Chương 1033: Anh sắp được làm bố rồi!
Mạc Vân Trà Sữa
06/09/2019
"Ừm." Diệp Phồn Tinh uống nước xong, lần nữa nằm lại trên giường, cảm giác thân thể mềm nhũn.
Sắc mặt của Phó Cảnh Ngộ vẫn rất bình tĩnh, nhưng mà, ánh mắt của anh lại có điểm không bình thường.
Diệp Phồn Tinh nhìn lấy Phó Cảnh Ngộ, trầm mặc một hồi, nhớ tới chuyện trong lòng mình , nói: "Thật ra em có chuyện muốn nói với anh ."
"Chuyện gì?" Phó Cảnh Ngộ nhìn lấy bảo bối nhà mình , chỉ muốn hôn lên đó một cái.
Diệp Phồn Tinh biết chuyện này khó nói ra, Phó Cảnh Ngộ cũng không khả năng đáp ứng, nhưng, nhìn vì Dao Dao, cô vẫn quyết định cố gắng một lần , "Hôm nay em đi gặp Dao Dao rồi, cô ấy là con gái của Trương tổng, Trương tổng hiện tại xảy ra chuyện, cô ấy rất lo lắng. Mà cô ấy lại là bánh tốt nhất của em , lúc trước Triệu Gia Kỳ bắt nạt em , cô ấy là người duy nhất đứng ra giúp em . Cho nên em muốn thay cô ấy hỏi một chút, anh có thể ..."
"Được ! Gì cũng được hết " Phó Cảnh Ngộ nói.
"..." Diệp Phồn Tinh nhìn lấy anh , không thể tin được anh lại trả lời tùy tiện như vậy, cái này cũng quá tùy tiện rồi đi, " Anh cũng không biết em muốn nói gì mà ."
"Em nói cái gì anh đều sẽ đáp ứng."
Diệp Phồn Tinh luôn cảm thấy, anh đang nói đùa mình, coi như là Diệp Phồn Tinh, cũng biết Phó Cảnh Ngộ hai ngày nay vì chuyện này có bao nhiêu phiền lòng.
Cô nhìn Phó Cảnh Ngộ, " Em muốn xin anh cho Trương tổng một cơ hội , nhưng em biết, chuyện công việc không phải là chuyện đùa giỡn, nếu anh băn khoăn, coi như em chưa từng nói cái gì."
cho tới bây giờ Diệp Phồn Tinh cũng không dám yêu cầu anh vì mình làm cái gì, nhất là liên lụy đến chuyện công việc của anh .
Hơn nữa, cô nghĩ, với tính cách của Phó Cảnh Ngộ, hẳn là sẽ không vì cô mà thay đổi quyết định trong công việc của anh.
Ai biết, Diệp Phồn Tinh vừa nói xong , Phó Cảnh Ngộ vẫn là một lần nữa khẳng định : " Anh nói rồi, chỉ cần em muốn, chuyện gì anh cũng có thể làm "
"..." Diệp Phồn Tinh nhìn lấy Phó Cảnh Ngộ, " Anh không có nói đùa em đấy chứ ? Thật sự có thể sao ?"
Phó Cảnh Ngộ gật đầu, "Ừ. Mặc dù lần chúng ta tổn thất không ít, nhưng rốt cuộc ông ta cũng không phải cố ý. Anh có thể tha thứ cho ông ta một lần."
Không hợp tác với những kẻ đã từng phạm sai lầm chính là nguyên tắc của anh , nhưng bây giờ đại bảo bối của anh đã lên tiếng, anh cũng nguyện ý cho Trương tổng một cơ hội.
Ngược lại hiện tại, chuyện gì không vui, Phó Cảnh Ngộ cảm thấy anh đều có thể tha thứ.
Bởi vì tất cả mọi chuyện, đều không quan trọng bằng chuyện anh sắp được làm bố .
Có một loại cảm giác muốn đại xá thiên hạ .
Diệp Phồn Tinh nhìn lấy Phó Cảnh Ngộ, " Liệu có vấn đề gì không ?"
"Không biết."
Rất nhanh, Phó Cảnh Ngộ liền gọi Tưởng Sâm vào, để cho cậu ta đi liên lạc Trương tổng, quyết định cho Trương tổng một cơ hội, Tưởng Sâm nghe xong, cũng không có dị nghị, gật đầu một cái liền đi ra ngoài.
Về công việc, Tưởng Sâm từ trước đến giờ là một người rất lý trí, chỉ là hôm nay anh ta đáp ứng cũng rất thoải mái.
Diệp Phồn Tinh ngồi ở trên giường, tay nắm chăn, có chút không dám tin tưởng nhìn lấy Phó Cảnh Ngộ, " Hai người đều uống lộn thuốc à ?"
Luôn cảm thấy quái lạ chỗ nào.
Nguyên bản Diệp Phồn Tinh dự đoán tình tiết là: khi mình trở lại nói với Phó Cảnh Ngộ, bảo anh tha thứ cho Trương tổng một lần, Phó Cảnh Ngộ sẽ cự tuyệt, hơn nữa còn cảm thấy cô không hiểu chuyện, Tưởng Sâm phỏng chừng cũng sẽ khuyên nhủ cô, nhưng mà ...
Phó Cảnh Ngộ bộ dáng ngáo ngơ của bà xã nhà mình, cái gì cũng không biết, nhếch mép lên, rốt cục không giấu được vui sướng, "Bảo bối, có chuyện này anh muốn trịnh trọng nói cho em biết."
"Anh mua vé số trúng độc đắc à?" Diệp Phồn Tinh cười cợt trả lời.
"..." Phó Cảnh Ngộ sửng sốt một chút, sau đó nhếch mép lên, "So với chuyện ấy còn quan trọng hơn ."
"Ồ?" Diệp Phồn Tinh nhìn lấy hắn, "Vậy anh nói đi ."
Rõ ràng anh còn chưa mở miệng mà Diệp Phồn Tinh đã có thể cảm giác được sự hưng phấn của anh .
Chuyện gì để cho anh hưng phấn đến như vậy?
Phó Cảnh Ngộ mặc áo sơ mi, ngồi ở mép giường, cầm tay cô, trên mặt là nữ cười hạnh phúc rạng rỡ , " Bác sĩ nói em mang thai rồi, anh sắp được làm bố rồi !"
"..." Diệp Phồn Tinh dừng một chút, nhìn lấy Phó Cảnh Ngộ.
Cô mang thai rồi sao ?
Mặc dù cô luôn mong mỏi mang thai, nhưng chân chính biết được thời khắc này, Diệp Phồn Tinh vẫn khó mà hình dung được nội tâm kích động của mình.
Phó Cảnh Ngộ nhìn lấy cô hơi lộ ra sắc mặt bình tĩnh, có chút lo lắng nói: " Có phải em không muốn đứa bé này không ? Anh biết bây giờ em còn phải đi học, nếu như lúc này có con , căn bản sẽ thay đổi rất lớn. Nếu như... nếu như em không muốn nó , anh có thể..."
Anh sẽ luôn tôn trọng lựa chọn của cô.
Diệp Phồn Tinh trừng Phó Cảnh Ngộ một cái, kích động cắt dứt lời của anh , " Em muốn! ai nói em không muốn?"
Bọn họ chờ mong lâu như vậy, liền là hy vọng có thể có một đứa con , thật ra Diệp Phồn Tinh đã sớm nghĩ tới trong lòng vô số lần.
Diệp Phồn Tinh nói xong câu đó, phát hiện trên mặt của Phó Cảnh Ngộ, có một loại biểu cảm kinh hỉ không thể tin được , "Có thật không?"
Diệp Phồn Tinh nhìn lấy anh, khóe mắt anh không giấu được vui sướng, không nhịn được cười theo , gật đầu, "Ừm ! Em đã hai mươi tuổi rồi, chúng ta ở bên nhau lâu như vậy rồi, lúc em đồng ý lấy anh thì đã biết có một ngày em sẽ sinh con cho anh, làm mẹ của con anh . Thật ra em biết, anh rất muốn có con , chỉ là bởi vì em mới nhịn lâu như vậy, có đúng hay không?"
So với thời điểm không tự tin đó, Diệp Phồn Tinh cảm thấy mình bây giờ đã có tự tin nghênh đón đứa bé này đến, cô cũng sẽ cố gắng làm một người mẹ thật tốt .
Cô nói với Phó Cảnh Ngộ: " Em sẽ cố gắng làm một người mẹ tốt ."
Đứa bé này không phải là bọn họ nhất thời xung động mới có mà là suy nghĩ cặn kẽ mới cho ra quyết định này .
Phó Cảnh Ngộ nhìn thấy ánh mắt khẳng định của cô , cảm giác vào giờ phút này Diệp Phồn Tinh rất ấm áp, đáng yêu muốn chết đi được , anh dựa vào gần một chút, đưa tay ôm cô vào ngực, "Cảm ơn Phồn Tinh, cảm ơn đại bảo bối của anh ."
Đợi khi con của cô và anh ra đời, anh sẽ chăm sóc hai mẹ con thật tốt .
Trong nháy mắt Phó Cảnh Ngộ cảm giác trên người mình có trách nhiệm vô cùng lớn.
Diệp Phồn Tinh tựa vào lồng ngực của anh , ngẩng đầu lên, nhìn anh không nói gì.
Vào giờ phút này Phó Cảnh Ngộ rất khắc chế, muốn để cho mình chững chạc một chút, mà không phải như thằng bé con hưng phấn, nói là vậy, nhưng khóe miệng anh đã sớm lộ ra tâm tình của anh .
Diệp Phồn Tinh bị anh ôm vào trong ngực, mặc dù cô biết mọi người đều rất chờ mong đứa bé này, nhưng làm sao cũng không nghĩ tới, anh sẽ vui mừng đến như vậy .
Nội tâm của cô cĩng trở nên ấm áp theo.
Diệp Phồn Tinh nói: " Chú Phó à, cháu đói rồi , chú đi lấy gì cho vợ của chú ăn được không? "
" Gọi ông xã!" Phó Cảnh Ngộ cúi đầu xuống, nhìn lấy cô, "Từ giờ trở đi không cho phép em gọi như thế nữa, đùa thôi cũng không được!"
"Tại sao?" Gọi đùa là chú thì sao chứ ? Không phải thi thoảng cô vẫn chêu anh như vậy sao ?
"Sau này con chúng ta nghe được không tốt." Phó Cảnh Ngộ rất đứng đắn nói.
Diệp Phồn Tinh nở nụ cười, " Bây giờ còn sớm mà !"
Hiện tại sinh mạng trong bụng cô mới vừa chớm hình thành !
Chắc còn chưa được hai tháng cũng nên .
Phó Cảnh Ngộ nói: "Bắt đầu từ bây giờ không được gọi như vậy nữa! "
"Được rồi, ông xã ." Diệp Phồn Tinh nhìn lấy bộ dáng nghiêm túc của anh , không nhịn được thỏa hiệp nói.
Hôm nay anh cao hứng như thế, cô quả thực không đành lòng tranh cãi với anh.
Thật ra thì chuyện Nhiếp Vân Đóa kia, Diệp Phồn Tinh đã sớm không tức giận, chỉ là có lúc cảm thấy mình thật vô dụng, mới cố ý tranh cãi với anh.
Sắc mặt của Phó Cảnh Ngộ vẫn rất bình tĩnh, nhưng mà, ánh mắt của anh lại có điểm không bình thường.
Diệp Phồn Tinh nhìn lấy Phó Cảnh Ngộ, trầm mặc một hồi, nhớ tới chuyện trong lòng mình , nói: "Thật ra em có chuyện muốn nói với anh ."
"Chuyện gì?" Phó Cảnh Ngộ nhìn lấy bảo bối nhà mình , chỉ muốn hôn lên đó một cái.
Diệp Phồn Tinh biết chuyện này khó nói ra, Phó Cảnh Ngộ cũng không khả năng đáp ứng, nhưng, nhìn vì Dao Dao, cô vẫn quyết định cố gắng một lần , "Hôm nay em đi gặp Dao Dao rồi, cô ấy là con gái của Trương tổng, Trương tổng hiện tại xảy ra chuyện, cô ấy rất lo lắng. Mà cô ấy lại là bánh tốt nhất của em , lúc trước Triệu Gia Kỳ bắt nạt em , cô ấy là người duy nhất đứng ra giúp em . Cho nên em muốn thay cô ấy hỏi một chút, anh có thể ..."
"Được ! Gì cũng được hết " Phó Cảnh Ngộ nói.
"..." Diệp Phồn Tinh nhìn lấy anh , không thể tin được anh lại trả lời tùy tiện như vậy, cái này cũng quá tùy tiện rồi đi, " Anh cũng không biết em muốn nói gì mà ."
"Em nói cái gì anh đều sẽ đáp ứng."
Diệp Phồn Tinh luôn cảm thấy, anh đang nói đùa mình, coi như là Diệp Phồn Tinh, cũng biết Phó Cảnh Ngộ hai ngày nay vì chuyện này có bao nhiêu phiền lòng.
Cô nhìn Phó Cảnh Ngộ, " Em muốn xin anh cho Trương tổng một cơ hội , nhưng em biết, chuyện công việc không phải là chuyện đùa giỡn, nếu anh băn khoăn, coi như em chưa từng nói cái gì."
cho tới bây giờ Diệp Phồn Tinh cũng không dám yêu cầu anh vì mình làm cái gì, nhất là liên lụy đến chuyện công việc của anh .
Hơn nữa, cô nghĩ, với tính cách của Phó Cảnh Ngộ, hẳn là sẽ không vì cô mà thay đổi quyết định trong công việc của anh.
Ai biết, Diệp Phồn Tinh vừa nói xong , Phó Cảnh Ngộ vẫn là một lần nữa khẳng định : " Anh nói rồi, chỉ cần em muốn, chuyện gì anh cũng có thể làm "
"..." Diệp Phồn Tinh nhìn lấy Phó Cảnh Ngộ, " Anh không có nói đùa em đấy chứ ? Thật sự có thể sao ?"
Phó Cảnh Ngộ gật đầu, "Ừ. Mặc dù lần chúng ta tổn thất không ít, nhưng rốt cuộc ông ta cũng không phải cố ý. Anh có thể tha thứ cho ông ta một lần."
Không hợp tác với những kẻ đã từng phạm sai lầm chính là nguyên tắc của anh , nhưng bây giờ đại bảo bối của anh đã lên tiếng, anh cũng nguyện ý cho Trương tổng một cơ hội.
Ngược lại hiện tại, chuyện gì không vui, Phó Cảnh Ngộ cảm thấy anh đều có thể tha thứ.
Bởi vì tất cả mọi chuyện, đều không quan trọng bằng chuyện anh sắp được làm bố .
Có một loại cảm giác muốn đại xá thiên hạ .
Diệp Phồn Tinh nhìn lấy Phó Cảnh Ngộ, " Liệu có vấn đề gì không ?"
"Không biết."
Rất nhanh, Phó Cảnh Ngộ liền gọi Tưởng Sâm vào, để cho cậu ta đi liên lạc Trương tổng, quyết định cho Trương tổng một cơ hội, Tưởng Sâm nghe xong, cũng không có dị nghị, gật đầu một cái liền đi ra ngoài.
Về công việc, Tưởng Sâm từ trước đến giờ là một người rất lý trí, chỉ là hôm nay anh ta đáp ứng cũng rất thoải mái.
Diệp Phồn Tinh ngồi ở trên giường, tay nắm chăn, có chút không dám tin tưởng nhìn lấy Phó Cảnh Ngộ, " Hai người đều uống lộn thuốc à ?"
Luôn cảm thấy quái lạ chỗ nào.
Nguyên bản Diệp Phồn Tinh dự đoán tình tiết là: khi mình trở lại nói với Phó Cảnh Ngộ, bảo anh tha thứ cho Trương tổng một lần, Phó Cảnh Ngộ sẽ cự tuyệt, hơn nữa còn cảm thấy cô không hiểu chuyện, Tưởng Sâm phỏng chừng cũng sẽ khuyên nhủ cô, nhưng mà ...
Phó Cảnh Ngộ bộ dáng ngáo ngơ của bà xã nhà mình, cái gì cũng không biết, nhếch mép lên, rốt cục không giấu được vui sướng, "Bảo bối, có chuyện này anh muốn trịnh trọng nói cho em biết."
"Anh mua vé số trúng độc đắc à?" Diệp Phồn Tinh cười cợt trả lời.
"..." Phó Cảnh Ngộ sửng sốt một chút, sau đó nhếch mép lên, "So với chuyện ấy còn quan trọng hơn ."
"Ồ?" Diệp Phồn Tinh nhìn lấy hắn, "Vậy anh nói đi ."
Rõ ràng anh còn chưa mở miệng mà Diệp Phồn Tinh đã có thể cảm giác được sự hưng phấn của anh .
Chuyện gì để cho anh hưng phấn đến như vậy?
Phó Cảnh Ngộ mặc áo sơ mi, ngồi ở mép giường, cầm tay cô, trên mặt là nữ cười hạnh phúc rạng rỡ , " Bác sĩ nói em mang thai rồi, anh sắp được làm bố rồi !"
"..." Diệp Phồn Tinh dừng một chút, nhìn lấy Phó Cảnh Ngộ.
Cô mang thai rồi sao ?
Mặc dù cô luôn mong mỏi mang thai, nhưng chân chính biết được thời khắc này, Diệp Phồn Tinh vẫn khó mà hình dung được nội tâm kích động của mình.
Phó Cảnh Ngộ nhìn lấy cô hơi lộ ra sắc mặt bình tĩnh, có chút lo lắng nói: " Có phải em không muốn đứa bé này không ? Anh biết bây giờ em còn phải đi học, nếu như lúc này có con , căn bản sẽ thay đổi rất lớn. Nếu như... nếu như em không muốn nó , anh có thể..."
