Chương 435: Dì Phúc
Mạc Vân Trà Sữa
04/07/2019
Phó Kiến Văn buông tầm mắt xuống, nhìn xem tốc độ chân đi dưới đường đá xanh, ánh mặt trời bị khuất cho nên kiến trúc hai bên đường không được rõ ràng lắm
Bóng tối khi thì đem Phó Kiến Văn cùng Tố Tâm bao phủ trong đó, khi thì lại đem bả vai của Phó Kiến Văn lộ dưới ánh mặt trời, liền ngay cả cặp mắt đen sâu thẳm kia của Phó Kiến Văn, đều trở nên lúc sáng lúc tối, khiến người ta không thấy rõ tâm trạng của anh
"Vốn là là anh dự định chăm sóc thật tốt cho cuộc sống của bà! Nhưng trong một lần đi chấp hành nhiệm vụ, bà đã qua đời!" Phó Kiến Văn mấp máy môi, "Sau đó, anh tìm tới người cháu ngoại của bà, biết được mộ của bà Đại khái là trong lòng muốn bồi thường, cho nên thường xuyên đến nơi này của hai vợ chồng bọn họ, thường xuyên qua lại Mỗi lần đến thành phố B, đều sẽ tới!"
Phó Kiến Văn nói đơn giản
Tố Tâm nắm chặt bàn tay lớn của Phó Kiến Văn, không nói gì, cực lực muốn đem lòng bàn tay ấm áp của mình truyền cho anh
Bởi vì đang là buổi trưa, cho nên mọi nhà đều đóng chặt cửa, nước sơn trên cửa đã khô vàng, trông đặc biệt phong tình
Phó Kiến Văn dắt theo Tố Tâm đứng ở trước cửa một căn nhà, giơ tay gõ gõ cổng
"Đến rồi đến rồi "
Nghe được trong sân truyền đến giọng nói vô cùng ôn nhu, Tố Tâm nghiêng đầu nhìn về phía Phó Kiến Văn, nhẹ nhàng dùng sức nắm chặt tay của anh
Đến mở cửa chính là một người phụ nữ trung niên dịu dàng, tóc buộc thành một cái đuôi ngựa thấp, tuy rằng lớn tuổi nhưng da thịt được chăm sóc rất tốt, mặc dù trên má cũng đã xuất hiện những nếp nhăn, nhưng lại làm cho người phụ nữ càng có vẻ dịu dàng
Trên người người phụ nữ còn mặc tạp dề, vừa mở cửa đã thấy Phó Kiến Văn dắt theo Tố Tâm đứng ở bên ngoài, liền cười ra: "Kiến Văn đến rồi! Đây chính là Tố Tố sao! Mau vào Mau vào!"
"Đây là dì Phúc!" Phó Kiến Văn nắm tay Tố Tâm, giới thiệu cho cô
Tố Tâm theo lễ phép, cúi đầu cười ngọt ngào chào hỏi dì Phúc: "Con chào dì!"
"Được được được! Biết Kiến Văn muốn dẫn con tới, dì và chú Phúc vui vẻ đến nỗi tối hôm qua đều không ngủ được!" Dì Phúc đem bàn tay dính nước của mình xoa xoa ở tạp dề, sao đó đưa tay kéo tay nhỏ của Tố Tâm
Tay dì Phúc rất ấm áp, dì nắm chặt bàn tay dài nhỏ của Tố Tâm, vỗ vỗ, lôi kéo Tố Tâm đi vào trong
Phó Kiến Văn buông lỏng tay Tố Tâm ra, nhìn xem dì Phúc dẫn Tố Tâm đi vào nhà, cúi đầu đi vào cửa lớn, thuận tay đóng cửa lại, một bộ quen thuộc như nhà của mình
Tố Tâm mới vừa vào sân nhỏ, chỉ thấy một con chó lớn màu vàng vẫy vẫy cái đuôi từ trong nhà lao ra, con chó kia một thân màu vàng óng lướt qua Tố Tâm và dì Phúc xông thẳng về hướng Phó Kiến Văn, Tố Tâm sợ hết hồn
Dì Phúc dừng bước quay đầu lại nhìn xem con chó, hai chân trước của con chó nhảy lên víu vào người Phó Kiến Văn, ra sức vẫy đuôi, dì Phúc nhẹ nhàng nở nụ cười: "Tiểu Mão nhìn thấy Kiến Văn nên vui mừng đấy!"
