Cả Nước Đều Bảo Chồng Nhỏ Của Tôi Bị Điên
Chương 113
Xin thề là không ngược!!!
22/12/2022
Mọi người đổ dồn ánh mắt tới chỗ người đàn ông tên Điền, lại nhìn Tần Chung.
"Chú Chung cứ nói đi." Trưởng họ từ tốn nói. "Cái gì cũng cần phải rõ ràng."
"Được, cảm ơn bác trưởng họ." Tần Chung hít sâu một hơi, chậm rãi kể lại toàn bộ những uất ức mà ông phải chịu.
Khi mà ở rể nhưng vẫn phải mang tiền về đóng cho họ. Chẳng được hưởng sự giúp đỡ gì từ họ nhà Tần.
Tết nhất linh đình năm thứ hai sau khi ông cưới, ông cùng Sầm Thuỷ trở về nhà thờ họ để chăm sóc cha. Người đàn ông họ Điền mượn rượu làm càn với Sầm Thuỷ, bị bà đánh đến sưng đầu sưng mặt. Thế mà chỉ mấy câu hiểu nhầm đã cho mọi chuyện đi qua.
Khi Sầm Thuỷ mang thai Tần Hà Vũ, tên Điền mang gà từ dưới quê lên, nói là của nhà quý hoá, thế mà để xổng con gà chạy tán loạn trong nhà, chúng tấn công Sầm Thuỷ, suýt chút nữa sinh non.
Không một lần nào ông về quê đất tổ mà không nghe được lời mỉa mai của gã ta về việc ông đi ở rể, nói rằng ông không xứng đáng với cái họ này, không có quyền lên tiếng.
"Nếu mấy người thấy tôi không xứng đáng, thế thì tôi bỏ họ, cho mấy người vừa lòng." Tần Chung hừ lạnh một cái.
Mọi người nhìn chằm chằm gã đàn ông tên Điền. Một người suy nghĩ nhanh liền nhân không khí đông cứng, nói gỡ.
"Tội lỗi của chú Điền, họ sẽ xem xét và trừng phạt. Chú Chung chịu uất ức nhiều năm rồi."
"Mấy người còn không phải vì tiền của tôi mà nịnh nọt sao?" Tần Chung trực tiếp xé rách mặt.
Biểu cảm của mọi người lại được phen cứng đờ, không biết phải nói chuyện làm sao.
"Thằng Điền nó làm sai, tao không bênh." Một người già run rẩy nói. "Lát nữa ắt trị tội. Còn thằng Chung, mày tức, tao hiểu. Nhưng không thể vì thế mà mày đánh họ đánh hàng. Tội này, cũng phải luận chứ?"
"Vậy cụ có biết, bác Điền bị đánh vì cái gì không ạ?" Tần Hà Vũ ngẩng đầu hỏi.
"Chuyện người lớn, con nít xen vào làm cái gì." Một người xẵng giọng nói. "Mày là hàng chi thứ, để yên các cụ nói chuyện."
"Ồ, thế là vì là dòng chính nên là được phép bảo người khác đi lấy lợn nái, được phép bảo người khác số xấu khắc con khắc cái sao? Người lớn vô lý đến mức đấy sao?"
"Mày đừng hòng vu khống cho tao!" Gã đàn ông tên Điền chột dạ hét lên.
"Điền! Anh ngồi xuống cho tôi." Trưởng họ quát to, khí thế Alpha cũng lao ra trấn nhiếp gã đàn ông.
Khí tức Alpha này như mồi lửa, khiến cho mấy người trong phòng, phàm là Alpha đều dựng lông gáy phóng ra khí tức chống lại.
Gã đàn ông tên Điền bị áp chế, run rẩy mà khuỵu gối xuống một chỗ.
"Hôm đó anh nói như nào, tôi chưa có điếc hay lãng đến độ không nghe thấy đâu." Trưởng họ xẵng giọng nói.
Mọi người yên lặng, không ai dám nói gì cả. Giọng của trưởng họ cũng trở nên rõ ràng hơn.
"Tần Chung phạm tội đánh người trong họ, phạt trục xuất khỏi họ, gạch tên khỏi gia phả. Từ nay về sau, không còn quan hệ gì với nhà họ Tần nữa."
Mấy trưởng lão đưa mắt nhìn trưởng họ ngạc nhiên.
"Nếu như có ai thấy Tần Chung xuất hiện trong đất nhà họ Tần, lập tức bẩm báo đuổi cổ không cho trở về." Trưởng họ không vì sự nhao nhao bên dưới, tiếp tục nói. "Ngây ra đó làm gì, mau tống Tần Chung cùng con trai của cậu ta đi."
"Trưởng họ!" Một ông lão không nhịn được hét lên.
"Tôi! Là trưởng họ!" Trưởng họ quay ngoắt sang gào lại. "Nhiệm vụ của tôi, chính là đảm bảo gia quy tổ tiên được bảo tồn! Người trong họ hoà thuận, vui vẻ giúp đỡ lẫn nhau! Chứ không phải làm một con bù nhìn mặc mấy lão muốn làm gì thì làm!"
Trưởng họ như con thú hoang kìm nén lâu ngày, bùng nổ ngay trong nhà họ. Ông nhẫn nhịn nhiều năm như thế, bên dưới không phải không có người ủng hộ. Bằng không cũng không tự tin bảo Tần Chung rời họ.
"Việc trong họ, trưởng họ quyết định sau cùng. Tần Chung đánh anh, trục xuất khỏi họ, xoá khỏi gia phả. Từ nay về sau, cấm trở về đất tổ. Tần Điền, xúc phạm em, mạt sát người trong họ, gây hại không biết bao nhiêu lần. Phạt lôi ra ngoài đánh roi, thực thi gia pháp. Đánh xong lôi về nhà, phạt cấm túc. Nếu dám gây chuyện, cũng gạch tên khỏi gia phả!"
Tần Chung thấy trưởng họ đã chấn nhiếp đám người, liền đứng dậy rời đi. Trên đường bọn họ trở về nhà, Tần Hà Vũ vẫn không kìm được thắc mắc.
"Bác Nam thực sự có thể cáng đáng được sao?"
"Con có biết, trên đời này, thứ gì đáng giá không?"
"Tiền."
"Phải, là tiền. Vì tiền, anh em có thể đánh nhau đầu rơi máu chảy. Cũng có thể vì tiền mà dù ghét nhau như chó với mèo cũng vẫn hợp tác với nhau. Họ bất mãn với bác Nam, nhưng giấy tờ nhà đất, kho báu của cải rồi đồ quan trọng của gia tiên, đều là anh ấy cất giữ. Theo đúng tình hợp lý, bác ấy hoàn toàn có thể làm vậy."
"Nhỡ bọn họ túng quá làm liều..."
"Lần này bác Nam giúp chúng ta, tất nhiên chúng ta không thể khoanh tay đứng nhìn. Máu mủ, là một thứ rất khó hiểu. Mỏng manh nhưng lại dai chắc nhất."
Căn nhà gạch giả gỗ đã hiện lên từ phía xa, dường như có bóng ai đó đang đứng chỗ cửa ngóng ngóng về hướng bọn họ.
********************
Lời tác giả: Như đã hứa, chương này sẽ có quan điểm của tôi về việc họ hàng.
Cũng có nhiều quan điểm trong comment, tuỳ mỗi tình huống của mọi người sẽ có quan điểm khác nhau. Người sống trong hạnh phúc, sẽ cảm thấy người thân ruột thịt là những người tuyệt vời nhất trên thế gian. Mà người trải qua đau khổ chỉ hận không thể dứt máu chối bỏ.
Tôi đã trải qua cả hai. Và quan điểm của tôi cũng rõ ràng giống như Tần Chung. Rời bỏ nhưng vẫn quan tâm, tất nhiên quan tâm ở đây là quan tâm người đối tốt với mình. Những người còn lại, có thể né tránh, liền tận lực bỏ qua.
Lời của trưởng họ có thể xem như là phương án tốt nhất. Nếu như để Tần Chung rời họ thông thường, phía trưởng lão sẽ bắt chẹt mấy cái phí như phí rời họ, phí nuôi dưỡng, phí phúng viếng gia tiên, v.v... Nhưng mà là trục xuất, có ai lại đi đòi tiền 1 người trục xuất không?
Trong cuộc sống hiện tại có không ít sự việc tương tự như Tần Chung đã gặp, quan trọng là nó có lan đến tai chúng ta hay không thôi.
Chúc mọi người có thể trải qua những giây phút hạnh phúc nhất trong cuộc đời, theo đuổi lối sống vui vẻ, không tham sân si nhưng thứ gì của mình phải nắm cho chắc.
Người không vì mình, trời tru đất diệt. À, nhưng người ích kỷ lại không có ai chơi đâu nha. Chơi một mình với dế nhé :))
"Chú Chung cứ nói đi." Trưởng họ từ tốn nói. "Cái gì cũng cần phải rõ ràng."
"Được, cảm ơn bác trưởng họ." Tần Chung hít sâu một hơi, chậm rãi kể lại toàn bộ những uất ức mà ông phải chịu.
Khi mà ở rể nhưng vẫn phải mang tiền về đóng cho họ. Chẳng được hưởng sự giúp đỡ gì từ họ nhà Tần.
Tết nhất linh đình năm thứ hai sau khi ông cưới, ông cùng Sầm Thuỷ trở về nhà thờ họ để chăm sóc cha. Người đàn ông họ Điền mượn rượu làm càn với Sầm Thuỷ, bị bà đánh đến sưng đầu sưng mặt. Thế mà chỉ mấy câu hiểu nhầm đã cho mọi chuyện đi qua.
Khi Sầm Thuỷ mang thai Tần Hà Vũ, tên Điền mang gà từ dưới quê lên, nói là của nhà quý hoá, thế mà để xổng con gà chạy tán loạn trong nhà, chúng tấn công Sầm Thuỷ, suýt chút nữa sinh non.
Không một lần nào ông về quê đất tổ mà không nghe được lời mỉa mai của gã ta về việc ông đi ở rể, nói rằng ông không xứng đáng với cái họ này, không có quyền lên tiếng.
"Nếu mấy người thấy tôi không xứng đáng, thế thì tôi bỏ họ, cho mấy người vừa lòng." Tần Chung hừ lạnh một cái.
Mọi người nhìn chằm chằm gã đàn ông tên Điền. Một người suy nghĩ nhanh liền nhân không khí đông cứng, nói gỡ.
"Tội lỗi của chú Điền, họ sẽ xem xét và trừng phạt. Chú Chung chịu uất ức nhiều năm rồi."
"Mấy người còn không phải vì tiền của tôi mà nịnh nọt sao?" Tần Chung trực tiếp xé rách mặt.
Biểu cảm của mọi người lại được phen cứng đờ, không biết phải nói chuyện làm sao.
"Thằng Điền nó làm sai, tao không bênh." Một người già run rẩy nói. "Lát nữa ắt trị tội. Còn thằng Chung, mày tức, tao hiểu. Nhưng không thể vì thế mà mày đánh họ đánh hàng. Tội này, cũng phải luận chứ?"
"Vậy cụ có biết, bác Điền bị đánh vì cái gì không ạ?" Tần Hà Vũ ngẩng đầu hỏi.
"Chuyện người lớn, con nít xen vào làm cái gì." Một người xẵng giọng nói. "Mày là hàng chi thứ, để yên các cụ nói chuyện."
"Ồ, thế là vì là dòng chính nên là được phép bảo người khác đi lấy lợn nái, được phép bảo người khác số xấu khắc con khắc cái sao? Người lớn vô lý đến mức đấy sao?"
"Mày đừng hòng vu khống cho tao!" Gã đàn ông tên Điền chột dạ hét lên.
"Điền! Anh ngồi xuống cho tôi." Trưởng họ quát to, khí thế Alpha cũng lao ra trấn nhiếp gã đàn ông.
Khí tức Alpha này như mồi lửa, khiến cho mấy người trong phòng, phàm là Alpha đều dựng lông gáy phóng ra khí tức chống lại.
Gã đàn ông tên Điền bị áp chế, run rẩy mà khuỵu gối xuống một chỗ.
"Hôm đó anh nói như nào, tôi chưa có điếc hay lãng đến độ không nghe thấy đâu." Trưởng họ xẵng giọng nói.
Mọi người yên lặng, không ai dám nói gì cả. Giọng của trưởng họ cũng trở nên rõ ràng hơn.
"Tần Chung phạm tội đánh người trong họ, phạt trục xuất khỏi họ, gạch tên khỏi gia phả. Từ nay về sau, không còn quan hệ gì với nhà họ Tần nữa."
Mấy trưởng lão đưa mắt nhìn trưởng họ ngạc nhiên.
"Nếu như có ai thấy Tần Chung xuất hiện trong đất nhà họ Tần, lập tức bẩm báo đuổi cổ không cho trở về." Trưởng họ không vì sự nhao nhao bên dưới, tiếp tục nói. "Ngây ra đó làm gì, mau tống Tần Chung cùng con trai của cậu ta đi."
"Trưởng họ!" Một ông lão không nhịn được hét lên.
"Tôi! Là trưởng họ!" Trưởng họ quay ngoắt sang gào lại. "Nhiệm vụ của tôi, chính là đảm bảo gia quy tổ tiên được bảo tồn! Người trong họ hoà thuận, vui vẻ giúp đỡ lẫn nhau! Chứ không phải làm một con bù nhìn mặc mấy lão muốn làm gì thì làm!"
Trưởng họ như con thú hoang kìm nén lâu ngày, bùng nổ ngay trong nhà họ. Ông nhẫn nhịn nhiều năm như thế, bên dưới không phải không có người ủng hộ. Bằng không cũng không tự tin bảo Tần Chung rời họ.
"Việc trong họ, trưởng họ quyết định sau cùng. Tần Chung đánh anh, trục xuất khỏi họ, xoá khỏi gia phả. Từ nay về sau, cấm trở về đất tổ. Tần Điền, xúc phạm em, mạt sát người trong họ, gây hại không biết bao nhiêu lần. Phạt lôi ra ngoài đánh roi, thực thi gia pháp. Đánh xong lôi về nhà, phạt cấm túc. Nếu dám gây chuyện, cũng gạch tên khỏi gia phả!"
Tần Chung thấy trưởng họ đã chấn nhiếp đám người, liền đứng dậy rời đi. Trên đường bọn họ trở về nhà, Tần Hà Vũ vẫn không kìm được thắc mắc.
"Bác Nam thực sự có thể cáng đáng được sao?"
"Con có biết, trên đời này, thứ gì đáng giá không?"
"Tiền."
"Phải, là tiền. Vì tiền, anh em có thể đánh nhau đầu rơi máu chảy. Cũng có thể vì tiền mà dù ghét nhau như chó với mèo cũng vẫn hợp tác với nhau. Họ bất mãn với bác Nam, nhưng giấy tờ nhà đất, kho báu của cải rồi đồ quan trọng của gia tiên, đều là anh ấy cất giữ. Theo đúng tình hợp lý, bác ấy hoàn toàn có thể làm vậy."
"Nhỡ bọn họ túng quá làm liều..."
"Lần này bác Nam giúp chúng ta, tất nhiên chúng ta không thể khoanh tay đứng nhìn. Máu mủ, là một thứ rất khó hiểu. Mỏng manh nhưng lại dai chắc nhất."
Căn nhà gạch giả gỗ đã hiện lên từ phía xa, dường như có bóng ai đó đang đứng chỗ cửa ngóng ngóng về hướng bọn họ.
********************
Lời tác giả: Như đã hứa, chương này sẽ có quan điểm của tôi về việc họ hàng.
Cũng có nhiều quan điểm trong comment, tuỳ mỗi tình huống của mọi người sẽ có quan điểm khác nhau. Người sống trong hạnh phúc, sẽ cảm thấy người thân ruột thịt là những người tuyệt vời nhất trên thế gian. Mà người trải qua đau khổ chỉ hận không thể dứt máu chối bỏ.
Tôi đã trải qua cả hai. Và quan điểm của tôi cũng rõ ràng giống như Tần Chung. Rời bỏ nhưng vẫn quan tâm, tất nhiên quan tâm ở đây là quan tâm người đối tốt với mình. Những người còn lại, có thể né tránh, liền tận lực bỏ qua.
Lời của trưởng họ có thể xem như là phương án tốt nhất. Nếu như để Tần Chung rời họ thông thường, phía trưởng lão sẽ bắt chẹt mấy cái phí như phí rời họ, phí nuôi dưỡng, phí phúng viếng gia tiên, v.v... Nhưng mà là trục xuất, có ai lại đi đòi tiền 1 người trục xuất không?
Trong cuộc sống hiện tại có không ít sự việc tương tự như Tần Chung đã gặp, quan trọng là nó có lan đến tai chúng ta hay không thôi.
Chúc mọi người có thể trải qua những giây phút hạnh phúc nhất trong cuộc đời, theo đuổi lối sống vui vẻ, không tham sân si nhưng thứ gì của mình phải nắm cho chắc.
Người không vì mình, trời tru đất diệt. À, nhưng người ích kỷ lại không có ai chơi đâu nha. Chơi một mình với dế nhé :))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.