Chương 25: Muốn Làm Người Yêu, Không Muốn Làm Bạn
Thanh Ngân
15/05/2021
Pháo hoa kết thúc, Đan Linh lúc này mới nhận thức được việc mình đang ở trong lòng ngực Hạo Thiên, bàn tay to lớn ôm chặt lấy cái eo nhỏ của cô.
Cô không đẩy hắn ra cũng không hề có chút kháng cự, cả người đứng im như pho tượng. Hắn thấy có điều bất thường, cúi đầu nhìn cô, phát hiện cô đang ngẩng mặt nhìn mình.
Hạo Thiên có chút bối rối nhìn cô, bốn mắt đối diện, thời gian như ngưng động, chỉ còn có hai người. Cô nhìn hắn chằm chằm, mắt không chớp dù chỉ một lần khiến hắn càng thêm bối rối.
"Sao em lại nhìn anh như vậy?" Hắn không nhịn được, lên tiếng hỏi.
"Tôi chỉ muốn xem anh đẹp trai như thế nào."
Lời nói khiến gương mặt đẹp trai mê người lập tức ửng đỏ, hắn là đang xấu hổ?
Đan Linh bật cười trong lòng, khóe môi cong lên nhìn người đàn ông trước mắt. Hắn cũng có lúc trông rất đáng yêu!
"Vậy anh có đẹp trai không?" Giọng hắn thủ thỉ bên tai cô.
Cô cười cười, một nụ cười vô tư, "Rất đẹp."
Đã từng có rất nhiều cô gái khen hắn đẹp trai, dùng những từ ngữ mĩ miều miêu tả vẻ đẹp của hắn nhưng hắn vẫn không chút động lòng. Chỉ với một câu "Rất đẹp" của cô cũng đủ khiến hắn vui sướng cả ngày.
Đan Linh ở trong lòng ngực của hắn, hắn có thể cảm nhận được sự ấm áp từ cơ thể nhỏ của cô.
Người con gái này khiến hắn lưu luyến khó rời.
Hạo Thiên thật sự tò mò, hắn trong mắt cô đẹp như thế nào.
"Đẹp như thế nào?"
Giọng điệu nhẹ nhàng hỏi cô, ánh mắt mong chờ câu trả lời từ cô gái đang ở trong vòng tay của mình.
Cô chợt xoay người lại, hai mặt đối diện nhau, trên môi vẫn giữ nụ cười vô tư kia. Cô chủ động vòng tay qua cổ Hạo Thiên khiến hắn kinh ngạc không nói nên lời.
"Yêu nghiệt ngông cuồng."
Yêu nghiệt ngông cuồng?
Một vẻ đẹp khiến người khác mê mẫn kèm theo khí chất ngông cuồng như cơn gió lớn.
Đó là ngụ ý của cô?
"Anh trong mắt em đẹp như thế sao?" Hắn dịu dàng hỏi.
Cô không nhanh không chậm đáp, "Chắc thế."
Hạo Thiên ân cần vuốt ve mái tóc màu nâu sương mù của cô. Hình như cô vừa đổi kiểu tóc mới, trông vừa xinh xắn lại có nét đáng yêu. Hắn thật sự rất muốn cúi xuống cắn lấy hai cái má kia giống như đang gặm bánh bao.
Chỉ là hắn sợ cô giận hắn mà thôi.
Hôm nay cô đột ngột chủ động vòng tay ôm cổ hắn, còn khen hắn đẹp trai. Có nằm mơ hắn cũng không nghĩ tới. Điều gì làm cô thay đổi bất ngờ như thế?
"Lời lúc nãy anh nói, tôi đều nghe được."
Lời lúc nãy hắn nói? Là lời gì?
"Anh có nói gì sao?"
"Có."
Hạo Thiên cau mày lại, vẫn không hiểu được lời nói của cô. Phụ nữ đúng là khó hiểu!
"Anh nói gì?"
Nói đến đây, hai má cô chợt ửng hồng, môi mím lại do dự không muốn nói ra, giống như là muốn che giấu nó. Nhìn cô như thế, hắn càng thêm tò mò.
"Tôi...tôi..." Cô ấp a ấp úng không nói ra được.
"Khó nói lắm sao?"
Cô không trả lời chỉ gật gật cái đầu nhỏ.
Hạo Thiên suy tư, nhớ lại từng lời hắn đã nói.
Anh yêu em, Đan Linh! - Câu nói chợt thoáng qua trong đầu hắn, lập tức gương mặt đẹp trai lại đỏ ửng lên.
Đan Linh nhìn cũng biết hắn đã đoán ra được câu nói đó là câu nào. Không biết trong đầu cô đang suy nghĩ gì mà đột nhiên nói một câu khiến hắn ngây người.
