Chương 74: Nắm tay về nhà
Mỹ bảo
15/06/2013
Cuối
cùng Tiểu Trình cũng được phép tắm rửa, ăn cơm, sau đó nghỉ ngơi một đêm. Tiêu
Huyên vẫn ở bên Tạ Hoài Mân, làm theo lời dặn, dùng tất cả biện pháp có thể để
rót nước đường, nước canh vào miệng nàng.
Tạ Hoài Mân còn đang ngủ.
Tiêu Huyên vừa bất đắc dĩ vừa yêu thương vuốt tóc nàng.
“Nàng thì tốt rồi, chỉ việc ngủ, chẳng cần biết gì cả.”
Nếu lúc này Tạ Hoài Mân có thể nghe được, có lẽ chuyện đầu tiên sau khi tỉnh lại sẽ làm đại khái là cho hắn một cái bạt tai.
Ai bảo ngủ nhất định là một loại hưởng thụ?
Nàng cực kỳ khốn khổ, đến mức sau này, rất lâu sau khi khỏi bệnh, nàng có một khoảng thời gian suy nhược thần knh vì thường xuyên mất ngủ, nằm mơ. Còn lúc này, khi ở trong mơ, nàng hoàn toàn không có một chút hưởng thụ, những vật thể và âm thanh hỗn loạn, những cảnh tượng không ngừng thay đổi, con người và sự vật vặn vẹo, đáng sợ, quái dị dao động, rất nhều khung cảnh lướt qua như một bộ phim – thể loại phim ma quái huyễn tưởng khủng khiếp.
Trong một căn phòng khác, Tiểu Trình đang trao đổi với Vũ Văn Dịch: “Bệ hạ, loại dược này vào người sẽ rất có hại với cơ thể.”
Vũ Văn Dịch thản nhiên nói: “Không sao.”
Tiểu Trình lắc đầu: “Trên người ngài có tật cũ, hai chứng bệnh hợp lại thật sự không tốt cho thân thể.”
“Sẽ chết à?” Vũ Văn Dịch hỏi.
“Không đến mức đó. Chỉ là phải điều dưỡng rất lâu…”
“Vậy là được rồi.” Vũ Văn Dịch phản bác.
Tiểu Trình lắc đầu.
Hắn tự nhốt mình trong phòng thuốc tròn một ngày một đêm, cuối cùng cũng phối dược xong.
Thuốc màu nâu đỏ, ngửi có mùi thảo dược.
Tiểu Trình bưng dược tới, nói: “Bệ hạ phải nhẫn nhịn, sau khi dùng xong một khắc sẽ khó chịu. Nhưng tại hạ phải đợi hai canh giờ mới có thể lấy máu của ngài. Lấy máu xong, tại hạ mới có thể dùng loại dược khác tiêu trừ cơn đau kia.”
Dược được đưa qua lại bị Ngô Thập Tam giữ lại.
Đôi mắt Ngô Thập Tam đỏ bừng.
“A Diệp.” Giọng nói Vũ Văn Dịch nhẹ nhàng nhưng mang theo sự uy tín không cho phép người ta nghi ngờ.
Ngô Thập Tam không cam lòng nhưng vẫn phải buông tay ra.
Vũ Văn Dịch nhận lấy chén thuốc còn đang bốc hơi nóng, vẻ mặt bình tĩnh như thường, đôi mắt cũng không chớp một cái, một hơi uống cạn sạch.
Trong giấc ngủ hỗn loạn, Tạ Hoài Mân vẫn cảm nhận được cái lạnh và sự đau đớn, đó là cảm giác mỏi mệt vẫn theo bên nàng từ khi Yên Hoa Tam Nguyệt chết tiệt kia phát tác. Cũng không phải quá kịch liệt, nhưng lại kéo dài không ngừng, vô cùng khiêu khích tính nhẫn nại của người ta. Trước giờ nàng chịu đựng không nói, bởi vì biết cho dù có oán giận cũng không giải quyết được gì. Mỗi khi không nhịn được nữa, nàng sẽ nghĩ cách ôm chặt lấy Tiêu Huyên, trông cậy vào sự ấm áp của Tiêu Huyên để xua đi lạnh giá trên người mình.
Thế nhưng hiện giờ nàng mê man không thể nhúc nhích, thỉnh thoảng lấy lại chút ý thức, biết mình đang nằm trên giường, có người – hẳn là Tiêu Huyên, đang chăm sóc mình. Nhưng đau đớn, khó chịu lại không thể nói ra lời.
Càng ngủ càng khó chịu. Hô hấp không còn thông thuận, tốc độ hình ảnh biến đổi nhanh hơn, những thứ quỷ quái như một vòng tròn xoáy quanh nàng.
Nàng cảm thấy rất thống khổ, tinh thần sắp sụp đổ. Bất kể sống hay chết, cho nàng một cái kết dứt khoát cho xong.
Nhưng không ai có thể nghe thấy tiếng kêu của nàng, trong mắt bọn họ, nàng vẫn chỉ bình thản ngủ như trước, giống như một đứa trẻ.
Một luồng khí buốt giá quẩn quanh trong ngực nàng, bịt kín hô hấp của nàng. Nàng giãy dụa trong không gian kỳ dị của những giấc mơ này.
Không khí, nàng cần không khí. Ai có thể tới giúp nàng!
A Huyên! A Huyên!
Sinh mệnh đang biến mất theo hơi sức. Mắt thấy tuyệt vọng ngày càng gần…
Có người cạy mở khớp hàm của nàng, một luồng chân khí tràn vào, cho nàng thêm một chút thời gian.
Tri giác của nàng trở nên nhanh nhạy hơn một chút, nghe được những tiếng nói chuyện rất nhỏ.
“Cho con bé ngậm.”
Một viên thuốc bị nhét vào trong miệng.
“Làm theo lời ta nói… Huyệt vị và lực đạo… Nghe rõ rồi chứ…”
Thân thể được nâng dậy.
Trình tự không xa lạ.
Huyệt đạo toàn thân bị điểm, bị vỗ, bị đâm, bị gõ theo một phương thức đặc biệt, các loại cảm giác tê tê, ngứa ngứa, nhói đau hỗn hợp đan xen vào nhau, theo đó mà đến là hai làn khí ấm lạnh chạy khắp nơi trong cơ thể.
Cảm giác đó vô cùng khó chịu.
Hơi thở lại bắt đầu rối loạn, hô hấp của nàng vừa nhanh vừa ngắn. Trên người khi lạnh khi nóng, sau đó cơ thể bắt đầu hơi co giật.
Thế nhưng, cho dù như vậy, bàn tay điểm huyệt không dừng lại, dựa theo chỉ thị, kiên định thực hiện từng bước.
Đau!
Thật sự khó chịu!
Nàng cắn chặt răng.
Tình hình như vậy liên tục rất lâu, lâu đến mức nàng gần như hoàn toàn mất đi ý chí, rơi vào vực sâu tăm tối.
Sau đó, nàng cảm giác khí tức hỗn loạn trong cơ thể dần dần quy về làm một, dòng nước ấm ngăn cản dòng nước lạnh, từ khắp nơi trong thân thể dồn về hai tay.
Chỗ kinh mạch trên hai tay nhói đau, loại cảm giác như bị lưỡi dao sắc bén cắt qua.
Chất lỏng chảy ra. Luồng khí lạnh kia cũng từng chút một chảy ra ngoài.
Khí tức chạy loạn trong người đã không còn, nàng hít thở được không khí một lần nữa.
Hình ảnh xoay tròn biến mất, sự quỷ quái không thấy đâu, những sự vật vặn vẹo cũng lùi xa. Thế giới trong mơ quay trở về với bóng đêm.
Bóng đêm an tường và bình tĩnh.
Đây mới là một giấc ngủ chân chính.
Sau đó, có người nắm lấy cằm của nàng, cho nàng uống đủ loại thuốc và thuốc bổ từng ngụm một, nhét vào miệng nàng đủ loại thuốc viên to to nhỏ nhỏ, mùi vị khác nhau. Cuối cùng, trên đầu bị người ta cắm đầy kim châm, có lẽ lúc này nàng giống một con nhím nằm trên giường.
Đã không còn ác mộng, giấc ngủ thoải mái hơn nhiều, đây mới là nghỉ ngơi thật sự.
Ánh mặt trời chiếu vào tầm mắt, ấm áp.
Thử mở mắt.
Một mảnh chói lòa, ánh nắng, bóng cây, hoa cỏ.
Thì ra cửa sổ đang mở.
Nàng không khỏi nhắm mắt lại, một lát sau mới mở ra lần thứ hai.
Chậm rãi thích ứng với ánh sáng.
Còn đang ở trong căn phòng trước kia. Trang trí cũng không thay đổi. Chỉ là, giờ mới phát hiện ra, lá cây phong bên ngoài đã chuyển sang màu đỏ hơn phân nửa.
