Cả Đời Chỉ Yêu Em

Chương 1167: Sủi cảo nóng

Mạc Vân Trà Sữa

19/10/2019

Tố Nhiên không nhịn được cắn môi, như trước không thể ngăn cản tiếng khóc của chính mình từ trong khóe môi tràn ra.

Hành động như vậy của Kỷ Vận khiến cho tâm tư của Tố Nhiên như tan nát, khiến cho cô ta vừa hổ thẹn vừa đau lòng.

Thấy con gấu nhỏ không ăn, Kỷ Vận một mặt gấp gáp...

Vừa vặn trong phòng bếp đã làm xong bánh bao, hộ công bưng tới, khom lưng ôn nhu khuyên Kỷ Vận ăn thêm chút nữa.

Sáng sớm hôm nay, Kỷ Vận không có ăn bao nhiêu, Kỷ Vận nhìn bánh bao hấp sau đó nói một câu: "Nhiên Nhiên yêu thích sủi cảo!"

Hộ công tính khí rất tốt, cười cười nói với Kỷ Vận: "Vậy thì tốt, tôi sẽ bảo nhà bếp chuẩn bị sủi cảo, một lúc nữa phu nhân cùng với Nhiên Nhiên ăn có được không!"

Tố Nhiên đứng ở một bên, nhìn xem Kỷ Vận gật đầu, yết hầu cô ta căng đau, cô ta quay lưng đi, nước mắt dù có lau thế nào cũng đều không khô.

Hộ công lần nữa sai phòng bếp chuẩn bị sủi cảo cho Kỷ Vận, mấy người chăm sóc cho Kỷ Vận đều là những người vô cùng có tâm, cho nên trong nhà bếp bất cứ lúc nào cũng chờ lệnh, chuyện này đã sớm là chuyện thường tình ở ngày, nhà bếp không có dong dài lập tức chuẩn bị một lần nữa.

Tố Nhiên cảm giác mình không thể tiếp tục ở lại bên cạnh Kỷ Vận, cô ta đè nén nội tâm như sắp rách nát của mình xuống.

Tố Nhiên hỏi hộ công xem phòng rửa tay ở nơi nào, sau đó tránh đi phòng rửa tay.

Tố Nhiên dựa vào cửa khóc một hồi sau đó mở vòi nước ra, vốc nước lạnh rửa mặt.

Tôa Nhiên đứng lặng người khoảng mười mấy phút, sửa sang xong gương mặt của mình, vành mắt đỏ bừng đi ra khỏi phòng rửa tay.

"Về sau nếu như vị Tố tiểu thư này lại đây, mọi người liền trực tiếp cho người đi vào, không cần ngăn cản!"

Tố Nhiên từ phòng rửa tay đu ra liền nghe đến trên lầu truyền tới giọng nói của Tố Tâm, động tác đóng cửa của Tố Nhiên dừng lại, ngửa đầu...

Thấy Tố Tâm liền đứng ở lầu hai, đang nói chuyện cùng người hộ công lớn tuổi lúc nãy, Tố Nhiên nhấc chân đi về cửa cầu thang đi đến.



"Vâng, thưa phu nhân!" Hộ công gật đầu.

Ánh mắt của Tố Tâm nhìn đến Tố Nhiên, Tố Tâm đi về phía dưới lầu đi tới hỏi: "Làm sao không ngồi cùng mẹ nhiều một chút!"

Tố Nhiên không hé răng, thấy Tố Tâm đi xuống bậc dưới cùng của cầu thang, Tố Nhiên hỏi Tố Tâm: "Tố Tâm, cô hận tôi không!"

Động tác đỡ lan can của Tố Tâm dừng lại, trong ánh mắt đều là nghi vấn: "Làm sao đột nhiên hỏi như vậy!"

"Tôi không cho cô lui tới Tố gia vì sợ sệt cô đoạt mẹ của tôi! Nhưng là tôi lại đoạt mẹ của cô!" khi nói xong lời này, bàn tay bên người của Tố Nhiên nắm chặt.

Nghe nói như thế, Tố Tâm cười lắc đầu, xuống lầu: "Tôi hận cô làm cái gì! Năm đó sai thân phận cũng không phải lỗi của cô, phương diện tinh thần của mẹ có vấn đề cũng không phải lỗi của cô."

"Nhưng tôi chiếm đoạt hết thảy tình mẹ của cô, không có lưu lại một chút vị trí nào cho cô ở trong lòng mẹ, cô như thế nào có thể rộng rãi được như vậy!" Tố Nhiên tựa hồ không tin lời nói của Tố Tâm.

Như chuyện vừa nãy, nếu như đặt ở trên người Lương Mộ Lan cùng Tố Tâm... Nếu như trong lòng Lương Mộ Lan luôn nghĩ về Tố Tâm, vậy thì có lẽ Tố Nhiên sẽ hận chết Tố Tâm, nhất định sẽ!

Đáy mắt Tố Tâm một mảnh trong suốt, đen nhánh như bảo thạch, cô cười mở miệng nói: "Đúng! Cho nên tôi hạnh phúc hơn so với cô!"

Tố Nhiên sững sờ, cảm giác Tố Tâm nói vô cùng có đạo lý.

Đúng, Tố Tâm có thể nhìn thoáng hơn so với Tố Nhiên, cho nên hạnh phúc hơn so với Tố Nhiên!

Mẹ đẻ của Tố Nhiên mặc dù không có bị điên, nhưng mỗi ngày Tố Nhiên đều lo được lo mất, chỉ lo Tố Tâm sẽ cướp đi toàn bộ lực chú ý của mẹ mình.

Tố Tâm liền đứng ở trước mặt Tố Nhiên, vẻ mặt bằng phẳng.

Hai tay Tố Nhiên siết chặt, mở miệng với Tố Tâm: "Tuy rằng cô cho phép tôi đến thăm mẹ, nhưng tôi không phải là cô, tôi không hy vọng cô và Tố gia có bắt kì qua lại nào!"

"Được!" Tố Tâm gật đầu, "Tôi biết!"

Tố Nhiên bị con ngươi trong trẻo của Tố Tâm nhìn đến chột dạ, ánh mắt né tránh nói: "Nhìn rồi, tôi phải đi!"



"Tôi tiễn cô!"

Hai người cùng nhau đi ra bên ngoài biệt thự, Tố Tâm nói với Tố Nhiên: "Nếu như rảnh rỗi hãy tới thăm mẹ một chút, không muốn gặp lại tôi thì có thể gọi điện thoại nói cho tôi một tiếng, khi tôi tới sẽ không tới cùng lúc với cô! Cô có thể trực tiếp tới, sẽ không có người ngăn cản cô..."

Vừa nãy Tố Tâm nói với hộ công Tố Nhiên đã nghe được, biết sẽ không có người cản cô ta.

Tố Tâm một đường đem Tố Nhiên đưa đến bên cạnh xe, căn dặn: "Lái xe cẩn thận!"

Tố Nhiên kỳ quái gật đầu một cái sau đó kéo cửa xe ra, đang muốn cúi đầu ngồi vào tay lái phụ...

"Nhiên Nhiên!"

Giọng nói lo lắng của Kỷ Vận đột nhiên truyền đến.

Tố Tâm cùng Tố Nhiên cùng quay đầu nhìn lại.

Áo khoác trên người Kỷ Vận rớt xuống, gấp đến độ ngực phập phồng kịch liệt.

Tay vịn cửa xe của Tố Nhiên nắm chặt, da gà toàn thân đều nổi lên, vừa sốt sắng vừa chờ mong nhìn qua Kỷ Vận, con ngươi run rẩy kịch liệt, cánh môi lúng túng, một chữ "Mẹ" thiếu một chút nữa thốt ra...

Nhưng bởi vì có Tố Tâm ở bên người, Tố Nhiên vẫn cứ đem chữ kia nuốt trở vào.

Kỷ Vận cùng Tố Nhiên bốn mắt nhìn nhau, trong nháy mắt đó, hô hấp của Kỷ Vận đột nhiên dồn dập sau đó cười ra, không quan tâm hộ công la lên, bà chạy về phía dưới bậc thang, cặp mắt hầu như giống Tố Tâm như đúc, phảng phất như là thứ lóng lánh nhất, sáng chói nhất trên thế giới này.

Hộ công nhặt áo choàng rơi ở dưới đất của Kỷ Vận lên, đuổi theo Kỷ Vận...

Mấy người hộ công này đã chăm sóc Kỷ Vận tương đối lâu, luôn biết Kỷ Vận vẫn luôn rất yên tĩnh, đây là lần thứ nhất bọn họ gặp phải tình huống như thế.

Thế giới phảng phất đều chậm lại, Tố Nhiên chỉ có thể nghe được tiếng hít thở cùng tiếng tim đập của chính mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cả Đời Chỉ Yêu Em

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook