Các Chúa Thần Của Thế Giới Ngầm
Chương 6: Vị Bác Sĩ Đáng Sợ Hơn Cả Mafia - Chương 4 : Cuộc hẹn (H sương sương)
MM
30/08/2020
Hai chị em ngồi vào bàn tiếp khách, Tiểu My đưa trà lên tiếp Đại Hoàng rồi cô ngồi đối diện anh, Đại Hoàng đón nhận tách trà bình thản. Thời gian im lặng cứ thế trôi, anh uống lấy ly trà chậm rãi trong khi Tiểu My toát hết cả mồ hôi ngay lưng.
-Sao chị biết số điện thoại của em?-Đại Hoảng bỏ tách trà xuống, bất chợt hỏi .
-Hả? À thì....
-Chị về lâu chưa?- Chưa kịp trả lời thì Đại Hoàng lại hỏi thêm một câu khác .
-Chị mới về hôm qua thôi !
-Thế sao? Vậy vinh dự cho em quá! Vì chị đã muốn thăm em ngay ngày hôm nay!
-À với lại tối hôm qua! Chị có đến club boxing hồi đó của hai đứa và gặp anh Minh Quân và anh Nhật Nam !
-Ồ! Vậy có phải là chị lấy số điện thoại của em từ hai ảnh đúng không ?
-Đúng rồi...
-Em hiểu rồi!
Anh lại từ tốn nhìn sang chỗ khác mà im lặng. Tiểu My thật sự cả người muốn đổ mồ hơi hết luôn vì run mà còn căng thẳng nữa. Nếu để ý, Đại Hoàng có phần khác xưa mười năm về trước.
Nếu như theo dự đoán, thì khi cô gọi anh , anh phải nhảy cẫng hay là la lên với một giọng nói vô cùng bất ngờ. Rồi khi gặp cô, anh sẽ nở nụ cười khoái chí và châm chọc cô rất nhiều. Còn bây giờ...anh có cười nhưng lại là một nụ cười hiền lành, lịch thiệp. Các cử động tác và cách ăn nói ... rất tao nhã nhẹ nhàng đến mức khó tin .
Biết rằng lớn thì tính ai cũng đầm xuống và thay đổi rất nhiều so với cấp 3 nhưng cơ mà...dù sao vẫn có gì đó cảm thấy quen thuộc như khi cô với hai anh ở câu lạc bộ. Còn với Đại Hoàng ...cô hoàn toàn thấy xa lạ.
-Chị Tiểu My!
-Hả? Sao em? – Cô thức tỉnh.
-Chị đang suy nghĩ gì sao?
-Đâu có...chị đâu có suy nghĩ gì đâu!- Cô nói ấp úng .
-Thật không?- Đại Hoàng cầm tách trà ngay miệng , mắt nhìn thẳng vào Tiểu My.
Cô căng thẳng đến mất trí, cô biết là anh hỏi thăm cô vì đã lâu lắm rồi hai người mới gặp lại, có rất nhiều thứ muốn hỏi và nói... nhưng cô không hiểu tại sao cô cứ cảm giác rằng anh đang dò xét cô hơn là đang quan tâm ấy.
-Chỉ là... lâu lắm rồi không gặp em nên ... - Cô nàng thật sự không biết nói sao.
-Đúng là... đã 10 năm rồi nhỉ, em mới gặp lại chị !
-Ơ... công việc của em sao rồi? Hiện giờ em đang làm gì ?-Tiểu My kiếm nội dung để trò chuyện.
-Dạ là bác sĩ !
-Woa ! Giỏi nha ! Cuối cùng em cũng được làm bác sĩ , mấy đứa nhóc ở bệnh viện chắc dễ thương lắm nhỉ ? - Tiểu My vẫn còn nhớ rất rõ là ngày xưa , Đại Hoàng đã ước được làm bác sĩ cho trẻ con .
Thú thật chứ cô hơi lo về ước mơ đó của anh vì...ngày xưa Đại Hoàng học ngu lắm . Đúng chất một anh chàng vừa ham chơi mà còn làm biếng nên giờ anh ổn định vậy, cô nghe rất là mừng.
-Dạ, còn chị ?- Anh mỉm cười nhẹ.
-À ! Chị thì công việc ổn định ! Lần này về Việt Nam cũng do là công tác thôi em !
-Chị tính ở lại Việt Nam bao lâu?
-Chắc cỡ 1 tháng , lúc đó công việc chị xong thì chị về Mỹ !
-Em hiểu rồi !- Đại Hoàng khi nghe tin này có phần nhíu mày. Tiểu My không để ý.
Reng...reng...
Tiếng chuông điện thoại vang lên , ban đầu Tiểu My ngỡ là của cô nhưng thật ra không phải , là của Đại Hoàng. Anh nhấc máy rồi xin phép bước ra ngoài , chắc là cuộc gọi có liên quan đến công việc .
Khoảng 5 phút sau , anh quay lại.
-Xin lỗi chị , người trong bệnh viện gọi em ! Lát nữa em phải đi !
-Cũng phải...bác sĩ thì ... bận lắm !- Tự nhiên Tiểu My cứ thấy áy náy sao sao ấy, cô đã làm mất một khoảng thời gian của anh để gặp cô trong khi cô thừa biết bác sĩ sao nhàn rỗi thế được. Bây giờ anh mà biết nội dung chính của cuộc gặp chắc cô tiêu quá.
-Đại Hoàng , chắc mấy bữa nay em rất mệt nhỉ?- Tiểu My kiếm cớ để làm vui Đại Hoàng.
-Dạ thì... cũng mấy đêm em chưa ngủ ...
-Vậy sao được ! Hay để chị mát xa cho nha ! - Tiểu My đứng dậy ngay , đi đến ngay đằng sau anh. Đại Hoàng vội vàng quay đầu , xua tay.
-Không cần đâu chị , em không sao !
- Xem như lâu năm chị về làm em xỏa stress có sao đâu !-Cô cố định đầu anh, lấy hai bàn tay nhỏ của mình áp lên vầng thái dương của anh mà xoay chuyển. Đại Hoàng cũng để yên để cô làm.
Ở gần anh như thế này, Tiểu My mới nghe rõ mùi thơm vô cùng đàn ông từ người Đại Hoàng xộc vào mũi cô. Chắc anh dùng nước hoa. Chưa kể nhìn gần , mới thấy rõ anh điển trai thế nào, nhìn xa đã thấy xao xuyến nhìn gần càng thấy vô cùng ra vẻ đàn ông. Đại Hoàng của cô...không còn là một cậu trai mà cô từng biết nữa.
-Đúng là tay nghề của chị vẫn như 10 năm trước nhỉ?-Anh im lặng hồi lâu rồi nói.
-Hi ! Xem như chị có năng khiếu đi !
-Chị vẫn rất chu đáo , lo cho em...cũng như 10 năm trước vậy...-Đại Hoàng ma mị nói, Tiểu My khẽ giật mình , có vẻ như anh không quên chuyện cũ.
Thấy Tiểu My dừng lại, Đại Hoàng quay đầu ra đằng sau. Biểu cảm anh lạ lùng cùng nụ cười mỉm đặc trưng từ nãy giờ nhìn cô đang ngỡ ngàng. Bàn tay to lớn của anh chộp lấy cánh tay của cô mà kéo về phía mình. Tiểu My mất đà mà ngã lên ghế sô pha phòng khách.
Cô và anh giờ gần nhau hơn nữa, Tiểu My đỏ mặt khi chính mình đang face to face với anh . Đại Hoàng giữ chặt lấy cánh tay cô, Tiểu My không rút ra được. Anh tiến sát lại khuôn mặt cô làm cô ngại ngùng quay mặt ra chỗ khác .
-Em ... - Tiểu My luống cuồng.
Bỗng nhiên , anh thơm nhẹ lên đôi tai mình. Trong chốc lát, nó đỏ ửng lên một cách kinh khủng. Tiểu My khẽ nhíu mặt, vừa xấu hổ vừa nhột .Anh cũng không biết ngừng mà táo bạo hơn, khẽ gặm lấy tai cô . Cơ thể cô run bật lên, tuy chỉ là tiếp xúc ở phần da thịt rất nhỏ nhưng sức ảnh hưởng của nó lớn lạ kỳ.
-Chỗ này vẫn là chỗ nhạy cảm của chị nhỉ ? - Đại Hoàng cứ thế châm chọc đôi tai cô kèm nhưng câu nói ngụ ý nữa. Cô điên mất.
-Hoàng...thôi mà ...- Cô nói khó. Thoát thì cũng không thoát được vì anh đang giữ chặt lấy cô. Đại Hoàng nói thêm.
-Ngày xưa chị thích em hôn lên tai chị lắm mà ?
Thật ra thì...không sai ! Bởi vì thật sự...ngoài mối quan hệ chung câu lạc bộ và là chị em tốt với nhau. Đại Hoàng xưa kia....là bạn trai cũ của cô ! Cô và Đại Hoàng đã quen nhau ! Đó là lí do hai anh mới nhờ cô. Và đây cũng là nguyên do cô sợ về Việt Nam là thế. Vì cô sợ...gặp anh và anh sẽ ghét cô vì chuyện cũ. Chuyện có đã vô tâm nói lời chia tay với anh ...
-Ngừng lại đi mà ! - Cô có phần run sợ mà nói, mặt đỏ ngất cả lên.
Anh tiến sát vào tai cô lần nữa, thủ thỉ.
-Thật sự hôm nay chị gặp em để làm cái gì ?
Tiểu My mở tròn mắt nhỉn anh ngạc nhiên. Ý anh vậy là sao ?
-Chắc phải có chuyện gì nên chị mới muốn gặp em hôm nay đúng không ? - Anh tha cho cái tai cô. Bắt đầu giữ khoảng cách , anh nói thẳng suy nghĩ của mình.
Anh đã nhìn thấu suy nghĩ của cô...
Vậy là nãy giờ...anh đã phát hiệt ra nguyên nhân chính cô mời anh, vậy là nãy giờ cô bị anh chọc ghẹo sao ? Đại Hoàng thả tay cô ra, Tiểu My rút lại ngay lập tức. Cô ngại ngùng về chỗ mình , lí nhí nói.
-Thật ra...đúng là chị có chuyện muốn nhờ vả em....
-Chuyện gì?- Đại Hoàng chăm chú nghe.
-Là...chuyện...của chị Đại Băng...-Tiểu My xấu hổ nói vì cô biết Đại Hoàng không ưa chị mình .
-Có phải anh Minh Quân và anh Nhật Nam nhờ chị không ? – Đại Hoàng im lặng một hồi lâu rồi nói.
-...Đúng...rồi...-Bị đoán trúng tim đen.
-Hai anh ấy và những người từng quen ở club , ai cũng đã nhờ vả em để giúp chị Đại Băng! Chuyện đó chị không cần giúp ,nó không phải chuyện của chị ! - Anh nói với chất giọng khá lạnh lùng khiến tâm trí Tiểu My hơi buồn. Cô lại nói.
-Nhưng mà...chị cũng là người quen của chị em mà !
-Em rất vui vì chị đã mời em tới nhà chị! Em xin về!- Lời chào thanh lịch và thần thái uy nghi. Đại Hoàng quay đầu lại tiến tới cánh cửa .
Tiểu My ngỡ ngàng ,vội vã đằng sau chạy theo , níu lấy cánh tay của Đại Hoàng.
