Chương 707: Kêu gào thảm thiết
Mạc Vân Trà Sữa
06/08/2019
Tố Tâm vừa nghe liền phát hỏa, chỉ bằng thứ rác rưởi trước mắt này cũng dám nói Phó Kiến Văn chính là cái quái gì!
Mục thiếu gia uống nhiều quá, xô đẩy Hứa Thừa Vũ đưa tay muốn kéo Tố Tâm.
Hứa Thừa Vũ ra sức ngăn cản, Tố Tâm biết nơi này là địa bàn của Đêm cung, lại có quản chế, người của đêm cung tuyệt đối sẽ không thể nào để khách xảy ra chuyện trên địa bàn của bọn họ, nghĩ tới đây lá gan của Tố Tâm càng lớn, cô siết chặt nắm đấm tiến lên, nâng tay lên ...
Bàn tay còn chưa đánh tới gương mặt khiến người ta chán ghét kia, cả người Mục thiếu gia đã ngã về sau.
Tố Tâm nhìn chăm chú, chính là một bộ mặt âm trầm của Phó Kiến Văn, một tay anh lôi kéo cổ áo sau gáy của người đàn ông kia, dùng sức vung về phía sau một cái, cả người người đàn ông kia đều ngã trên mặt đất.
"giết ngươi ..."
Phó Kiến Văn ở trên cao nhìn xuống Mục thiếu gia ở dưới đất, Mục thiếu gia kia đang định gào thét cái gì đó, nhưng nhìn đến ánh mắt của Phó Kiến Văn lại câm nín.
Gương mặt anh tuấn của Phó Kiến Văn vẫn luôn trầm ổn, không giống như là nổi giận, ngũ quan thâm sâu khó lường khiến người ta không nhìn ra hỉ nộ, vừa vặn ở trên người lộ ra vẻ quyết đoán lạnh lẽo, mãnh liệt bức người ta lạnh cả sống lưng, khí thế doạ người.
Tim của Hứa Thừa Vũ đập đặc biệt nhanh, thở hổn hển nhìn về phía Phó Kiến Văn, anh ta còn chưa kịp thở một cái, chỉ thấy giày da sáng láng của Phó Kiến Văn giẫm ở giữa háng Mục thiếu gia một cái, mặt không hề có cảm xúc ...
Một tiếng kêu thảm thiết như tan nát cõi lòng vang vọng toàn bộ đêm cung.
Hứa Thừa Vũ trợn to mắt nhìn qua Phó Kiến Văn, khuôn mặt khó mà tin nổi, trong con ngươi tất cả đều là sợ hãi.
Tâm tư Tố Tâm cũng nâng lên, nhưng là vừa nghĩ tới Mục thiếu gia kia mắng Phó Kiến Văn, Tố Tâm liền hận đến nghiến răng.
Hứa Thừa Vũ không biết, đối với Phó Kiến Văn mà nói, giết người mà con mắt có thể đều không nháy, càng đừng nói đến đánh người.
Phó Kiến Văn vốn cũng không phải là một người có đạo đức trong sạch gì.
Hứa Thừa Vũ nhìn xem Mục thiếu gia đã đau đến co giật ngất đi, hạ thân một mảnh nước đái ướt đẫm, bị hành động thô bạo của Phó Kiến Văn làm cho kinh sợ.
Hứa Thừa Vũ không biết quan hệ của Phó Kiến Văn cùng đêm cung là gì, nhưng thấy công nhân viên của đêm cung đã rất nhanh lại đây xử lý vị Mục thiếu gia này, liền ngay cả có người đi ra xem trò vui đều không cả kịp nhìn thấy vị Mục thiếu gia.
Đây là lần thứ nhất Hứa Thừa Vũ mặt đối mặt với Phó Kiến Văn ...
Trên tuổi tác, Hứa Thừa Vũ vốn là trẻ hơn Phó Kiến Văn, cho nên khí thế không trầm ổn thành thục được như Phó Kiến Văn.
Khí chất, Hứa Thừa Vũ càng không cách nào so với người đã trải qua sự đời như Phó Kiến Văn, cho dù Phó Kiến Văn chỉ là đứng ở nơi đó không nói lời nào, vẫn sẽ cho người khác cảm thấy khí thế uy hiếp người của anh.
