Các Chúa Thần Của Thế Giới Ngầm
Chương 15: Vị Bác Sĩ Đáng Sợ Hơn Cả Mafia - Chương 13: Đối thủ
MM
30/08/2020
-Không thể tin được ... lần này bọn chúng dám hành động như thế ở những nơi như thế này... - Nam Thiên bàng hoàng nhìn cảnh tượng hoang tàn trước mặt.
Anh với Bảo Thiên không phải chưa từng chạm trán với nhau , sự liều lĩnh và hung tàn của hắn không phải anh không biết .Cả hai biết nhau kể từ khi bước những bước chân chập chững vào thế giới ngầm này. Kế sách sự tính toán của anh không phải hắn không biết ,cũng như cách hắn muốn thách thức và đối đầu với anh không phải anh không biết.
Cả hai đúng nhất với câu một rừng không thể có hai con sư tử.
Hùng Phong không đứng mơ hồ như Nam Thiên. Từ nãy đến giờ ông vẫn giữ một cảm xúc là điềm tĩnh lạ thường, chạy tới chỗ đống hoang toàn để xem xét mọi thứ.
-Chú, cẩn thận ! - Nam Thiên chạy tới, không biết bọn chúng còn ẩn nấp đâu quanh đây.
-Không cần lo cho chú , Nam Thiên ! - Hùng Phong vẫn thản nhiên, không sợ sệt gì. Ở tuổi này nhưng ông vẫn rất cường tráng, nhanh nhẹn và minh mẫn. Đây là một khí chất khác thường được toát ra ở người đứng đầu phía Đông.
-Có phải mấy bữa nay... bọn con bị truy sát đúng không ?- Hùng Phong mặt nghiêm quay lại nhìn. Nam Thiên đổi mồ hôi trên mặt, ấp úng nói.
-Dạ...
-Bọn con cho đó là ai làm ? - Hùng Phong hỏi liên tiếp.
-Dạ ... con với Tiểu My chỉ nghĩ đó là người trong ngành như chúng ta thôi và họ có liên quan đến việc kế nhiệm...- Nam Thiên nói chưa hết câu, Hùng Phong đã chen vào.
-Một nước không thể có hai vua cũng như : một bầu trời không thể có hai con đại bàng !
Nam Thiên ngớ luôn , nói tới đây anh hiểu chú anh biết ai rồi đấy. Đây là câu tục ngữ chế mà trong thế giới ngầm hay đùa vui để truyền lại các thế hệ sau về hai người thiên địch với nhau trong suốt nhiều năm. Bầu trời chính là chữ Thiên trong tiếng Hán.
Băng của Nam Thiên và Bảo Thiên vốn dĩ là đối thủ với nhau suốt nhiều năm trận chiến. Sức mạnh , độ sắc bén và nguy hiểm ngang ngỡ nhau không một bang nào dám đụng đến . Có lẽ vì thế, tuy vẫn sống chung trong một mái nhà nhưng lại xem nhau là cái gai trong mắt , để giữ yên bình cho ngôi nhà , nếu có mặt Bảo Thiên thì không có mặt Nam Thiên và ngược lại.
Biết khả năng đối phương , hai bang rất rất rất hiếm khi xảy ra hiềm khích và mâu thuẫn nảy lửa hơn rất nhiều so với các bang nhỏ khác. Nhưng một khi Nam Thiên và Bảo Thiên đối đầu, thế giới ngầm như một cơn bão táp, con sóng nổi lên ào ạt khắp nơi để xem một trận chiến được cho là một trong những trận đối đầu đáng ghi lại nhất trong lịch sử.
Ngay cả các bậc tiền bối đi trước cũng luôn hứng thú và dành mọi sự chú ý để được xem hai anh quyết chiến với nhau và cá cược bên nào thắng bên nào thua. Nam Thiên nghe mọi người ca tụng riết anh tự thấy thương bản thân mình và địch thủ của mình, bị xem chả khác nào đi đá gà hết cả.
-Con mau đưa Tiểu My đi kiếm chỗ nào trú tạm thời đi ! Còn việc này để ta lo được ! - Hùng Phong ra lệnh,Nam Thiên vội vã nghe theo .
Bóng anh khuất dần, còn Hùng Phong thì vẫn chậm rãi đi quan sát từng chỗ, ông nhăn mặt, ký ức ngày xưa lại ùa về.
****
Tiểu My nghe thấy tiếng bom nổ dữ dội, cả phen y tá và bác sĩ kinh hãi, mặt cô tối sầm không dám nghĩ đến cảnh tượng đó . Tiểu My trấn an mọi người rồi chạy ngay đi kiếm Nam Thiên. Hướng âm thanh phát ra của bom ngay chỗ Nam Thiên vừa nãy quẹo qua. Cô sợ kinh khủng, một lần là tiếng súng, lần này tiếng bom mà toàn ngay hướng của anh cô.
-Nam Thiên ! Nam Thiên!- Tiểu My la lên. Từ xa , một giọng nói vang lại.
-Tiểu My !! Tao ở đây ! - Là anh cô, Tiểu My mừng đến phát điên , cô chạy ngay về hướng của anh mình.
-Có chuyện gì vậy ? - Cô hỏi.
-Chuyện dài lắm! Lên xe ngay đi, tao với mày phải rời khỏi đây ngay !-Nam Thiên nắm chặt một tay của em gái anh. Anh kéo lê cô mà não cô chưa còn chưa kịp định hình lời anh nói.
Tiểu My bị đẩy vào ghế phụ trong chiếc xe BMW đen bóng của Nam Thiên, anh cũng mau chóng lên chỗ mình mà phi cưỡi nó đi ngay tức khắc. Tiểu My tuy biết năng lực lái xe của Nam Thiên, nhưng không lần nào cô không ngỡ ngàng trước vận tốc trên trời của anh ấy.
120km/h
-Nam .... Nam Thiên....từ từ anh.... sao như ma đuổi vậy ? - Cô run rẫy nói.
-Tốc độ này cũng tạm ổn đấy ! Lỡ đâu còn tên nào của Bảo Thiên quan sát mình thì sao ? -Nam Thiên tập trung nhìn lên phía trước.
-Rốt cuộc cái tên đó là loại người nào mà kinh khủng đến thế ?? - Tiểu My bất bình la lên.
-Mày muốn thì để tao nói cho nghe !
Bảo Thiên là một trong những Mafia có tiếng ở thế hệ mới , một trong những người có kinh nghiệm chiến đấu lâu nhất giữa những Mafia hệ trẻ này. Ở độ tuổi ngang ngỡ Nam Thiên mà tạo dựng một bang hùng mạnh khiến ai cũng khiếp sợ và không dám lại gần.
Cách thức, luật lệ trong bang Bảo Thiên rất nghiêm ngặt và tàn độc, cướp đi biết bao sinh mạng con người , gián tiếp , trực tiếp có đủ . Nam Thiên đã từng chứng kiến cảnh hắn xuống tay cấp dưới dã man như thế nào . Mặc cho họ gào thét , Nam Thiên cũng chả thể giúp họ được gì. Không có kẻ nào dám chống lại một tên bạo chúa như thế.
Nếu được so sánh, đội hình của Bảo Thiên được ví như quân Mông Cổ : vó ngựa Mông Cổ đi đến đâu cỏ không mọc được đến đấy.
-Vậy còn của anh ? - Tiểu My hỏi.
-Bên tao được ví như quân La Mã cổ đại : thông minh, hùng dũng !- Nam Thiên cười tự mãn, Tiểu My muốn chết ngất vì sự tự tin ham hố này.
Mặc cho hắn kinh khủng nhưng vẫn được nhiều người chết mê chết mệt vì có một nhan sắc trời phú . Bảo Thiên cũng là một mỹ nam hạng nặng, đàn ông con trai thì khiếp sợ hắn còn đàn bà con gái lại say tình ngưỡng mộ hắn .
-Được một cái hắn có tố chất khiến ai cũng nể !
-Sao ? Người như hắn cũng có ư?
-Hắn rất ghét sự phản bội, căm hận kinh khủng . Hắn không bao giờ phản bội người của hắn hay bỏ mặc họ trừ khi phạm tội tày trời !
Nhưng dù sao con người này cũng khiến cho Nam Thiên cảm thấy nổi da gà vì độ tàn nhẫn của hắn.
-Anh nói sợ có ai theo dõi mình đúng không ? Hình như người của hắn bắt kịp lấy mình rồi kìa !
-Sao ? - Nam Thiên nhìn kính chiếu hậu: một chiếc xe thể thao đời mới bóng loáng cũng màu đen, trên đó đã được chủ xe sơn một ký hiệu khá rõ rệt. Ký hiệu này anh đã thấy ở đâu....
-Chết tiệt !! -Nam Thiên bất giác , gầm lên.
Anh tăng tốc độ, lên số đến gần như cực hạn.
160km/h
Tiểu My kinh hãi không biết trời trăng gì cả !
Chiếc của Nam Thiên vừa lê ga, chiếc xe phía dưới cũng tăng tốc độ theo anh. Lẫn anh và nó đang ở con đường lớn, nếu như quẹo qua bên đường cao tốc thì may ra Nam Thiên có thể thoát được.
Mặc cho Tiểu My la hét sợ hãi, Nam Thiên có nỗi sợ kinh khủng hơn rất nhiều . Anh biết trong chiếc xe đó là ai ...
Nam Thiên đánh tay lại ngay khúc quẹo , tuy xe cộ đi đường ở đó cũng không ít nhưng may mắn anh nhẹ nhàng lách qua ngay được, giảm ga xong lại phi trên tốc độ trên trời. Tiểu My chả dám nhìn mà nhắm mắt ôm chặt lấy cái ghế mình đang ngồi. Cô sợ đến phát khóc luôn .
Phía trước là một thùng hàng rất lớn được buộc chặt lại bằng dây thừng , Nam Thiên liền nảy ra ý hay. Anh chạy sát vào xe tải đang chở các thùng hàng đó . Nam Thiên liều lĩnh lấy con dao tự vệ, mở cửa xe , thò tay ra cắt những sợi dây thần đó ngay lập tức.
Vừa một tay cắt, vừa một tay xuống số để giảm ga chút lại . Tốc độ của anh rất nhanh để nhanh chóng cầm bánh lái để quẹo nhanh gọn sang bên phải. Nếu xơ xuất thì xe của anh sẽ đâm sầm vào chiếc xe tải, hoặc có khi bị các thùng hàng rơi vào ngay đầu xe.
Liều lĩnh, gan dạ , Nam Thiên nhấn xe lên ga thêm một lần nữa chạy hướng thẳng ra tới quốc lộ. Chiếc xe đằng sau bị các thùng hàng làm chướng ngại vật cản lại. Khi ra tới đường giao quốc lạ thì bị mất bóng ngay lập tức.
Chiếc xe ngừng lại, một người con gái xinh đẹp tuyệt trần bước xuống ,ngó nghiêng trong vô vọng, trên ngực có ghi dòng chữ Đại úy .
****
-Vậy .. cô là người trong đám cháy kia sao ? -Đại Hoàng kinh ngạc hỏi
-Phải ! Chính là tôi ! Anh cũng có đọc báo rồi sao ? -Rosemary bật cười . Chả là anh hỏi thăm về tai nạn của cô nên Rosemary không ngại nói ra .
-Tôi nghe một người bạn của mình kể ! - Đại Hoàng mỉm cười , trả lời.
-Thế sao ? Anh ta cũng là bác sĩ ư ? - Rosemary ngây ngô hỏi.
-Phải ! Anh ta là fan số một của cô luôn ấy !
-Anh đúng là có khiếu hài hước nhỉ ! - Rosemary bật cười , ý nói Đại Hoàng đừng trêu chọc cô nữa. Còn anh thì nửa đùa nửa thật . Thì ra cô là người con gái ấy , anh có tin vui để báo cho hậu bối của anh rồi ! Thế nào anh ta cũng mừng rỡ lắm đây !
-Vậy cô có nhớ gì về người ...
-Người cứu tôi ấy ư ? -Rosemary nhanh nhẹn hiểu ra . Đại Hoàng mỉm cười.
-Ừ!
-Tôi nhớ chứ ! Là ân nhân của tôi mà ! Tôi rất muốn được gặp lại người đó!-Rosemary tha thiết nói.
-Cô nghĩ anh ta như thế nào ?
-Là... một anh chàng ngoại quốc , anh ta khá điển trai và cũng...rất dễ thương ... Anh ta cứu tôi mà, tôi phải khen anh ấy rồi !
-Haha! Tôi hiểu rồi ...cô thích anh ta ư ? - Rosemary ngay lập tức đỏ mặt.
-Tôi ... tôi... tôi chỉ là biết ơn anh ấy thôi !- Đại Hoàng vẫn cười trêu chọc, anh thầm nghĩ.
Nếu cô ta muốn gặp lại ân nhân thì được thôi , cô ta sẽ được gặp sớm hơn cô ta dự định ấy chứ.
Cô và anh vẫn đang trò chuyện cho tới khi bản tin tức buổi sáng đưa tin ngay lập tức : một bệnh viện bị bọn khủng bố gài bom, tình hình hoàn cảnh bao nhiêu người trọng thương vẫn chưa xác định được, lực lượng cảnh sát công an đã tới.
Đại Hoàng nhìn lên theo dõi.
Đây chằng phải là bệnh viện anh điều Drake đi tới sao?
***
-Sao hồi nãy anh chạy như ma đuổi vậy ? Cái xe đó là sao ? - Tiểu My sau khi qua được khoảng khắc kinh hoàng của Nam Thiên. Cô định hình lại hỏi.
-Mày biết cái xe đó là của ai không hả ?
-Một trong những người của Bảo Thiên ? - Tiểu My đoán mò.
-Người này còn kinh khủng hơn hắn nữa ! - Nam Thiên nói trong lo sợ , trên trán anh vẫn vướng vân những giọt mồ hôi sau trận đấu vừa rồi. Tiểu My kinh ngạc vô cùng, ai có thể kinh khủng hơn Bảo Thiên chứ.
-Rốt...rốt cuộc là ai vậy anh ?
-Mày cũng phải cẩn thận : người này vị trí tuy thấp hơn tao lẫn Hạo Nhiên nhưng mà để nói về độ sắc, nhạy : nhiều cấp trên còn phải e sợ !
-Người của cảnh sát ?
-Phải ! Cô ta có mối hận thù sâu đậm với Mafia , mày biết bao nhiêu nhóm Mafia có tiếng bị chính trung đội do con đó nắm quyền bắt chưa ?Mafia và cảnh sát vốn dĩ đó giờ có khoảng cách nhất định, cả hai bên đều có cách giải quyết và ứng phó hợp lý khi mà phải đụng độ nhau. Đa phần cảnh sát bọn tao cũng không ai điên muốn đụng vào các thành phần bom nổ đó nhưng với con nhỏ này lại khác!
-Con gái sao ? Ghê vậy ! Không lẽ anh và Hạo Nhiên không làm gì được cô bạn đó ? Cả hai cấp cao hơn mà ?
-Mày nghĩ đi : ngay cả bang Bảo Thiên còn phải e dè thì mày phải hiểu con nhỏ đó kinh khủng cỡ nào !
-Ôi má ơi ! - Tiểu My nghe xong cũng rùng mình. Trên đời này còn co người con gai mà người anh này của cô và cả tên bạo chúa cũng dè chừng sao ? Ngay cả anh lớn Hạo Nhiên nữa.
-Tao và Hạo Nhiên ở trong cảnh sát cũng như là gián điệp bên mình , lần nào bọn tao đi qua nó cũng phải nổi da gà vì tính sát khí của nó . Tao nghe nó ngày xưa nguyên gia đình nó bị sát hại nên giờ muốn dẹp cả thế giới ngầm. Không phải nhờ tao và Hạo Nhiên giúp đỡ thì chúng ta tiêu hết rồi ấy !
-Nói vậy chả khác nào một thiên địch nữa đối với anh ?
Nam Thiên muốn đau đầu ghê : trong bang thì có Bảo Thiên , ở cảnh sát thì lại là con nhỏ kia. Anh muốn sống yên bình, hưởng thụ cũng chả được nữa.
-Anh biết tên cô ta không ?
-Đại úy Châu Sa !
Anh với Bảo Thiên không phải chưa từng chạm trán với nhau , sự liều lĩnh và hung tàn của hắn không phải anh không biết .Cả hai biết nhau kể từ khi bước những bước chân chập chững vào thế giới ngầm này. Kế sách sự tính toán của anh không phải hắn không biết ,cũng như cách hắn muốn thách thức và đối đầu với anh không phải anh không biết.
Cả hai đúng nhất với câu một rừng không thể có hai con sư tử.
Hùng Phong không đứng mơ hồ như Nam Thiên. Từ nãy đến giờ ông vẫn giữ một cảm xúc là điềm tĩnh lạ thường, chạy tới chỗ đống hoang toàn để xem xét mọi thứ.
-Chú, cẩn thận ! - Nam Thiên chạy tới, không biết bọn chúng còn ẩn nấp đâu quanh đây.
-Không cần lo cho chú , Nam Thiên ! - Hùng Phong vẫn thản nhiên, không sợ sệt gì. Ở tuổi này nhưng ông vẫn rất cường tráng, nhanh nhẹn và minh mẫn. Đây là một khí chất khác thường được toát ra ở người đứng đầu phía Đông.
-Có phải mấy bữa nay... bọn con bị truy sát đúng không ?- Hùng Phong mặt nghiêm quay lại nhìn. Nam Thiên đổi mồ hôi trên mặt, ấp úng nói.
-Dạ...
-Bọn con cho đó là ai làm ? - Hùng Phong hỏi liên tiếp.
-Dạ ... con với Tiểu My chỉ nghĩ đó là người trong ngành như chúng ta thôi và họ có liên quan đến việc kế nhiệm...- Nam Thiên nói chưa hết câu, Hùng Phong đã chen vào.
-Một nước không thể có hai vua cũng như : một bầu trời không thể có hai con đại bàng !
Nam Thiên ngớ luôn , nói tới đây anh hiểu chú anh biết ai rồi đấy. Đây là câu tục ngữ chế mà trong thế giới ngầm hay đùa vui để truyền lại các thế hệ sau về hai người thiên địch với nhau trong suốt nhiều năm. Bầu trời chính là chữ Thiên trong tiếng Hán.
Băng của Nam Thiên và Bảo Thiên vốn dĩ là đối thủ với nhau suốt nhiều năm trận chiến. Sức mạnh , độ sắc bén và nguy hiểm ngang ngỡ nhau không một bang nào dám đụng đến . Có lẽ vì thế, tuy vẫn sống chung trong một mái nhà nhưng lại xem nhau là cái gai trong mắt , để giữ yên bình cho ngôi nhà , nếu có mặt Bảo Thiên thì không có mặt Nam Thiên và ngược lại.
Biết khả năng đối phương , hai bang rất rất rất hiếm khi xảy ra hiềm khích và mâu thuẫn nảy lửa hơn rất nhiều so với các bang nhỏ khác. Nhưng một khi Nam Thiên và Bảo Thiên đối đầu, thế giới ngầm như một cơn bão táp, con sóng nổi lên ào ạt khắp nơi để xem một trận chiến được cho là một trong những trận đối đầu đáng ghi lại nhất trong lịch sử.
Ngay cả các bậc tiền bối đi trước cũng luôn hứng thú và dành mọi sự chú ý để được xem hai anh quyết chiến với nhau và cá cược bên nào thắng bên nào thua. Nam Thiên nghe mọi người ca tụng riết anh tự thấy thương bản thân mình và địch thủ của mình, bị xem chả khác nào đi đá gà hết cả.
-Con mau đưa Tiểu My đi kiếm chỗ nào trú tạm thời đi ! Còn việc này để ta lo được ! - Hùng Phong ra lệnh,Nam Thiên vội vã nghe theo .
Bóng anh khuất dần, còn Hùng Phong thì vẫn chậm rãi đi quan sát từng chỗ, ông nhăn mặt, ký ức ngày xưa lại ùa về.
****
Tiểu My nghe thấy tiếng bom nổ dữ dội, cả phen y tá và bác sĩ kinh hãi, mặt cô tối sầm không dám nghĩ đến cảnh tượng đó . Tiểu My trấn an mọi người rồi chạy ngay đi kiếm Nam Thiên. Hướng âm thanh phát ra của bom ngay chỗ Nam Thiên vừa nãy quẹo qua. Cô sợ kinh khủng, một lần là tiếng súng, lần này tiếng bom mà toàn ngay hướng của anh cô.
-Nam Thiên ! Nam Thiên!- Tiểu My la lên. Từ xa , một giọng nói vang lại.
-Tiểu My !! Tao ở đây ! - Là anh cô, Tiểu My mừng đến phát điên , cô chạy ngay về hướng của anh mình.
-Có chuyện gì vậy ? - Cô hỏi.
-Chuyện dài lắm! Lên xe ngay đi, tao với mày phải rời khỏi đây ngay !-Nam Thiên nắm chặt một tay của em gái anh. Anh kéo lê cô mà não cô chưa còn chưa kịp định hình lời anh nói.
Tiểu My bị đẩy vào ghế phụ trong chiếc xe BMW đen bóng của Nam Thiên, anh cũng mau chóng lên chỗ mình mà phi cưỡi nó đi ngay tức khắc. Tiểu My tuy biết năng lực lái xe của Nam Thiên, nhưng không lần nào cô không ngỡ ngàng trước vận tốc trên trời của anh ấy.
120km/h
-Nam .... Nam Thiên....từ từ anh.... sao như ma đuổi vậy ? - Cô run rẫy nói.
-Tốc độ này cũng tạm ổn đấy ! Lỡ đâu còn tên nào của Bảo Thiên quan sát mình thì sao ? -Nam Thiên tập trung nhìn lên phía trước.
-Rốt cuộc cái tên đó là loại người nào mà kinh khủng đến thế ?? - Tiểu My bất bình la lên.
-Mày muốn thì để tao nói cho nghe !
Bảo Thiên là một trong những Mafia có tiếng ở thế hệ mới , một trong những người có kinh nghiệm chiến đấu lâu nhất giữa những Mafia hệ trẻ này. Ở độ tuổi ngang ngỡ Nam Thiên mà tạo dựng một bang hùng mạnh khiến ai cũng khiếp sợ và không dám lại gần.
Cách thức, luật lệ trong bang Bảo Thiên rất nghiêm ngặt và tàn độc, cướp đi biết bao sinh mạng con người , gián tiếp , trực tiếp có đủ . Nam Thiên đã từng chứng kiến cảnh hắn xuống tay cấp dưới dã man như thế nào . Mặc cho họ gào thét , Nam Thiên cũng chả thể giúp họ được gì. Không có kẻ nào dám chống lại một tên bạo chúa như thế.
Nếu được so sánh, đội hình của Bảo Thiên được ví như quân Mông Cổ : vó ngựa Mông Cổ đi đến đâu cỏ không mọc được đến đấy.
-Vậy còn của anh ? - Tiểu My hỏi.
-Bên tao được ví như quân La Mã cổ đại : thông minh, hùng dũng !- Nam Thiên cười tự mãn, Tiểu My muốn chết ngất vì sự tự tin ham hố này.
Mặc cho hắn kinh khủng nhưng vẫn được nhiều người chết mê chết mệt vì có một nhan sắc trời phú . Bảo Thiên cũng là một mỹ nam hạng nặng, đàn ông con trai thì khiếp sợ hắn còn đàn bà con gái lại say tình ngưỡng mộ hắn .
-Được một cái hắn có tố chất khiến ai cũng nể !
-Sao ? Người như hắn cũng có ư?
-Hắn rất ghét sự phản bội, căm hận kinh khủng . Hắn không bao giờ phản bội người của hắn hay bỏ mặc họ trừ khi phạm tội tày trời !
Nhưng dù sao con người này cũng khiến cho Nam Thiên cảm thấy nổi da gà vì độ tàn nhẫn của hắn.
