Chương 112
Môn Đồ Đồng Học
10/01/2023
A Ngôn không chỉ không nhận ra đường nơi này, cũng không nhận ra bộ dạng của Quạ Đen.
Tuy rằng còn kém xa thành Trúc Liễu mấy đồi núi, nhưng dù sao cũng có chút bộ dạng của huyện thành. A Ngôn xuống xe ở trạm đầu Tây, đi thẳng vào bên trong. Đường đất dưới lòng bàn chân được ủi thật sự bằng, đi lên còn có chút cảm giác không chân thật.
Đường một khi san bằng, đầu Tây liền có vẻ rất nhỏ. A Ngôn đứng ở đầu đường là có thể nhìn đến cuối phố, đồng thời cũng có thể nhìn thấy tòa nhà ủy ban thôn ba tầng lớn nhất kia, cùng với hai ngôi nhà xi măng mới tinh cao thấp không đều.
Nhà xi măng xa xa vẫn chạy dài đến dãy núi, thậm chí cậu còn có thể nhìn thấy xích sắt ở sườn núi, cùng với cầu vượt bị bóng cây che mất một nửa.
Cậu theo con đường tiến lên phía trước, lại không thấy được mấy gương mặt quen thuộc. Không thấy Thí Tinh, không thấy Lại Tra, cũng không thấy Vu y hoặc là Tam Bà.
Cậu nhìn ra được có rất nhiều người của bên ngoài tới lui ở chỗ này, khác biệt của bọn họ cùng với người bản địa Khổ Sơn liền nằm ở màu da, cho nên người ngẩng đầu nhìn A Ngôn cũng không nhiều, dù sao người bên ngoài nhiều lên, cậu cũng không còn là chủng vật quý hiếm nữa rồi.
Cậu đi tới trước ủy ban thôn, vừa định đi vào lại bị ngăn lại.
Một A gia nói bên trong đang họp, cậu tìm ai.
A Ngôn nói tôi tìm Quạ Đen, tìm… tìm A Đại.
A Gia đẩy mũ rơm lên, hỏi cậu tìm A Đại nào.
“A Lương?” A Ngôn cũng không chắc lắm, nhớ tới lời của tài xế, lại vội sửa miệng —— “Tìm thôn trưởng Mạc.”
A Gia nói vậy cậu ngồi đi, lúc này bọn họ còn chưa ra được. Nói xong chỉ chỉ hàng ghế dài bên cạnh, bảo A Ngôn chờ bọ họ họp xong.
A Ngôn hậm hực ngồi xuống, A Gia lại hỏi cậu có muốn trà không.
A Ngôn lắc đầu, xoa xoa tay giảm bớt khẩn trương cùng lo lắng trong lòng.
A Gia uống mấy ngụm trà, lại rít hai hơi thuốc lào, bỗng nhiên giống như ký ức thức tỉnh, lại vén vành nón lên đỉnh đầu, ông nói có phải cậu là khế đệ của Quạ Đen không, có phải cậu là cái kia, cái kia…
A Ngôn giật mình, vui mừng quá đỗi, liền vội vàng nói vâng vâng vâng, cháu là tiểu Ngôn đây, là hai năm trước bị mọi người bắt tới đó.
A Gia nở nụ cười, ông nói nhớ rồi nhớ rồi, ai nha đám lính các cậu rút đến sạch sẽ, nhất thời không nghĩ ra, Quạ Đen cứ luôn nhắc mãi, tiểu nương pháo kia nha.
A Ngôn dở khóc dở cười, xem ra mặt của cậu có thể sẽ làm người quên mất, nhưng xưng hô tiểu nương pháo này lại vẫn luôn tồn tại trong trái tim mọi người. Nhưng đây cũng là chuyện tốt, chứng minh Quạ Đen thật sự cũng nhớ mình.
Nghĩ đến đây, lòng A Ngôn còn có chút vui vẻ.
Đám người Quạ Đen cùng A Đại đi ra là ở hơn một tiếng sau, người còn chưa thấy, giọng Quạ Đen đã truyền ra.
A Ngôn lập tức đứng lên, thò đầu vào xem.
Một đoàn người có quan chức của bên ngoài, cũng có quản lý của nơi này. Năm sáu người đi xuống cầu thang, tranh luận một đường, thẳng đến khi ra đến cánh cửa đầu tiên.
Khoảnh khắc đó A Ngôn nói không ra lời.
Quạ Đen không còn mặc loại quần áo bằng lông thú nữa, giờ phút này trên người anh chính là một cái áo da màu nâu.
Thân hình của anh vốn đã to lớn cường tráng, áo da này khiến anh giữ lại một chút xíu man rợ*. Tóc của anh cắt thật thoải mái mát mẻ, râu cằm cũng đã được cạo sạch.
(*Nguyên văn 蛮劲 man kính; Sói: nàng nào có từ hay hơn thì nói tui nha.)
Nếu để cho A Ngôn nhìn thấy anh ở chỗ khác, cũng sẽ chỉ làm A Ngôn nhìn thêm mấy lần, mà không dám thật sự nhận người.
A Đại lại không thay đổi nhiều lắm, tuy rằng cũng xử lý sạch sẽ, nhưng lạnh lùng cùng hung ác giữa hai đầu lông mày lại không hề suy yếu theo sự thay đổi của trang phục chút nào.
Là A Đại thấy A Ngôn trước, trong khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, hắn nở nụ cười nhàn nhạt, sau đó vỗ ngực Quạ Đen, đưa tay chỉ ra ngoài cửa.
Quạ Đen quay đầu nhìn lại, biểu tình trên mặt thoáng cái cứng đờ.
Anh sửng sốt vài giây, sau đó ba bước cũng thành hai bước mà lao ra ngoài cửa.
A Ngôn cũng bẹp miệng, chạy về phía trước, thoáng cái nhảy lên trên người Quạ Đen, dùng sức ôm anh.
“Ài, tiểu nương pháo….” Quạ Đen rống một câu, thuận thế dùng sức ôm chặt cậu, hung tợn mắng, “Mẹ nó, anh còn tưởng rằng em quên anh rồi.”
Tuy rằng còn kém xa thành Trúc Liễu mấy đồi núi, nhưng dù sao cũng có chút bộ dạng của huyện thành. A Ngôn xuống xe ở trạm đầu Tây, đi thẳng vào bên trong. Đường đất dưới lòng bàn chân được ủi thật sự bằng, đi lên còn có chút cảm giác không chân thật.
Đường một khi san bằng, đầu Tây liền có vẻ rất nhỏ. A Ngôn đứng ở đầu đường là có thể nhìn đến cuối phố, đồng thời cũng có thể nhìn thấy tòa nhà ủy ban thôn ba tầng lớn nhất kia, cùng với hai ngôi nhà xi măng mới tinh cao thấp không đều.
Nhà xi măng xa xa vẫn chạy dài đến dãy núi, thậm chí cậu còn có thể nhìn thấy xích sắt ở sườn núi, cùng với cầu vượt bị bóng cây che mất một nửa.
Cậu theo con đường tiến lên phía trước, lại không thấy được mấy gương mặt quen thuộc. Không thấy Thí Tinh, không thấy Lại Tra, cũng không thấy Vu y hoặc là Tam Bà.
Cậu nhìn ra được có rất nhiều người của bên ngoài tới lui ở chỗ này, khác biệt của bọn họ cùng với người bản địa Khổ Sơn liền nằm ở màu da, cho nên người ngẩng đầu nhìn A Ngôn cũng không nhiều, dù sao người bên ngoài nhiều lên, cậu cũng không còn là chủng vật quý hiếm nữa rồi.
Cậu đi tới trước ủy ban thôn, vừa định đi vào lại bị ngăn lại.
Một A gia nói bên trong đang họp, cậu tìm ai.
A Ngôn nói tôi tìm Quạ Đen, tìm… tìm A Đại.
A Gia đẩy mũ rơm lên, hỏi cậu tìm A Đại nào.
