Chương 9: Cập bến
Quá Kỳ Dược Phẩm (Dược Phẩm Hết Đát)
09/10/2022
Editor|Beta: Min
Vào kỳ nghỉ hè cuối cùng của trường cấp ba, một mình Chu Từ ngồi máy bay đi về Ôn Châu, lại chuyển xe buýt đến Ôn Lĩnh, lúc ấy Khổng Tây Khai còn đang ở nước Mỹ tham gia trại hè.
Mấy ngày sau Khổng Tây Khai gọi điện thoại đến nói với cô rằng anh đã về Bắc Kinh rồi, Chu Từ khi ấy còn đang nằm trên giường đọc báo, điều hòa đời cũ phát ra tiếng ầm ầm của động cơ đang hoạt động, nghe anh kể chó nhà anh đã sinh ra một đàn chó con, Chu Từ từng nhìn hình của chú chó kia rồi, là một chú Samoyed trắng như tuyết. Anh vừa dỗ dành mấy chú chó con vừa nói chuyện với cô, giọng nói anh dịu dàng như nước, sự dịu dàng đó thấm vào tận lỗ chân lông của cô, khiến cô khó có thể hô hấp nổi.
Buổi chiều ngày hôm sau cô lại nhận được điện thoại của Khổng Tây Khai,
“Chu Từ, em có thể đến đón anh được không?”
“Gì cơ? Bây giờ anh đang ở đâu?”
“Anh ở nhà ga.”
“Chờ em một lát, sao anh qua được đây? Không không không, sao anh lại đến đây?”
“Anh đứng đấy chờ em, em lập tức đón xe đến ngay thôi.”
Hôm nay cô mang một cái đầm dây màu vàng nhạt, từ xa chạy về phía anh, tựa như một đóa hoa cuốn theo chiều gió bay đến.
“Cho em.” Không đợi cô lên tiếng, anh đưa cho cô một cái túi, màu xanh bạc hà có in dòng chữ Tiffany&Co.(*)
(*)Tiffany & Co. (tên gọi tắt là Tiffany hay Tiffany’s) là thương hiệu trang sức cao cấp có trụ sở tại thành phố New York, Mỹ. Tiffany kinh doanh trang sức, đồ bạc, đồ sứ, pha lê, nước hoa, đồng hồ, phụ kiện thời trang, đồ da. Sản phẩm tiêu biểu của công ty là các loại trang sức kim cương.
“Gì vậy, đưa em cái này làm gì?” Cô mơ màng nhận túi.
“Ở NewYork nhìn thấy có một ma-nơ-canh trong tủ kính mang nó, anh nghĩ em nhất định sẽ rất thích.”
Cô mở hộp nhung mau xanh đậm ra, bên trong là một sợi dây chuyền hình hai con cá.
“Muốn đeo không?” Anh nhận lấy dây chuyền, vén tóc cô qua.
“Sao anh biết em sẽ thích nó?”
“Không biết nữa, nhưng em giống biển cả, khiến cho người khác có cảm giác như vậy đấy.”
“Hôm nay anh nói chuyện ngọt miệng lắm nhé.” Cô cong cong mắt cười.
An hôn lên khóe mắt cô, thế là cô như một con vật nhỏ đáng thương sập vào bẫy của một tên thợ săn, cả người chìm vào trong nước ngọt có ga mát lạnh, dù có bị phân hủy thành CO2 thì thấy cũng chẳng sao cả.
Chu Từ dẫn anh đi thăm nhà trẻ mà cô từng học, vườn hoa mà mỗi năm học cấp hai cô đều sẽ đi ngang qua, bể bơi rực rỡ sắc màu mà vào mỗi hè mực nước sẽ lúc lên lúc xuống, sạp trái cây muôn màu ở ven đường.
Mời anh ăn bánh khảm(*), sườn rán, gạch cua, tôm nướng, thịt viên.
(*)Bánh khảm, hay còn gọi là bánh nhồi, thường được hấp lên, bước đầu là nhào bột gạo để làm bánh, rồi bọc lại để giữ ấm. Nhân thường có lát thịt lợn om, đậu phụ khô, khoai tây cắt nhỏ, bắp cải thái nhỏ, củ cải cắt nhỏ, giá đỗ, hành tây, quất, dưa chua, rán nước dùng và vân vân…
Bọn họ chính là như vậy, dùng cách thức thế này ở bên nhau, sau này mỗi khi nhớ đến lại chợt nhận ra những chuyện phát sinh giữa bọn họ luôn là vào mùa hè, dù là ở Bắc Kinh ánh nắng choi chang, hai người như hai chú cá cùng nhau xuyên qua phố lớn ngõ nhỏ, hay là cùng nhau tản bộ ở ven biển gió tanh thổi vào khiến mũi chua xót.