Tạ Hoài Mân cử động tay chân. Tuy còn rất suy yếu nhưng luồng khí lạnh kia đã hoàn toàn tan biến. Cổ tay bị băng bó băng trắng, là chỗ khi đó đã hút máu độc ra, cũng không đau, không biết được bôi loại dược gì, tỏa ra một mùi thơm ngát.
Nàng chậm rãi ngồi dậy.
Gió từ ngoài thổi vào qua khung cửa sổ, lay động tấm rèm lụa như mộng như ảo.
Khi nàng nhìn tới chiếc giường nhỏ dưới chân giường nàng, ở đó có một bóng người thân thuộc.
Trên gương mặt nàng nở một nụ cười dịu dàng.
Chống đỡ thân thể suy yếu, nàng đi tới từng chút một, ngồi bên giường.
Người kia ngủ rất say, râu đã lâu chưa cạo, gương mặt tiều tụy mệt mỏi, hàng lông mày vẫn nhíu chặt. Mái tóc rối bời, còn có thể nhìn thấy mấy sợi tóc bạc.
Tạ Hoài Mân kinh ngạc, đôi mắt ngập nước, cuối cùng cúi người xuống, nhẹ nhàng nằm trên vai hắn, cẩn thận không tăng thêm sức nặng cho hắn rồi ôm lấy hắn. Nàng kề sát mặt vào ngực hắn, lắng nghe tiếng tim đập ổn định, mạnh mẽ.
Người kia khẽ giật mình, sau đó đôi tay kiên cố vươn ra ôm lấy nàng, nghẹn ngào, dùng sức, giống như muốn chạm khắc nàng vào trong cơ thể.
Thật sự không còn gì có thể chia cách hai bọn họ nữa.
Hai vợ chồng Tiêu thị tiến cung, chào từ biệt Vũ Văn Dịch.
Thường Hỉ nói: “Bệ hạ đang ở Sướng Xuân các chờ hai vị. Mấy ngày nay sức khỏe bệ hạ có chút không tốt, không thể tự mình đưa tiễn, xin bệ hạ và nương nương chớ trách.”
“Bệnh của hoàng thượng còn chưa hết sao?” Tạ Hoài Mân cảm thấy ngạc nhiên: “Lần này nghiêm trọng như vậy sao?”
Thường Hỉ không tiện nhiều lời, chỉ mời hai người đi vào.
Vũ Văn Dịch mặc một bộ y phục thường ngày màu bạc, ngồi trên tháp. Sắc mặt hắn không được tốt, gầy đi nhiều, ngoài ra cũng không thấy có gì không ổn.
Tạ Hoài Mân thân thiện hỏi: “Chân của hoàng thượng đã tốt hơn chưa? Tôi để lại phương thuốc, bảo Lưu thái y làm theo như vậy. Tôi tin sau này tần suất tái phát nhất định sẽ rất nhỏ.”
Vũ Văn Dịch giật giật chân, không nói thêm, chỉ cười cười: “Chân đã tốt hơn từ lâu rồi. Chỉ là gần đây công sự bận rộn một chút, hơi mệt mà thôi. Hai người dự định bao giờ xuất phát?”
Tiêu Huyên nói: “Gần đây thời tiết không tệ, chúng ta định ngày hôm nay lập tức xuất phát, để kịp về nhà trước khi trời lạnh.”
Hắn không nói về cung, chỉ nói về nhà.
Tạ Hoài Mân dịu dàng cười nhìn hắn.
Vũ Văn Dịch chớp mắt, khách khí chúc phúc: “Chúc mừng hai vị khổ tận cam lai.”
Tạ Hoài Mân nói: “Bệ hạ cũng phải giữ gìn sức khỏe.”
Bệnh của nàng mới khỏi, người còn rất gầy, nhưng tinh thần lại rất tốt, sắc mặt có chút huyết sắc, toàn thân giống như khôi phục sức sống trước kia.
Vũ Văn Dịch nói với Tiêu Huyên: “Trên đường trở về hai vị phải đi qua Tần quốc, để đề phòng vạn nhất, mang thêm nhiều binh mã có vẻ bảo đảm hơn. Nếu Tiêu huynh không ngại, ta phái ba trăm kị binh hộ tống hai người tốc hành tới biên giới Tề quốc, vậy được không?”
Tiêu Huyên biết lúc này khách sáo cũng không có ý nghĩa, liền sảng khoái đồng ý, chân thành nói cảm ơn.
Vũ Văn Dịch khó nén vẻ mệt mỏi, dáng vẻ này khác rất nhiều so với khí thế cứng rắn dũng cảm chống đỡ trong trí nhớ của Tạ Hoài Mân.
Vì vậy, trước khi chia tay, nàng bỗng buông tay Tiêu Huyên ra, đi tới trước.
Nàng nói một tiếng mạo phạm rồi ngón tay lập tức chạm lên mạch của Vũ Văn Dịch.
Vũ Văn Dịch kinh ngạc, bàn tay vốn định rụt lại cứng nhắc ở đó, khi phục hồi tinh thần muốn thu tay, Tạ Hoài Mân đã xem mạch xong.
“Không phải bệ hạ chỉ bị cảm lạnh thông thường thôi sao?” Nàng nghiêm túc hỏi: “Theo mạch tượng mà nhìn giống như lại giống như nội phủ bị hao tổn, chân khí trì trệ. Tuy không quá nghiêm trọng nhưng tổn hại tới trụ cột của thân thể, thể chất suy yếu, cần phải điều dưỡng thật tốt mới được. Mùa đông sắp tới rồi, thời tiết lạnh giá, bệ hạ cần chú ý nhiều hơn, không nên nhiễm bệnh gì khác, nếu không rất dễ thành tật.”
Vũ Văn Dịch nghe xong cười nói: “Đúng vậy, chỉ một tật ở chân thôi cũng đã khiến ta không chịu nổi rồi.”
“Bệ hạ, lần này tôi trở về, sau này khó có thể gặp lại. Bệ hạ đã chăm sóc tôi rất nhiều, Hoài Mân cảm kích trong lòng. Sau này bệ hạ nhất định phải bảo trọng.”
Vũ Văn Dịch nhìn chăm chú vào đôi mắt trong trẻo của nàng, chậm rãi nói: “Ngươi cũng bảo trọng.”
Tiêu Huyên kiên nhẫn chờ bọn họ nói xong, lúc này mới kéo Tạ Hoài Mân, mang nàng ra ngoài.
Trước khi ra khỏi cửa, Tạ Hoài Mân không nhịn được quay đầu lại nhìn.
Khoảng cách hơi xa, ánh sáng hơi thiếu, nàng không nhìn rõ lắm vẻ mặt của Vũ Văn Dịch. Chỉ cảm thấy đôi mắt như đêm đen kia của hắn vẫn sắc bén, sáng ngời như vậy nhìn nàng.
Ra khỏi cung, ba trăm kị binh Ly quốc đã đi theo phía sau xe ngựa, chờ xuất phát. Xe ngựa kia cũng rộng rãi xa hoa, chắc hẳn vô cùng thoải mái.
Tiêu Huyên cười: “Rêu rao như vậy chẳng phải muốn gọi người Tần quốc đến ám sát hay sao?”
Hắn vung tay lên, mọi người cởi giáp thay y phục, ba trăm kị binh chia làm hai đường, giả thành đội buôn, cũng đổi một chiếc xe bề ngoài bình thường, hơi nhỏ hơn một chút.
Quay đầu lại, Tạ Hoài Mân đang tạm biệt Ngô Thập Tam và Liên Thành, Tiểu Trình phải về Liêu quốc, lần này cũng đi về phía Bắc cùng bọn họ.
Liên Thành kéo tay áo Tiểu Tạ, buồn bực không nói một lời. Tạ Hoài Mân cười vỗ vai thằng bé, nói với nó: “Chờ đệ lớn hơn một chút có thể tới Tề quốc thăm tỷ. Đệ là nghĩa đệ của Tạ hoàng hậu Đông Tề, sau này rất vinh dự, học tập cho tốt, đừng làm tỷ mất mặt.”
“Còn lâu đệ mới như vậy!” Thằng bé kiên cường kêu lên.
Tạ Hoài Mân cười nói với Ngô Thập Tam: “Thập Tam, rảnh rỗi nhớ đến thăm tôi.”
Ngô Thập Tam cười khổ: “Vậy có được không?”
“Tôi nói được là được.” Tạ Hoài Mân liếc mắt lườm Tiêu Huyên.
Vẻ mặt Ngô Thập Tam ảm đạm, thoáng cái đã vực tinh thần dậy: “Đúng vậy! Có thời gian nhất định sẽ đi thăm ngươi! Ta phải ở lại Tề quốc một thời gian, ngắm cảnh núi non, hưởng thụ sự dịu dàng của mỹ nữ Đông Tề một chút.”
