Chương 1034: Trong mắt chỉ có mình em!
Mạc Vân Trà Sữa
06/09/2019
Mà bây giờ, trong bụng đột nhiên có thêm sinh mạng nhỏ, dường như lại hóa giải một tia ngăn cách giữa anh và cô .
Cô biết, mình vẫn rất yêu Phó Cảnh Ngộ, rất yêu rất yêu.
Muốn cùng anh vĩnh viễn ở chung một chỗ, muốn cùng anh sinh ra sinh mạng nhỏ thuộc về bọn họ .
Phó Cảnh Ngộ hướng về phía Diệp Phồn Tinh nói: "Muốn ăn cái gì?"
"Cái gì đều được sao?" Diệp Phồn Tinh nói: " Em muốn ăn đồ chua dì Ngô làm ."
"Được." Phó Cảnh Ngộ nói với Diệp Phồn Tinh : " để anh bảo bọn họ làm ."
"Không có việc gì, em có thể tự đi xuống." Diệp Phồn Tinh nói với Phó Cảnh Ngộ.
Anh giúp cô mặc quần áo xong, dắt tay cô từ trên lầu đi xuống, đặc biệt đi thang máy, Phó Cảnh Ngộ nói: "Sau này không được đi cầu thang bộ nữa , phải đi thang máy."
"Tại sao?" Diệp Phồn Tinh cảm thấy buồn cười.
Phó Cảnh Ngộ nói: "An toàn."
"..."
Bọn họ mới vừa từ trên lầu đi xuống, liền thấy bà Phó tới rồi, bà ấy nhìn thấy cô gọi "Phồn Tinh."
Nghe nói Diệp Phồn Tinh té xỉu, bà Phó vội vã chạy về, " Con thế nào rồi? Mẹ nghe nói con té xỉu , không có sao chứ."
Diệp Phồn Tinh gật đầu, " Con không sao đâu ạ ."
Bà Phó đi tới, đánh giá Diệp Phồn Tinh, rất lo lắng nhìn Diệp Phồn Tinh và Phó Cảnh Ngộ , Phó Cảnh Ngộ nói với mẹ mình : "Phồn Tinh mang thai rồi, vừa rồi vợ con chỉ mệt quá nên ngủ thiếp đi thôi."
Rất nhanh, Diệp Phồn Tinh liền nhìn thấy vẻ mặt của mẹ chồng từ khiếp sợ biến thành kinh hỉ.
giọng nói cũng trở nên có chút không yên, so với bình thường ít đi vài phần trang trọng, "Có thật không? Hải con không có nói đùa mẹ chứ? Đừng để cho mẹ mừng hụt nữa ."
"Là sự thực ." Phó Cảnh Ngộ nhìn lấy mẹ, "Chúc mừng mẹ , mẹ sắp được ôm cháu rồi."
"Thật tốt." Trên mặt mẹ Phó Cảnh Ngộ lộ ra vẻ không thể tin được, nụ cười đặc biệt hưng phấn.
Vừa mới bị người ta chê cười, trở lại một cái liền nghe được tin vui này.
Phó Cảnh Ngộ nói: " Con mang Phồn Tinh đi ăn cái gì đã."
"Được được được." Bà Phó đi theo Diệp Phồn Tinh đến phòng ăn, dì Ngô đã chuẩn bị xong bữa ăn tối hôm nay.
Đừng quên like và bỏ phiếu cho mật nhé, bão số 3 tan rồi chúng ta chuẩn bị đón bão số 4 !
Diệp Phồn Tinh ngồi xuống, luôn cảm giác ánh mắt của người nhà, đều ở trên người mình, có một loại cảm giác được yêu mà sợ, cô cười nói: Mọi ngươi có thể đừng nhìn con như vậy hay không? Con sẽ ngại lắm ."
Chỉ là mang thai mà thôi, thật ra thì chính Diệp Phồn Tinh cũng không có cảm giác gì.
Nhưng bọn họ như vậy, làm cho cô ăn một bữa cơm thôi cũng không nhịn được khẩn trương hồi hộp .
Bà Phó cười nói: " Hai đứa cứ ăn trước đi , mẹ đi gọi điện thoại cho chị mấy đứa , chắc chắn con bé cũng sướng đến phát điên mất ."