Mục thiếu gia uống nhiều quá, xô đẩy Hứa Thừa Vũ đưa tay muốn kéo Tố Tâm.
Hứa Thừa Vũ ra sức ngăn cản, Tố Tâm biết nơi này là địa bàn của Đêm cung, lại có quản chế, người của đêm cung tuyệt đối sẽ không thể nào để khách xảy ra chuyện trên địa bàn của bọn họ, nghĩ tới đây lá gan của Tố Tâm càng lớn, cô siết chặt nắm đấm tiến lên, nâng tay lên ...
Bàn tay còn chưa đánh tới gương mặt khiến người ta chán ghét kia, cả người Mục thiếu gia đã ngã về sau.
Tố Tâm nhìn chăm chú, chính là một bộ mặt âm trầm của Phó Kiến Văn, một tay anh lôi kéo cổ áo sau gáy của người đàn ông kia, dùng sức vung về phía sau một cái, cả người người đàn ông kia đều ngã trên mặt đất.
"giết ngươi ..."
Phó Kiến Văn ở trên cao nhìn xuống Mục thiếu gia ở dưới đất, Mục thiếu gia kia đang định gào thét cái gì đó, nhưng nhìn đến ánh mắt của Phó Kiến Văn lại câm nín.
Gương mặt anh tuấn của Phó Kiến Văn vẫn luôn trầm ổn, không giống như là nổi giận, ngũ quan thâm sâu khó lường khiến người ta không nhìn ra hỉ nộ, vừa vặn ở trên người lộ ra vẻ quyết đoán lạnh lẽo, mãnh liệt bức người ta lạnh cả sống lưng, khí thế doạ người.
Tim của Hứa Thừa Vũ đập đặc biệt nhanh, thở hổn hển nhìn về phía Phó Kiến Văn, anh ta còn chưa kịp thở một cái, chỉ thấy giày da sáng láng của Phó Kiến Văn giẫm ở giữa háng Mục thiếu gia một cái, mặt không hề có cảm xúc ...
Một tiếng kêu thảm thiết như tan nát cõi lòng vang vọng toàn bộ đêm cung.
Hứa Thừa Vũ trợn to mắt nhìn qua Phó Kiến Văn, khuôn mặt khó mà tin nổi, trong con ngươi tất cả đều là sợ hãi.
Tâm tư Tố Tâm cũng nâng lên, nhưng là vừa nghĩ tới Mục thiếu gia kia mắng Phó Kiến Văn, Tố Tâm liền hận đến nghiến răng.
Hứa Thừa Vũ không biết, đối với Phó Kiến Văn mà nói, giết người mà con mắt có thể đều không nháy, càng đừng nói đến đánh người.
Phó Kiến Văn vốn cũng không phải là một người có đạo đức trong sạch gì.
Hứa Thừa Vũ nhìn xem Mục thiếu gia đã đau đến co giật ngất đi, hạ thân một mảnh nước đái ướt đẫm, bị hành động thô bạo của Phó Kiến Văn làm cho kinh sợ.
Hứa Thừa Vũ không biết quan hệ của Phó Kiến Văn cùng đêm cung là gì, nhưng thấy công nhân viên của đêm cung đã rất nhanh lại đây xử lý vị Mục thiếu gia này, liền ngay cả có người đi ra xem trò vui đều không cả kịp nhìn thấy vị Mục thiếu gia.
Đây là lần thứ nhất Hứa Thừa Vũ mặt đối mặt với Phó Kiến Văn ...
Trên tuổi tác, Hứa Thừa Vũ vốn là trẻ hơn Phó Kiến Văn, cho nên khí thế không trầm ổn thành thục được như Phó Kiến Văn.
Khí chất, Hứa Thừa Vũ càng không cách nào so với người đã trải qua sự đời như Phó Kiến Văn, cho dù Phó Kiến Văn chỉ là đứng ở nơi đó không nói lời nào, vẫn sẽ cho người khác cảm thấy khí thế uy hiếp người của anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.