Chương 8: Ong mật bị nhốt trong lọ thủy tinh(H nhẹ)
Quá Kỳ Dược Phẩm (Dược Phẩm Hết Đát)
09/10/2022
Editor: Mini
Beta: Min
Khổng Tây Khai trở nên thật sự dính người.
Nếu không phải vì hai người chỉ có thể gặp nhau vào cuối tuần, Chu Từ cảm thấy mình sắp bị anh hút cho cạn khô tinh lực đến nơi rồi.
Không chỉ riêng thân thể mà còn cả trên môi, ví như trước kia anh chỉ gọi cô là Chu Từ, thì hiện tại những lúc hôn môi anh cứ luôn khăng khăng gọi cô là bảo bối nhỏ.
Lần đầu nghe thì thấy da gà da vịt thay nhau nổi hết cả lên, vừa buồn nôn vừa sến súa, muốn để anh im miệng ngay lập tức, nào ngờ đâu anh càng táo tợn hơn gọi mãi không ngừng.
Chu Từ thở hổn hển, dùng hai ngón tay kẹp miệng anh lại, trông thấy vẻ mặt của anh thì không nhịn được cười to lên: “Ha ha ha ha, nhìn anh cứ như tên ngốc vậy đó.” Còn muốn dùng điện thoại chụp hình lại.
Kết quả là Khổng Tây Khai dí cô chạy hơn nửa con đường.
Sau này anh có hỏi cô sao lại không cho anh gọi như vậy, cô suy nghĩ cả nửa ngày cũng chẳng biết nên nói thế nào.
Chỉ là đã mười mấy năm nay rồi không ai gọi cô như vậy cả, tựa như từ nhỏ đến lớn cũng chưa có ai mua bánh sinh nhật cho cô, đột nhiên có ai đó mua cho cô một cái bánh kem, chắc là cô sẽ sợ hãi hơn là vui mừng, đơn giản vì cô chưa từng thân thiết với bất kỳ ai, có bao nhiêu yêu thương thì cũng có bấy nhiêu sợ hãi như thế, ở trong lòng cô, yêu và sợ hãi luôn song hành cùng nhau.
Cô không phủ nhận trên thế giới này luôn tồn tại một vài mộng đẹp trở thành sự thật, nhưng cô cũng rõ ràng rằng rồi sẽ có những lúc phải tỉnh khỏi mộng cảnh đó.
Có rất nhiều câu chuyện cổ tích, rằng yêu là phải hăng hái tiến về phía trước, giống như yêu một người, là có thể làm cho người ta tái sinh thay da đổi thịt.
Không như thế này.
***
Dưới sự năn nỉ ỉ ôi kèm chút nhõng nhẽo của Khổng Tây Khai, cuối cùng Chu Từ cũng đồng ý đi xem anh thi đấu hôm đại hội thể dục thể thao mà trường anh tổ chức, nhìn anh ngây thơ như tất cả các bạn nam sinh cùng tuổi khác nghĩ rằng bạn nữ mà đi ngang qua sân bóng rổ thể nào cũng sẽ bị dáng người cao ráo mạnh mẽ và kỹ năng chơi bóng của mình hấp dẫn, ánh mắt của nữ sinh chỉ biết dõi theo chàng trai mình thích trong sân bóng rổ thôi, hoặc không thì cũng là ngắm nam sinh đẹp trai nhất đội.
Vốn dĩ cô đã tan lớp trước nửa giờ rồi cơ, ai ngờ rằng xe buýt lại bị kẹt ở đường Trường An hơn một tiếng đồng hồ, chờ khi cô đến nơi thì trận đấu cũng gần kết thúc.
Cô chen vào biển người mênh mông của sân bóng, người không biết còn nghĩ rằng có ngôi sao nào đang tham dự, chỉ có thể chen được một chỗ gần như là sau cùng, đừng nói nhìn được rõ mặt, người trên sân đấu nhỏ như kiến, cô chỉ nhìn thấy hai nhóm người đang giành nhau một quả bóng.
Trận đấu đến hồi kết thúc, cô túm lấy một bạn học nam ngồi cạnh hỏi phòng nghỉ ở đâu.
Kết quả vừa đến cửa phòng nghỉ liền đúng lúc gặp được các cầu thủ mới thi đấu xong, chỉ là không nhìn thấy Khổng Tây Khai đâu.
“Bạn ơi cho mình làm phiền chút nhé, xin hỏi Khổng Tây Khai đâu rồi?” Cô đến gần hỏi một nam sinh rất cao trong đám.
“Bạn học này, cậu theo cách nào mà theo đuổi người ta đến tận phòng nghỉ chúng tôi luôn rồi vậy?”
“Không phải…Tớ…”
“Bạn học, nói cậu biết này, Khổng Tây Khai có bạn gái rồi, cậu nên bỏ cuộc về nhà đi thì hơn.”
“Ừm… cái đó, tớ chính là bạn gái anh ấy.”
“Má nó, thiệt không đó, cậu không xạo tôi đấy chứ.” Sau đó cậu nam sinh kia nhìn cô chằm chằm quan sát nguyên vòng từ trên xuống.
“Hôm nay tớ vốn đến xem anh ấy thi đấu, nhưng mà trên đường bị kẹt xe nên bây giờ mới đến được, tớ sợ anh ấy nghĩ rằng tớ thất hẹn, cậu có thể nói cho tớ biết anh ấy ở đâu được không?”
“Cậu ấy ở phòng tắm.” Ngón tay chỉ về hướng phía sau hành lang, “Phòng thứ hai đếm ngược lên, ở trên có bảng tên đó.”
“Được, cảm ơn cậu nha.”
“Khổng Tây Khai, anh có ở bên trong không?” Cô gõ cửa, lớn giọng hỏi, nghe thấy được bên trong có tiếng nước chảy.
“Em là Chu Từ, anh ở bên trong không?”
Mất một lúc lâu sau, cánh cửa mới hé ra một khe hở, một đôi mắt to lộ ra, đầu tóc anh ướt đẫm, trên mặt còn dính bọt nước.
“Sao em lại ở đây?” Trong ánh mắt đều là nghi ngờ.
“Em đến tìm anh đó, mắc công anh lại nói em không đến xem.”
“Em vào đây trước đi.” Anh giữ cửa mở để cô đi vào, nửa dưới còn quấn khăn tắm, nửa người trên lộ ra đường cong cơ bắp hẵng còn chưa rõ, may mà dáng người anh cân xứng, cả người đều tràn đầy hơi thở của tuổi trẻ.
“Em có phiền nếu đợi anh tắm xong không?”
“Anh chưa tắm xong sao? Vậy anh nhanh nhanh đi.”
Tiếng nước chảy từ vòi sen lại vang lên.
“Em không phải cố tình đến trễ đâu, đường bị kẹt xe hơn một tiếng đồng hồ lận đấy, tài xế xe buýt lại không cho mọi người xuống xe.”
“Khổng Tây Khai…. Khổng Tây Khai anh có nghe em nói chuyện không đấy.”
“Anh giận em rồi sao?”
“Không có.”
“Vậy sao anh lại không để ý đến em?” Cô bước gần đến bức rèm truyền ra tiếng nước chảy, lại phảng phất như nghe được tiếng hít thở nặng nề từ bên trong.
Trong lúc thi đấu Khổng Tây Khai vẫn luôn tìm kiếm bóng dáng Chu Từ ở nơi nào, thế nhưng đến tận khi trận đấu kết thúc vẫn không nhìn thấy cô đâu, tuy biết cô không phải là kiểu người chưa nói tiếng nào đã cho người khác leo cây, nhưng vẫn là không ngăn được ủ rũ, liền nói với đồng đội một tiếng rồi tự đi tắm.
Nhớ đến Chu Từ, rồi kiềm không được nghĩ tới nghĩ lui tới buổi tối ở đào Tần Hoàng nọ, trong nháy mắt nhận ra phía dưới căng cứng lên, lúc đang chuẩn bị giải quyết bằng tay thì nghe thấy được thanh âm của Chu Từ bên ngoài cửa vang lên.
Mở cửa ra trông thấy cô, cảm giác được cái phía dưới càng căng trướng thêm.
Anh cắn môi cố gắng ép mình không phát ra âm thanh nào, ai ngờ đâu giọng nói của cô cứ không ngừng vang lên, với anh thì nó chẳng khác nào một loại thuốc kích dục, từng chút từng chút một, phát tiết cũng không dám làm ra động tĩnh quá lớn, tựa như con ong mật bị nhốt trong bình thủy tinh.
Chu Từ lại áp sát tai để nghe ngóng, đại khái cũng biết chuyện gì đang xảy ra.
“Cái đó….. có muốn em giúp anh không.”
“Hửm?” Tiếng nước dừng lại.
“Em vào được chứ.” Cô vén rèm bước vào, không dám cúi đầu xem, chỉ có thể nhìn chăm chú gương mặt anh, “Bây giờ……nên làm thế nào đây.” Cô bối rối, muốn líu cả lưỡi.
“Cầm lấy nó.” Giọng nói anh khàn khàn, nắm tay cô kéo xuống phía dưới mình, rồi nhìn tay cô đang cầm lấy chỗ đó của anh.
Màu da trắng nõn của tay cô và bộ phần màu đỏ tím của anh gây nên sự tương phản thị giác mãnh liệt, cô muốn nhắc nhở anh, cô cũng muốn cởi quần lót, nhưng một tay anh đang giữ lấy cái gáy hôn cô, tay còn lại thì đặt trên mu bàn tay cô dẫn dắt cô an ủi cho anh.
Tay cô không còn sức, mà dục vọng bên dưới lại khó có thể bỏ qua, vì thế anh chống vào giữa hai chân cô cách một lớp quần lót, dán sát vào hai phiếm môi ngọt ngào của cô, nước mật ở bên dưới không ngừng chảy xuống làm ướt quần lót, miệng khô lưỡi đắng.
Anh đâm vào phía trước thật mạnh, hai chân mềm nhũn, thật may làm sao anh đã ôm chặt cô.
Cô bị hơi nóng xông lên làm đầu óc mơ màng, không biết đã làm bao nhiêu lâu.
Cuối cùng Khổng Tay Khai đâm vào tay cô xuất ra.
Cô nhìn chất dịch nóng hổi màu trắng trên tay mình.
Hóa ra chính cô đã tự chui đầu vào lưới.
Beta: Min
Khổng Tây Khai trở nên thật sự dính người.
Nếu không phải vì hai người chỉ có thể gặp nhau vào cuối tuần, Chu Từ cảm thấy mình sắp bị anh hút cho cạn khô tinh lực đến nơi rồi.
Không chỉ riêng thân thể mà còn cả trên môi, ví như trước kia anh chỉ gọi cô là Chu Từ, thì hiện tại những lúc hôn môi anh cứ luôn khăng khăng gọi cô là bảo bối nhỏ.
Lần đầu nghe thì thấy da gà da vịt thay nhau nổi hết cả lên, vừa buồn nôn vừa sến súa, muốn để anh im miệng ngay lập tức, nào ngờ đâu anh càng táo tợn hơn gọi mãi không ngừng.
Chu Từ thở hổn hển, dùng hai ngón tay kẹp miệng anh lại, trông thấy vẻ mặt của anh thì không nhịn được cười to lên: “Ha ha ha ha, nhìn anh cứ như tên ngốc vậy đó.” Còn muốn dùng điện thoại chụp hình lại.
Kết quả là Khổng Tây Khai dí cô chạy hơn nửa con đường.
Sau này anh có hỏi cô sao lại không cho anh gọi như vậy, cô suy nghĩ cả nửa ngày cũng chẳng biết nên nói thế nào.
Chỉ là đã mười mấy năm nay rồi không ai gọi cô như vậy cả, tựa như từ nhỏ đến lớn cũng chưa có ai mua bánh sinh nhật cho cô, đột nhiên có ai đó mua cho cô một cái bánh kem, chắc là cô sẽ sợ hãi hơn là vui mừng, đơn giản vì cô chưa từng thân thiết với bất kỳ ai, có bao nhiêu yêu thương thì cũng có bấy nhiêu sợ hãi như thế, ở trong lòng cô, yêu và sợ hãi luôn song hành cùng nhau.
Cô không phủ nhận trên thế giới này luôn tồn tại một vài mộng đẹp trở thành sự thật, nhưng cô cũng rõ ràng rằng rồi sẽ có những lúc phải tỉnh khỏi mộng cảnh đó.
Có rất nhiều câu chuyện cổ tích, rằng yêu là phải hăng hái tiến về phía trước, giống như yêu một người, là có thể làm cho người ta tái sinh thay da đổi thịt.
Không như thế này.
***
Dưới sự năn nỉ ỉ ôi kèm chút nhõng nhẽo của Khổng Tây Khai, cuối cùng Chu Từ cũng đồng ý đi xem anh thi đấu hôm đại hội thể dục thể thao mà trường anh tổ chức, nhìn anh ngây thơ như tất cả các bạn nam sinh cùng tuổi khác nghĩ rằng bạn nữ mà đi ngang qua sân bóng rổ thể nào cũng sẽ bị dáng người cao ráo mạnh mẽ và kỹ năng chơi bóng của mình hấp dẫn, ánh mắt của nữ sinh chỉ biết dõi theo chàng trai mình thích trong sân bóng rổ thôi, hoặc không thì cũng là ngắm nam sinh đẹp trai nhất đội.
Vốn dĩ cô đã tan lớp trước nửa giờ rồi cơ, ai ngờ rằng xe buýt lại bị kẹt ở đường Trường An hơn một tiếng đồng hồ, chờ khi cô đến nơi thì trận đấu cũng gần kết thúc.
Cô chen vào biển người mênh mông của sân bóng, người không biết còn nghĩ rằng có ngôi sao nào đang tham dự, chỉ có thể chen được một chỗ gần như là sau cùng, đừng nói nhìn được rõ mặt, người trên sân đấu nhỏ như kiến, cô chỉ nhìn thấy hai nhóm người đang giành nhau một quả bóng.
Trận đấu đến hồi kết thúc, cô túm lấy một bạn học nam ngồi cạnh hỏi phòng nghỉ ở đâu.
Kết quả vừa đến cửa phòng nghỉ liền đúng lúc gặp được các cầu thủ mới thi đấu xong, chỉ là không nhìn thấy Khổng Tây Khai đâu.
“Bạn ơi cho mình làm phiền chút nhé, xin hỏi Khổng Tây Khai đâu rồi?” Cô đến gần hỏi một nam sinh rất cao trong đám.
“Bạn học này, cậu theo cách nào mà theo đuổi người ta đến tận phòng nghỉ chúng tôi luôn rồi vậy?”
“Không phải…Tớ…”
“Bạn học, nói cậu biết này, Khổng Tây Khai có bạn gái rồi, cậu nên bỏ cuộc về nhà đi thì hơn.”
“Ừm… cái đó, tớ chính là bạn gái anh ấy.”
“Má nó, thiệt không đó, cậu không xạo tôi đấy chứ.” Sau đó cậu nam sinh kia nhìn cô chằm chằm quan sát nguyên vòng từ trên xuống.
“Hôm nay tớ vốn đến xem anh ấy thi đấu, nhưng mà trên đường bị kẹt xe nên bây giờ mới đến được, tớ sợ anh ấy nghĩ rằng tớ thất hẹn, cậu có thể nói cho tớ biết anh ấy ở đâu được không?”
“Cậu ấy ở phòng tắm.” Ngón tay chỉ về hướng phía sau hành lang, “Phòng thứ hai đếm ngược lên, ở trên có bảng tên đó.”
“Được, cảm ơn cậu nha.”
“Khổng Tây Khai, anh có ở bên trong không?” Cô gõ cửa, lớn giọng hỏi, nghe thấy được bên trong có tiếng nước chảy.
“Em là Chu Từ, anh ở bên trong không?”
Mất một lúc lâu sau, cánh cửa mới hé ra một khe hở, một đôi mắt to lộ ra, đầu tóc anh ướt đẫm, trên mặt còn dính bọt nước.
“Sao em lại ở đây?” Trong ánh mắt đều là nghi ngờ.
“Em đến tìm anh đó, mắc công anh lại nói em không đến xem.”