-Đại Hoàng , cho dù em và chị Đại Băng không hề thuận nhau nhưng cũng là chị ruột của em ! Cả hai đều mơ làm trong khoa Y nên sẽ dễ dàng hơn nữa, không lẽ em cứ để chị ấy thất nghiệp rồi khổ sở vậy sao? - Tiểu My thuyết phục Đại Hoàng.
Cô thật sự rất buồn vì những hành động của anh, nhưng vì thế cô càng quyết tâm hơn.
-Em đã nói không phải chuyện của chị ! - Anh dứt khoát nói.
-Xem như chị xin em đi ! - Đôi bàn tay nhỏ nhắn níu chặt lấy cánh tay lớn của anh kèm theo giọng nói chân thật và ...cầu xin .
Đại Hoàng nhìn Tiểu My lần này với vẻ khó tả , ánh mắt có phần cảm xúc nhẹ nhàng nhưng không kém phần lạnh lùng. Nhìn cái cách cô ôm chặt lấy cánh tay anh vào cơ thể cô nàng một cách ngây thơ vô ý , khuôn mặt ửng hồng tự nhiên. Trông cô lúc đó thật sự rất đáng yêu.
Đại Hoàng chăm chú nhìn cô bạn gái cũ ngày xưa mà khó tả, anh nói.
-Được thôi! Nhưng với điều kiện...
-Thế hả? Điều kiện gì, chị sẽ làm được !- Tiểu My như bắt lấy tia cơ hội. Cô thật sự yêu mến chị Đại Băng nên rất muốn giúp thần tượng mình.
Đôi mắt sáng lên rạng rỡ nhìn anh . Đại Hoàng mỉm cười, đưa bàn tay còn lại nhẹ nhàng chạm lên bờ má nhỏ của Tiểu My , khuôn mặt áp sát khá gần khiến cô có phần hơi bất động. Bàn tay xoa lấy bầu má xong chuyển xuống cổ, Tiểu My hơi khẽ nhăn mặt do nhột. Giọng anh trầm lạ nói.
-Vậy cuối tuần này, chị đi chơi với em ở địa chỉ cũ như hồi đó nha!
-Được ! Chị làm được ! Đổi lại em sẽ làm chứ?
-Em xin hứa!
-Sao chị biết số điện thoại của em?-Đại Hoảng bỏ tách trà xuống, bất chợt hỏi .
-Hả? À thì....
-Chị về lâu chưa?- Chưa kịp trả lời thì Đại Hoàng lại hỏi thêm một câu khác .
-Chị mới về hôm qua thôi !
-Thế sao? Vậy vinh dự cho em quá! Vì chị đã muốn thăm em ngay ngày hôm nay!
-À với lại tối hôm qua! Chị có đến club boxing hồi đó của hai đứa và gặp anh Minh Quân và anh Nhật Nam !
-Ồ! Vậy có phải là chị lấy số điện thoại của em từ hai ảnh đúng không ?
-Đúng rồi...
-Em hiểu rồi!
Anh lại từ tốn nhìn sang chỗ khác mà im lặng. Tiểu My thật sự cả người muốn đổ mồ hơi hết luôn vì run mà còn căng thẳng nữa. Nếu để ý, Đại Hoàng có phần khác xưa mười năm về trước.
Nếu như theo dự đoán, thì khi cô gọi anh , anh phải nhảy cẫng hay là la lên với một giọng nói vô cùng bất ngờ. Rồi khi gặp cô, anh sẽ nở nụ cười khoái chí và châm chọc cô rất nhiều. Còn bây giờ...anh có cười nhưng lại là một nụ cười hiền lành, lịch thiệp. Các cử động tác và cách ăn nói ... rất tao nhã nhẹ nhàng đến mức khó tin .
Biết rằng lớn thì tính ai cũng đầm xuống và thay đổi rất nhiều so với cấp 3 nhưng cơ mà...dù sao vẫn có gì đó cảm thấy quen thuộc như khi cô với hai anh ở câu lạc bộ. Còn với Đại Hoàng ...cô hoàn toàn thấy xa lạ.
-Chị Tiểu My!
-Hả? Sao em? – Cô thức tỉnh.
-Chị đang suy nghĩ gì sao?
-Đâu có...chị đâu có suy nghĩ gì đâu!- Cô nói ấp úng .
-Thật không?- Đại Hoàng cầm tách trà ngay miệng , mắt nhìn thẳng vào Tiểu My.
Cô căng thẳng đến mất trí, cô biết là anh hỏi thăm cô vì đã lâu lắm rồi hai người mới gặp lại, có rất nhiều thứ muốn hỏi và nói... nhưng cô không hiểu tại sao cô cứ cảm giác rằng anh đang dò xét cô hơn là đang quan tâm ấy.
-Chỉ là... lâu lắm rồi không gặp em nên ... - Cô nàng thật sự không biết nói sao.
-Đúng là... đã 10 năm rồi nhỉ, em mới gặp lại chị !
-Ơ... công việc của em sao rồi? Hiện giờ em đang làm gì ?-Tiểu My kiếm nội dung để trò chuyện.
-Dạ là bác sĩ !
-Woa ! Giỏi nha ! Cuối cùng em cũng được làm bác sĩ , mấy đứa nhóc ở bệnh viện chắc dễ thương lắm nhỉ ? - Tiểu My vẫn còn nhớ rất rõ là ngày xưa , Đại Hoàng đã ước được làm bác sĩ cho trẻ con .
Thú thật chứ cô hơi lo về ước mơ đó của anh vì...ngày xưa Đại Hoàng học ngu lắm . Đúng chất một anh chàng vừa ham chơi mà còn làm biếng nên giờ anh ổn định vậy, cô nghe rất là mừng.
-Dạ, còn chị ?- Anh mỉm cười nhẹ.
-À ! Chị thì công việc ổn định ! Lần này về Việt Nam cũng do là công tác thôi em !
-Chị tính ở lại Việt Nam bao lâu?
-Chắc cỡ 1 tháng , lúc đó công việc chị xong thì chị về Mỹ !
-Em hiểu rồi !- Đại Hoàng khi nghe tin này có phần nhíu mày. Tiểu My không để ý.
Reng...reng...
Tiếng chuông điện thoại vang lên , ban đầu Tiểu My ngỡ là của cô nhưng thật ra không phải , là của Đại Hoàng. Anh nhấc máy rồi xin phép bước ra ngoài , chắc là cuộc gọi có liên quan đến công việc .
Khoảng 5 phút sau , anh quay lại.
-Xin lỗi chị , người trong bệnh viện gọi em ! Lát nữa em phải đi !
-Cũng phải...bác sĩ thì ... bận lắm !- Tự nhiên Tiểu My cứ thấy áy náy sao sao ấy, cô đã làm mất một khoảng thời gian của anh để gặp cô trong khi cô thừa biết bác sĩ sao nhàn rỗi thế được. Bây giờ anh mà biết nội dung chính của cuộc gặp chắc cô tiêu quá.
-Đại Hoàng , chắc mấy bữa nay em rất mệt nhỉ?- Tiểu My kiếm cớ để làm vui Đại Hoàng.
-Dạ thì... cũng mấy đêm em chưa ngủ ...
-Vậy sao được ! Hay để chị mát xa cho nha ! - Tiểu My đứng dậy ngay , đi đến ngay đằng sau anh. Đại Hoàng vội vàng quay đầu , xua tay.
-Không cần đâu chị , em không sao !
- Xem như lâu năm chị về làm em xỏa stress có sao đâu !-Cô cố định đầu anh, lấy hai bàn tay nhỏ của mình áp lên vầng thái dương của anh mà xoay chuyển. Đại Hoàng cũng để yên để cô làm.
