Chương 1166: Nhiên Nhiên ăn
Mạc Vân Trà Sữa
19/10/2019
Kỷ Vận ăn mặc chỉnh tề, yên tĩnh mà ngồi yên ở đó, ngũ quan tinh xảo,
khí chất cao quý, ngoại trừ trong lồng ngực ôm một con gấu nhỏ không hợp với khí chất đoan trang quý phái lúc này ra, Tố Nhiên càng cho là mình
nhìn thấy một người cũng quý phái giống y hệt Lương Mộ Lan.
Kỷ Vận lúc này, Tố Nhiên hoàn toàn không có cách nào đem bà cùng với người điên kia liên hệ với nhau.
Nếu như không phải gương mặt khiến cho cô ta quen thuộc kia, thì Tố Nhiên đều đã cho rằng Tố Tâm mang theo cô ta tới gặp lầm người rồi.
Điện thoại của Phó Kiến Văn chấn động, anh rời đi nghe điện thoại mới khiến cho tinh thần của Tố Nhiên hồi phục lại.
Không nghĩ tới dưới gương mặt bẩn đục kia, Kỷ Vận... Thậm chí có một khuôn mặt xinh đẹp như vậy, trước đây trong lòng Tố Nhiên bị phẫn nộ che đậy, rõ ràng xưa nay chưa từng nhìn thấy.
Chẳng trách Tố Tâm có được gương mặt xinh đẹp như vậy, hoá ra là bắt nguồn từ Kỷ Vận.
Kỷ Vận ngồi ở trên dây đu, con ngươi đột nhiên giật giật, bà cúi đầu nhìn con gấu nhỏ ở trong lồng ngực của mình, cười ra, mặt mày nhiễm lên một tầng ôn nhu khó tả.
Bà vỗ nhè nhẹ thân thể của con gấu kia, sau đó ngâm nga ca khúc dỗ trẻ con ngủ...
Tiếng nói quen thuộc của Kỷ Vận lọt vào tai, trong nháy mắt đánh tan tâm tư của Tố Nhiên, cô ta không nhịn được giơ tay che miệng, quay lưng lại với Kỷ Vận để không nhìn tới bà, cố nén nước mắt cùng tiếng khóc của mình.
Âm thanh mềm mại êm tai như vậy, ca khúc quen thuộc như vậy đã nhiều năm Tố Nhiên chưa từng nghe qua, nhưng Kỷ Vận vừa mở miệng, liền khiến Tố Nhiên phảng phất trong nháy mắt về tới khi còn bé, khi cô ta vu vạ trong lồng ngực Kỷ Vận, quấn lấy Kỷ Vận bắt bà hát cho nghe để dỗ dành cô ta ngủ.
Ký ức sâu nhất của Tố Nhiên chính là trong mùa hè, trong nhà đốt hương muỗi, cô ta nằm ở trên chiếu ôm lấy cánh tay của Kỷ Vận, trong bóng tối cùng Kỷ Vận mặt đối mặt, ngửi mùi thơm lẫn vào mùi phấn rôm trên người Kỷ Vận, Tố Nhiên đều cảm thấy đặc biệt an tâm!
Kỷ Vận vỗ nhè nhẹ cái mông nhỏ của Tố Nhiên, hát ca khíc dỗ dành cô ta ngủ, Tố Nhiên nhớ rõ ca khúc mà Kỷ Vận hát, đó chính là cô bạn nhỏ cũng sẽ không khác mẹ!
Tố Nhiên cũng đã từng vì được mẹ hát ru mà kiêu ngạo.
Lúc ấy, mẹ con tình thâm!
Sự dịu dàng thắm thiết đã sớm bị Tố Nhiên quên nhiều năm, Hôm nay được nghe lại ca khúc này, tất cả như biến thành lưỡi dao sắc bén đâm rách trái tim cô ta, làm cho cô ta hối hận vì sao lúc ấy cô ta lại đối xử tàn nhẫn đối với Kỷ Vận như vậy, không hiểu chuyện như vậy! chà đạp lên tình cảm mà Kỷ Vận đối với cô ta như vậy.
Tố Tâm thấy Tố Nhiên quay lưng đi không dám nhìn Kỷ Vận, hai vai run rẩy, thấp giọng nói: "Đi qua ngồi cùng mẹ một chút!"
Tố Nhiên cắn chặt hàm răng, nhanh chóng lau đi nước mắt, gật gật đầu, bởi vì mũi nghẹn cho nên không có lên tiếng.
Người giúp việc đỡ Kỷ Vận đi tới ô ghế mây ngồi, trên ghế mây có lót một cái nệm êm, lại đem điểm tâm cùng hoa quả và trà nóng lên.
Mặc dù Kỷ Vận không có trả lời, nhưng người chăm sóc vẫn là ôn nhu nói cho Kỷ Vận sau đó cô ta phải làm cái gì...
Tố Tâm liền đứng ở dưới mái hiên, nhìn xem Tố Nhiên đi xuống bậc thang, ngồi xuống ở bên cạnh Kỷ Vận, Tố Tâm rời đi đem không gian để cho Tố Nhiên cùng Kỷ Vận.
Hải Thành cuối mùa thu, vị trí biệt thự trong núi vẫn còn có chút lạnh.
Tố Nhiên đem tới những món điểm tâm mà Kỷ Vận thích ăn mở ra, đặt ở trên bàn tròn nhỏ.
Những điểm tâm này, Tố Nhiên phải tốn chút thời gian mới tìm được, bởi vì tiệm điểm tâm quen thuộc đã sớm rời đi chỗ khác, Tố Nhiên hỏi thăm chung quanh mới tìm được.
Còn chưa mở miệng nói chuyện, Kỷ Vận nhìn thấy điểm tâm trên bàn được mở ra, con mắt sáng ngời...
Bà cầm qua bánh Quế Hoa Cao, nỉ non lên tiếng: "Nhiên Nhiên thích nhất!"
Nói xong, Kỷ Vận liền đem bánh Quế Hoa Cao hướng về bên mép con gấu bông nhỏ, thấp giọng dụ dỗ gấu bông: "Nhiên Nhiên thích nhất! Ăn... Ăn!"
Thấy con gấu nhỏ không chịu ăn, Kỷ Vận lại thay đổi sang bánh ngọt ngàn tầng, nói: "Cái này, Nhiên Nhiên yêu thích! Nhiên Nhiên ăn!"
Tố Nhiên sững sờ, cô ta còn tưởng rằng những thứ này đều là Kỷ Vận thích ăn nhất!
Có cái gì đó chôn giấu ở nơi sâu xa nhất trong đáy lòng đột nhiên hiện lên ở trong đầu...
Mỗi giai đoạn khi còn bé của Tố Nhiên đều có món mà mình thích ăn nhất.
Ví như cái bánh hoa sen ngọt ngào này, chính là bởi vì khi Tố Nhiên còn bé, trong nhà rất nghèo, cho nên vô cùng thích ăn đường, cho nên yêu thích!
Còn bánh ngọt ngàn tầng này, chính là lúc Tố Nhiên bảy tám tuổi ưa thích!
Bánh Quế Hoa Cao, chính là khi Tố Nhiên khoảng mười tuổi ưa thích!
Bánh râu rồng, chính là lúc Tố Nhiên 11 tuổi thích nhất!
Bánh ngọt Quả mận bắc, chính là lúc Tố Nhiên mười bảy tuổi ưa thích, bởi vì lúc ấy bắt đầu biết thích đẹp, nghe nói bánh ngọt quả mận bắc giúp tiêu hóa giảm béo!
Con ngươi của Tố Nhiên run rẩy, nhìn xem Kỷ Vận đem điểm tâm lần lượt đặt ở bên mép con gấu nhỏ để thăm dò, trong nháy mắt đáy mắt tích tụ nước mắt, sương mù mịt mờ.
"Mẹ..." Tố Nhiên thấp giọng mở miệng, nhẹ nhàng gọi Kỷ Vận, âm thanh nghẹn ngào kỳ cục, nước mắt lại như đứt dây hạt châu.
Nhưng Kỷ Vận lại đắm chìm ở bên trong thế giới của mình, như là hoàn toàn không nghe thấy thanh âm của Tố Nhiên của mình.
Trong lòng Tố Nhiên như là bị dao găm đâm vào, máu me đầm đìa.
Lúc Tố Nhiên vừa mới rời đi, Kỷ Vận còn không phải như vậy, lúc ấy, Kỷ Vận còn có thể nhận ra cô ta...
Tố Nhiên không nhịn được kéo tay của Kỷ Vận lại, không ngại trên bàn tay của Kỷ Vận vẫn còn dính mảnh vụn của bánh, đem khuôn mặt nhỏ của mình vào trong lòng bàn tay ấm áp của Kỷ Vận, khóc nức nở dày đặc: "Con là Nhiên Nhiên! Mẹ... Con là Nhiên Nhiên! Mẹ, con mới là Nhiên Nhiên!"
Ánh mắt của Kỷ Vận lại nhìn xuống đĩa điểm tâm, tầm mắt sưu tầm xem loại nào thì con gấu bông nhỏ mới chịu ăn.
Khi Kỷ Vận nhìn thấy quả bánh ngọt quả mận bắc, Kỷ Vận vô cùng tự nhiên rút bàn tay của mình ra khỏi gương mặt của Tố Nhiên, lấy một chiếc bánh ngọt quả mận bắc đưa đến bên mép con gấu nhỏ: "Nhiên Nhiên ăn!"
Kỷ Vận lúc này, Tố Nhiên hoàn toàn không có cách nào đem bà cùng với người điên kia liên hệ với nhau.
Nếu như không phải gương mặt khiến cho cô ta quen thuộc kia, thì Tố Nhiên đều đã cho rằng Tố Tâm mang theo cô ta tới gặp lầm người rồi.
Điện thoại của Phó Kiến Văn chấn động, anh rời đi nghe điện thoại mới khiến cho tinh thần của Tố Nhiên hồi phục lại.
Không nghĩ tới dưới gương mặt bẩn đục kia, Kỷ Vận... Thậm chí có một khuôn mặt xinh đẹp như vậy, trước đây trong lòng Tố Nhiên bị phẫn nộ che đậy, rõ ràng xưa nay chưa từng nhìn thấy.
Chẳng trách Tố Tâm có được gương mặt xinh đẹp như vậy, hoá ra là bắt nguồn từ Kỷ Vận.
Kỷ Vận ngồi ở trên dây đu, con ngươi đột nhiên giật giật, bà cúi đầu nhìn con gấu nhỏ ở trong lồng ngực của mình, cười ra, mặt mày nhiễm lên một tầng ôn nhu khó tả.
Bà vỗ nhè nhẹ thân thể của con gấu kia, sau đó ngâm nga ca khúc dỗ trẻ con ngủ...
Tiếng nói quen thuộc của Kỷ Vận lọt vào tai, trong nháy mắt đánh tan tâm tư của Tố Nhiên, cô ta không nhịn được giơ tay che miệng, quay lưng lại với Kỷ Vận để không nhìn tới bà, cố nén nước mắt cùng tiếng khóc của mình.
Âm thanh mềm mại êm tai như vậy, ca khúc quen thuộc như vậy đã nhiều năm Tố Nhiên chưa từng nghe qua, nhưng Kỷ Vận vừa mở miệng, liền khiến Tố Nhiên phảng phất trong nháy mắt về tới khi còn bé, khi cô ta vu vạ trong lồng ngực Kỷ Vận, quấn lấy Kỷ Vận bắt bà hát cho nghe để dỗ dành cô ta ngủ.
Ký ức sâu nhất của Tố Nhiên chính là trong mùa hè, trong nhà đốt hương muỗi, cô ta nằm ở trên chiếu ôm lấy cánh tay của Kỷ Vận, trong bóng tối cùng Kỷ Vận mặt đối mặt, ngửi mùi thơm lẫn vào mùi phấn rôm trên người Kỷ Vận, Tố Nhiên đều cảm thấy đặc biệt an tâm!
Kỷ Vận vỗ nhè nhẹ cái mông nhỏ của Tố Nhiên, hát ca khíc dỗ dành cô ta ngủ, Tố Nhiên nhớ rõ ca khúc mà Kỷ Vận hát, đó chính là cô bạn nhỏ cũng sẽ không khác mẹ!
Tố Nhiên cũng đã từng vì được mẹ hát ru mà kiêu ngạo.
Lúc ấy, mẹ con tình thâm!
Sự dịu dàng thắm thiết đã sớm bị Tố Nhiên quên nhiều năm, Hôm nay được nghe lại ca khúc này, tất cả như biến thành lưỡi dao sắc bén đâm rách trái tim cô ta, làm cho cô ta hối hận vì sao lúc ấy cô ta lại đối xử tàn nhẫn đối với Kỷ Vận như vậy, không hiểu chuyện như vậy! chà đạp lên tình cảm mà Kỷ Vận đối với cô ta như vậy.
Tố Tâm thấy Tố Nhiên quay lưng đi không dám nhìn Kỷ Vận, hai vai run rẩy, thấp giọng nói: "Đi qua ngồi cùng mẹ một chút!"
Tố Nhiên cắn chặt hàm răng, nhanh chóng lau đi nước mắt, gật gật đầu, bởi vì mũi nghẹn cho nên không có lên tiếng.
Người giúp việc đỡ Kỷ Vận đi tới ô ghế mây ngồi, trên ghế mây có lót một cái nệm êm, lại đem điểm tâm cùng hoa quả và trà nóng lên.
Mặc dù Kỷ Vận không có trả lời, nhưng người chăm sóc vẫn là ôn nhu nói cho Kỷ Vận sau đó cô ta phải làm cái gì...
Tố Tâm liền đứng ở dưới mái hiên, nhìn xem Tố Nhiên đi xuống bậc thang, ngồi xuống ở bên cạnh Kỷ Vận, Tố Tâm rời đi đem không gian để cho Tố Nhiên cùng Kỷ Vận.
Hải Thành cuối mùa thu, vị trí biệt thự trong núi vẫn còn có chút lạnh.
Tố Nhiên đem tới những món điểm tâm mà Kỷ Vận thích ăn mở ra, đặt ở trên bàn tròn nhỏ.
Những điểm tâm này, Tố Nhiên phải tốn chút thời gian mới tìm được, bởi vì tiệm điểm tâm quen thuộc đã sớm rời đi chỗ khác, Tố Nhiên hỏi thăm chung quanh mới tìm được.
Còn chưa mở miệng nói chuyện, Kỷ Vận nhìn thấy điểm tâm trên bàn được mở ra, con mắt sáng ngời...
Bà cầm qua bánh Quế Hoa Cao, nỉ non lên tiếng: "Nhiên Nhiên thích nhất!"
Nói xong, Kỷ Vận liền đem bánh Quế Hoa Cao hướng về bên mép con gấu bông nhỏ, thấp giọng dụ dỗ gấu bông: "Nhiên Nhiên thích nhất! Ăn... Ăn!"
Thấy con gấu nhỏ không chịu ăn, Kỷ Vận lại thay đổi sang bánh ngọt ngàn tầng, nói: "Cái này, Nhiên Nhiên yêu thích! Nhiên Nhiên ăn!"
Tố Nhiên sững sờ, cô ta còn tưởng rằng những thứ này đều là Kỷ Vận thích ăn nhất!
Có cái gì đó chôn giấu ở nơi sâu xa nhất trong đáy lòng đột nhiên hiện lên ở trong đầu...
Mỗi giai đoạn khi còn bé của Tố Nhiên đều có món mà mình thích ăn nhất.
Ví như cái bánh hoa sen ngọt ngào này, chính là bởi vì khi Tố Nhiên còn bé, trong nhà rất nghèo, cho nên vô cùng thích ăn đường, cho nên yêu thích!
Còn bánh ngọt ngàn tầng này, chính là lúc Tố Nhiên bảy tám tuổi ưa thích!
Bánh Quế Hoa Cao, chính là khi Tố Nhiên khoảng mười tuổi ưa thích!
Bánh râu rồng, chính là lúc Tố Nhiên 11 tuổi thích nhất!
Bánh ngọt Quả mận bắc, chính là lúc Tố Nhiên mười bảy tuổi ưa thích, bởi vì lúc ấy bắt đầu biết thích đẹp, nghe nói bánh ngọt quả mận bắc giúp tiêu hóa giảm béo!
Con ngươi của Tố Nhiên run rẩy, nhìn xem Kỷ Vận đem điểm tâm lần lượt đặt ở bên mép con gấu nhỏ để thăm dò, trong nháy mắt đáy mắt tích tụ nước mắt, sương mù mịt mờ.
"Mẹ..." Tố Nhiên thấp giọng mở miệng, nhẹ nhàng gọi Kỷ Vận, âm thanh nghẹn ngào kỳ cục, nước mắt lại như đứt dây hạt châu.
Nhưng Kỷ Vận lại đắm chìm ở bên trong thế giới của mình, như là hoàn toàn không nghe thấy thanh âm của Tố Nhiên của mình.
Trong lòng Tố Nhiên như là bị dao găm đâm vào, máu me đầm đìa.
Lúc Tố Nhiên vừa mới rời đi, Kỷ Vận còn không phải như vậy, lúc ấy, Kỷ Vận còn có thể nhận ra cô ta...
Tố Nhiên không nhịn được kéo tay của Kỷ Vận lại, không ngại trên bàn tay của Kỷ Vận vẫn còn dính mảnh vụn của bánh, đem khuôn mặt nhỏ của mình vào trong lòng bàn tay ấm áp của Kỷ Vận, khóc nức nở dày đặc: "Con là Nhiên Nhiên! Mẹ... Con là Nhiên Nhiên! Mẹ, con mới là Nhiên Nhiên!"
Ánh mắt của Kỷ Vận lại nhìn xuống đĩa điểm tâm, tầm mắt sưu tầm xem loại nào thì con gấu bông nhỏ mới chịu ăn.
Khi Kỷ Vận nhìn thấy quả bánh ngọt quả mận bắc, Kỷ Vận vô cùng tự nhiên rút bàn tay của mình ra khỏi gương mặt của Tố Nhiên, lấy một chiếc bánh ngọt quả mận bắc đưa đến bên mép con gấu nhỏ: "Nhiên Nhiên ăn!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.