Chương 75: Mỗi câu chuyện đều có một cái kết
Mỹ bảo
15/06/2013
Tạ Hoài
Mân đi về phía trung cung. Nàng đi rất chậm, vừa đi vừa nhìn ngắm hoàng cung đã
thay đổi rất nhiều này. Trước đây, số lần nàng tới cũng không nhiều, không biết
một tòa lại một tòa cung điện kia tên là gì, cũng không biết hành lang kia
thông đi đâu.
Nhưng cũng không vội, từ nay về sau, nàng có rất nhiều thời gian để khám phá tất cả.
Đi tới cung của hoàng hậu mới phát hiện trang trí bên trong đã thay đổi. Những thứ hoa lệ khí phái đều đã bị chuyển đi, chỉ còn lại những bức tranh thơ, đồ cổ tinh xảo lại thanh lịch.
Vinh Khôn ở bên cạnh nhận nhiệm vụ hướng dẫn viên: “Trang trí trong cung đều thay đổi dựa theo dặn dò của hoàng thượng, nương nương ngài xem còn gì không thích, chúng hạ nhân lập tức sửa lại theo ý ngài.”
“Không cần, ta thấy đều rất tốt.”
“Nương nương thích là tốt rồi.” Vinh Khôn còn nói: “Lão nô cũng nghĩ ngài sẽ thích. Trong hậu viện, hoàng thượng còn đích thân trồng rất nhiều cây đào. Đợi đến mùa xuân, nơi đó sẽ nở rộ. Nương nương ngài nhất định sẽ thích…”
Lúc này, Tạ Hoài Mân đang đứng trước cửa sổ, nhìn một rừng đào vẫn còn xanh mướt trong viện, ánh mắt mơ màng, khóe miệng nở nụ cười lưu luyến.
“Nương nương.” Đồng Nhi đã nhiều năm chưa gặp bước vào, nay đã mặc trang phục của phụ nữ có chồng.
“Đồng Nhi?” Tạ Hoài Mân giật mình: “Em đã lập gia đình rồi?”
Đồng Nhi rưng rưng nước mắt, vô cùng xúc động: “Năm ngoái hoàng thượng làm chủ gả nô tỳ cho một ngự đình thị vệ.”
Tạ Hoài Mân đi tới kéo tay Đồng Nhi: “Cuộc sống có tốt không?”
Đồng Nhi cười hài lòng: “Rất tốt, tạ ơn nương nương quan tâm. Mấy năm nay nô tỳ luôn mong nhớ ngài, mỗi ngày đều ngóng trông ngài trở về. Ngài gầy đi nhiều rồi. Hiện giờ nô tỳ đang là quản sự ở ngoại đình, nếu nương nương không chê, nô tỳ lại xin được hồi cung hầu hạ ngài.”
Tạ Hoài Mân cười nói: “Em vẫn ở lại ngoại đình đi. Mỗi ngày có thể về nhà, tốt hơn ngày ngày ở trong cung nhiều. Sang năm sinh một thằng nhóc thật béo thì tốt!”
Đồng Nhi xấu hổ đỏ mặt.
Tiêu Huyên đang bị vùi trong đống tấu chương sắp chồng cao đến ngang lưng, mặt nhăn mày nhó đọc từ quyển này sang quyển khác.
Tống Tử Kính nói một cách đương nhiên: “Thần vẫn theo ý chỉ của bệ hạ, đóng cửa suy nghĩ lỗi lầm ở nhà.”
“Bảo ngươi suy nghĩ ngươi thật sự suy nghĩ hay sao?” Tiêu Huyên quẳng một quyển sổ ra.
Vẻ mặt Tống Tử Kính vô cùng ngạc nhiên: “Hoàng mệnh nào có thể trái? Thần vì trước kia tự quyết định, phạm phải lỗi lớn mới bị bệ hạ nghiêm phạt đấy thôi.”
Tiêu Huyên tức đến mức bóp nát cây bút lông sói bằng ngọc.