“A Lương?” A Ngôn cũng không chắc lắm, nhớ tới lời của tài xế, lại vội sửa miệng —— “Tìm thôn trưởng Mạc.”
A Gia nói vậy cậu ngồi đi, lúc này bọn họ còn chưa ra được. Nói xong chỉ chỉ hàng ghế dài bên cạnh, bảo A Ngôn chờ bọ họ họp xong.
A Ngôn hậm hực ngồi xuống, A Gia lại hỏi cậu có muốn trà không.
A Ngôn lắc đầu, xoa xoa tay giảm bớt khẩn trương cùng lo lắng trong lòng.
A Gia uống mấy ngụm trà, lại rít hai hơi thuốc lào, bỗng nhiên giống như ký ức thức tỉnh, lại vén vành nón lên đỉnh đầu, ông nói có phải cậu là khế đệ của Quạ Đen không, có phải cậu là cái kia, cái kia…
A Ngôn giật mình, vui mừng quá đỗi, liền vội vàng nói vâng vâng vâng, cháu là tiểu Ngôn đây, là hai năm trước bị mọi người bắt tới đó.
A Gia nở nụ cười, ông nói nhớ rồi nhớ rồi, ai nha đám lính các cậu rút đến sạch sẽ, nhất thời không nghĩ ra, Quạ Đen cứ luôn nhắc mãi, tiểu nương pháo kia nha.
A Ngôn dở khóc dở cười, xem ra mặt của cậu có thể sẽ làm người quên mất, nhưng xưng hô tiểu nương pháo này lại vẫn luôn tồn tại trong trái tim mọi người. Nhưng đây cũng là chuyện tốt, chứng minh Quạ Đen thật sự cũng nhớ mình.
Nghĩ đến đây, lòng A Ngôn còn có chút vui vẻ.
Đám người Quạ Đen cùng A Đại đi ra là ở hơn một tiếng sau, người còn chưa thấy, giọng Quạ Đen đã truyền ra.
A Ngôn lập tức đứng lên, thò đầu vào xem.
Một đoàn người có quan chức của bên ngoài, cũng có quản lý của nơi này. Năm sáu người đi xuống cầu thang, tranh luận một đường, thẳng đến khi ra đến cánh cửa đầu tiên.
Khoảnh khắc đó A Ngôn nói không ra lời.
Quạ Đen không còn mặc loại quần áo bằng lông thú nữa, giờ phút này trên người anh chính là một cái áo da màu nâu.
Thân hình của anh vốn đã to lớn cường tráng, áo da này khiến anh giữ lại một chút xíu man rợ*. Tóc của anh cắt thật thoải mái mát mẻ, râu cằm cũng đã được cạo sạch.
(*Nguyên văn 蛮劲 man kính; Sói: nàng nào có từ hay hơn thì nói tui nha.)
Nếu để cho A Ngôn nhìn thấy anh ở chỗ khác, cũng sẽ chỉ làm A Ngôn nhìn thêm mấy lần, mà không dám thật sự nhận người.
A Đại lại không thay đổi nhiều lắm, tuy rằng cũng xử lý sạch sẽ, nhưng lạnh lùng cùng hung ác giữa hai đầu lông mày lại không hề suy yếu theo sự thay đổi của trang phục chút nào.
Là A Đại thấy A Ngôn trước, trong khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, hắn nở nụ cười nhàn nhạt, sau đó vỗ ngực Quạ Đen, đưa tay chỉ ra ngoài cửa.
Quạ Đen quay đầu nhìn lại, biểu tình trên mặt thoáng cái cứng đờ.
Anh sửng sốt vài giây, sau đó ba bước cũng thành hai bước mà lao ra ngoài cửa.
A Ngôn cũng bẹp miệng, chạy về phía trước, thoáng cái nhảy lên trên người Quạ Đen, dùng sức ôm anh.
“Ài, tiểu nương pháo….” Quạ Đen rống một câu, thuận thế dùng sức ôm chặt cậu, hung tợn mắng, “Mẹ nó, anh còn tưởng rằng em quên anh rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.