Ở gần anh như thế này, Tiểu My mới nghe rõ mùi thơm vô cùng đàn ông từ người Đại Hoàng xộc vào mũi cô. Chắc anh dùng nước hoa. Chưa kể nhìn gần , mới thấy rõ anh điển trai thế nào, nhìn xa đã thấy xao xuyến nhìn gần càng thấy vô cùng ra vẻ đàn ông. Đại Hoàng của cô...không còn là một cậu trai mà cô từng biết nữa.
-Đúng là tay nghề của chị vẫn như 10 năm trước nhỉ?-Anh im lặng hồi lâu rồi nói.
-Hi ! Xem như chị có năng khiếu đi !
-Chị vẫn rất chu đáo , lo cho em...cũng như 10 năm trước vậy...-Đại Hoàng ma mị nói, Tiểu My khẽ giật mình , có vẻ như anh không quên chuyện cũ.
Thấy Tiểu My dừng lại, Đại Hoàng quay đầu ra đằng sau. Biểu cảm anh lạ lùng cùng nụ cười mỉm đặc trưng từ nãy giờ nhìn cô đang ngỡ ngàng. Bàn tay to lớn của anh chộp lấy cánh tay của cô mà kéo về phía mình. Tiểu My mất đà mà ngã lên ghế sô pha phòng khách.
Cô và anh giờ gần nhau hơn nữa, Tiểu My đỏ mặt khi chính mình đang face to face với anh . Đại Hoàng giữ chặt lấy cánh tay cô, Tiểu My không rút ra được. Anh tiến sát lại khuôn mặt cô làm cô ngại ngùng quay mặt ra chỗ khác .
-Em ... - Tiểu My luống cuồng.
Bỗng nhiên , anh thơm nhẹ lên đôi tai mình. Trong chốc lát, nó đỏ ửng lên một cách kinh khủng. Tiểu My khẽ nhíu mặt, vừa xấu hổ vừa nhột .Anh cũng không biết ngừng mà táo bạo hơn, khẽ gặm lấy tai cô . Cơ thể cô run bật lên, tuy chỉ là tiếp xúc ở phần da thịt rất nhỏ nhưng sức ảnh hưởng của nó lớn lạ kỳ.
-Chỗ này vẫn là chỗ nhạy cảm của chị nhỉ ? - Đại Hoàng cứ thế châm chọc đôi tai cô kèm nhưng câu nói ngụ ý nữa. Cô điên mất.
-Hoàng...thôi mà ...- Cô nói khó. Thoát thì cũng không thoát được vì anh đang giữ chặt lấy cô. Đại Hoàng nói thêm.
-Ngày xưa chị thích em hôn lên tai chị lắm mà ?
Thật ra thì...không sai ! Bởi vì thật sự...ngoài mối quan hệ chung câu lạc bộ và là chị em tốt với nhau. Đại Hoàng xưa kia....là bạn trai cũ của cô ! Cô và Đại Hoàng đã quen nhau ! Đó là lí do hai anh mới nhờ cô. Và đây cũng là nguyên do cô sợ về Việt Nam là thế. Vì cô sợ...gặp anh và anh sẽ ghét cô vì chuyện cũ. Chuyện có đã vô tâm nói lời chia tay với anh ...
-Ngừng lại đi mà ! - Cô có phần run sợ mà nói, mặt đỏ ngất cả lên.
Anh tiến sát vào tai cô lần nữa, thủ thỉ.
-Thật sự hôm nay chị gặp em để làm cái gì ?
Tiểu My mở tròn mắt nhỉn anh ngạc nhiên. Ý anh vậy là sao ?
-Chắc phải có chuyện gì nên chị mới muốn gặp em hôm nay đúng không ? - Anh tha cho cái tai cô. Bắt đầu giữ khoảng cách , anh nói thẳng suy nghĩ của mình.
