Cả Nhà Thái Phó Xuyên Không Đến Hiện Đại

Chương 17: Mua Di Động

Đồ Mi Phu Nhân

05/11/2022

Khâu Thành Cảnh là tinh anh trong bộ đội, lại là người phương bắc, thân cao chừng 1m9, còn có một thân cơ bắp, anh cũng biết vừa rồi mình đã dọa người ta hoảng sợ, vội vàng tự giới thiệu: “Ta gọi là Khâu Thành Cảnh, là nhân viên của bộ ngoại giao, phụ trách hội đấu giá lần này.”

Chỗ quản lý người xuyên việt ở bên ngoài đều tự giới thiệu mình là nhân viên của bộ ngoại giao, chức vụ ở bên ngoài cũng là một nhân viên bình thường làm việc ở cơ quan, chỉ có một ít nhân tài biết mới được nhiệm vụ chân chính của chỗ quản lý.

Người nhà họ Cảnh đối với cuộc sống ở thời hiện đại vẫn còn rất ngây thơ, chỗ quản lý không yên tâm hiện tại để cho bọn họ tự giao tiếp cùng người hiện đại, cho nên lần bán đấu giá này đã để cho Khâu Thành Cảnh làm người phụ trách mọi chuyện.

Đến nỗi vì sao là Khâu Thành Cảnh mà không phải Đái Lộ, bởi vì Đái Lộ là một cô gái rất cẩn thận, cô ấy càng thích hợp ở lại Cảnh Phủ để trấn an, chiếu cố cảm xúc của người nhà họ Cảnh.

Vừa nghe nói là người phụ trách của hội đấu giá lần này, thái độ của Lâm Nghiệp lập tức trở nên nhiệt tình: “Xin hỏi ngươi có chuyện gì?”

Nghe Lâm Nghiệp hỏi, thần sắc của Khâu Thành Cảnh có chút mất tự nhiên nói: “Là như thế này, chủ nhân của đống vật phẩm lần này đã gặp phải một chút chuyện, có nhu cầu cấp bách cần phải dùng tiền, không đợi được đến khi kết thúc đấu giá hội mới lấy tiền, cho nên chúng ta hy vọng bên chỗ các ngươi có thể tạm ứng một bộ phận tiền của vật phẩm được đem ra bán đấu giá.”

Yêu cầu này tuyệt đối là không phù hợp với lưu trình, nhưng công ty địa ốc bên kia đang rất vội vã muốn lấy tiền để sử dụng.

Một khoản tiền hơn tám trăm triệu, đối với những công ty khác mà nói đó đều là một số lượng không nhỏ, hạng mục xây dựng trung tâm thương mại của công ty địa ốc bên kia đã không thể thực hiện, đang yêu cầu dùng tiền để đi quay vòng vốn cho những hạng mục khác, cho nên bọn họ bị thúc giục có chút gấp.

Vốn dĩ công ty địa ốc đã ra giá thấp để bán lại cho quốc gia, chỉ dựa theo lãi suất của ngân hàng, lợi tức một ngày của tám trăm triệu cũng không phải ít, việc trì hoãn này không chỉ là thời gian, còn là một bó lớn tiền mặt.

Yêu cầu tạm ứng tiền cho vật phẩm bán đấu là tiền lệ từ xưa đến nay chưa bao giờ có, trong lòng Lâm Nghiệp không muốn đáp ứng, rồi lại lo lắng đắc tội với người của bộ ngoại giao, về sau người ta sẽ không đem đồ vật đưa đến nhà đấu giá của ông ta bán.

Cuộc mua bán lần trước không tính là lớn, tiền dịch vụ mà nhà đấu giá nhận được cũng không nhiều lắm, bảo bối của lần này lại tràn đầy một nửa nhà kho, dựa theo giá thị trường, sau khi kết thúc hội giám bảo, tiền dịch vụ thuộc về nhà đấu giá có thể lên đến chín con số, điều này đã làm cho Lâm Nghiệp rất là bối rối.

Thấy Lâm Nghiệp lộ vẻ do dự, Khâu Thành Cảnh đã ném ra một mồi câu: “Số tiền mà chúng ta muốn tạm ứng cũng không nhiều lắm, chỉ cần một trăm triệu, chủ nhân của vật phẩm đấu giá cũng nguyện ý tăng thêm 1% tiền dịch vụ.”

Tăng thêm 1% tiền dịch vụ là thỏa thuận mà trước khi Khâu Thành Cảnh tới đây đã thương lượng cùng người nhà họ Cảnh, trong lòng người nhà họ Cảnh đã dự toán tiền dịch vụ nằm trong vòng 5%, bên chỗ Lâm Nghiệp bình thường chỉ thu 3% tiền dịch vụ, nếu tăng thêm 1% thì tiền dịch vụ cũng mới có 4%, cái dự toán này vẫn ở trong phạm vi mà người nhà họ Cảnh có thể tiếp thu.

Lâm Nghiệp làm nhà đấu giá đã lâu, chỉ cần nhìn quyển sách mà nhân viên ghi chép về nhóm vật phẩm, ông ta đã có thể tính ra số tiền sau khi bán đấu giá thành công, ông ta mơ hồ tính tính, số tiền kiếm được sau khi kết thúc hội đấu giá lần này có thể lên đến mấy trăm triệu, tăng thêm 1% tiền dịch vụ có nghĩa là ông ta có thể kiếm thêm mấy ngàn vạn, việc này thực mê người, làm người ta không nhịn được mà cắn câu.



Cẩn thận ngẫm lại, trước tiên tạm ứng một trăm triệu tiền bán vật phẩm trong hội bán đấu, tuy rằng số tiền này cũng không ít, nhưng Lâm Nghiệp biết chính mình có thể lấy ra, dưới sự dụ hoặc có thể thêm vào ngàn vạn tiền dịch vụ, ông ta chỉ suy xét vài phút liền đáp ứng.

Lâm Nghiệp xin số tài khoản ngân hàng của Khâu Thành Cảnh, ông ta hứa hẹn đợi lát nữa sẽ kêu phòng tài vụ chuyển khoản.

Hoàn thành nhiệm vụ, Khâu Thành Cảnh vội vàng lái xe trở lại Cảnh phủ, muốn đem tin tức tốt này nói cho nhóm người xuyên việt.

Có một trăm triệu này, Cảnh An Hoằng bọn họ chẳng những có thể bù vào số tiền còn thiếu khi mua lại mảnh đất, mà còn có thể dư lại 4000 vạn.

Hơn nữa số tiền này không phải là tất cả, chờ sau khi hội đấu giá kết thúc, cho dù đã khấu trừ tiền dịch vụ cùng 20% tiền thuế, người nhà họ Cảnh cũng còn dư lại một số tiền rất lớn.

Khâu Thành Cảnh vừa mới lái xe đi được nửa đường, Quách Chính Thanh đã gọi điện thoại tới.

Ở trong điện thoại Quách Chính Thanh kêu Khâu Thành Cảnh quay trở về đơn vị một chuyến, quốc gia đã nhận được tiền, ngân hàng bên kia có hiệu suất rất nhanh, số tiền một trăm triệu mà Lâm Nghiệp tạm ứng đã được chuyển đến.

Khấu trừ 5700 vạn cho công ty địa ốc, tiền dư lại đều chuyển vào tài khoản ngân hàng trên danh nghĩa của Cảnh An Hoằng.

Không sai, chính là tài khoản ngân hàng của Cảnh An Hoằng.

Lúc người nhà họ Cảnh còn ở trong bệnh viện, chỗ quản lý đã giúp bọn họ làm hộ khẩu cùng căn cước công dân, nói đến cũng là trùng hợp, căn cước công dân của người nhà họ Cảnh vừa mới làm xong hôm qua, Quách Chính Thanh cũng mới kêu người làm xong thẻ ngân hàng cho Cảnh An Hoằng.

Hôm qua hơn bảy trăm triệu, tuy rằng cuối cùng cũng chuyển vào tài khoản của công ty địa ốc, nhưng để về sau dễ kiểm toán, vẫn phải đi một vòng từ thẻ ngân hàng của Cảnh An Hoằng.

Quách Chính Thanh kêu Khâu Thành Cảnh trong lúc trở về tiện đường ghé qua chỗ quản lý, là vì muốn anh ta đem căn cước công dân, sổ hộ khẩu cùng thẻ ngân hàng đem về cho người nhà họ Cảnh.

Nếu người nhà họ Cảnh muốn có cuộc sống thoải mái dễ chịu ở thời hiện đại, thì bọn họ cũng có nhu cầu cấp bách muốn có một số tiền để phòng thân.

Khâu Thành Cảnh mang số tiền này về tới, cũng không khoa trương chút nào, quả thực đã giúp người nhà họ Cảnh giải quyết được những việc khẩn cấp.



Hiện giờ trong tay người nhà họ Cảnh đang cầm một bó lớn vàng bạc cùng trang sức, nhưng tiền để mua một cọng hành cũng không có.

Hiện tại thời tiết rất nóng, ngày thường Cảnh gia ăn dùng đều là rau xanh mới mẻ, đều là mua trong ngày, dùng trong ngày, cho dù sau khi đã sử dụng hết cho những việc khẩn cấp thì cũng sẽ dư lại một ít, nhưng người nhà họ Cảnh lại trì hoãn thêm mấy ngày ở trong bệnh viện, trừ chân giò hun khói cùng thịt khô ở bên ngoài, dư lại thịt cùng các loại nguyên liệu nấu ăn đều đã thối rữa và biến chất không thể dùng được, các loại rau xanh cũng đã héo úa không thể bỏ vào miệng.

Hôm qua Triệu Hoa Lan cùng Cảnh Tình đã bóp mũi dọn dẹp đống thịt hư thối cùng rau xanh héo úa ở trong phòng bếp, còn làm phiền Đái Lộ giúp bọn họ ném ra ngoài.

Sáng nay sau khi bên chỗ quản lý cùng nhà đấu giá đã vận chuyển các đồ vật đi, người nhà họ Cảnh còn lo lắng bên nhà đấu giá sẽ không chịu tạm ứng trước tiền bán vật phẩm, vì thế mọi người vẫn luôn lo lắng sốt ruột, không nghĩ tới trong thế giới này còn có người dễ nói chuyện đến như vậy.

Sau khi Khâu Thành Cảnh trở về, đã đem căn cước công dân, sổ hộ khẩu để chứng minh thân phận phân cho năm người của Cảnh gia, thẻ ngân hàng thì trực tiếp đưa cho Cảnh An Hoằng.

Ở chung với người xuyên việt nhiều ngày như vậy, Khâu Thành Cảnh cùng Đái Lộ đã biết rất rõ về Cảnh gia, Cảnh An Hoằng là người có tiếng nói nhất, sau khi đưa thẻ ngân hàng cho ông ấy, tiền ở bên trong sẽ do ông ấy an bài, bọn họ sẽ không nhúng tay vào chuyện của nhà người ta.

Cảnh Lâm nhìn tấm thẻ hơi mỏng trên tay cha, tò mò hỏi: “Có tấm thẻ này chúng ta đã có thể mua được đồ vật?”

Lúc đối mặt với người xuyên việt, cho dù là Cảnh Lâm nhỏ tuổi nhất, Khâu Thành Cảnh đều lấy ra thái độ hỏi gì đáp nấy, anh ta gật đầu nói: “Đúng vậy, nơi này có 4300 vạn, cũng đủ cho các ngươi xài một thời gian.”

Đối với người thường, số tiền hơn 4000 vạn tuyệt đối có thể sống thoải mái dễ chịu cả đời, nhưng Khâu Thành Cảnh nghĩ đến chuyện trước kia người nhà họ Cảnh là một gia đình giàu có, sau khi xuyên đến hiện đại, nói không chừng còn cần tiêu tốn một số tiền lớn mới có thể quen thuộc với hoàn cảnh mới, cho nên anh ta đã dùng một cách nói tương đối không mạo hiểm để trả lời người xuyên việt.

Sợ người nhà họ Cảnh luống cuống, Khâu Thành Cảnh cùng Đái Lộ còn cẩn thận giải thích cách dùng thẻ ngân hàng cho bọn họ.

“Cầm thẻ ngân hàng này có thể đi đến ngân hàng để lấy tiền mặt, cũng có thể mua sắm ở trên mạng bằng di động……”

Nghe được danh từ quen thuộc, Cảnh Lâm kích động đến giơ tay lên: “Di động! Di động! Cha, hiện tại chúng ta đã có tiền, cha có thể mua cho con một cái di động hay không.”

Đối với đứa con trai duy nhất này, người nhà họ Cảnh vẫn luôn nuông chiều, nghe thấy con trai muốn mua di động, Cảnh An Hoằng không hề nghĩ ngợi liền đáp ứng.

Nhưng sau khi đã đáp ứng, Cảnh An Hoằng mới nhìn thấy con gái đang nhu thuận đứng ở một bên, ông lập tức có chút ngượng ngùng hỏi Đái Lộ: “Xin hỏi cô Đái, cái di động này có giá tiền là bao nhiêu, số tiền trong tay chúng ta có đủ mua hai cái hay không.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Cả Nhà Thái Phó Xuyên Không Đến Hiện Đại

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook