Cả Nước Đều Bảo Chồng Nhỏ Của Tôi Bị Điên

Chương 111

Xin thề là không ngược!!!

20/12/2022

Sầm Thuỷ đã nhấc nửa người lên khỏi ghế, trực tiếp ngồi phịch xuống, đặt túi cạnh mình. Bà nhìn chằm chằm người đàn ông.

"Vậy bác Điền đã có cháu chưa? Nếu chưa thì sao bác không thử trước nhỉ? Năm sau được lên chức cụ luôn.”

"Cô Thuỷ đừng cáu." Người đàn ông tên Điền tiếp tục nói. "Tôi đây người nhà quê, nghĩ gì nói đó. Mọi người đừng có chấp nhặt với tôi làm gì. Còn không phải là tôi nghĩ cho mọi người sao? Dân gian bảo rồi, mang thai chín tháng mười ngày, sinh hạ đầy đủ thì không sao. Là mẹ tròn con vuông. Nhưng mẹ chết, con còn là con khắc mẹ. Mẹ còn, con mất là mẹ khắc con. Không chừng..."

"Nếu biết mình nghĩ gì nói đó thì không phải nên bớt nói lại sao?" Sầm Thuỷ đập tay cái rầm lên bàn. "Đầu tháng đầu năm bác ra đây rủa ai? Hay là phép tắc gia đình danh gia vọng tộc dạy bác như thế?"

Trưởng họ cứng người đứng đó, lúng túng không thôi. Ông nhìn tới Tần Chung đang đứng một bên xỏ tay túi áo, nhưng mày thì nhăn chặt.

"Cô Thuỷ, cô cũng đâu có vừa." Người đàn ông tên Điền đáp. "Nhà thờ tổ là nơi linh nghiêm, cô to tiếng quát nạt, nhỡ các cụ trách phạt thì sao? Còn có, phận đàn bà thì ở dưới bếp nấu nướng, nhà giàu thì cũng chẳng thoát được. Chú Chung luôn nhịn cô, đấy là do nó đi ở rể. Còn ở cái đất của nhà họ Tần chúng tôi, cô là cái đinh gì?"

"Bác..."

"Tần Hà Vũ." Tần Chung lên tiếng. "Con đưa mẹ với Chu Sinh về nhà ông nội trước đi. Để ba nói chuyện với hai bác."

Người đàn ông tên Điền nhếch mép cười. Mà Sầm Thuỷ thì quay phắt đầu liếc chồng mình, bà cầm lấy túi xách, nện giày cao gót đi thẳng vào trong xe. Tần Hà Vũ chào trưởng họ với người đàn ông rồi mới rời đi.

Lúc chiếc xe khởi động, đi ra khỏi cổng nhà thờ tổ, Tần Chung cởi áo khoác ngoài, nhìn trưởng họ.

"Anh Nam, anh xuống bếp lấy giúp em hoa quả lên đây nhé? Em bổ ít mời bác Điền."

Người đàn ông tên Điền thấy Tần Chung hạ giọng lại tự mình ngỏ ý muốn bổ trái cây thì đắc ý không thôi. Trưởng họ cũng lúng túng. Ông sợ mình mang con dao gọt trái cây lên thì sẽ xảy ra án mạng mất.

"Thôi, để tôi đi bổ cho."

"Vậy anh kêu con trai bác Điền đi cùng đi. Tuổi cao mắt yếu, nhỡ gọt vào tay thì không hay đâu."



"Được, được." Trưởng họ gật gật đầu.

Ông ấy với đứa con trai lớn của người đàn ông tên Điền tiến vào trong bếp. Thấy thằng nhỏ một bên mặt hơi sưng, liền hỏi.

"Thằng bố mày lại uống rượu vào đấy à?"

"Tối qua có ăn uống bên nhà ông Lý ạ." Đứa con trai thấp giọng đáp.

"Lên nhà, chỗ hộc tủ cạnh bàn thờ có một hũ cao. Lấy bôi vào mặt đi. Tết nhất mà cái mặt sưng vù thế kia thì còn ra cái dáng gì."

Lúc bổ xong dĩa trái cây, trưởng họ bưng ra thì không thấy Tần Chung đâu cả. Chỉ thấy người đàn ông tên Điền nằm trên đất, mặt mũi cũng bị đánh sưng như đầu heo đã ngất xỉu.

"Đáng đời mày lắm." Trưởng họ đỡ người dậy, vung tay tát một cái cho bõ tức.

Người đàn ông bị đau liền lờ mờ tỉnh lại, doạ cho trưởng họ hết hồn. Cuối cùng đành mang người vào trong sơ cứu vết thương trước.

...******************...

Tần Chung không nhanh không chậm đã trở về. Ông chỉ mặc chiếc áo len cao cổ đắt tiền, lòng vòng quanh mấy khu nhà của người họ Tần. Vài người nhận ra thì chào hỏi nhau, khách sáo vài câu rồi tạm biệt.

Tần Hà Vũ đứng đợi ở cửa, thấy ba đã về liền quay người vào trong nhà.

Tần Chung thấy người đi vào, đóng cổng xong mới đi vào nhà.

Phòng khách một nhà bốn người đầy đủ. Tần Chung móc áo lên giá treo, lại chậm rãi lấy ra điện thoại đưa cho Sầm Thuỷ.



"Tôi không xem." Sầm Thuỷ nạt.

"Xem đi mà. Vui lắm." Tần Chung ngồi xuống ghế bên cạnh, xoa xoa lưng vợ.

Sầm Thuỷ liếc mắt sang. Phải mất một lúc bà mới nhận ra người trong ảnh. Tần Hà Vũ rướn người nhìn điện thoại, nghi ngờ nhìn ba của mình.

"Ba đánh ông ta à?"

"Cho chừa miệng thối." Tần Chung cười nhạt. "Nốt năm nay thôi. Năm sau chúng ta không cần về đây nữa. Nhà này ba sẽ bán đi."

Trưởng họ đã có ý về việc cho ông rời họ, Tần Chung cảm thấy bản thân cũng chẳng còn gì luyến tiếc cả.

Đúng là con người cần có cội có nguồn. Nhưng cội nguồn trở thành cái gông xiềng xích thì ai nguyện ý trở lại chứ?

"Ông đừng để ý mấy từ ở rể." Sầm Thuỷ canh cánh trong lòng, vẫn là nói ra.

"Tôi không có. Tôi chỉ là tức giận, họ thế mà dám nói con cháu tôi như thế. Mấy năm nay họ làm cực khổ tôi, cực khổ bà nhiều rồi. Chu Sinh không đáng bị đối xử như thế."

Năm xưa họ cưới nhau, một bên nhà giàu kinh thương, một bên thế gia vọng tộc. Nhà họ Tần ngoài mặt niềm nở, bên trong lại dè bỉu họ Sầm thô tục chỉ biết kiếm tiền. Tần Chung làm người trong họ, sao có thể không hiểu.

Ông còn nhớ ánh mắt kinh hoàng của cha mình khi ông nói mình muốn đi ở rể. Ánh mắt đó, ông không bao giờ quên, cũng không bao giờ cảm thấy áy náy.

Người gả đi chính là người ngoài. Tần Chung hy vọng họ Tần hiểu đạo lý này, nhưng họ lại tìm cách năm lần bảy lượt hút máu nhà bọn họ. Nếu không phải Tần Hà Vũ còn cần họ hàng phía sau lúc thành hôn, ông đã không nhẫn nhịn nhiều như thế.

******************

Lời tác giả: Được qủa ba chồng mát lòng mát dạ ghê...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cả Nước Đều Bảo Chồng Nhỏ Của Tôi Bị Điên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook