Chương 12: Rung động của hắn
Mặt Trời Nhỏ
24/09/2024
Tiêu Phong ngồi ở bàn làm việc mà hắn chỉ nghĩ đến Tang Mẫn. Cả ngày chẳng tập trung được.
Hắn gọi về cho mấy tên thuộc hạ ở nhà thăm dò.
“Con bé đang làm gì?”
“Dạ tiểu thư ở trong phòng sáng giờ. Chắc làm đang ôn bài.”
“Ừ! Canh chừng con bé!”
“Dạ thưa Tiêu thiếu.”
Buổi chiều Tang Mẫn có tiết ở trường, như thường lệ, cô sẽ tự mình đạp xe đến trường . Thế mà chỉ vừa dắt xe đạp ra đã bị chặn lại.
“Tiểu thư, tiêu thiếu bảo chúng tôi chở cô đi!”
“Tại sao?”
“Đó là lệnh!”
Tang Mẫn vùng vằng:
“Quá đáng!”
Cô còn có thể làm gì khác ngoài việc miễn cưỡng nghe theo. Từ bao giờ mà ông chú thích kiểm soát cô thế?
Mới suy nghĩ một chút xe đã dừng ở trước cổng trường.
Tài xế trong xe lên tiếng nhắc nhở:
"Tiểu thư đã đến nơi!"
"Cảm ơn chú!"
Tang Mẫn bước xuống xe vào trường. Vừa đi vừa suy nghĩ về hành động của chú. Không ngờ, Nhược Đồng ở phía sau vỗ vai cô:
“Hù!”
Giật mình Tang Mẫn vấp chân ngã vào chàng trai đang đi bên cạnh.
"Á..."
Chàng trai có khuôn mặt sáng tên Châu Lục Ngạn, vươn tay đỡ lấy cô.
“Cậu không sao chứ?”
"Tớ không sao, cảm ơn!"
Châu Lục Ngạn đẩy Tang Mẫn sang một bên ngại ngùng nói với Nhược Đồng:
"Tớ làm quen cậu được không?"
Đúng là ánh mặt của kẻ si tình không thể giấu. Nhược Đồng không trả lời, ngại ngùng kéo Tang Mẫn chạy đi.
Thay vì về lớp, Nhược Đồng lại kéo Tang Mẫn sang một bên nói nhỏ với cô:
“Mẫn Mẫn, cậu có thể giúp tớ việc này được không?”
“Là gì?”
Sau khi nói nhỏ xong, Tang Mẫn lắc đầu:
“Không được!”
Nhược Đồng lại bày ra vẻ mặt đáng thương:
“Xin cậu luôn á! Nếu không tớ sẽ từ mặt cậu!”
Lại là câu nói đáng ghét này.
“Tối qua cậu hại tớ chưa đủ sao?”
“Tớ biết lỗi rồi! Giúp tớ đi!”
Quả nhiên tình bạn là quan trọng đối với Tang Mẫn. Cô chỉ có thể miễn cưỡng gật đầu.
Cô không biết rằng nhận lời sẽ khiến cô rơi vào tâm bão bởi vì ở công ty Châu thần nhìn thấy tấm ảnh cô ôm bạn khác giới kèm dòng chữ:
"Tiêu thiếu, tiểu thư đi học rồi ạ!"
Chân mày hắn cau lại, ném điện thoại sang một bên làm thư ký giật mình.
"Tiêu thiếu?"
"Nhanh đến trường của Tang Mẫn."
…
Tiếng trống báo hiệu kết thúc tiết, hai cô bạn dìu nhau ra về.
Còn chưa đi ra cổng trời đổ cơn mưa. Mưa vội vàng giống như tâm trạng của một người vừa mới được tan làm.
Ào một cái ướt hết cả mình mẩy. Cũng may bọn họ gặp được Châu Lục Ngạn. Thế là cả ba cùng che ô chung.
Tang Mẫn bị bắt làm bóng đèn đứng ở giữa hai người bọn họ.
Vậy mà người đàn ông ở trong xe không nghĩ như vậy.
Hắn trầm giọng:
“Mau đi đón con bé!”
“Dạ thưa Tiêu thiếu!”
Tài xế mang ô đi ra rất nhanh đã quay trở lại cùng Tang Mẫn.
Ngồi vào trong xe mới biết có Tiêu Phong. Tang Mẫn vội mở cửa muốn trốn.
Tiêu Phong hừ lạnh đe dọa:
“Mẫn Mẫn, con bước ra khỏi xe sau này không cần đi học nữa.”
Ông chú già dùng việc học dọa cô cho nên Tang Mẫn chỉ còn cách ngồi ở trong xe.
Tang Mẫn quay mặt sang cửa sổ, một câu cũng không nói. Rõ là đang giận dỗi ông chú của mình.
Không gian yên lặng bị phát hỏng bởi tiếng:
“Hắc xì"
Tiêu Phong tin ý cởi áo khoác vest ra khoác cho Tang Mẫn.
Áo còn chưa khoác vào đã bị Tang Mẫn từ chối:
“Chú Tiêu, con không cần. Một cái áo mà khoác cho nhiều người, bẩn lắm!”
Lời này chẳng khác nào nói hắn? Tang Mẫn thật sự không sợ chọc giận hắn sao?
Cô làm gì không biết sợ, chẳng qua giấu ở trong lòng đến khó chịu. Hơn nữa là do chú kiểm soát cô, dọa nạt cô.
Người đàn ông không những không mắng cô mà hắn còn nói với tài xế:
“Tôi thấy lạnh. Nâng nhiệt độ một chút!”
“Dạ thưa Tiêu thiếu!”
Làn hơi ấm của điều hòa thổi vào khiến Tang Mẫn dễ chịu hơn. Mi mắt của cô dần khép lại.
Trước khi ngủ, Tang Mẫn vô tình nhìn thấy ánh mắt đầy yêu thương của chú dành cho mình. Tâm tình Tang Mẫn khẽ xao động rơi vào giấc mộng đẹp.
…
Rất nhanh chiếc xe đã về đến Tiêu gia, tài xế mở cửa cho Tiêu Phong:
“Tiêu thiếu, có cần tôi…”
Còn chưa nói hết hắn đã ra lệnh:
“Suỵt! Để ta bế con bé vào. Ngươi mau sai người nấu chút canh gừng.”
“Dạ!”
Hắn nói rồi nhẹ nhàng bế cô lên. Cử chỉ hắn rất dịu dàng tựa như đang nâng niu một đóa hoa mỏng cánh.
Tiêu Phong bế Tang Mẫn lên phòng, nhẹ đặt cô xuống giường. Hắn vươn tay đắp chăn qua cho cô. Sau đó bật máy sấy tóc sấy cho cô.
Sau khi xong, hắn không rời đi mà ngồi ở bên cạnh. Bàn tay to lớn nắm tay bàn tay cô, những ngón tay thon dài đan xen vào tay cô. Giọng trầm ấm áp cất lên:
“Mẫn Mẫn, chú xin lỗi!”
Đang muốn nói tiếp điều gì đó điện thoại của hắn reo lên:
“Tiêu thiếu, đột nhiên phía cảng xảy ra chút chuyện.”
“Tôi đến ngay!”
Hắn vội vã rời đi, trước khi đi còn căn dặn người hầu chăm sóc cô thật kỹ.
Tang Mẫn tỉnh dậy là lúc gần sáng. Cô chợt nhớ đến lời hứa với Nhược Đồng, cả người uể oải cũng cố ngồi dậy viết một lá thư tình.
Suy nghĩ, viết rồi ném, suy nghĩ rồi viết rồi vứt. Phải mất một tiếng sau cô mới hài lòng.
Đang cầm bức thư trên tay đọc, Tang Mẫn đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng.
Âm lạnh làm cô giật mình:
“Tang Mẫn, con viết lá thư này cho ai?”
Người đàn ông mang theo tức giận nắm lấy cổ tay bé con:
“Nói! Con lại đi dụ dỗ đàn ông? Ai cho phép?”
Rõ ràng chưa cho cô giải thích, ông chú Tiêu lại gán cho cô cái mác dụ dỗ đàn ông.
Quá đáng gì bằng?
“Chú? Chú vào đây sao không gõ cửa?”
Tiêu Phong không nói nhiều mang lá thư Tang Mẫn vừa viết nhào nhát rồi ném sang một bên. Hắn tức giận quát Tang Mẫn:
“Tang Mẫn, là con nợ nhà họ Tiêu, muốn yêu đương phải được chú cho phép. Từ đây về sau, ta sẽ cho người giám sát. Con tiếp xúc với thằng khốn nào, ta sẽ tống cổ nó ra nước ngoài vĩnh viễn không cho về nước.”
Lời này khiến cô gái nhỏ bật khóc:
“Chú quá đáng!”
Tiêu Phong nắm chặt cổ tay cô hơn:
“Tang Mẫn, nếu con không nghiêm túc học hành thì chuyện quá đáng hơn ta con làm được!”
Hắn nói xong buông tay cô bước nhanh ra ngoài còn không quên trút giận lên cánh cửa:
“Rầm.”
Tang Mẫn đem giấy ở trên bàn nhàu nát ném về phía cửa. Bàn tay bên trái xoa cổ tay phải. Cô ấm ức nói:
“Tiêu Phong, con ghét chú!”
Hắn gọi về cho mấy tên thuộc hạ ở nhà thăm dò.
“Con bé đang làm gì?”
“Dạ tiểu thư ở trong phòng sáng giờ. Chắc làm đang ôn bài.”
“Ừ! Canh chừng con bé!”
“Dạ thưa Tiêu thiếu.”
Buổi chiều Tang Mẫn có tiết ở trường, như thường lệ, cô sẽ tự mình đạp xe đến trường . Thế mà chỉ vừa dắt xe đạp ra đã bị chặn lại.
“Tiểu thư, tiêu thiếu bảo chúng tôi chở cô đi!”
“Tại sao?”
“Đó là lệnh!”
Tang Mẫn vùng vằng:
“Quá đáng!”
Cô còn có thể làm gì khác ngoài việc miễn cưỡng nghe theo. Từ bao giờ mà ông chú thích kiểm soát cô thế?
Mới suy nghĩ một chút xe đã dừng ở trước cổng trường.
Tài xế trong xe lên tiếng nhắc nhở:
"Tiểu thư đã đến nơi!"
"Cảm ơn chú!"
Tang Mẫn bước xuống xe vào trường. Vừa đi vừa suy nghĩ về hành động của chú. Không ngờ, Nhược Đồng ở phía sau vỗ vai cô:
“Hù!”
Giật mình Tang Mẫn vấp chân ngã vào chàng trai đang đi bên cạnh.
"Á..."
Chàng trai có khuôn mặt sáng tên Châu Lục Ngạn, vươn tay đỡ lấy cô.
“Cậu không sao chứ?”
"Tớ không sao, cảm ơn!"
Châu Lục Ngạn đẩy Tang Mẫn sang một bên ngại ngùng nói với Nhược Đồng:
"Tớ làm quen cậu được không?"
Đúng là ánh mặt của kẻ si tình không thể giấu. Nhược Đồng không trả lời, ngại ngùng kéo Tang Mẫn chạy đi.
Thay vì về lớp, Nhược Đồng lại kéo Tang Mẫn sang một bên nói nhỏ với cô:
“Mẫn Mẫn, cậu có thể giúp tớ việc này được không?”
“Là gì?”
Sau khi nói nhỏ xong, Tang Mẫn lắc đầu:
“Không được!”
Nhược Đồng lại bày ra vẻ mặt đáng thương:
“Xin cậu luôn á! Nếu không tớ sẽ từ mặt cậu!”
Lại là câu nói đáng ghét này.
“Tối qua cậu hại tớ chưa đủ sao?”
“Tớ biết lỗi rồi! Giúp tớ đi!”
Quả nhiên tình bạn là quan trọng đối với Tang Mẫn. Cô chỉ có thể miễn cưỡng gật đầu.
Cô không biết rằng nhận lời sẽ khiến cô rơi vào tâm bão bởi vì ở công ty Châu thần nhìn thấy tấm ảnh cô ôm bạn khác giới kèm dòng chữ:
"Tiêu thiếu, tiểu thư đi học rồi ạ!"
Chân mày hắn cau lại, ném điện thoại sang một bên làm thư ký giật mình.
"Tiêu thiếu?"
"Nhanh đến trường của Tang Mẫn."
…
Tiếng trống báo hiệu kết thúc tiết, hai cô bạn dìu nhau ra về.
Còn chưa đi ra cổng trời đổ cơn mưa. Mưa vội vàng giống như tâm trạng của một người vừa mới được tan làm.
Ào một cái ướt hết cả mình mẩy. Cũng may bọn họ gặp được Châu Lục Ngạn. Thế là cả ba cùng che ô chung.
Tang Mẫn bị bắt làm bóng đèn đứng ở giữa hai người bọn họ.
Vậy mà người đàn ông ở trong xe không nghĩ như vậy.
Hắn trầm giọng:
“Mau đi đón con bé!”
“Dạ thưa Tiêu thiếu!”
Tài xế mang ô đi ra rất nhanh đã quay trở lại cùng Tang Mẫn.
Ngồi vào trong xe mới biết có Tiêu Phong. Tang Mẫn vội mở cửa muốn trốn.
Tiêu Phong hừ lạnh đe dọa:
“Mẫn Mẫn, con bước ra khỏi xe sau này không cần đi học nữa.”
Ông chú già dùng việc học dọa cô cho nên Tang Mẫn chỉ còn cách ngồi ở trong xe.
Tang Mẫn quay mặt sang cửa sổ, một câu cũng không nói. Rõ là đang giận dỗi ông chú của mình.
Không gian yên lặng bị phát hỏng bởi tiếng:
“Hắc xì"
Tiêu Phong tin ý cởi áo khoác vest ra khoác cho Tang Mẫn.
Áo còn chưa khoác vào đã bị Tang Mẫn từ chối:
“Chú Tiêu, con không cần. Một cái áo mà khoác cho nhiều người, bẩn lắm!”
Lời này chẳng khác nào nói hắn? Tang Mẫn thật sự không sợ chọc giận hắn sao?
Cô làm gì không biết sợ, chẳng qua giấu ở trong lòng đến khó chịu. Hơn nữa là do chú kiểm soát cô, dọa nạt cô.
Người đàn ông không những không mắng cô mà hắn còn nói với tài xế:
“Tôi thấy lạnh. Nâng nhiệt độ một chút!”
“Dạ thưa Tiêu thiếu!”
Làn hơi ấm của điều hòa thổi vào khiến Tang Mẫn dễ chịu hơn. Mi mắt của cô dần khép lại.
Trước khi ngủ, Tang Mẫn vô tình nhìn thấy ánh mắt đầy yêu thương của chú dành cho mình. Tâm tình Tang Mẫn khẽ xao động rơi vào giấc mộng đẹp.
…
Rất nhanh chiếc xe đã về đến Tiêu gia, tài xế mở cửa cho Tiêu Phong:
“Tiêu thiếu, có cần tôi…”
Còn chưa nói hết hắn đã ra lệnh:
“Suỵt! Để ta bế con bé vào. Ngươi mau sai người nấu chút canh gừng.”
“Dạ!”
Hắn nói rồi nhẹ nhàng bế cô lên. Cử chỉ hắn rất dịu dàng tựa như đang nâng niu một đóa hoa mỏng cánh.
Tiêu Phong bế Tang Mẫn lên phòng, nhẹ đặt cô xuống giường. Hắn vươn tay đắp chăn qua cho cô. Sau đó bật máy sấy tóc sấy cho cô.
Sau khi xong, hắn không rời đi mà ngồi ở bên cạnh. Bàn tay to lớn nắm tay bàn tay cô, những ngón tay thon dài đan xen vào tay cô. Giọng trầm ấm áp cất lên:
“Mẫn Mẫn, chú xin lỗi!”
Đang muốn nói tiếp điều gì đó điện thoại của hắn reo lên:
“Tiêu thiếu, đột nhiên phía cảng xảy ra chút chuyện.”
“Tôi đến ngay!”
Hắn vội vã rời đi, trước khi đi còn căn dặn người hầu chăm sóc cô thật kỹ.
Tang Mẫn tỉnh dậy là lúc gần sáng. Cô chợt nhớ đến lời hứa với Nhược Đồng, cả người uể oải cũng cố ngồi dậy viết một lá thư tình.
Suy nghĩ, viết rồi ném, suy nghĩ rồi viết rồi vứt. Phải mất một tiếng sau cô mới hài lòng.
Đang cầm bức thư trên tay đọc, Tang Mẫn đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng.
Âm lạnh làm cô giật mình:
“Tang Mẫn, con viết lá thư này cho ai?”
Người đàn ông mang theo tức giận nắm lấy cổ tay bé con:
“Nói! Con lại đi dụ dỗ đàn ông? Ai cho phép?”
Rõ ràng chưa cho cô giải thích, ông chú Tiêu lại gán cho cô cái mác dụ dỗ đàn ông.
Quá đáng gì bằng?
“Chú? Chú vào đây sao không gõ cửa?”
Tiêu Phong không nói nhiều mang lá thư Tang Mẫn vừa viết nhào nhát rồi ném sang một bên. Hắn tức giận quát Tang Mẫn:
“Tang Mẫn, là con nợ nhà họ Tiêu, muốn yêu đương phải được chú cho phép. Từ đây về sau, ta sẽ cho người giám sát. Con tiếp xúc với thằng khốn nào, ta sẽ tống cổ nó ra nước ngoài vĩnh viễn không cho về nước.”
Lời này khiến cô gái nhỏ bật khóc:
“Chú quá đáng!”
Tiêu Phong nắm chặt cổ tay cô hơn:
“Tang Mẫn, nếu con không nghiêm túc học hành thì chuyện quá đáng hơn ta con làm được!”
Hắn nói xong buông tay cô bước nhanh ra ngoài còn không quên trút giận lên cánh cửa:
“Rầm.”
Tang Mẫn đem giấy ở trên bàn nhàu nát ném về phía cửa. Bàn tay bên trái xoa cổ tay phải. Cô ấm ức nói:
“Tiêu Phong, con ghét chú!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.