Chương 13: Dịu dàng của hắn
Mặt Trời Nhỏ
24/09/2024
Gần một tháng trôi qua, Tiêu Phong lúc nào cũng đi sớm về khuya. Hắn đang bận rộn cho kế hoạch kinh doanh sắp đến.
Cũng hơn một tháng qua, người ta đều kinh ngạc nói Tiêu Phong đổi tánh ăn chay. Nữ nhân nào đến gần, hắn sẽ đuổi đi xa.
Ở Tiêu gia bình yên hơn hẳn. Chẳng có nữ nhân nào lui đến, không khí trở nên trong lành hơn. Điều này đúng là hợp ý Tang Mẫn. Vì cô đang chuẩn bị cho kỳ thi cuối cấp.
Ngày đêm không ngủ, cố gắng cuối cùng sẽ được đền đáp.
Hôm nay, cũng chính là ngày Tang Mẫn hoàn thành ngày thi cuối cùng.
Lúc bước ra khỏi cổng trường, Tang Mẫn nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đứng tựa xe.
Tiêu Phong mặc bộ âu phục màu xám, mái tóc hơi rũ. Không phải là bộ âu phục tôn lên dáng người Tiêu Phong mà bất kể bộ nào khi hắn mặc vào đều trở nên đẹp đẽ.
Trong mắt Tang Mẫn, hắn so với cách đây 10 năm không có thay đổi.
Nhưng mà cô còn chưa hết giận nên giả vờ không thấy hắn mà đi sang hướng khác.
Tiêu Phong đuổi theo gọi tên cô:
“Tang Mẫn!”
Không thấy cô trả lời, hắn tiến lên kéo tay cô:
“Con trốn chú đúng không?”
Cô gạt tay ra:
“Con không biết chú đang nói gì. Vì sao con phải trốn chú!”
Thế mà Tiêu Phong vẫn không buông tha. Hắn kéo cô gái nhỏ ôm vào lòng.
Tang Mẫn vùng vẫy:
"Chú làm gì đó? Ở đây là ở trường."
"Con cũng biết ở trường thì mau đứng yên!"
Không muốn gây sự chú ý, Tang Mẫn thôi cựa quậy. Lúc này, bàn tay Tiêu Phong dịu dàng xoa đầu cô:
“Tang Mẫn, chú xin lỗi! Chú sai rồi!”
Đó là lần đầu tiên trong cuộc đời, Tang Mẫn nghe được lời xin lỗi của Tiêu Phong. Cô không tin hỏi lại lần nữa:
“Vừa rồi chú nói gì, con không nghe rõ?”
Tiêu Phong cúi người xuống nói vào lỗ tai cô:
“Tang Mẫn, chú xin lỗi! Từ này về sau chú hứa sẽ không mắng con nữa. Càng không làm gì quá đáng khiến con phải buồn! Con tha lỗi cho chú nhé?”
Tang Mẫn ngẩng mặt lên, cô đối diện với gương mặt đẹp trai thành khẩn đó liền gật đầu tha thứ:
“Chú hứa rồi đó nha!”
“Ừ!”
Tiêu Phong nói xong kéo Tang Mẫn về lại trong xe. Hắn còn đặt biệt thắt dây an toàn cho cô.
Sau đó, người đàn ông quay ra hàng ghế sau. Hắn vươn tay lấy bó hoa hồng đưa cho Tang Mẫn:
“Tặng Mẫn Mẫn! Chúc mừng con đã hoàn thành xong kỳ thi!”
Một loạt các tình tiết ngọt ngào đột nhiên ập đến khiến cho cô bé chưa từng trải qua yêu đường bỗng chốc đã thấm lệ ngọc.
Tang Mẫn rơi nước mắt. Cô vừa ôm bó hoa vừa lấy tay gạt nước mắt. Lúc này Tiêu Phong đưa tay chạm lên má cô:
“Sao vậy? Con không thích?”
Tang Mẫn xúc động không tài nào trả lời. Chỉ có thể lắc đầu khóc lớn hơn.
"Huhu..."
"Thôi nào ngoan đừng khóc. Chú đưa con đến một nơi!"
“Chúng ta đi đâu?”
Tiêu Phong nháy mắt: “Đến nơi con sẽ biết!”
…
Hai tiếng sau, xe của người đàn ông chạy vào khu nghỉ dưỡng cao cấp ven biển. Điều này khiến Tang Mẫn vô cùng ngạc nhiên:
“Chú, chúng ta đi biển?”
Tiêu Phong tháo dây an toàn, hắn bước xuống rồi vòng qua mở cửa xe cho cô:
“Không phải con nói thích đi biển sao? Ta dẫn con đi!”
Tang Mẫn đưa tay bịt miệng cười tủm tỉm. Cô không ngờ cô chỉ nói thoáng qua mà hắn lại ghi nhớ.
Hắn xoe tay ra ra hiệu cho cô nắm lấy tay hắn:
“Vui rồi chứ gì? Đi thôi!”
Tang Mẫn đẩy tay hắn sang một bên:
“Con không thèm chú dẫn. Con lớn rồi!”
Nói rồi Tang Mẫn vui vẻ chạy về hướng biển.
Nhìn những con sóng cuộn tròn mà xô vào bãi cát trắng mịn khiến cô không kìm lòng được mà hét lên:
“Á….”
“Biển ơi! Ta chào mi!”
Tang Mẫn cứ như cá gặp nước, cô không ngừng đùa nghịch. Cô vô tư không để ý rằng. Tiêu Phong cũng đang ngắm nhìn cô, khóe miệng hắn vô thức nở nụ cười.
Cô nghịch nước xong thay một bộ quần áo mới rồi ăn trưa.
Hai người ngồi ở phòng ăn của căn villa. Từ đó có thể ngắm nhìn cảnh biển một cách trọn vẹn.
Trong lúc ăn, Tiêu Phong không ngừng gắp thức ăn cho cô, còn tận tay lột hải sản cho cô ăn. Sự chăm sóc chu đáo của hắn khiến Tang Mẫn như chìm sâu vào hũ mật ngọt.
Ăn xong, Tang Mẫn đi đến sopha bật tivi lên xem. Không ngờ ngủ lúc nào không hay.
Thấy cô ngủ ngon, Tiêu Phong không làm phiền, hắn mang máy tính ngồi ở bên cạnh để xử lý công việc.
Đôi lúc vừa nhìn máy tính, một phút sau quay lại nhìn cô. Nhìn cô gái nhỏ ngủ ngon, trong lòng hắn thấy vui vẻ.
Ngắm một lúc, hắn vội đặt laptop xuống đến gần cô hơn để ngắm kỹ khuôn mặt xinh đẹp của cô.
Càng nhìn càng không thể kìm chế. Tiêu Phong cúi người hôn lên đôi má xinh:
“Mẫn Mẫn, không ngờ lúc con ngủ cũng đáng yêu đến vậy!”
Tiếng của hắn làm Tang Mẫn tỉnh giấc. Cô ngượng ngùng ngồi dậy, ấp úng hỏi:
“Chú… Chú vừa nói cái gì?”
Tiêu Phong khẽ chớp mắt búng trán cô một cái.
“Bốc"
Tang Mẫn bị đau khẽ ôm trán kêu lên. Chỉ vừa “á" một tiếng, Tiêu Phong bế cô vác ngược lên vai.
“Á… Chú làm gì đó!”
“Thả con xuống!”
Tiêu Phong bế Tang Mẫn xuống biển rồi ném xuống.
“Đùng!”
Tang Mẫn như bị chìm sâu vào, trong lúc sắp không thể thở, Tiêu Phong kéo Tang Mẫn dậy. Lực kéo của hắn khá lớn khiến cô gái nhỏ ngã vào lòng hắn. Tiêu Phong kéo tay vòng qua eo của cô siết vào trong lòng hắn.
Người đàn ông ôn nhu nhìn cô, hơi thở mỗi lúc một gấp hơn.
“Chú…”
“Ưm…”
Hắn cúi xuống đặt nụ hôn lên môi của Tang Mẫn. Hắn hôn rất nhẹ, đầu lưỡi chầm chậm di chuyển, nhẹ nhàng khuấy đảo trong khoang miệng của cô. Mà Tang Mẫn hoàn toàn không bài xích, cô vụng về đáp lại nụ hôn của hắn. Bàn tay vô thức vòng qua ôm lấy chiếc eo săn chắc của hắn.
Tiêu Phong dừng hôn. Hắn thở gấp nhìn vào người con gái thuần khiết xinh đẹp trước mắt:
“Tang Mẫn, anh thích em!”
Còn chưa để cô trả lời. Hắn lần nữa hôn xuống. Lần này nụ hôn mang theo tình cảm da diết, mong muốn chiếm đoạt. Hắn không ngừng mút lấy cánh môi mỏng của cô, hơi thở hắn ngày một gấp hơn. Vòng tay càng lúc càng siết chặt như muốn đem cô gái vào làm một.
Lời dịu dàng như rót mật vào tai:
“Tang Mẫn, em có biết anh ghen khi em viết thư tình cho người đàn ông khác không? Em có biết anh mắng em cũng chỉ vì yêu em không?”
“Nhưng mà…”
Tiêu Phong hiểu ý cô gái nhỏ. Hắn đưa tay bịt miệng cô lại:
“Ở đây chỉ có hai chúng ta. Em đừng nhắc đến chuyện quá khứ. Chúng ta cần nên sống cho hiện tại. Anh đã suy nghĩ kỹ rồi…”
“Tang Mẫn đồng ý làm bạn gái của anh nha?”
Cũng hơn một tháng qua, người ta đều kinh ngạc nói Tiêu Phong đổi tánh ăn chay. Nữ nhân nào đến gần, hắn sẽ đuổi đi xa.
Ở Tiêu gia bình yên hơn hẳn. Chẳng có nữ nhân nào lui đến, không khí trở nên trong lành hơn. Điều này đúng là hợp ý Tang Mẫn. Vì cô đang chuẩn bị cho kỳ thi cuối cấp.
Ngày đêm không ngủ, cố gắng cuối cùng sẽ được đền đáp.
Hôm nay, cũng chính là ngày Tang Mẫn hoàn thành ngày thi cuối cùng.
Lúc bước ra khỏi cổng trường, Tang Mẫn nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đứng tựa xe.
Tiêu Phong mặc bộ âu phục màu xám, mái tóc hơi rũ. Không phải là bộ âu phục tôn lên dáng người Tiêu Phong mà bất kể bộ nào khi hắn mặc vào đều trở nên đẹp đẽ.
Trong mắt Tang Mẫn, hắn so với cách đây 10 năm không có thay đổi.
Nhưng mà cô còn chưa hết giận nên giả vờ không thấy hắn mà đi sang hướng khác.
Tiêu Phong đuổi theo gọi tên cô:
“Tang Mẫn!”
Không thấy cô trả lời, hắn tiến lên kéo tay cô:
“Con trốn chú đúng không?”
Cô gạt tay ra:
“Con không biết chú đang nói gì. Vì sao con phải trốn chú!”
Thế mà Tiêu Phong vẫn không buông tha. Hắn kéo cô gái nhỏ ôm vào lòng.
Tang Mẫn vùng vẫy:
"Chú làm gì đó? Ở đây là ở trường."
"Con cũng biết ở trường thì mau đứng yên!"
Không muốn gây sự chú ý, Tang Mẫn thôi cựa quậy. Lúc này, bàn tay Tiêu Phong dịu dàng xoa đầu cô:
“Tang Mẫn, chú xin lỗi! Chú sai rồi!”
Đó là lần đầu tiên trong cuộc đời, Tang Mẫn nghe được lời xin lỗi của Tiêu Phong. Cô không tin hỏi lại lần nữa:
“Vừa rồi chú nói gì, con không nghe rõ?”
Tiêu Phong cúi người xuống nói vào lỗ tai cô:
“Tang Mẫn, chú xin lỗi! Từ này về sau chú hứa sẽ không mắng con nữa. Càng không làm gì quá đáng khiến con phải buồn! Con tha lỗi cho chú nhé?”
Tang Mẫn ngẩng mặt lên, cô đối diện với gương mặt đẹp trai thành khẩn đó liền gật đầu tha thứ:
“Chú hứa rồi đó nha!”
“Ừ!”
Tiêu Phong nói xong kéo Tang Mẫn về lại trong xe. Hắn còn đặt biệt thắt dây an toàn cho cô.
Sau đó, người đàn ông quay ra hàng ghế sau. Hắn vươn tay lấy bó hoa hồng đưa cho Tang Mẫn:
“Tặng Mẫn Mẫn! Chúc mừng con đã hoàn thành xong kỳ thi!”
Một loạt các tình tiết ngọt ngào đột nhiên ập đến khiến cho cô bé chưa từng trải qua yêu đường bỗng chốc đã thấm lệ ngọc.
Tang Mẫn rơi nước mắt. Cô vừa ôm bó hoa vừa lấy tay gạt nước mắt. Lúc này Tiêu Phong đưa tay chạm lên má cô:
“Sao vậy? Con không thích?”
Tang Mẫn xúc động không tài nào trả lời. Chỉ có thể lắc đầu khóc lớn hơn.
"Huhu..."
"Thôi nào ngoan đừng khóc. Chú đưa con đến một nơi!"
“Chúng ta đi đâu?”
Tiêu Phong nháy mắt: “Đến nơi con sẽ biết!”
…
Hai tiếng sau, xe của người đàn ông chạy vào khu nghỉ dưỡng cao cấp ven biển. Điều này khiến Tang Mẫn vô cùng ngạc nhiên:
“Chú, chúng ta đi biển?”
Tiêu Phong tháo dây an toàn, hắn bước xuống rồi vòng qua mở cửa xe cho cô:
“Không phải con nói thích đi biển sao? Ta dẫn con đi!”
Tang Mẫn đưa tay bịt miệng cười tủm tỉm. Cô không ngờ cô chỉ nói thoáng qua mà hắn lại ghi nhớ.
Hắn xoe tay ra ra hiệu cho cô nắm lấy tay hắn:
“Vui rồi chứ gì? Đi thôi!”
Tang Mẫn đẩy tay hắn sang một bên:
“Con không thèm chú dẫn. Con lớn rồi!”
Nói rồi Tang Mẫn vui vẻ chạy về hướng biển.
Nhìn những con sóng cuộn tròn mà xô vào bãi cát trắng mịn khiến cô không kìm lòng được mà hét lên:
“Á….”
“Biển ơi! Ta chào mi!”
Tang Mẫn cứ như cá gặp nước, cô không ngừng đùa nghịch. Cô vô tư không để ý rằng. Tiêu Phong cũng đang ngắm nhìn cô, khóe miệng hắn vô thức nở nụ cười.
Cô nghịch nước xong thay một bộ quần áo mới rồi ăn trưa.
Hai người ngồi ở phòng ăn của căn villa. Từ đó có thể ngắm nhìn cảnh biển một cách trọn vẹn.
Trong lúc ăn, Tiêu Phong không ngừng gắp thức ăn cho cô, còn tận tay lột hải sản cho cô ăn. Sự chăm sóc chu đáo của hắn khiến Tang Mẫn như chìm sâu vào hũ mật ngọt.
Ăn xong, Tang Mẫn đi đến sopha bật tivi lên xem. Không ngờ ngủ lúc nào không hay.
Thấy cô ngủ ngon, Tiêu Phong không làm phiền, hắn mang máy tính ngồi ở bên cạnh để xử lý công việc.
Đôi lúc vừa nhìn máy tính, một phút sau quay lại nhìn cô. Nhìn cô gái nhỏ ngủ ngon, trong lòng hắn thấy vui vẻ.
Ngắm một lúc, hắn vội đặt laptop xuống đến gần cô hơn để ngắm kỹ khuôn mặt xinh đẹp của cô.
Càng nhìn càng không thể kìm chế. Tiêu Phong cúi người hôn lên đôi má xinh:
“Mẫn Mẫn, không ngờ lúc con ngủ cũng đáng yêu đến vậy!”
Tiếng của hắn làm Tang Mẫn tỉnh giấc. Cô ngượng ngùng ngồi dậy, ấp úng hỏi:
“Chú… Chú vừa nói cái gì?”
Tiêu Phong khẽ chớp mắt búng trán cô một cái.
“Bốc"
Tang Mẫn bị đau khẽ ôm trán kêu lên. Chỉ vừa “á" một tiếng, Tiêu Phong bế cô vác ngược lên vai.
“Á… Chú làm gì đó!”
“Thả con xuống!”
Tiêu Phong bế Tang Mẫn xuống biển rồi ném xuống.
“Đùng!”
Tang Mẫn như bị chìm sâu vào, trong lúc sắp không thể thở, Tiêu Phong kéo Tang Mẫn dậy. Lực kéo của hắn khá lớn khiến cô gái nhỏ ngã vào lòng hắn. Tiêu Phong kéo tay vòng qua eo của cô siết vào trong lòng hắn.
Người đàn ông ôn nhu nhìn cô, hơi thở mỗi lúc một gấp hơn.
“Chú…”
“Ưm…”
Hắn cúi xuống đặt nụ hôn lên môi của Tang Mẫn. Hắn hôn rất nhẹ, đầu lưỡi chầm chậm di chuyển, nhẹ nhàng khuấy đảo trong khoang miệng của cô. Mà Tang Mẫn hoàn toàn không bài xích, cô vụng về đáp lại nụ hôn của hắn. Bàn tay vô thức vòng qua ôm lấy chiếc eo săn chắc của hắn.
Tiêu Phong dừng hôn. Hắn thở gấp nhìn vào người con gái thuần khiết xinh đẹp trước mắt:
“Tang Mẫn, anh thích em!”
Còn chưa để cô trả lời. Hắn lần nữa hôn xuống. Lần này nụ hôn mang theo tình cảm da diết, mong muốn chiếm đoạt. Hắn không ngừng mút lấy cánh môi mỏng của cô, hơi thở hắn ngày một gấp hơn. Vòng tay càng lúc càng siết chặt như muốn đem cô gái vào làm một.
Lời dịu dàng như rót mật vào tai:
“Tang Mẫn, em có biết anh ghen khi em viết thư tình cho người đàn ông khác không? Em có biết anh mắng em cũng chỉ vì yêu em không?”
“Nhưng mà…”
Tiêu Phong hiểu ý cô gái nhỏ. Hắn đưa tay bịt miệng cô lại:
“Ở đây chỉ có hai chúng ta. Em đừng nhắc đến chuyện quá khứ. Chúng ta cần nên sống cho hiện tại. Anh đã suy nghĩ kỹ rồi…”
“Tang Mẫn đồng ý làm bạn gái của anh nha?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.