Các Chúa Thần Của Thế Giới Ngầm
Chương 14: Vị Bác Sĩ Đáng Sợ Hơn Cả Mafia - Chương 12: Gặp lại người quen (H sương sương)
MM
30/08/2020
-Anh ?
-Cô?
Cô gái bán hàng chính là ân nhân lần trước giúp anh thoát chết và lỡ dính đạn thay anh.
Cô gái không ngờ lại gặp trúng mỹ nam trước đó gây cho mình cú sốc như trong phim , sau đó nhớ lại cảnh tượng của hai người, cô đỏ ngất ngây khuôn mặt.
-Cô...cô làm việc ở đây ư? - Qúa ngạc nhiên, Nam Thiên quên mất việc mình tính làm tiếp theo là gì.
-Tôi mới làm ở đây ...- Cô trả lời.
-Uầy tôi...chỉ là tôi hơi ngạc nhiên...nhìn cô tôi tưởng là huấn luyện viên hay leo núi ai dè... cô bán thuốc à ?
-Tôi học ngành dược ra !- Cô gái quả quyết nói. Nam Thiên lại bất ngờ, chà cô bạn này có vẻ rất giỏi đây, cái ngành đó không phải ai muốn học là học. Nam thiên lại tiếp tục hỏi thăm.
-Vết thương hôm bữa của cô sao rồi?
-À ! Nó ổn rồi ... - Cô lúng túng trả lời.
Nam Thiên nhăn mặt, chuyện xảy ra cách đây hai ngày, có vết thương nào lành nhanh như vậy ? Mà bác sĩ lại cho xuất hiện giờ cô gái này còn đang thông thả làm việc nữa.
-Cho tôi xem vết thương được không?
-Cái gì? Anh không cần đâu !- Cô nàng hốt hoảng kiên quyết.
-Dù sao tại tôi cô mới bị thế, tôi phải có trách nhiệm ! - Nam Thiên không nghĩ gì sâu xa hơn mà anh chỉ nghĩ nhiêu đó.
-Không ! Tôi nói không cần mà ! - Cô ta mặt đanh lại, kiên quyết.
-Thuốc của anh đây, vết thương nhỏ anh không cần phải lo!- Chả quả là một cô gái có cá tính mạnh.
Nam Thiên không để ý tới việc lịch sự, xin phép nữa . Anh kiếm đường đi thẳng vào trong quầy bán thuốc. Cô nàng hốt hoảng la lên.
-Anh tính làm gì ?
-Lại đây với tôi !- Nam Thiên sớm nắm chặt lấy cánh tay của cô gái. Anh tính lôi cô vô chỗ chỉ có hai người để tiện xem vết thương, ai dè cô quật tay một phát liền phá được cái nắm của anh.
Nam Thiên giật mình, ngay cả Tiểu My cũng không thể thoát khỏi tay anh nhanh như vậy.
Cô bạn này có võ nghệ.... không biết chừng lại lợi hại hơn cả Tiểu My.
-Tôi báo bảo vệ bây giờ ! Anh quấy rối tôi !- Chà chà , cô nàng này cứng rắn hơn anh nghĩ.
-Được...để xem tôi làm gì được cô !
***
Bệnh viện vị tiền bối tới trông khá đẹp nhưng đương nhiên vẫn không bằng bệnh viện anh đang làm . Địa chỉ phòng của cô khách bị tai nạn được ghi rõ trên hồ sơ , hình và cả thông tin . Anh nhìn xơ qua , lẩm bẩm.
-Cô ta ngoại quốc ư ?
Tới căn phòng , vị tiền bối lịch sự gõ cửa. Lời mời vào đi vang lên , Anh nhẹ nhàng mở cánh cửa và đóng nó lại . Ấn tượng đầu tiên anh dành cho cô là một cô gái mỏng manh , nhỏ bé với mái tóc dài vàng óng thướt tha nhưng vết thương trên người cô lại khiến anh nghĩ cô đã rất dũng cảm khi đối mặt nó .
-Chào ! Tôi tên là Đại Hoàng ! Từ nay sẽ là bác sĩ mới của cô ! - Đại Hoàng nói bên Tiếng Anh.
-Chào ! Rất vui được gặp anh ! Tô cũng đã nghe y tá nói hôm nay sẽ có người mới tới gặp tôi!
-Xin lỗi vì sự chậm trễ ! Tôi có hơi nhiều công việc một chút !
-Không sao ! Tôi thông cảm được mà !
-À mà ... tên cô là...
-À! Tôi tên là Rosemary !
***
-Alo ? Tiểu My ơi con xong chưa ? - Bà Đinh Kim gọi điện cho cô con gái đáng yêu. Tiểu My đã mua đủ phần sẽ quay lại sớm ngay thôi.
-Thế còn Nam Thiên?- Bà hỏi thăm nhưng câu trả lời là không biết, chắc cậu nhóc này sẽ cũng về ngay thôi.
Đinh kim tắt máy , quay qua nhìn mọi người.
-Hai đứa nhỏ sẽ về ngay thôi!
-Chân của bác trai ổn chứ cháu ? - Ông Hùng Phong hỏi lịch sự bên tiếng anh.
Cậu trai đang khám và xem vết thương của Dương Bách là người ngoại quốc với mái tóc màu nâu đậm rất tuấn tú, cậu xem khá kỹ càng đưa kết quả: đành phải chờ vài tháng thì vết thương mới lành còn lại mọi thứ khá ổn không chuyện gì cả.
-Cảm ơn cháu nha !- Bà Ngọc Trang chỉ biết nói từ Thank you. Không lưu loát như Hùng Phong và chồng bà được.
-Phiền cháu chạy từ bệnh viện kia rồi tới đây chắc cực lắm nhỉ?
-Dạ không sao ạ ! Đây là công việc của cháu !- Anh từ tốn nói một cách nhẹ nhàng .
Bà Đinh Kim lén lấy điện thoại chụp lại hình ảnh cậu trai ngoại quốc này để lát có gì cho Tiểu My xem .
BÙM !!!!!!!
-Cái gì vậy ??? -Dương Bách hét lên .
Hùng Phong lập tức chạy ra ngoài phòng xem xét, cậu bác sĩ trẻ tuổi cũng không ngại theo.
Dự kiến có điều chả lành.
***
Cô gái bị Nam Thiên ép vào tường , bất động hoàn toàn không phản kháng được. Ấn tượng đầu của cô đối với anh bây giờ vẫn giữ nguyên, anh cực khỏe, khỏe một cách lạ thường . Cô không nghĩ rằng một ngày nào đó cô lại bị dồn kín tới chân tường vậy trừ người đó. Thế mà giờ đây anh dễ dàng chủ động khóa chặt cả hai tay mà không mấy gì mệt mỏi.
Con người mỹ nam này rốt cuộc là như thế nào ?
-Bỏ tôi ra !!!- Cô nàng la lên nhưng Nam Thiên chả quan tâm. Có phải anh cưỡng ép cô đâu mà anh sợ cắn rứt lương tâm.
Nam Thiên vặt áo cô lên lộ phần eo thon thả và săn chắc cực. Cô nàng xấu hổ, đỏ ngây hết cả mặt, cái này chả khác nào biến thái.
-Anh...anh làm gì vậy ??
-Vết thương chưa lành, còn băng như vậy mà cô đã xuất viện là sao? - Nam Thiên để ý nói.
-Vết thương chả có gì to tát cả ! Tôi vẫn đứng để tiếp chuyện với anh !- Mặt cô đanh lại thể hiện sự nghiêm túc, ánh mắt nảy lửa phừng phực chiếu thẳng người con trai đê tiện phía trước mặt.
Nam Thiên bắt đầu có ấn tượng cực mạnh với cô gái này, anh hiếm khi thấy có một cô nàng nào quyết liệt như thế và thần thái đanh thép như vậy. Nhưng nếu nói sợ thì anh không sợ, không cần làm lố tới mức ép sát cô vô tường, chả qua cô bướng quá và có phần thách anh nên anh hiếu chiến muốn thắng thôi.
Bị ép chặt hoàn toàn vậy, người mỹ nam trước mặt lại gần như thế, dù cá tính rất mạnh nhưng cô vẫn là một người con gái, cảm thấy xấu hổ, e ngại vô cùng. Khuôn mặt tuy hung dữ nhưng lại đỏ ngây ngây như một con gái tuổi mới lớn, Nam Thiên bỗng dưng có suy nghĩ trong đầu trông cô dễ thương vô cùng.
Bây giờ để ý, Nam Thiên nhớ lại khoảnh khắc vô tình nhìn cô bán khỏa thân, các đường nét trên cơ thể mới hoàn hảo làm sao : cơ bắp săn chắc nhưng không thô, làn da tuy không trắng nhưng bóng loáng , khỏe khoắn; cả ba vòng của cô nàng cũng rất đầy đủ điện nước , chỉ cần biết mặc quần áo tôn dáng thì khối anh chết ngất.
Bỗng nhiên từ trong Nam Thiên, trái tim đập mạnh , nhanh hơn bao giờ. Cảm nhận nhịp đập tim anh có khi còn mạnh hơn nhịp đập sự ngại ngùng của cô gái bây giờ. Anh nhìn chăm chú vào đôi mắt cô đầy sự nhiệt huyết cuộc sống, xuống dưới cái cổ trơn tru rồi xuống tiếp.
-Anh ... anh sao vậy....- Cô nàng cảm nhận có gì đó không đúng.
Bàn tay anh vẫn đang chạm trong áo ngay eo cô, anh ăn gian nhích lên chút để chạm vào da thịt của người đối diện. Anh ghét cái cảm giác sần sùi của miếng băng.Bàn tay hư hỏng lả lướt nhẹ nhàng quanh vùng bụng của cô nàng, sau đó là chơi đùa ngay phía sau lưng .
Đối phương giật mình với hành vi của anh. Tuy không phải là một hành động ngỗ ngang ngược lại trông rất vô hại nhưng lại kích thích cô nàng khó tả. Nam Thiên rất biết cách chiều phụ nữ vì anh được dạy rất kỹ càng thế nào là một quý ông. Sự đụng chạm lả lơi vô cùng nhẹ nhàng nhưng gây xúc tác mạnh.
Cô gái bị anh ép vào tường bắt đầu cơ thể vặn vẹo, vừa nhột vừa cảm thấy dễ chịu.
-Uh...umm...- Cô theo bản năng tự tạo tiếng một cách vô tình.
Một thứ cảm giác chạy xọc trong dây thần kinh của anh khiến như lấy đi sự điềm đạm vốn có bao lâu trong người.Nam Thiên bạo gan hơn đụng chạm nhẹ như vô tình ngay bầu ngực người đối diện. Cô nàng đỏ mặt kinh hoàng, muốn phản kháng cũng không thể, cô bị động hoàn toàn để mặt cho người đối diện mình giở trò.
-Này...anh....-Cô khó khăn nói. Nam Thiên cuối xuống, áp sát vào tai cô để cảm nhận rõ hơn, đôi môi anh có như hơi ăn gian hôn lên vành tai cô .Anh lại cuối sát vào cổ cô để nghe rõ mùi hương trên người cô.
Thân hình cả hai người ép sát vào nhau vô cùng thân mật. Cô nàng bị choáng ngợp bở vẻ cao ráo, vạm vỡ cùng sự nam tính Nam Thiên đánh thẳng vào tâm trí khiến cô đờ đẫn, không còn lý trí gì nữa hay có ý định xô anh ra.
-Cô...cô tên gì vậy...-Anh tiến gần tới khuôn mặt cô để gia tăng đụng chạm nhau.
-Tôi...tôi tên...
BÙM !!!!!!!
Một tiếng nổ lớn phát ra đến đáng sợ và nó gần đây, một lực gió mạnh đẩy từ Đông sang Tây như muốn cuốn trôi hết tất cả mọi thứ, mặt kính ở bên phía Đông bị vụn vỡ rất nhanh. Quầy thuốc bị rung chuyển với tần suất kinh hồn , trần nhà nứt nẻ, mặt đát bị phá hoại.
Chưa đầy bao lâu cả tiệm thuốc bị sập một nửa.
Làn gió mát rượi bỗng nhiên luồn qua khe tóc cơ, mùi hương dễ chịu xộc lên mũi. Cô nàng mơ hồ nhớ lại cách đây vài giây , trần nhà bị vỡ vụn và sụp xuống. Sau đó là một khoảng trời đứng yên, cô không kịp động đậy hay hành động gì cả . Đôi mắt lim dim mở thấy có một con người đẹp tuyệt trần trước mặt cô.
Cô chết chưa ? Thiên sứ tới đưa cô tới Thiên Đàng đấy sao?
-Này! Cô có sao không ?- Một giọng nói nam tính phát ra.
-Hả ? - Cô nàng bán thuốc lắc đầu, đầu cô nhức kinh khủng.
Tâm trí dần phục hồi lại một chút, tim đập cũng điềm tĩnh lại, cô nàng cố gắng mở mắt nhìn rõ mọi thứ hơn nữa.
-Cô ổn đấy chứ?-Người con trai đó lại hỏi.
-Anh?
Cô quay qua nhìn tiệm thuốc. Mọi thứ đã sặp tan hoang, nát vụn. Cô xót xa nhìn chỗ mình mới đang làm vẫn còn yên bình cách đây mấy giây giờ chả còn gì. Cô sợ bệnh viện đuổi cô đi hay cô không còn chỗ làm. Cô nàng thoát vùng ra khỏi trong lòng Nam Thiên.
-Ôi không ! Khó khăn lắm tôi mới được công việc tốt như vậy!- Nhưng đứng không được bao lâu cô lại khụy xuống, vết thương cũ hình như đã bị rách, máu chảy đậm ra khỏi băng . Nam Thiên đằng sau vội chạy tới, quàng tay ôm cô vào lòng.
-Cô đừng có bướng bỉnh nữa! Cự quậy chỉ làm cô tệ hơn thôi !-Thấy cô tính kêu anh buông ra, Nam Thiên gằng giọng lần này có phần hơi nghiêm. Cô nàng nghe anh nói vậy liền im lặng, không phản kháng nữa, dùng hết người ngã vào lòng anh.
Cơ thể anh cao ráo, vai rộng vững chắc . Ngay cả một người có chiều cao cao hơn mức bình thường của con gái, cô vẫn cảm thấy mình chả là gì so với anh cả.
Nam Thiên nhìn quanh chỗ bị nổ, anh nghi ngờ có thể là cái đám vừa rồi anh có để ý, nhưng vì nghĩ là những người chạy bộ quanh đây, bình thường nên phớt lờ. Đúng thật là điên cái đầu ! Vậy là bọn chúng đã nhắm tới chỗ này và phát hiện ra anh và cả gia đình anh.
Cái bọn này đúng là nguy hiểm, đánh hơi cũng lẹ nữa !
-Này ! - Cô gái lên tiếng. Nam Thiên ngừng suy nghĩ, nhìn cô.
-Sao ?
-Tên anh là gì vậy ?-Cô ái ngại hỏi.
-Tôi tên Nam Thiên , còn cô ?
Nam Thiên...cái tên nghe đẹp thật sự ...
-Tôi....
Chưa kịp lên tiếng, bỗng có hai bóng dáng đàn ông xuất hiện trước mặt anh : một người là bác sĩ còn người còn lại là chú anh.
-Có chuyện gì vậy con ? - Hùng Phong hốt hoảng nói. Nam Thiên nói mé.
-Chuyện này...nên nói sau ạ ! - Ở đây có người không tiện nói. Hùng Phong hiếu ý anh nên không hỏi gì thêm mà rà soát tình hình hiện tại.
-Này , hai người không sao chứ ? Có ai bị thương gì không ?- Người bác sĩ này là một chàng ngoại quốc. Có khi nào người này chính là cái người được cử tới và được tiếp đón rầm rộ vừa nãy không. Nam Thiên chắc chắn là thế vì ở đây chỉ có anh ta là bác sĩ ngoại quốc mà.
-Tôi không sao cả ! Quanh đây không có ai bị thương ! Có cô gái này cần đi bệnh viện, anh đưa cô ấy đi giúp tôi chứ ?- Nam Thiên nói bên tiếng anh đáp trả .Anh nhẹ nhàng đưa cô nàng nằm trong tay anh sang cho người bác sĩ.
-Tôi đã nói là tôi ổn mà, không cần thiết phải đi bệnh viện!- Cô nàng bướng bỉnh. Nam Thiên nhức cái đầu thật sự.
-Nếu cô vật lại được tôi thì lúc đó tôi tin cô không cần đi bệnh viện !- Anh đưa tay bóp hai bên má cô lại cho khỏi nó nhiều. Khuôn mặt nhăn lại hăm he. Cô nàng kia cũng chả vừa, chắc do bị anh bóp miệng mạnh quá không nói được chứ cô cứ xì xào xì xào không thôi.
Nam Thiên thừa biết cô đang chửi rũa anh.
-Tôi sẽ đưa cô ấy về bệnh viện của tôi, anh đừng lo, cô ấy chắc chắn sẽ ổn !- Anh bác sĩ ẵm cô lên nhẹ tênh, cô nàng cũng không quậy nữa mà im lặng.
Nam Thiên đưa card cho anh chàng đó để có gì liên lạc với anh ,báo tình hình sức khỏe cô nàng cho anh biết . Cô nàng cứ đỏ mặt, vừa xấu hổ vừa không muốn khuất phục trước con người vừa nãy suýt cưỡng ép cô.
Cô thật sự thú nhận cơ thể và vận tốc của anh thật đáng ngưỡng mộ, chỉ trong vài giây tích tắc mà anh cứu được cả cô và anh ra khỏi thế ngàn cân treo sợi tóc. Đã vậy còn rất điềm tĩnh nhìn mọi thứ, không hoảng sợ hay run rẩy như cách cô thể hiện.
-Nam Thiên....-Cô quay đầu lại nhìn anh đang trò chuyện với người chú của mình bên cạnh.
Lâu lắm rồi cô mới thấy có người tài năng ngang ngỡ như người đó.
-Cô?
Cô gái bán hàng chính là ân nhân lần trước giúp anh thoát chết và lỡ dính đạn thay anh.
Cô gái không ngờ lại gặp trúng mỹ nam trước đó gây cho mình cú sốc như trong phim , sau đó nhớ lại cảnh tượng của hai người, cô đỏ ngất ngây khuôn mặt.
-Cô...cô làm việc ở đây ư? - Qúa ngạc nhiên, Nam Thiên quên mất việc mình tính làm tiếp theo là gì.
-Tôi mới làm ở đây ...- Cô trả lời.
-Uầy tôi...chỉ là tôi hơi ngạc nhiên...nhìn cô tôi tưởng là huấn luyện viên hay leo núi ai dè... cô bán thuốc à ?
-Tôi học ngành dược ra !- Cô gái quả quyết nói. Nam Thiên lại bất ngờ, chà cô bạn này có vẻ rất giỏi đây, cái ngành đó không phải ai muốn học là học. Nam thiên lại tiếp tục hỏi thăm.
-Vết thương hôm bữa của cô sao rồi?
-À ! Nó ổn rồi ... - Cô lúng túng trả lời.
Nam Thiên nhăn mặt, chuyện xảy ra cách đây hai ngày, có vết thương nào lành nhanh như vậy ? Mà bác sĩ lại cho xuất hiện giờ cô gái này còn đang thông thả làm việc nữa.
-Cho tôi xem vết thương được không?
-Cái gì? Anh không cần đâu !- Cô nàng hốt hoảng kiên quyết.
-Dù sao tại tôi cô mới bị thế, tôi phải có trách nhiệm ! - Nam Thiên không nghĩ gì sâu xa hơn mà anh chỉ nghĩ nhiêu đó.
-Không ! Tôi nói không cần mà ! - Cô ta mặt đanh lại, kiên quyết.
-Thuốc của anh đây, vết thương nhỏ anh không cần phải lo!- Chả quả là một cô gái có cá tính mạnh.
Nam Thiên không để ý tới việc lịch sự, xin phép nữa . Anh kiếm đường đi thẳng vào trong quầy bán thuốc. Cô nàng hốt hoảng la lên.
-Anh tính làm gì ?
-Lại đây với tôi !- Nam Thiên sớm nắm chặt lấy cánh tay của cô gái. Anh tính lôi cô vô chỗ chỉ có hai người để tiện xem vết thương, ai dè cô quật tay một phát liền phá được cái nắm của anh.
Nam Thiên giật mình, ngay cả Tiểu My cũng không thể thoát khỏi tay anh nhanh như vậy.
Cô bạn này có võ nghệ.... không biết chừng lại lợi hại hơn cả Tiểu My.
-Tôi báo bảo vệ bây giờ ! Anh quấy rối tôi !- Chà chà , cô nàng này cứng rắn hơn anh nghĩ.
-Được...để xem tôi làm gì được cô !
***
Bệnh viện vị tiền bối tới trông khá đẹp nhưng đương nhiên vẫn không bằng bệnh viện anh đang làm . Địa chỉ phòng của cô khách bị tai nạn được ghi rõ trên hồ sơ , hình và cả thông tin . Anh nhìn xơ qua , lẩm bẩm.
-Cô ta ngoại quốc ư ?
Tới căn phòng , vị tiền bối lịch sự gõ cửa. Lời mời vào đi vang lên , Anh nhẹ nhàng mở cánh cửa và đóng nó lại . Ấn tượng đầu tiên anh dành cho cô là một cô gái mỏng manh , nhỏ bé với mái tóc dài vàng óng thướt tha nhưng vết thương trên người cô lại khiến anh nghĩ cô đã rất dũng cảm khi đối mặt nó .
-Chào ! Tôi tên là Đại Hoàng ! Từ nay sẽ là bác sĩ mới của cô ! - Đại Hoàng nói bên Tiếng Anh.
-Chào ! Rất vui được gặp anh ! Tô cũng đã nghe y tá nói hôm nay sẽ có người mới tới gặp tôi!
-Xin lỗi vì sự chậm trễ ! Tôi có hơi nhiều công việc một chút !
-Không sao ! Tôi thông cảm được mà !
-À mà ... tên cô là...
-À! Tôi tên là Rosemary !
***
-Alo ? Tiểu My ơi con xong chưa ? - Bà Đinh Kim gọi điện cho cô con gái đáng yêu. Tiểu My đã mua đủ phần sẽ quay lại sớm ngay thôi.
-Thế còn Nam Thiên?- Bà hỏi thăm nhưng câu trả lời là không biết, chắc cậu nhóc này sẽ cũng về ngay thôi.
Đinh kim tắt máy , quay qua nhìn mọi người.
-Hai đứa nhỏ sẽ về ngay thôi!
-Chân của bác trai ổn chứ cháu ? - Ông Hùng Phong hỏi lịch sự bên tiếng anh.
Cậu trai đang khám và xem vết thương của Dương Bách là người ngoại quốc với mái tóc màu nâu đậm rất tuấn tú, cậu xem khá kỹ càng đưa kết quả: đành phải chờ vài tháng thì vết thương mới lành còn lại mọi thứ khá ổn không chuyện gì cả.
-Cảm ơn cháu nha !- Bà Ngọc Trang chỉ biết nói từ Thank you. Không lưu loát như Hùng Phong và chồng bà được.
-Phiền cháu chạy từ bệnh viện kia rồi tới đây chắc cực lắm nhỉ?
-Dạ không sao ạ ! Đây là công việc của cháu !- Anh từ tốn nói một cách nhẹ nhàng .
Bà Đinh Kim lén lấy điện thoại chụp lại hình ảnh cậu trai ngoại quốc này để lát có gì cho Tiểu My xem .
BÙM !!!!!!!
-Cái gì vậy ??? -Dương Bách hét lên .
Hùng Phong lập tức chạy ra ngoài phòng xem xét, cậu bác sĩ trẻ tuổi cũng không ngại theo.
Dự kiến có điều chả lành.
***
Cô gái bị Nam Thiên ép vào tường , bất động hoàn toàn không phản kháng được. Ấn tượng đầu của cô đối với anh bây giờ vẫn giữ nguyên, anh cực khỏe, khỏe một cách lạ thường . Cô không nghĩ rằng một ngày nào đó cô lại bị dồn kín tới chân tường vậy trừ người đó. Thế mà giờ đây anh dễ dàng chủ động khóa chặt cả hai tay mà không mấy gì mệt mỏi.
Con người mỹ nam này rốt cuộc là như thế nào ?
-Bỏ tôi ra !!!- Cô nàng la lên nhưng Nam Thiên chả quan tâm. Có phải anh cưỡng ép cô đâu mà anh sợ cắn rứt lương tâm.
Nam Thiên vặt áo cô lên lộ phần eo thon thả và săn chắc cực. Cô nàng xấu hổ, đỏ ngây hết cả mặt, cái này chả khác nào biến thái.
-Anh...anh làm gì vậy ??
-Vết thương chưa lành, còn băng như vậy mà cô đã xuất viện là sao? - Nam Thiên để ý nói.
-Vết thương chả có gì to tát cả ! Tôi vẫn đứng để tiếp chuyện với anh !- Mặt cô đanh lại thể hiện sự nghiêm túc, ánh mắt nảy lửa phừng phực chiếu thẳng người con trai đê tiện phía trước mặt.
Nam Thiên bắt đầu có ấn tượng cực mạnh với cô gái này, anh hiếm khi thấy có một cô nàng nào quyết liệt như thế và thần thái đanh thép như vậy. Nhưng nếu nói sợ thì anh không sợ, không cần làm lố tới mức ép sát cô vô tường, chả qua cô bướng quá và có phần thách anh nên anh hiếu chiến muốn thắng thôi.
Bị ép chặt hoàn toàn vậy, người mỹ nam trước mặt lại gần như thế, dù cá tính rất mạnh nhưng cô vẫn là một người con gái, cảm thấy xấu hổ, e ngại vô cùng. Khuôn mặt tuy hung dữ nhưng lại đỏ ngây ngây như một con gái tuổi mới lớn, Nam Thiên bỗng dưng có suy nghĩ trong đầu trông cô dễ thương vô cùng.
Bây giờ để ý, Nam Thiên nhớ lại khoảnh khắc vô tình nhìn cô bán khỏa thân, các đường nét trên cơ thể mới hoàn hảo làm sao : cơ bắp săn chắc nhưng không thô, làn da tuy không trắng nhưng bóng loáng , khỏe khoắn; cả ba vòng của cô nàng cũng rất đầy đủ điện nước , chỉ cần biết mặc quần áo tôn dáng thì khối anh chết ngất.
Bỗng nhiên từ trong Nam Thiên, trái tim đập mạnh , nhanh hơn bao giờ. Cảm nhận nhịp đập tim anh có khi còn mạnh hơn nhịp đập sự ngại ngùng của cô gái bây giờ. Anh nhìn chăm chú vào đôi mắt cô đầy sự nhiệt huyết cuộc sống, xuống dưới cái cổ trơn tru rồi xuống tiếp.
-Anh ... anh sao vậy....- Cô nàng cảm nhận có gì đó không đúng.
Bàn tay anh vẫn đang chạm trong áo ngay eo cô, anh ăn gian nhích lên chút để chạm vào da thịt của người đối diện. Anh ghét cái cảm giác sần sùi của miếng băng.Bàn tay hư hỏng lả lướt nhẹ nhàng quanh vùng bụng của cô nàng, sau đó là chơi đùa ngay phía sau lưng .
Đối phương giật mình với hành vi của anh. Tuy không phải là một hành động ngỗ ngang ngược lại trông rất vô hại nhưng lại kích thích cô nàng khó tả. Nam Thiên rất biết cách chiều phụ nữ vì anh được dạy rất kỹ càng thế nào là một quý ông. Sự đụng chạm lả lơi vô cùng nhẹ nhàng nhưng gây xúc tác mạnh.
Cô gái bị anh ép vào tường bắt đầu cơ thể vặn vẹo, vừa nhột vừa cảm thấy dễ chịu.
-Uh...umm...- Cô theo bản năng tự tạo tiếng một cách vô tình.
Một thứ cảm giác chạy xọc trong dây thần kinh của anh khiến như lấy đi sự điềm đạm vốn có bao lâu trong người.Nam Thiên bạo gan hơn đụng chạm nhẹ như vô tình ngay bầu ngực người đối diện. Cô nàng đỏ mặt kinh hoàng, muốn phản kháng cũng không thể, cô bị động hoàn toàn để mặt cho người đối diện mình giở trò.
-Này...anh....-Cô khó khăn nói. Nam Thiên cuối xuống, áp sát vào tai cô để cảm nhận rõ hơn, đôi môi anh có như hơi ăn gian hôn lên vành tai cô .Anh lại cuối sát vào cổ cô để nghe rõ mùi hương trên người cô.
Thân hình cả hai người ép sát vào nhau vô cùng thân mật. Cô nàng bị choáng ngợp bở vẻ cao ráo, vạm vỡ cùng sự nam tính Nam Thiên đánh thẳng vào tâm trí khiến cô đờ đẫn, không còn lý trí gì nữa hay có ý định xô anh ra.
-Cô...cô tên gì vậy...-Anh tiến gần tới khuôn mặt cô để gia tăng đụng chạm nhau.
-Tôi...tôi tên...
BÙM !!!!!!!
Một tiếng nổ lớn phát ra đến đáng sợ và nó gần đây, một lực gió mạnh đẩy từ Đông sang Tây như muốn cuốn trôi hết tất cả mọi thứ, mặt kính ở bên phía Đông bị vụn vỡ rất nhanh. Quầy thuốc bị rung chuyển với tần suất kinh hồn , trần nhà nứt nẻ, mặt đát bị phá hoại.
Chưa đầy bao lâu cả tiệm thuốc bị sập một nửa.
Làn gió mát rượi bỗng nhiên luồn qua khe tóc cơ, mùi hương dễ chịu xộc lên mũi. Cô nàng mơ hồ nhớ lại cách đây vài giây , trần nhà bị vỡ vụn và sụp xuống. Sau đó là một khoảng trời đứng yên, cô không kịp động đậy hay hành động gì cả . Đôi mắt lim dim mở thấy có một con người đẹp tuyệt trần trước mặt cô.
Cô chết chưa ? Thiên sứ tới đưa cô tới Thiên Đàng đấy sao?
-Này! Cô có sao không ?- Một giọng nói nam tính phát ra.
-Hả ? - Cô nàng bán thuốc lắc đầu, đầu cô nhức kinh khủng.
Tâm trí dần phục hồi lại một chút, tim đập cũng điềm tĩnh lại, cô nàng cố gắng mở mắt nhìn rõ mọi thứ hơn nữa.
-Cô ổn đấy chứ?-Người con trai đó lại hỏi.
-Anh?
Cô quay qua nhìn tiệm thuốc. Mọi thứ đã sặp tan hoang, nát vụn. Cô xót xa nhìn chỗ mình mới đang làm vẫn còn yên bình cách đây mấy giây giờ chả còn gì. Cô sợ bệnh viện đuổi cô đi hay cô không còn chỗ làm. Cô nàng thoát vùng ra khỏi trong lòng Nam Thiên.
-Ôi không ! Khó khăn lắm tôi mới được công việc tốt như vậy!- Nhưng đứng không được bao lâu cô lại khụy xuống, vết thương cũ hình như đã bị rách, máu chảy đậm ra khỏi băng . Nam Thiên đằng sau vội chạy tới, quàng tay ôm cô vào lòng.
-Cô đừng có bướng bỉnh nữa! Cự quậy chỉ làm cô tệ hơn thôi !-Thấy cô tính kêu anh buông ra, Nam Thiên gằng giọng lần này có phần hơi nghiêm. Cô nàng nghe anh nói vậy liền im lặng, không phản kháng nữa, dùng hết người ngã vào lòng anh.
Cơ thể anh cao ráo, vai rộng vững chắc . Ngay cả một người có chiều cao cao hơn mức bình thường của con gái, cô vẫn cảm thấy mình chả là gì so với anh cả.
Nam Thiên nhìn quanh chỗ bị nổ, anh nghi ngờ có thể là cái đám vừa rồi anh có để ý, nhưng vì nghĩ là những người chạy bộ quanh đây, bình thường nên phớt lờ. Đúng thật là điên cái đầu ! Vậy là bọn chúng đã nhắm tới chỗ này và phát hiện ra anh và cả gia đình anh.
Cái bọn này đúng là nguy hiểm, đánh hơi cũng lẹ nữa !
-Này ! - Cô gái lên tiếng. Nam Thiên ngừng suy nghĩ, nhìn cô.
-Sao ?
-Tên anh là gì vậy ?-Cô ái ngại hỏi.
-Tôi tên Nam Thiên , còn cô ?
Nam Thiên...cái tên nghe đẹp thật sự ...
-Tôi....
Chưa kịp lên tiếng, bỗng có hai bóng dáng đàn ông xuất hiện trước mặt anh : một người là bác sĩ còn người còn lại là chú anh.
-Có chuyện gì vậy con ? - Hùng Phong hốt hoảng nói. Nam Thiên nói mé.
-Chuyện này...nên nói sau ạ ! - Ở đây có người không tiện nói. Hùng Phong hiếu ý anh nên không hỏi gì thêm mà rà soát tình hình hiện tại.
-Này , hai người không sao chứ ? Có ai bị thương gì không ?- Người bác sĩ này là một chàng ngoại quốc. Có khi nào người này chính là cái người được cử tới và được tiếp đón rầm rộ vừa nãy không. Nam Thiên chắc chắn là thế vì ở đây chỉ có anh ta là bác sĩ ngoại quốc mà.
-Tôi không sao cả ! Quanh đây không có ai bị thương ! Có cô gái này cần đi bệnh viện, anh đưa cô ấy đi giúp tôi chứ ?- Nam Thiên nói bên tiếng anh đáp trả .Anh nhẹ nhàng đưa cô nàng nằm trong tay anh sang cho người bác sĩ.
-Tôi đã nói là tôi ổn mà, không cần thiết phải đi bệnh viện!- Cô nàng bướng bỉnh. Nam Thiên nhức cái đầu thật sự.
-Nếu cô vật lại được tôi thì lúc đó tôi tin cô không cần đi bệnh viện !- Anh đưa tay bóp hai bên má cô lại cho khỏi nó nhiều. Khuôn mặt nhăn lại hăm he. Cô nàng kia cũng chả vừa, chắc do bị anh bóp miệng mạnh quá không nói được chứ cô cứ xì xào xì xào không thôi.
Nam Thiên thừa biết cô đang chửi rũa anh.
-Tôi sẽ đưa cô ấy về bệnh viện của tôi, anh đừng lo, cô ấy chắc chắn sẽ ổn !- Anh bác sĩ ẵm cô lên nhẹ tênh, cô nàng cũng không quậy nữa mà im lặng.
Nam Thiên đưa card cho anh chàng đó để có gì liên lạc với anh ,báo tình hình sức khỏe cô nàng cho anh biết . Cô nàng cứ đỏ mặt, vừa xấu hổ vừa không muốn khuất phục trước con người vừa nãy suýt cưỡng ép cô.
Cô thật sự thú nhận cơ thể và vận tốc của anh thật đáng ngưỡng mộ, chỉ trong vài giây tích tắc mà anh cứu được cả cô và anh ra khỏi thế ngàn cân treo sợi tóc. Đã vậy còn rất điềm tĩnh nhìn mọi thứ, không hoảng sợ hay run rẩy như cách cô thể hiện.
-Nam Thiên....-Cô quay đầu lại nhìn anh đang trò chuyện với người chú của mình bên cạnh.
Lâu lắm rồi cô mới thấy có người tài năng ngang ngỡ như người đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.