Cả Nhà Đều Là Dân Xuyên Không, Mỗi Tôi Dân Bản Xứ

Chương 26: Tạo Cách Kiếm Tiền (1)

Hương Tô Lật

20/01/2022

Edit: Café Sáng

Thôn Hứa gia thường không có chuyện gì đặc biệt cả.

Mùa hè không có việc nặng nhọc, nên thời gian của mọi người cũng nhiều, mà chuyện được nhiều người bàn tán nhất, là liên quan đến Hứa Kiến Nghĩa.

Đó chính là người tài giỏi của thôn, là người đầu tiên của thôn đi làm việc trong nhà máy ở công xã. Lại rất quyết đoán đen công việc của mình tặng lại cho con. Đừng nói là nông thôn, ngay cả ở công xã, nếu không phải bất đắc dĩ lắm, thì cha mẹ sẽ không nhường lại công việc cho con cái làm gì.

Dù sao thì, tiền nắm trong tay mình mới là đúng đắn nhất.

Mà lại, Hứa Kiến Nghĩa đã là thợ cả, một tháng kiếm được đến ba mươi hai đồng. Nhưng con trai anh làm, thì chỉ là thợ học việc, chỉ kiếm được mười sáu đồng mà thôi. Trong thôn không có gia đình nào khác có người làm công nhân, nhưng thông qua bảy bà cô tám bà dì các kiểu, thân thích họ hàng nọ kia, vẫn có thể thăm dò được đôi chút.

Ôi!

Ít hơn hẳn một nửa luôn đấy!

Ai không tiếc kia chứ?

Ngẫu nhiên có người nói, đầu óc Hứa Kiến Nghĩa hỏng rồi à?

Bất quá là, rất nhanh, mọi người liền thấy, cuộc sống nhà người ta chẳng những không kém đi, ngược lại còn tốt hơn nữa là khác.

Bởi vì, người ta mua xe kìa!

Là xe đạp đấy!

Đây cũng chính là nguyên nhân mà gần đây mọi người bàn tán nhà anh.

Con trai lớn nhà anh, gần đây bắt đầu cưỡi xe đạp đi làm.

“Tuyết Giang, Tuyết Giang ơi…” Con trai lớn nhà họ Hứa, tên là Tuyết Giang.

Hứa Tuyết Giang tan làm vừa về đến thôn, chợt nghe thấy có người gọi mình, cậu phanh xe lại, quay đầu, thì thấy đó là cô Hai Vương, cô Hai Vương chính là tay nhiều chuyện lão luyện trong thôn. Thậm chí nhỡ nghe được chuyện gì mà chưa rõ ràng, thì tối đến có khỉ còn ngủ không yên luôn ấy.

Hứa Tuyết Giang: “Có chuyện gì vậy cô?”

Cô Hai Vương bước nhanh đến, nhẹ nhàng vuốt ve xe đạp của Hứa Tuyết Giang, ánh mắt ngập tràn mơ ước, nói: “Là xe đạp à?”

Tuyết Giang gật đầu: “Dạ.”

Cô Hai Vương gọi Hứa Tuyết Giang lại, mọi người cũng đều xông đến, ngay cả Đại đội trưởng cũng không ngoại lệ. Nhà anh cũng chưa có xe đạp, sao mà không hiếu kỳ được chứ?

Tính cách Tuyết Giang hơi hướng nội một chút, nên bị mọi người xúm lại nhìn như vậy, cảm thấy không thoải mái lắm. Bất quá, cậu vẫn cố gắng đứng đấy, không chạy mất dạng.

Đây cũng chính là lý do ba cậu kiên định nhường công việc lại cho cậu.

Nếu cậu không ra ngoài rèn luyện một chút, là không thể được.

“Xe này cũng không ít tiền đâu nhỉ?”

“Bên thôn mẹ tôi có người mua, nghe đâu là một trăm tám mươi đồng đấy, còn phải có một phiếu xe đạp nữa cơ.”

“Ôi trời đất ơi!” Có người kinh ngạc hô lên.

Đắt tiền đến vậy, khiến mọi người đều khiếp sợ.

Dân quê bọn họ, đừng nói là một năm, nhiều khi sống cả một đời, có nhà còn chưa chắc có được đến một trăm tám mươi đồng nữa ấy chứ. Ánh mắt mọi người nhìn về Hứa Tuyết Giang, lại càng nhiệt tình hơn nữa. Hứa Tuyết Giang rụt cổ, ước gì có cái lỗ để chui xuống trốn.

Hu hu hu, cậu muốn về nhà.

Từng ấy người cứ nhìn chằm chằm vào cậu, tóc gáy cậu cứ dựng hết cả lên.

“Con con con….”

“Anh Giang.” Giọng một bé trai vang lên, Tuyết Giang nhìn qua, mừng như gặp được cứu tinh: “Tiểu Lâm Tử!”

Cậu muốn bay đến bên người Tuyết Lâm ngay lập tức.

Hứa Tuyết Lâm mỉm cười, cậu bé trai nhỏ nhắn, sạch sẽ nhẹ nhàng. Người trong thôn nhìn cậu, không biết phải hình dung thế nào cho đúng. Nói là cậu có gương mặt chữ quốc hợp thời sao? Không phải! Vậy là mặt tiểu bạch kiểm sao? Cũng không phải.

(Chữ quốc là chữ này 国, gần như mặt chữ điền bên Việt Nam mình, thời này đàn ông kiểu mặt vuông góc cạnh là hợp thẩm mỹ đại chúng.

Còn mặt tiểu bạch kiểm: có thể hiểu là mặt thư sinh trắng trẻo).

Cậu nhóc này, làm người khác cảm thấy, rất khó mô tả.

Nếu miễn cưỡng, thì bọn họ có thể dùng một từ tương đối cao cấp để hình dung, đó chính là – có khí chất.

* Càfé: từ “khí chất” chỗ này: dịch ra nó vừa là có phong cách, có phong độ…nó bao hàm nhiều thứ. Mà tiếng Việt mình không có từ để thay thế chính xác từ này, nên mình giữ nguyên nhé. Nôm na có thể hiểu là “nhìn sang” nhưng không phải sang trong sang giàu, mà sang trong kiểu nhìn đặc biệt, nhìn nổi bật từ nhiều yếu tố như: nhìn thông minh, nhìn mặt nó sáng, nhìn phong thái nó lịch sự…. tổ hợp lại.

Còn nhỏ tuổi, đã có được phong thái này.

“Tiểu Lâm Tử đến rồi à? Con nhìn thấy xe anh Giang con mua chưa? Thế nào? Không tệ đúng không?”

Cô Hai Vương: “Chắc Tuyết Lâm thấy rồi, mấy ngày trước, Tuyết Lâm ngày nào cũng qua chơi mà. Sao chưa thấy được kia chứ?”

Tuyết Lâm mỉm cười gật đầu: “Dạ, thấy rồi ạ.”

Cậu nhìn Tuyết Giang, nói: “Anh Giang, em tìm anh có chút chuyện ạ.”

Tuyết Giang nhớ đến chuyện Tuyết Lâm nhờ mình, lập tức đáp: “À à đúng rồi, mấy chú mấy thím, con về trước nhé.”

Rồi cậu nói với Tuyết Lâm: “Em ngồi phía sau đi, anh chở em.”

Tuyết Lâm: “Dạ.”

Hai cậu thiếu niên một lớn một nhỏ, cứ như vậy đèo nhau đi rồi. Mọi người ở lại vẫn còn hâm mộ nói: “Ôi chao, dù cho không thể lái xe, nhưng nếu được ngồi đằng sau như vậy, cũng đáng giá lắm chứ.”

Lời này không sai, khiến tất cả mọi người đều động lòng, càng thêm mong đợi.

Mà đúng dịp, Hứa Kiến Nghĩa đang chuẩn bị mang quần áo bẩn ra cho vợ anh đang giặt ngoài bờ sông, thì thấy mọi người đang tụ tập ở ven đường, bàn tán nhà bọn họ. Từ xa, mọi người đã cất tiếng gọi: “Kiến Nghĩa à, nhà anh giàu có thật đấy, mua cả xe đạp luôn.”

“Phiếu xe đạp khó tìm lắm đúng không? Tôi nghe nói, có nhà kia vì phiếu xe đạp, phải dùng đến mười lăm cân phiếu lương thực để đổi đấy.”

“Ôi trời đất ơi!”

Hứa Kiến Nghĩa ngẫm nghĩ, mấy người này cả ngày đi đâu mà có thể hỏi thăm ra được lắm thứ như vậy chứ.

Dù vậy, anh vẫn đáp lại: “Xe này tôi mua không cần phiếu.”



Mọi người đều trợn tròn mắt.

Hứa Kiến Nghĩa nói tiếp: “Nhà tôi mua xe cũ thôi, không cần dùng phiếu.”

Đám người lập tức hiểu ra.

Cô Hai Vương vẫn rất khẳng định: “Nhưng chắc chắn là không rẻ đâu, nhà anh đúng là như này.” Rồi cô giơ ngón tay cái lên.

Hứa Kiến Nghĩa cười lắc đầu, nói: “Nào chứ. Cái xe này tôi mua là đồ hỏng, nên rẻ lắm. Không phải nhờ vào Tuyết Lâm sao! Thẳng bé thông minh lắm, ngồi học lỏm chỗ sửa xe đạp hai lần, đã học được. Xe nhà tôi, là thằng bé sửa lại đấy.”

“Mẹ tôi ơi!”

Chuyện này đúng như tiếng sấm, ầm một cái làm kinh ngạc tất cả mọi người, một đám không sao nói nên lời được. Chỉ biết, trợn mắt há hốc mồm mà thôi.

“Tiểu Lâm Tử lợi hại đến vậy sao…” Cô Hai Vương lắp bắp: “Sao mà, sao mà được đến thế chứ?”

Hứa Kiến Nghĩa: “Không phải thằng bé này từ nhỏ đã thông minh hơn người hay sao?”

Nói như vậy, mọi người đúng thật là đều gật đầu.

Dường như ngay lập tức, đều cảm thấy không có gì lạ cả. Đúng thật, nếu đột nhiên thông minh, mới làm người ta sững sờ. Nhưng cậu bé Tiểu Lâm Tử này, từ nhỏ đã thông minh rồi! Đầu óc linh hoạt, lại hay mày mò này nọ.

“Thằng bé mới nhìn mấy hồi, đã học được rồi sao?”

Thật khiến người ta không thể tin được.

Hứa Kiến Nghĩa: “Chắc được bảy tám phần, rồi về nhà mày mò ngẫm nghĩ thêm hai ngày nữa.”

“Mới hai ngày thôi!!!”

“Sao lại có đứa trẻ thông minh đến thế kia chứ…”

“Càng so sánh càng tức muốn chết chứ, xem con nhà người ta kia kìa…”

“Theo tôi, chắc nó học từ…”

“Thôi bớt đoán mò đi, nó đi đâu học, rồi ai dạy nó hả!”

Mọi người lại cười ầm lên.

Mà còn, có chút không cam tâm nữa.

Hứa Tuyết Lâm nhỏ như vậy, mà mới nhìn hai lần đã học được, bọn họ người lớn như này, không lẽ lại không? Để hôm nào, bọn họ cũng đến tiệm sửa xe học lỏm mới được. Nếu học được tay nghề sửa xe rồi, thì đó chính là tay nghề cực tốt đấy.

Đến khi tiệm sửa xe họ tuyển người, không phải bọn họ cũng vào ứng tuyển được rồi hay sao.

Nghĩ như vậy, nhiều người tự nhiên lại nhiệt huyết sôi trào lên.

Đại đội trưởng nhìn cả đám bọn họ lập lòe đôi mắt, lập tức gõ xuống: “Muốn làm gì thì cũng dùng cái đầu mà nghĩ một chút, nghĩ xem mình có năng lực này hay không. Thời gian nghỉ ngơi mấy người muốn làm gì thì làm, tôi mặc kệ. Nhưng mấy người dám làm chậm trễ công việc của Đại đội, thì đừng trách sao tôi không cho mấy người mặt mũi đấy.”

“Đại đội trưởng, anh yên tâm đi, không ảnh hưởng đến việc trong đội đâu.”

“Đúng đúng đúng, không ảnh hưởng đâu.”

Đại đội trưởng gật gật đầu, chắp tay sau lưng rời đi.