"Hạo Thiên, chúng ta hòa được không?"
'Hòa? Ý em là sao?" Hắn nhíu mày.
"Thiên, tôi nghĩ thông suốt rồi."
Hạo Thiên ngơ ngác như chú nai không hiểu được lời của Đan Linh.
"Nghĩ thông suốt cái gì cơ?" Lời lẽ của phụ nữ quả là khó hiểu.
Từ nãy đến giờ nói lòng vòng hắn vẫn chả hiểu được ý của cô.
"Chuyện của tôi và anh."
"Em có thể nói rõ hơn không?"
"Chuyện của năm năm trước, tôi không chấp nhất nữa, ôm nó trong lòng khiến tôi chỉ càng phiền muộn thêm. Hạo Thiên, anh không cần phải áy náy chuyện đó, đều đã trôi qua rồi, tất thảy đều chỉ là quá khứ. Tôi không muốn hận anh nữa, tôi nghĩ thông suốt rồi, chúng ta có thể là bạn được không?"
Sau khi kết thúc chuyến nghỉ dưỡng trở về, Đan Linh đã ngày đêm suy nghĩ về việc giữa cô và Hạo Thiên. Cuối cùng cô cũng đã thông suốt, đời người chỉ sống một lần, hà tất gì phải ôm theo sự hận thù và đau đớn kia. Cô chọn buông bỏ, buông bỏ mọi thứ để lòng được thanh thản.
Cô không còn hận Hạo Thiên, không còn bày xích với hắn. Dù thái độ cô có lạnh nhạt như thế nào, hắn vẫn giữ nguyên vẻ dịu dàng ân cần đối với cô. Hận hắn, ghét hắn chỉ khiến cô thêm mệt mỏi, chi bằng cùng nhau làm bạn tốt.
Lời đề nghị của Đan Linh khiến Hạo Thiên khá sốc. Hắn nhìn cô chăm chú, quan sát mỗi biểu cảm trên gương mặt xinh đẹp tuyệt mĩ của cô, lắc đầu.
"Anh nghĩ chúng ta không thể là bạn."
Đan Linh nheo mắt, biểu cảm trên mặt có chút thay đổi nhưng rất nhanh sau đó lại trở nên bình thường.
"Tại sao?"
Làm bạn với nhau thì có gì không tốt? Tại sao hắn lại không đồng ý?
Cô đã tha thứ cho hắn rồi mà.
"Anh muốn làm người yêu em, không muốn cùng em làm bạn."
Cô không đẩy hắn ra cũng không hề có chút kháng cự, cả người đứng im như pho tượng. Hắn thấy có điều bất thường, cúi đầu nhìn cô, phát hiện cô đang ngẩng mặt nhìn mình.
Hạo Thiên có chút bối rối nhìn cô, bốn mắt đối diện, thời gian như ngưng động, chỉ còn có hai người. Cô nhìn hắn chằm chằm, mắt không chớp dù chỉ một lần khiến hắn càng thêm bối rối.
"Sao em lại nhìn anh như vậy?" Hắn không nhịn được, lên tiếng hỏi.
"Tôi chỉ muốn xem anh đẹp trai như thế nào."
Lời nói khiến gương mặt đẹp trai mê người lập tức ửng đỏ, hắn là đang xấu hổ?
Đan Linh bật cười trong lòng, khóe môi cong lên nhìn người đàn ông trước mắt. Hắn cũng có lúc trông rất đáng yêu!
"Vậy anh có đẹp trai không?" Giọng hắn thủ thỉ bên tai cô.
Cô cười cười, một nụ cười vô tư, "Rất đẹp."
Đã từng có rất nhiều cô gái khen hắn đẹp trai, dùng những từ ngữ mĩ miều miêu tả vẻ đẹp của hắn nhưng hắn vẫn không chút động lòng. Chỉ với một câu "Rất đẹp" của cô cũng đủ khiến hắn vui sướng cả ngày.
Đan Linh ở trong lòng ngực của hắn, hắn có thể cảm nhận được sự ấm áp từ cơ thể nhỏ của cô.
Người con gái này khiến hắn lưu luyến khó rời.
Hạo Thiên thật sự tò mò, hắn trong mắt cô đẹp như thế nào.
"Đẹp như thế nào?"
Giọng điệu nhẹ nhàng hỏi cô, ánh mắt mong chờ câu trả lời từ cô gái đang ở trong vòng tay của mình.
Cô chợt xoay người lại, hai mặt đối diện nhau, trên môi vẫn giữ nụ cười vô tư kia. Cô chủ động vòng tay qua cổ Hạo Thiên khiến hắn kinh ngạc không nói nên lời.
"Yêu nghiệt ngông cuồng."
Yêu nghiệt ngông cuồng?
Một vẻ đẹp khiến người khác mê mẫn kèm theo khí chất ngông cuồng như cơn gió lớn.
Đó là ngụ ý của cô?
"Anh trong mắt em đẹp như thế sao?" Hắn dịu dàng hỏi.
Cô không nhanh không chậm đáp, "Chắc thế."
Hạo Thiên ân cần vuốt ve mái tóc màu nâu sương mù của cô. Hình như cô vừa đổi kiểu tóc mới, trông vừa xinh xắn lại có nét đáng yêu. Hắn thật sự rất muốn cúi xuống cắn lấy hai cái má kia giống như đang gặm bánh bao.
Chỉ là hắn sợ cô giận hắn mà thôi.
Hôm nay cô đột ngột chủ động vòng tay ôm cổ hắn, còn khen hắn đẹp trai. Có nằm mơ hắn cũng không nghĩ tới. Điều gì làm cô thay đổi bất ngờ như thế?
"Lời lúc nãy anh nói, tôi đều nghe được."
Lời lúc nãy hắn nói? Là lời gì?
"Anh có nói gì sao?"
"Có."
Hạo Thiên cau mày lại, vẫn không hiểu được lời nói của cô. Phụ nữ đúng là khó hiểu!
"Anh nói gì?"
Nói đến đây, hai má cô chợt ửng hồng, môi mím lại do dự không muốn nói ra, giống như là muốn che giấu nó. Nhìn cô như thế, hắn càng thêm tò mò.
"Tôi...tôi..." Cô ấp a ấp úng không nói ra được.
"Khó nói lắm sao?"
Cô không trả lời chỉ gật gật cái đầu nhỏ.
Hạo Thiên suy tư, nhớ lại từng lời hắn đã nói.
Anh yêu em, Đan Linh! - Câu nói chợt thoáng qua trong đầu hắn, lập tức gương mặt đẹp trai lại đỏ ửng lên.
Đan Linh nhìn cũng biết hắn đã đoán ra được câu nói đó là câu nào. Không biết trong đầu cô đang suy nghĩ gì mà đột nhiên nói một câu khiến hắn ngây người.
"Hạo Thiên, chúng ta hòa được không?"
'Hòa? Ý em là sao?" Hắn nhíu mày.
"Thiên, tôi nghĩ thông suốt rồi."
Hạo Thiên ngơ ngác như chú nai không hiểu được lời của Đan Linh.
"Nghĩ thông suốt cái gì cơ?" Lời lẽ của phụ nữ quả là khó hiểu.
Từ nãy đến giờ nói lòng vòng hắn vẫn chả hiểu được ý của cô.
"Chuyện của tôi và anh."
"Em có thể nói rõ hơn không?"
"Chuyện của năm năm trước, tôi không chấp nhất nữa, ôm nó trong lòng khiến tôi chỉ càng phiền muộn thêm. Hạo Thiên, anh không cần phải áy náy chuyện đó, đều đã trôi qua rồi, tất thảy đều chỉ là quá khứ. Tôi không muốn hận anh nữa, tôi nghĩ thông suốt rồi, chúng ta có thể là bạn được không?"
Sau khi kết thúc chuyến nghỉ dưỡng trở về, Đan Linh đã ngày đêm suy nghĩ về việc giữa cô và Hạo Thiên. Cuối cùng cô cũng đã thông suốt, đời người chỉ sống một lần, hà tất gì phải ôm theo sự hận thù và đau đớn kia. Cô chọn buông bỏ, buông bỏ mọi thứ để lòng được thanh thản.
Cô không còn hận Hạo Thiên, không còn bày xích với hắn. Dù thái độ cô có lạnh nhạt như thế nào, hắn vẫn giữ nguyên vẻ dịu dàng ân cần đối với cô. Hận hắn, ghét hắn chỉ khiến cô thêm mệt mỏi, chi bằng cùng nhau làm bạn tốt.
Lời đề nghị của Đan Linh khiến Hạo Thiên khá sốc. Hắn nhìn cô chăm chú, quan sát mỗi biểu cảm trên gương mặt xinh đẹp tuyệt mĩ của cô, lắc đầu.
"Anh nghĩ chúng ta không thể là bạn."
Đan Linh nheo mắt, biểu cảm trên mặt có chút thay đổi nhưng rất nhanh sau đó lại trở nên bình thường.
"Tại sao?"
Làm bạn với nhau thì có gì không tốt? Tại sao hắn lại không đồng ý?
Cô đã tha thứ cho hắn rồi mà.
"Anh muốn làm người yêu em, không muốn cùng em làm bạn."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.