Tạ Hoài Mân cười nói: “Chăm sóc Liên Thành cho tốt.”
Ngô Thập Tam nhìn thẳng vào nàng: “Lời ngươi nhắc nhở ta chưa bao giờ dám quên.”
Tiêu Huyên đứng cạnh xe ngựa chờ Tạ Hoài Mân, nhìn nàng ôm lấy Liên Thành, nhướng mày, lại nhịn xuống. Sau đó, hắn nhìn nàng buông Liên Thành ra, đứng dậy giang hai tay với Ngô Thập Tam.
Tiêu Huyên vội vàng bước nhanh về phía trước, thẳng tắp kéo nàng đi. Tạ Hoài Mân ai ai kêu lên, hắn làm bộ không nghe thấy.
Người hầu lanh lợi mở rộng cửa xe ngựa.
“Đi thôi.” Tiêu Huyên nói, nắm chặt tay Tạ Hoài Mân.
Tạ Hoài Mân cười khẽ, gật đầu.
“Chúng ta về nhà.”
Tạ Hoài Mân ngáp dài, duỗi người một cái, lắc lắc cổ ngồi dậy.
Tấm rèm trong phòng ngủ còn buông, chỉ có vài tia sáng lọt vào qua khe hở, chiếu vào tấm thảm hoa lệ màu đỏ thẫm.
Nàng gãi đầu, có chút còn chưa thích ứng với hoàn cảnh lạ lẫm này.
Một bàn tay to vươn đến, ôm thắt lưng nàng, lại kéo nàng về giường, ngã vào một vòng tay ấm áp.
Nàng cười cười, xoay người lại, cọ đầu vào ngực người kia.
“Con chó nhỏ.” Trên đầu vang lên tiếng cười yêu chiều.
“Không lên triều à?” Tạ Hoài Mân hỏi.
“Lên cái gì mà lên?” Trong giọng nói Tiêu Huyên mang theo vẻ ngái ngủ: “Vừa về tới nơi, chẳng nhẽ không thể để người ta ngủ một giấc? Ai tới thúc giục lập tức kéo ra ngoài đánh năm mươi gậy!”
Tạ Hoài Mân cười khanh khách.
Đêm qua bọn họ vừa về tới nhà. Hành trình hơn một tháng, mọi người đều mệt thở không ra hơi. Bởi vì hoàng đế lén đi xa nên tránh được nghi lễ đủ loại quan viên tiếp đón phiền phức, nhưng Vinh Khôn vẫn mang theo tổng quản, ma ma to to nhỏ nhỏ đứng trước cửa cung. Tiêu Huyên không thèm để ý bất cứ chuyện gì khác, kéo Tạ Hoài Mân về tẩm cung, tắm rửa xong lập tức đi ngủ.
Ngược lại, Tạ Hoài Mân có vẻ có tinh thần hơn hắn nhiều, thoải mái ăn bữa khuya rồi mới mỹ mãn bò lên giường.
Tiêu Huyên nửa tỉnh nửa mơ mò được nàng, ôm lấy. Hắn chỉ nghe thấy Tạ Hoài Mân thỏa mãn cảm thán bên tai: “Cảm giác ở nhà thật tốt.”
Hắn lại nghĩ thầm: nửa đêm nửa hôm còn ăn bánh bột lọc, đầy mùi tỏi.
Sau đó, Tiêu Huyên chặn cái miệng đang thao thao bất tuyệt phát biểu cảm tưởng sau khi về nhà của nàng lại.
Vinh Khôn từ sáng sớm đã dẫn theo cung nhân chờ ngoài cửa, dựng thẳng lỗ tai lắng nghe động tĩnh. Mãi đến khi mặt trời lên cao mới nghe được tiếng hoàng đế trầm giọng gọi người vào.
Vinh Khôn dẫn người đi vào, đế hậu đều đã rời giường, hoàng đế đang đi giày cho hoàng hậu.
Tạ Hoài Mân nhìn thấy Vinh Khôn, cười hì hì nói: “Đây chẳng phải Vinh tổng quản hay sao? Mấy năm không gặp, ông mập ra không ít nhỉ.”
Vinh Khôn vội khom lưng: “Nương nương kim an. Cuối cùng nương nương cũng khỏi bệnh, thật sự là được ông trời chiếu cố, chúng hạ nhân đều cảm thấy mừng thay nương nương.”
Tạ Hoài Mân cười nói: “Nghe hoàng thượng nói mấy năm tôi không ở đây, chuyện to chuyện nhỏ trong cung không thể thiếu sự để ý của ông, vất vả cho ông rồi. Thưởng ông một trăm lượng bạc uống rượu đi.”
Vinh Khôn không nhịn được mà ngẩng đầu nhìn Tạ hoàng hậu, sau đó quỳ xuống cao giọng tạ ơn.
Tạ Hoài Mân tiến tới gần tai Tiêu Huyên hỏi: “Nói vậy có đúng không?”
Tiêu Huyên cười nói: “Không sai! Nàng học thật nhanh!”
“Nói thừa!” Tạ Hoài Mân cười đắc ý.
Vinh Khôn quỳ rất gần, một chữ cũng không nghe thừa, biết mình sau này trước mặt hai bọn họ tùy thời phải làm người điếc.
Đồ ăn sáng được bưng lên, đều là đồ ăn Tạ Hoài Mân thích. Hiện giờ thân thể nàng đang trong giai đoạn hồi phục, sức ăn vô cùng lớn, ăn trở thành thú vui lớn nhất trong đời. Tiêu Huyên ăn xong rất nhanh, chưa vội buông đũa, ngồi bên cạnh tủm tỉm cười nhìn nàng ăn, thường thường còn gắp thức ăn giúp nàng.
Tiểu thái giám đưa tin chạy vào, thì thầm vào tai Vinh Khôn.
“Chuyện gì vậy?” Tiêu Huyên hỏi.
Vinh Khôn nói: “Bệ hạ, Tống đại nhân biết ngài đã trở về, xin tiếp kiến.”
Tạ Hoài Mân cười: “Tin tức của tiên sinh thật linh thông. Không phải chàng không cho huynh ấy quản tin tình báo nữa sao?”
Tiêu Huyên trừng mắt nhìn nàng: “Ăn cơm của nàng đi.” Sau đó đứng dậy ra ngoài.
Vinh Khôn theo sau, tới bên ngoài, do dự chốc lát rồi lại hạ giọng nói với Tiêu Huyên: “Bệ hạ, còn một chuyện nữa, Dương nương nương muốn gặp bệ hạ, nói là muốn về nhà mẹ đẻ một chuyến.”
Tiêu Huyên quay đầu nhìn ông ta: “Cô ấy muốn về nhà mẹ đẻ?”
Vinh Khôn đổ mồ hôi lạnh: “Còn nữa… Lục quý phi cũng muốn gặp bệ hạ.”
“Cô ta?” Giọng nói của Tiêu Huyên càng trầm xuống: “Vì sao nhanh như vậy cô ta đã biết ta trở về?”
“Lục quý phi hẳn là không biết, chỉ là quý phi trước đó đã dặn lão nô, chờ bệ hạ trở về lập tức báo lại như vậy. Lão nô nghĩ hẳn là quý phi có chuyện quan trọng.”
Lông mày Tiêu Huyên nhíu thành một chữ xuyên thật sâu.
“Để em đi cho.”
Hai người kinh ngạc quay đầu, Tạ Hoài Mân đang đứng bên hành lang.
Nàng vừa dùng khăn tay lau miệng vừa thản nhiên nói: “Để em đi gặp cô ta. Cô ta muốn nói gì, nói với em cũng thế. Hơn nữa, em có chuyện muốn hỏi cô ta.”
Vinh Khôn đổ mồ hôi lạnh toàn thân.
Cuối cùng, Tiêu Huyên thỏa hiệp: “Được.”
Hắn và Lục Dĩnh Chi, nên nói đều đã nói xong. Chỉ còn chuyện giữa hai người phụ nữ, chỉ còn một cuộc chiến tranh cần hồi kết.
Cô gái trong gương vẫn gầy gò như trước, cũng may hai mắt ngời sáng có thần, bù đắp lại khí thế không đủ. Tạ Hoài Mân hít sâu một hơi, thay một bộ y phục chính thức, đi gặp tình địch.
Lục Dĩnh Chi bị giam tại một phủ ty bên ngoài. Con người Tiêu Huyên thật sự phúc hậu, đãi ngộ cô ta rất không tệ. Một khoảng sân nhỏ một cửa, ba gian phòng, một nha hoàn, một bà thím già làm việc nặng.
Khi Tạ Hoài Mân đến, cô ta đang ngồi bên cửa sổ đọc sách.
Hơn ba năm trôi qua, cô ta trưởng thành hơn trước rất nhiều, càng thêm xinh đẹp. Tuy trang phục thanh lịch, tuy bị nhốt trong một không gian nhỏ thế này, nhưng khí thế sắc bén trên gương mặt lại không giảm đi dù chỉ một chút.
Tạ Hoài Mân ho nhẹ một tiếng, Lục Dĩnh Chi ngẩng đầu lên.
“Là ngươi?”
Cô ta buông sách xuống đứng dậy: “Ngươi đã trở về?”
Cô ta tỉ mỉ quan sát Tạ Hoài Mân, Tạ Hoài Mân cũng cẩn thận đánh giá cô ta.
Lục Dĩnh Chi nở nụ cười châm chọc: “Ngươi thật sự đã trở về.”
“Đúng vậy.” Tạ Hoài Mân rất bình thản: “Nghe nói cô có việc tìm hoàng thượng nên tôi đến xem sao.”
Lục Dĩnh Chi kiêu ngạo ngẩng đầu: “Người ta muốn gặp là hoàng thượng.”
Tạ Hoài Mân ha ha cười: “Lục tiểu thư, bản thân tôi đã trở về rồi, cô nghĩ cô còn cơ hội nhìn thấy chàng hay sao?”
Lục Dĩnh Chi trợn tròn mắt. Cho tới bây giờ, nàng chưa từng nghĩ rằng sẽ nghe được lời nói như vậy từ trong miệng nữ nhân trước mặt.
Tạ Hoài Mân tới không phải để khoe khoang. Cũng không có gì hay mà khoe khoang, thắng bại từ ba năm trước đã định rõ. Hôm nay nàng tới đây chỉ để đặt một dấu chấm hết.
“Lục tiểu thư, hôm nay tôi tới đây là có việc muốn hỏi cô.”
“Hỏi ta vì sao muốn giết ngươi?” Lục Dĩnh Chi lạnh giọng hỏi.
Tạ Hoài Mân gật đầu: “Vì sao qua ba năm mới nghĩ đến muốn giết tôi?”
Lục Dĩnh Chi kiêu ngạo, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tạ Hoài Mân, giống như chính mình mới là hoàng hậu. Tạ Hoài Mân thấy vậy trong lòng không khỏi có ba phần tán thưởng, khó có ai trong chốn tù đầy còn giữ vững được khí thế bức người thế này, kiên trì dùng lỗ mũi nhìn đời.
“Ba năm trước ta không giết ngươi, đó là vì ta đánh giá thấp ngươi, cũng đánh giá cao chính mình.” Giọng nói của Lục Dĩnh Chi lạnh băng: “Khi đó ta quá ngây thơ, thật sự cho rằng chia lìa chính là kết thúc, cho rằng thời đại của ta đã đến. Ta đã cho rằng ta có thể kéo hắn lại, có thể khiến hắn nhìn ta lần nữa.”
Tạ Hoài Mân cười lắc đầu: “Lần nữa?”
Sắc mặt Lục Dĩnh Chi lập tức trầm xuống vài phần.
Tạ Hoài Mân thở dài một hơi: “Cô cũng đừng quá tự trách mình, cô thua, là số mệnh. Tôi rời đi, đó chỉ là một vụ đánh cược, nếu thắng, tôi có thể thắng lại được chàng, thắng lại được tất cả. Nếu thua, chàng sẽ quên tôi, tôi cũng không còn gì cả. Cô cược chính trị, tôi cược tình yêu. Đời người cũng chỉ là vậy.”
Sắc mặt Lục Dĩnh Chi đã tái nhợt. Cô ta cười ha hả: “Đúng vậy, tình yêu. Đối với ngươi, hắn trước sau đều có tình, bất kể ta làm tốt thế nào, hắn luôn đề phòng ta là người Lục gia.” Nàng bất giác lùi về sau một bước, chỉ vào Tạ Hoài Mân: “Ngươi biết không? Ta nói với hắn ta tự xin được phế truất ra cung, ngươi đoán xem hắn trả lời ta thế nào? Ngươi đoán sai rồi!”
Tạ Hoài Mân hạ tầm mắt.
“Thì ra hắn đã sắp xếp kết cục cho ta từ lâu!” Lục Dĩnh Chi gào to, oán hận và không cam lòng đè nén đã lâu dâng trào toàn bộ: “Hắn chưa hề có ý định giữ ta lại, một chút thương tiếc cũng không có! Phu thê ba năm, mỗi ngày hắn đều dịu dàng cười với ta, nhưng chưa từng chạm vào ta lấy một lần! Ta nói muốn đi, hắn mở rộng cửa tiễn ta đi! Chuyện đó thật sự giống như cho ta một cái bạt tai! Chưa từng có ai đối xử với ta như thế! Chưa từng!”
Tạ Hoài Mân ngậm miệng. Vinh Khôn ở bên cạnh ném cho thị vệ nấp trong chỗ tối một ánh mắt, bọn thị vệ đề phòng nắm chặt kiếm trong tay.
Lục Dĩnh Chi lại rất tự chủ mà kìm nén cảm xúc, giọng nói lạnh lùng chói tai: “Hiện giờ ta không còn gì cả. Gia đình, đã suy tàn, không còn huy hoàng; hôn nhân, chỉ là một hồi hoa trong gương, trăng trong nước, một bên tình nguyện.”
Tạ Hoài Mân rốt cuộc mở miệng lần nữa: “Vì vậy cô mới muốn giết tôi, giết được người nào tốt người nấy, kiếm được điểm nào tốt điểm nấy? Cô muốn trả thù chàng, khiến chàng đau khổ, khiến chàng hối hận.”
Lục Dĩnh Chi cười khẩy: “Đáng tiếc mệnh ngươi quá tốt.”
Tạ Hoài Mân lắc đầu: “Đáng thương.”
Lục Dĩnh Chi nghiến răng: “Ta không cần sự thương hại của ngươi. So với người, không so được với mệnh, kiếp này ta thua, còn kiếp sau gỡ lại.”
Tạ Hoài Mân cười: “Cô mới sống được một phần ba của một kiếp, nói chuyện kiếp sau sớm như vậy làm gì?”
Lục Dĩnh Chi cười thê lương, xoay người sang chỗ khác: “Ngươi đi đi. Sau này thích chém thích giết đều tùy các ngươi. Ta không muốn gặp hắn, cũng không muốn gặp lại ngươi. Đừng đến quấy rầy ta nữa.”
Tạ Hoài Mân than nhẹ một tiếng: “Cô oán hận bởi vì cô căn bản không biết cô muốn gì.”
Sống lưng Lục Dĩnh Chi cứng nhắc.
“Cô luôn miệng nói thương chàng, nhưng tất cả những gì cô làm đều vì muốn phân cao thấp với chàng, phân chia thế lực của chàng vào tay Lục gia. Cô nói cô hận tôi, cô hận không phải vì tôi chiếm lấy Tiêu Huyên, cô chỉ hận cuộc sống của tôi thành công thuận lợi hơn cô. Lục Dĩnh Chi, cô là kiều nữ, tài hoa xuất chúng, có chính kiến, có quyết đoán, có thủ đoạn, tôi thừa nhận cô ưu tú hơn tôi rất nhiều. Chỉ tiếc cô quá kiêu ngạo, không nhìn thấy con đường thật sự mà mình nên đi. Cái gì cô cũng muốn, cuối cùng cái gì cũng không nắm bắt được. Cô không học cách từ bỏ, cuối cùng sẽ chỉ mất đi toàn bộ.”
Vai Lục Dĩnh Chi run rẩy mãnh liệt.
Cuối cùng, Tạ Hoài Mân nói: “Lục Dĩnh Chi, cuộc đời cô còn rất dài. Mở mắt nhìn cho rõ, nhìn xem con đường tương lai phải đi. Đừng đi quàng vào bụi rậm nữa. Sau này chúng ta thật sự sẽ không gặp lại, đều tự có cuộc sống riêng của mình, đều tự có trách nhiệm riêng. Tự thu xếp cho tốt.”
Lục Dĩnh Chi vẫn đứng ở đó, nghe tiếng bước chân Tạ Hoài Mân rời đi, nghe tiếng các thái giám nội cung đi theo, thậm chí còn nghe được tiếng thị vệ canh chừng từ một nơi gần đó.
Cuối cùng, tất cả mọi người rời đi. Chỉ còn một mình nàng.
Trên đầu là một khoảng trời xanh, có chim bay lượn, liệu nàng còn ý chí như vậy không?
Mở mắt, thấy con đường mình nên đi.
Từ nhỏ đến lớn luôn được phụ thân giáo dục tranh lấy thứ tốt nhất, đoạt lấy lợi ích lớn nhất cho gia tộc. Thế nhưng thứ tốt nhất chưa chắc đã là thích hợp nhất với nàng. Nàng đạt được tất cả, rồi lại mất đi, chỉ là một giấc mộng ngu ngốc.
Nàng cười mệt mỏi.
Nàng còn có thể sao?
Phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng động khác thường.
“Ai?” Nàng nhạy cảm xoay người lại.
Nhìn thấy người vừa tới, nàng không khỏi mở to hai mắt: “Là ngươi…”
Tạ Hoài Mân còn đang ngủ.
Tiêu Huyên vừa bất đắc dĩ vừa yêu thương vuốt tóc nàng.
“Nàng thì tốt rồi, chỉ việc ngủ, chẳng cần biết gì cả.”
Nếu lúc này Tạ Hoài Mân có thể nghe được, có lẽ chuyện đầu tiên sau khi tỉnh lại sẽ làm đại khái là cho hắn một cái bạt tai.
Ai bảo ngủ nhất định là một loại hưởng thụ?
Nàng cực kỳ khốn khổ, đến mức sau này, rất lâu sau khi khỏi bệnh, nàng có một khoảng thời gian suy nhược thần knh vì thường xuyên mất ngủ, nằm mơ. Còn lúc này, khi ở trong mơ, nàng hoàn toàn không có một chút hưởng thụ, những vật thể và âm thanh hỗn loạn, những cảnh tượng không ngừng thay đổi, con người và sự vật vặn vẹo, đáng sợ, quái dị dao động, rất nhều khung cảnh lướt qua như một bộ phim – thể loại phim ma quái huyễn tưởng khủng khiếp.
Trong một căn phòng khác, Tiểu Trình đang trao đổi với Vũ Văn Dịch: “Bệ hạ, loại dược này vào người sẽ rất có hại với cơ thể.”
Vũ Văn Dịch thản nhiên nói: “Không sao.”
Tiểu Trình lắc đầu: “Trên người ngài có tật cũ, hai chứng bệnh hợp lại thật sự không tốt cho thân thể.”
“Sẽ chết à?” Vũ Văn Dịch hỏi.
“Không đến mức đó. Chỉ là phải điều dưỡng rất lâu…”
“Vậy là được rồi.” Vũ Văn Dịch phản bác.
Tiểu Trình lắc đầu.
Hắn tự nhốt mình trong phòng thuốc tròn một ngày một đêm, cuối cùng cũng phối dược xong.
Thuốc màu nâu đỏ, ngửi có mùi thảo dược.
Tiểu Trình bưng dược tới, nói: “Bệ hạ phải nhẫn nhịn, sau khi dùng xong một khắc sẽ khó chịu. Nhưng tại hạ phải đợi hai canh giờ mới có thể lấy máu của ngài. Lấy máu xong, tại hạ mới có thể dùng loại dược khác tiêu trừ cơn đau kia.”
Dược được đưa qua lại bị Ngô Thập Tam giữ lại.
Đôi mắt Ngô Thập Tam đỏ bừng.
“A Diệp.” Giọng nói Vũ Văn Dịch nhẹ nhàng nhưng mang theo sự uy tín không cho phép người ta nghi ngờ.
Ngô Thập Tam không cam lòng nhưng vẫn phải buông tay ra.
Vũ Văn Dịch nhận lấy chén thuốc còn đang bốc hơi nóng, vẻ mặt bình tĩnh như thường, đôi mắt cũng không chớp một cái, một hơi uống cạn sạch.
Trong giấc ngủ hỗn loạn, Tạ Hoài Mân vẫn cảm nhận được cái lạnh và sự đau đớn, đó là cảm giác mỏi mệt vẫn theo bên nàng từ khi Yên Hoa Tam Nguyệt chết tiệt kia phát tác. Cũng không phải quá kịch liệt, nhưng lại kéo dài không ngừng, vô cùng khiêu khích tính nhẫn nại của người ta. Trước giờ nàng chịu đựng không nói, bởi vì biết cho dù có oán giận cũng không giải quyết được gì. Mỗi khi không nhịn được nữa, nàng sẽ nghĩ cách ôm chặt lấy Tiêu Huyên, trông cậy vào sự ấm áp của Tiêu Huyên để xua đi lạnh giá trên người mình.
Thế nhưng hiện giờ nàng mê man không thể nhúc nhích, thỉnh thoảng lấy lại chút ý thức, biết mình đang nằm trên giường, có người – hẳn là Tiêu Huyên, đang chăm sóc mình. Nhưng đau đớn, khó chịu lại không thể nói ra lời.
Càng ngủ càng khó chịu. Hô hấp không còn thông thuận, tốc độ hình ảnh biến đổi nhanh hơn, những thứ quỷ quái như một vòng tròn xoáy quanh nàng.
Nàng cảm thấy rất thống khổ, tinh thần sắp sụp đổ. Bất kể sống hay chết, cho nàng một cái kết dứt khoát cho xong.
Nhưng không ai có thể nghe thấy tiếng kêu của nàng, trong mắt bọn họ, nàng vẫn chỉ bình thản ngủ như trước, giống như một đứa trẻ.
Một luồng khí buốt giá quẩn quanh trong ngực nàng, bịt kín hô hấp của nàng. Nàng giãy dụa trong không gian kỳ dị của những giấc mơ này.
Không khí, nàng cần không khí. Ai có thể tới giúp nàng!
A Huyên! A Huyên!
Sinh mệnh đang biến mất theo hơi sức. Mắt thấy tuyệt vọng ngày càng gần…
Có người cạy mở khớp hàm của nàng, một luồng chân khí tràn vào, cho nàng thêm một chút thời gian.
Tri giác của nàng trở nên nhanh nhạy hơn một chút, nghe được những tiếng nói chuyện rất nhỏ.
“Cho con bé ngậm.”
Một viên thuốc bị nhét vào trong miệng.
“Làm theo lời ta nói… Huyệt vị và lực đạo… Nghe rõ rồi chứ…”
Thân thể được nâng dậy.
Trình tự không xa lạ.
Huyệt đạo toàn thân bị điểm, bị vỗ, bị đâm, bị gõ theo một phương thức đặc biệt, các loại cảm giác tê tê, ngứa ngứa, nhói đau hỗn hợp đan xen vào nhau, theo đó mà đến là hai làn khí ấm lạnh chạy khắp nơi trong cơ thể.
Cảm giác đó vô cùng khó chịu.
Hơi thở lại bắt đầu rối loạn, hô hấp của nàng vừa nhanh vừa ngắn. Trên người khi lạnh khi nóng, sau đó cơ thể bắt đầu hơi co giật.
Thế nhưng, cho dù như vậy, bàn tay điểm huyệt không dừng lại, dựa theo chỉ thị, kiên định thực hiện từng bước.
Đau!
Thật sự khó chịu!
Nàng cắn chặt răng.
Tình hình như vậy liên tục rất lâu, lâu đến mức nàng gần như hoàn toàn mất đi ý chí, rơi vào vực sâu tăm tối.
Sau đó, nàng cảm giác khí tức hỗn loạn trong cơ thể dần dần quy về làm một, dòng nước ấm ngăn cản dòng nước lạnh, từ khắp nơi trong thân thể dồn về hai tay.
Chỗ kinh mạch trên hai tay nhói đau, loại cảm giác như bị lưỡi dao sắc bén cắt qua.
Chất lỏng chảy ra. Luồng khí lạnh kia cũng từng chút một chảy ra ngoài.
Khí tức chạy loạn trong người đã không còn, nàng hít thở được không khí một lần nữa.
Hình ảnh xoay tròn biến mất, sự quỷ quái không thấy đâu, những sự vật vặn vẹo cũng lùi xa. Thế giới trong mơ quay trở về với bóng đêm.
Bóng đêm an tường và bình tĩnh.
Đây mới là một giấc ngủ chân chính.
Sau đó, có người nắm lấy cằm của nàng, cho nàng uống đủ loại thuốc và thuốc bổ từng ngụm một, nhét vào miệng nàng đủ loại thuốc viên to to nhỏ nhỏ, mùi vị khác nhau. Cuối cùng, trên đầu bị người ta cắm đầy kim châm, có lẽ lúc này nàng giống một con nhím nằm trên giường.
Đã không còn ác mộng, giấc ngủ thoải mái hơn nhiều, đây mới là nghỉ ngơi thật sự.
Ánh mặt trời chiếu vào tầm mắt, ấm áp.
Thử mở mắt.
Một mảnh chói lòa, ánh nắng, bóng cây, hoa cỏ.
Thì ra cửa sổ đang mở.
Nàng không khỏi nhắm mắt lại, một lát sau mới mở ra lần thứ hai.
Chậm rãi thích ứng với ánh sáng.
Còn đang ở trong căn phòng trước kia. Trang trí cũng không thay đổi. Chỉ là, giờ mới phát hiện ra, lá cây phong bên ngoài đã chuyển sang màu đỏ hơn phân nửa.
Tạ Hoài Mân cử động tay chân. Tuy còn rất suy yếu nhưng luồng khí lạnh kia đã hoàn toàn tan biến. Cổ tay bị băng bó băng trắng, là chỗ khi đó đã hút máu độc ra, cũng không đau, không biết được bôi loại dược gì, tỏa ra một mùi thơm ngát.
Nàng chậm rãi ngồi dậy.
Gió từ ngoài thổi vào qua khung cửa sổ, lay động tấm rèm lụa như mộng như ảo.
Khi nàng nhìn tới chiếc giường nhỏ dưới chân giường nàng, ở đó có một bóng người thân thuộc.
Trên gương mặt nàng nở một nụ cười dịu dàng.
Chống đỡ thân thể suy yếu, nàng đi tới từng chút một, ngồi bên giường.
Người kia ngủ rất say, râu đã lâu chưa cạo, gương mặt tiều tụy mệt mỏi, hàng lông mày vẫn nhíu chặt. Mái tóc rối bời, còn có thể nhìn thấy mấy sợi tóc bạc.
Tạ Hoài Mân kinh ngạc, đôi mắt ngập nước, cuối cùng cúi người xuống, nhẹ nhàng nằm trên vai hắn, cẩn thận không tăng thêm sức nặng cho hắn rồi ôm lấy hắn. Nàng kề sát mặt vào ngực hắn, lắng nghe tiếng tim đập ổn định, mạnh mẽ.
Người kia khẽ giật mình, sau đó đôi tay kiên cố vươn ra ôm lấy nàng, nghẹn ngào, dùng sức, giống như muốn chạm khắc nàng vào trong cơ thể.
Thật sự không còn gì có thể chia cách hai bọn họ nữa.
Hai vợ chồng Tiêu thị tiến cung, chào từ biệt Vũ Văn Dịch.
Thường Hỉ nói: “Bệ hạ đang ở Sướng Xuân các chờ hai vị. Mấy ngày nay sức khỏe bệ hạ có chút không tốt, không thể tự mình đưa tiễn, xin bệ hạ và nương nương chớ trách.”
“Bệnh của hoàng thượng còn chưa hết sao?” Tạ Hoài Mân cảm thấy ngạc nhiên: “Lần này nghiêm trọng như vậy sao?”
Thường Hỉ không tiện nhiều lời, chỉ mời hai người đi vào.
Vũ Văn Dịch mặc một bộ y phục thường ngày màu bạc, ngồi trên tháp. Sắc mặt hắn không được tốt, gầy đi nhiều, ngoài ra cũng không thấy có gì không ổn.
Tạ Hoài Mân thân thiện hỏi: “Chân của hoàng thượng đã tốt hơn chưa? Tôi để lại phương thuốc, bảo Lưu thái y làm theo như vậy. Tôi tin sau này tần suất tái phát nhất định sẽ rất nhỏ.”
Vũ Văn Dịch giật giật chân, không nói thêm, chỉ cười cười: “Chân đã tốt hơn từ lâu rồi. Chỉ là gần đây công sự bận rộn một chút, hơi mệt mà thôi. Hai người dự định bao giờ xuất phát?”
Tiêu Huyên nói: “Gần đây thời tiết không tệ, chúng ta định ngày hôm nay lập tức xuất phát, để kịp về nhà trước khi trời lạnh.”
Hắn không nói về cung, chỉ nói về nhà.
Tạ Hoài Mân dịu dàng cười nhìn hắn.
Vũ Văn Dịch chớp mắt, khách khí chúc phúc: “Chúc mừng hai vị khổ tận cam lai.”
Tạ Hoài Mân nói: “Bệ hạ cũng phải giữ gìn sức khỏe.”
Bệnh của nàng mới khỏi, người còn rất gầy, nhưng tinh thần lại rất tốt, sắc mặt có chút huyết sắc, toàn thân giống như khôi phục sức sống trước kia.
Vũ Văn Dịch nói với Tiêu Huyên: “Trên đường trở về hai vị phải đi qua Tần quốc, để đề phòng vạn nhất, mang thêm nhiều binh mã có vẻ bảo đảm hơn. Nếu Tiêu huynh không ngại, ta phái ba trăm kị binh hộ tống hai người tốc hành tới biên giới Tề quốc, vậy được không?”
Tiêu Huyên biết lúc này khách sáo cũng không có ý nghĩa, liền sảng khoái đồng ý, chân thành nói cảm ơn.
Vũ Văn Dịch khó nén vẻ mệt mỏi, dáng vẻ này khác rất nhiều so với khí thế cứng rắn dũng cảm chống đỡ trong trí nhớ của Tạ Hoài Mân.
Vì vậy, trước khi chia tay, nàng bỗng buông tay Tiêu Huyên ra, đi tới trước.
Nàng nói một tiếng mạo phạm rồi ngón tay lập tức chạm lên mạch của Vũ Văn Dịch.
Vũ Văn Dịch kinh ngạc, bàn tay vốn định rụt lại cứng nhắc ở đó, khi phục hồi tinh thần muốn thu tay, Tạ Hoài Mân đã xem mạch xong.
“Không phải bệ hạ chỉ bị cảm lạnh thông thường thôi sao?” Nàng nghiêm túc hỏi: “Theo mạch tượng mà nhìn giống như lại giống như nội phủ bị hao tổn, chân khí trì trệ. Tuy không quá nghiêm trọng nhưng tổn hại tới trụ cột của thân thể, thể chất suy yếu, cần phải điều dưỡng thật tốt mới được. Mùa đông sắp tới rồi, thời tiết lạnh giá, bệ hạ cần chú ý nhiều hơn, không nên nhiễm bệnh gì khác, nếu không rất dễ thành tật.”
Vũ Văn Dịch nghe xong cười nói: “Đúng vậy, chỉ một tật ở chân thôi cũng đã khiến ta không chịu nổi rồi.”
“Bệ hạ, lần này tôi trở về, sau này khó có thể gặp lại. Bệ hạ đã chăm sóc tôi rất nhiều, Hoài Mân cảm kích trong lòng. Sau này bệ hạ nhất định phải bảo trọng.”
Vũ Văn Dịch nhìn chăm chú vào đôi mắt trong trẻo của nàng, chậm rãi nói: “Ngươi cũng bảo trọng.”
Tiêu Huyên kiên nhẫn chờ bọn họ nói xong, lúc này mới kéo Tạ Hoài Mân, mang nàng ra ngoài.
Trước khi ra khỏi cửa, Tạ Hoài Mân không nhịn được quay đầu lại nhìn.
Khoảng cách hơi xa, ánh sáng hơi thiếu, nàng không nhìn rõ lắm vẻ mặt của Vũ Văn Dịch. Chỉ cảm thấy đôi mắt như đêm đen kia của hắn vẫn sắc bén, sáng ngời như vậy nhìn nàng.
Ra khỏi cung, ba trăm kị binh Ly quốc đã đi theo phía sau xe ngựa, chờ xuất phát. Xe ngựa kia cũng rộng rãi xa hoa, chắc hẳn vô cùng thoải mái.
Tiêu Huyên cười: “Rêu rao như vậy chẳng phải muốn gọi người Tần quốc đến ám sát hay sao?”
Hắn vung tay lên, mọi người cởi giáp thay y phục, ba trăm kị binh chia làm hai đường, giả thành đội buôn, cũng đổi một chiếc xe bề ngoài bình thường, hơi nhỏ hơn một chút.
Quay đầu lại, Tạ Hoài Mân đang tạm biệt Ngô Thập Tam và Liên Thành, Tiểu Trình phải về Liêu quốc, lần này cũng đi về phía Bắc cùng bọn họ.
Liên Thành kéo tay áo Tiểu Tạ, buồn bực không nói một lời. Tạ Hoài Mân cười vỗ vai thằng bé, nói với nó: “Chờ đệ lớn hơn một chút có thể tới Tề quốc thăm tỷ. Đệ là nghĩa đệ của Tạ hoàng hậu Đông Tề, sau này rất vinh dự, học tập cho tốt, đừng làm tỷ mất mặt.”
“Còn lâu đệ mới như vậy!” Thằng bé kiên cường kêu lên.
Tạ Hoài Mân cười nói với Ngô Thập Tam: “Thập Tam, rảnh rỗi nhớ đến thăm tôi.”
Ngô Thập Tam cười khổ: “Vậy có được không?”
“Tôi nói được là được.” Tạ Hoài Mân liếc mắt lườm Tiêu Huyên.
Vẻ mặt Ngô Thập Tam ảm đạm, thoáng cái đã vực tinh thần dậy: “Đúng vậy! Có thời gian nhất định sẽ đi thăm ngươi! Ta phải ở lại Tề quốc một thời gian, ngắm cảnh núi non, hưởng thụ sự dịu dàng của mỹ nữ Đông Tề một chút.”
Tạ Hoài Mân cười nói: “Chăm sóc Liên Thành cho tốt.”
Ngô Thập Tam nhìn thẳng vào nàng: “Lời ngươi nhắc nhở ta chưa bao giờ dám quên.”
Tiêu Huyên đứng cạnh xe ngựa chờ Tạ Hoài Mân, nhìn nàng ôm lấy Liên Thành, nhướng mày, lại nhịn xuống. Sau đó, hắn nhìn nàng buông Liên Thành ra, đứng dậy giang hai tay với Ngô Thập Tam.
Tiêu Huyên vội vàng bước nhanh về phía trước, thẳng tắp kéo nàng đi. Tạ Hoài Mân ai ai kêu lên, hắn làm bộ không nghe thấy.
Người hầu lanh lợi mở rộng cửa xe ngựa.
“Đi thôi.” Tiêu Huyên nói, nắm chặt tay Tạ Hoài Mân.
Tạ Hoài Mân cười khẽ, gật đầu.
“Chúng ta về nhà.”
Tạ Hoài Mân ngáp dài, duỗi người một cái, lắc lắc cổ ngồi dậy.
Tấm rèm trong phòng ngủ còn buông, chỉ có vài tia sáng lọt vào qua khe hở, chiếu vào tấm thảm hoa lệ màu đỏ thẫm.
Nàng gãi đầu, có chút còn chưa thích ứng với hoàn cảnh lạ lẫm này.
Một bàn tay to vươn đến, ôm thắt lưng nàng, lại kéo nàng về giường, ngã vào một vòng tay ấm áp.
Nàng cười cười, xoay người lại, cọ đầu vào ngực người kia.
“Con chó nhỏ.” Trên đầu vang lên tiếng cười yêu chiều.
“Không lên triều à?” Tạ Hoài Mân hỏi.
“Lên cái gì mà lên?” Trong giọng nói Tiêu Huyên mang theo vẻ ngái ngủ: “Vừa về tới nơi, chẳng nhẽ không thể để người ta ngủ một giấc? Ai tới thúc giục lập tức kéo ra ngoài đánh năm mươi gậy!”
Tạ Hoài Mân cười khanh khách.
Đêm qua bọn họ vừa về tới nhà. Hành trình hơn một tháng, mọi người đều mệt thở không ra hơi. Bởi vì hoàng đế lén đi xa nên tránh được nghi lễ đủ loại quan viên tiếp đón phiền phức, nhưng Vinh Khôn vẫn mang theo tổng quản, ma ma to to nhỏ nhỏ đứng trước cửa cung. Tiêu Huyên không thèm để ý bất cứ chuyện gì khác, kéo Tạ Hoài Mân về tẩm cung, tắm rửa xong lập tức đi ngủ.
Ngược lại, Tạ Hoài Mân có vẻ có tinh thần hơn hắn nhiều, thoải mái ăn bữa khuya rồi mới mỹ mãn bò lên giường.
Tiêu Huyên nửa tỉnh nửa mơ mò được nàng, ôm lấy. Hắn chỉ nghe thấy Tạ Hoài Mân thỏa mãn cảm thán bên tai: “Cảm giác ở nhà thật tốt.”
Hắn lại nghĩ thầm: nửa đêm nửa hôm còn ăn bánh bột lọc, đầy mùi tỏi.
Sau đó, Tiêu Huyên chặn cái miệng đang thao thao bất tuyệt phát biểu cảm tưởng sau khi về nhà của nàng lại.
Vinh Khôn từ sáng sớm đã dẫn theo cung nhân chờ ngoài cửa, dựng thẳng lỗ tai lắng nghe động tĩnh. Mãi đến khi mặt trời lên cao mới nghe được tiếng hoàng đế trầm giọng gọi người vào.
Vinh Khôn dẫn người đi vào, đế hậu đều đã rời giường, hoàng đế đang đi giày cho hoàng hậu.
Tạ Hoài Mân nhìn thấy Vinh Khôn, cười hì hì nói: “Đây chẳng phải Vinh tổng quản hay sao? Mấy năm không gặp, ông mập ra không ít nhỉ.”
Vinh Khôn vội khom lưng: “Nương nương kim an. Cuối cùng nương nương cũng khỏi bệnh, thật sự là được ông trời chiếu cố, chúng hạ nhân đều cảm thấy mừng thay nương nương.”
Tạ Hoài Mân cười nói: “Nghe hoàng thượng nói mấy năm tôi không ở đây, chuyện to chuyện nhỏ trong cung không thể thiếu sự để ý của ông, vất vả cho ông rồi. Thưởng ông một trăm lượng bạc uống rượu đi.”
Vinh Khôn không nhịn được mà ngẩng đầu nhìn Tạ hoàng hậu, sau đó quỳ xuống cao giọng tạ ơn.
Tạ Hoài Mân tiến tới gần tai Tiêu Huyên hỏi: “Nói vậy có đúng không?”
Tiêu Huyên cười nói: “Không sai! Nàng học thật nhanh!”
“Nói thừa!” Tạ Hoài Mân cười đắc ý.
Vinh Khôn quỳ rất gần, một chữ cũng không nghe thừa, biết mình sau này trước mặt hai bọn họ tùy thời phải làm người điếc.
Đồ ăn sáng được bưng lên, đều là đồ ăn Tạ Hoài Mân thích. Hiện giờ thân thể nàng đang trong giai đoạn hồi phục, sức ăn vô cùng lớn, ăn trở thành thú vui lớn nhất trong đời. Tiêu Huyên ăn xong rất nhanh, chưa vội buông đũa, ngồi bên cạnh tủm tỉm cười nhìn nàng ăn, thường thường còn gắp thức ăn giúp nàng.
Tiểu thái giám đưa tin chạy vào, thì thầm vào tai Vinh Khôn.
“Chuyện gì vậy?” Tiêu Huyên hỏi.
Vinh Khôn nói: “Bệ hạ, Tống đại nhân biết ngài đã trở về, xin tiếp kiến.”
Tạ Hoài Mân cười: “Tin tức của tiên sinh thật linh thông. Không phải chàng không cho huynh ấy quản tin tình báo nữa sao?”
Tiêu Huyên trừng mắt nhìn nàng: “Ăn cơm của nàng đi.” Sau đó đứng dậy ra ngoài.
Vinh Khôn theo sau, tới bên ngoài, do dự chốc lát rồi lại hạ giọng nói với Tiêu Huyên: “Bệ hạ, còn một chuyện nữa, Dương nương nương muốn gặp bệ hạ, nói là muốn về nhà mẹ đẻ một chuyến.”
Tiêu Huyên quay đầu nhìn ông ta: “Cô ấy muốn về nhà mẹ đẻ?”
Vinh Khôn đổ mồ hôi lạnh: “Còn nữa… Lục quý phi cũng muốn gặp bệ hạ.”
“Cô ta?” Giọng nói của Tiêu Huyên càng trầm xuống: “Vì sao nhanh như vậy cô ta đã biết ta trở về?”
“Lục quý phi hẳn là không biết, chỉ là quý phi trước đó đã dặn lão nô, chờ bệ hạ trở về lập tức báo lại như vậy. Lão nô nghĩ hẳn là quý phi có chuyện quan trọng.”
Lông mày Tiêu Huyên nhíu thành một chữ xuyên thật sâu.
“Để em đi cho.”
Hai người kinh ngạc quay đầu, Tạ Hoài Mân đang đứng bên hành lang.
Nàng vừa dùng khăn tay lau miệng vừa thản nhiên nói: “Để em đi gặp cô ta. Cô ta muốn nói gì, nói với em cũng thế. Hơn nữa, em có chuyện muốn hỏi cô ta.”
Vinh Khôn đổ mồ hôi lạnh toàn thân.
Cuối cùng, Tiêu Huyên thỏa hiệp: “Được.”
Hắn và Lục Dĩnh Chi, nên nói đều đã nói xong. Chỉ còn chuyện giữa hai người phụ nữ, chỉ còn một cuộc chiến tranh cần hồi kết.
Cô gái trong gương vẫn gầy gò như trước, cũng may hai mắt ngời sáng có thần, bù đắp lại khí thế không đủ. Tạ Hoài Mân hít sâu một hơi, thay một bộ y phục chính thức, đi gặp tình địch.
Lục Dĩnh Chi bị giam tại một phủ ty bên ngoài. Con người Tiêu Huyên thật sự phúc hậu, đãi ngộ cô ta rất không tệ. Một khoảng sân nhỏ một cửa, ba gian phòng, một nha hoàn, một bà thím già làm việc nặng.
Khi Tạ Hoài Mân đến, cô ta đang ngồi bên cửa sổ đọc sách.
Hơn ba năm trôi qua, cô ta trưởng thành hơn trước rất nhiều, càng thêm xinh đẹp. Tuy trang phục thanh lịch, tuy bị nhốt trong một không gian nhỏ thế này, nhưng khí thế sắc bén trên gương mặt lại không giảm đi dù chỉ một chút.
Tạ Hoài Mân ho nhẹ một tiếng, Lục Dĩnh Chi ngẩng đầu lên.
“Là ngươi?”
Cô ta buông sách xuống đứng dậy: “Ngươi đã trở về?”
Cô ta tỉ mỉ quan sát Tạ Hoài Mân, Tạ Hoài Mân cũng cẩn thận đánh giá cô ta.
Lục Dĩnh Chi nở nụ cười châm chọc: “Ngươi thật sự đã trở về.”
“Đúng vậy.” Tạ Hoài Mân rất bình thản: “Nghe nói cô có việc tìm hoàng thượng nên tôi đến xem sao.”
Lục Dĩnh Chi kiêu ngạo ngẩng đầu: “Người ta muốn gặp là hoàng thượng.”
Tạ Hoài Mân ha ha cười: “Lục tiểu thư, bản thân tôi đã trở về rồi, cô nghĩ cô còn cơ hội nhìn thấy chàng hay sao?”
Lục Dĩnh Chi trợn tròn mắt. Cho tới bây giờ, nàng chưa từng nghĩ rằng sẽ nghe được lời nói như vậy từ trong miệng nữ nhân trước mặt.
Tạ Hoài Mân tới không phải để khoe khoang. Cũng không có gì hay mà khoe khoang, thắng bại từ ba năm trước đã định rõ. Hôm nay nàng tới đây chỉ để đặt một dấu chấm hết.
“Lục tiểu thư, hôm nay tôi tới đây là có việc muốn hỏi cô.”
“Hỏi ta vì sao muốn giết ngươi?” Lục Dĩnh Chi lạnh giọng hỏi.
Tạ Hoài Mân gật đầu: “Vì sao qua ba năm mới nghĩ đến muốn giết tôi?”
Lục Dĩnh Chi kiêu ngạo, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tạ Hoài Mân, giống như chính mình mới là hoàng hậu. Tạ Hoài Mân thấy vậy trong lòng không khỏi có ba phần tán thưởng, khó có ai trong chốn tù đầy còn giữ vững được khí thế bức người thế này, kiên trì dùng lỗ mũi nhìn đời.
“Ba năm trước ta không giết ngươi, đó là vì ta đánh giá thấp ngươi, cũng đánh giá cao chính mình.” Giọng nói của Lục Dĩnh Chi lạnh băng: “Khi đó ta quá ngây thơ, thật sự cho rằng chia lìa chính là kết thúc, cho rằng thời đại của ta đã đến. Ta đã cho rằng ta có thể kéo hắn lại, có thể khiến hắn nhìn ta lần nữa.”
Tạ Hoài Mân cười lắc đầu: “Lần nữa?”
Sắc mặt Lục Dĩnh Chi lập tức trầm xuống vài phần.
Tạ Hoài Mân thở dài một hơi: “Cô cũng đừng quá tự trách mình, cô thua, là số mệnh. Tôi rời đi, đó chỉ là một vụ đánh cược, nếu thắng, tôi có thể thắng lại được chàng, thắng lại được tất cả. Nếu thua, chàng sẽ quên tôi, tôi cũng không còn gì cả. Cô cược chính trị, tôi cược tình yêu. Đời người cũng chỉ là vậy.”
Sắc mặt Lục Dĩnh Chi đã tái nhợt. Cô ta cười ha hả: “Đúng vậy, tình yêu. Đối với ngươi, hắn trước sau đều có tình, bất kể ta làm tốt thế nào, hắn luôn đề phòng ta là người Lục gia.” Nàng bất giác lùi về sau một bước, chỉ vào Tạ Hoài Mân: “Ngươi biết không? Ta nói với hắn ta tự xin được phế truất ra cung, ngươi đoán xem hắn trả lời ta thế nào? Ngươi đoán sai rồi!”
Tạ Hoài Mân hạ tầm mắt.
“Thì ra hắn đã sắp xếp kết cục cho ta từ lâu!” Lục Dĩnh Chi gào to, oán hận và không cam lòng đè nén đã lâu dâng trào toàn bộ: “Hắn chưa hề có ý định giữ ta lại, một chút thương tiếc cũng không có! Phu thê ba năm, mỗi ngày hắn đều dịu dàng cười với ta, nhưng chưa từng chạm vào ta lấy một lần! Ta nói muốn đi, hắn mở rộng cửa tiễn ta đi! Chuyện đó thật sự giống như cho ta một cái bạt tai! Chưa từng có ai đối xử với ta như thế! Chưa từng!”
Tạ Hoài Mân ngậm miệng. Vinh Khôn ở bên cạnh ném cho thị vệ nấp trong chỗ tối một ánh mắt, bọn thị vệ đề phòng nắm chặt kiếm trong tay.
Lục Dĩnh Chi lại rất tự chủ mà kìm nén cảm xúc, giọng nói lạnh lùng chói tai: “Hiện giờ ta không còn gì cả. Gia đình, đã suy tàn, không còn huy hoàng; hôn nhân, chỉ là một hồi hoa trong gương, trăng trong nước, một bên tình nguyện.”
Tạ Hoài Mân rốt cuộc mở miệng lần nữa: “Vì vậy cô mới muốn giết tôi, giết được người nào tốt người nấy, kiếm được điểm nào tốt điểm nấy? Cô muốn trả thù chàng, khiến chàng đau khổ, khiến chàng hối hận.”
Lục Dĩnh Chi cười khẩy: “Đáng tiếc mệnh ngươi quá tốt.”
Tạ Hoài Mân lắc đầu: “Đáng thương.”
Lục Dĩnh Chi nghiến răng: “Ta không cần sự thương hại của ngươi. So với người, không so được với mệnh, kiếp này ta thua, còn kiếp sau gỡ lại.”
Tạ Hoài Mân cười: “Cô mới sống được một phần ba của một kiếp, nói chuyện kiếp sau sớm như vậy làm gì?”
Lục Dĩnh Chi cười thê lương, xoay người sang chỗ khác: “Ngươi đi đi. Sau này thích chém thích giết đều tùy các ngươi. Ta không muốn gặp hắn, cũng không muốn gặp lại ngươi. Đừng đến quấy rầy ta nữa.”
Tạ Hoài Mân than nhẹ một tiếng: “Cô oán hận bởi vì cô căn bản không biết cô muốn gì.”
Sống lưng Lục Dĩnh Chi cứng nhắc.
“Cô luôn miệng nói thương chàng, nhưng tất cả những gì cô làm đều vì muốn phân cao thấp với chàng, phân chia thế lực của chàng vào tay Lục gia. Cô nói cô hận tôi, cô hận không phải vì tôi chiếm lấy Tiêu Huyên, cô chỉ hận cuộc sống của tôi thành công thuận lợi hơn cô. Lục Dĩnh Chi, cô là kiều nữ, tài hoa xuất chúng, có chính kiến, có quyết đoán, có thủ đoạn, tôi thừa nhận cô ưu tú hơn tôi rất nhiều. Chỉ tiếc cô quá kiêu ngạo, không nhìn thấy con đường thật sự mà mình nên đi. Cái gì cô cũng muốn, cuối cùng cái gì cũng không nắm bắt được. Cô không học cách từ bỏ, cuối cùng sẽ chỉ mất đi toàn bộ.”
Vai Lục Dĩnh Chi run rẩy mãnh liệt.
Cuối cùng, Tạ Hoài Mân nói: “Lục Dĩnh Chi, cuộc đời cô còn rất dài. Mở mắt nhìn cho rõ, nhìn xem con đường tương lai phải đi. Đừng đi quàng vào bụi rậm nữa. Sau này chúng ta thật sự sẽ không gặp lại, đều tự có cuộc sống riêng của mình, đều tự có trách nhiệm riêng. Tự thu xếp cho tốt.”
Lục Dĩnh Chi vẫn đứng ở đó, nghe tiếng bước chân Tạ Hoài Mân rời đi, nghe tiếng các thái giám nội cung đi theo, thậm chí còn nghe được tiếng thị vệ canh chừng từ một nơi gần đó.
Cuối cùng, tất cả mọi người rời đi. Chỉ còn một mình nàng.
Trên đầu là một khoảng trời xanh, có chim bay lượn, liệu nàng còn ý chí như vậy không?
Mở mắt, thấy con đường mình nên đi.
Từ nhỏ đến lớn luôn được phụ thân giáo dục tranh lấy thứ tốt nhất, đoạt lấy lợi ích lớn nhất cho gia tộc. Thế nhưng thứ tốt nhất chưa chắc đã là thích hợp nhất với nàng. Nàng đạt được tất cả, rồi lại mất đi, chỉ là một giấc mộng ngu ngốc.
Nàng cười mệt mỏi.
Nàng còn có thể sao?
Phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng động khác thường.
“Ai?” Nàng nhạy cảm xoay người lại.
Nhìn thấy người vừa tới, nàng không khỏi mở to hai mắt: “Là ngươi…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.