-Anh nói sợ có ai theo dõi mình đúng không ? Hình như người của hắn bắt kịp lấy mình rồi kìa !
-Sao ? - Nam Thiên nhìn kính chiếu hậu: một chiếc xe thể thao đời mới bóng loáng cũng màu đen, trên đó đã được chủ xe sơn một ký hiệu khá rõ rệt. Ký hiệu này anh đã thấy ở đâu....
-Chết tiệt !! -Nam Thiên bất giác , gầm lên.
Anh tăng tốc độ, lên số đến gần như cực hạn.
160km/h
Tiểu My kinh hãi không biết trời trăng gì cả !
Chiếc của Nam Thiên vừa lê ga, chiếc xe phía dưới cũng tăng tốc độ theo anh. Lẫn anh và nó đang ở con đường lớn, nếu như quẹo qua bên đường cao tốc thì may ra Nam Thiên có thể thoát được.
Mặc cho Tiểu My la hét sợ hãi, Nam Thiên có nỗi sợ kinh khủng hơn rất nhiều . Anh biết trong chiếc xe đó là ai ...
Nam Thiên đánh tay lại ngay khúc quẹo , tuy xe cộ đi đường ở đó cũng không ít nhưng may mắn anh nhẹ nhàng lách qua ngay được, giảm ga xong lại phi trên tốc độ trên trời. Tiểu My chả dám nhìn mà nhắm mắt ôm chặt lấy cái ghế mình đang ngồi. Cô sợ đến phát khóc luôn .
Phía trước là một thùng hàng rất lớn được buộc chặt lại bằng dây thừng , Nam Thiên liền nảy ra ý hay. Anh chạy sát vào xe tải đang chở các thùng hàng đó . Nam Thiên liều lĩnh lấy con dao tự vệ, mở cửa xe , thò tay ra cắt những sợi dây thần đó ngay lập tức.
Vừa một tay cắt, vừa một tay xuống số để giảm ga chút lại . Tốc độ của anh rất nhanh để nhanh chóng cầm bánh lái để quẹo nhanh gọn sang bên phải. Nếu xơ xuất thì xe của anh sẽ đâm sầm vào chiếc xe tải, hoặc có khi bị các thùng hàng rơi vào ngay đầu xe.
Liều lĩnh, gan dạ , Nam Thiên nhấn xe lên ga thêm một lần nữa chạy hướng thẳng ra tới quốc lộ. Chiếc xe đằng sau bị các thùng hàng làm chướng ngại vật cản lại. Khi ra tới đường giao quốc lạ thì bị mất bóng ngay lập tức.
Chiếc xe ngừng lại, một người con gái xinh đẹp tuyệt trần bước xuống ,ngó nghiêng trong vô vọng, trên ngực có ghi dòng chữ Đại úy .
****
-Vậy .. cô là người trong đám cháy kia sao ? -Đại Hoàng kinh ngạc hỏi
-Phải ! Chính là tôi ! Anh cũng có đọc báo rồi sao ? -Rosemary bật cười . Chả là anh hỏi thăm về tai nạn của cô nên Rosemary không ngại nói ra .
-Tôi nghe một người bạn của mình kể ! - Đại Hoàng mỉm cười , trả lời.
-Thế sao ? Anh ta cũng là bác sĩ ư ? - Rosemary ngây ngô hỏi.
-Phải ! Anh ta là fan số một của cô luôn ấy !
-Anh đúng là có khiếu hài hước nhỉ ! - Rosemary bật cười , ý nói Đại Hoàng đừng trêu chọc cô nữa. Còn anh thì nửa đùa nửa thật . Thì ra cô là người con gái ấy , anh có tin vui để báo cho hậu bối của anh rồi ! Thế nào anh ta cũng mừng rỡ lắm đây !
-Vậy cô có nhớ gì về người ...
-Người cứu tôi ấy ư ? -Rosemary nhanh nhẹn hiểu ra . Đại Hoàng mỉm cười.
-Ừ!
-Tôi nhớ chứ ! Là ân nhân của tôi mà ! Tôi rất muốn được gặp lại người đó!-Rosemary tha thiết nói.
-Cô nghĩ anh ta như thế nào ?
-Là... một anh chàng ngoại quốc , anh ta khá điển trai và cũng...rất dễ thương ... Anh ta cứu tôi mà, tôi phải khen anh ấy rồi !
-Haha! Tôi hiểu rồi ...cô thích anh ta ư ? - Rosemary ngay lập tức đỏ mặt.
-Tôi ... tôi... tôi chỉ là biết ơn anh ấy thôi !- Đại Hoàng vẫn cười trêu chọc, anh thầm nghĩ.
Nếu cô ta muốn gặp lại ân nhân thì được thôi , cô ta sẽ được gặp sớm hơn cô ta dự định ấy chứ.
Cô và anh vẫn đang trò chuyện cho tới khi bản tin tức buổi sáng đưa tin ngay lập tức : một bệnh viện bị bọn khủng bố gài bom, tình hình hoàn cảnh bao nhiêu người trọng thương vẫn chưa xác định được, lực lượng cảnh sát công an đã tới.
Đại Hoàng nhìn lên theo dõi.
Đây chằng phải là bệnh viện anh điều Drake đi tới sao?
***
-Sao hồi nãy anh chạy như ma đuổi vậy ? Cái xe đó là sao ? - Tiểu My sau khi qua được khoảng khắc kinh hoàng của Nam Thiên. Cô định hình lại hỏi.
-Mày biết cái xe đó là của ai không hả ?
-Một trong những người của Bảo Thiên ? - Tiểu My đoán mò.
-Người này còn kinh khủng hơn hắn nữa ! - Nam Thiên nói trong lo sợ , trên trán anh vẫn vướng vân những giọt mồ hôi sau trận đấu vừa rồi. Tiểu My kinh ngạc vô cùng, ai có thể kinh khủng hơn Bảo Thiên chứ.
-Rốt...rốt cuộc là ai vậy anh ?
-Mày cũng phải cẩn thận : người này vị trí tuy thấp hơn tao lẫn Hạo Nhiên nhưng mà để nói về độ sắc, nhạy : nhiều cấp trên còn phải e sợ !
-Người của cảnh sát ?
-Phải ! Cô ta có mối hận thù sâu đậm với Mafia , mày biết bao nhiêu nhóm Mafia có tiếng bị chính trung đội do con đó nắm quyền bắt chưa ?Mafia và cảnh sát vốn dĩ đó giờ có khoảng cách nhất định, cả hai bên đều có cách giải quyết và ứng phó hợp lý khi mà phải đụng độ nhau. Đa phần cảnh sát bọn tao cũng không ai điên muốn đụng vào các thành phần bom nổ đó nhưng với con nhỏ này lại khác!
-Con gái sao ? Ghê vậy ! Không lẽ anh và Hạo Nhiên không làm gì được cô bạn đó ? Cả hai cấp cao hơn mà ?
-Mày nghĩ đi : ngay cả bang Bảo Thiên còn phải e dè thì mày phải hiểu con nhỏ đó kinh khủng cỡ nào !
-Ôi má ơi ! - Tiểu My nghe xong cũng rùng mình. Trên đời này còn co người con gai mà người anh này của cô và cả tên bạo chúa cũng dè chừng sao ? Ngay cả anh lớn Hạo Nhiên nữa.
-Tao và Hạo Nhiên ở trong cảnh sát cũng như là gián điệp bên mình , lần nào bọn tao đi qua nó cũng phải nổi da gà vì tính sát khí của nó . Tao nghe nó ngày xưa nguyên gia đình nó bị sát hại nên giờ muốn dẹp cả thế giới ngầm. Không phải nhờ tao và Hạo Nhiên giúp đỡ thì chúng ta tiêu hết rồi ấy !
-Nói vậy chả khác nào một thiên địch nữa đối với anh ?
Nam Thiên muốn đau đầu ghê : trong bang thì có Bảo Thiên , ở cảnh sát thì lại là con nhỏ kia. Anh muốn sống yên bình, hưởng thụ cũng chả được nữa.
-Anh biết tên cô ta không ?
-Đại úy Châu Sa !
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.