Chương 545: Làm như vậy không được sao?
Mạc Vân Trà Sữa
29/07/2019
Tố Tâm ôm chăn khóc đến nỗi bả vai đều run rẩy,
Phó Kiến Văn chống nửa người dậy, nhìn xem Tố Tâm cắn môi nhẫn nhịn
tiếng khóc, anh kéo cô quay lại hôn vào mắt cùng môi của cô.
Tố Tâm chống cự, khiến Phó Kiến Văn dừng lại động tác, anh nhìn xem hai con mắt đang nhắm tịt của Tố Tâm, từng dòng nước cứ thế lăn ra, anh lấy ngón cái giúp cô lau đi nước mắt, giảm thấp giọng nói xuống nói: "Tố Tố, chúng ta đứng góc độ không giống nhau, nhưng không phải anh không cân nhắc đến Bạch Hiểu Niên, chỉ là chuyện cũng đã xảy ra, bất luận sự thực làm sao, cá nhân anh cho rằng bây giờ không phải là lúc truy cứu trách nhiệm, hiện tại hẳn là nghĩ biện pháp khắc phục hậu quả, đem tổn thương của chuyện này giảm xuống đến mức nhỏ nhất, nếu như đây thực sự là Lục Tân Nam làm, hẳn là xem Lục Tân Nam nên bồi thường như thế nào ..."
"Lời này của anh không phải là Lục Tân Nam nhờ anh nói đấy chứ !" Tố Tâm đột nhiên mở mắt ra, bình tĩnh nhìn qua Phó Kiến Văn, nước mắt như là ngưng trệ.
"Lời nói này của anh chính là biện pháp giải quyết thứ nhất, so với việc đưa Lục Tân Nam vào trong tù, Bạch Hiểu Niên lại là người của công chúng, sau đó cô ấy sẽ bị mọi người bàn tán chỉ trỏ, như vậy không bằng bồi thường thực tế ..."
Nhìn qua con mắt Tố Tâm từ từ lạnh xuống, Phó Kiến Văn nhếch nhếch môi không có nói hết, sợ Tố Tâm lần nữa không kìm chế được nỗi nòng, anh mở miệng nói: "Nếu quả như thật chính là Lục Tân Nam cưỡng ép Bạch Hiểu Niên, dẫn đến Bạch Hiểu Niên nhảy lầu, đây chỉ là một phương thức xử lý chuyện đó, anh cũng không hề bắt em nhất định phải làm theo ý của anh!"
Tố Tâm mím chặt môi, sắc mặt trắng bệch.
Rõ ràng tia sáng của đèn ngủ nhu hoà như thế, nhưng Tố Tâm lại vẫn cảm thấy tia sáng đâm vào mắt khiến cô đau nhức, hơn nữa vô cùng đau đớn ...
Cô muốn xoay người, lại bị Phó Kiến Văn gắt gao đè xuống, không cách nào tránh thoát, cô nhắm mắt lại, không nhìn anh nữa.
Phó Kiến Văn lau chùi nước mắt của cô, nhưng lau như thế nào cũng đều không hết.
"Tiểu Tâm, Bạch Hiểu Niên vẫn chưa có tỉnh lại, cũng chưa biết là chuyện gì xảy ra, chúng ta còn chưa làm rõ đã báo cảnh sát, từ từ bình tĩnh, việc đầu tiên chúng ta cần làm bây giờ là chăm sóc cho Bạch Hiểu Niên thật tốt, sau đó nghĩ biện pháp che giấu chuyện của Bạch Hiểu Niên với cha của cô ấy, xong rồi đợi Bạch Hiểu Niên tỉnh lại, chúng ta sẽ tôn trọng ý kiến của Bạch Hiểu Niên ý, chỉ là hiện nay không thể đem chuyện này làm lớn, em suy nghĩ một chút, Bạch Hiểu Niên và Lục Tân Nam đều là người có thân phận đặc thù, một khi vỡ lở ra ... Nhất định sẽ xôn xao dư luận! Đến lúc đó sẽ không che giấu nổi cha của Bạch Hiểu Niên nữa rồi, em cảm thấy làm như vậy không được sao !"
