Cả Thế Giới Đều Đang Chờ Tui Ly Hôn
Chương 2: Việt
Quyển Vĩ Mị
06/03/2022
Đó là vảy ngược á?
Đồng tử Úc Hồi hơi co lại, nhưng nhìn kỹ lại thì chỗ cổ đối phương lại không có dấu vết của vảy nữa, phảng phất như là hắn vừa nãy chỉ bị ánh sáng kích thích nên sinh ra ảo giác thôi.
Nhưng hắn lại không cảm thấy mình sẽ nhìn lầm.
Ở thế giới của hắn, chỉ có tộc Rồng có vảy ngược, nếu là trước đây hắn nhất định sẽ xác định được thân phận người này ngay. Nhưng bây giờ là thế giới mới, vừa nãy hắn đã quét qua ký ức một lần cũng không xác định được nơi này có sinh vật khác có vảy ngược hay không.
Hoặc là sản vật kỳ diệu của thế giới mới, giống người có vảy? Dựa theo thận phận của nguyên chủ thì trước kia không tiếp xúc được tới phương diện này cũng hết sức bình thường, cũng có thể xem như là một nguyên nhân.
Đột nhiên phát hiện đối tượng liên hôn cũng không phải một nhân loại bình thường, Úc hồi vốn không có hứng thú đối với cuộc hôn nhân viễn vông này bây giờ cũng phấn chấn tinh thần hơn.
Ngờ đâu được lại phát hiện chuyện thú vị, nếu có thể, thật sự muốn bắt người lại để nuôi á —— cho dù là yêu quái bị nói thành hư cấu trong trí nhớ hay con người mọc vảy, hoặc là rồng luôn, hắn cũng đều siêu có hứng thú tỉ mỉ nghiên cứu.
Chỉ tiếc là thân thể hắn bây giờ suy yếu, một chiêu pháp thuật cũng dùng không được, đừng nói bắt Yến Tông, chỉ riêng việc tự đứng thôi cũng đứng không nổi.
Nhưng mà không cần nóng nảy, tương lai còn dài.
Úc Hồi dựa lưng vào xe, nhìn chằm chằm sườn mặt Yến Tông, âm mưu tìm được càng nhiều chứng cứ phi nhân loại từ trên người hắn, nhưng rất tiếc là không phát hiện được gì, nhưng ngược lại thấy được nửa mặt đồng hồ bị tay áo che của đối phương.
Xem ánh sáng này, đại để mặt ngoài là viên đá quý nguyên khối được mài giũa, phần vỏ ngoài của đồng hồ nạm kín kim cương, trong mặt đồng hồ nạm đá quý đỏ——là một chiếc đồng hồ hoa lệ hoàn toàn không hợp với khí chất của Yến Tông.
Úc Hồi thu hồi đường nhìn, giống như suy tư gì đó.
Tộc Rồng yêu thích tài bảo, bọn họ sẽ ngủ trên núi nhỏ hình thành từ vàng và đá quý chất lên, chiếc đồng hồ này quả thật là phù hợp sở thích của tộc Rồng.
Lẽ nào Yến Tông là rồng?
Ở quê hương của hắn, rồng là một loài sinh vật cường mạnh mà thần bí, tuổi thọ rất dài, vừa sinh ra đã siêu việt hơn đại đa số cường giả loài người. Loài người vừa sợ hãi vừa sùng bái tộc Rồng, thậm chí không ít người dành cả đời để nghiên cứu các phương diện của tộc Rồng.
Mà Úc Hồi có ham thích đối với sự vật mới lạ đương nhiên đã từng xem qua các loại văn hiến những người đó viết lại, nhưng hắn không ngờ bản thân sẽ tận mắt nhìn thấy rồng, thậm chí thành "bạn đời" của rồng.
Chỉ không rõ là rồng trong thế giới mới cùng rồng ở quê nhà có gì khác nhau không.
Tự như ánh mắt của hắn nóng bỏng quá mức, sau khi lên xe Yến Tông vẫn vẫn luôn nhắm mắt dưỡng thần lúc này không nhịn được nhíu mày: "Cậu đang nhìn cái gì?"
"Đang xem anh." Úc Hồi cong môi, chợt nghiêng người áp sát qua: "Hình như có gì đó trên tay anh."
Hắn vừa nói vừa tuỳ tiện xoắn tay áo lên, đưa tay chụp cánh tay bên người Yến Tông một phát.
Tất nhiên là...chộp không dính.
Ngược lại, hắn bị Yến Tông nắm cổ tay, mắt lam hơi lạnh: "Cậu muốn làm gì?"
Úc Hồi sớm đã đoán được phản ứng của hắn, cũng chẳng nghĩ cái thân thể ốm yếu này của mình thật sự có thể chạm vào tay của sinh vật huyền ảo rồng này, lúc này chỉ hơi mở to mắt, giọng điệu vô tội: "Chỉ là thấy găng tay của anh bị bẩn một mảng thôi, muốn giúp anh vỗ vỗ, nếu không thì tôi có thể làm gì anh ở trên xe của anh, phi lễ* với anh sao?"
* hiểu đại khái là sàm sỡ sờ mó đấy =))))))))))
Sắc mặt Yến Tông cứng lại.
Úc Hồi nhân cơ hội rút tay về: "Đều đã lãnh chứng nhận quan hệ, ngày thường còn phải giả bộ ân ái, dáng vẻ không cho chạm vào của anh chả phải lòi ra ngay giây đầu tiên sao."
Hắn vừa nói vừa liếc cổ Yến Tông, không nhìn thấy vải ở trên đó.
Dù sao cũng là vảy ngược quan trọng, trước đó đại khái do không cẩn thận bị hắn chạm vào gần đó nên mới hiện lên trong chớp mắt, bây giờ chỉ chạm tay khẳng định không đủ sức.
Chẳng qua là mục đích của Úc Hồi đã đạt tới, bởi vì chiêu trò nhỏ của hắn, vừa nãy Yến Tông trực tiếp chụp lên làn da của hắn, ít nhất lần này xác định được là nhiệt độ cơ thể của đối phương thấp hơn nhiều so với loài người, thuận tiện nhìn rõ cái đồng hồ kia, khi hoàn toàn lộ ra hoa lệ tới mức loé mù mắt người khác luôn.
Yến Nam Thanh ngồi phía trước cảm nhận được nhiệt độ không khí trong xe hạ thấp xuống nhanh chóng, vội vàng quay đầu lại, từ đâu đó móc ra quyển sách nhỏ đưa cho Úc Hồi: "Úc Hồi thiếu gia, đây là những việc cần chú ý sau này ở chung, mong ngày nhất định phải nhớ kỹ."
Quyển sách kia đại khái to bằng nửa bàn tay, còn rất dày nữa.
Úc Hồi nhận lấy lơ đễnh lật lật, từ xưng hô đến hành vi hằng ngày đều có quy định kỹ càng tỉ mỉ.
"Khi đi chung lui về sau nửa bước, ngày thường khi chưa được cho phép không được chạm vào ngài Yến, thân mật lúc làm ăn không được cao hơn nắm tay." hắn tuỳ ý đọc thầm mấy điều, ngữ tốc rõ ràng không nhanh không chậm lại khiến Yến Nam Thanh đột nhiên có vài phần bất an.
"Này kia là trước khi kết hôn đã nói rõ." Yến Nam Thanh nhấn mạnh nói.
"Nhưng khi đó không có mang tới một quyển hướng dẫn dày tới vậy." Úc Hồi cười cười, kẹp quyển sách giữa hai ngón tay xoay chuyển, nhướng lông mày: "Tôi không tuân thủ đấy rồi sao?"
"Úc Hồi thiếu gia!" Yến Nam Thanh nhăn mi, giọng nói đột nhiên trầm xuống: "Cậu muốn vi phạm hợp đồng sao?"
Lúc trước bọn họ chọn liên hôn với Úc Hồi chính là vì hắn ngoan ngoãn dễ khống chế, không ngờ rằng sau hôn lễ đối phương lại giống như biến thành người khác.
Chẳng lẽ trước đây đều là giả vờ, bây giờ đạt được mục đích nên hiện nguyên hình ngay?
"Tôi đâu có nói vậy đâu." Úc Hồi xoè tay ra, đuôi lông mày nhướng lên như đang khiêu khích.
Yến Nam Thanh khó thở: "Cậu...!"
Lời vừa ra khỏi miệng, chiếc xe vốn chạy vững vàng đột nhiên nghiêng qua, người trong xe ào ào đâm sang một bên.
Úc Hồi có lồng muốn khống chế, nhưng thân thể hắn thật sự quá suy yếu, chỉ có thể ngã sang bên phải, mạnh mẽ đập vào vai người bên cạnh.
Mức độ cứng rắn không thua gì đâm vào trên tảng đá, đau đến mức trước mắt hắn tối đen.
Tài xế biết mình gây hoạ, sắc mặt tái nhợt: "Ông chủ, Trợ lý Yến, các anh không sao chứ?"
"Anh lái xe sao vậy?" Yến Nam Thanh lạnh lùng nói: "Tôi sẽ tìm tài xế mới, anh không cần đi làm nữa."
"Không phải tôi cố ý, chỉ là vừa nãy phía trước đột nhiên xuất hiện một người, tôi tránh anh ta nên mới bất đắc dĩ quẹo sang." tài xế vội vàng giải thích, vừa nói vừa dùng ngón tay chỉ: "Anh xem, ở ngay kia...kỳ vậy, người đâu?"
Con đường phía trước tới xe còn chẳng được mấy chiếc chứ đừng nói tới người đi đường.
"Vừa nãy chỗ này có người thật, ông chủ với Úc Hồi thiếu gia hẳn cũng thấy." tài xế dùng ánh mắt xin giúp đỡ nhìn về hai người ngồi sau, nhìn thấy tư thế của bọn họ, âm lượng thấp dần xuống.
Yến Tông không nghe bọn họ tranh luận, mà sắc mặt khó coi nhìn cái người đâm vào trong ngực mình: "Còn chưa đứng dậy?"
Úc Hồi hít sâu hai lần, ngực hắn lúc hô hấp cũng đau đớn——thân thể này vốn đã suy yếu, lại chịu áp lực siêu lớn phụ tải linh hồn của hắn, nếu không phải đủ phù hợp thì chỉ sợ đã hỏng mất từ lâu, làm sao kiên trì được tới bây giờ.
Bị va chạm đột ngột không có phòng bị, tới giơ tay hắn cũng chả có sức.
"Tôi cần chữa trị." hắn nhịn đau nói.
Yến Tông nhíu mày: "Những phóng viên này đã chụp ảnh xong rồi, không cần chụp lần thứ hai."
"Anh cho rằng tôi đang mượn anh đến củng cố thân phận của mình?" chủ yếu là vì sự cố ngoài ý muốn nên tâm trạng Úc Hồi không tốt, nghe vậy cười lạnh: "Cái thân phận này tới bây giờ cũng chưa mang đến bất kỳ chỗ tốt nào."
Yến Tông không nói gì, chỉ rũ mắt nhìn hắn, mang theo lạnh lẽo tới xương.
Như là bị mãnh thú to lớn nhìn chằm chằm chỗ yếu hại, lông tơ sau lưng dựng đứng, Úc Hồi ý thức được tâm trạng đối phương bây giờ cũng rất kém.
"Nếu muốn kết thúc đợt giao dịch này," hắn ho hai tiếng, miễn cưỡng áp cảm giác không khoẻ xuống: "Bạn đời tử vong ngoài ý muốn vì tai nạn xe trong cùng ngày với hôn lễ, đối với các anh mà nói càng có lợi."
Dùng sức lực cuối cùng nắm lấy tay Yến Tông, Úc Hồi nhìn chằm chằm đôi mắt của hắn, thong thả nói: "Cho nên, anh muốn vi phạm ức định của chúng ta, để tôi chết ở chỗ này ha?"
Tuy rằng nhả chữ rõ ràng nhưng âm thanh đúng là rất yếu ớt, Yến Tông nhíu mày đánh giá một lát, ý thức được hô hấp và tiếng tim đập của hắn mỏng manh hơn hai người bên cạnh rất nhiều.
"Tôi cũng không trái với ước định." trong lòng hắn có phán đoán, ngẩng đầu nhìn về phía tài xế: "Đi bệnh viện." Úc Hồi biết mình đặt cược chính xác—— nếu trước đó định ra hiệp nghị, Yến Tông chắc chắn sẽ không trơ mắt nhìn hắn xảy ra chuyện.
Loại biểu hiện tuân thủ hứa hẹn như này, y đúc tộc Rồng trong trí nhớ của hắn, nhưng ngược lại giờ lại thành điểm đáng ngờ——dù cho Yến Tông là tộc Rồng, cũng là Rồng trong thế giới này, không nên giống rồng ở thế giới cũ của hắn tới như này chứ.
Đường đi bệnh viện không phát sinh thêm chuyện ngoài ý muốn, sau khi xe chạy vững vàng cả một đoạn đường, Yến Tông nhíu mày nhìn về phía người trong lồng ngực mình.
Người này như nào còn chưa chịu đứng lên?
Đợi khi ánh mắt hắn dừng lại trên mặt Úc Hồi, lòng lại nao nao.
Thanh niên vừa nãy còn "hung hăng" trừng mắt nhìn hắn giờ lại nhắm chặt mắt, trên mặt không còn chút máu nào, nếu không phải năm giác quan của tộc Rồng nhạy bé, thậm chí tiếng hít thở của đối phương hắn cũng không nghe thấy.
Lúc này Yến Tông đã có cảm giác chân thực đối với báo cáo "không sống được bao lâu" của trợ lý, rõ ràng khi cùng hắn nói chuyện thịnh khí lăng nhân(*), không chịu thiệt dù chỉ một chút mà giờ lại suy yếu nằm trên người hắn, như một đoá hoa hồng điêu tàn trong phút chốc.
(*): kiêu ngạo hống hách.
Chuyện liên hôn tuy là ý của hắn, nhưng đều là người nhà họ Yến tự tay xử lý, lúc trước chỉ gặp Úc Hồi một lần lúc ký hợp đồng, nhưng khi đó đối phương không có yếu ớt tới vầy, mà cũng không...hung dữ như này.
Hắn làm gia chủ nhà họ Yến hơn ba trăm năm, rất ít người dám khoa tay múa chân với hắn như vậy.
"Chạy nhanh lên." trong lòng thay đổi không ít ý nghĩ, rốt cuộc Yến Tông vẫn giữ nguyên tư thế này, thúc giục tài xế: "Cậu ta ngất xỉu."
***
Úc Hồi mở mắt ra, đã ngây người nhìn chằm trần nhà tuyết trắng một lúc rồi mới quay đầu nhìn về phía mép giường. Trên giá sắt treo cái chai nhựa, chất lỏng trong suốt vận chuyển dọc theo ống dẫn thon dài đến trong mạch máu mang theo lãnh lẽo nhè nhẹ.
Là cách trị liệu của thế giới này.
Cảm giác kiệt sức trong thân thể giảm bớt rất nhiều nhưng như cũ vẫn có loại cảm giác mệt mỏi, hắn không lộn xộn, chỉ quay đầu quan sát gian phòng.
Là nơi không có trong trí nhớ, không biết Yến Tông đưa hắn đi đâu.
"Cuối cùng cậu cũng tỉnh." cửa phòng đóng chặt bỗng bị mở ra, một thanh niên mặt búp bê mặc áo blouse trắng đi vào: "Thật tốt quá, nếu vẫn chưa tỉnh thì phải mang người đi bệnh viện làm kiểm tra kỹ càng tỉ mỉ rồi."
Úc Hồi vừa định nói chuyện liền thấy Yến Tông theo sau tới, không khỏi kinh ngạc: "Anh còn ở đây?"
Yến Tông không trả lời hắn, dùng chiều cao một mét chín đứng nói với bác sĩ: "Dùng lời nói cậu vừa nói với tôi lặp lại một lần nữa cho cậu ta nghe."
"A...ừ." bác sĩ sửng sốt, vội vàng mở kẹp bản ghi chép báo cáo: "Nói đơn giản là tình huống thân thể bây giờ của cậu rất kém, chức năng nội tạng bị suy giảm, thậm chí còn có thiếu máu cấp độ vừa và suy dinh dưỡng nhẹ, nếu không dưỡng cho tốt thì rất có thể không qua nổi mùa đông này.", "Trước đó bác sĩ nói tôi sống không qua tuổi hai mươi." Úc Hồi có cảm giác đối với thân thể mình, không cảm thấy bất ngờ mà còn có tâm trạng trêu đùa: "Xem ra bọn họ đoán dài quá.".
"Cũng không phải không có cơ hội cứu lại." bác sĩ thấy mặt hắn tái nhợt, trong lòng nhịn không được nổi lên mấy phần thương tiếc: "Chỉ cần tích cực trị liệu, điều trị hợp lí, sống lâu thêm mấy năm cũng không thành vấn đề."
"Còn nữa, loại vận động đến mức độ như hôm nay không được có lần sau." hắn bổ sung thêm một câu, cẩn thận liếc mắt nhìn Yến Tông đứng bên cạnh.
Có thể nói Yến Tông đối với bọn họ tiếng tăm lẫy lừng, đương nhiên không phải là thanh danh gì quá tốt, bây giờ chỉ cần đứng ở một bên cũng mang đến cảm giác áp lực không nhỏ.
Thật sự chẳng có cách nào chỉ trích đối phương không thèm suy xét về thân thể của Úc Hồi mà làm loạn.
Hai người trong phòng đều không mở miệng, bác sĩ ho nhẹ một tiếng: "Cơ bản chỉ có vậy."
Yến Tông ừ một tiếng: "Cậu có thể đi rồi."
Chờ bác sĩ ra cửa, hắn đến gần Úc Hồi: "Căn nhà này thuộc về cậu trên danh nghĩa, đối với bên ngoài thì chúng ta cùng nhau ở đây, miệng của quản gia và người hầu rất chặt nên sẽ không nói ra ngoài."
Úc Hồi hơi hơi nghiêng đầu nhìn hắn.
Lời nói của Yến Tông đến bên mép thì nghẹn lại một chút.
Người trước đó đối đầu tranh phong với hắn lúc này nửa dựa vào giường, khoé mắt hơi rủ xuống, sợi tóc đen nhánh nhu thuận dán bên mặt, ngược lại hiện ra vài phần ngoan ngoãn.
"Yến Nam Thanh sẽ thông báo hành trình kế tiếp cho cậu, trừ này ra có yêu cầu gì cứ nói với quản gia." Hắn ngừng vài giây, nói tiếp: "Sức khoẻ không tốt lại muốn sống thêm mấy năm thì đừng cậy mạnh như hôm nay."
Đồng tử Úc Hồi hơi co lại, nhưng nhìn kỹ lại thì chỗ cổ đối phương lại không có dấu vết của vảy nữa, phảng phất như là hắn vừa nãy chỉ bị ánh sáng kích thích nên sinh ra ảo giác thôi.
Nhưng hắn lại không cảm thấy mình sẽ nhìn lầm.
Ở thế giới của hắn, chỉ có tộc Rồng có vảy ngược, nếu là trước đây hắn nhất định sẽ xác định được thân phận người này ngay. Nhưng bây giờ là thế giới mới, vừa nãy hắn đã quét qua ký ức một lần cũng không xác định được nơi này có sinh vật khác có vảy ngược hay không.
Hoặc là sản vật kỳ diệu của thế giới mới, giống người có vảy? Dựa theo thận phận của nguyên chủ thì trước kia không tiếp xúc được tới phương diện này cũng hết sức bình thường, cũng có thể xem như là một nguyên nhân.
Đột nhiên phát hiện đối tượng liên hôn cũng không phải một nhân loại bình thường, Úc hồi vốn không có hứng thú đối với cuộc hôn nhân viễn vông này bây giờ cũng phấn chấn tinh thần hơn.
Ngờ đâu được lại phát hiện chuyện thú vị, nếu có thể, thật sự muốn bắt người lại để nuôi á —— cho dù là yêu quái bị nói thành hư cấu trong trí nhớ hay con người mọc vảy, hoặc là rồng luôn, hắn cũng đều siêu có hứng thú tỉ mỉ nghiên cứu.
Chỉ tiếc là thân thể hắn bây giờ suy yếu, một chiêu pháp thuật cũng dùng không được, đừng nói bắt Yến Tông, chỉ riêng việc tự đứng thôi cũng đứng không nổi.
Nhưng mà không cần nóng nảy, tương lai còn dài.
Úc Hồi dựa lưng vào xe, nhìn chằm chằm sườn mặt Yến Tông, âm mưu tìm được càng nhiều chứng cứ phi nhân loại từ trên người hắn, nhưng rất tiếc là không phát hiện được gì, nhưng ngược lại thấy được nửa mặt đồng hồ bị tay áo che của đối phương.
Xem ánh sáng này, đại để mặt ngoài là viên đá quý nguyên khối được mài giũa, phần vỏ ngoài của đồng hồ nạm kín kim cương, trong mặt đồng hồ nạm đá quý đỏ——là một chiếc đồng hồ hoa lệ hoàn toàn không hợp với khí chất của Yến Tông.
Úc Hồi thu hồi đường nhìn, giống như suy tư gì đó.
Tộc Rồng yêu thích tài bảo, bọn họ sẽ ngủ trên núi nhỏ hình thành từ vàng và đá quý chất lên, chiếc đồng hồ này quả thật là phù hợp sở thích của tộc Rồng.
Lẽ nào Yến Tông là rồng?
Ở quê hương của hắn, rồng là một loài sinh vật cường mạnh mà thần bí, tuổi thọ rất dài, vừa sinh ra đã siêu việt hơn đại đa số cường giả loài người. Loài người vừa sợ hãi vừa sùng bái tộc Rồng, thậm chí không ít người dành cả đời để nghiên cứu các phương diện của tộc Rồng.
Mà Úc Hồi có ham thích đối với sự vật mới lạ đương nhiên đã từng xem qua các loại văn hiến những người đó viết lại, nhưng hắn không ngờ bản thân sẽ tận mắt nhìn thấy rồng, thậm chí thành "bạn đời" của rồng.
Chỉ không rõ là rồng trong thế giới mới cùng rồng ở quê nhà có gì khác nhau không.
Tự như ánh mắt của hắn nóng bỏng quá mức, sau khi lên xe Yến Tông vẫn vẫn luôn nhắm mắt dưỡng thần lúc này không nhịn được nhíu mày: "Cậu đang nhìn cái gì?"
"Đang xem anh." Úc Hồi cong môi, chợt nghiêng người áp sát qua: "Hình như có gì đó trên tay anh."
Hắn vừa nói vừa tuỳ tiện xoắn tay áo lên, đưa tay chụp cánh tay bên người Yến Tông một phát.
Tất nhiên là...chộp không dính.
Ngược lại, hắn bị Yến Tông nắm cổ tay, mắt lam hơi lạnh: "Cậu muốn làm gì?"
Úc Hồi sớm đã đoán được phản ứng của hắn, cũng chẳng nghĩ cái thân thể ốm yếu này của mình thật sự có thể chạm vào tay của sinh vật huyền ảo rồng này, lúc này chỉ hơi mở to mắt, giọng điệu vô tội: "Chỉ là thấy găng tay của anh bị bẩn một mảng thôi, muốn giúp anh vỗ vỗ, nếu không thì tôi có thể làm gì anh ở trên xe của anh, phi lễ* với anh sao?"
* hiểu đại khái là sàm sỡ sờ mó đấy =))))))))))
Sắc mặt Yến Tông cứng lại.
Úc Hồi nhân cơ hội rút tay về: "Đều đã lãnh chứng nhận quan hệ, ngày thường còn phải giả bộ ân ái, dáng vẻ không cho chạm vào của anh chả phải lòi ra ngay giây đầu tiên sao."
Hắn vừa nói vừa liếc cổ Yến Tông, không nhìn thấy vải ở trên đó.
Dù sao cũng là vảy ngược quan trọng, trước đó đại khái do không cẩn thận bị hắn chạm vào gần đó nên mới hiện lên trong chớp mắt, bây giờ chỉ chạm tay khẳng định không đủ sức.
Chẳng qua là mục đích của Úc Hồi đã đạt tới, bởi vì chiêu trò nhỏ của hắn, vừa nãy Yến Tông trực tiếp chụp lên làn da của hắn, ít nhất lần này xác định được là nhiệt độ cơ thể của đối phương thấp hơn nhiều so với loài người, thuận tiện nhìn rõ cái đồng hồ kia, khi hoàn toàn lộ ra hoa lệ tới mức loé mù mắt người khác luôn.
Yến Nam Thanh ngồi phía trước cảm nhận được nhiệt độ không khí trong xe hạ thấp xuống nhanh chóng, vội vàng quay đầu lại, từ đâu đó móc ra quyển sách nhỏ đưa cho Úc Hồi: "Úc Hồi thiếu gia, đây là những việc cần chú ý sau này ở chung, mong ngày nhất định phải nhớ kỹ."
Quyển sách kia đại khái to bằng nửa bàn tay, còn rất dày nữa.
Úc Hồi nhận lấy lơ đễnh lật lật, từ xưng hô đến hành vi hằng ngày đều có quy định kỹ càng tỉ mỉ.
"Khi đi chung lui về sau nửa bước, ngày thường khi chưa được cho phép không được chạm vào ngài Yến, thân mật lúc làm ăn không được cao hơn nắm tay." hắn tuỳ ý đọc thầm mấy điều, ngữ tốc rõ ràng không nhanh không chậm lại khiến Yến Nam Thanh đột nhiên có vài phần bất an.
"Này kia là trước khi kết hôn đã nói rõ." Yến Nam Thanh nhấn mạnh nói.
"Nhưng khi đó không có mang tới một quyển hướng dẫn dày tới vậy." Úc Hồi cười cười, kẹp quyển sách giữa hai ngón tay xoay chuyển, nhướng lông mày: "Tôi không tuân thủ đấy rồi sao?"
"Úc Hồi thiếu gia!" Yến Nam Thanh nhăn mi, giọng nói đột nhiên trầm xuống: "Cậu muốn vi phạm hợp đồng sao?"
Lúc trước bọn họ chọn liên hôn với Úc Hồi chính là vì hắn ngoan ngoãn dễ khống chế, không ngờ rằng sau hôn lễ đối phương lại giống như biến thành người khác.
Chẳng lẽ trước đây đều là giả vờ, bây giờ đạt được mục đích nên hiện nguyên hình ngay?
"Tôi đâu có nói vậy đâu." Úc Hồi xoè tay ra, đuôi lông mày nhướng lên như đang khiêu khích.
Yến Nam Thanh khó thở: "Cậu...!"
Lời vừa ra khỏi miệng, chiếc xe vốn chạy vững vàng đột nhiên nghiêng qua, người trong xe ào ào đâm sang một bên.
Úc Hồi có lồng muốn khống chế, nhưng thân thể hắn thật sự quá suy yếu, chỉ có thể ngã sang bên phải, mạnh mẽ đập vào vai người bên cạnh.
Mức độ cứng rắn không thua gì đâm vào trên tảng đá, đau đến mức trước mắt hắn tối đen.
Tài xế biết mình gây hoạ, sắc mặt tái nhợt: "Ông chủ, Trợ lý Yến, các anh không sao chứ?"
"Anh lái xe sao vậy?" Yến Nam Thanh lạnh lùng nói: "Tôi sẽ tìm tài xế mới, anh không cần đi làm nữa."
"Không phải tôi cố ý, chỉ là vừa nãy phía trước đột nhiên xuất hiện một người, tôi tránh anh ta nên mới bất đắc dĩ quẹo sang." tài xế vội vàng giải thích, vừa nói vừa dùng ngón tay chỉ: "Anh xem, ở ngay kia...kỳ vậy, người đâu?"
