Chương 560: Anh xin lỗi Tố Tố đi!
Mạc Vân Trà Sữa
29/07/2019
Tố Tâm lấy tư cách người ngoài cuộc, đối với
chuyện tình cảm của Bạch Hiểu Niên, cô cũng đã nhắc nhở, chỉ cần Bạch
Hiểu Niên không bị tổn thương thì cô là người ngoài cuộc cũng không tiện tham gia nhiều.
Bạch Hiểu Niên luôn luôn hiếu thắng, tính tình lại kiên cường, về tình cảm Tố Tâm vẫn luôn sợ Bạch Hiểu Niên bị tổn thương.
Hai người còn đang nói, Lục Tân Nam đã đẩy cửa đi vào, động tác của anh ta rất nhẹ, sau đó nhẹ nhàng trở tay đóng cửa lại, tiếng đóng cửa tuy khẽ nhưng đều khiến cho Tố Tâm cùng Bạch Hiểu Niên đều quay lại nhìn ra cửa.
Lúc này Lục Tân Nam đã rửa mặt cùng cạo râu, cũng đã thay đổi một bộ quần áo khác ...
Tố Tâm sửa lại chăn một chút rồi đứng lên, nói với Bạch Hiểu Niên: "buổi chiều mình quay lại thăm cậu."
"Tố Tố!" dưới tình thế cấp bách, Bạch Hiểu Niên kéo cánh tay của Tố Tâm lại, "Cậu khoan hãy đi! Mình có lời muốn nói ..."
Lông mày Tố Tâm căng thẳng, không dám dùng sức, nắm lấy tay Bạch Hiểu Niên sau đó cẩn thận từng li từng tí đặt ở trên giường: "Cái tay này chớ lộn xộn, một lúc nữa còn phải tiêm, cậu không sợ đau !"
"Vậy cậu khoan hãy đi ..."
Bạch Hiểu Niên quay đầu lại nhìn về phía Lục Tân Nam: "Lục Tân Nam, Tố Tố là bạn tốt nhất nhất của em! Trước đây anh nói anh còn thiếu nợ Tố Tố một lời xin lỗi, bây giờ có em ở chỗ này, anh xin lỗi cô ấy đi!"
Quay đầu ngẫm lại, lúc Lục Tân Nam nghe được người đi Iraq chính là Tố Tâm, nhìn thấy những bức hình kia, kỳ thực nội tâm Lục Tân Nam cũng rất bất ngờ, cũng rất lúng túng.
Sau đó ở trong phòng làm việc của Phó Kiến Văn gặp lại Tố Tâm, Lục Tân Nam vẫn luôn cảm thấy không được tự nhiên.
"Trước đây, là tôi hiểu lầm cô rồi ..." câu nói này của Lục Tân Nam chính phát ra từ nội tâm.
Cánh môi Lục Tân Nam khẽ nhếch, nhưng rốt cuộc lại không nói gì ...
Lục Tân Nam vốn muốn nói hi vọng về sau Tố Tâm có thể yêu Phó Kiến Văn giống như yêu Hứa Khai, nhưng chần chờ chốc lát, Lục Tân Nam lại đem những lời này nuốt trở vào, anh ta giơ ngón tay cái ép vết thương trên mặt mình xuống, đổi giọng: "Hiểu Niên có thể có người bạn tốt như cô, thực sự rất may mắn."
"Em đương nhiên là may mắn rồi! Tố Tố rất rộng lượng cũng sẽ không so đo với anh, đúng không Tố Tố !" Bạch Hiểu Niên tha thiết mong chờ nhìn qua Tố Tâm.
Bạn tốt cùng bạn trai của mình không hoà thuận, Bạch Hiểu Niên bị kẹp ở giữa hẳn là cũng không dễ chịu ...
Tố Tâm lại nghĩ đến Phó Kiến Văn, anh bị kẹp ở giữa cô cùng Lục Tân Nam, sợ là cũng không dễ chịu.
Tầm mắt Tố Tâm nhìn về phía Bạch Hiểu Niên, chỉ thấy Bạch Hiểu Niên đang nở nụ cười thật tươi với mình, Tố Tâm lườm Bạch Hiểu Niên một cái, lúc này mới nhìn về phía Lục Tân Nam, nói: "Vết thương ... còn đau không !"
Bạch Hiểu Niên không nhịn được bở nụ cười, cố ý nói: "Đau nhức như vậy có tính là gì ! Có thể so với mình sao ! Cậu nên đánh anh ta tàn nhẫn một chút mới thể hiện được là cậu quan tâm đến mình!"
Tố Tâm: "..."
Lục Tân Nam: "..."
Bạch Hiểu Niên luôn luôn hiếu thắng, tính tình lại kiên cường, về tình cảm Tố Tâm vẫn luôn sợ Bạch Hiểu Niên bị tổn thương.
Hai người còn đang nói, Lục Tân Nam đã đẩy cửa đi vào, động tác của anh ta rất nhẹ, sau đó nhẹ nhàng trở tay đóng cửa lại, tiếng đóng cửa tuy khẽ nhưng đều khiến cho Tố Tâm cùng Bạch Hiểu Niên đều quay lại nhìn ra cửa.
Lúc này Lục Tân Nam đã rửa mặt cùng cạo râu, cũng đã thay đổi một bộ quần áo khác ...
Tố Tâm sửa lại chăn một chút rồi đứng lên, nói với Bạch Hiểu Niên: "buổi chiều mình quay lại thăm cậu."
"Tố Tố!" dưới tình thế cấp bách, Bạch Hiểu Niên kéo cánh tay của Tố Tâm lại, "Cậu khoan hãy đi! Mình có lời muốn nói ..."
Lông mày Tố Tâm căng thẳng, không dám dùng sức, nắm lấy tay Bạch Hiểu Niên sau đó cẩn thận từng li từng tí đặt ở trên giường: "Cái tay này chớ lộn xộn, một lúc nữa còn phải tiêm, cậu không sợ đau !"
"Vậy cậu khoan hãy đi ..."
Bạch Hiểu Niên quay đầu lại nhìn về phía Lục Tân Nam: "Lục Tân Nam, Tố Tố là bạn tốt nhất nhất của em! Trước đây anh nói anh còn thiếu nợ Tố Tố một lời xin lỗi, bây giờ có em ở chỗ này, anh xin lỗi cô ấy đi!"
Quay đầu ngẫm lại, lúc Lục Tân Nam nghe được người đi Iraq chính là Tố Tâm, nhìn thấy những bức hình kia, kỳ thực nội tâm Lục Tân Nam cũng rất bất ngờ, cũng rất lúng túng.
Sau đó ở trong phòng làm việc của Phó Kiến Văn gặp lại Tố Tâm, Lục Tân Nam vẫn luôn cảm thấy không được tự nhiên.
"Trước đây, là tôi hiểu lầm cô rồi ..." câu nói này của Lục Tân Nam chính phát ra từ nội tâm.
Cánh môi Lục Tân Nam khẽ nhếch, nhưng rốt cuộc lại không nói gì ...
Lục Tân Nam vốn muốn nói hi vọng về sau Tố Tâm có thể yêu Phó Kiến Văn giống như yêu Hứa Khai, nhưng chần chờ chốc lát, Lục Tân Nam lại đem những lời này nuốt trở vào, anh ta giơ ngón tay cái ép vết thương trên mặt mình xuống, đổi giọng: "Hiểu Niên có thể có người bạn tốt như cô, thực sự rất may mắn."
"Em đương nhiên là may mắn rồi! Tố Tố rất rộng lượng cũng sẽ không so đo với anh, đúng không Tố Tố !" Bạch Hiểu Niên tha thiết mong chờ nhìn qua Tố Tâm.
Bạn tốt cùng bạn trai của mình không hoà thuận, Bạch Hiểu Niên bị kẹp ở giữa hẳn là cũng không dễ chịu ...
Tố Tâm lại nghĩ đến Phó Kiến Văn, anh bị kẹp ở giữa cô cùng Lục Tân Nam, sợ là cũng không dễ chịu.
Tầm mắt Tố Tâm nhìn về phía Bạch Hiểu Niên, chỉ thấy Bạch Hiểu Niên đang nở nụ cười thật tươi với mình, Tố Tâm lườm Bạch Hiểu Niên một cái, lúc này mới nhìn về phía Lục Tân Nam, nói: "Vết thương ... còn đau không !"
Bạch Hiểu Niên không nhịn được bở nụ cười, cố ý nói: "Đau nhức như vậy có tính là gì ! Có thể so với mình sao ! Cậu nên đánh anh ta tàn nhẫn một chút mới thể hiện được là cậu quan tâm đến mình!"
Tố Tâm: "..."
Lục Tân Nam: "..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.