Anh đã nhìn thấu suy nghĩ của cô...
Vậy là nãy giờ...anh đã phát hiệt ra nguyên nhân chính cô mời anh, vậy là nãy giờ cô bị anh chọc ghẹo sao ? Đại Hoàng thả tay cô ra, Tiểu My rút lại ngay lập tức. Cô ngại ngùng về chỗ mình , lí nhí nói.
-Thật ra...đúng là chị có chuyện muốn nhờ vả em....
-Chuyện gì?- Đại Hoàng chăm chú nghe.
-Là...chuyện...của chị Đại Băng...-Tiểu My xấu hổ nói vì cô biết Đại Hoàng không ưa chị mình .
-Có phải anh Minh Quân và anh Nhật Nam nhờ chị không ? – Đại Hoàng im lặng một hồi lâu rồi nói.
-...Đúng...rồi...-Bị đoán trúng tim đen.
-Hai anh ấy và những người từng quen ở club , ai cũng đã nhờ vả em để giúp chị Đại Băng! Chuyện đó chị không cần giúp ,nó không phải chuyện của chị ! - Anh nói với chất giọng khá lạnh lùng khiến tâm trí Tiểu My hơi buồn. Cô lại nói.
-Nhưng mà...chị cũng là người quen của chị em mà !
-Em rất vui vì chị đã mời em tới nhà chị! Em xin về!- Lời chào thanh lịch và thần thái uy nghi. Đại Hoàng quay đầu lại tiến tới cánh cửa .
Tiểu My ngỡ ngàng ,vội vã đằng sau chạy theo , níu lấy cánh tay của Đại Hoàng.
-Đại Hoàng , cho dù em và chị Đại Băng không hề thuận nhau nhưng cũng là chị ruột của em ! Cả hai đều mơ làm trong khoa Y nên sẽ dễ dàng hơn nữa, không lẽ em cứ để chị ấy thất nghiệp rồi khổ sở vậy sao? - Tiểu My thuyết phục Đại Hoàng.
Cô thật sự rất buồn vì những hành động của anh, nhưng vì thế cô càng quyết tâm hơn.
-Em đã nói không phải chuyện của chị ! - Anh dứt khoát nói.
-Xem như chị xin em đi ! - Đôi bàn tay nhỏ nhắn níu chặt lấy cánh tay lớn của anh kèm theo giọng nói chân thật và ...cầu xin .
Đại Hoàng nhìn Tiểu My lần này với vẻ khó tả , ánh mắt có phần cảm xúc nhẹ nhàng nhưng không kém phần lạnh lùng. Nhìn cái cách cô ôm chặt lấy cánh tay anh vào cơ thể cô nàng một cách ngây thơ vô ý , khuôn mặt ửng hồng tự nhiên. Trông cô lúc đó thật sự rất đáng yêu.
Đại Hoàng chăm chú nhìn cô bạn gái cũ ngày xưa mà khó tả, anh nói.
-Được thôi! Nhưng với điều kiện...
-Thế hả? Điều kiện gì, chị sẽ làm được !- Tiểu My như bắt lấy tia cơ hội. Cô thật sự yêu mến chị Đại Băng nên rất muốn giúp thần tượng mình.
Đôi mắt sáng lên rạng rỡ nhìn anh . Đại Hoàng mỉm cười, đưa bàn tay còn lại nhẹ nhàng chạm lên bờ má nhỏ của Tiểu My , khuôn mặt áp sát khá gần khiến cô có phần hơi bất động. Bàn tay xoa lấy bầu má xong chuyển xuống cổ, Tiểu My hơi khẽ nhăn mặt do nhột. Giọng anh trầm lạ nói.
-Vậy cuối tuần này, chị đi chơi với em ở địa chỉ cũ như hồi đó nha!
-Được ! Chị làm được ! Đổi lại em sẽ làm chứ?
-Em xin hứa!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.