Anh sẽ luôn tôn trọng lựa chọn của cô.
Diệp Phồn Tinh trừng Phó Cảnh Ngộ một cái, kích động cắt dứt lời của anh , " Em muốn! ai nói em không muốn?"
Bọn họ chờ mong lâu như vậy, liền là hy vọng có thể có một đứa con , thật ra Diệp Phồn Tinh đã sớm nghĩ tới trong lòng vô số lần.
Diệp Phồn Tinh nói xong câu đó, phát hiện trên mặt của Phó Cảnh Ngộ, có một loại biểu cảm kinh hỉ không thể tin được , "Có thật không?"
Diệp Phồn Tinh nhìn lấy anh, khóe mắt anh không giấu được vui sướng, không nhịn được cười theo , gật đầu, "Ừm ! Em đã hai mươi tuổi rồi, chúng ta ở bên nhau lâu như vậy rồi, lúc em đồng ý lấy anh thì đã biết có một ngày em sẽ sinh con cho anh, làm mẹ của con anh . Thật ra em biết, anh rất muốn có con , chỉ là bởi vì em mới nhịn lâu như vậy, có đúng hay không?"
So với thời điểm không tự tin đó, Diệp Phồn Tinh cảm thấy mình bây giờ đã có tự tin nghênh đón đứa bé này đến, cô cũng sẽ cố gắng làm một người mẹ thật tốt .
Cô nói với Phó Cảnh Ngộ: " Em sẽ cố gắng làm một người mẹ tốt ."
Đứa bé này không phải là bọn họ nhất thời xung động mới có mà là suy nghĩ cặn kẽ mới cho ra quyết định này .
Phó Cảnh Ngộ nhìn thấy ánh mắt khẳng định của cô , cảm giác vào giờ phút này Diệp Phồn Tinh rất ấm áp, đáng yêu muốn chết đi được , anh dựa vào gần một chút, đưa tay ôm cô vào ngực, "Cảm ơn Phồn Tinh, cảm ơn đại bảo bối của anh ."
Đợi khi con của cô và anh ra đời, anh sẽ chăm sóc hai mẹ con thật tốt .
Trong nháy mắt Phó Cảnh Ngộ cảm giác trên người mình có trách nhiệm vô cùng lớn.
Diệp Phồn Tinh tựa vào lồng ngực của anh , ngẩng đầu lên, nhìn anh không nói gì.
Vào giờ phút này Phó Cảnh Ngộ rất khắc chế, muốn để cho mình chững chạc một chút, mà không phải như thằng bé con hưng phấn, nói là vậy, nhưng khóe miệng anh đã sớm lộ ra tâm tình của anh .
Diệp Phồn Tinh bị anh ôm vào trong ngực, mặc dù cô biết mọi người đều rất chờ mong đứa bé này, nhưng làm sao cũng không nghĩ tới, anh sẽ vui mừng đến như vậy .
Nội tâm của cô cĩng trở nên ấm áp theo.
Diệp Phồn Tinh nói: " Chú Phó à, cháu đói rồi , chú đi lấy gì cho vợ của chú ăn được không? "
" Gọi ông xã!" Phó Cảnh Ngộ cúi đầu xuống, nhìn lấy cô, "Từ giờ trở đi không cho phép em gọi như thế nữa, đùa thôi cũng không được!"
"Tại sao?" Gọi đùa là chú thì sao chứ ? Không phải thi thoảng cô vẫn chêu anh như vậy sao ?
"Sau này con chúng ta nghe được không tốt." Phó Cảnh Ngộ rất đứng đắn nói.
Diệp Phồn Tinh nở nụ cười, " Bây giờ còn sớm mà !"
Hiện tại sinh mạng trong bụng cô mới vừa chớm hình thành !
Chắc còn chưa được hai tháng cũng nên .
Phó Cảnh Ngộ nói: "Bắt đầu từ bây giờ không được gọi như vậy nữa! "
"Được rồi, ông xã ." Diệp Phồn Tinh nhìn lấy bộ dáng nghiêm túc của anh , không nhịn được thỏa hiệp nói.
Hôm nay anh cao hứng như thế, cô quả thực không đành lòng tranh cãi với anh.
Thật ra thì chuyện Nhiếp Vân Đóa kia, Diệp Phồn Tinh đã sớm không tức giận, chỉ là có lúc cảm thấy mình thật vô dụng, mới cố ý tranh cãi với anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.