Chương 113
Môn Đồ Đồng Học
10/01/2023
Gặp được là tốt rồi, gặp được liền chứng minh A Ngôn thật sự đã quay lại, cho dù cảm giác này còn có chút yếu ớt, giống như bọt xà phòng chạm vào liền sẽ tan.
Ngày đó Quạ Đen đẩy A Đại dự tiệc rượu của đám người, về nhà cùng A Ngôn.
Trong quá trình đi về nhà Quạ Đen luôn quay đầu nhìn cậu, giống như sợ anh chỉ xoay lưng một cái liền không thấy đâu. A Ngôn muốn nắm tay Quạ Đen, nhưng cuối cùng vẫn là thẹn thùng. Cậu không mang nhiều quần áo, chỉ có một bọc nhỏ.
Đi khoảng mười phút, Quạ Đen mới mở cửa sắt lớn, bảo A Ngôn đi vào.
Nhà của Quạ Đen đã thay đổi, không còn là mấy gian nhà tranh như trước kia. Nó là một tòa nhà hai tầng, trần của tầng một rất cao, giống như loại biệt thự nhỏ tầng cao* theo cách nói ở quê nhà A Ngôn.
(*Nguyên văn 挑高的小别墅 thiêu cao tiểu biệt thự; cái từ 挑高 thiêu cao là cách gọi mới trong xây dựng, đại loại là kiểu nhà không gian cao, có thể xây dựng thêm gác. Edit là theo cách tui hiểu với tìm từ cho nó dễ liên tưởng ;D.)
Nhưng Quạ Đen không trang hoàng gì lắm, tường quét vôi, lại bày mấy đồ dùng cũ, cửa ra vào lại gắn một cái cửa sắt một cái cửa gỗ, liền ở chắp vá.
Đồ dùng trong nhà quá ít, phòng quá lớn, nói chuyện còn có tiếng vọng.
A Ngôn đứng trong căn phòng trống rỗng, Quạ Đen lấy thuốc lá cùng trà tới cho cậu. Anh có chút luống cuống tay chân, một chốc bảo A Ngôn uống trà, một chốc lại dẫn A Ngôn đến phòng ngủ xem thử.
Anh làm mấy món ăn cho A Ngôn, A Ngôn ăn ăn liền không động đũa nữa. Quạ Đen hỏi cậu làm sao vậy, A Ngôn nói không có rượu à, hiện tại ăn cơm đều không uống rượu sao.
Quạ Đen vội vàng nói có, là uống ít hơn hồi trước, nhưng nơi này của anh khẳng định có. Một bên nói một bên vào phòng bếp lấy ra một vò rượu, rót một bình cho A Ngôn.
Vui sướng khi đoàn tụ là trong nháy mắt, sau khi phần vui sướng này qua, hai bên đều cảm thấy có chút lo lắng. Dù sao bọn họ cũng đã tách ra hai năm, rốt cuộc mấy năm này đã xảy ra chuyện gì, lòng ai cũng không nắm chắc.
Có thể trở về là coi trọng tình nghĩa lúc trước, nhưng về là để tiếp tục như trước, hay là về để từ biệt —— Quạ Đen không biết, cũng rất sợ hãi.
Năm đầu có lẽ vượt qua còn dễ dàng, dù sao có lời hứa ban đầu chống đỡ, tình huống diệt phỉ lại tương đối nghiêm trọng mỗi ngày cũng không có nhiều thời gian để nhớ tới A Ngôn.
Nhưng vượt qua một năm sau đó liền thật khó khăn.
Tuy rằng nơi này của bọn họ đã mở đường, rồi lại chưa có trạm BTS*. Rất nhiều thôn dân cũng chưa biết di động là thứ gì, không điện thoại mà nói cũng không có người đưa thư. Cho dù lúc sau cũng xây một cái ở cổng thôn, Quạ Đen cũng không biết đi chỗ nào để tìm hiểu tin tức.
(*Trạm thu phát sóng di động.)
Nói thật, anh cũng từng dao động. Dù sao bên ngoài là quê nhà của A Ngôn, có lẽ khi ở cùng Quạ Đen ở vùng đất xa xôi hẻo lánh này sẽ cảm thấy tình cảm của hai người là trân quý, nhưng trở về liền không còn cho là vậy.
Cám dỗ bên ngoài nhiều như vậy, người lại nhiều như vậy, A Ngôn còn sẽ quay lại sao? A Ngôn còn khả năng sẽ nhớ rõ những chuyện lúc trước sao? A Ngôn sẽ thích người khác hay không, sẽ kết hôn với người khác hay không?
Một khi rảnh rỗi vấn đề này liền chui vào trong đầu Quạ Đen, nghĩ nghĩ, đáp án cũng từ khẳng định biến thành do dự, do dự lại biến thành chối bỏ.
Hiện tại thấy mặt A Ngôn, cũng không biết có phải cậu đã có sinh hoạt của riêng mình rồi hay không. Quay về liếc nhìn anh một cái, rồi từ đây mỗi người một ngả.
Nhưng Quạ Đen không dám hỏi, anh sợ hỏi ra phỏng đoán của anh liền thành sự thật.
Ngược lại A Ngôn cũng giống vậy. Cậu biết đến trễ một năm không phải là thời gian ngắn, nhưng cậu không duy trì trầm ổn, cuối cùng vẫn là cậu mở miệng trước. Cậu nói anh thế nào, anh, anh thật sự không đón dâu.… chứ?
Lời này vừa ra, hai người nhìn nhau sững sờ.
Quạ Đen bỏ ra mấy giây mới phản ứng lại, giống như đột nhiên dỡ xuống lo lắng, nói không có không có, anh đã hứa với em không đón dâu, làm sao anh có thể đổi ý.
A Ngôn cười, uống hai ngụm rượu, lại hỏi, vậy… vậy có cùng người khác hay không? Không phải là em không muốn trở về, là em căn bản không về được. Các anh giới nghiêm, em căn bản không có cách nào đi vào, “Cho nên, cho nên nếu có, anh nói cho em là được rồi, em… em không trách anh.”
Nói xong cúi đầu, không dám nhìn vào mắt Quạ Đen.
Cậu hỏi xong liền hối hận, cậu thật sự sợ Quạ Đen nói ra đáp án kinh tâm động phách nào đó. Trái tim cậu dồn dập, đều sắp nhảy ra ngã vào trong bình rượu rồi.
Mỗi giây Quạ Đen trầm mặc đều làm người sợ hãi, may mắn, cuối cùng Quạ Đen nắm lấy tay A Ngôn, nói không có, anh không có người khác. Anh chỉ chờ em, chỉ sợ em không tìm anh.
Quả nhiên là lâu rồi không uống rượu Khổ Sơn, mùi vị hăng đến lợi hại. A Ngôn mới uống mấy ngụm, mũi đã bị mùi rượu xộc đến cay cay khó chịu
Ngày đó Quạ Đen đẩy A Đại dự tiệc rượu của đám người, về nhà cùng A Ngôn.
Trong quá trình đi về nhà Quạ Đen luôn quay đầu nhìn cậu, giống như sợ anh chỉ xoay lưng một cái liền không thấy đâu. A Ngôn muốn nắm tay Quạ Đen, nhưng cuối cùng vẫn là thẹn thùng. Cậu không mang nhiều quần áo, chỉ có một bọc nhỏ.
Đi khoảng mười phút, Quạ Đen mới mở cửa sắt lớn, bảo A Ngôn đi vào.
Nhà của Quạ Đen đã thay đổi, không còn là mấy gian nhà tranh như trước kia. Nó là một tòa nhà hai tầng, trần của tầng một rất cao, giống như loại biệt thự nhỏ tầng cao* theo cách nói ở quê nhà A Ngôn.
(*Nguyên văn 挑高的小别墅 thiêu cao tiểu biệt thự; cái từ 挑高 thiêu cao là cách gọi mới trong xây dựng, đại loại là kiểu nhà không gian cao, có thể xây dựng thêm gác. Edit là theo cách tui hiểu với tìm từ cho nó dễ liên tưởng ;D.)
Nhưng Quạ Đen không trang hoàng gì lắm, tường quét vôi, lại bày mấy đồ dùng cũ, cửa ra vào lại gắn một cái cửa sắt một cái cửa gỗ, liền ở chắp vá.
Đồ dùng trong nhà quá ít, phòng quá lớn, nói chuyện còn có tiếng vọng.
A Ngôn đứng trong căn phòng trống rỗng, Quạ Đen lấy thuốc lá cùng trà tới cho cậu. Anh có chút luống cuống tay chân, một chốc bảo A Ngôn uống trà, một chốc lại dẫn A Ngôn đến phòng ngủ xem thử.
Anh làm mấy món ăn cho A Ngôn, A Ngôn ăn ăn liền không động đũa nữa. Quạ Đen hỏi cậu làm sao vậy, A Ngôn nói không có rượu à, hiện tại ăn cơm đều không uống rượu sao.
Quạ Đen vội vàng nói có, là uống ít hơn hồi trước, nhưng nơi này của anh khẳng định có. Một bên nói một bên vào phòng bếp lấy ra một vò rượu, rót một bình cho A Ngôn.
Vui sướng khi đoàn tụ là trong nháy mắt, sau khi phần vui sướng này qua, hai bên đều cảm thấy có chút lo lắng. Dù sao bọn họ cũng đã tách ra hai năm, rốt cuộc mấy năm này đã xảy ra chuyện gì, lòng ai cũng không nắm chắc.
Có thể trở về là coi trọng tình nghĩa lúc trước, nhưng về là để tiếp tục như trước, hay là về để từ biệt —— Quạ Đen không biết, cũng rất sợ hãi.
Năm đầu có lẽ vượt qua còn dễ dàng, dù sao có lời hứa ban đầu chống đỡ, tình huống diệt phỉ lại tương đối nghiêm trọng mỗi ngày cũng không có nhiều thời gian để nhớ tới A Ngôn.
Nhưng vượt qua một năm sau đó liền thật khó khăn.
Tuy rằng nơi này của bọn họ đã mở đường, rồi lại chưa có trạm BTS*. Rất nhiều thôn dân cũng chưa biết di động là thứ gì, không điện thoại mà nói cũng không có người đưa thư. Cho dù lúc sau cũng xây một cái ở cổng thôn, Quạ Đen cũng không biết đi chỗ nào để tìm hiểu tin tức.
(*Trạm thu phát sóng di động.)
Nói thật, anh cũng từng dao động. Dù sao bên ngoài là quê nhà của A Ngôn, có lẽ khi ở cùng Quạ Đen ở vùng đất xa xôi hẻo lánh này sẽ cảm thấy tình cảm của hai người là trân quý, nhưng trở về liền không còn cho là vậy.
Cám dỗ bên ngoài nhiều như vậy, người lại nhiều như vậy, A Ngôn còn sẽ quay lại sao? A Ngôn còn khả năng sẽ nhớ rõ những chuyện lúc trước sao? A Ngôn sẽ thích người khác hay không, sẽ kết hôn với người khác hay không?
Một khi rảnh rỗi vấn đề này liền chui vào trong đầu Quạ Đen, nghĩ nghĩ, đáp án cũng từ khẳng định biến thành do dự, do dự lại biến thành chối bỏ.
Hiện tại thấy mặt A Ngôn, cũng không biết có phải cậu đã có sinh hoạt của riêng mình rồi hay không. Quay về liếc nhìn anh một cái, rồi từ đây mỗi người một ngả.
Nhưng Quạ Đen không dám hỏi, anh sợ hỏi ra phỏng đoán của anh liền thành sự thật.
Ngược lại A Ngôn cũng giống vậy. Cậu biết đến trễ một năm không phải là thời gian ngắn, nhưng cậu không duy trì trầm ổn, cuối cùng vẫn là cậu mở miệng trước. Cậu nói anh thế nào, anh, anh thật sự không đón dâu.… chứ?
Lời này vừa ra, hai người nhìn nhau sững sờ.
Quạ Đen bỏ ra mấy giây mới phản ứng lại, giống như đột nhiên dỡ xuống lo lắng, nói không có không có, anh đã hứa với em không đón dâu, làm sao anh có thể đổi ý.
A Ngôn cười, uống hai ngụm rượu, lại hỏi, vậy… vậy có cùng người khác hay không? Không phải là em không muốn trở về, là em căn bản không về được. Các anh giới nghiêm, em căn bản không có cách nào đi vào, “Cho nên, cho nên nếu có, anh nói cho em là được rồi, em… em không trách anh.”
Nói xong cúi đầu, không dám nhìn vào mắt Quạ Đen.
Cậu hỏi xong liền hối hận, cậu thật sự sợ Quạ Đen nói ra đáp án kinh tâm động phách nào đó. Trái tim cậu dồn dập, đều sắp nhảy ra ngã vào trong bình rượu rồi.
Mỗi giây Quạ Đen trầm mặc đều làm người sợ hãi, may mắn, cuối cùng Quạ Đen nắm lấy tay A Ngôn, nói không có, anh không có người khác. Anh chỉ chờ em, chỉ sợ em không tìm anh.
Quả nhiên là lâu rồi không uống rượu Khổ Sơn, mùi vị hăng đến lợi hại. A Ngôn mới uống mấy ngụm, mũi đã bị mùi rượu xộc đến cay cay khó chịu
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.