Con đường phía trước tới xe còn chẳng được mấy chiếc chứ đừng nói tới người đi đường.
"Vừa nãy chỗ này có người thật, ông chủ với Úc Hồi thiếu gia hẳn cũng thấy." tài xế dùng ánh mắt xin giúp đỡ nhìn về hai người ngồi sau, nhìn thấy tư thế của bọn họ, âm lượng thấp dần xuống.
Yến Tông không nghe bọn họ tranh luận, mà sắc mặt khó coi nhìn cái người đâm vào trong ngực mình: "Còn chưa đứng dậy?"
Úc Hồi hít sâu hai lần, ngực hắn lúc hô hấp cũng đau đớn——thân thể này vốn đã suy yếu, lại chịu áp lực siêu lớn phụ tải linh hồn của hắn, nếu không phải đủ phù hợp thì chỉ sợ đã hỏng mất từ lâu, làm sao kiên trì được tới bây giờ.
Bị va chạm đột ngột không có phòng bị, tới giơ tay hắn cũng chả có sức.
"Tôi cần chữa trị." hắn nhịn đau nói.
Yến Tông nhíu mày: "Những phóng viên này đã chụp ảnh xong rồi, không cần chụp lần thứ hai."
"Anh cho rằng tôi đang mượn anh đến củng cố thân phận của mình?" chủ yếu là vì sự cố ngoài ý muốn nên tâm trạng Úc Hồi không tốt, nghe vậy cười lạnh: "Cái thân phận này tới bây giờ cũng chưa mang đến bất kỳ chỗ tốt nào."
Yến Tông không nói gì, chỉ rũ mắt nhìn hắn, mang theo lạnh lẽo tới xương.
Như là bị mãnh thú to lớn nhìn chằm chằm chỗ yếu hại, lông tơ sau lưng dựng đứng, Úc Hồi ý thức được tâm trạng đối phương bây giờ cũng rất kém.
"Nếu muốn kết thúc đợt giao dịch này," hắn ho hai tiếng, miễn cưỡng áp cảm giác không khoẻ xuống: "Bạn đời tử vong ngoài ý muốn vì tai nạn xe trong cùng ngày với hôn lễ, đối với các anh mà nói càng có lợi."
Dùng sức lực cuối cùng nắm lấy tay Yến Tông, Úc Hồi nhìn chằm chằm đôi mắt của hắn, thong thả nói: "Cho nên, anh muốn vi phạm ức định của chúng ta, để tôi chết ở chỗ này ha?"
Tuy rằng nhả chữ rõ ràng nhưng âm thanh đúng là rất yếu ớt, Yến Tông nhíu mày đánh giá một lát, ý thức được hô hấp và tiếng tim đập của hắn mỏng manh hơn hai người bên cạnh rất nhiều.
"Tôi cũng không trái với ước định." trong lòng hắn có phán đoán, ngẩng đầu nhìn về phía tài xế: "Đi bệnh viện." Úc Hồi biết mình đặt cược chính xác—— nếu trước đó định ra hiệp nghị, Yến Tông chắc chắn sẽ không trơ mắt nhìn hắn xảy ra chuyện.
Loại biểu hiện tuân thủ hứa hẹn như này, y đúc tộc Rồng trong trí nhớ của hắn, nhưng ngược lại giờ lại thành điểm đáng ngờ——dù cho Yến Tông là tộc Rồng, cũng là Rồng trong thế giới này, không nên giống rồng ở thế giới cũ của hắn tới như này chứ.
Đường đi bệnh viện không phát sinh thêm chuyện ngoài ý muốn, sau khi xe chạy vững vàng cả một đoạn đường, Yến Tông nhíu mày nhìn về phía người trong lồng ngực mình.
Người này như nào còn chưa chịu đứng lên?
Đợi khi ánh mắt hắn dừng lại trên mặt Úc Hồi, lòng lại nao nao.
Thanh niên vừa nãy còn "hung hăng" trừng mắt nhìn hắn giờ lại nhắm chặt mắt, trên mặt không còn chút máu nào, nếu không phải năm giác quan của tộc Rồng nhạy bé, thậm chí tiếng hít thở của đối phương hắn cũng không nghe thấy.
Lúc này Yến Tông đã có cảm giác chân thực đối với báo cáo "không sống được bao lâu" của trợ lý, rõ ràng khi cùng hắn nói chuyện thịnh khí lăng nhân(*), không chịu thiệt dù chỉ một chút mà giờ lại suy yếu nằm trên người hắn, như một đoá hoa hồng điêu tàn trong phút chốc.
(*): kiêu ngạo hống hách.
Chuyện liên hôn tuy là ý của hắn, nhưng đều là người nhà họ Yến tự tay xử lý, lúc trước chỉ gặp Úc Hồi một lần lúc ký hợp đồng, nhưng khi đó đối phương không có yếu ớt tới vầy, mà cũng không...hung dữ như này.
Hắn làm gia chủ nhà họ Yến hơn ba trăm năm, rất ít người dám khoa tay múa chân với hắn như vậy.
"Chạy nhanh lên." trong lòng thay đổi không ít ý nghĩ, rốt cuộc Yến Tông vẫn giữ nguyên tư thế này, thúc giục tài xế: "Cậu ta ngất xỉu."
***
Úc Hồi mở mắt ra, đã ngây người nhìn chằm trần nhà tuyết trắng một lúc rồi mới quay đầu nhìn về phía mép giường. Trên giá sắt treo cái chai nhựa, chất lỏng trong suốt vận chuyển dọc theo ống dẫn thon dài đến trong mạch máu mang theo lãnh lẽo nhè nhẹ.
Là cách trị liệu của thế giới này.
Cảm giác kiệt sức trong thân thể giảm bớt rất nhiều nhưng như cũ vẫn có loại cảm giác mệt mỏi, hắn không lộn xộn, chỉ quay đầu quan sát gian phòng.
Là nơi không có trong trí nhớ, không biết Yến Tông đưa hắn đi đâu.
"Cuối cùng cậu cũng tỉnh." cửa phòng đóng chặt bỗng bị mở ra, một thanh niên mặt búp bê mặc áo blouse trắng đi vào: "Thật tốt quá, nếu vẫn chưa tỉnh thì phải mang người đi bệnh viện làm kiểm tra kỹ càng tỉ mỉ rồi."
Úc Hồi vừa định nói chuyện liền thấy Yến Tông theo sau tới, không khỏi kinh ngạc: "Anh còn ở đây?"
Yến Tông không trả lời hắn, dùng chiều cao một mét chín đứng nói với bác sĩ: "Dùng lời nói cậu vừa nói với tôi lặp lại một lần nữa cho cậu ta nghe."
"A...ừ." bác sĩ sửng sốt, vội vàng mở kẹp bản ghi chép báo cáo: "Nói đơn giản là tình huống thân thể bây giờ của cậu rất kém, chức năng nội tạng bị suy giảm, thậm chí còn có thiếu máu cấp độ vừa và suy dinh dưỡng nhẹ, nếu không dưỡng cho tốt thì rất có thể không qua nổi mùa đông này.", "Trước đó bác sĩ nói tôi sống không qua tuổi hai mươi." Úc Hồi có cảm giác đối với thân thể mình, không cảm thấy bất ngờ mà còn có tâm trạng trêu đùa: "Xem ra bọn họ đoán dài quá.".
"Cũng không phải không có cơ hội cứu lại." bác sĩ thấy mặt hắn tái nhợt, trong lòng nhịn không được nổi lên mấy phần thương tiếc: "Chỉ cần tích cực trị liệu, điều trị hợp lí, sống lâu thêm mấy năm cũng không thành vấn đề."
"Còn nữa, loại vận động đến mức độ như hôm nay không được có lần sau." hắn bổ sung thêm một câu, cẩn thận liếc mắt nhìn Yến Tông đứng bên cạnh.
Có thể nói Yến Tông đối với bọn họ tiếng tăm lẫy lừng, đương nhiên không phải là thanh danh gì quá tốt, bây giờ chỉ cần đứng ở một bên cũng mang đến cảm giác áp lực không nhỏ.
Thật sự chẳng có cách nào chỉ trích đối phương không thèm suy xét về thân thể của Úc Hồi mà làm loạn.
Hai người trong phòng đều không mở miệng, bác sĩ ho nhẹ một tiếng: "Cơ bản chỉ có vậy."
Yến Tông ừ một tiếng: "Cậu có thể đi rồi."
Chờ bác sĩ ra cửa, hắn đến gần Úc Hồi: "Căn nhà này thuộc về cậu trên danh nghĩa, đối với bên ngoài thì chúng ta cùng nhau ở đây, miệng của quản gia và người hầu rất chặt nên sẽ không nói ra ngoài."
Úc Hồi hơi hơi nghiêng đầu nhìn hắn.
Lời nói của Yến Tông đến bên mép thì nghẹn lại một chút.
Người trước đó đối đầu tranh phong với hắn lúc này nửa dựa vào giường, khoé mắt hơi rủ xuống, sợi tóc đen nhánh nhu thuận dán bên mặt, ngược lại hiện ra vài phần ngoan ngoãn.
"Yến Nam Thanh sẽ thông báo hành trình kế tiếp cho cậu, trừ này ra có yêu cầu gì cứ nói với quản gia." Hắn ngừng vài giây, nói tiếp: "Sức khoẻ không tốt lại muốn sống thêm mấy năm thì đừng cậy mạnh như hôm nay."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.