Anh không giống với đám không đầu óc kia, mấy người họ chỉ nhìn thấy là Tuyết Lâm học được! Nhưng lại không biết là, đầu óc của ai cũng giống như ai hay sao? Bây giờ anh chỉ suy nghĩ, không biết mua chiếc xe nát, là mất bao nhiêu tiền. Nếu không nhiều, hay là anh cũng… mua một chiếc?

Không có người đàn ông nào không muốn một chiếc xe thuộc về mình cả.

Nghĩ như vậy, Đại đội trưởng càng thêm phấn chấn tinh thần.

Chuyện này, anh phải cẩn thận hỏi Tiểu Lâm Tử mới được.

Ôi chao, sao mình lại không có đứa con giỏi giang như này kia chứ!

Hứa Lão Tam, có tài đức gì!

Hứa Lão Tam hắc hơi một cái, lại tiếp tục tưới vườn rau. Cuộc sống của anh, thật khổ quá mà!

Mà lúc này, Tuyết Giang và Tuyết Lâm đã vào trong sân, đám trẻ con thì vây quanh chỗ con ngựa gỗ. Dù đã qua nửa tháng, nhưng các bạn vẫn chưa hết nhiệt tình, vẫn còn rất yêu thích con ngựa gỗ nhỏ.

Bất quá nhóm bạn nhỏ vẫn có mưu kế lắm. Bọn cậu không có đem chuyện con ngựa gỗ loan truyền ra. Nếu nhiều bạn nhỏ khác biết chuyện, thì người đến chơi ngựa gỗ sẽ càng nhiều, cơ hội chơi của bọn cậu cũng càng ít.

Nên cho đến nay, dù đã qua một đoạn thời gian, nhưng cũng không có những người bạn nhỏ khác đến mượn chơi.

“Đào Tử ơi.”

Tiểu Đào Tử quay lại, ngoan ngoãn chào: “Anh, anh Giang ạ.”

Nhà Tuyết Giang không có con gái, đều là con trai cả, dưới cậu là hai đứa em trai. Nhìn cô bé em họ xa mềm mại nũng nịu, lập tức ngại ngùng khẩn trương: “Đào Tử ngoan.”

Rồi bắt đầu móc túi, móc hồi lâu, mới nói khẽ: “Anh quên mang theo kẹo rồi.”

Tuyết Lâm bật cười: “Trẻ con không cần ăn nhiều kẹo vậy đâu anh.”

Cậu đẩy đẩy Tuyết Giang, rồi nói với nhóm trẻ con: “Các em cũng vào đây.”

Tiểu Đào Tử mờ mịt gãi đầu, hỏi: “Sao lại gọi bọn mình nữa nhỉ?”

Nhưng vẫn lập tức nói: “Nhanh nhanh nhanh, anh gọi chúng ta theo thì nhất định là chuyện tốt đó.”

Anh cô bé, là người bình thường sao?

Mấy đứa trẻ vội vàng gật đầu, thùng thùng thùng chạy theo vào nhà. Cửa sau mở ra, Hứa Lão Tam nhìn sang thì thấy mấy đứa bé cùng nhau vào nhà anh, anh cau mày nghi ngờ, sau đó lập tức rón rén theo sau, định nhìn lén một chút, xem mấy đứa nhóc này muốn làm gì.

Mấy người bạn nhỏ vẫn không biết mình bị một con sói xám theo đuôi đâu.

Từng đứa từng đứa một, ngoan ngoãn vào nhà.

Mặc dù bọn cậu nghịch ngợm tinh ranh, nhưng trước mặt người lớn, vẫn là những đứa trẻ ngoan ngoãn lắm đấy.

Tuyết Lâm nhìn đám trẻ con đã tập hợp đông đủ, nói: “Con đỉa của các em, anh đã nhờ anh Giang đem đến hiệu thuốc.”

Đám trẻ con lập tức thẳng tắp sống lưng, ánh mắt lấp lánh.

Tuyết Giang đối diện với đám con nít, vẫn có hơi ngượng ngùng, cậu nói: “Hiệu thuốc thu mua con đỉa, là năm đồng một cân. Con đỉa các em đưa cho anh, là một lượng hai, được sáu hào tất cả.”

Cậu lấy tiền ra, nói: “Đây là tiền của các em!”

Đám trẻ con: “!!!!!”



Tiểu Đào Tử nuốt nước miếng một cái, cảm thấy kích động vô cùng.

Cô bé nhìn chằm chằm số tiền, hỏi: “Đây là… của bọn em ạ?”

Tiểu Hứa Lãng: “Đều là của chúng ta sao? Tất cả đều của chúng ta sao?”

Tuyết Giang như cầu cứu nhìn về phía Tuyết Lâm, cậu ta, không biết phải phản ứng thế nào với nhóm con nít cả.

Tuyết Lâm gật đầu: “Là của các em đấy.”

Cậu nói: “Vừa đủ các em sáu đứa, mỗi đứa một hào.”

Tiểu Đào Tử bụm ngực, bước đến gần anh mình, nói: “Nhanh lên, đỡ em đỡ em, em không chịu nổi kích thích thế này đâu.”

Tuyết Lâm nhìn bộ dạng nghịch ngợm của cô nhóc, đưa tay ra, định ôm cô nhóc lên giường đất. Cậu ra sức một chút, ặc… không thành công. Cậu lại hít một hơi, lại gắng sức một chút nữa, ôm em gái, đương nhiên là cậu ôm nổi rồi.

Nhưng ôm lên trên giường đất, có hơi quá sức một chút.

Tuyết Lâm thử hai lần liên tục đều không thành công.

Đám trẻ con im lặng nhìn cậu, Tiểu Hứa Lãng lại trực tiếp nói: “Anh Lâm, sao anh yếu quá vậy?”

Tuyết Lâm: “…”

“Đàn ông phải ăn nhiều cơm vào!” Tiểu Hứa Lãng nói tiếp: “Chị em còn ôm em lên giường đất được nữa đấy.”

Tuyết Lâm biện bạch cho mình: “Chị Cả em đã mười lăm tuổi rồi, chị Hai cũng mười hai, còn anh mới mười tuổi thôi.”

Do cậu còn nhỏ thôi!

“Nhưng chị Nhu cũng làm được mà! Chị ấy cũng ôm nổi đó.”

Nghe vậy, Tuyết Lâm cũng không đồng ý, cậu nói: “Chị anh khỏe như trâu, đó là người bình thường sao?”

Tiểu Hứa Lãng khẽ làu bàu: “Sao anh cứ có lý do thế? Rõ ràng là anh ôm không nổi.”

Tuyết Lâm: “…” Tức quá đi mất, bị thằng ranh này khinh thường.

Tuyết Giang thấy bọn cậu như vậy, không nhịn được cười, cậu đưa tay ôm Tiểu Đào Tử đặt lên giường, nói: “Tốt rồi.”

Tiểu Hứa Lãng: “Anh Giang, em cũng muốn lên giường nữa.”

Tuyết Giang nhìn sắc mặt của Tuyết Lâm, rồi ôm từng đứa từng đứa một lên giường đất, mọi người ngồi xếp bằng, đồng loạt nhìn chằm chằm sáu hào, đôi mắt sáng trưng.

Tuyết Giang nháy mắt với Tuyết Lâm một cái.

Tuyết Lâm cầm sáu hào lên, rồi nói: “Mỗi đứa một hào.”

Cậu chia cho từng bạn nhỏ: “Tiểu Lãng, đây là của em; Mậu Lâm, Hải Lãng… một hào cuối cùng là của Tiểu Đào Tử.”

Mấy đứa con nít cầm một hào trên tay, ánh mắt mơ màng.

Tiểu Đào Tử đưa tay đến gần anh họ, véo một cái, Mậu Lâm: “Á!!!”

Cậu trợn mắt: “Đào Tử, sao em véo anh vậy?”

Hứa Đào Đào nghiêm túc đáp: “Em muốn xem có phải là mơ hay không.”

Mậu Lâm: “Sao em không tự véo mình kìa! Hu hu hu, có ai làm anh họ mà đáng thương như tôi không.”

Cậu cầm một hào, suýt nữa hôn mê.

Cậu nói: “Anh có tiền, anh có tiền thật này! Nhiều tiền đó nha!!!”

Tiểu Đào Tử cũng cong môi, nắm chặt một hào của mình. Bọn họ thật sự không ngờ, thứ này lại kiếm được nhiều tiền đến vậy.

Tuyết Lâm mỉm cười, hỏi: “Các em có tiền rồi, định tiêu thế nào vậy?”

Nghe hỏi như thế, đám con nít lại ngây ra.

Nhiều tiền như vậy, mua được biết bao nhiêu là kẹo chứ.

Mậu Lâm nói: “Em muốn mua kẹo, em muốn mua bánh quy, em muốn mua…” Rồi cậu tiu nghỉu cúi đầu, thở ra một hơi, nói: “Nhưng trước tiên em phải đảm bảo được, số tiền này không bị mẹ em lừa đi đã.”

Phụt một tiếng, những người khác cũng cười lên.

Hải Phong, Hải Lãng nhìn nhau một cái, nói: “Bọn em sẽ đem tiền này giao cho mẹ, mẹ và bà nội đều rất khổ cực. Năm nay bọn em sẽ đi học, có thể tích góp tiền để chuẩn bị đi học.”

Mặc dù hai cậu cũng rất nghịch ngợm, nhưng cũng chịu áp lực lớn nhất trong nhóm bọn họ. Vì dù sao, nhà bọn cậu không giống nhà người khác. Hải Phong Hải Lãng vừa nói xong, hiện trường lập tức yên tĩnh lại.

Tiểu Đào Tử vân vê một hào của mình, cũng nghiêm túc nói: “Vậy em cũng giao cho mẹ, em cũng phải đi học.”

Cô bé rất đắc ý: “Anh em rất thông minh, nên em nhất định cũng thông minh, sẽ học thật giỏi, em muốn đọc rất nhiều sách, nên sẽ phải tốn rất nhiều tiền. Cho nên em sẽ giao tiền cho mẹ.”

Tiểu Hạ Gia yên lặng nghe Tiểu Đào Tử nói xong, suy nghĩ một chút, cũng khẽ nói: “Em cũng đưa cho mẹ em.”

Cậu quá nhỏ, không biết có đi học được không.

Nhìn mấy người bạn nhỏ của mình đều đem kho bạc nộp lên, Tiểu Hứa Lãng gãi đầu một cái, nói: “Vậy…Vậy em cũng giao cho mẹ.”

Mậu Lâm không thể tin được mà nhìn nhóm bạn của mình, không ngờ bọn họ lại đem tiền giao nộp hết như vậy.

Cậu tủi thân vô cùng: “Sao các cậu lại như vậy chứ! Như vậy chỉ còn mỗi mình mình. Sau này chỉ mỗi mình có tiền, các cậu sẽ không buồn khổ không ghen tỵ sao?”

Nhóm bọn cậu, chẳng lẽ nhất định chỉ mình cậu có kho bạc thôi sao?

“Sao các cậu lại ngốc vậy chứ?”

Tiểu Đào Tử nhìn anh họ của mình, hỏi lại: “Anh họ à, sao anh ngây thơ vậy hả?”

Lòng tốt lại bị em họ nói thành “ngây thơ”, cậu ngây ra nhìn cô bé, vô cùng không hiểu: “Em nói xem, anh ngây thơ chỗ nào? Anh nói không đúng sao?”

Tiểu Đào Tử bưng má, đôi mắt to tròn: “Cô sẽ không để anh tự giữ tiền đâu.”

Cô nhóc vạch ngón tay: “Anh xem, trừ ăn Tết ra, thì một xu cô cũng không cho anh mà.”

Cô bé lại chỉ vào tiền, nói: “Nhưng đây đến những một hào! Một hào là nhiều như nào chứ, cô sẽ không để anh tự giữ đâu.”

Hứa Lão Tam nghe lén ngoài cửa cũng yên lặng gật đầu, em gái ngốc nhà anh bản thân còn không có bao nhiêu tiền nữa là. Đừng thấy nhà bọn họ trãi qua không tệ, nhưng mẹ chồng còn đó, thì tiền chẳng thể nào trong tay em gái anh được.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cả Nhà Đều Là Dân Xuyên Không, Mỗi Tôi Dân Bản Xứ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook