Cả Nhà Chuẩn Bị Chạy Nạn Trước Hai Năm
Chương 2:
Kim Nhật Bất Thượng Triều
04/11/2024
Triệu lão hán trước kia cũng hay nhờ người khác mang giúp, nhưng từ khi trong nhà có thêm cô con gái út, mười ngày nửa tháng ông lại lặn lội ra trấn, dù chỉ để mua một xiên hồ lô ngào đường, ông cũng vui lòng đi cả nửa ngày đường núi.
Nhưng chuyến này không phải vì kẹo cho con út ở nhà. Nhà tích được một đợt trứng gà, vừa vặn phiên chợ họp, ông mang trưởng tử theo lên trấn bán, nhân tiện tìm thêm chút công việc.
Thu hoạch vừa qua, do thời tiết không thuận, vụ mùa chẳng được bao nhiêu, bận rộn suốt bảy tám ngày gặt hái từ ruộng về, phơi khô đóng bao xong xuôi thì đếm lại, trừ phần phải nộp thuế, phần còn lại chẳng đáng là bao, nhìn mà lòng cứ nặng trĩu.
Năm nay, nhà nào thu hoạch cũng kém. Mấy thanh niên chăm chỉ thì vừa xong mùa gặt, nghỉ ngơi ít bữa đã lục tục ra trấn tìm việc. Nhà ông không có người quen ở trấn, hai cha con đi lòng vòng, chẳng tìm được việc gì, lại gặp phải tay quản sự khinh người, bị phun nước bọt mà đuổi đi.
Hai người thấy trời không còn sớm, đành bán trứng, vào tiệm mua muối thô, dầu tương, kim chỉ cho người trong thôn nhờ mua, rồi mua một ít kẹo cho tiểu nữ nhi ở nhà mong ngóng, rồi nhanh chóng về thôn.
Đi cả ngày đường, không tìm được việc, Triệu lão hán trong bụng không vui, thấy mấy người lục lọi xốc tung sọt đồ, lập tức vung đòn gánh “cộc cộc” đập xuống đất, quát lớn: “Xếp hàng! Từng người một xếp hàng ngay ngắn cho ta! Nhà Nhị Trụ, bỏ tay ra cho ta! Lỡ động trúng đồ nhà khác, hư hỏng gì thì ngươi đền à!”
Vợ Nhị Trụ nghe vậy, vội rụt tay về, cười ngượng ngùng: “Lục thúc, bếp nhà ta đang nổi lửa đây, nên mới vội chút, ngài đừng tức giận nha…”
Triệu lão hán trong thôn có bối phận lớn, vợ Nhị Trụ tuy già gần bằng ông, mặt cũng đầy nếp nhăn, nhưng vẫn phải gọi ông là thúc. Ông trưng bộ mặt nghiêm nghị, những người phụ nữ còn lại cũng không dám cãi cọ, xếp hàng ngay ngắn chờ ông chia đồ.
Chỉ trong chốc lát, đầu thôn bỗng trở nên náo nhiệt.
Nhưng chuyến này không phải vì kẹo cho con út ở nhà. Nhà tích được một đợt trứng gà, vừa vặn phiên chợ họp, ông mang trưởng tử theo lên trấn bán, nhân tiện tìm thêm chút công việc.
Thu hoạch vừa qua, do thời tiết không thuận, vụ mùa chẳng được bao nhiêu, bận rộn suốt bảy tám ngày gặt hái từ ruộng về, phơi khô đóng bao xong xuôi thì đếm lại, trừ phần phải nộp thuế, phần còn lại chẳng đáng là bao, nhìn mà lòng cứ nặng trĩu.
Năm nay, nhà nào thu hoạch cũng kém. Mấy thanh niên chăm chỉ thì vừa xong mùa gặt, nghỉ ngơi ít bữa đã lục tục ra trấn tìm việc. Nhà ông không có người quen ở trấn, hai cha con đi lòng vòng, chẳng tìm được việc gì, lại gặp phải tay quản sự khinh người, bị phun nước bọt mà đuổi đi.
Hai người thấy trời không còn sớm, đành bán trứng, vào tiệm mua muối thô, dầu tương, kim chỉ cho người trong thôn nhờ mua, rồi mua một ít kẹo cho tiểu nữ nhi ở nhà mong ngóng, rồi nhanh chóng về thôn.
Đi cả ngày đường, không tìm được việc, Triệu lão hán trong bụng không vui, thấy mấy người lục lọi xốc tung sọt đồ, lập tức vung đòn gánh “cộc cộc” đập xuống đất, quát lớn: “Xếp hàng! Từng người một xếp hàng ngay ngắn cho ta! Nhà Nhị Trụ, bỏ tay ra cho ta! Lỡ động trúng đồ nhà khác, hư hỏng gì thì ngươi đền à!”
Vợ Nhị Trụ nghe vậy, vội rụt tay về, cười ngượng ngùng: “Lục thúc, bếp nhà ta đang nổi lửa đây, nên mới vội chút, ngài đừng tức giận nha…”
Triệu lão hán trong thôn có bối phận lớn, vợ Nhị Trụ tuy già gần bằng ông, mặt cũng đầy nếp nhăn, nhưng vẫn phải gọi ông là thúc. Ông trưng bộ mặt nghiêm nghị, những người phụ nữ còn lại cũng không dám cãi cọ, xếp hàng ngay ngắn chờ ông chia đồ.
Chỉ trong chốc lát, đầu thôn bỗng trở nên náo nhiệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.