Tố Tâm chống cự, khiến Phó Kiến Văn dừng lại động tác, anh nhìn xem hai con mắt đang nhắm tịt của Tố Tâm, từng dòng nước cứ thế lăn ra, anh lấy ngón cái giúp cô lau đi nước mắt, giảm thấp giọng nói xuống nói: "Tố Tố, chúng ta đứng góc độ không giống nhau, nhưng không phải anh không cân nhắc đến Bạch Hiểu Niên, chỉ là chuyện cũng đã xảy ra, bất luận sự thực làm sao, cá nhân anh cho rằng bây giờ không phải là lúc truy cứu trách nhiệm, hiện tại hẳn là nghĩ biện pháp khắc phục hậu quả, đem tổn thương của chuyện này giảm xuống đến mức nhỏ nhất, nếu như đây thực sự là Lục Tân Nam làm, hẳn là xem Lục Tân Nam nên bồi thường như thế nào ..."
"Lời này của anh không phải là Lục Tân Nam nhờ anh nói đấy chứ !" Tố Tâm đột nhiên mở mắt ra, bình tĩnh nhìn qua Phó Kiến Văn, nước mắt như là ngưng trệ.
"Lời nói này của anh chính là biện pháp giải quyết thứ nhất, so với việc đưa Lục Tân Nam vào trong tù, Bạch Hiểu Niên lại là người của công chúng, sau đó cô ấy sẽ bị mọi người bàn tán chỉ trỏ, như vậy không bằng bồi thường thực tế ..."
Nhìn qua con mắt Tố Tâm từ từ lạnh xuống, Phó Kiến Văn nhếch nhếch môi không có nói hết, sợ Tố Tâm lần nữa không kìm chế được nỗi nòng, anh mở miệng nói: "Nếu quả như thật chính là Lục Tân Nam cưỡng ép Bạch Hiểu Niên, dẫn đến Bạch Hiểu Niên nhảy lầu, đây chỉ là một phương thức xử lý chuyện đó, anh cũng không hề bắt em nhất định phải làm theo ý của anh!"
Tố Tâm mím chặt môi, sắc mặt trắng bệch.
Rõ ràng tia sáng của đèn ngủ nhu hoà như thế, nhưng Tố Tâm lại vẫn cảm thấy tia sáng đâm vào mắt khiến cô đau nhức, hơn nữa vô cùng đau đớn ...
Cô muốn xoay người, lại bị Phó Kiến Văn gắt gao đè xuống, không cách nào tránh thoát, cô nhắm mắt lại, không nhìn anh nữa.
Phó Kiến Văn lau chùi nước mắt của cô, nhưng lau như thế nào cũng đều không hết.
"Tiểu Tâm, Bạch Hiểu Niên vẫn chưa có tỉnh lại, cũng chưa biết là chuyện gì xảy ra, chúng ta còn chưa làm rõ đã báo cảnh sát, từ từ bình tĩnh, việc đầu tiên chúng ta cần làm bây giờ là chăm sóc cho Bạch Hiểu Niên thật tốt, sau đó nghĩ biện pháp che giấu chuyện của Bạch Hiểu Niên với cha của cô ấy, xong rồi đợi Bạch Hiểu Niên tỉnh lại, chúng ta sẽ tôn trọng ý kiến của Bạch Hiểu Niên ý, chỉ là hiện nay không thể đem chuyện này làm lớn, em suy nghĩ một chút, Bạch Hiểu Niên và Lục Tân Nam đều là người có thân phận đặc thù, một khi vỡ lở ra ... Nhất định sẽ xôn xao dư luận! Đến lúc đó sẽ không che giấu nổi cha của Bạch Hiểu Niên nữa rồi, em cảm thấy làm như vậy không được sao !"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.