Chương 436: Coi Kiến Văn như con trai
Mạc Vân Trà Sữa
04/07/2019
Phó Kiến Văn cũng không có ghét bỏ, giơ tay vuốt ve đầu của tiểu mão, còn tiểu mão thì ra sức vẫy đuôi, vẫy nhanh đến nỗi khiến người ta chỉ có thể nhìn thấy một đám mờ mờ
"Chú Phúc đâu rồi!" Phó Kiến Văn mỉm cười hỏi dì Phúc
"Chú Phúc muốn cho Tố Tố nếm thử đặc sản bánh lá dứa của quê chúng ta nên đã đi đến Đông gia nhờ lão già làng làm bánh rồi, chắc cũng sắp về rồi đấy "
Căn nhà của dì Phúc cũng không lớn, nhưng lại rất sạch sẽ xinh đẹp
Dưới mái còn treo thêm một cái chuông gió, gió vừa thổi qua Phát ra tiếng vang lanh lảnh, lẫn vào mùi thơm của hoa sữa, khiến cho tâm tình của người ta cảm thấy thư thái
Trong không gian yên tĩnh, âm thanh của tiếng đồng hồ quả lắc vang lên, ánh mặt trời theo cửa sổ chiếu vào trong nhà, không gian thật yên bình
Dì Phúc dắt Tố Tâm vào nhà, mời Tố Tâm ngồi xuống
"Kiến Văn, con với Tố Tố ngồi xem tivi đi, dì đi xuống bếp nấu nốt thức ăn, sắp xong rồi "
Tố Tâm mới vừa ngồi xuống ghế, mở miệng: "Dì Phúc, để con xuống giúp dì!"
"Không cần không cần! Con và Kiến Văn cứ ngồi xem tivi đi, một lúc nữa là chúng ta có thể ăn cơm rồi!" Dì Phúc đứng lên, đi về phía nhà bếp
Tố Tâm nhìn về phía Phó Kiến Văn, nói: "Em xuống giúp dì Phúc làm cơm!"
Phó Kiến Văn mỉm cười gật đầu, như là đang ở nhà mình, anh ngồi xuống, tiểu Mão cũng nhảy lên trên ghế, một bộ tư thế chủ nhân ngồi ở bên người Phó Kiến Văn, Phó Kiến Văn dùng một tay vỗ vỗ đầu tiểu Mão, một tay cầm lấy điều khiển từ xa mở ti vi, bỗng chuông điện thoại trong vang lên
Anh lấy ra liếc nhìn, đứng dậy tới cửa nghe điện thoại
Tố Tâm tiến vào nhà bếp, thấy dì Phúc đang lúc rửa rau trong chậu rửa, lại thấy nồi bốc hơi lên, dì bận bịu xoa xoa tay ở tạp dề, quay đầu đi mở nắp nồi ra
"Dì Phúc, để con giúp dì rửa rau!"
Tố Tâm đã vén tay áo lên, không đợi dì Phúc từ chối, hai tay đã nhúng vào trong nước, nghiêm túc rửa cà rốt
Dì Phúc định nói không cần nhưng lời chưa ra đến miệng lại nuốt trở vào, dì nhìn xem gương mặt xinh đẹp tinh xảo của Tố Tâm ở bên cạnh, không nhịn được khóe môi nở nụ cười khen ngợi: "Bây giờ phụ nữ đều rất ngại vào bếp, bởi vì sợ dầu khói, ngược lại là đàn ông vào bếp lại rất nhiều "
Tố Tâm cười cười: "Vâng, tay nghề của Kiến Văn cũng không tệ"
"Khi còn bé Kiến Văn đã phải chịu qua nhiều cay đắng " Dì Phúc nói tới chỗ này có phần đau lòng, đem rau thả vào trong nồi nước
Tố Tâm ngẩng đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ phòng bếp, vừa vặn nhìn thấy Phó Kiến Văn đang đứng ở cửa vào nghe điện thoại, còn tiểu Mão thì đang ngồi xổm ở trước mặt Phó Kiến Văn, nó há miệng lè lưỡi, con mắt tròn vo nhìn chằm chằm Phó Kiến Văn
Đại khái là theo thói quen, theo bản năng Phó Kiến Văn muốn đưa tay vào trong túi lấy thuốc lá ra, dù sao đi nữa lúc cho tay vào túi áo sờ sờ mới ý thức tới chính mình muốn bắt đầu cai thuốc, cho nên đem tay phải đút luôn ở trong túi
Trò chuyện với dì Phúc xong, Tố Tâm mới tình cờ biết được một ít chuyện khi còn bé của Phó Kiến Văn
Dì Phúc nói, những lời này cũng đều là dì nghe được từ chú Phúc nói
"Đời này dì và chú Phúc của con không có duyên có con cái, cho nên nhiều năm như vẫn luôn coi Kiến Văn là con ruột của mình, lúc chú Phúc nghe Kiến Văn nói nó muốn đem vợ của mình tới đều đã khóc rất nhiều, bởi vì chúng ta đều coi Kiến Văn là con trai của mình " Dì Phúc nói xong, mắt đã đỏ lên
"Chú Phúc đâu rồi!" Phó Kiến Văn mỉm cười hỏi dì Phúc
"Chú Phúc muốn cho Tố Tố nếm thử đặc sản bánh lá dứa của quê chúng ta nên đã đi đến Đông gia nhờ lão già làng làm bánh rồi, chắc cũng sắp về rồi đấy "
Căn nhà của dì Phúc cũng không lớn, nhưng lại rất sạch sẽ xinh đẹp
Dưới mái còn treo thêm một cái chuông gió, gió vừa thổi qua Phát ra tiếng vang lanh lảnh, lẫn vào mùi thơm của hoa sữa, khiến cho tâm tình của người ta cảm thấy thư thái
Trong không gian yên tĩnh, âm thanh của tiếng đồng hồ quả lắc vang lên, ánh mặt trời theo cửa sổ chiếu vào trong nhà, không gian thật yên bình
Dì Phúc dắt Tố Tâm vào nhà, mời Tố Tâm ngồi xuống
"Kiến Văn, con với Tố Tố ngồi xem tivi đi, dì đi xuống bếp nấu nốt thức ăn, sắp xong rồi "
Tố Tâm mới vừa ngồi xuống ghế, mở miệng: "Dì Phúc, để con xuống giúp dì!"
"Không cần không cần! Con và Kiến Văn cứ ngồi xem tivi đi, một lúc nữa là chúng ta có thể ăn cơm rồi!" Dì Phúc đứng lên, đi về phía nhà bếp
Tố Tâm nhìn về phía Phó Kiến Văn, nói: "Em xuống giúp dì Phúc làm cơm!"
Phó Kiến Văn mỉm cười gật đầu, như là đang ở nhà mình, anh ngồi xuống, tiểu Mão cũng nhảy lên trên ghế, một bộ tư thế chủ nhân ngồi ở bên người Phó Kiến Văn, Phó Kiến Văn dùng một tay vỗ vỗ đầu tiểu Mão, một tay cầm lấy điều khiển từ xa mở ti vi, bỗng chuông điện thoại trong vang lên
Anh lấy ra liếc nhìn, đứng dậy tới cửa nghe điện thoại
Tố Tâm tiến vào nhà bếp, thấy dì Phúc đang lúc rửa rau trong chậu rửa, lại thấy nồi bốc hơi lên, dì bận bịu xoa xoa tay ở tạp dề, quay đầu đi mở nắp nồi ra
"Dì Phúc, để con giúp dì rửa rau!"
Tố Tâm đã vén tay áo lên, không đợi dì Phúc từ chối, hai tay đã nhúng vào trong nước, nghiêm túc rửa cà rốt
Dì Phúc định nói không cần nhưng lời chưa ra đến miệng lại nuốt trở vào, dì nhìn xem gương mặt xinh đẹp tinh xảo của Tố Tâm ở bên cạnh, không nhịn được khóe môi nở nụ cười khen ngợi: "Bây giờ phụ nữ đều rất ngại vào bếp, bởi vì sợ dầu khói, ngược lại là đàn ông vào bếp lại rất nhiều "
Tố Tâm cười cười: "Vâng, tay nghề của Kiến Văn cũng không tệ"
"Khi còn bé Kiến Văn đã phải chịu qua nhiều cay đắng " Dì Phúc nói tới chỗ này có phần đau lòng, đem rau thả vào trong nồi nước
Tố Tâm ngẩng đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ phòng bếp, vừa vặn nhìn thấy Phó Kiến Văn đang đứng ở cửa vào nghe điện thoại, còn tiểu Mão thì đang ngồi xổm ở trước mặt Phó Kiến Văn, nó há miệng lè lưỡi, con mắt tròn vo nhìn chằm chằm Phó Kiến Văn
Đại khái là theo thói quen, theo bản năng Phó Kiến Văn muốn đưa tay vào trong túi lấy thuốc lá ra, dù sao đi nữa lúc cho tay vào túi áo sờ sờ mới ý thức tới chính mình muốn bắt đầu cai thuốc, cho nên đem tay phải đút luôn ở trong túi
Trò chuyện với dì Phúc xong, Tố Tâm mới tình cờ biết được một ít chuyện khi còn bé của Phó Kiến Văn
Dì Phúc nói, những lời này cũng đều là dì nghe được từ chú Phúc nói
"Đời này dì và chú Phúc của con không có duyên có con cái, cho nên nhiều năm như vẫn luôn coi Kiến Văn là con ruột của mình, lúc chú Phúc nghe Kiến Văn nói nó muốn đem vợ của mình tới đều đã khóc rất nhiều, bởi vì chúng ta đều coi Kiến Văn là con trai của mình " Dì Phúc nói xong, mắt đã đỏ lên
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.