Cả Thế Giới Đều Đang Chờ Tui Ly Hôn
Chương 3: Rồi
Quyển Vĩ Mị
06/03/2022
Sắc trời gần tối, Yến Tông đi rồi, bác sĩ mặt em bé kia lại vào thêm một lần, giúp hắn rút kim truyền dịch.
"Tôi tên Diệp Thiển, ngài Yến thuê tôi làm bác sĩ tư nhân của cậu." hắn sờ soạng quần áo chốc lát, móc danh thiếp ra: "Về sau chỗ nào không khoẻ cứ gọi thẳng cho tôi."
Úc Hồi nhận danh thiếp, động tác chợt ngừng lại: "Bác sĩ Diệp, cậu có thể kề sát xíu không?"
Diệp Thiển không rõ nguyên nhân nhưng vẫn nhích lại gần hắn: "Sao vậy á...?!"
Úc Hồi đột nhiên kề sát mặt khiến hắn sợ tới mức âm cuối cùng phiêu lên cao.
Úc Hồi đáp tay trên vai hắn, cơ hồ là trán dán trán với hắn, vài giây sau mới chầm chậm dời ra dựa trở về gối đầu: "Không có gì."
Cả người Diệp Thiển choáng váng luôn, lúc Úc Hồi kề gần nhất, hắn ngơ ngác nhìn chằm chằm con ngươi đen nhánh của đối phương, thậm chí quên luôn cả hít thở.
Cuối cùng vẫn không dám hỏi nguyên nhân Úc Hồi làm vậy, sợ nghe thấy đáp án mà mình không có cách nào tiếp thu được, xoay người đi như bay ra ngoài như đang chạy trốn, mà vì chưa đứng vững nên đâm thật mạnh vào khung cửa.
Úc Hồi nhìn chằm chằm bóng dáng hắn, ý cười trên mặt nhạt dần, hắn vuốt ve nhẫn trên tay hai lần, hơi hơi nheo mắt lại.
Không sai, trong thân thể bác sĩ Diệp Thiển này có ma lực, tuy rằng đối với nơi của bọn họ chỉ là trình độ cấp học đồ, nhưng đây cũng không tính là tin tức tốt lành gì...
—— loài người của thế giới này có thể tu luyện.
Bây giờ gặp phải Diệp Thiển không có ác ý, nhưng hắn chẳng thể đảm bảo mình vẫn sẽ luôn may mắn như này, rốt cuộc thì đối tượng kết hôn của hắn chính là tộc Rồng hư hư thực thực chứ không phải con người, dù cho bỏ qua điểm quan trọng này thì hắn chiếm vị trí này cũng là cái đinh trong mắt của không ít người.
Càng miễn nói tới còn có mẹ kế và em trai kế hận không thể để hắn chết sớm chút nữa.
Úc Hồi theo bản năng sờ lên đầu tim, nhớ lại cảm giác đau đớn bị trường kiếm đâm xuyên qua trái tim thì thần sắc không tránh được lạnh xuống mấy phần.
Hai ngày tiếp theo, bên phía Yến Tông cũng không liên hệ hắn, vừa lúc cho hắn cơ hội lần nữa hấp thu ma lực để tu luyện.
Loại chuyện như tu luyện này thì Úc Hồi ngựa quen đường cũ, đặc biệt là sau khi phát hiện thiên phú của thân thể này giống với thân thể của mình lúc trước, nhẹ nhàng dẫn ma lực vào trong cơ thể.
Muốn khôi phục thực lực trước kia ngay lập tức tất nhiên là không có khả năng, nhưng sau hai ngày tốt xấu gì hắn cũng đã có thể sử dụng vài pháp thuật thực dụng, thân thể vốn dĩ suy yếu vô lực cũng chuyển biến tốt đẹp hơn nhiều trong lúc ma lực lưu chuyển.
Chỉ là sau khi ma lực vận chuyển một vòng trong cơ thể, luôn sẽ biến mất một cách khó hiểu, như là bị rút rỗng ra.
Trước khi tìm tòi nguyên nhân, Úc Hồi nghĩ ngay tới nguyên chủ ngày càng suy yếu thậm chí đột ngột chết trong hôn lễ, vốn tưởng là thân thể không tốt bình thường, hiện tại xem ra hoàn toàn là một cuộc âm mưu.
——Bây giờ hấp thu ma lực, vậy trước đó không có ma lực tất nhiên là hấp thu sinh mệnh lực, loại thuật pháp này ở thế giới của hắn cũng được gọi là ác độc rồi.
Kẻ có thể hạ độc thủ lên nguyên chủ hình như cũng chủ có vị mẹ kế kia của hắn, xem ra sau này còn cần tìm cơ hội về nhà họ Úc xem xem, giải quyết nốt một ít vấn đề còn sót lại.
Nhưng mà cơ hội này lại đến rất nhanh——Yến Nam Thanh gửi tin tức báo cho hắn ngày mai phải hồi môn* với Yến Tông.
*Chỗ này không chỉ là về nhà, mà còn là tục đôi vợ chồng về nhà mẹ đẻ của cô dâu vào ngày thứ ba sau khi thành hôn của Trung Quốc, nên để z nha nha nha.
Lần này hắn rất thức thời, không dám lại phát một đống yêu cầu với Úc Hồi, chỉ bảo hắn chuẩn bị cho tốt.
Úc Hồi vuốt cằm, từ trong trí nhớ nhớ tới ý nghĩa của hồi môn ——vợ chồng mới cưới sau khi kết hôn ba ngày trở về nhà cha mẹ vợ.
Cũng chính là lần đầu làm ăn của hai người sau khi kết hôn.
Bên Yến Nam Thanh đã gửi vài đoạn văn đến, thoạt nhìn uyển chuyển hơn quyển sổ nhỏ lúc trước không ít, thực chất kỹ càng cặn kẽ nhất vẫn là kêu hắn đừng nên mạo phạm Yến Tông, chỉ cần biểu hiện hôn nhân hoà thuận là được.
Úc Hồi nhìn tin nhắn, rất hứng thú nâng mí mắt.
Người này xem ra thật trung thành và tận tâm với Yến Tông, cũng chẳng biết do đâu, chẳng qua là quan hệ giữa người với người đơn giản là ràng buộc lợi ích mà thôi. Chính Yến Tông đã là một gia chủ có năng lực xuất sắc, được người bên cạnh đối đãi như vậy cũng bình thường.
Nếu như Yến Nam Thanh ở ngay trước mặt hắn, hắn có thể sẽ trêu đùa hai câu để nhìn vẻ mặt của đối phương đột biến, nhưng giờ đây cách một cái màn hình chỉ tuỳ tiện động đậy ngón tay nhắn chữ: "Được!"
Đã nhắn cả đoạn văn nhưng chỉ nhận được chữ "được" mà Yến Nam Thanh lại thở phào nhẹ nhõm theo bản năng, rồi nhanh chóng ý thức được chẳng biết từ lúc nào mình đã xem Úc Hồi thành thiên tai thú dữ, sắc mặt khó coi muốn chết.
Người này quá bất thường.
Chẳng qua nhớ tới cấp dưới báo cáo, hai ngày này Úc Hồi cửa lớn không ra cửa nhỏ không bước, cũng chẳng làm chuyện gì xấu, trong lòng thoáng được yên ổn chút xíu.
Tất nhiên Úc Hồi không hiểu được tâm lý của hắn làm việc thế nào, trả lời tin nhắn xong quẳng điện thoại tu luyện tiếp.
Tuy là không biết thực lực của tu luyện giả ở thế giới này ra sao, nhưng mà bên cạnh đã có một tên phi nhân loại không rõ thân phận, đã vậy còn đang trong trạng thái bị người ta nguyền rủa, dù cho vì an toàn hay là để nghiên cứu đều cần phải nhanh chóng tăng thực lực lên.
***
Tuy nói rằng giữa trưa hồi môn, nhưng lại bắt đầu làm ăn* vào buổi sáng.
*chuyện làm ăn diễn kịch của hai cha nội này á =)))
Mới sáng sớm Úc Hồi đã bị đội nhân viên tạo hình không ngừng đẩy nhanh tốc độ tạo hình để chuẩn bị cho thật tốt, vừa nhìn lại đã thấy Yến Tông đang ngồi trong phòng khách xem một tệp giấy tờ.
Một lần nữa bắt đầu tu luyện, cảm giác đối với ma lực của hắn nhạy bén hơn không ít, rốt cuộc cũng có thể cảm nhận được hơi thở đã bị Yến Tông đè nén thật kỹ.
Nếu như nói trước đó chỉ chắc có bảy-tám phần thì bây giờ đã hoàn toàn xác nhận chuyện Yến Tông không phải người rồi, nhưng chỉ còn hắn thuộc chủng tộc nào thì phải điều tra sâu thêm.
Đại khái là do ánh mắt của hắn huỵch toẹt quá mức, Yến Tông cau mày nhìn sang.