Cùng nhau nồng nhiệt cháy bỏng.
Ngày cuối cùng Khổng Tây Khai quay về cô dẫn anh đi đến thị trấn Thạch Đường, mua hai lốc bia lạnh đến bến tàu ngồi.
Cảng biển hầu hết đều là thuyền đánh cá đỗ, sóng biển không ngừng đập vào bến phà, bắn ra bọt biển, mặt trời chìm xuống nhuộm cả thành phố thành màu tím, ánh chiều tà nằm trên biển, giống một ánh nến đang lập lòe, hết thảy mọi thứ đều đẹp đến không chân thực, là một giấc mộng đẹp.
“Anh thích nơi này, tựa như thích em vậy.” Anh đột nhiên cất lời.
Cô cười, cô không biết phải giải thích với anh như thế nào nữa, cô vốn chỉ là mặt trăng hoang tàn, mặt trăng sẽ không phát sáng nữa.
“Khổng Tây Khai, sau này anh muốn đi đâu? Ý em là tương lai ấy, anh hiểu ý em mà.”
“Em đi đâu anh sẽ theo đó.”
“Em hỏi nghiêm túc đấy, Khổng Tây Khai, anh cũng biết em sẽ không ở lại Bắc Kinh. Mà người thân của anh, bạn bè của anh đều ở Bắc Kinh cả, vả lại…”
“Nhưng không có em.”
“Chu Từ, câu tiếp theo có phải em định nói, em sẽ cho anh một bảo vật vô giá, mang tên tự do không.”
“Em…” Anh hiểu lầm rồi, cô chỉ đơn thuần muốn nói về tương lai với anh mà thôi.
“Vậy thì tốt nhất em đừng nói ra, vì anh sẽ đau khổ.” Gió biển thổi tóc anh rối xù, trong lòng cô không rõ là sự dịu dàng hay một cảm xúc nào đó không tên, tóm lại rất hoảng loạn rối tung lên.
Hai tay cô ôm chặt cổ anh, hôn anh.
Để hai ta ném hết hiện thực ra sau đầu.
Hy vọng khoảnh khắc này sẽ dừng lại trong trí nhớ chúng ta lâu hơn một chút, lâu thêm chút nữa thôi.
Vào kỳ nghỉ hè cuối cùng của trường cấp ba, một mình Chu Từ ngồi máy bay đi về Ôn Châu, lại chuyển xe buýt đến Ôn Lĩnh, lúc ấy Khổng Tây Khai còn đang ở nước Mỹ tham gia trại hè.
Mấy ngày sau Khổng Tây Khai gọi điện thoại đến nói với cô rằng anh đã về Bắc Kinh rồi, Chu Từ khi ấy còn đang nằm trên giường đọc báo, điều hòa đời cũ phát ra tiếng ầm ầm của động cơ đang hoạt động, nghe anh kể chó nhà anh đã sinh ra một đàn chó con, Chu Từ từng nhìn hình của chú chó kia rồi, là một chú Samoyed trắng như tuyết. Anh vừa dỗ dành mấy chú chó con vừa nói chuyện với cô, giọng nói anh dịu dàng như nước, sự dịu dàng đó thấm vào tận lỗ chân lông của cô, khiến cô khó có thể hô hấp nổi.
Buổi chiều ngày hôm sau cô lại nhận được điện thoại của Khổng Tây Khai,
“Chu Từ, em có thể đến đón anh được không?”
“Gì cơ? Bây giờ anh đang ở đâu?”
“Anh ở nhà ga.”
“Chờ em một lát, sao anh qua được đây? Không không không, sao anh lại đến đây?”
“Anh đứng đấy chờ em, em lập tức đón xe đến ngay thôi.”
Hôm nay cô mang một cái đầm dây màu vàng nhạt, từ xa chạy về phía anh, tựa như một đóa hoa cuốn theo chiều gió bay đến.
“Cho em.” Không đợi cô lên tiếng, anh đưa cho cô một cái túi, màu xanh bạc hà có in dòng chữ Tiffany&Co.(*)
(*)Tiffany & Co. (tên gọi tắt là Tiffany hay Tiffany’s) là thương hiệu trang sức cao cấp có trụ sở tại thành phố New York, Mỹ. Tiffany kinh doanh trang sức, đồ bạc, đồ sứ, pha lê, nước hoa, đồng hồ, phụ kiện thời trang, đồ da. Sản phẩm tiêu biểu của công ty là các loại trang sức kim cương.
“Gì vậy, đưa em cái này làm gì?” Cô mơ màng nhận túi.
“Ở NewYork nhìn thấy có một ma-nơ-canh trong tủ kính mang nó, anh nghĩ em nhất định sẽ rất thích.”
Cô mở hộp nhung mau xanh đậm ra, bên trong là một sợi dây chuyền hình hai con cá.
“Muốn đeo không?” Anh nhận lấy dây chuyền, vén tóc cô qua.
“Sao anh biết em sẽ thích nó?”
“Không biết nữa, nhưng em giống biển cả, khiến cho người khác có cảm giác như vậy đấy.”
“Hôm nay anh nói chuyện ngọt miệng lắm nhé.” Cô cong cong mắt cười.
An hôn lên khóe mắt cô, thế là cô như một con vật nhỏ đáng thương sập vào bẫy của một tên thợ săn, cả người chìm vào trong nước ngọt có ga mát lạnh, dù có bị phân hủy thành CO2 thì thấy cũng chẳng sao cả.
Chu Từ dẫn anh đi thăm nhà trẻ mà cô từng học, vườn hoa mà mỗi năm học cấp hai cô đều sẽ đi ngang qua, bể bơi rực rỡ sắc màu mà vào mỗi hè mực nước sẽ lúc lên lúc xuống, sạp trái cây muôn màu ở ven đường.
Mời anh ăn bánh khảm(*), sườn rán, gạch cua, tôm nướng, thịt viên.
(*)Bánh khảm, hay còn gọi là bánh nhồi, thường được hấp lên, bước đầu là nhào bột gạo để làm bánh, rồi bọc lại để giữ ấm. Nhân thường có lát thịt lợn om, đậu phụ khô, khoai tây cắt nhỏ, bắp cải thái nhỏ, củ cải cắt nhỏ, giá đỗ, hành tây, quất, dưa chua, rán nước dùng và vân vân…
Bọn họ chính là như vậy, dùng cách thức thế này ở bên nhau, sau này mỗi khi nhớ đến lại chợt nhận ra những chuyện phát sinh giữa bọn họ luôn là vào mùa hè, dù là ở Bắc Kinh ánh nắng choi chang, hai người như hai chú cá cùng nhau xuyên qua phố lớn ngõ nhỏ, hay là cùng nhau tản bộ ở ven biển gió tanh thổi vào khiến mũi chua xót.
Cùng nhau nồng nhiệt cháy bỏng.
Ngày cuối cùng Khổng Tây Khai quay về cô dẫn anh đi đến thị trấn Thạch Đường, mua hai lốc bia lạnh đến bến tàu ngồi.
Cảng biển hầu hết đều là thuyền đánh cá đỗ, sóng biển không ngừng đập vào bến phà, bắn ra bọt biển, mặt trời chìm xuống nhuộm cả thành phố thành màu tím, ánh chiều tà nằm trên biển, giống một ánh nến đang lập lòe, hết thảy mọi thứ đều đẹp đến không chân thực, là một giấc mộng đẹp.
“Anh thích nơi này, tựa như thích em vậy.” Anh đột nhiên cất lời.
Cô cười, cô không biết phải giải thích với anh như thế nào nữa, cô vốn chỉ là mặt trăng hoang tàn, mặt trăng sẽ không phát sáng nữa.
“Khổng Tây Khai, sau này anh muốn đi đâu? Ý em là tương lai ấy, anh hiểu ý em mà.”
“Em đi đâu anh sẽ theo đó.”
“Em hỏi nghiêm túc đấy, Khổng Tây Khai, anh cũng biết em sẽ không ở lại Bắc Kinh. Mà người thân của anh, bạn bè của anh đều ở Bắc Kinh cả, vả lại…”
“Nhưng không có em.”
“Chu Từ, câu tiếp theo có phải em định nói, em sẽ cho anh một bảo vật vô giá, mang tên tự do không.”
“Em…” Anh hiểu lầm rồi, cô chỉ đơn thuần muốn nói về tương lai với anh mà thôi.
“Vậy thì tốt nhất em đừng nói ra, vì anh sẽ đau khổ.” Gió biển thổi tóc anh rối xù, trong lòng cô không rõ là sự dịu dàng hay một cảm xúc nào đó không tên, tóm lại rất hoảng loạn rối tung lên.
Hai tay cô ôm chặt cổ anh, hôn anh.
Để hai ta ném hết hiện thực ra sau đầu.
Hy vọng khoảnh khắc này sẽ dừng lại trong trí nhớ chúng ta lâu hơn một chút, lâu thêm chút nữa thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.