Cả Đời Chỉ Yêu Em

Chương 1168: Kim chủ

Mạc Vân Trà Sữa

19/10/2019

Tố Nhiên muốn xông tới ôm chặt Kỷ Vận, nhưng chân lại như là bị đóng ở trên mặt đất, bước không ra.

Tố Tâm cùng Tố Nhiên đều đứng ở nơi đó, nhưng trong mắt Kỷ Vận lại chỉ có Tố Nhiên, Kỷ Vận chạy đến trước mặt Tố Nhiên, giơ tay ra đối với Tố Nhiên, trong lòng bàn tay... Chính là một chiếc bánh sủi cảo vẫn còn bốc hơi nóng!

Lòng bàn tay của Kỷ Vận bị bỏng đỏ bừng, mong muốn nhìn Tố Nhiên, hai mắt sáng láng, bà nhỏ giọng nói với Tố Nhiên: "Mẹ trộm một cái sủi cảo! Nhiên Nhiên ăn! Nhiên Nhiên yêu thích! Nhiên Nhiên ăn!"

Trong nháy mắt, nước mắt của Tố Nhiên như vỡ bờ...

Tố Tâm đứng bên cạnh, khóe môi khẽ cười, cặp mắt đỏ lên.

Đây là mẹ ruột của Tố Tâm, cô biết nếu như mẹ ruột của mình thanh tỉnh, cũng sẽ yêu mình như vậy, cho nên trong lòng Tố Tâm chỉ có chua xót chứ không có đố kị!

Hai tay Tố Nhiên nâng bàn tay đang cầm sủi cảo vì bị bỏng mà đỏ bừng của Kỷ Vận lên, nghẹn ngào cúi đầu, không chê bẩn mà há mồm cắn một miếng, cũng không sợ bỏng, Tố Nhiên dùng sức nhai, nước mắt như vỡ đê, khóc đến nỗi câu chữ mơ hồ: "Ăn ngon!"

Kỷ Vận nhìn thấy nước mắt Tố Nhiên rơi xuống, đau lòng đến bó tay rồi, dù bàn tay bị sủi cảo làm bỏng đã đỏ bừng nhưng bàn tay ấy vẫn hoang mang hoảng loạn lau sạch nước mắt của Tố Nhiên, bôi đến nỗi gương mặt của Tố Nhiên càng bẩn hơn...

"Nhiên Nhiên không khóc! Mẹ không điên rồi! Mẹ không điên... Nhiên Nhiên không khóc!" Kỷ Vận lo lắng, trong miệng nói đi nói lại câu nói này.

Tố Tâm buông con mắt xuống, khóe môi chìm xuống, nhưng trong lòng cô chính là rất vui vẻ! vui vẻ vid Kỷ Vận đã nhận ra Tố Nhiên, mà không phải ôm một con gấu nhỏ đắm chìm ở trong thế giới của mình mà không biết đến bên ngoài.

Tố Nhiên cũng không đoái hoài tới Tố Tâm còn ở bên người, ôm chặt lấy Kỷ Vận, khóc như là một đứa trẻ lạc đường nhiều năm sau rốt cuộc tìm được nhà của mình.

Kỷ Vận khắp nơi đều là đau lòng, bà xoa xoa đầu Tố Nhiên, ôn nhu an ủi: "Mẹ không điên... Mẹ không điên rồi!"

Nhưng Kỷ Vận càng nói như vậy, thì Tôa Nhiên càng không thu lại được tiếng khóc cùng nước mắt của mình.

Phó Kiến Văn đứng ở trước cửa sổ lầu hai, nhìn xem Tố Tâm khắp nơi đều là hâm mộ cùng thất lạc lại vui vẻ, trong lòng Phó Kiến Văn cũng là đau nhức thay cô vợ nhỏ của mình...

Hộ công đứng ở một bên cũng mù quáng theo, hộ công khoác áo khoác lên trên người cho Kỷ Vận, sau đó lùi tới một bên yên lặng nhìn xem hai mẹ con ôm nhau.



Kỷ Vận ôm Tố Nhiên không buông tay, khiến cho Tố Nhiên mất đi dũng khí rời đi, cuối cùng Tố Nhiên vẫn là đi theo Kỷ Vận vào trong biệt thự.

Động viên Kỷ Vận ở trong phòng ngủ sau đó Tố Nhiên cầm cao xoa phỏng xoa cho Kỷ Vận rồi rón rén đi ra, đóng cửa phòng lại.

Thấy Tố Tâm đang đứng ở ở ngoài cửa cầu thang, tay vịn lấy lan can, trong lòng Tố Nhiên không hề yên ổn...

Vừa nãy ngay trước mặt Tố Tâm, cô ta và Kỷ Vận biểu hiện ra mẹ con tình thâm, có vẻ như Tố Tâm không hề có quan hệ gì với Kỷ Vận vậy.