“Bệ hạ phải yêu quý sức dân.” Tống Tử Kính tiếp tục giảng dạy: “Một tờ giấy, một cây bút, tuy là vật nhỏ nhưng đều đúc kết từ mồ hôi của nhân dân lao động.”
Trán Tiêu Huyên nổi gân xanh: “Ngươi theo nha đầu Tạ Chiêu Hoa kia học được không ít chiêu nhỉ?”
Tống Tử Kính tràn đầy nhiệt huyết nói: “Tạ hoàng hậu bác học cơ trí, thần vô cùng kính nể hoàng hậu, bình thường đương nhiên phải thỉnh giáo nhiều hơn.”
Tạ Hoài Mân đi tới ngoài phòng, vừa vặn nghe được đoạn đối thoại này, thiếu chút nữa cười lăn ra đất, khiến cho Vinh Khôn vội vàng lo lắng tới đỡ nàng. Tiêu Huyên liếc mắt một cái khinh thường.
“Tống tiên sinh ở đây đấy à!” Nàng cười khanh khách bước vào: “Mấy năm không gặp, tiên sinh có khỏe không?”
Tống Tử Kính mỉm cười: “Thần bái kiến hoàng hậu, nương nương kim an.”
“Đúng là tôi rất an. Huynh thì sao? Đã lấy vợ chưa?”
Tống Tử Kính ngẩn người: “Hồi bẩm nương nương, còn chưa…”
“Còn chưa sao?” Tạ Hoài Mân niềm nở nói: “Tiên sinh không còn nhỏ tuổi nữa, là lúc nên lập gia đình rồi. Đã có ai vừa ý chưa?”
Tống Tử Kính liếc mắt nhìn Tiêu Huyên, Tiêu Huyên vùi đầu xem tấu chương, giả bộ như không nghe thấy gì.
“Còn… chưa.”
“Cũng chưa sao.” Tạ Hoài Mân lại càng hưng phấn: “Muốn tôi giới thiệu cho huynh không? Tôi chấm điểm giúp huynh, đảm bảo sẽ tìm được cô gái khiến huynh hài lòng.”
Tống Tử Kính lại liếc nhìn Tiêu Huyên. Hoàng đế vẫn đang cần chính.
Hắn thở dài một hơi: “Nương nương, thần tạm thời chưa có ý định thành thân.”
Tạ Hoài Mân mất hứng. Lúc này Tiêu Huyên mới mở miệng hỏi nàng: “Đều ổn cả chứ?”
“Tốt lắm.” Tạ Hoài Mân cười: “Trong cung thay đổi cũng nhiều, em phải dùng nhiều thời gian để làm quen một chút, cũng rất thích sửa chữa trong cung.”
Tiêu Huyên thật vui vẻ: “Nàng thích là tốt rồi.”
Tạ Hoài Mân nhìn về phía Tống Tử Kính: “Hôm nay thật hiếm có, buổi trưa Tống tiên sinh ở lại dùng cơm đi.”
“Cũng tốt.” Tiêu Huyên nói: “Gọi cả Khang thân vương tới.”
“Giác Minh?” Hai mắt Tạ Hoài Mân tỏa sáng.
Tiêu Huyên cười nói: “Đã nói với nàng hiện giờ thằng bé gọi là Tiêu Túc.”
“Mặc kệ nó gọi là gì. Thật nhớ thằng bé, không biết lớn thế nào rồi.” Tạ Hoài Mân vỗ tay: “Được rồi, đàn ông mấy người trò chuyện đi, em đi tới ngự thiện phòng xem sao.”
Đợi bóng lưng nàng biến mất ngoài cửa cung, Tiêu Huyên mới nói với Tống Tử Kính: “Dương phi yêu cầu về mà mẹ đẻ, trẫm cho phép rồi.”
Tống Tử Kính nhíu mày: “Bệ hạ đã nghĩ thỏa đáng thì làm vậy đi.”
Tiêu Huyên nói: “Dương phi thông minh, từ lâu đã hiểu rõ tâm tư trẫm. Trẫm dự định qua một, hai năm nữa sẽ tìm cho cô ấy một lang quân như ý, dùng lễ nghi công chúa gả đi. Những phi tử khác nếu bằng lòng cũng làm theo như vậy.”
“Đến lúc đó sợ rằng ngự sẽ lại lải nhải.”
Tiêu Huyên cười khẩy một tiếng: “Thiên hạ là thiên hạ của trẫm, trẫm không có thời gian dây dưa mấy chuyện nhỏ nhặt này với bọn họ.”
Tống Tử Kính gật đầu: “Hoàng hậu biết chưa?”
Tiêu Huyên cười nói: “Nàng? Nàng tinh ranh hơn ba năm trước nhiều. Ngươi đừng coi thường nàng.”
“Thần không dám.” Tống Tử Kính nói.
Tiêu Huyên tiếp lời: “Cuối cùng ta cũng hiểu, làm phu thê, đôi khi cũng phải giả vờ câm điếc. Ta và nàng có thể có kết cục ngày hôm nay thật sự quá mức khó khăn, con đường tương lai còn rất dài, không biết có bao nhiêu trắc trở cần vượt qua. Để nàng không chịu uất ức, lần này ta làm ác nhân một lần có đáng gì? Mấy ngày nữa sẽ là ngày giỗ của thái hậu, Dương phi sẽ dâng tấu xin nhập đạo quan tu hành, mấy người khác cũng để bọn họ đi theo đi. Nếu không muốn, hà tất phải giam trong lồng?”
Tống Tử Kính đứng dậy hành lễ: “Bệ hạ thánh minh.”
Tiêu Huyên cười than thở, mở tiếp một quyển tấu chương, trong lòng nghĩ: “Giờ này sang năm đã có con trai chưa nhỉ? Hay là con gái?”
Vừa nghĩ như vậy, đọc tấu chương cũng đặc biệt thoải mái.
Đêm đó Tạ Hoài Mân không chỉ gặp được Khang thân vương Tiêu Túc đã trưởng thành thành thiếu niên, còn gặp được lão quái vật Tuệ Không đại sư không có một chút thay đổi.
Quốc tăng vừa uống rượu vừa ăn thịt, nói: “Mệnh của nương nương thật tốt lắm, từ lâu lão nạp đã nhìn ra rồi, gặp chuyện luôn có thể gặp dữ hóa lành. Hơn nữa, nhìn số mệnh này của nương nương, tương lai nhất định nhiều con nhiều cháu, thật có phúc.”
Tiêu Huyên vui vẻ cướp lời: “Đại sư ngài xem sẽ có mấy đứa?”
Tạ Hoài Mân lạnh lùng nói: “Chàng muốn bao nhiêu đứa sẽ có bấy nhiêu đứa. Tổ chức World Cup cũng không thành vấn đề.”
Tiêu Huyên làm mặt nghiêm túc nói: “Bồi dưỡng một nhân tài ưu tú có ích hơn sinh mười người tài trí bình thường gấp trăm lần. Vẫn là hoàng hậu nhìn xa trông rộng.”
Tạ Hoài Mân hài lòng, cười gắp một miếng thịt kho tàu cho Tiêu Túc, hỏi thằng bé tình hình học tập trong Thái học viện.
Đêm đó, Tiêu Huyên uống say chuếnh choáng, khi tắm còn không ngừng ngâm nga hát. Tạ Hoài Mân cũng không biết vì sao hắn lại vui vẻ như vậy, giống như trúng vé số vậy.
Nằm lăn ra giường, Tiêu Huyên còn tiếp tục nói: “Ngày mai vào triều ta sẽ nói với các đại thần, hoàng hậu khỏi bệnh rồi. Ta sẽ bù cho nàng một điển lễ phong hậu.”
“Đừng! Đừng!” Tạ Hoài Mân kêu to, không nhận lòng tốt của hắn.
Tiêu Huyên không vui: “Vì sao?”
“Trang phục kia nặng đến hơn mười cân, quy củ nghi thức nhiều chết người, mất cả ngày trời, tra khảo phạm nhân cũng không vất vả như thế.” Tạ Hoài Mân rất khinh thường: “Nếu chàng cảm thấy thiếu một nghi thức, chúng ta bù một lần bái thiên địa là được. Bớt đi chuyện này cũng không sao, tiết kiệm tiền mà sống mới thực tế.”
Tiêu Huyên nằm úp sấp xuống chăn nệm: “Tự ái rồi.”
“Tấm lòng của chàng em nhận là đủ rồi.” Tạ Hoài Mân cười hì hì cúi người xuống: “Tiêu nương nương ngoan, tới đây, cười với trẫm một cái.”
Tiêu Huyên vùi đầu không để ý tới nàng.
Tạ Hoài Mân cười gian, ngón tay lạnh lẽo mò từ vạt áo lỏng lẻo đi vào, chạm vào lồng ngực trơn nhẵn, căng cứng của hắn, nhẹ nhàng vẽ vòng vòng.
Thân thể Tiêu Huyên run rẩy một chút nhưng không có phản ứng gì khác.
Tạ Hoài Mân chưa từ bỏ ý định, càng cọ cơ thể tới trước, bàn tay nhéo một cái trước ngực hắn, đồng thời thổi một hơi vào vành tai lộ ra dưới chăn của hắn.
Trong giây lát, vũ trụ xoay ngược. Tiêu Huyên xốc chăn lên đè nàng lại, đôi mắt đỏ sậm, rượu uống vào bụng đều biến thành cồn đang thiêu đốt.
“Nàng dám dở trò xấu với ta?”
“Em cứ giở trò xấu đấy, chàng làm gì được em?” Tạ Hoài Mân cười khiêu khích.
Tiêu Huyên chặn nàng lại, cắn lên cổ nàng một cái, vết cắn mang theo hương rượu vừa ngứa lại vừa đau, Tạ Hoài Mân giật mình hít vào một hơi.
“Làm gì? Không dạy dỗ nàng nàng sẽ không biết cái gì gọi là phu quyền!”
Tiếng hô hoảng hốt hòa lẫn với tiếng cười vang lên, rèm gấm rất nặng thả xuống, khép lại, che khuất sắc xuân dạt dào bên trong. Vinh Khôn cười, dẫn đám cung nhân lui ra ngoài.
Nhưng cũng không vội, từ nay về sau, nàng có rất nhiều thời gian để khám phá tất cả.
Đi tới cung của hoàng hậu mới phát hiện trang trí bên trong đã thay đổi. Những thứ hoa lệ khí phái đều đã bị chuyển đi, chỉ còn lại những bức tranh thơ, đồ cổ tinh xảo lại thanh lịch.
Vinh Khôn ở bên cạnh nhận nhiệm vụ hướng dẫn viên: “Trang trí trong cung đều thay đổi dựa theo dặn dò của hoàng thượng, nương nương ngài xem còn gì không thích, chúng hạ nhân lập tức sửa lại theo ý ngài.”
“Không cần, ta thấy đều rất tốt.”
“Nương nương thích là tốt rồi.” Vinh Khôn còn nói: “Lão nô cũng nghĩ ngài sẽ thích. Trong hậu viện, hoàng thượng còn đích thân trồng rất nhiều cây đào. Đợi đến mùa xuân, nơi đó sẽ nở rộ. Nương nương ngài nhất định sẽ thích…”
Lúc này, Tạ Hoài Mân đang đứng trước cửa sổ, nhìn một rừng đào vẫn còn xanh mướt trong viện, ánh mắt mơ màng, khóe miệng nở nụ cười lưu luyến.
“Nương nương.” Đồng Nhi đã nhiều năm chưa gặp bước vào, nay đã mặc trang phục của phụ nữ có chồng.
“Đồng Nhi?” Tạ Hoài Mân giật mình: “Em đã lập gia đình rồi?”
Đồng Nhi rưng rưng nước mắt, vô cùng xúc động: “Năm ngoái hoàng thượng làm chủ gả nô tỳ cho một ngự đình thị vệ.”
Tạ Hoài Mân đi tới kéo tay Đồng Nhi: “Cuộc sống có tốt không?”
Đồng Nhi cười hài lòng: “Rất tốt, tạ ơn nương nương quan tâm. Mấy năm nay nô tỳ luôn mong nhớ ngài, mỗi ngày đều ngóng trông ngài trở về. Ngài gầy đi nhiều rồi. Hiện giờ nô tỳ đang là quản sự ở ngoại đình, nếu nương nương không chê, nô tỳ lại xin được hồi cung hầu hạ ngài.”
Tạ Hoài Mân cười nói: “Em vẫn ở lại ngoại đình đi. Mỗi ngày có thể về nhà, tốt hơn ngày ngày ở trong cung nhiều. Sang năm sinh một thằng nhóc thật béo thì tốt!”
Đồng Nhi xấu hổ đỏ mặt.
Tiêu Huyên đang bị vùi trong đống tấu chương sắp chồng cao đến ngang lưng, mặt nhăn mày nhó đọc từ quyển này sang quyển khác.
Tống Tử Kính nói một cách đương nhiên: “Thần vẫn theo ý chỉ của bệ hạ, đóng cửa suy nghĩ lỗi lầm ở nhà.”
“Bảo ngươi suy nghĩ ngươi thật sự suy nghĩ hay sao?” Tiêu Huyên quẳng một quyển sổ ra.
Vẻ mặt Tống Tử Kính vô cùng ngạc nhiên: “Hoàng mệnh nào có thể trái? Thần vì trước kia tự quyết định, phạm phải lỗi lớn mới bị bệ hạ nghiêm phạt đấy thôi.”
Tiêu Huyên tức đến mức bóp nát cây bút lông sói bằng ngọc.
“Bệ hạ phải yêu quý sức dân.” Tống Tử Kính tiếp tục giảng dạy: “Một tờ giấy, một cây bút, tuy là vật nhỏ nhưng đều đúc kết từ mồ hôi của nhân dân lao động.”
Trán Tiêu Huyên nổi gân xanh: “Ngươi theo nha đầu Tạ Chiêu Hoa kia học được không ít chiêu nhỉ?”
Tống Tử Kính tràn đầy nhiệt huyết nói: “Tạ hoàng hậu bác học cơ trí, thần vô cùng kính nể hoàng hậu, bình thường đương nhiên phải thỉnh giáo nhiều hơn.”
Tạ Hoài Mân đi tới ngoài phòng, vừa vặn nghe được đoạn đối thoại này, thiếu chút nữa cười lăn ra đất, khiến cho Vinh Khôn vội vàng lo lắng tới đỡ nàng. Tiêu Huyên liếc mắt một cái khinh thường.
“Tống tiên sinh ở đây đấy à!” Nàng cười khanh khách bước vào: “Mấy năm không gặp, tiên sinh có khỏe không?”
Tống Tử Kính mỉm cười: “Thần bái kiến hoàng hậu, nương nương kim an.”
“Đúng là tôi rất an. Huynh thì sao? Đã lấy vợ chưa?”
Tống Tử Kính ngẩn người: “Hồi bẩm nương nương, còn chưa…”
“Còn chưa sao?” Tạ Hoài Mân niềm nở nói: “Tiên sinh không còn nhỏ tuổi nữa, là lúc nên lập gia đình rồi. Đã có ai vừa ý chưa?”
Tống Tử Kính liếc mắt nhìn Tiêu Huyên, Tiêu Huyên vùi đầu xem tấu chương, giả bộ như không nghe thấy gì.
“Còn… chưa.”
“Cũng chưa sao.” Tạ Hoài Mân lại càng hưng phấn: “Muốn tôi giới thiệu cho huynh không? Tôi chấm điểm giúp huynh, đảm bảo sẽ tìm được cô gái khiến huynh hài lòng.”
Tống Tử Kính lại liếc nhìn Tiêu Huyên. Hoàng đế vẫn đang cần chính.
Hắn thở dài một hơi: “Nương nương, thần tạm thời chưa có ý định thành thân.”
Tạ Hoài Mân mất hứng. Lúc này Tiêu Huyên mới mở miệng hỏi nàng: “Đều ổn cả chứ?”
“Tốt lắm.” Tạ Hoài Mân cười: “Trong cung thay đổi cũng nhiều, em phải dùng nhiều thời gian để làm quen một chút, cũng rất thích sửa chữa trong cung.”
Tiêu Huyên thật vui vẻ: “Nàng thích là tốt rồi.”
Tạ Hoài Mân nhìn về phía Tống Tử Kính: “Hôm nay thật hiếm có, buổi trưa Tống tiên sinh ở lại dùng cơm đi.”
“Cũng tốt.” Tiêu Huyên nói: “Gọi cả Khang thân vương tới.”
“Giác Minh?” Hai mắt Tạ Hoài Mân tỏa sáng.
Tiêu Huyên cười nói: “Đã nói với nàng hiện giờ thằng bé gọi là Tiêu Túc.”
“Mặc kệ nó gọi là gì. Thật nhớ thằng bé, không biết lớn thế nào rồi.” Tạ Hoài Mân vỗ tay: “Được rồi, đàn ông mấy người trò chuyện đi, em đi tới ngự thiện phòng xem sao.”
Đợi bóng lưng nàng biến mất ngoài cửa cung, Tiêu Huyên mới nói với Tống Tử Kính: “Dương phi yêu cầu về mà mẹ đẻ, trẫm cho phép rồi.”
Tống Tử Kính nhíu mày: “Bệ hạ đã nghĩ thỏa đáng thì làm vậy đi.”
Tiêu Huyên nói: “Dương phi thông minh, từ lâu đã hiểu rõ tâm tư trẫm. Trẫm dự định qua một, hai năm nữa sẽ tìm cho cô ấy một lang quân như ý, dùng lễ nghi công chúa gả đi. Những phi tử khác nếu bằng lòng cũng làm theo như vậy.”
“Đến lúc đó sợ rằng ngự sẽ lại lải nhải.”
Tiêu Huyên cười khẩy một tiếng: “Thiên hạ là thiên hạ của trẫm, trẫm không có thời gian dây dưa mấy chuyện nhỏ nhặt này với bọn họ.”
Tống Tử Kính gật đầu: “Hoàng hậu biết chưa?”
Tiêu Huyên cười nói: “Nàng? Nàng tinh ranh hơn ba năm trước nhiều. Ngươi đừng coi thường nàng.”
“Thần không dám.” Tống Tử Kính nói.
Tiêu Huyên tiếp lời: “Cuối cùng ta cũng hiểu, làm phu thê, đôi khi cũng phải giả vờ câm điếc. Ta và nàng có thể có kết cục ngày hôm nay thật sự quá mức khó khăn, con đường tương lai còn rất dài, không biết có bao nhiêu trắc trở cần vượt qua. Để nàng không chịu uất ức, lần này ta làm ác nhân một lần có đáng gì? Mấy ngày nữa sẽ là ngày giỗ của thái hậu, Dương phi sẽ dâng tấu xin nhập đạo quan tu hành, mấy người khác cũng để bọn họ đi theo đi. Nếu không muốn, hà tất phải giam trong lồng?”
Tống Tử Kính đứng dậy hành lễ: “Bệ hạ thánh minh.”
Tiêu Huyên cười than thở, mở tiếp một quyển tấu chương, trong lòng nghĩ: “Giờ này sang năm đã có con trai chưa nhỉ? Hay là con gái?”
Vừa nghĩ như vậy, đọc tấu chương cũng đặc biệt thoải mái.
Đêm đó Tạ Hoài Mân không chỉ gặp được Khang thân vương Tiêu Túc đã trưởng thành thành thiếu niên, còn gặp được lão quái vật Tuệ Không đại sư không có một chút thay đổi.
Quốc tăng vừa uống rượu vừa ăn thịt, nói: “Mệnh của nương nương thật tốt lắm, từ lâu lão nạp đã nhìn ra rồi, gặp chuyện luôn có thể gặp dữ hóa lành. Hơn nữa, nhìn số mệnh này của nương nương, tương lai nhất định nhiều con nhiều cháu, thật có phúc.”
Tiêu Huyên vui vẻ cướp lời: “Đại sư ngài xem sẽ có mấy đứa?”
Tạ Hoài Mân lạnh lùng nói: “Chàng muốn bao nhiêu đứa sẽ có bấy nhiêu đứa. Tổ chức World Cup cũng không thành vấn đề.”
Tiêu Huyên làm mặt nghiêm túc nói: “Bồi dưỡng một nhân tài ưu tú có ích hơn sinh mười người tài trí bình thường gấp trăm lần. Vẫn là hoàng hậu nhìn xa trông rộng.”
Tạ Hoài Mân hài lòng, cười gắp một miếng thịt kho tàu cho Tiêu Túc, hỏi thằng bé tình hình học tập trong Thái học viện.
Đêm đó, Tiêu Huyên uống say chuếnh choáng, khi tắm còn không ngừng ngâm nga hát. Tạ Hoài Mân cũng không biết vì sao hắn lại vui vẻ như vậy, giống như trúng vé số vậy.
Nằm lăn ra giường, Tiêu Huyên còn tiếp tục nói: “Ngày mai vào triều ta sẽ nói với các đại thần, hoàng hậu khỏi bệnh rồi. Ta sẽ bù cho nàng một điển lễ phong hậu.”
“Đừng! Đừng!” Tạ Hoài Mân kêu to, không nhận lòng tốt của hắn.
Tiêu Huyên không vui: “Vì sao?”
“Trang phục kia nặng đến hơn mười cân, quy củ nghi thức nhiều chết người, mất cả ngày trời, tra khảo phạm nhân cũng không vất vả như thế.” Tạ Hoài Mân rất khinh thường: “Nếu chàng cảm thấy thiếu một nghi thức, chúng ta bù một lần bái thiên địa là được. Bớt đi chuyện này cũng không sao, tiết kiệm tiền mà sống mới thực tế.”
Tiêu Huyên nằm úp sấp xuống chăn nệm: “Tự ái rồi.”
“Tấm lòng của chàng em nhận là đủ rồi.” Tạ Hoài Mân cười hì hì cúi người xuống: “Tiêu nương nương ngoan, tới đây, cười với trẫm một cái.”
Tiêu Huyên vùi đầu không để ý tới nàng.
Tạ Hoài Mân cười gian, ngón tay lạnh lẽo mò từ vạt áo lỏng lẻo đi vào, chạm vào lồng ngực trơn nhẵn, căng cứng của hắn, nhẹ nhàng vẽ vòng vòng.
Thân thể Tiêu Huyên run rẩy một chút nhưng không có phản ứng gì khác.
Tạ Hoài Mân chưa từ bỏ ý định, càng cọ cơ thể tới trước, bàn tay nhéo một cái trước ngực hắn, đồng thời thổi một hơi vào vành tai lộ ra dưới chăn của hắn.
Trong giây lát, vũ trụ xoay ngược. Tiêu Huyên xốc chăn lên đè nàng lại, đôi mắt đỏ sậm, rượu uống vào bụng đều biến thành cồn đang thiêu đốt.
“Nàng dám dở trò xấu với ta?”
“Em cứ giở trò xấu đấy, chàng làm gì được em?” Tạ Hoài Mân cười khiêu khích.
Tiêu Huyên chặn nàng lại, cắn lên cổ nàng một cái, vết cắn mang theo hương rượu vừa ngứa lại vừa đau, Tạ Hoài Mân giật mình hít vào một hơi.
“Làm gì? Không dạy dỗ nàng nàng sẽ không biết cái gì gọi là phu quyền!”
Tiếng hô hoảng hốt hòa lẫn với tiếng cười vang lên, rèm gấm rất nặng thả xuống, khép lại, che khuất sắc xuân dạt dào bên trong. Vinh Khôn cười, dẫn đám cung nhân lui ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.