xen lẫn mùi tanh của biển.
Tề Tử Chí lột áo khoác ngoài của cậu, dùng dao cắt nát áo len của cậu, kề lưỡi dao vào cổ cậu, đè cậu lên thùng hàng phát rồ.
Lễ Giác tỉnh lại vào thời điểm tinh hoa của máu chó, quay liên tiếp ba cảnh: gào khóc bất lực bối rối.
Ngày này năm nay, Giao Bạch được chuyên viên vật lý trị liệu phục vụ cậu ngâm mình trong bồn tắm thuốc suốt một tiếng, sau đó mát xa đánh bóp toàn thân cho cậu. Cậu nằm trên giường mát xa, thoải mái cuộn tròn hai chân.
Giao Bạch mặc áo choàng tắm, nằm sấp lướt diễn đàn Đại học Y. Cậu không thể để lại bình luận, cũng chỉ có thể đọc được một vài bình luận.
Vì phải đăng ký chứng thực.
Để đăng ký, số tài khoản là số sinh viên, mà cậu tạm nghỉ học rồi, không đi nhập học.
Giao Bạch trải nghiệm cuộc sống hàng ngày của sinh viên Y khoa trong diễn đàn, về cơ bản bao gồm sáu từ: Học học học, khóc khóc khóc.
Các bài đăng đều ướt chảy nước.
Giao Bạch không sợ hãi. Cậu coi việc trở thành bác sĩ là ước mơ của mình. Không phải là có mục tiêu hành y tế thế gì, mà là thích áo khoác trắng, hứng thú với thực hành lâm sàng.
Nói một cách văn hoa thì là, yêu thích chứng kiến cuộc đấu tranh giữa những mạng sống bé nhỏ và vận mệnh.
“Bạch Bạch!” Chương Chẩm cầm điện thoại tiến vào. Anh đang gọi video với viện trưởng cô nhi viện Trường Ninh.
Viện trưởng cảm ơn Chương Chẩm vì đã quyên góp một nhóm vật tư, còn muốn gặp gỡ bạn chơi nhỏ thời thơ ấu của anh.
Giao Bạch ló mặt, chúc viện trưởng năm mới vui vẻ sớm.
“Chúc mừng năm mới, chúc mừng năm mới.” Viện trưởng đeo kính lão, trong tay giơ tấm ảnh tập thể lục lọi ra được mấy ngày trước khi xây nhà.
Bà nhìn Giao Bạch một lúc rồi lại nhìn nhóc mập mạp ôm chân Chương Chẩm trong ảnh, hồi lâu sau thân thiết hòa ái cảm khái một câu: “Đôi mắt không thay đổi, mắt cún con, đáng yêu quá.”
Giao Bạch: “...”
Bạn chơi trong lời của viện trưởng, người Chương Chẩm mất rồi tìm lại nên càng quý trọng hơn, là nguyên chủ Vương Sơ Thu, không phải Giao Bạch. Cậu không có đoạn ký ức kia, bọn họ không có cách nào đồng cảm về những năm tháng tuổi thơ.
Sự chấp thuận tình cảm mà Giao Bạch dành cho Chương Chẩm, là đến từ chính cậu.
Đương nhiên, sau khi Chương Chẩm tìm về ký ức bị mất đi, sự chăm sóc và bảo vệ mà anh dành cho cậu, đều xuất phát từ lần “sinh tử gắn bó” hồi nhỏ.
Theo như Chương Chẩm kể, khi ấy anh hơn mười tuổi niên thiếu vô tri, một lòng muốn trốn ra khỏi cô nhi viện bay đến thế giới rộng lớn, kết quả lại bị thương, bụng rách một lỗ thủng. Người bạn nhỏ không sợ hãi bỏ chạy, mà ở lại bên cạnh bảo vệ anh, băng bó vết thương cho anh.
Giao Bạch hưởng ké lợi ích của nguyên chủ, còn không thể nói ra chân tướng.
Một cô hồn đến từ thế giới khác nhập vào một cơ thể, chuyện này phải tiến vào viện nghiên cứu khoa học đấy.
Chương Chẩm ngồi xổm bên giường trò chuyện video với viện trưởng, lúc này anh như một cậu bé to xác, từng nụ cười từng cử động đều ẩn giấu sự nôn nóng bất an vì tâm lý nhạy cảm hoảng sợ. Anh nói mình sẽ tới trại trẻ mồ côi lấy bức ảnh, còn hỏi số lượng trẻ con, lúc đi mang theo quà năm mới.
Mỗi khi Chương Chẩm nhìn sang, Giao Bạch sẽ mỉm cười với anh.
Anh trai à, em anh không còn nữa, em đang tiếp tục cuộc đời của cậu ấy, chúng ta cứ cố chắp vá tàm tạm như thế, được không?
Không được cũng phải được.
Em và cậu ấy ràng buộc chặt chẽ với nhau rồi.
Giao Bạch nằm trên lưng Chương Chẩm, được anh cõng lên, đi ra ngoài, xuyên qua hành lang dài ngoằn ngoèo, xuyên qua luồng không khí ấm áp, đặt lên chiếc giường trong phòng ngủ.
“Em ngủ trước một lát đi. Khi thằng nhóc họ Lương đến, anh sẽ gọi em.” Chương Chẩm đắp chăn cho Giao Bạch.
Giao Bạch ngáp một cái, thầm nghĩ không biết ăn gì cho bữa tối giao thừa, lúc ấy chắc chắn sẽ rối tung lên, ngủ cái cóc khô.
Nhưng cậu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, ngủ ngon lành say sưa.
Mọi nhà hoặc đang ăn tối giao thừa, hoặc đang chuẩn bị cho bữa tối giao thừa, Lương Đống được dẫn tới Lan Mặc Phủ.
Lúc áy Giao Bạch đang xem nhóm vệ sĩ nhà họ Thích khiêng pháo hoa. Họ hưng phấn kích động túm tụm lại với nhau đếm số lượng pháo hoa, ai nấy trông như trẻ con ba tuổi.
Những năm trước Lan Mặc Phủ không bắn thứ này, năm nay là lần đầu tiên.
Không chỉ pháo hoa, Lan Mặc Phủ còn chuẩn bị câu đối Tết! Chờ đến ngày ba mươi dán lên!
Hân hoan biết bao.
Ăn Tết nên vui mừng như vậy. Cảm ơn cậu Bạch đã để bọn họ có một năm mới ra dáng tươm tất.
Tâm trạng tốt đẹp mà Giao Bạch cảm nhận được từ những thằng nhóc to xác, đều bị sự xuất hiện của Lương Đống xua đuổi. Cậu đứng dậy khỏi ghế dựa, nói: “Đến đây.”
Lương Đống vừa xuất viện, mặc áo lót bông và quần bò, chân đi một đôi giày thể thao, trên sống mũi có một vết sẹo, rất gầy, hai má hóp lại vàng vọt.
Gã lúc này, không giống lần tới Hi Viên năm ngoái. Khi đó gã đau đớn mất hết người thân ruột thịt, toàn thân bẩn thỉu tiều tụy, thần kinh suy nhược, ánh mắt đờ đẫn vô hồn, thế giới trống rỗng. Bây giờ gã như một quả cầu lửa, linh hồn đang bốc cháy.
Mồi lửa là thù hận.
“Ngồi đi, chúng ta vừa ăn vừa nói.” Giao Bạch gọi Lương Đống.
Lương Đống không nhúc nhích.
Năm ngoái, tóc của gã chỉ xen lẫn sợi trắng, năm nay đã gần như bạc trắng hoàn toàn. Gã vẫn chưa tới hai mươi tuổi, nhưng đã vượt qua núi đao biển lửa mà rất nhiều người cả đời đều không gặp phải.
“Năm ngoái chẳng phải cậu từng nói, tôi giúp cậu khởi động lại vụ án, chờ khi cậu ra ngoài sẽ báo đáp tôi hay sao? Ăn một bữa cơm cũng không được à?” Giao Bạch đè xuống tay vịn ghế dựa, đứng dậy từng chút một.
Lương Đống khẽ lăn yết hầu, tới đỡ cậu.
Giao Bạch đề nghị đi ăn, đồng thời nhắc tới hứa hẹn của Lương Đống năm ngoái, là vì cậu cảm thấy Lương Đống như một thanh tà kiếm đã thông suốt, không nhuốm máu sẽ không dừng lại. Giao Bạch muốn để gã ăn chút thức ăn, truyền cho gã ít hơi thở của cuộc sống.
Bữa cơm tất niên ở sảnh chính, bàn ăn rất lớn, ăn cơm Trung Quốc có cảm giác nghi thức như ăn cơm Tây.
Lương Đống rất có tinh thần, gã gọi Thích Dĩ Lạo là “Chủ tịch Thích”, gọi Chương Chẩm là “Anh Chẩm”, đầy đủ lễ phép nên có.
“Tiểu Lương, cậu cứ tùy ý là được, đừng câu nệ.” Thích Dĩ Lạo hiền hoà nói.
Lương Đống đột nhiên bưng rượu vang trước mặt đứng dậy, kính chủ tớ nhà họ Thích, kính chủ nhân mới của nhà họ Thích: “Cảm ơn.”
Liên quan đến việc mở lại vụ án, Chương Chẩm có thể giúp đỡ là vì nể mặt Giao Bạch, cũng chắc chắn đã báo cáo với ông chủ của mình, được chấp thuận mới có phần kế tiếp.
Trong lòng Lương Đống biết rõ, gã một ngụm uống cạn rượu vang.
Chương Chẩm uống cạn ly rượu, còn Thích Dĩ Lạo đang múc bánh trôi nhỏ, không có dấu hiệu muốn đáp lại. Giao Bạch liếc hắn, hắn mới cầm lấy ly của mình, nhấp một hớp.
“Nhốt cậu lại là ý của tôi, tôi nhờ anh ba phái người ngăn cản cậu tới bữa tiệc.” Giao Bạch quan sát Lương Đống cách một chiếc bàn ngập mùi thơm, “Bữa tiệc tối hôm ấy đã hoàn toàn bị thương mại hóa, khách mời đều là những người nổi tiếng trong giới kinh doanh trong nước, chúc mừng Thẩm thị vượt qua cửa ải khó khăn, nghênh đón chủ mới, không thích hợp huyên náo khó xử.”
Lương Đống ngồi dưới đèn, nét mặt cứng ngắc: “Tôi hiểu.”
Giao Bạch mỉm cười im lặng. Cậu có thể phỏng đoán được nguyên nhân Lương Đống muốn báo thù trong yến tiệc.
Kẻ chủ mưu mượn đao giết người đã được tìm ra, song pháp luật lại không trừng phạt được, vậy cũng chỉ có thể tự mình ra tay.
Bởi lẽ đó, thời cơ rất trọng yếu.
Lương Đống là kẻ lang thang bị gạch tên khỏi giới công tử nhà giàu, không quyền không thế, mang danh em trai của kẻ sát nhân, thậm chí còn không có bằng cấp ba, làm sao tiếp xúc được xã hội thượng lưu, thuận lợi ra tay đây? Quá khó.
Quy mô yến tiệc càng lớn, số trang phục nhân viên càng nhiều, hậu cần nhà bếp và công nhân vệ sinh đều là con đường tốt để vào. Với vị trí nhân vật tầng lớp thấp, người dễ dàng tiếp xúc nhất chính là nhân vật tầng lớp thấp.
Không nhất định có thể thành công, nhưng cũng không phải là không có khả năng thành công.
Lương Đống làm như thế là không nghĩ tới đường lui, gã không cần, gã chỉ muốn chính tay đâm kẻ thù.
Sự can thiệp từ Giao Bạch đã phá hủy kế hoạch của gã, trong lòng có thể không trách móc sao?
“Chân của cậu làm sao...”
Nghe thấy giọng Lương Đống, Giao Bạch ngước mắt nói: “Bị giam ở phòng tối bị đánh một trận, đang hồi phục.”
Hơi thở Lương Đống trở nên nặng nề: “Ai làm?”
“Một con chó nhà có tang.” Giao Bạch lười kể tiếp, “Ăn bánh trôi đi.”
“Cậu muốn nhân bánh gì?” Cậu cười nói, “Cậu đặt bát lên bàn xoay đi, tôi lấy cho cậu.”
Lương Đống “A” một tiếng, cầm bát đặt lên bàn xoay: “Tùy tiện, tôi sao cũng được.”
Giao Bạch xoay bàn, chuyển bát của Lương Đống tới trước mặt mình. Cậu nghiêng người về phía trước, tì ngực lên thành bàn, vươn tay cầm muôi, múc đầy bánh trôi vào bát của Lương Đống.
Đều là vỏ trắng, không nhìn ra là nhân bánh gì.
Múc một bát bánh trôi cho Lương Đống xong, Giao Bạch sang giúp Chương Chẩm. Cậu tưởng là đã xong việc, không ngờ Thích Dĩ Lạo lại đặt cái bát không qua. Cũng không biết vị kia đã ăn hết bánh trôi của mình từ bao giờ.
Vì vậy Giao Bạch múc cho Thích Dĩ Lạo. Một người bán tàn phế như cậu, thực sự quá hiền lành.
Cái con khỉ.
Giao Bạch ném chiếc muôi dùng chung đi, nhặt chiếc thìa nhỏ của mình xúc những viên bánh trôi để ăn. Nóng tới độ làm cậu dâng trào nước mắt.
Trước mặt có thêm một tờ giấy, kèm theo một tiếng: “Nhổ ra.”
Giao Bạch nuốt rồi.
Không chờ Thích Dĩ Lạo giảng lý lẽ, Giao Bạch đã lấy khăn giấy lau mắt, chủ động bày tỏ thái độ: “Khi bị nóng, cách làm chính xác là phải nhổ thức ăn trong miệng ra giấy.” Cậu chỉ chỉ Chương Chẩm và Lương Đống đang nhìn sang, “Các anh tuyệt đối đừng học tôi.”
Sau đó cậu cười với Thích Dĩ Lạo: “Anh ba, bánh trôi không thể ăn nhân lúc còn nóng, phải để nguội đã.”
“Nhưng không thể để quá lâu, sẽ nhão.” Giao Bạch chậc lưỡi, đầu lưỡi nóng đỏ liếm liếm hàm trên, “Cái này phải chú ý chừng mực, chuyện nhỏ như hạt vừng cũng không thể bốc đồng.”
Lương Đống phía đối diện cúi đầu ăn bánh trôi, không cảm thấy nóng, hết miếng này đến miếng khác, trong miệng nổi loét, cổ họng bỏng rát.
Giao Bạch không phải người có tính tình cực kỳ hẹp hòi, ai lườm cậu một hai lần thì cũng phải trả thù, nhưng cậu cũng còn lâu mới là người tốt với tất cả, ai cũng giúp đỡ. Lần đầu tiên cậu và Lương Đống tiếp xúc là ở Đế Dạ, khi đó Lương Đống chính là nhân vật phản diện điển hình.
Ở Trung học Số 3, Lương Đống không ít dịp nhục nhã cậu bằng lời nói, cũng tìm cậu gây sự cười nhạo cậu. Mối quan hệ của bọn họ là như thế, cậu không sẽ trượng nghĩa ra tay, bất bình thay đối phương.
Ở Hi Viên, Lương Đống cầu xin cậu, khom lưng với cậu, thời gian đủ lâu, lâu đến mức cậu cảm thấy những điều không vui trước đây có thể được xóa bỏ, nên mới tìm Chương Chẩm nhờ hỗ trợ.
Còn có một nguyên nhân khiến Giao Bạch kéo Lương Đống một cái, từ trên người Lương Đống cậu nhìn thấy... Bản thân đã mất cha mẹ trong quá khứ.
Không phải cảm thông thương hại, mà là một sự đồng cảm không quá bình thường.
Về phần mấy tháng trước, Giao Bạch vừa tỉnh dậy trong tình trạng vô cùng tồi tệ, nhưng lại kiên trì viết vào lòng bàn tay Thích Dĩ Lạo, cố gắng ngăn chặn Lương Đống tới yến tiệc, là vì cậu muốn nhìn xem có thể cản đợt máu chó này giáng lâm hay không.
Ăn xong bánh trôi, Giao Bạch gắp bánh nướng rắc vừng nhân mặn để ăn. Cậu không muốn ăn món chính cho lắm, sợ tối nay khó tiêu.
Bốn người ngồi cách nhau rất xa, nói chuyện nhất định phải cao giọng, nhấn rõ từng chữ không luyến láy kéo dài, nếu không sẽ rất khó nghe rõ. Bầu không khí không dính dáng gì tới náo nhiệt hân hoan cả.
Một đĩa thịt bò được chuyển đến chỗ Giao Bạch. Cậu liếc Thích Dĩ Lạo đang nhìn mình.
Được rồi, tôi ăn chút xíu.
Lúc Giao Bạch ăn thịt bò, Lương Đống đã bắt đầu tự nhiên nói chuyện. Gã kể mình tra xét mấy tháng, cuối cùng đã tìm thấy nơi ẩn náu của lão Phan, sào huyệt buôn bán ma túy.
Nhằm tiếp cận lão Phan, Lương Đống đã xen lẫn vào trong.
Giao Bạch gặm thịt bò chậm lại, lẫn vào trong kiểu gì? Cậu ngẩng đầu, tầm mắt rơi trên quầng thâm nặng trĩu của Lương Đống.
Khi Giao Bạch định ngắt lời Lương Đống, Thích Nhị bước nhanh vào báo cáo: “Thích gia, chủ tịch Tiểu Thẩm đến rồi ạ.”
Tiếng kể lể độc thoại của Lương Đống tức khắc dừng lại.
Thẩm Nhi An không tới một mình, bên cạnh y là quân sư của y, Đàm Quân.
Nếu Thẩm thị là một quốc gia, Thẩm Nhi An chính là tân đế.
Còn Đàm Quân là công thần khai quốc, có công lao và uy vọng cực cao trong triều đại mới bắt đầu này, đồng thời cũng là trung thần tuyệt đối.
Trong truyện tranh, Đàm Quân chưa bao giờ phản bội Thẩm Nhi An, đến chết hắn ta vẫn làm việc cho Thẩm Nhi An.
Fan “Gãy Cánh” coi hắn ta là cha Thẩm Nhi An.
Giao Bạch quan sát phản ứng của ba người trên bàn. Thích Dĩ Lạo là tư thái bề trên nhất quán, không đứng lên nghênh đón mà chỉ ngồi trên ghế gật đầu. Chương Chẩm tràn đầy kinh ngạc, Lương Đống thì cực kỳ cứng đờ, trên mặt cũng xuất hiện sắc đỏ ửng quái dị.
Rất hiển nhiên, Thẩm Nhi An không đánh tiếng đã tới.
Làm sao Thẩm Nhi An biết Lương Đống ở Lan Mặc Phủ? Còn đến nhanh như thế, trùng hợp như thế. Cơ sở ngầm mà nhà họ Thẩm chôn ở nhà họ Thích, vẫn chưa bị diệt hết toàn bộ sao?
Giao Bạch có thể nghĩ tới mặt này, không phải vì cậu không tin năng lực của Thích Dĩ Lạo, mà là do hào quang của nhân vật chính đỉnh hơn, đỉnh nhất.
Ngay khi Giao Bạch nhìn về phía Thẩm Nhi An, Chương Chẩm nhận một cú điện thoại. Đầu tiên anh thì thầm điều gì đó với Thích Dĩ Lạo, tiếp theo nhanh chóng vòng tới bên Giao Bạch, kề sát vào nói: “Bạch Bạch, hành tung của Lương Đống bị tiết lộ ra ngoài từ người bạn khởi động lại vụ án của anh.”
Chương Chẩm chếch thân, che chắn Lương Đống, nghiêm túc nói: “Bạn anh bị thương, hiện tại đã an toàn, nghi phạm lão Phan bất ngờ bỏ mình.”
Giao Bạch đặt đôi đũa trong tay xuống. Bất ngờ kiểu gì chứ, đây là giết người diệt khẩu.
Nếu biết chuyện, Lương Đống sẽ phát điên.
Đó là nhân vật then chốt mà không biết Lương Đống đã trả bao nhiêu cái giá lớn mới tìm thấy, không thể dựa vào người kia đưa kẻ chủ mưu vào đại lao là một chuyện, nhưng cứ thế bị diệt khẩu lại là một chuyện khác.
Cảm nhận được ánh mắt của Thẩm Nhi An, Giao Bạch nghiêng đầu, đối diện với y.
Lần trước họ trò chuyện là tháng Sáu tháng Bảy, Giao Bạch đang theo Thích Dĩ Lạo trên đường đi công tác tới Bắc Thành, Thẩm Nhi An ở trong chùa siêu độ cho mẹ mình.
Về sau Giao Bạch tìm Thẩm Nhi An trong wechat, nhưng trong khung trò chuyện toàn là tin nhắn do chính cậu gửi. Nếu không phải là không có dấu chấm than màu đỏ, cậu sẽ cho rằng đối phương đã chặn mình.
Thẩm Nhi An không trả lời tin wechat của cậu, cũng không nhận điện thoại.
Mãi đến tận hoàng hôn hôm ấy, trên nóc tòa nhà xây dở, Thẩm Nhi An dẫn người chạy đến.
Từ sau khi tỉnh lại, Giao Bạch chưa từng gặp Thẩm Nhi An. Hai tháng trước cậu nhận được chuồn chuồn giấy do y gửi tới.
Tần suất liên lạc gần như bị cắt đứt, Giao Bạch đã bị tách khỏi vòng sinh hoạt của Thẩm Nhi An. Cậu đang tìm kiếm những thay đổi trong sáu tháng qua thông qua Thẩm Nhi An đang đứng trong sảnh chính.
Tổn thương tay chân vào tối ngày thi đại học cuối cùng đã lành, băng gạc quấn quanh đầu lúc ở trên tòa nhà xây dở cũng được gỡ bỏ.
Những thay đổi khác...
Thẩm Nhi An không còn là người thiếu niên thi đại học xong liền ngồi xe từ trường thi đến Tây Thành, dọc đường liên tục trả lời tin nhắn wechat của Giao Bạch.
Có thêm một thân phận, đứng sừng sững như một ngọn núi khổng lồ trong thế giới của mình, vì vậy y nhất định không được hành động liều lĩnh.
Đã hẹn sẽ gặp nhau ở đại học, nhưng cũng không xảy ra.
Giao Bạch tạm nghỉ học, Thẩm Nhi An vừa là học sinh, vừa là quý tộc mới ở Nam Thành. Y bề bộn nhiều việc là chuyện rõ rành rành, chắc chắn thời gian mỗi ngày cũng không đủ dùng, hận không thể ứng trước thời gian cả đời.
Trong “Gãy Cánh”, Lễ Giác chuốc thuốc thành công Thẩm Nhi An, là khởi đầu của phần diễn tình cảm.
Mà Thẩm Nhi An lên ngôi cao, là điểm nhấn trong cốt truyện của bộ truyện tranh này.
Giao Bạch nhìn danh sách tài khoản. Ảnh đại diện phản ánh thế giới nội tâm của bạn tốt, không phải thứ gì đó đơn độc cố định, mà là bản ngã của họ.
Một bản thân chân chính, thuần túy nhất, dưới nhiều lớp mặt nạ khác nhau.
Một loạt thay đổi trong bản ngã, là thứ mà đương sự không hề hay biết, hoặc muốn trốn tránh, hoặc có thể âm thầm chấp nhận.
Núi Sanh hiện tại không có tuyết rơi, cũng không có sắc xanh cây cỏ, chỉ có một vùng sương khói, không biết phía sau sương khói có gì.
Màu xám nặng nề này khiến con người ta ngột ngạt.
Giao Bạch vẫn đang quan sát Thẩm Nhi An, Thẩm Nhi An cũng nhìn cậu, vẫn luôn nhìn.
Dường như Thẩm Nhi An muốn nói về những thay đổi trong cuộc đời mình, rồi lại không muốn nói nữa.
“Leng keng.”
Lương Đống đứng phắt dậy cái “Uỳnh”, chiếc ghế bành đen xám đổ xuống đất phát ra âm thanh chói tai.
Vừa ăn vừa nói là chuyện không thực tế, Giao Bạch lựa chọn ngậm miệng không nói.
Trong phòng ăn hội tụ thế lực hai phe, hay chính xác hơn là ba phe, Lương Đống một thân một mình.
Không lâu sau, chủ nhân Lan Mặc Phủ là Thích Dĩ Lạo lên tiếng: “Thích Nhị, dẫn khách đến phòng tiếp khách.”
Thích Nhị hỏi: “Phòng nào ạ?”
“Tầng một phía Tây đi.” Thích Dĩ Lạo nhìn thức ăn trên bàn, chuyển một đĩa cá kho chua ngọt tới chỗ Giao Bạch, “Có sân, nếu trò chuyện chán rồi, thì có thể ngắm cảnh tuyết.”
Thích Nhị cung kính nói với người nắm quyền nhà họ Thẩm: “Chủ tịch Tiểu Thẩm, mời đi theo tôi.”
Thẩm Nhi An chuyển mắt sang hướng Lương Đống.
Lương Đống nhìn chằm chằm vào Đàm Quân bên cạnh y, hai hàm răng nghiến chặt vào nhau, thở hổn hển nặng nề, trên cổ nổi gân xanh.
Thẩm Nhi An rũ mắt, bảo Đàm Quân: “Chú Đàm, chú cũng theo cùng.”
Cuối cùng Giao Bạch đã nghe được giọng Thẩm Nhi An, nhóc nói lắp không còn nói lắp nữa rồi.
Sau khi ba người rời đi, khí áp trong phòng ăn dần tăng trở lại. Giao Bạch kéo tay áo sơ mi dài tay lên, để lộ hai cẳng tay gầy guộc trắng nõn.
Chương Chẩm nói bên tai Giao Bạch: “Tên Tri Ý kia, là người của Đàm Quân.”
Giao Bạch không thấy ngạc nhiên. Sớm từ khi bà già họ Thẩm bị Tri Ý chọc tức chết, cậu đã hoài nghi Tri Ý không phải người của Sầm Cảnh Mạt.
Lúc ấy Giao Bạch nổi lòng nghi ngờ, bèn tìm Thích Dĩ Lạo dò la, biết rằng Tri Ý không phải là để Thích Dĩ Lạo sử dụng.
Dùng phép loại trừ, chủ nhân thực sự của Tri Ý bị thu hẹp.
Bấy giờ Giao Bạch còn đang cảm thán, phần cốt truyện của bộ truyện tranh này đã được triển khai.
“Sầm Cảnh Mạt là vật che chắn cho Đàm Quân.”
Chương Chẩm kể cho Giao Bạch thân thế của Tri Ý. Đây là thông tin anh tra được và báo cáo cho anh ba từ lâu. Hiện tại nhìn thấy Đàm Quân, anh đã nhớ lại.
Thời điểm Sầm lão gia tử còn sống là thời kỳ cường thịnh của đội vệ sĩ nhà họ Sầm, tất cả đều là tinh anh cao cấp nhất, cha của Tri Ý cũng nằm trong số đó.
Cha anh ta là kẻ phản bội, bị Sầm lão gia tử tự tay xử trí, liên lụy mẹ anh ta cũng đã chết.
Tri Ý cũng không rõ ràng về thân thế của mình, vì hình dáng giống Giao Bạch nên anh ta được người của Sầm Cảnh Mạt tìm tới, bị phái đến Nam Thành tiếp cận Thẩm Ký.
Vì lẽ đó, ban đầu Tri Ý vẫn là người của Sầm Cảnh Mạt.
Tính toán của Sầm Cảnh Mạt cũng hay lắm. Chẳng qua hắn không ngờ mình sẽ bị gài bẫy. Bọ ngựa bắt ve chim sẻ chờ sẵn, hắn là con bọ ngựa.
Tri Ý đóng vai thành Giao Bạch hầu hạ Thẩm Ký, sau đó Đàm Quân quen biết cha anh ta tìm tới, vạch trần chân tướng năm đó cho anh ta.
Cái gọi là kẻ phản bội, chỉ là một bậc thang mà Sầm lão gia tử tìm kiếm cho sai lầm của mình.
Đội vệ sĩ nhiều người như vậy, nhưng cha anh ta lại bị tuyển chọn, không vì lý do gì khác ngoài sự xui xẻo.
Giao Bạch nghe Chương Chẩm kể phần đầu, còn lại đều là cậu đang sắp xếp suy đoán.
Sự hy sinh của Tri Ý là điều dễ hiểu. Anh ta biết bất luận mình là người của Sầm Cảnh Mạt, hay là bí quá hóa liều trở thành người của Đàm Quân, anh ta đều phải đắc tội tên bạo quân Thẩm Ký, không thể thoát hiểm.
Bởi vậy Tri Ý chẳng chút do dự mà lựa chọn người sau. Anh ta muốn sử dụng cái mạng của mình một cách có giá trị hơn.
Anh ta muốn trở thành một khối đá kê chân trên con đường Thẩm Nhi An đánh đổ nhà họ Sầm, dù là rất nhỏ.
Đàm Quân đi nước cờ Tri Ý, là muốn lợi dụng vướng mắc giữa Thích Dĩ Lạo, Thẩm Ký và Giao Bạch làm mồi lửa, lợi dụng cái chết của lão phu nhân để Thẩm Ký và Thích Dĩ Lạo đoạn tuyệt, đồng thời đối đầu với nhà họ Sầm, khiến Thẩm Ký trước sau gặp địch.
“Đàm Quân...” Giao Bạch thầm đọc cái tên của kẻ trâu bò này trong lòng, lại bất giác đọc thành tiếng.
“Bạch Bạch, hình như em cũng không ngạc nhiên về việc người Lương Đống muốn tìm là Đàm Quân?” Chương Chẩm nằm bò trên ghế của em trai, nhoài đầu về phía trước.
Giao Bạch liếc mắt: “Trước đấy anh cứ ấp a ấp úng, em còn có thể không đoán được chắc?”
Chương Chẩm gãi chóp mũi hai lần: “Thế em định làm thế nào?”
“Không làm thế nào.” Giao Bạch cầm đũa, gắp cá chua ngọt ăn.
Chương Chẩm thấy thế, lập tức không nói chuyện với Giao Bạch nữa, tránh làm cậu bị hóc xương cá.
“Anh ba, anh và Bạch Bạch ăn trước đi, em ra ngoài mở họp với mọi người.” Chương Chẩm nói xong liền đi. Nhà họ Sầm đã nhận được tiếng gió về việc Thẩm Nhi An đến đây.
Nếu để Sầm Cảnh Mạt biết được, năm ngoái Đàm Quân lợi dụng sự ghen tuông của tiểu thư nhà họ Lương, dẫn dắt cô bắt cóc Tề Sương, mượn đao giết người, dùng việc này đảo loạn thế cuộc Nam Thành, hắn chắc chắn sẽ làm ầm lên chuyện này, dựa vào dư luận chế tạo phong ba cho Thẩm thị. Thẩm Nhi An và Đàm Quân sẽ không đứng yên để bị đánh.
Một khi hai nhà Sầm Thẩm khai chiến, nhà họ Thích từng đứng ra ủng hộ Thẩm Nhi An sẽ không tránh khỏi bị cuốn vào.
Phòng ăn chỉ còn lại Giao Bạch và Thích Dĩ Lạo.
Giao Bạch nhìn lão biến thái cách cậu xa rất xa: “Anh ba, anh có muốn ngồi lại đây không?”
Thích Dĩ Lạo ngồi sang.
Thế nhưng,
Giao Bạch gãi khuỷu tay bị cọ xát, có phải là anh ngồi quá gần rồi không?
Hơn nữa, mèo này, chủ nhân mày có nhiệt độ cơ thể cao như vậy, lúc cọ vào ông đây, có cảm giác như sắp bốc cháy đến nơi, mà sao mày vẫn còn là một cái xác lạnh như băng?
“Thức ăn cũng không đụng nhiều.” Thích Dĩ Lạo thở dài, “Có vài món để qua đêm sẽ không ngon đâu.”
“Vẫn được đó chứ.” Giao Bạch lật thịt trên bụng cá, chấm gia vị, cắn một miếng, “Ăn Tết không đều như vậy sao? Một bữa cơm tất niên có thể ăn rất nhiều ngày.”
“Thế à?” Thích Dĩ Lạo đầy hứng thú, “Vậy Lan Mặc Phủ cũng thử xem, tối nay ăn không hết để đến ngày mai.”
Giao Bạch giật giật miệng, anh muốn bình dân như thế, cũng không phải là không thể.
“Anh ba, anh có từng nghĩ tới tương lai không?” Giao Bạch ăn cánh gà kho, răng cắn đầu cánh, môi mút sạch nước sốt thơm ngon, “Ý tôi là, anh định khi nào về hưu?”
Đối với đàn ông bình thường mà nói, ba mươi tư tuổi là đang tráng niên, là thời kỳ hoàng kim để phấn đấu vì gia đình và sự nghiệp.
Nhưng tuổi thọ của đàn ông họ Thích...
Cánh gà trong miệng Giao Bạch không thơm nữa. Cậu phun miếng gà chỉ thiếu mất phần cánh nhọn vào trong bát, quay đầu nhìn Thích Dĩ Lạo: “Trước đây anh nói mình lớn tuổi rồi, lực bất tòng tâm, mệt mỏi, vậy thì đổi sang cách sống không mệt đi?”
Thích Dĩ Lạo chăm chú nhìn thật sâu vào đôi mắt cậu, song giọng điệu lại hờ hững: “Tôi đang chọn người thừa kế.”
Giao Bạch sửng sốt: “Thế đã chọn xong chưa?”
Thích Dĩ Lạo lắc đầu: “Toàn là trẻ con tầm ba, năm tuổi, nhìn hoa mắt. Lát nữa có gì em giúp đỡ cho kiến nghị nhé?”
“Được.” Giao Bạch nói.
Phật nói dục vọng có năm loại, tài, sắc, danh, ăn, ngủ.
Nhưng không bàn đến Phật, nói đến con người, thì dục vọng không chỉ năm loại, về mặt thân thể tâm lý có các loại tham dục, phần lớn do bản năng tạo thành, tình dục chỉ là ham muốn nguyên thủy nhất, song đồng thời nó cũng là cửa ra của mọi dục vọng.
Thứ Thích Dĩ Lạo khóa lại chính là cửa ra kia, hắn dùng “Kiềm chế” trói chặt sinh mệnh.
Một khi phóng túng bản thân, người họ Thích có thể sẽ bị dục vọng ăn mòn, nhân tính biến đổi bệnh lý, đồng thời kích hoạt căn bệnh di truyền tiềm ẩn trong cơ thể, dẫn đến cái chết đoản thọ. Đây là kết luận mà Giao Bạch đã suy đoán từ lâu, còn chờ kiểm chứng.
Chẳng qua...
Nếu Thích Dĩ Lạo nuôi dưỡng người thừa kế, thoái vị sớm, tránh xa phần lớn nguyên nhân gây bệnh, phải chăng bệnh tình của hắn có thể xuất hiện bước ngoặt? Trước mắt Giao Bạch chợt lóe bóng dáng tinh linh, đó mới là bước ngoặt của Thích Dĩ Lạo, hiện tại còn không biết đang sống ở viện nghiên cứu khoa học thế nào rồi.
Giao Bạch đẩy bát về phía trước, không ăn nữa.
“Đang nghĩ về hai người bạn của em à?” Thích Dĩ Lạo xoa tóc cậu, “Lan Mặc Phủ cấm súng, yên tâm, sẽ không chết người được.”
Giao Bạch nhếch miệng: “Nếu muốn phát điên thì không cần súng vẫn thế thôi, kiểu gì cũng vẫn làm được.”
“Lo lắng vậy à?” Thích Dĩ Lạo vươn tay về phía cậu, “Tới phòng tôi đi, cho em xem camera giám sát.”
Giao Bạch: “...”
Mặc dù tôi biết nơi này toàn camera, nhưng anh cứ thế nói ra hả? Sắp cởi luôn lớp da biến thái đúng không?
Thích Dĩ Lạo cúi người: “Không xem à?”
“Xem xem xem!” Giao Bạch nắm lấy cánh tay Thích Dĩ Lạo rồi leo lên.
Giao Bạch được Thích Dĩ Lạo ôm vào thang máy, cậu ngước nhìn đèn tường rực rỡ.
Một ôm, hai ôm, ba có phải là muốn...
Giao Bạch liếc độ sinh động, lập tức nguội xuống. Muốn cái quần què, đừng, vô nghĩa!
Dì Liễu xuất quỷ nhập thần xuất hiện trong phòng ăn, đậy thức ăn trên bàn lại, điều động chiếc bàn đa chức năng để giữ ấm. Bà nhìn Giao Bạch sắp biến mất qua khúc ngoặt, như nhìn hồ ly tinh mê hoặc quân vương.
Giao Bạch nhếch môi với bà.
“Đừng nhe răng trợn mắt, như quái thú nhỏ ấy.” Bên tai vang lên giọng nói đượm cười của Thích Dĩ Lạo.
Giao Bạch lườm một cái, “Anh thả tôi xuống, tôi ngồi xe lăn.”
“Ngoan nào.” Thích Dĩ Lạo khẽ vuốt nhẹ lên khớp xương sống nhô ra của cậu.
Giao Bạch nhắm mắt lại.
Phòng tiếp khách ở tầng một phía Tây có diện tích rộng, ít đồ đạc bài trí, thích hợp làm một ít vận động.
Ví dụ như lúc này, Lương Đống đang đánh nhau với Đàm Quân, hành động không bị hạn chế.
Lương Đống đánh không lại Đàm Quân, gã vung một quyền không trúng, đứng không vững trượt chân, nặng nề ngã xuống đất.
“Anh An, cậu biết không anh ta chính là...”
Lương Đống chỉ tay vào Đàm Quân, hét lên với Thẩm Nhi An. Lúc này gã mới nhìn rõ sắc mặt Thẩm Nhi An, cả người như bị đâm trúng, dao trắng tiến vào dao đỏ rút ra, thịt nát bấy, đau đến mức gã thống khổ gào rống không thành tiếng, phảng phất đang cầu cứu người thân lòng đất.
“Cậu biết.”
Lương Đống dùng cả tay chân bò dậy, lảo đảo: “Cậu biết...” Gã cười ha ha, cười đỏ cả viền mắt, bên trong ầng ậc nước, “Hóa ra cậu biết à.”
“Khó trách tôi đi học không giỏi, thành tích luôn nằm bét. Đúng thật, đầu óc tôi quá ngu ngốc, tôi còn đang suy nghĩ, cậu tới Lan Mặc Phủ là để gặp Giao Bạch, không ngờ tôi cũng có mặt. Cậu theo tôi tới đây, dẫn theo con chó săn của cậu là do tò mò, không rõ tại sao tôi nghiến răng nghiến lợi trừng anh ta, là tôi ngu xuẩn, hóa ra cậu nhằm vào tôi.” Lương Đống cười không ngừng. Khả năng cao là Giao Bạch cũng biết, dù Chương Chẩm không tiết lộ, cậu cũng có thể đoán được.
Ai cũng biết, mình là trò cười lớn nhất. Lương Đống phun ra một ngụm máu, trong đó lẫn vào nửa chiếc răng, bị Đàm Quân đánh gãy. Gã qua loa lau khuôn mặt ướt lạnh, nhìn người anh em của gã, như thể không nhận ra nữa. Cậu là ai, anh em của tôi đâu?
Cách ăn mặc của Thẩm Nhi An hoàn toàn khác với của Lương Đống. Y mặc một chiếc áo khoác được đặt may riêng với quần tây thẳng thớm, chân đi giày da sáng bóng, tay đeo găng da.
Y đứng đó, tràn đầy khí thế tôn quý trầm ổn chững chạc.
Thù hận của Lương Đống xen lẫn với những cảm xúc khác, gã chuyển sự chú ý từ Đàm Quân sang Thẩm Nhi An, yên lặng quan sát.
Vào tối ngày này năm ngoái, Thẩm Nhi An đã đến đồn cảnh sát thăm gã, hỏi han về chị cả của gã. Gã nói ra tất cả mọi thứ, kể cả những suy đoán của bản thân.
Gã hoài nghi là nhà họ Sầm làm, rồi Thẩm Nhi An hỏi gã, tại sao không phải là nhà họ Thích.
Trông Thẩm Nhi An lúc ấy không giống như đang nói dối, chứng tỏ bấy giờ y không biết chuyện. Sau đó y đã trở thành người biết chuyện.
Hai chủ tớ đã trao đổi xong.
Lương Đống lùi về sau vài bước, sống lưng phập phồng kịch liệt đập vào vách tường. Hệ thống sưởi rất mạnh, nhưng gã lại cảm giác có luồng khí lạnh xuyên qua kẽ hở trên xương ùa vào, máu trong người như đông cứng lại.
“Cậu dẫn anh ta đến nơi này, đứng ra thay anh ta.” Lương Đống chỉ vào Đàm Quân sửa sang quần áo, nhìn Thẩm Nhi An, “Là muốn lấy giao tình nhiều năm của chúng ta ra thế chấp?”
“Đúng không?!” Lương Đống giận dữ gầm lên.
Thẩm Nhi An im lặng hồi lâu, “Chúng ta hãy ngồi xuống nói chuyện.”
“Cậu muốn tôi mặt đối mặt uống trà với anh ta, đúng không?” Lương Đống rống xong, nhẹ giọng hỏi, “Anh An, là tôi quen cậu trước, hay là anh ta trước?”
Thẩm Nhi An nói: “Cậu sớm hơn.”
“Thế tại sao cậu giúp anh ta, mà không giúp tôi?” Lương Đống trợn to mắt, lẩm bẩm.
Thẩm Nhi An cởi đôi găng tay da trên tay. Y cởi chậm rãi, cử chỉ thoáng cứng ngắc, máu không lưu thông.
“Tại sao không trả lời tôi?” Tần suất thở hổn hển của Lương Đống bắt đầu thay đổi trở nên kỳ lạ, “Có một người phụ nữ giới thiệu người cho chị gái tôi, xúi giục chị ấy bắt cóc Tề Sương, chị ấy trói người, Tề Sương chết rồi, chị cũng đã chết, cha mẹ tôi đã chết hết.”
“Tôi đứng ra tự thú, phối hợp điều tra, không tiếc bất cứ giá nào đi tìm kẻ giảo hoạt gian trá, tránh né được một quãng thời gian mà không đồng thời bị diệt khẩu cùng các tên cướp khác là lão Phan, chỉ để chân tướng được phơi bày. Phải gánh chịu thì đi gánh chịu, thế những gì không phải gánh chịu thì sao?” Cổ họng Lương Đống bật ra thanh âm khàn khàn như có dịch đờm không khạc nhổ được, “Anh An! Kể cả cậu không vì tôi, thì cũng phải đòi lại công bằng cho Giao Bạch chứ!”
“Nếu Tề Sương không chết, Giao Bạch sẽ không tiến vào cổng lớn nhà cậu, sẽ không chịu khổ nhiều như thế, còn tự dưng vô cớ kết hôn.” Không biết tại sao sắc mặt Lương Đống càng lúc càng đỏ, con ngươi chuyển loạn, “Chó săn của cậu tính kế cả Giao Bạch!”
Trái tim Thẩm Nhi An đập hụt nhịp.
Lương Đống thở dốc ngày càng gian nan, lưng cong lên: “Xem tôi đang nói cái gì này, anh ta tính kế chị gái tôi, gia đình tôi, Tề Sương, nhà họ Tề, nhà họ Thẩm, Giao Bạch, chẳng phải toàn là vì cậu sao?”
“Dù cậu không hay biết gì, cũng chịu khổ vì mưu tính của anh ta, nhưng cậu là người hưởng lợi cuối cùng.” Lương Đống run lẩy bẩy, nước mắt nước mũi đều chảy ra ngoài, “Thuê kẻ khác giết người là cố ý giết người, đây là phạm tội, cậu đang bao che hung thủ. Tại sao cậu nhất định phải sử dụng một tên tội phạm?”
Lương Đống lẩm bẩm: “Khi còn sống, cha tôi luôn kể cho tôi nghe về thế cuộc Nam Thành, muốn tôi mưa dầm thấm đất sớm vào công ty của gia đình, bán mạng cho ông ấy. Tôi còn nghĩ, nếu cậu bước vào giới kinh doanh, tôi sẽ lăn lộn cùng cậu, nhà họ Lương nhất định sẽ đứng về phía cậu.”
“Rồi tôi lại cảm thấy không thể nào, cậu muốn tham gia nghiên cứu khoa học, làm sao có thể kinh doanh? Ai ngờ cậu đã thật sự bước vào giới kinh doanh. Tôi tan cửa nát nhà, thành cái dạng ma quỷ này, tôi đã làm gì sai đây? Ngoại trừ mồm mép bẩn thỉu thích làm màu, thì đâu còn cái gì khác nhỉ, anh An?”
Thẩm Nhi An nhìn quỹ đạo cuộc đời dưới chân mình, nó cũng đang nhìn y.
Một bàn tay ấn lên vai y, vỗ hai lần: “Đừng suy nghĩ nhiều, cậu đã đưa ra lựa chọn, có được ắt có mất.”
Sau khi trấn an Thẩm Nhi An, Đàm Quân nói với Lương Đống: “Chờ tôi làm xong việc, tôi sẽ một mạng đền một mạng.”
“Một mạng đền một mạng?” Thân thể run rẩy của Lương Đống mạnh mẽ xông tới, nhưng không đánh trúng Đàm Quân. Gã đạp đổ chiếc bàn bên cạnh, vẻ mặt hung bạo điên cuồng, “Là một mạng sao?!”
“Tính cả tớ.” Trong phòng tiếp khách vang lên giọng trầm khàn của Thẩm Nhi An.
Tiếng thở dốc nặng nề của Lương Đống ngừng một hai giây, gã chậm rãi quay đầu liếc Thẩm Nhi An, sau đó nhìn kẻ thù của mình: “Bao giờ có thể làm xong việc, mười năm, hai mươi năm? Hay cả đời?”
Không ai trả lời.
Hiển nhiên không có thời gian cụ thể, ngay đến thời hạn đại khái cũng không lấy ra nổi.
Lương Đống lắc đầu: “Tôi không chờ được.”
Đàm Quân lướt qua túi áo khoác bên trái của gã, liếc một cái là nhìn ra điện thoại của gã đang ghi âm, trên khuôn mặt gầy gò hiện lên ý cười: “Vô dụng thôi, không có vật chứng, chuỗi chứng cứ sẽ không đầy đủ.”
Nước mắt nước mũi chảy khắp mặt Lương Đống, gã trừng Thẩm Nhi An, thông qua thần thái của đối phương xác nhận lời Đàm Quân nói là thật. Lương Đống hai tay ôm đầu, móng tay điên cuồng cắm vào da đầu: “A!”
Trong tay Lương Đống phát ra tiếng sột soạt, gã giũ ra một mảnh giấy thiếc, dùng hai tay nâng mở ra.
Đàm Quân đè lại Thẩm Nhi An muốn đi qua: “Trước khi tới chẳng phải đã biết rồi sao, cậu ta đã thối nát.”
Thẩm Nhi An chứng kiến Lương Đống run rẩy cuộn giấy thiếc thành hình ống và nhanh chóng hít vào. Tình cảnh này làm đáy mắt y đỏ lên, tay nắm chặt thành quyền, môi mỏng mím lại trở nên trắng bệch.
Lương Đống nhắm mắt hưởng thụ, vẻ mặt say sưa đắm đuối. Gã hưng phấn hoan hô vài tiếng, giơ tay lên cổ cào tới gãi lui, trong miệng phát ra thanh âm thoải mái.
Một lúc sau, thù hận và đau khổ trong mắt Lương Đống đã biến mất, thay vào đấy là sự yên bình và thư thái, dường như gã đang đắm chìm trong một giấc mơ đẹp đẽ nào đó.
“Tuyệt đối không thể chạm vào ma túy, chạm vào là sẽ bị hủy hoại.” Vừa dứt lời, Đàm Quân đã bị nắm đấm của Thẩm Nhi An vung trúng.
Thẩm Nhi An gầm nhẹ: “Cậu ấy đi tìm lão Phan, nên mới...”
“Nam Thành không loạn, thì làm sao tôi lót đường cho cậu được?” Đàm Quân cắt ngang vị tiểu thiếu gia còn định chui vào trong vỏ bọc, “Nhi An, mọi việc không thể vẹn toàn.”
Hơi lạnh cô quạnh lan tràn quanh thân Thẩm Nhi An, y nắm chặt bàn tay có chút tê dại của mình, buông ra, rồi lại siết lại.
Như thể đang nhìn vào những thứ y nắm giữ, rốt cuộc là nhiều thêm, hay là ít đi.
“Thẩm Nhi An.”
Bạn nối khố gọi tên đầy đủ của y, đã thay đổi một diện mạo khác, tinh thần phấn chấn, trong mắt bộc phát ánh sáng gay gắt, “Hoặc là bây giờ cậu giết tôi, hoặc là trông chừng anh ta.”
Lương Đống nói: “Không phải anh ta chết, thì chính là tôi chết.”
Dõi theo bóng dáng gã đi ra ngoài, Thẩm Nhi An khó thở, con ngươi đỏ hơn: “Đống Tử!”
Lương Đống không dừng chân, cũng không ngoái đầu lại. Gã quay lưng về phía Thẩm Nhi An, sải bước về phía trước: “Chủ tịch Thẩm, từ nay về sau, cậu đi đường Dương Quan của cậu, tôi đi cầu độc mộc của tôi(1).”
“Chúng ta, không còn là bạn bè nữa.”
(1) Đường Dương Quan, cũng được gọi là “đại lộ Dương Quan”, là một địa chỉ cũ, nằm ở phía tây nam Đôn Hoàng Cam Túc ngày nay, vì ở phía Nam Ngọc Môn Quan nên nó và Ngọc Môn Quan là cửa ngõ giao thông Hán Đường đi Tây Vực. Nhìn đại lộ Dương Quan rộng chừng 36 trượng còn sót lại hôm nay, có thể biết lúc trước xe cộ ùn ùn, về sau ví với những con đường thuận tiện, rộng lớn, cũng được ví với tương lai tươi sáng. Còn cầu độc mộc là cây cầu được làm bằng một cây gỗ duy nhất. Dân gian cho đến ngày nay vẫn còn lưu hành câu tục ngữ: “Bạn đi đường Dương Quan của bạn, tôi đi qua cây cầu độc mộc của tôi“. Điều đó có nghĩa là bạn và tôi nước sông không phạm nước giếng, không can thiệp vào chuyện của nhau, không cản trở nhau, ai làm chuyện người nấy.
༶•┈┈୨୧┈┈•༶
Lời của editor: Thở dài...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.