Diệp Phồn Tinh nhìn lấy bóng lưng của mẹ chồng , cười một tiếng, ngồi ở trên ghế, cầm đũa lên, nói với Phó Cảnh Ngộ: "Mẹ thật là cao hứng ."
Phó Cảnh Ngộ cầm tay cô, " Đúng rồi , bởi vì Phồn Tinh quá vĩ đại mà ."
"..." Diệp Phồn Tinh nhìn anh một cái, không nói bà Phó mà ngay cả anh ,cho tới bây giờ cô cũng chưa từng thấy anh vui vẻ như vậy bao giờ .
Phó Cảnh Ngộ phụng bồi Diệp Phồn Tinh cơm nước xong, Phó Linh Lung cũng tới luôn , Diệp Phồn Tinh bị người nhà vây ở trong phòng khách, dặn dò rất nhiều vấn đề, mới trở về phòng.
Diệp Phồn Tinh ngồi ở trên ghế sa lon, gọi điện thoại cho Trương Tâm Dao , " Mình đã thay cậu cầu xin chồng mình, anh ấy đã đáp ứng cho ba cậu một cơ hội rồi."
Trương Tâm Dao có chút không dám tin tưởng hỏi: "Có thật không?"
"Ừm." Diệp Phồn Tinh nói: " Cậu cũng không cần phải lo lắng nữa đâu ."
"Cảm ơn Phồn Tinh." Trương Tâm Dao có chút kích động nói.
...
Diệp Phồn Tinh cúp điện thoại, nhìn lấy Phó Cảnh Ngộ ở một bên ngồi, nhìn mình chằm chằm , " Anh không cần đi làm việc sao?"
Tầm mắt của anh từ lúc biết cô mang thai đến giờ chưa từng dời khỏi người Diệp Phồn Tinh, cô thật sự rất hoài nghi, mình cứ bị anh nhìn chăm chú như vậy liệu có bị mòn mặt luôn không .
" Anh muốn nhìn em thêm một chút." Phó Cảnh Ngộ nhìn lấy Diệp Phồn Tinh, trong mắt tràn đầy yêu thương.
Diệp Phồn Tinh nở nụ cười ngọt ngào tới tận xương , " Em cũng không thể chạy đi đâu được , anh cứ đi làm việc của anh đi. Em có thể ở một mình mà ."
Phó Cảnh Ngộ nói: "Không cần vội ."
Công việc là cái gì chứ ? Hiện ở trong mắt anh chỉ có Diệp Phồn Tinh mà thôi!
Diệp Phồn Tinh nói với anh , " Em đi lấy máy tính để gửi cho Tô Tề ít tài liệu đã, em bảo khi về đến nhà sẽ gửi mà giờ còn chưa gửi ."
Kết quả kéo dài đến bây giờ.
Bởi vì hôm nay có chút say xe, Diệp Phồn Tinh hiện tại thân thể còn có chút uể oải.
Cô mới vừa định đứng lên, liền nghe thấy Phó Cảnh Ngộ vô cùng nghiêm túc nói , "Ngồi xuống."
"..." Diệp Phồn Tinh bị sợ hết hồn.
Cô khó hiểu nhìn lấy anh , không biết rõ làm sao rồi, nhưng vẫn ngồi trở lại.
Chỉ thấy Phó Cảnh Ngộ đứng lên, " Anh đi giúp em lấy là được rồi, em đứng lên làm gì ."
"..."
Xin hỏi, anh đi lấy và cô đi lấy khác nhau ở chỗ nào sao?
Rất nhanh, Phó Cảnh Ngộ liền đem máy tính của cô trở lại, thả vào trước mặt Diệp Phồn Tinh, nói với cô: "Không được dùng quá lâu đâu đấy ."
"Ồ."
Rõ ràng là một chuyện rất ôn nhu như vậy mà anh lại làm cho nghiêm túc như thế , Diệp Phồn Tinh quả thật ... Không biết nói cái gì cho phải.
Diệp Phồn Tinh cười một tiếng, gửi tài liệu qua cho Tô Tề , bởi vì đầu còn có chút choáng váng nên sau khi gửi xong cô liền đi lên nằm trên giường luôn .
Phó Cảnh Ngộ ngồi ở mép giường, nói chuyện với cô: " Bác sĩ nói, ngày mai chúng ta phải đi bệnh viện làm kiểm tra."
Dù sao chuyện cô mang thai phải làm kiểm tra mới có thể an tâm.
Diệp Phồn Tinh nhìn lấy Phó Cảnh Ngộ, cười nói: " Anh có sợ hay không ?"
"Sợ cái gì?" Phó Cảnh Ngộ cầm tay cô hỏi.
Diệp Phồn Tinh nói: "Sợ bị mừng hụt ."
Phó Cảnh Ngộ nhíu mày, " Em đoán xem ."
Diệp Phồn Tinh nắm tay, an ủi anh , "Thật ra anh không cần lo lắng, em có cảm giác, nó đang tồn tại ở đây "
Bọn họ nỗ lực cầy cấy lâu như vậy, cũng nên gặt hái thành quả rồi chứ .
Hơn nữa, trực giác của phụ nữ nói cho cô biết, cô thật sự đã mang thai rồi.
Phó Cảnh Ngộ nhìn tiểu bảo bối nhà mình, dưới ánh đèn, cô xem ra rất ngoan ngoãn, Phó Cảnh Ngộ cúi đầu xuống,khẽ hôn lên trên mặt cô một cái, "Sinh con gái đáng yêu giống như em là tốt nhất ."
Diệp Phồn Tinh cười nói: "Sinh con gái mà anh không cảm thấy thất vọng chút nào sao? Mọi người đều thích con trai mà ."
Nhất là cha mẹ có thái độ trọng nam khinh nữ , làm cho Diệp Phồn Tinh không nhịn được phải lo lắng, lo rằng Phó Cảnh Ngộ cũng sẽ thích con ttrai hơn
Phó Cảnh Ngộ nghe Diệp Phồn Tinh nói xong , "Hiện tại đã là thời đại nào rồi? Nào có người nào trọng nam khinh nữ chứ ? À, Trừ ba mẹ em ra ."
Có lúc Diệp Phồn Tinh cảm thấy, Phó Cảnh Ngộ chính là Thiên sứ mà ông trời phái xuống để bao bọc cho cô cả đời này!
Bởi vì cha mẹ đối xử với cô không công bằng, cho nên Thượng đế đặc biệt tặng cho cô một Phó Cảnh Ngộ tới để cưng chiều cô , cho nên anh mới có thể sủng cô, yêu thương cô đến vậy .
Diệp Phồn Tinh nắm tay anh , làm nũng nói: " Em buồn ngủ quá!"
"Ngủ đi." Phó Cảnh Ngộ dùng ánh mắt dịu dàng nhìn cô , " Đợi em ngủ rồi anh mới đi ."
"Ồ."
-
Buổi tối Ngôn Triết cùng Kỷ Minh Viễn ăn cơm với nhau , Ngôn Triết hỏi: " Phồn Tinh không có sao chứ?"
"Không có việc gì, mang thai rồi, Cảnh Ngộ sắp được làm cha rồi ." Kỷ Minh Viễn nói: "Ba mẹ cậu ta chờ mong đứa bé này rất lâu rồi , hiện tại chắc nhà họ đang với lắm ."
Nghe tin Diệp Phồn Tinh mang thai, Ngôn Triết cười một tiếng. Không nghĩ tới bọn họ mới vừa trở về, liền truyền đến tin tức tốt.
Kỷ Minh Viễn nói với Ngôn Triết: " Cậu cũng phải nỗ lực đi, tôi nghe nói mẹ cậu giới thiệu cho cậu một đối tượng rồi , cảm giác thế nào?"
"Không có hứng thú gì." Ngôn Triết nói: "Tôi còn trẻ, không cần vội ."
Bà Ngôn giới thiệu đối tượng cho con trai mình , điều kiện gia đình tốt vô cùng, dáng dấp cũng không tệ, cũng coi như nhiệt tình, có thể chỉ vì Ngôn Triết không có cảm giác gì đối với cô gái đó mà thôi .
Gần đây trong lòng anh ta có một vướng mắc, lúc nào cũng nhớ tới những caau nói quá đáng mà mình đã nói với Diệp Phồn Tinh , và đặc biệt là phản ứng của Diệp Phồn Tinh sau khi nghe xong . Anh ta nghĩ, Diệp Phồn Tinh nhất định đã thật sự hận anh ta rồi .
Chỉ là nghĩ tới đây, Ngôn Triết liền có chút khó chịu.