“Em vào đây trước đi.” Anh giữ cửa mở để cô đi vào, nửa dưới còn quấn khăn tắm, nửa người trên lộ ra đường cong cơ bắp hẵng còn chưa rõ, may mà dáng người anh cân xứng, cả người đều tràn đầy hơi thở của tuổi trẻ.
“Em có phiền nếu đợi anh tắm xong không?”
“Anh chưa tắm xong sao? Vậy anh nhanh nhanh đi.”
Tiếng nước chảy từ vòi sen lại vang lên.
“Em không phải cố tình đến trễ đâu, đường bị kẹt xe hơn một tiếng đồng hồ lận đấy, tài xế xe buýt lại không cho mọi người xuống xe.”
“Khổng Tây Khai…. Khổng Tây Khai anh có nghe em nói chuyện không đấy.”
“Anh giận em rồi sao?”
“Không có.”
“Vậy sao anh lại không để ý đến em?” Cô bước gần đến bức rèm truyền ra tiếng nước chảy, lại phảng phất như nghe được tiếng hít thở nặng nề từ bên trong.
Trong lúc thi đấu Khổng Tây Khai vẫn luôn tìm kiếm bóng dáng Chu Từ ở nơi nào, thế nhưng đến tận khi trận đấu kết thúc vẫn không nhìn thấy cô đâu, tuy biết cô không phải là kiểu người chưa nói tiếng nào đã cho người khác leo cây, nhưng vẫn là không ngăn được ủ rũ, liền nói với đồng đội một tiếng rồi tự đi tắm.
Nhớ đến Chu Từ, rồi kiềm không được nghĩ tới nghĩ lui tới buổi tối ở đào Tần Hoàng nọ, trong nháy mắt nhận ra phía dưới căng cứng lên, lúc đang chuẩn bị giải quyết bằng tay thì nghe thấy được thanh âm của Chu Từ bên ngoài cửa vang lên.
Mở cửa ra trông thấy cô, cảm giác được cái phía dưới càng căng trướng thêm.
Anh cắn môi cố gắng ép mình không phát ra âm thanh nào, ai ngờ đâu giọng nói của cô cứ không ngừng vang lên, với anh thì nó chẳng khác nào một loại thuốc kích dục, từng chút từng chút một, phát tiết cũng không dám làm ra động tĩnh quá lớn, tựa như con ong mật bị nhốt trong bình thủy tinh.
Chu Từ lại áp sát tai để nghe ngóng, đại khái cũng biết chuyện gì đang xảy ra.
“Cái đó….. có muốn em giúp anh không.”
“Hửm?” Tiếng nước dừng lại.
“Em vào được chứ.” Cô vén rèm bước vào, không dám cúi đầu xem, chỉ có thể nhìn chăm chú gương mặt anh, “Bây giờ……nên làm thế nào đây.” Cô bối rối, muốn líu cả lưỡi.
“Cầm lấy nó.” Giọng nói anh khàn khàn, nắm tay cô kéo xuống phía dưới mình, rồi nhìn tay cô đang cầm lấy chỗ đó của anh.
Màu da trắng nõn của tay cô và bộ phần màu đỏ tím của anh gây nên sự tương phản thị giác mãnh liệt, cô muốn nhắc nhở anh, cô cũng muốn cởi quần lót, nhưng một tay anh đang giữ lấy cái gáy hôn cô, tay còn lại thì đặt trên mu bàn tay cô dẫn dắt cô an ủi cho anh.
Tay cô không còn sức, mà dục vọng bên dưới lại khó có thể bỏ qua, vì thế anh chống vào giữa hai chân cô cách một lớp quần lót, dán sát vào hai phiếm môi ngọt ngào của cô, nước mật ở bên dưới không ngừng chảy xuống làm ướt quần lót, miệng khô lưỡi đắng.
Anh đâm vào phía trước thật mạnh, hai chân mềm nhũn, thật may làm sao anh đã ôm chặt cô.
Cô bị hơi nóng xông lên làm đầu óc mơ màng, không biết đã làm bao nhiêu lâu.
Cuối cùng Khổng Tay Khai đâm vào tay cô xuất ra.
Cô nhìn chất dịch nóng hổi màu trắng trên tay mình.
Hóa ra chính cô đã tự chui đầu vào lưới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.