"Không ngờ ngài Yến chăm chỉ như vậy, sáng sớm tinh mơ đã bắt đầu làm việc." Úc Hồi nói, lười biếng dựa vào lưng ghế, nói với quản gia đứng gần đó: "Nướng cho tôi hai lát bánh mì."
Trước kia thực lực của hắn mạnh, lại xuất thân quý tộc, cho dù không muốn giao tiếp với người khác thì bên người vẫn luôn có mấy đứa oắt xum xoe vây quanh, cho nên lúc sai sử người khác cực kỳ thuận miệng.
Ngay cả bộ dáng dựa lưng vào ghế ăn bánh mì lát cùng không hiện ra sự tô tục, mà ngược lại hiện ra một sự ưu nhã.
"Lát nữa phải đi trung tâm thương mại Thiên Đạt lựa lễ vật." Yến Nam Thanh đứng sau lưng Yến Tông, thông báo kế hoạch kế tiếp một cách trật tự rõ ràng: "Đã sắp xếp xong các tay săn ảnh để chụp ảnh thân mật của ngài và Úc Hồi thiếu gia qua nhiều góc độ khác nhau."
"Cậu sắp xếp là được." Yến Tông nói ngắn gọn, hiển nhiên là không muốn phí thời gian vào loại chuyện này quá nhiều.
"Hồi môn còn phải tặng lễ cho bọn họ?" Úc Hồi ồ một tiếng, cười nhẹ nhàng mà nói: "Quan hệ của tôi và nhà họ Úc không tốt lắm, muốn đưa bọn họ đi tìm chết còn hơn muốn tặng lễ cho bọn họ."
Yến Tông nhấc mắt nhìn hắn một lượt.
Tuy rằng giọng điệu nghe như vui đùa nhưng hắn thật sự đã nhận ra sát ý từ trên người Úc Hồi.
"Đùa tí thôi." Úc Hồi đột nhiên đối diện tầm mắt của hắn, cong môi: "Tôi hiểu, dù sao cũng là xã hội pháp trị, nói chung mấy cái giết giết đánh đánh cũng không tốt."
"Mong đừng lại nói ra mấy lời như vậy để vui đùa, cậu hẳn đã biết hậu quả nếu truyền ra ngoài." Yến Nam Thanh nói, nói một cách rất nghiêm khắc, giọng nói lại thiếu mất sự tự tin——vừa nãy Úc Hồi cười tỉm tỉm nói câu đó, không hiểu vì sao hắn lại tin thật, còn bị hù đổ mồ hôi lạnh cả người.
Úc Hồi xua tay, trên mặt vẫn là cái loại biểu cảm cười tủm tỉm kia như cũ: "Một câu vui đùa mà thôi, sao Yến đặc trợ lại nhát gan như vậy sao có thể gánh nổi chức trợ lý đứng đầu của ngài Yến được."
Yến Nam Thanh bị hắn khiến cho nghẹn đến không nói ra lời, dứt khoát ngậm miệng không nói gì nữa, sau đó chỉ đi theo sau lưng Yến Tông.
Đoàn trợ lý đã chọn xong từ sớm, chẳng qua đi mua chủ yếu để làm dáng thôi.
Đây vẫn là lần đầu Úc Hồi đi dạo kiểu trung tâm thương mại như này, kiếp trước làm gì có nơi tiện lợi như này, mua đồ phải chạy vài ba cửa hàng. Đương nhiên hắn cũng toàn liệt kê danh sách để thuộc hạ đi mua.
Yến Tông ở phía trước lựa đồ dứt khoát lưu loát, vừa quay đầu đã thấy y nhìn quanh tụt lại gần hai-ba mét, không nhịn được nhíu mày: "Cậu đang làm gì?"
"Tuỳ tiện nhìn nhìn thôi." Úc Hồi đi đến bên cạnh hắn, quét mắt nhìn lễ vật được trợ lý xách trên tay: "Mua xong thì đi thôi."
Nghe như chuyện này không liên quan gì đến hắn hết, giống như hắn chỉ đang bị bắt đợi Yến Tông vậy.
Chân mày Yến Tông nhíu càng chặt, nhưng nghĩ đến quan hệ giữa Úc Hồi với nhà họ Úc thì lại không nói gì nữa.
Nhưng đợi khi đến cửa, sự thờ ơ trên mặt Úc Hồi bay sạch, y liếc mắt nhìn tay săn ảnh ngồi xổm trong góc tường, chợt cong mắt vẫy tay với Yến Tông: "Anh cúi xuống xíu đi."
Yến Tông liếc qua, nhưng không động đậy.
Úc Hồi chả thèm để ý, nhón chân bắt lấy ống tay áo của hắn, cười áp đến bên tai đối phương thấp giọng nói: "Ngài Yến tìm tôi làm ăn liên hôn, bản thân lại không có xíu tích cực nào hết, nếu kế hoạch thất bại cũng đừng trách lên đầu tôi ha."
Đột nhiên sáp lại khiến Yến tông muốn duỗi tay đẩy y ra, nhưng khi chạm vào bả vai nhân loại, cảm giác mong manh tưởng chừng như bóp một cái sẽ vỡ tan lại nhắc nhở hắn, lúc trước Úc Hồi ở trong xe chỉ đụng phải chút xíu đã hôn mê luôn.
Bàn tay dừng lại trên vai đối phương, đổi hướng đặt lực, đè Úc Hồi đang nhón chân mới có thể áp sát tai hắn xuống.
"Không cần phải làm vậy." giọng điệu Yến Tông lạnh nhạt.
"Vậy thôi." Úc Hồi nhún vai.
Dù sao thì hắn cũng đã đạt tới mục đích mong muốn, trên người Yến Tông đúng là có một mùi hương mát lạnh rất quen thuộc, lần này hắn tập trung trên mùi hương, tuyệt đối sẽ không quên nữa, sau đó có thể chậm rãi nhớ lại rốt cuộc trước đây đã ngửi qua ở đâu.
***
Lúc này nhà họ Úc vô cùng rối ren, tờ mờ sáng bọn họ đã dậy dọn dẹp, mong muốn bày ra một mặt tốt nhất cho Yến Tông xem, hy vọng có thể lưu lại ấn tượng tốt nhất với hắn, tốt nhất là có thể leo lên chiếc thuyền lớn nhà họ Yến này.
Dù sao cũng là chủ nhà họ Yến, tuy tính cách không tốt, nhưng quyền lực trong tay lại là hàng thật giá thật, loại người có địa vị tầm này, tất nhiên không phải loại không có bối cảnh như họ Úc có thể so được, chỉ cần moi được chút lợi ích vào tay cũng đã đủ cho bọn họ ăn no căng.
"Tên Úc Hồi kia sẽ không nói bậy về chúng ta trước mặt Yến Tông chứ?" trước đó Úc Thừa Hạo tức đêm chơi game, sáng sớm đã bị moi từ trong chăn ra, hiện tại đầu óc còn chưa có tỉnh hẳn: "Lỡ đâu Yến Tông thật sự vì giả bộ tình thâm mà giúp hắn trút giận thì làm sao bây giờ?"
"Tiểu Hồi không phải người như vậy." Văn Nguyệt Hoa dịu dàng nói: "Có thể nó còn có vài câu oán hận đối với chuyện này, nhưng dù sao vẫn sẽ nhớ nhà."
"Nuôi nó ăn ngon uống tốt nhiều năm như vậy, đối tượng kết hôn lại là nhân vật như ngài Yến đây, nó còn dám oán hận chắc." Úc Văn Lâm bất mãn mà nói, lại nhăn mặt chuyển sang Úc Thừa Hạo: "Đi rửa cái mặt cho tỉnh táo đi, bày ra dáng vẻ uể oải ỉu xìu này mà để ngài Yến cho rằng chúng ta đón tiếp hắn không chu đáo nên từ chối hợp tác với chúng ta thì mày ăn đủ nha con."
"À..." Úc Thừa Hạo xoay người đi rửa mặt.
Tuy hai người bên ngoài đều không để lời hắn nói trong lòng, nhưng nhớ tới thái độ của Úc Hồi đột biến sau khi kết thúc hôn lễ, trong lòng hắn vẫn không có chắc chắn.
"Đừng nghĩ nhiều quá." Văn Nguyệt Hoa không biết lên theo khi nào, vỗ vỗ cánh tay hắn: "Liên hôn chỉ vì bịt miệng người trên mạng, chúng ta đều đã rõ ràng nguyên nhân bên trong, Yến Tông sẽ không vì nó mà ra tay với chúng ta, còn về Úc Hồi...hẳn là nó sẽ không sống được thêm mấy ngày."
Úc Thừa Hạo nhịn không được hạ giọng: "Thật không đấy? Chờ hắn chết rồi, chẳng phải chuyện kia sẽ..."
"Suỵt—" Văn Nguyệt Hoa trừng mắt liếc hắn: "Đừng tuỳ tiện nhắc tới."
Bọn họ đang nói thì một người làm chạy đến: "Phu nhân, đại thiếu gia và ngài Yến tới rồi."
"Tôi tên Diệp Thiển, ngài Yến thuê tôi làm bác sĩ tư nhân của cậu." hắn sờ soạng quần áo chốc lát, móc danh thiếp ra: "Về sau chỗ nào không khoẻ cứ gọi thẳng cho tôi."
Úc Hồi nhận danh thiếp, động tác chợt ngừng lại: "Bác sĩ Diệp, cậu có thể kề sát xíu không?"
Diệp Thiển không rõ nguyên nhân nhưng vẫn nhích lại gần hắn: "Sao vậy á...?!"
Úc Hồi đột nhiên kề sát mặt khiến hắn sợ tới mức âm cuối cùng phiêu lên cao.
Úc Hồi đáp tay trên vai hắn, cơ hồ là trán dán trán với hắn, vài giây sau mới chầm chậm dời ra dựa trở về gối đầu: "Không có gì."
Cả người Diệp Thiển choáng váng luôn, lúc Úc Hồi kề gần nhất, hắn ngơ ngác nhìn chằm chằm con ngươi đen nhánh của đối phương, thậm chí quên luôn cả hít thở.
Cuối cùng vẫn không dám hỏi nguyên nhân Úc Hồi làm vậy, sợ nghe thấy đáp án mà mình không có cách nào tiếp thu được, xoay người đi như bay ra ngoài như đang chạy trốn, mà vì chưa đứng vững nên đâm thật mạnh vào khung cửa.
Úc Hồi nhìn chằm chằm bóng dáng hắn, ý cười trên mặt nhạt dần, hắn vuốt ve nhẫn trên tay hai lần, hơi hơi nheo mắt lại.
Không sai, trong thân thể bác sĩ Diệp Thiển này có ma lực, tuy rằng đối với nơi của bọn họ chỉ là trình độ cấp học đồ, nhưng đây cũng không tính là tin tức tốt lành gì...
—— loài người của thế giới này có thể tu luyện.
Bây giờ gặp phải Diệp Thiển không có ác ý, nhưng hắn chẳng thể đảm bảo mình vẫn sẽ luôn may mắn như này, rốt cuộc thì đối tượng kết hôn của hắn chính là tộc Rồng hư hư thực thực chứ không phải con người, dù cho bỏ qua điểm quan trọng này thì hắn chiếm vị trí này cũng là cái đinh trong mắt của không ít người.
Càng miễn nói tới còn có mẹ kế và em trai kế hận không thể để hắn chết sớm chút nữa.
Úc Hồi theo bản năng sờ lên đầu tim, nhớ lại cảm giác đau đớn bị trường kiếm đâm xuyên qua trái tim thì thần sắc không tránh được lạnh xuống mấy phần.
Hai ngày tiếp theo, bên phía Yến Tông cũng không liên hệ hắn, vừa lúc cho hắn cơ hội lần nữa hấp thu ma lực để tu luyện.
Loại chuyện như tu luyện này thì Úc Hồi ngựa quen đường cũ, đặc biệt là sau khi phát hiện thiên phú của thân thể này giống với thân thể của mình lúc trước, nhẹ nhàng dẫn ma lực vào trong cơ thể.
Muốn khôi phục thực lực trước kia ngay lập tức tất nhiên là không có khả năng, nhưng sau hai ngày tốt xấu gì hắn cũng đã có thể sử dụng vài pháp thuật thực dụng, thân thể vốn dĩ suy yếu vô lực cũng chuyển biến tốt đẹp hơn nhiều trong lúc ma lực lưu chuyển.
Chỉ là sau khi ma lực vận chuyển một vòng trong cơ thể, luôn sẽ biến mất một cách khó hiểu, như là bị rút rỗng ra.
Trước khi tìm tòi nguyên nhân, Úc Hồi nghĩ ngay tới nguyên chủ ngày càng suy yếu thậm chí đột ngột chết trong hôn lễ, vốn tưởng là thân thể không tốt bình thường, hiện tại xem ra hoàn toàn là một cuộc âm mưu.
——Bây giờ hấp thu ma lực, vậy trước đó không có ma lực tất nhiên là hấp thu sinh mệnh lực, loại thuật pháp này ở thế giới của hắn cũng được gọi là ác độc rồi.
Kẻ có thể hạ độc thủ lên nguyên chủ hình như cũng chủ có vị mẹ kế kia của hắn, xem ra sau này còn cần tìm cơ hội về nhà họ Úc xem xem, giải quyết nốt một ít vấn đề còn sót lại.
Nhưng mà cơ hội này lại đến rất nhanh——Yến Nam Thanh gửi tin tức báo cho hắn ngày mai phải hồi môn* với Yến Tông.
*Chỗ này không chỉ là về nhà, mà còn là tục đôi vợ chồng về nhà mẹ đẻ của cô dâu vào ngày thứ ba sau khi thành hôn của Trung Quốc, nên để z nha nha nha.
Lần này hắn rất thức thời, không dám lại phát một đống yêu cầu với Úc Hồi, chỉ bảo hắn chuẩn bị cho tốt.
Úc Hồi vuốt cằm, từ trong trí nhớ nhớ tới ý nghĩa của hồi môn ——vợ chồng mới cưới sau khi kết hôn ba ngày trở về nhà cha mẹ vợ.
Cũng chính là lần đầu làm ăn của hai người sau khi kết hôn.
Bên Yến Nam Thanh đã gửi vài đoạn văn đến, thoạt nhìn uyển chuyển hơn quyển sổ nhỏ lúc trước không ít, thực chất kỹ càng cặn kẽ nhất vẫn là kêu hắn đừng nên mạo phạm Yến Tông, chỉ cần biểu hiện hôn nhân hoà thuận là được.
Úc Hồi nhìn tin nhắn, rất hứng thú nâng mí mắt.
Người này xem ra thật trung thành và tận tâm với Yến Tông, cũng chẳng biết do đâu, chẳng qua là quan hệ giữa người với người đơn giản là ràng buộc lợi ích mà thôi. Chính Yến Tông đã là một gia chủ có năng lực xuất sắc, được người bên cạnh đối đãi như vậy cũng bình thường.
Nếu như Yến Nam Thanh ở ngay trước mặt hắn, hắn có thể sẽ trêu đùa hai câu để nhìn vẻ mặt của đối phương đột biến, nhưng giờ đây cách một cái màn hình chỉ tuỳ tiện động đậy ngón tay nhắn chữ: "Được!"
Đã nhắn cả đoạn văn nhưng chỉ nhận được chữ "được" mà Yến Nam Thanh lại thở phào nhẹ nhõm theo bản năng, rồi nhanh chóng ý thức được chẳng biết từ lúc nào mình đã xem Úc Hồi thành thiên tai thú dữ, sắc mặt khó coi muốn chết.
Người này quá bất thường.
Chẳng qua nhớ tới cấp dưới báo cáo, hai ngày này Úc Hồi cửa lớn không ra cửa nhỏ không bước, cũng chẳng làm chuyện gì xấu, trong lòng thoáng được yên ổn chút xíu.
Tất nhiên Úc Hồi không hiểu được tâm lý của hắn làm việc thế nào, trả lời tin nhắn xong quẳng điện thoại tu luyện tiếp.
Tuy là không biết thực lực của tu luyện giả ở thế giới này ra sao, nhưng mà bên cạnh đã có một tên phi nhân loại không rõ thân phận, đã vậy còn đang trong trạng thái bị người ta nguyền rủa, dù cho vì an toàn hay là để nghiên cứu đều cần phải nhanh chóng tăng thực lực lên.
***
Tuy nói rằng giữa trưa hồi môn, nhưng lại bắt đầu làm ăn* vào buổi sáng.
*chuyện làm ăn diễn kịch của hai cha nội này á =)))
Mới sáng sớm Úc Hồi đã bị đội nhân viên tạo hình không ngừng đẩy nhanh tốc độ tạo hình để chuẩn bị cho thật tốt, vừa nhìn lại đã thấy Yến Tông đang ngồi trong phòng khách xem một tệp giấy tờ.
Một lần nữa bắt đầu tu luyện, cảm giác đối với ma lực của hắn nhạy bén hơn không ít, rốt cuộc cũng có thể cảm nhận được hơi thở đã bị Yến Tông đè nén thật kỹ.
Nếu như nói trước đó chỉ chắc có bảy-tám phần thì bây giờ đã hoàn toàn xác nhận chuyện Yến Tông không phải người rồi, nhưng chỉ còn hắn thuộc chủng tộc nào thì phải điều tra sâu thêm.
Đại khái là do ánh mắt của hắn huỵch toẹt quá mức, Yến Tông cau mày nhìn sang.
