Cà Phê Đợi Một Người

Quyển 1 - Chương 19: Khói Lửa Trên Đê Biển

Cửu Bả Đao

23/08/2016

Giữa người với người, thực sự không nên mong manh đến thế.

Nhưng giữa tình nhân với tình nhân, lại thường phải tan vỡ đến mức triệt để mới có thể phóng thích lẫn nhau.

(1)

Thành tích thi thử được công bố theo bảng xếp hạng toàn trường, tôi xếp thứ một trăm linh tám, đứng thứ hai mươi trong lớp, cũng tạm chấp nhận được.

Tiểu Thanh giỏi hơn nhiều, cậu ấy chỉ thua một chút điểm toán, các môn khác đều hơn tôi, đứng thứ sáu mươi sáu toàn trường.

"Lục lục đại thuận, lại đến gần cổng trường đại học Đài Loan thêm một bước rồi."

Cậu ấy nói vậy, sau đó đòi đến quán cà phê tôi làm thêm ăn mừng một bữa nho nhỏ.

Tôi đương nhiên nói không thành vấn đề, còn bảo sẽ ưu đãi giảm giá 50% cho cậu ấy, Tiểu Thanh hào hứng gọi điện xin nghỉ phép ở hiệu sách Kim Thạch Đường.

Sáu giờ tối, Tiểu Thanh thay áo đồng phục, cùng tôi đi vào quán, chọn chỗ gần góc tường ngồi xuống.

"Cốc Kenya kia chắc ngồi ở gần đây đúng không?"

Tiểu Thanh mới là người quan sát nhạy bén, vừa bước vào quán, cậu ấy đã tìm kiếm ổ cắm điện, muốn thử vận may của mình.

"Không hiểu hôm nay anh ấy có đến không nữa, có lúc anh ấy đến từ chiều cơ!"

Tôi nói, thấy Albus ở đằng xa lắc lắc đầu với mình. Albus không chỉ thính mũi, tai cô cũng rất thính.

Tiểu Thanh đã được nghe tôi kể về tuyệt kỹ của Albus, nhưng cậu ấy không có gan bịa ra tên loại cà phê kỳ quặc nào với cô.

Cợt nhả bừa bãi với người không quen là trái với bản tính của Tiểu Thanh, vì vậy tôi cũng chẳng sợ cậu ấy đột nhiên thay tôi thổ lộ với Trạch Vu.

Tiểu Thanh gọi một cốc cà phê Blue Hole và một đĩa mì Ý xốt pesto.

Anh Kenya chừng tám giờ tối mới đến, lúc đó Tiểu Thanh đã xử lý hết đống đồ ăn trên bàn từ lâu, tạp chí cũng lật xem được ba quyển. Có điều, anh Kenya hôm nay không gọi Kenya, mà gọi hai cốc Latte.

Tôi bưng hai cốc Latte đặt lên bàn Trạch Vu và cô bạn gái ngang ngược của anh, len lén ra ám hiệu với Trạch Vu.

Anh liền cười cười cầm lấy cốc có rất ít sữa.

Nhưng đúng lúc quay người toan trở lại quầy bar, tôi chợt nghe Tiểu Thanh kêu lên kinh hãi.



Ngoảnh đầu nhìn, một cốc cà phê đã trống không, vì nó đang chảy trên mặt Trạch Vu.

"Anh dám làm vậy với em sao! Anh có biết làm vậy em sẽ rất mất mặt hay không? Anh cố ý làm em khó chịu đúng không!"

Cô bạn gái ngang ngược phẫn nộ trợn trừng mắt lên với Trạch Vu.

Tiểu Thanh chứng kiến toàn bộ cảnh tượng ấy, há hốc miệng dùng khẩu hình nói với tôi một cách khoa trương: "Cô ả này bị điên!"

I can't agree with you any more. Tôi không thể đồng ý với Tiểu Thanh hơn được nữa.

Thế nhưng Trạch Vu dường như không có phản ứng mạnh mẽ gì lắm, tựa hồ đã sớm đoán được cốc Latte ấy sẽ hắt lên mặt mình, giống như Quách Phú Thành bị bạn gái hắt nước trong quảng cáo ô tô nhiều năm trước vậy.

"Nếu anh không muốn viết thì cứ nói thẳng ra! Em sẽ ép anh viết chắc. Anh có biết là bây giờ em không dám ngẩng mặt lên với bạn bè hay không?" Ả bạn gái ngang ngược lớn giọng ngoác miệng ra mắng.

Nhưng khi phát hiện vẻ mặt Trạch Vu không ngờ vẫn cứ thản nhiên như thế, cơn giận của cô ta lại một lần nữa vọt lên sát cực hạn bùng nổ.

Tay cô ta đột nhiên chụp lấy cốc cà phê đầy tràn trước mặt Trạch Vu, mắt trợn trừng.

"Đủ rồi!"

Albus một tay đè cốc cà phê hung khí trong tay cô ả ngang ngược kia xuống, một tay đặt cốc nước lọc lên bàn.

"Nếu nhất quyết phải hắt thì hắt nước lọc ấy, không thì đi mà lau sàn nhà."

Albus lạnh lùng nói, giằng co cốc cà phê với cô ả ngang ngược.

Cô ả căm phẫn trừng mắt lên với Albus, vừa có vẻ lúng túng, vừa có vẻ phẫn nộ kiểu dằng dai, không chịu mà cũng không cam lòng khuất phục như thế.

Lúc này, mỗi người trong quán đều trố mắt nhìn sang phía họ.

Hình như tôi còn nghe thấy vị khách hiếu sự ngồi ở bàn bên phải đang đánh cược xem cốc cà phê thứ hai có hắt ra hay không.

"Xin lỗi, tôi sẽ lau sàn nhà." Trạch Vu nói với vẻ vô cảm, đoạn gỡ chiếc kính đang nhỏ cà phê lỏng tỏng.

Sau đó, anh từ từ gạt tay Albus và cô bạn gái ngang ngược của mình ra, cầm cốc Latte chầm chậm đổ lên mặt mình.

Cà phê nâu hòa lẫn màu sữa trắng từ trán men theo sống mũi cao cao chảy xuống, sau đó chia thành vô số dòng sông nhỏ, những dòng sông nhỏ ấy hòa thành dòng thác đổ xuống cái cằm rộng, cuối cùng thấm ướt cả áo sơ mi màu đen.



Albus không tỏ vẻ kinh ngạc lắm, hờ hững cầm cốc nước đi. Tôi và Tiểu Thanh đều ngớ người ra.

Cô ả ngang ngược kia thì tỏ ra đắc ý nhìn Trạch Vu.

Thiết tưởng, cô ta sẽ coi chuyện này như "sự kiện xin lỗi quý báu của bạn trai" mà rêu rao khắp chốn.

"Chúng ta chia tay đi." Trạch Vu không nhắm mắt lại.

Cho dù mọi người đều kinh ngạc và chấn động trước cảnh tượng đang diễn ra, mọi ánh mắt vẫn thô lỗ đổ dồn lên người anh.

Nhưng nét mặt Trạch Vu không hề bối rối chút nào, mà toát lên một vẻ kiên định.

Không có khoảng trống để thỏa hiệp, bởi nó không có tình cảm.

"Anh như vậy là ý gì?" Giọng cô ả ngang ngược kia đổi thành yếu ớt, nhưng ánh mắt cô ta vẫn đang cố che giấu sự phẫn nộ.

Trạch Vu không nói gì.

Điều anh muốn nói, đã đổ lên mặt anh từ ba mươi giây trước.

"Rồi anh sẽ hối hận! Đến lúc ấy quay lại tìm em, thì không phải đổ hai cốc cà phê lên mặt là có thể giải quyết đâu!"

Cô ả ngang ngược lớn tiếng gào lên, sau đó vớ lấy cái túi Prada xông ra khỏi quán.

Lúc cô ta ra sức đẩy cửa, cửa tự động lại không mở ngay, mà rung lên một chập.

Khi thấy trên cánh cửa kính trong suốt không phản chiếu hình ảnh Trạch Vu chạy đến kéo mình lại, cô ả một lần nữa hét lên như người điên, đánh dấu chấm hết không lấy gì làm ưu nhã cho đoạn tình duyên này, rồi hậm hực bước khỏi cửa.

Còn tôi thì sao? Khi định thần lại, tôi thấy mình đang cầm một chiếc khăn bông nhét vào tay Trạch Vu.

Anh cười khổ, sau đó lau khô mặt.

"Ngượng quá." Trạch Vu nói, rồi không nhịn được phá lên cười ha hả. Tôi cũng cười theo.

Tôi có thể không cười được sao? Trong lòng tôi đang vui muốn chết đi được.

Về sau nghe Tiểu Thanh kể, lúc dó tôi cười như đứa ngớ ngẩn, cứ ngỡ người được bầu làm tổng thống không phải A Biển (1) mà là tôi vậy.

(1) Tức Trần Thủy Biển, tổng thống thứ 22 của Đài Loan.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Cà Phê Đợi Một Người

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook