Cả Nước Đều Bảo Chồng Nhỏ Của Tôi Bị Điên
Chương 112
Xin thề là không ngược!!!
20/12/2022
Người đàn ông tên Điền sau khi được sơ cứu xong cái mặt, sao có thể nhịn được cái đau này. Nhưng ông ta không dám tới chỗ nhà Tần Chung. Mặt ông ta
còn chưa bớt sưng đâu.
Cuối cùng ông vác cái mặt sưng tới chỗ mấy trưởng lão kể tội, dự định ngày mai ăn họ phải làm Tần Chung mất mặt.
"Năm nay nhà thờ họ còn cần phải tu sửa." Người đàn ông tên Điền thì thầm với người đàn ông tóc bạc trắng cạnh mình. "Thằng Chung nhiều tiền, mọi người mượn dịp này phạt nó thật nặng lấy tiền tu sửa. Nhất tiễn hai con nhạn, cho nó biết, cái gì gọi là gia quy. Nó dù ở rể cũng là họ Tần."
Mấy ông lão tóc bạc phơ rít một hơi thuốc lào, gật gật gù gù nhưng không nói gì cả.
Cứ thế bọn họ đạt thành hiệp nghị.
Tần Chung sao có thể không biết. Sáng hôm ăn họ, ông kêu Tần Hà Vũ đi cùng với mình, còn Sầm Thuỷ và Chu Sinh ở nhà.
Ăn họ của họ Tần rất lớn, dễ phải có đến trăm người, nam nữ đủ cả. Mấy người già ngồi trên sạp, trên ghế trò chuyện với nhau. Trưởng họ cũng ngồi ở một cái ghế dựa, xung quanh là mấy trưởng lão trong họ.
"Thằng Chung tới rồi, phải không?" Một người lớn tuổi thấy bóng bọn họ nhác vào trong nhà tổ liền hô lên.
"Dạ, con tới rồi." Tần Chung chẳng chậm bước chân, tiến vào bên trong.
"Đến rồi thì tốt. Ngồi đi, lát ăn cơm xong, tao nói với mày ít chuyện." Ông ấy gật gật đầu, mấy nếp nhăn trên mặt xô cả vào nhau.
"Vừa hay con cũng có ít chuyện để nói với mọi người." Tần Chung nói, rồi đưa mắt nhìn người đàn ông tên Điền mặt sưng như đầu heo góc phòng.
Bữa cơm họ là lúc ồn ào nhất. Mấy đứa bé loắt choắt gào khóc ầm lên đòi ăn này ăn kia. Mấy người phụ nữ tất bật đứng lên ngồi xuống kiếm đồ ăn rồi lại sắp bát đũa cho người đến muộn. Ăn từ lúc trưa cho đến hai, ba giờ chiều mới xem như yên ắng lại.
Những người bối phận cao ngồi trong nhà thờ tổ, không khí nghiêm trang. Ba cái ấm trà cứ đổ đầy rồi lại rót ra không biết bao nhiêu lần.
"Thằng Điền đâu?" Một người lớn tuổi lên tiếng.
"Con đây ông ơi." Người đàn ông tên Điền lúc này mới đứng lên đi lại.
"Này là chuyện tao muốn nói với mày." Ông lão chậm rãi nói. "Hôm qua..."
"Khoan đã." Tần Chung lên tiếng ngắt ngang. "Để con nói trước đi. Đợi xử xong cái chuyện loằng ngoằng này, bao giờ mới xong."
Mấy ông lão đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng gật gật đầu đáp ứng. Trưởng họ ngồi phía trên cũng đưa ánh mắt lo lắng tới chỗ hai cha con bọn họ.
"Tôi muốn rời họ. Là kiểu, từ nay về sau, không còn dính dáng gì tới họ Tần nữa."
Lời này thực sự khiến mấy người trong nhà họ ngạc nhiên. Ai nấy đưa mắt nhìn Tần Chung như người thần kinh.
"Không cần phải ngạc nhiên như vậy đâu." Tần Chung nhấp ngụm nước trà. "Mấy năm nay, tôi ở ngoài lăn lộn, tiền phúng viếng cho nhà họ Tần cũng không ít. Cha tôi mất mấy năm rồi, xem như là hết họ hết hàng."
"Mày đây là muốn chối cội bỏ nguồn à?" Một ông lão hô lên tức giận. "Dòng máu trong người mày, là nhà họ Tần. Có chết cũng là nhà họ Tần."
"Tôi biết. Vậy nên sau khi tôi rời họ, người cần giúp, phải lý đúng tình, tôi vẫn giúp. Nhưng mấy cái như đóng tiền đinh, tiền tu sửa họ rồi mấy khoản khác, thôi bỏ."
"Thằng bất hiếu này!!!"
Nhà thờ tổ náo loạn cả lên, mấy ông cụ ho sù sụ như thể phút sau thôi liền ho ra máu. Mấy người trung niên cũng nhíu mày nhìn Tần Chung.
"Chú Chung đừng có làm loạn. Có gì bất mãn thì nói với mọi người, mọi người giúp chú. Chứ chú rời họ, người ngoài nhìn vào họ mình, còn ra thể thống gì?"
"Phải đấy. Bỏ họ không phải việc nhỏ. Chú làm thế, thằng Vũ, rồi đời con, đời cháu thằng Vũ thì sao?"
"Năm xưa tôi là đi ở rể, thằng Vũ, đáng ra họ Sầm mới đúng." Tần Chung để ngoài tai mấy lời này. "Nếu không phải là bác Tài ở cơ quan chỉnh, làm gì cho chuyện nó được cái họ Tần."
"Con theo họ cha, đó là chuyện đương nhiên. Làm gì có cái chuyện đi ở rể mà con phải theo họ mẹ." Một người trung niên hô lên.
"Tóm lại là ý tôi đã quyết. Việc rời này, tôi là tới báo cho các ông, các bác biết. Nhà của cha, tôi định bán. Mọi người nếu lo người ngoài mua đất họ, thì vung tiền qua mua. Sau này, tôi sẽ không về ăn họ. Việc nội bộ họ, tôi cũng không quản nữa. Việc của tôi, cũng không cần họ quản."
"Bọn tao chưa đồng ý, ai cho mày rời họ?!" Có ông lão đứng hẳn lên.
Ông đã già, trong tay là cây batoong, run lẩy bẩy chỉ vào Tần Chung.
"Cái họ này, việc đi hay ở, do bọn tao quyết. Thằng cha mày nhu nhược, nên mới nuôi ra cái loại vô phép tắc như mày. Anh như cha. Trưởng họ, chú nói đi. Chú là anh họ nó, phải dạy cho nó biết. Nhà họ Tần, không phải nó muốn nói như nào thì nói."
Trưởng họ đặt ly trà của mình xuống. Ông không nhìn Tần Chung, chỉ là đưa mắt nhìn ông lão đang run lẩy bẩy vì tuổi già.
"Tôi quyết định để chú Chung đi. Chú ấy đi ở rể, là người ngoài."
"Trưởng họ!"
Lại tiếp tục náo loạn. Tiếng cãi nhau ỏm tỏi, mà chủ yếu là Tần Chung cùng trưởng họ kiên quyết ý định của mình. Rời họ, chính là rời họ.
"Có phải mày đánh tao nên chột dạ muốn rời họ đúng không?" Người đàn ông tên Điền hô lên, muốn nắm cổ áo Tần Chung nhưng bị Tần Hà Vũ bắt được.
Thanh niên trai tráng khoẻ mạnh, người đã qua tuổi xế chiều như ông ta sao so được. Cổ tay đều bị nắm đến đau.
"Nói đến việc anh Điền, anh là nguyên nhân chính khiến tôi muốn rời họ đấy." Tần Chung cười cười nói.
Cuối cùng ông vác cái mặt sưng tới chỗ mấy trưởng lão kể tội, dự định ngày mai ăn họ phải làm Tần Chung mất mặt.
"Năm nay nhà thờ họ còn cần phải tu sửa." Người đàn ông tên Điền thì thầm với người đàn ông tóc bạc trắng cạnh mình. "Thằng Chung nhiều tiền, mọi người mượn dịp này phạt nó thật nặng lấy tiền tu sửa. Nhất tiễn hai con nhạn, cho nó biết, cái gì gọi là gia quy. Nó dù ở rể cũng là họ Tần."
Mấy ông lão tóc bạc phơ rít một hơi thuốc lào, gật gật gù gù nhưng không nói gì cả.
Cứ thế bọn họ đạt thành hiệp nghị.
Tần Chung sao có thể không biết. Sáng hôm ăn họ, ông kêu Tần Hà Vũ đi cùng với mình, còn Sầm Thuỷ và Chu Sinh ở nhà.
Ăn họ của họ Tần rất lớn, dễ phải có đến trăm người, nam nữ đủ cả. Mấy người già ngồi trên sạp, trên ghế trò chuyện với nhau. Trưởng họ cũng ngồi ở một cái ghế dựa, xung quanh là mấy trưởng lão trong họ.
"Thằng Chung tới rồi, phải không?" Một người lớn tuổi thấy bóng bọn họ nhác vào trong nhà tổ liền hô lên.
"Dạ, con tới rồi." Tần Chung chẳng chậm bước chân, tiến vào bên trong.
"Đến rồi thì tốt. Ngồi đi, lát ăn cơm xong, tao nói với mày ít chuyện." Ông ấy gật gật đầu, mấy nếp nhăn trên mặt xô cả vào nhau.
"Vừa hay con cũng có ít chuyện để nói với mọi người." Tần Chung nói, rồi đưa mắt nhìn người đàn ông tên Điền mặt sưng như đầu heo góc phòng.
Bữa cơm họ là lúc ồn ào nhất. Mấy đứa bé loắt choắt gào khóc ầm lên đòi ăn này ăn kia. Mấy người phụ nữ tất bật đứng lên ngồi xuống kiếm đồ ăn rồi lại sắp bát đũa cho người đến muộn. Ăn từ lúc trưa cho đến hai, ba giờ chiều mới xem như yên ắng lại.
Những người bối phận cao ngồi trong nhà thờ tổ, không khí nghiêm trang. Ba cái ấm trà cứ đổ đầy rồi lại rót ra không biết bao nhiêu lần.
"Thằng Điền đâu?" Một người lớn tuổi lên tiếng.
"Con đây ông ơi." Người đàn ông tên Điền lúc này mới đứng lên đi lại.
"Này là chuyện tao muốn nói với mày." Ông lão chậm rãi nói. "Hôm qua..."
"Khoan đã." Tần Chung lên tiếng ngắt ngang. "Để con nói trước đi. Đợi xử xong cái chuyện loằng ngoằng này, bao giờ mới xong."
Mấy ông lão đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng gật gật đầu đáp ứng. Trưởng họ ngồi phía trên cũng đưa ánh mắt lo lắng tới chỗ hai cha con bọn họ.
"Tôi muốn rời họ. Là kiểu, từ nay về sau, không còn dính dáng gì tới họ Tần nữa."
Lời này thực sự khiến mấy người trong nhà họ ngạc nhiên. Ai nấy đưa mắt nhìn Tần Chung như người thần kinh.
"Không cần phải ngạc nhiên như vậy đâu." Tần Chung nhấp ngụm nước trà. "Mấy năm nay, tôi ở ngoài lăn lộn, tiền phúng viếng cho nhà họ Tần cũng không ít. Cha tôi mất mấy năm rồi, xem như là hết họ hết hàng."
"Mày đây là muốn chối cội bỏ nguồn à?" Một ông lão hô lên tức giận. "Dòng máu trong người mày, là nhà họ Tần. Có chết cũng là nhà họ Tần."
"Tôi biết. Vậy nên sau khi tôi rời họ, người cần giúp, phải lý đúng tình, tôi vẫn giúp. Nhưng mấy cái như đóng tiền đinh, tiền tu sửa họ rồi mấy khoản khác, thôi bỏ."
"Thằng bất hiếu này!!!"
Nhà thờ tổ náo loạn cả lên, mấy ông cụ ho sù sụ như thể phút sau thôi liền ho ra máu. Mấy người trung niên cũng nhíu mày nhìn Tần Chung.
"Chú Chung đừng có làm loạn. Có gì bất mãn thì nói với mọi người, mọi người giúp chú. Chứ chú rời họ, người ngoài nhìn vào họ mình, còn ra thể thống gì?"
"Phải đấy. Bỏ họ không phải việc nhỏ. Chú làm thế, thằng Vũ, rồi đời con, đời cháu thằng Vũ thì sao?"
"Năm xưa tôi là đi ở rể, thằng Vũ, đáng ra họ Sầm mới đúng." Tần Chung để ngoài tai mấy lời này. "Nếu không phải là bác Tài ở cơ quan chỉnh, làm gì cho chuyện nó được cái họ Tần."
"Con theo họ cha, đó là chuyện đương nhiên. Làm gì có cái chuyện đi ở rể mà con phải theo họ mẹ." Một người trung niên hô lên.
"Tóm lại là ý tôi đã quyết. Việc rời này, tôi là tới báo cho các ông, các bác biết. Nhà của cha, tôi định bán. Mọi người nếu lo người ngoài mua đất họ, thì vung tiền qua mua. Sau này, tôi sẽ không về ăn họ. Việc nội bộ họ, tôi cũng không quản nữa. Việc của tôi, cũng không cần họ quản."
"Bọn tao chưa đồng ý, ai cho mày rời họ?!" Có ông lão đứng hẳn lên.
Ông đã già, trong tay là cây batoong, run lẩy bẩy chỉ vào Tần Chung.
"Cái họ này, việc đi hay ở, do bọn tao quyết. Thằng cha mày nhu nhược, nên mới nuôi ra cái loại vô phép tắc như mày. Anh như cha. Trưởng họ, chú nói đi. Chú là anh họ nó, phải dạy cho nó biết. Nhà họ Tần, không phải nó muốn nói như nào thì nói."
Trưởng họ đặt ly trà của mình xuống. Ông không nhìn Tần Chung, chỉ là đưa mắt nhìn ông lão đang run lẩy bẩy vì tuổi già.
"Tôi quyết định để chú Chung đi. Chú ấy đi ở rể, là người ngoài."
"Trưởng họ!"
Lại tiếp tục náo loạn. Tiếng cãi nhau ỏm tỏi, mà chủ yếu là Tần Chung cùng trưởng họ kiên quyết ý định của mình. Rời họ, chính là rời họ.
"Có phải mày đánh tao nên chột dạ muốn rời họ đúng không?" Người đàn ông tên Điền hô lên, muốn nắm cổ áo Tần Chung nhưng bị Tần Hà Vũ bắt được.
Thanh niên trai tráng khoẻ mạnh, người đã qua tuổi xế chiều như ông ta sao so được. Cổ tay đều bị nắm đến đau.
"Nói đến việc anh Điền, anh là nguyên nhân chính khiến tôi muốn rời họ đấy." Tần Chung cười cười nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.