"Không ngờ ngài Yến chăm chỉ như vậy, sáng sớm tinh mơ đã bắt đầu làm việc." Úc Hồi nói, lười biếng dựa vào lưng ghế, nói với quản gia đứng gần đó: "Nướng cho tôi hai lát bánh mì."
Trước kia thực lực của hắn mạnh, lại xuất thân quý tộc, cho dù không muốn giao tiếp với người khác thì bên người vẫn luôn có mấy đứa oắt xum xoe vây quanh, cho nên lúc sai sử người khác cực kỳ thuận miệng.
Ngay cả bộ dáng dựa lưng vào ghế ăn bánh mì lát cùng không hiện ra sự tô tục, mà ngược lại hiện ra một sự ưu nhã.
"Lát nữa phải đi trung tâm thương mại Thiên Đạt lựa lễ vật." Yến Nam Thanh đứng sau lưng Yến Tông, thông báo kế hoạch kế tiếp một cách trật tự rõ ràng: "Đã sắp xếp xong các tay săn ảnh để chụp ảnh thân mật của ngài và Úc Hồi thiếu gia qua nhiều góc độ khác nhau."
"Cậu sắp xếp là được." Yến Tông nói ngắn gọn, hiển nhiên là không muốn phí thời gian vào loại chuyện này quá nhiều.
"Hồi môn còn phải tặng lễ cho bọn họ?" Úc Hồi ồ một tiếng, cười nhẹ nhàng mà nói: "Quan hệ của tôi và nhà họ Úc không tốt lắm, muốn đưa bọn họ đi tìm chết còn hơn muốn tặng lễ cho bọn họ."
Yến Tông nhấc mắt nhìn hắn một lượt.
Tuy rằng giọng điệu nghe như vui đùa nhưng hắn thật sự đã nhận ra sát ý từ trên người Úc Hồi.
"Đùa tí thôi." Úc Hồi đột nhiên đối diện tầm mắt của hắn, cong môi: "Tôi hiểu, dù sao cũng là xã hội pháp trị, nói chung mấy cái giết giết đánh đánh cũng không tốt."
"Mong đừng lại nói ra mấy lời như vậy để vui đùa, cậu hẳn đã biết hậu quả nếu truyền ra ngoài." Yến Nam Thanh nói, nói một cách rất nghiêm khắc, giọng nói lại thiếu mất sự tự tin——vừa nãy Úc Hồi cười tỉm tỉm nói câu đó, không hiểu vì sao hắn lại tin thật, còn bị hù đổ mồ hôi lạnh cả người.
Úc Hồi xua tay, trên mặt vẫn là cái loại biểu cảm cười tủm tỉm kia như cũ: "Một câu vui đùa mà thôi, sao Yến đặc trợ lại nhát gan như vậy sao có thể gánh nổi chức trợ lý đứng đầu của ngài Yến được."
Yến Nam Thanh bị hắn khiến cho nghẹn đến không nói ra lời, dứt khoát ngậm miệng không nói gì nữa, sau đó chỉ đi theo sau lưng Yến Tông.
Đoàn trợ lý đã chọn xong từ sớm, chẳng qua đi mua chủ yếu để làm dáng thôi.
Đây vẫn là lần đầu Úc Hồi đi dạo kiểu trung tâm thương mại như này, kiếp trước làm gì có nơi tiện lợi như này, mua đồ phải chạy vài ba cửa hàng. Đương nhiên hắn cũng toàn liệt kê danh sách để thuộc hạ đi mua.
Yến Tông ở phía trước lựa đồ dứt khoát lưu loát, vừa quay đầu đã thấy y nhìn quanh tụt lại gần hai-ba mét, không nhịn được nhíu mày: "Cậu đang làm gì?"
"Tuỳ tiện nhìn nhìn thôi." Úc Hồi đi đến bên cạnh hắn, quét mắt nhìn lễ vật được trợ lý xách trên tay: "Mua xong thì đi thôi."
Nghe như chuyện này không liên quan gì đến hắn hết, giống như hắn chỉ đang bị bắt đợi Yến Tông vậy.
Chân mày Yến Tông nhíu càng chặt, nhưng nghĩ đến quan hệ giữa Úc Hồi với nhà họ Úc thì lại không nói gì nữa.
Nhưng đợi khi đến cửa, sự thờ ơ trên mặt Úc Hồi bay sạch, y liếc mắt nhìn tay săn ảnh ngồi xổm trong góc tường, chợt cong mắt vẫy tay với Yến Tông: "Anh cúi xuống xíu đi."
Yến Tông liếc qua, nhưng không động đậy.
Úc Hồi chả thèm để ý, nhón chân bắt lấy ống tay áo của hắn, cười áp đến bên tai đối phương thấp giọng nói: "Ngài Yến tìm tôi làm ăn liên hôn, bản thân lại không có xíu tích cực nào hết, nếu kế hoạch thất bại cũng đừng trách lên đầu tôi ha."
Đột nhiên sáp lại khiến Yến tông muốn duỗi tay đẩy y ra, nhưng khi chạm vào bả vai nhân loại, cảm giác mong manh tưởng chừng như bóp một cái sẽ vỡ tan lại nhắc nhở hắn, lúc trước Úc Hồi ở trong xe chỉ đụng phải chút xíu đã hôn mê luôn.
Bàn tay dừng lại trên vai đối phương, đổi hướng đặt lực, đè Úc Hồi đang nhón chân mới có thể áp sát tai hắn xuống.
"Không cần phải làm vậy." giọng điệu Yến Tông lạnh nhạt.
"Vậy thôi." Úc Hồi nhún vai.
Dù sao thì hắn cũng đã đạt tới mục đích mong muốn, trên người Yến Tông đúng là có một mùi hương mát lạnh rất quen thuộc, lần này hắn tập trung trên mùi hương, tuyệt đối sẽ không quên nữa, sau đó có thể chậm rãi nhớ lại rốt cuộc trước đây đã ngửi qua ở đâu.
***
Lúc này nhà họ Úc vô cùng rối ren, tờ mờ sáng bọn họ đã dậy dọn dẹp, mong muốn bày ra một mặt tốt nhất cho Yến Tông xem, hy vọng có thể lưu lại ấn tượng tốt nhất với hắn, tốt nhất là có thể leo lên chiếc thuyền lớn nhà họ Yến này.
Dù sao cũng là chủ nhà họ Yến, tuy tính cách không tốt, nhưng quyền lực trong tay lại là hàng thật giá thật, loại người có địa vị tầm này, tất nhiên không phải loại không có bối cảnh như họ Úc có thể so được, chỉ cần moi được chút lợi ích vào tay cũng đã đủ cho bọn họ ăn no căng.
"Tên Úc Hồi kia sẽ không nói bậy về chúng ta trước mặt Yến Tông chứ?" trước đó Úc Thừa Hạo tức đêm chơi game, sáng sớm đã bị moi từ trong chăn ra, hiện tại đầu óc còn chưa có tỉnh hẳn: "Lỡ đâu Yến Tông thật sự vì giả bộ tình thâm mà giúp hắn trút giận thì làm sao bây giờ?"
"Tiểu Hồi không phải người như vậy." Văn Nguyệt Hoa dịu dàng nói: "Có thể nó còn có vài câu oán hận đối với chuyện này, nhưng dù sao vẫn sẽ nhớ nhà."
"Nuôi nó ăn ngon uống tốt nhiều năm như vậy, đối tượng kết hôn lại là nhân vật như ngài Yến đây, nó còn dám oán hận chắc." Úc Văn Lâm bất mãn mà nói, lại nhăn mặt chuyển sang Úc Thừa Hạo: "Đi rửa cái mặt cho tỉnh táo đi, bày ra dáng vẻ uể oải ỉu xìu này mà để ngài Yến cho rằng chúng ta đón tiếp hắn không chu đáo nên từ chối hợp tác với chúng ta thì mày ăn đủ nha con."
"À..." Úc Thừa Hạo xoay người đi rửa mặt.
Tuy hai người bên ngoài đều không để lời hắn nói trong lòng, nhưng nhớ tới thái độ của Úc Hồi đột biến sau khi kết thúc hôn lễ, trong lòng hắn vẫn không có chắc chắn.
"Đừng nghĩ nhiều quá." Văn Nguyệt Hoa không biết lên theo khi nào, vỗ vỗ cánh tay hắn: "Liên hôn chỉ vì bịt miệng người trên mạng, chúng ta đều đã rõ ràng nguyên nhân bên trong, Yến Tông sẽ không vì nó mà ra tay với chúng ta, còn về Úc Hồi...hẳn là nó sẽ không sống được thêm mấy ngày."
Úc Thừa Hạo nhịn không được hạ giọng: "Thật không đấy? Chờ hắn chết rồi, chẳng phải chuyện kia sẽ..."
"Suỵt—" Văn Nguyệt Hoa trừng mắt liếc hắn: "Đừng tuỳ tiện nhắc tới."
Bọn họ đang nói thì một người làm chạy đến: "Phu nhân, đại thiếu gia và ngài Yến tới rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.