Chương 24: Cùng Em Đón Giao Thừa
Thanh Ngân
14/05/2021
Máy bay đáp xuống sân bay Tân Sơn Nhất, Hạo Thiên nhanh chóng di chuyển xuống thật nhanh, nhận lại một số đồ đạc rồi lên xe chạy về biệt thự nhà họ Trần.
Bây giờ là tám giờ rưỡi ngày 30 Tết, còn khá sớm, hắn sẽ về nhà ăn cơm tất niên với bố mẹ.
Biệt thự nhà họ Hoàng được trang trí đẹp mắt, những ánh đèn lung linh tỏa sáng, cây mai to to để trước cửa nhà, trong nhà trang trí đẹp đẽ để chào đón năm mới. Bánh chưng bánh giầy bánh tét đặt trên bàn thờ cúng, hoa quả tươi ngon để trên bàn thủy tinh.
Trong phòng ăn vương mùi thức ăn thơm nức mũi, trên bàn toàn là những món ngon, bố mẹ đều ngồi ở đấy chờ hắn trở về.
"Thiên, con về rồi." Mẹ chạy đến kéo tay hắn vào bàn ăn.
"Việc kí hợp đồng thế nào?" Bố hắn điềm đạm nói.
"Rất thuận lợi."
Ông cũng nói gì, cùng vợ và con trai ăn hết bàn cơm tất niên này.
Mười một giờ, mọi người trong nhà ai nấy cũng đều bận rộn chuẩn bị cúng để đón giao thừa. Mẹ hắn đi ra đi vào trong nhà, trong lòng nôn nóng muốn đón năm mới.
"Mẹ ngồi xuống nghỉ ngơi đi."
Hạo Thiên kéo tay mẹ mình đến ngồi trên ghế sofa. Bà tuy trong lòng nôn nóng nhưng vẫn nghe theo lời con trai.
Bố hắn ngồi trên ghế, thưởng thức trà ngon, coi chương trình đón năm mới.
Hạo Thiên đột ngột đứng dậy, cầm chiếc áo khoác mặc vào, giống như đang chuẩn bị đi đâu đó.
Bà thấy con trai mặc áo vào, hỏi:
"Con đi đâu đấy?"
Hạo Minh cũng nghiêng đầu nhìn con trai, thắc mắc không biết hắn định đi đâu.
"Con ra ngoài một chút."
"Chuẩn bị đón giao thừa rồi, con còn định đi đâu?" Hạo Minh không nhịn được lên tiếng.
Hắn cong môi mỉm cười nhìn bố mẹ ngồi trên sofa, "Đến nhà con dâu tương lai của hai người."
Cả hai đều ngơ người nhìn con trai, khó hiểu nhíu mày.
"Nhưng không phải là Thảo Vân đâu."
Hạo Minh không nói gì, chỉ chờ đợi xem con trai sẽ làm như thế nào. Ngược lại với ông, Ôn Mỹ hai mắt sáng rực, mừng rằng con trai đã có ý trung nhân.
Tại căn hộ của Đan Linh.
Cô ngồi cạnh cửa sổ, tay cầm điện thoại nói chuyện với bố mẹ đang ở bên Pháp. Năm nay cô không thể về đón năm mới cùng họ, sợ họ không có cô sẽ buồn.
"Con ở bên đó nhớ giữ gìn sức khỏe đấy!" Mẹ cô dặn dò con gái kĩ càng.
"Dạ con biết rồi ạ." Cô cảm thấy mẹ có hơi lo xa.
"Biết mà nghe không? Con phải tự chăm sóc bản thân, lo chú ý công việc vào, đừng có mà ham vui."
Giọng bố từ đầu dây bên kia vang lên, ngữ điệu có chút nghiêm nghị nhưng cũng kèm theo sự lo lắng và nhắc nhở.
"Con biết rồi bố."
Cô mỉm cười, dù bọn họ cách xa một đại dương nhưng vẫn không thể ngăn được sự yêu thương quan tâm của họ dành cho con gái của mình.
"Bố và mẹ nhớ giữ gìn sức khỏe đấy!"
Giao thừa tuy không thể gặp mặt nhưng nghe giọng cũng đủ cảm thấy hạnh phúc rồi.
Năm mới lại đến, bố mẹ lại già thêm một tuổi, cô làm con cũng không thể ở bên chăm sóc bố mẹ.
"Ừm, bố mẹ biết rồi." Giọng mẹ thều thào.
"Con chúc bố mẹ năm mới vui vẻ, an khang thịnh vượng, phát tài phát lộc!"
Đan Linh giọng đầy sự vui tươi chúc mừng năm mới với bố mẹ.
"Chúc con năm mới vui vẻ!" Bà muốn lì xì cho con gái, nhưng hai người cách nhau cả một đại dương, thật khó để lì xì.
"Vâng ạ. Thôi con cúp máy đây."
"Ừm."
Cuộc gọi điện cũng kết thúc, Đan Linh trong lòng hớn hở chạy ra ngoài giúp Anthony chuẩn bị đồ cúng để đón giao thừa.
Chiếc BMW đắt tiền đỗ trước nhà Đan Linh, một người đàn ông bước đến, nhìn bóng dáng cô cũng đoán được là ai.
"Uầy, năm mới mà giám đốc của tập đoàn M&T đến đây làm gì?" Anthony nói nhỏ vào tai cô.
Cô nhún vai, "Em không biết."
Chỉ có trời mới biết tại sao ngày giao thừa hắn lại đến nhà cô. Cô phải là ông trời, nên cô làm sao biết được.
"Chào em, chào cậu Anthony!"
Anthony cười gượng gạo, "Chào giám đốc Trần."
"Cứ gọi tôi là Hạo Thiên."
"Được." Anthony miễng cưỡng trả lời.
Đan Linh đứng kế bên như pho tượng, chẳng hề lên tiếng nói một lời nào. Hạo Thiên bước đến gần cô, hôm nay hắn mặc chiếc áo nỉ màu xanh nhạt phối với chiếc kaki đen, khoác thêm một chiếc áo bên ngoài.
"Đến đây làm gì?" Cô dùng ngữ điệu lạnh nhạt nói chuyện với hắn.
Anthony không muốn làm kì đà cản mũi cặp đôi trẻ nên liền lui vào trong nhà, để cặp đôi đứng bên ngoài nói chuyện với nhau.
Hắn cởi áo khoác ra, khoác lên vai cô.
"Coi chừng lạnh." Giọng nói cực kì nhẹ nhàng giống như lông vũ.
Cô theo phản xạ lùi ra phía sau, cố tránh hắn.
"Tôi không cần."
Cô biết tối nay trời sẽ trở lạnh nên đã mặc chiếc áo thun tay dài màu xanh đậm và quần thể thao màu đen.
"Em mặc như vậy không sợ lạnh?" Hắn lo lắng nói.
"Tôi không cần anh quan tâm."
Với sự ngoan cố của cô, hắn chỉ đành bất lực thở dài. Nắm lấy cổ tay trắng nõn của cô, xoa xoa đầy yêu thương.
"Anh làm gì đó?"
"Làm cho tay em ấm."
Cô nhanh chóng rụt tay về, vẻ mặt không vui nhìn hắn.
"Tôi không mượn."
Hắn vẫn lì lợm đưa tay nắm lấy tay cô mặc cho cô phản kháng kịch liệt như thế nào. Bàn tay to lớn nắm đôi tay nhỏ của cô, dịu dàng xoa nắn đầy yêu thương.
Anthony từ trong nhà nhìn ra, liền thấy một màn cẩu lương ăn muốn no nê.
"Bỏ tay ra."
Trước sự yêu thương nhiệt tình của hắn, cô vẫn giữ sự lạnh nhạt. Cô nhanh chóng gạt tay hắn, lùi ra xa hắn, muốn tránh xa hắn. Bị cô gái mình yêu hắt hủi như vậy, Hạo Thiên cũng không thấy buồn trong lòng, chỉ cảm thấy mỗi biểu cảm trên mặt cô đều rất đáng yêu.
Pháo hoa chợt bắn lên.
Những tiếng bùm bùm vang lên khắp xung quanh.
Pháo hoa như những bông hoa nổ rộ trên bầu trời đêm. Đẹp đẽ đến mức khiến người ta không khỏi ngắm.
Những tia pháo hoa bắn lên hiện rõ trong mắt Đan Linh, cô ngẩng người nhìn chúng một cách chăm chú.
Pháo hoa bắn lên, báo hiệu đã đến lúc giao thừa.
Pháo hoa dù đẹp thế nào, Hạo Thiên cũng không ngẩng mặt nhìn lên, hắn cúi đầu chăm chú nhìn cô gái đứng cạnh đang hướng mắt nhìn những tia pháo được bắn lên trời, cái miệng nhỏ không ngừng cười vì vui. Đối với hắn, lúc cô mỉm cười còn đẹp hơn cả pháo hoa bắn lên trời.
Hắn âm thầm bước đến phía sau Đan Linh, ngẩng mặt nhìn pháo hoa bắn lên, sau đó vòng tay qua ôm lấy cô từ phía sau.
Đan Linh giật mình, ngoảnh mặt lại nhìn người đàn ông đang ôm mình, có chút hoảng loạn.
"Đừng để ý đến anh. Xem pháo hoa đi."
Cô tạm thời không nói gì, cũng không có sự phản kháng nào đối với cái ôm đó. Vui vẻ ngẩng mặt lên nhìn pháo hoa trên trời, trong lòng vui như mở hội.
Rất lâu rồi...cô mới được xem pháo hoa.
Hạo Thiên vừa ôm cô, vừa ngước mặt lên xem pháo hoa, trong lòng chứa chan bao niềm vui sướng.
Tiếng pháo vang lên bùm bùm, Hạo Thiên mở miệng khẽ nói nhỏ, chỉ đủ để hắn nghe được: "Anh yêu em, Đan Linh!"
Bây giờ là tám giờ rưỡi ngày 30 Tết, còn khá sớm, hắn sẽ về nhà ăn cơm tất niên với bố mẹ.
Biệt thự nhà họ Hoàng được trang trí đẹp mắt, những ánh đèn lung linh tỏa sáng, cây mai to to để trước cửa nhà, trong nhà trang trí đẹp đẽ để chào đón năm mới. Bánh chưng bánh giầy bánh tét đặt trên bàn thờ cúng, hoa quả tươi ngon để trên bàn thủy tinh.
Trong phòng ăn vương mùi thức ăn thơm nức mũi, trên bàn toàn là những món ngon, bố mẹ đều ngồi ở đấy chờ hắn trở về.
"Thiên, con về rồi." Mẹ chạy đến kéo tay hắn vào bàn ăn.
"Việc kí hợp đồng thế nào?" Bố hắn điềm đạm nói.
"Rất thuận lợi."
Ông cũng nói gì, cùng vợ và con trai ăn hết bàn cơm tất niên này.
Mười một giờ, mọi người trong nhà ai nấy cũng đều bận rộn chuẩn bị cúng để đón giao thừa. Mẹ hắn đi ra đi vào trong nhà, trong lòng nôn nóng muốn đón năm mới.
"Mẹ ngồi xuống nghỉ ngơi đi."
Hạo Thiên kéo tay mẹ mình đến ngồi trên ghế sofa. Bà tuy trong lòng nôn nóng nhưng vẫn nghe theo lời con trai.
Bố hắn ngồi trên ghế, thưởng thức trà ngon, coi chương trình đón năm mới.
Hạo Thiên đột ngột đứng dậy, cầm chiếc áo khoác mặc vào, giống như đang chuẩn bị đi đâu đó.
Bà thấy con trai mặc áo vào, hỏi:
"Con đi đâu đấy?"
Hạo Minh cũng nghiêng đầu nhìn con trai, thắc mắc không biết hắn định đi đâu.
"Con ra ngoài một chút."
"Chuẩn bị đón giao thừa rồi, con còn định đi đâu?" Hạo Minh không nhịn được lên tiếng.
Hắn cong môi mỉm cười nhìn bố mẹ ngồi trên sofa, "Đến nhà con dâu tương lai của hai người."
Cả hai đều ngơ người nhìn con trai, khó hiểu nhíu mày.
"Nhưng không phải là Thảo Vân đâu."
Hạo Minh không nói gì, chỉ chờ đợi xem con trai sẽ làm như thế nào. Ngược lại với ông, Ôn Mỹ hai mắt sáng rực, mừng rằng con trai đã có ý trung nhân.
Tại căn hộ của Đan Linh.
Cô ngồi cạnh cửa sổ, tay cầm điện thoại nói chuyện với bố mẹ đang ở bên Pháp. Năm nay cô không thể về đón năm mới cùng họ, sợ họ không có cô sẽ buồn.
"Con ở bên đó nhớ giữ gìn sức khỏe đấy!" Mẹ cô dặn dò con gái kĩ càng.
"Dạ con biết rồi ạ." Cô cảm thấy mẹ có hơi lo xa.
"Biết mà nghe không? Con phải tự chăm sóc bản thân, lo chú ý công việc vào, đừng có mà ham vui."
Giọng bố từ đầu dây bên kia vang lên, ngữ điệu có chút nghiêm nghị nhưng cũng kèm theo sự lo lắng và nhắc nhở.
"Con biết rồi bố."
Cô mỉm cười, dù bọn họ cách xa một đại dương nhưng vẫn không thể ngăn được sự yêu thương quan tâm của họ dành cho con gái của mình.
"Bố và mẹ nhớ giữ gìn sức khỏe đấy!"
Giao thừa tuy không thể gặp mặt nhưng nghe giọng cũng đủ cảm thấy hạnh phúc rồi.
Năm mới lại đến, bố mẹ lại già thêm một tuổi, cô làm con cũng không thể ở bên chăm sóc bố mẹ.
"Ừm, bố mẹ biết rồi." Giọng mẹ thều thào.
"Con chúc bố mẹ năm mới vui vẻ, an khang thịnh vượng, phát tài phát lộc!"
Đan Linh giọng đầy sự vui tươi chúc mừng năm mới với bố mẹ.
"Chúc con năm mới vui vẻ!" Bà muốn lì xì cho con gái, nhưng hai người cách nhau cả một đại dương, thật khó để lì xì.
"Vâng ạ. Thôi con cúp máy đây."
"Ừm."
Cuộc gọi điện cũng kết thúc, Đan Linh trong lòng hớn hở chạy ra ngoài giúp Anthony chuẩn bị đồ cúng để đón giao thừa.
Chiếc BMW đắt tiền đỗ trước nhà Đan Linh, một người đàn ông bước đến, nhìn bóng dáng cô cũng đoán được là ai.
"Uầy, năm mới mà giám đốc của tập đoàn M&T đến đây làm gì?" Anthony nói nhỏ vào tai cô.
Cô nhún vai, "Em không biết."
Chỉ có trời mới biết tại sao ngày giao thừa hắn lại đến nhà cô. Cô phải là ông trời, nên cô làm sao biết được.
"Chào em, chào cậu Anthony!"
Anthony cười gượng gạo, "Chào giám đốc Trần."
"Cứ gọi tôi là Hạo Thiên."
"Được." Anthony miễng cưỡng trả lời.
Đan Linh đứng kế bên như pho tượng, chẳng hề lên tiếng nói một lời nào. Hạo Thiên bước đến gần cô, hôm nay hắn mặc chiếc áo nỉ màu xanh nhạt phối với chiếc kaki đen, khoác thêm một chiếc áo bên ngoài.
"Đến đây làm gì?" Cô dùng ngữ điệu lạnh nhạt nói chuyện với hắn.
Anthony không muốn làm kì đà cản mũi cặp đôi trẻ nên liền lui vào trong nhà, để cặp đôi đứng bên ngoài nói chuyện với nhau.
Hắn cởi áo khoác ra, khoác lên vai cô.
"Coi chừng lạnh." Giọng nói cực kì nhẹ nhàng giống như lông vũ.
Cô theo phản xạ lùi ra phía sau, cố tránh hắn.
"Tôi không cần."
Cô biết tối nay trời sẽ trở lạnh nên đã mặc chiếc áo thun tay dài màu xanh đậm và quần thể thao màu đen.
"Em mặc như vậy không sợ lạnh?" Hắn lo lắng nói.
"Tôi không cần anh quan tâm."
Với sự ngoan cố của cô, hắn chỉ đành bất lực thở dài. Nắm lấy cổ tay trắng nõn của cô, xoa xoa đầy yêu thương.
"Anh làm gì đó?"
"Làm cho tay em ấm."
Cô nhanh chóng rụt tay về, vẻ mặt không vui nhìn hắn.
"Tôi không mượn."
Hắn vẫn lì lợm đưa tay nắm lấy tay cô mặc cho cô phản kháng kịch liệt như thế nào. Bàn tay to lớn nắm đôi tay nhỏ của cô, dịu dàng xoa nắn đầy yêu thương.
Anthony từ trong nhà nhìn ra, liền thấy một màn cẩu lương ăn muốn no nê.
"Bỏ tay ra."
Trước sự yêu thương nhiệt tình của hắn, cô vẫn giữ sự lạnh nhạt. Cô nhanh chóng gạt tay hắn, lùi ra xa hắn, muốn tránh xa hắn. Bị cô gái mình yêu hắt hủi như vậy, Hạo Thiên cũng không thấy buồn trong lòng, chỉ cảm thấy mỗi biểu cảm trên mặt cô đều rất đáng yêu.
Pháo hoa chợt bắn lên.
Những tiếng bùm bùm vang lên khắp xung quanh.
Pháo hoa như những bông hoa nổ rộ trên bầu trời đêm. Đẹp đẽ đến mức khiến người ta không khỏi ngắm.
Những tia pháo hoa bắn lên hiện rõ trong mắt Đan Linh, cô ngẩng người nhìn chúng một cách chăm chú.
Pháo hoa bắn lên, báo hiệu đã đến lúc giao thừa.
Pháo hoa dù đẹp thế nào, Hạo Thiên cũng không ngẩng mặt nhìn lên, hắn cúi đầu chăm chú nhìn cô gái đứng cạnh đang hướng mắt nhìn những tia pháo được bắn lên trời, cái miệng nhỏ không ngừng cười vì vui. Đối với hắn, lúc cô mỉm cười còn đẹp hơn cả pháo hoa bắn lên trời.
Hắn âm thầm bước đến phía sau Đan Linh, ngẩng mặt nhìn pháo hoa bắn lên, sau đó vòng tay qua ôm lấy cô từ phía sau.
Đan Linh giật mình, ngoảnh mặt lại nhìn người đàn ông đang ôm mình, có chút hoảng loạn.
"Đừng để ý đến anh. Xem pháo hoa đi."
Cô tạm thời không nói gì, cũng không có sự phản kháng nào đối với cái ôm đó. Vui vẻ ngẩng mặt lên nhìn pháo hoa trên trời, trong lòng vui như mở hội.
Rất lâu rồi...cô mới được xem pháo hoa.
Hạo Thiên vừa ôm cô, vừa ngước mặt lên xem pháo hoa, trong lòng chứa chan bao niềm vui sướng.
Tiếng pháo vang lên bùm bùm, Hạo Thiên mở miệng khẽ nói nhỏ, chỉ đủ để hắn nghe được: "Anh yêu em, Đan Linh!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.