Ngôn Triết thích cô, không cầu có thể ở bên cạnh làm bạn, không cầu có thể làm người trong lòng của cô, nhưng lại không muốn trở thành người bị cô căm ghét.
Cô biết, mình vẫn rất yêu Phó Cảnh Ngộ, rất yêu rất yêu.
Muốn cùng anh vĩnh viễn ở chung một chỗ, muốn cùng anh sinh ra sinh mạng nhỏ thuộc về bọn họ .
Phó Cảnh Ngộ hướng về phía Diệp Phồn Tinh nói: "Muốn ăn cái gì?"
"Cái gì đều được sao?" Diệp Phồn Tinh nói: " Em muốn ăn đồ chua dì Ngô làm ."
"Được." Phó Cảnh Ngộ nói với Diệp Phồn Tinh : " để anh bảo bọn họ làm ."
"Không có việc gì, em có thể tự đi xuống." Diệp Phồn Tinh nói với Phó Cảnh Ngộ.
Anh giúp cô mặc quần áo xong, dắt tay cô từ trên lầu đi xuống, đặc biệt đi thang máy, Phó Cảnh Ngộ nói: "Sau này không được đi cầu thang bộ nữa , phải đi thang máy."
"Tại sao?" Diệp Phồn Tinh cảm thấy buồn cười.
Phó Cảnh Ngộ nói: "An toàn."
"..."
Bọn họ mới vừa từ trên lầu đi xuống, liền thấy bà Phó tới rồi, bà ấy nhìn thấy cô gọi "Phồn Tinh."
Nghe nói Diệp Phồn Tinh té xỉu, bà Phó vội vã chạy về, " Con thế nào rồi? Mẹ nghe nói con té xỉu , không có sao chứ."
Diệp Phồn Tinh gật đầu, " Con không sao đâu ạ ."
Bà Phó đi tới, đánh giá Diệp Phồn Tinh, rất lo lắng nhìn Diệp Phồn Tinh và Phó Cảnh Ngộ , Phó Cảnh Ngộ nói với mẹ mình : "Phồn Tinh mang thai rồi, vừa rồi vợ con chỉ mệt quá nên ngủ thiếp đi thôi."
Rất nhanh, Diệp Phồn Tinh liền nhìn thấy vẻ mặt của mẹ chồng từ khiếp sợ biến thành kinh hỉ.
giọng nói cũng trở nên có chút không yên, so với bình thường ít đi vài phần trang trọng, "Có thật không? Hải con không có nói đùa mẹ chứ? Đừng để cho mẹ mừng hụt nữa ."
"Là sự thực ." Phó Cảnh Ngộ nhìn lấy mẹ, "Chúc mừng mẹ , mẹ sắp được ôm cháu rồi."
"Thật tốt." Trên mặt mẹ Phó Cảnh Ngộ lộ ra vẻ không thể tin được, nụ cười đặc biệt hưng phấn.
Vừa mới bị người ta chê cười, trở lại một cái liền nghe được tin vui này.
Phó Cảnh Ngộ nói: " Con mang Phồn Tinh đi ăn cái gì đã."
"Được được được." Bà Phó đi theo Diệp Phồn Tinh đến phòng ăn, dì Ngô đã chuẩn bị xong bữa ăn tối hôm nay.
Đừng quên like và bỏ phiếu cho mật nhé, bão số 3 tan rồi chúng ta chuẩn bị đón bão số 4 !
Diệp Phồn Tinh ngồi xuống, luôn cảm giác ánh mắt của người nhà, đều ở trên người mình, có một loại cảm giác được yêu mà sợ, cô cười nói: Mọi ngươi có thể đừng nhìn con như vậy hay không? Con sẽ ngại lắm ."
Chỉ là mang thai mà thôi, thật ra thì chính Diệp Phồn Tinh cũng không có cảm giác gì.
Nhưng bọn họ như vậy, làm cho cô ăn một bữa cơm thôi cũng không nhịn được khẩn trương hồi hộp .
Bà Phó cười nói: " Hai đứa cứ ăn trước đi , mẹ đi gọi điện thoại cho chị mấy đứa , chắc chắn con bé cũng sướng đến phát điên mất ."
Diệp Phồn Tinh nhìn lấy bóng lưng của mẹ chồng , cười một tiếng, ngồi ở trên ghế, cầm đũa lên, nói với Phó Cảnh Ngộ: "Mẹ thật là cao hứng ."
Phó Cảnh Ngộ cầm tay cô, " Đúng rồi , bởi vì Phồn Tinh quá vĩ đại mà ."
"..." Diệp Phồn Tinh nhìn anh một cái, không nói bà Phó mà ngay cả anh ,cho tới bây giờ cô cũng chưa từng thấy anh vui vẻ như vậy bao giờ .
Phó Cảnh Ngộ phụng bồi Diệp Phồn Tinh cơm nước xong, Phó Linh Lung cũng tới luôn , Diệp Phồn Tinh bị người nhà vây ở trong phòng khách, dặn dò rất nhiều vấn đề, mới trở về phòng.
Diệp Phồn Tinh ngồi ở trên ghế sa lon, gọi điện thoại cho Trương Tâm Dao , " Mình đã thay cậu cầu xin chồng mình, anh ấy đã đáp ứng cho ba cậu một cơ hội rồi."
Trương Tâm Dao có chút không dám tin tưởng hỏi: "Có thật không?"
"Ừm." Diệp Phồn Tinh nói: " Cậu cũng không cần phải lo lắng nữa đâu ."
"Cảm ơn Phồn Tinh." Trương Tâm Dao có chút kích động nói.
...
Diệp Phồn Tinh cúp điện thoại, nhìn lấy Phó Cảnh Ngộ ở một bên ngồi, nhìn mình chằm chằm , " Anh không cần đi làm việc sao?"
Tầm mắt của anh từ lúc biết cô mang thai đến giờ chưa từng dời khỏi người Diệp Phồn Tinh, cô thật sự rất hoài nghi, mình cứ bị anh nhìn chăm chú như vậy liệu có bị mòn mặt luôn không .
" Anh muốn nhìn em thêm một chút." Phó Cảnh Ngộ nhìn lấy Diệp Phồn Tinh, trong mắt tràn đầy yêu thương.
Diệp Phồn Tinh nở nụ cười ngọt ngào tới tận xương , " Em cũng không thể chạy đi đâu được , anh cứ đi làm việc của anh đi. Em có thể ở một mình mà ."
Phó Cảnh Ngộ nói: "Không cần vội ."
Công việc là cái gì chứ ? Hiện ở trong mắt anh chỉ có Diệp Phồn Tinh mà thôi!
Diệp Phồn Tinh nói với anh , " Em đi lấy máy tính để gửi cho Tô Tề ít tài liệu đã, em bảo khi về đến nhà sẽ gửi mà giờ còn chưa gửi ."
Kết quả kéo dài đến bây giờ.
Bởi vì hôm nay có chút say xe, Diệp Phồn Tinh hiện tại thân thể còn có chút uể oải.
Cô mới vừa định đứng lên, liền nghe thấy Phó Cảnh Ngộ vô cùng nghiêm túc nói , "Ngồi xuống."
"..." Diệp Phồn Tinh bị sợ hết hồn.
Cô khó hiểu nhìn lấy anh , không biết rõ làm sao rồi, nhưng vẫn ngồi trở lại.
Chỉ thấy Phó Cảnh Ngộ đứng lên, " Anh đi giúp em lấy là được rồi, em đứng lên làm gì ."
"..."
Xin hỏi, anh đi lấy và cô đi lấy khác nhau ở chỗ nào sao?
Rất nhanh, Phó Cảnh Ngộ liền đem máy tính của cô trở lại, thả vào trước mặt Diệp Phồn Tinh, nói với cô: "Không được dùng quá lâu đâu đấy ."
"Ồ."
Rõ ràng là một chuyện rất ôn nhu như vậy mà anh lại làm cho nghiêm túc như thế , Diệp Phồn Tinh quả thật ... Không biết nói cái gì cho phải.
Diệp Phồn Tinh cười một tiếng, gửi tài liệu qua cho Tô Tề , bởi vì đầu còn có chút choáng váng nên sau khi gửi xong cô liền đi lên nằm trên giường luôn .
Phó Cảnh Ngộ ngồi ở mép giường, nói chuyện với cô: " Bác sĩ nói, ngày mai chúng ta phải đi bệnh viện làm kiểm tra."
Dù sao chuyện cô mang thai phải làm kiểm tra mới có thể an tâm.
Diệp Phồn Tinh nhìn lấy Phó Cảnh Ngộ, cười nói: " Anh có sợ hay không ?"