Bóng tối khi thì đem Phó Kiến Văn cùng Tố Tâm bao phủ trong đó, khi thì lại đem bả vai của Phó Kiến Văn lộ dưới ánh mặt trời, liền ngay cả cặp mắt đen sâu thẳm kia của Phó Kiến Văn, đều trở nên lúc sáng lúc tối, khiến người ta không thấy rõ tâm trạng của anh
"Vốn là là anh dự định chăm sóc thật tốt cho cuộc sống của bà! Nhưng trong một lần đi chấp hành nhiệm vụ, bà đã qua đời!" Phó Kiến Văn mấp máy môi, "Sau đó, anh tìm tới người cháu ngoại của bà, biết được mộ của bà Đại khái là trong lòng muốn bồi thường, cho nên thường xuyên đến nơi này của hai vợ chồng bọn họ, thường xuyên qua lại Mỗi lần đến thành phố B, đều sẽ tới!"
Phó Kiến Văn nói đơn giản
Tố Tâm nắm chặt bàn tay lớn của Phó Kiến Văn, không nói gì, cực lực muốn đem lòng bàn tay ấm áp của mình truyền cho anh
Bởi vì đang là buổi trưa, cho nên mọi nhà đều đóng chặt cửa, nước sơn trên cửa đã khô vàng, trông đặc biệt phong tình
Phó Kiến Văn dắt theo Tố Tâm đứng ở trước cửa một căn nhà, giơ tay gõ gõ cổng
"Đến rồi đến rồi "
Nghe được trong sân truyền đến giọng nói vô cùng ôn nhu, Tố Tâm nghiêng đầu nhìn về phía Phó Kiến Văn, nhẹ nhàng dùng sức nắm chặt tay của anh
Đến mở cửa chính là một người phụ nữ trung niên dịu dàng, tóc buộc thành một cái đuôi ngựa thấp, tuy rằng lớn tuổi nhưng da thịt được chăm sóc rất tốt, mặc dù trên má cũng đã xuất hiện những nếp nhăn, nhưng lại làm cho người phụ nữ càng có vẻ dịu dàng
Trên người người phụ nữ còn mặc tạp dề, vừa mở cửa đã thấy Phó Kiến Văn dắt theo Tố Tâm đứng ở bên ngoài, liền cười ra: "Kiến Văn đến rồi! Đây chính là Tố Tố sao! Mau vào Mau vào!"
"Đây là dì Phúc!" Phó Kiến Văn nắm tay Tố Tâm, giới thiệu cho cô
Tố Tâm theo lễ phép, cúi đầu cười ngọt ngào chào hỏi dì Phúc: "Con chào dì!"
"Được được được! Biết Kiến Văn muốn dẫn con tới, dì và chú Phúc vui vẻ đến nỗi tối hôm qua đều không ngủ được!" Dì Phúc đem bàn tay dính nước của mình xoa xoa ở tạp dề, sao đó đưa tay kéo tay nhỏ của Tố Tâm
Tay dì Phúc rất ấm áp, dì nắm chặt bàn tay dài nhỏ của Tố Tâm, vỗ vỗ, lôi kéo Tố Tâm đi vào trong
Phó Kiến Văn buông lỏng tay Tố Tâm ra, nhìn xem dì Phúc dẫn Tố Tâm đi vào nhà, cúi đầu đi vào cửa lớn, thuận tay đóng cửa lại, một bộ quen thuộc như nhà của mình
Tố Tâm mới vừa vào sân nhỏ, chỉ thấy một con chó lớn màu vàng vẫy vẫy cái đuôi từ trong nhà lao ra, con chó kia một thân màu vàng óng lướt qua Tố Tâm và dì Phúc xông thẳng về hướng Phó Kiến Văn, Tố Tâm sợ hết hồn
Dì Phúc dừng bước quay đầu lại nhìn xem con chó, hai chân trước của con chó nhảy lên víu vào người Phó Kiến Văn, ra sức vẫy đuôi, dì Phúc nhẹ nhàng nở nụ cười: "Tiểu Mão nhìn thấy Kiến Văn nên vui mừng đấy!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.