Chương 544: Xin lỗi! là anh không đúng!
Mạc Vân Trà Sữa
29/07/2019
Đặc biệt là nghĩ đến lúc Bạch Hiểu Niên bị đẩy ra từ phòng phẫu thuật, trên mặt không có một chút hồng hào nào, Tố Tâm
hận không giết được Lục Tân Nam.
Cô vừa nghĩ tới Phó Kiến Văn bênh vực Lục Tân Nam, trong lòng càng là khổ sở, dù cho biết đứng ở lập trường của Phó Kiến Văn thì anh không có gì sai, nhưng trái tim cô vẫn đau nhức.
Phó Kiến Văn chính là chồng của cô, thời khắc này hẳn đáng lẽ nên để cho cô dựa vào.
Nhưng Tố Tâm thực sự rất sợ, sợ cô báo cảnh sát xong, Phó Kiến Văn sẽ đích thân nhận lấy quan toà này sau đó giúp Lục Tân Nam tẩy trắng.
Vậy sau này, làm sao Tố Tâm có thể đối mặt với Bạch Hiểu Niên ! làm sao đối mặt với Phó Kiến Văn !
Nghe được tiếng nước trong phòng tắm ngừng chảy, Tố Tâm lại nhắm mắt lại, đem mình co lại vào trong chăn.
Phó Kiến Văn tuỳ ý kéo áo sơmi lên khuỷu tay, lộ ra rắn chắc cánh tay, anh cầm khăn lông ấm trong tay, đi tới bên giường, ngồi xuống: "Lau qua mặt một chút rồi ngủ tiếp!"
Nói xong, Phó Kiến Văn chống một tay ở bên cạnh Tố Tâm, một tay giúp cô lau mặt.
Nhiệt độ của khăn mặt cùng độ ẩm vừa vặn, lau qua da thịt mềm mại, xác thực khiến người ta thư thái không ít.
Trong lòng Tố Tâm khó chịu, cánh mũi nhẹ nhàng kích động, mắt tiệp nhỏ ra những giọt nước mắt.
Yết hầu cô căng đau, nhẫn nhịn không để cho mình khóc thành tiếng, nước mắt lướt qua mũi thấm ướt gối.
Bên trong phòng ngủ chỉ có ánh đèn vàng hiu hắt phát ra từ chiếc đèn ngủ, dưới ánh đèn lờ mờ, những giọt nước mắt trên mặt Tố Tâm trở nên long lanh, trên gối đầu cũng là một đám lớn nước mắt, tay nhỏ của cô siết chặt chăn.
Phó Kiến Văn thở dài một hơi, đem khăn mặt đặt ở một bên, vén một góc chăn lên nằm vào trong, quàng qua eo nhỏ của Tố Tâm, đem người ôm vào trong ngực.
"Anh biết trong lòng em khó chịu ..."
Từ lúc hai người từ bệnh viện trở về, không kẻ nào mở miệng nói chuyện với kẻ nào, ai nấy đều buồn bực, giống như là hai người đang đọ sức xem ai thắng, xem kẻ nào không kiềm chế được.
Rốt cuộc là Phó Kiến Văn không chịu nổi việc Tố Tâm rơi nước mắt, mở miệng trước.
Phó Kiến Văn đã cúi đầu, Tố Tâm không phải không biết, bao nhiêu oan ức trong lòng cô cũng không nhẫn nhịn nữa, cô kéo chặt chăn: "Phó Kiến Văn, em bảo anh đừng nhúng tay vào chuyện của Bạch Hiểu Niên cùng Lục Tân Nam, là vì không muốn ảnh hưởng tới tình cảm giữa chúng ta, nhưng anh lại nói em cũng không được nhúng tay vào mới công bằng, anh nói ra lời này anh có nghĩ không ! Lục Tân Nam vẫn đang thật tốt không có chuyện gì, còn Bạch Hiểu Niên bây giờ vẫn còn nằm ở trên giường chưa tỉnh lại! Anh nói em cũng không được nhúng tay vào ! Phải hay không chỉ có bạn của anh quan trọng còn bạn của em thì chẳng là cái thá gì ! Đáng đời bị bạn của anh cưỡng ép có đúng hay không !"
Tố Tâm khóc nức nở, giọng mũi hầu như đã đặc kịt.
Phó Kiến Văn đem người ôm chặt, hôn lên tóc dài của Tố Tân, xin lỗi: "Anh xin lỗi, xin lỗi ... lời nói này của anh không đúng! Đừng khóc, đừng đau lòng có được hay không!"
Cô vừa nghĩ tới Phó Kiến Văn bênh vực Lục Tân Nam, trong lòng càng là khổ sở, dù cho biết đứng ở lập trường của Phó Kiến Văn thì anh không có gì sai, nhưng trái tim cô vẫn đau nhức.
Phó Kiến Văn chính là chồng của cô, thời khắc này hẳn đáng lẽ nên để cho cô dựa vào.
Nhưng Tố Tâm thực sự rất sợ, sợ cô báo cảnh sát xong, Phó Kiến Văn sẽ đích thân nhận lấy quan toà này sau đó giúp Lục Tân Nam tẩy trắng.
Vậy sau này, làm sao Tố Tâm có thể đối mặt với Bạch Hiểu Niên ! làm sao đối mặt với Phó Kiến Văn !
Nghe được tiếng nước trong phòng tắm ngừng chảy, Tố Tâm lại nhắm mắt lại, đem mình co lại vào trong chăn.
Phó Kiến Văn tuỳ ý kéo áo sơmi lên khuỷu tay, lộ ra rắn chắc cánh tay, anh cầm khăn lông ấm trong tay, đi tới bên giường, ngồi xuống: "Lau qua mặt một chút rồi ngủ tiếp!"
Nói xong, Phó Kiến Văn chống một tay ở bên cạnh Tố Tâm, một tay giúp cô lau mặt.
Nhiệt độ của khăn mặt cùng độ ẩm vừa vặn, lau qua da thịt mềm mại, xác thực khiến người ta thư thái không ít.
Trong lòng Tố Tâm khó chịu, cánh mũi nhẹ nhàng kích động, mắt tiệp nhỏ ra những giọt nước mắt.
Yết hầu cô căng đau, nhẫn nhịn không để cho mình khóc thành tiếng, nước mắt lướt qua mũi thấm ướt gối.
Bên trong phòng ngủ chỉ có ánh đèn vàng hiu hắt phát ra từ chiếc đèn ngủ, dưới ánh đèn lờ mờ, những giọt nước mắt trên mặt Tố Tâm trở nên long lanh, trên gối đầu cũng là một đám lớn nước mắt, tay nhỏ của cô siết chặt chăn.
Phó Kiến Văn thở dài một hơi, đem khăn mặt đặt ở một bên, vén một góc chăn lên nằm vào trong, quàng qua eo nhỏ của Tố Tâm, đem người ôm vào trong ngực.
"Anh biết trong lòng em khó chịu ..."
Từ lúc hai người từ bệnh viện trở về, không kẻ nào mở miệng nói chuyện với kẻ nào, ai nấy đều buồn bực, giống như là hai người đang đọ sức xem ai thắng, xem kẻ nào không kiềm chế được.
Rốt cuộc là Phó Kiến Văn không chịu nổi việc Tố Tâm rơi nước mắt, mở miệng trước.
Phó Kiến Văn đã cúi đầu, Tố Tâm không phải không biết, bao nhiêu oan ức trong lòng cô cũng không nhẫn nhịn nữa, cô kéo chặt chăn: "Phó Kiến Văn, em bảo anh đừng nhúng tay vào chuyện của Bạch Hiểu Niên cùng Lục Tân Nam, là vì không muốn ảnh hưởng tới tình cảm giữa chúng ta, nhưng anh lại nói em cũng không được nhúng tay vào mới công bằng, anh nói ra lời này anh có nghĩ không ! Lục Tân Nam vẫn đang thật tốt không có chuyện gì, còn Bạch Hiểu Niên bây giờ vẫn còn nằm ở trên giường chưa tỉnh lại! Anh nói em cũng không được nhúng tay vào ! Phải hay không chỉ có bạn của anh quan trọng còn bạn của em thì chẳng là cái thá gì ! Đáng đời bị bạn của anh cưỡng ép có đúng hay không !"
Tố Tâm khóc nức nở, giọng mũi hầu như đã đặc kịt.
Phó Kiến Văn đem người ôm chặt, hôn lên tóc dài của Tố Tân, xin lỗi: "Anh xin lỗi, xin lỗi ... lời nói này của anh không đúng! Đừng khóc, đừng đau lòng có được hay không!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.