Chương 510: Sợ Đường Tranh!
Mạc Vân Trà Sữa
29/07/2019
Phó Kiến Văn một tay ôm Tiểu Đường Quả, một tay nắm điện thoại di động xem văn kiện, lông mày lo lắng.
Tố Tâm ôm Đoàn Đoàn ở trong lồng ngực, ngồi ở trên băng ghế nhỏ của học sinh, xem bức vẽ của Đoàn Đoàn, khóe môi nổi lên nụ cười vui vẻ.
Vưu Nại Nại nhìn thấy Tiểu Đường Quả nằm nhoài ở trên bả vai của Phó Kiến Văn, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi nhoài ra lưng, ngủ đặc biệt ngon, khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì ấm áp mà càng thêm vẻ béo béo mập mập, lông mi dài khép chặt lại, cong vểnh lên, như là một con búp bê.
Theo bản năng, Vưu Nại Nại đã sợ sệt Phó Kiến Văn, cho nên bước chân mới vừa đến cửa phòng học đã dừng lại, trầm thấp mở miệng: "Huấn luyện viên Phó ..."
Phó Kiến Văn ngẩng mặt lên nhìn, cặp mắt thâm thúy kia nhìn tới, càng khiến cho Vưu Nại Nại hoảng hốt.
Sở dĩ hôm nay Vưu Nại Nại tới đón Tiểu Đường Quả muộn, là vì Đường Tranh ...
Đường Tranh hỏi Vưu Nại Nại, Tiểu Đường Quả rốt cuộc là con của ai, Vưu Nại Nại nói là là con của cô và người khác, Đường Tranh lại không tin, cả ngày hôm nay đã đi theo Vưu Nại Nại cả ngày, cuối cùng cũng chỉ vì muốn một cái đáp án.
Vưu Nại Nại không dám nói cho mẹ mình về quan hệ giữa Đường Tranh cùng Tiểu Đường Quả, cũng không có nói với Tiểu Đường Quả bất cứ điều gì, bởi vì Vưu Nại Nại sợ Tiểu Đường Quả không tim không phổi nói ra cái gì với bà ngoại của mình, Vưu Nại Nại sợ mình bị mẹ đánh chết, cho nên không dám để cho mẹ của cô tới đón Tiểu Đường Quả.
Vưu Nại Nại thật vất vả mới đuổi được Đường Tranh đi khỏi, sau đó mới dám chạy tới nhà trẻ, không nghĩ tới Phó Kiến Văn cùng Tố Tâm lại đang ở nơi này.
"Ngủ rồi ..." Phó Kiến Văn khóa màn hình điện thoại di động, ôm Tiểu Đường Quả đi tới trước mặt của Vưu Nại Nại.
Vưu Nại Nại vội vàng vươn tay ra tiếp nhận Tiểu Đường Quả ...
Lúc đổi tay, trong miệng Tiểu Đường Quả đột nhiên lầu bầu một tiếng: "Ba ba ..."
Tâm tình của Vưu Nại Nại trong nháy mắt như là bị cái gì đánh trúng, viền mắt chợt đỏ, cô cắn cắn môi dưới, thấp giọng nói cảm ơn: "Cảm ơn huấn luyện viên Phó, em xin phép mang Tiểu Đươngg Quả đi trước ..."
Mọi chuyện liên quan tới Đường Tranh, cả Vưu Nại Nại cùng Phó Kiến Văn đều không kẻ nào nhắc đến trước.
"Chờ chút ..." Tố Tâm ôm Đoàn Đoàn đứng dậy, cầm áo khoác trong tay đưa cho Phó Kiến Văn, để Phó Kiến Văn đắp lên người cho Tiểu Đường Quả.
Vưu Nại Nại vội từ chối, lại nghe Tố Tâm nói: "Đứa trẻ còn nhỏ, sức đề kháng kém, bên ngoài đang gió to ... Đừng để bị cảm!"
"Để chúng tôi đưa cô cùng Tiểu Đường Quả về !" Phó Kiến Văn nói.
Vưu Nại Nại lắc đầu: "Không cần, em chạy xe đến đây ..."
Vưu Nại Nại cười cười với Tố Tâm: "Cảm ơn ..."
Tố Tâm cười cười.
Vưu Nại Nại ôm Tiểu Đường Quả vừa đi, Đoàn Đoàn vẫn một mực ngủ yên trong lồng ngực Tố Tâm liền mở mắt ra.
Tố Tâm ôm Đoàn Đoàn ở trong lồng ngực, ngồi ở trên băng ghế nhỏ của học sinh, xem bức vẽ của Đoàn Đoàn, khóe môi nổi lên nụ cười vui vẻ.
Vưu Nại Nại nhìn thấy Tiểu Đường Quả nằm nhoài ở trên bả vai của Phó Kiến Văn, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi nhoài ra lưng, ngủ đặc biệt ngon, khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì ấm áp mà càng thêm vẻ béo béo mập mập, lông mi dài khép chặt lại, cong vểnh lên, như là một con búp bê.
Theo bản năng, Vưu Nại Nại đã sợ sệt Phó Kiến Văn, cho nên bước chân mới vừa đến cửa phòng học đã dừng lại, trầm thấp mở miệng: "Huấn luyện viên Phó ..."
Phó Kiến Văn ngẩng mặt lên nhìn, cặp mắt thâm thúy kia nhìn tới, càng khiến cho Vưu Nại Nại hoảng hốt.
Sở dĩ hôm nay Vưu Nại Nại tới đón Tiểu Đường Quả muộn, là vì Đường Tranh ...
Đường Tranh hỏi Vưu Nại Nại, Tiểu Đường Quả rốt cuộc là con của ai, Vưu Nại Nại nói là là con của cô và người khác, Đường Tranh lại không tin, cả ngày hôm nay đã đi theo Vưu Nại Nại cả ngày, cuối cùng cũng chỉ vì muốn một cái đáp án.
Vưu Nại Nại không dám nói cho mẹ mình về quan hệ giữa Đường Tranh cùng Tiểu Đường Quả, cũng không có nói với Tiểu Đường Quả bất cứ điều gì, bởi vì Vưu Nại Nại sợ Tiểu Đường Quả không tim không phổi nói ra cái gì với bà ngoại của mình, Vưu Nại Nại sợ mình bị mẹ đánh chết, cho nên không dám để cho mẹ của cô tới đón Tiểu Đường Quả.
Vưu Nại Nại thật vất vả mới đuổi được Đường Tranh đi khỏi, sau đó mới dám chạy tới nhà trẻ, không nghĩ tới Phó Kiến Văn cùng Tố Tâm lại đang ở nơi này.
"Ngủ rồi ..." Phó Kiến Văn khóa màn hình điện thoại di động, ôm Tiểu Đường Quả đi tới trước mặt của Vưu Nại Nại.
Vưu Nại Nại vội vàng vươn tay ra tiếp nhận Tiểu Đường Quả ...
Lúc đổi tay, trong miệng Tiểu Đường Quả đột nhiên lầu bầu một tiếng: "Ba ba ..."
Tâm tình của Vưu Nại Nại trong nháy mắt như là bị cái gì đánh trúng, viền mắt chợt đỏ, cô cắn cắn môi dưới, thấp giọng nói cảm ơn: "Cảm ơn huấn luyện viên Phó, em xin phép mang Tiểu Đươngg Quả đi trước ..."
Mọi chuyện liên quan tới Đường Tranh, cả Vưu Nại Nại cùng Phó Kiến Văn đều không kẻ nào nhắc đến trước.
"Chờ chút ..." Tố Tâm ôm Đoàn Đoàn đứng dậy, cầm áo khoác trong tay đưa cho Phó Kiến Văn, để Phó Kiến Văn đắp lên người cho Tiểu Đường Quả.
Vưu Nại Nại vội từ chối, lại nghe Tố Tâm nói: "Đứa trẻ còn nhỏ, sức đề kháng kém, bên ngoài đang gió to ... Đừng để bị cảm!"
"Để chúng tôi đưa cô cùng Tiểu Đường Quả về !" Phó Kiến Văn nói.
Vưu Nại Nại lắc đầu: "Không cần, em chạy xe đến đây ..."
Vưu Nại Nại cười cười với Tố Tâm: "Cảm ơn ..."
Tố Tâm cười cười.
Vưu Nại Nại ôm Tiểu Đường Quả vừa đi, Đoàn Đoàn vẫn một mực ngủ yên trong lồng ngực Tố Tâm liền mở mắt ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.