"Sợ cái gì?" Phó Cảnh Ngộ cầm tay cô hỏi.
Diệp Phồn Tinh nói: "Sợ bị mừng hụt ."
Phó Cảnh Ngộ nhíu mày, " Em đoán xem ."
Diệp Phồn Tinh nắm tay, an ủi anh , "Thật ra anh không cần lo lắng, em có cảm giác, nó đang tồn tại ở đây "
Bọn họ nỗ lực cầy cấy lâu như vậy, cũng nên gặt hái thành quả rồi chứ .
Hơn nữa, trực giác của phụ nữ nói cho cô biết, cô thật sự đã mang thai rồi.
Phó Cảnh Ngộ nhìn tiểu bảo bối nhà mình, dưới ánh đèn, cô xem ra rất ngoan ngoãn, Phó Cảnh Ngộ cúi đầu xuống,khẽ hôn lên trên mặt cô một cái, "Sinh con gái đáng yêu giống như em là tốt nhất ."
Diệp Phồn Tinh cười nói: "Sinh con gái mà anh không cảm thấy thất vọng chút nào sao? Mọi người đều thích con trai mà ."
Nhất là cha mẹ có thái độ trọng nam khinh nữ , làm cho Diệp Phồn Tinh không nhịn được phải lo lắng, lo rằng Phó Cảnh Ngộ cũng sẽ thích con ttrai hơn
Phó Cảnh Ngộ nghe Diệp Phồn Tinh nói xong , "Hiện tại đã là thời đại nào rồi? Nào có người nào trọng nam khinh nữ chứ ? À, Trừ ba mẹ em ra ."
Có lúc Diệp Phồn Tinh cảm thấy, Phó Cảnh Ngộ chính là Thiên sứ mà ông trời phái xuống để bao bọc cho cô cả đời này!
Bởi vì cha mẹ đối xử với cô không công bằng, cho nên Thượng đế đặc biệt tặng cho cô một Phó Cảnh Ngộ tới để cưng chiều cô , cho nên anh mới có thể sủng cô, yêu thương cô đến vậy .
Diệp Phồn Tinh nắm tay anh , làm nũng nói: " Em buồn ngủ quá!"
"Ngủ đi." Phó Cảnh Ngộ dùng ánh mắt dịu dàng nhìn cô , " Đợi em ngủ rồi anh mới đi ."
"Ồ."
-
Buổi tối Ngôn Triết cùng Kỷ Minh Viễn ăn cơm với nhau , Ngôn Triết hỏi: " Phồn Tinh không có sao chứ?"
"Không có việc gì, mang thai rồi, Cảnh Ngộ sắp được làm cha rồi ." Kỷ Minh Viễn nói: "Ba mẹ cậu ta chờ mong đứa bé này rất lâu rồi , hiện tại chắc nhà họ đang với lắm ."
Nghe tin Diệp Phồn Tinh mang thai, Ngôn Triết cười một tiếng. Không nghĩ tới bọn họ mới vừa trở về, liền truyền đến tin tức tốt.
Kỷ Minh Viễn nói với Ngôn Triết: " Cậu cũng phải nỗ lực đi, tôi nghe nói mẹ cậu giới thiệu cho cậu một đối tượng rồi , cảm giác thế nào?"
"Không có hứng thú gì." Ngôn Triết nói: "Tôi còn trẻ, không cần vội ."
Bà Ngôn giới thiệu đối tượng cho con trai mình , điều kiện gia đình tốt vô cùng, dáng dấp cũng không tệ, cũng coi như nhiệt tình, có thể chỉ vì Ngôn Triết không có cảm giác gì đối với cô gái đó mà thôi .
Gần đây trong lòng anh ta có một vướng mắc, lúc nào cũng nhớ tới những caau nói quá đáng mà mình đã nói với Diệp Phồn Tinh , và đặc biệt là phản ứng của Diệp Phồn Tinh sau khi nghe xong . Anh ta nghĩ, Diệp Phồn Tinh nhất định đã thật sự hận anh ta rồi .
Chỉ là nghĩ tới đây, Ngôn Triết liền có chút khó chịu.
Ngôn Triết thích cô, không cầu có thể ở bên cạnh làm bạn, không cầu có thể làm người trong lòng của cô, nhưng lại không muốn trở thành người bị cô căm ghét.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.