Nhưng lời xin lỗi vẫn mắc ở trong cổ Tố Nhiên mà không chịu chui ra, vẻ mặt Tố Nhiên lộ vẻ lúng túng không nói ra được.

"Mẹ ngủ rồi sao!" Tố Tâm hỏi.

Tố Nhiên siết chặt cao xoa phỏng trong tay, gật đầu:

“ừ..."

"Cô đã đến rồi, tôi thấy tình hình của mẹ đã tốt hơn rất nhiều, tôi vừa nãy gọi điện thoại tới hỏi bác sĩ, cô ấy nói đây là biểu hiện tốt!" tâm tình của Tố Tâm cũng đã bình tĩnh.

Vừa nãy thừa dịp hai người Tố Nhiên cùng Kỷ Vận ở cùng một chỗ, Tố Tâm có gọi điện thoại cho Lữ Hàm Tử, hỏi rõ tình huống sau đó Tố Tâm mới yên lòng.

"Nếu như... hôm nay cô không có chuyện gì, liền ở lại chỗ này chăm sóc mẹ! buổi chiều tôi còn có việc cần phải đi!"

Tố Nhiên cúi đầu không lên tiếng, Tố Tâm lại nói: "về sau nếu như có thời gian cô liền lại đây ở cùng mẹ nhiều hơn một chút, nhất định mẹ sẽ rất vui! Tôi cũng rất ít tới đây, cô không cần lo lắng ở nơi này gặp phải tôi bị lúng túng..."

Tố Nhiên nhìn qua Tố Tâm, gật gật đầu.

Vốn dĩ người phải đi là Tố Nhiên, Tố Tâm tiễn Tố Nhiên.

Nhưng lúc này, Tố Nhiên đứng ở trước cửa sổ, nhìn xem chiếc Maybach kia rời đi, trong lòng có cảm giác đặc biệt khó chịu.

Rất lâu, Tố Nhiên như là quyết định cái gì đó, cô ta thả cao xoa phỏng trong tay xuống, lấy điện thoại ra bấm số điện thoại của Lương Mộ Lan.



Điện thoại tiếp thông, Tố Nhiên mở miệng: "Mẹ, nếu như mẹ có lời muốn nói với Tố Tâm, thì tới gặp cô ấy đi! Cô ấy cũng chính là con gái của mẹ, trước đây... Là con sai rồi!"

...

Trên đường trở về, Phó Kiến Văn một tay vịn lấy tay lái, một tay nắm lấy ngón tay lạnh lẽo của Tố Tâm.

Một tay Tố Tâm chống phần đầu xe xem quang cảnh ngoài cửa xe, thấy Phó Kiến Văn bỗng cầm tay mình, cô quay đầu lại, lộ ra khuôn mặt tươi cười với Phó Kiến Văn: "Làm sao vậy!"

"Nếu trong lòng khó chịu, tại sao còn muốn cho Tố Nhiên ở lại!" Phó Kiến Văn hỏi.

"Mẹ nhìn thấy Tố Nhiên, có thể nhận ra Tố Nhiên, này dù sao cũng tốt hơn làm cho bà ấy một mực đắm chìm trong thế giới của mình!" Tố Tâm mở miệng.

Sợ Phó Kiến Văn lo lắng cho mình, Tố Tâm dùng sức nắm nắm bàn tay lớn của Phó Kiến Văn, cười nói: "Với cả em cũng không có khó chịu như vậy, em còn có anh cùng Đoàn Đoàn nữa!"

Mắt của Phó Kiến Văn nhìn về phía trước, gật đầu:

“Ừ, em còn có anh cùng Đoàn Đoàn!"

Phó Kiến Văn đau lòng cho Tố Tâm, cho nên tự hứa sẽ yêu Tố Tâm gấp đôi, đem cả tình cảm mà Kỷ Vận thiếu nợ Tố Tâm tự mình thay Kỷ Vận trả nợ.

Tuy rằng không thể thay thế địa vị tình mẹ ở trong lòng Tố Tâm, nhưng Phó Kiến Văn sẽ khiến cho Tố Tâm trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới này, khiến cho người người phải hâm mộ!

...

Phương Ngôn không nghĩ tới Phó Kiến Văn sẽ đích thân đưa Tố Tâm đến phòng quay, rất là bất ngờ.

Đại khái là bị khí tràng trên người Phó Kiến Văn chấn áp, Phương Ngôn cung cung kính kính kêu một tiếng: "Phó tiên sinh..."

Đến cùng, Phó Kiến Văn là kim chủ phòng làm việc của bọn họ, Phương Ngôn cũng phải khách khí với Phó Kiến Văn một ít.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cả Đời Chỉ Yêu Em

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook