Các Chúa Thần Của Thế Giới Ngầm
Chương 7: Vị Bác Sĩ Đáng Sợ Hơn Cả Mafia - Chương 5 : Anh họ SWAT
MM
30/08/2020
Tiểu My ngồi trong phòng mà thờ thẫn , tay cứ đặt lên nơi nãy được Đại Hoàng chạm tới : tai , cổ , má...nó vẫn còn dư âm của sự nóng bỏng và kích thích đó . Có thật là nãy Đại Hoàng chỉ chọc cô thôi sao?
Cách Đại Hoàng chạm ... thật nhẹ nhàng và cuốn hút ; nếu là cô gái khác,chắc chắn sẽ bị mê mẩn và rơi vào lưới tình ngay. Nhưng cô khác, cô là chị của Đại Hoàng nên không thể có chuyện đó xảy ra .
-Chắc thằng bé chỉ chọc thôi chứ không còn giận mình nữa đâu...-Tiểu My nghĩ vậy.
***
Một bóng đen chạy hì hục. Đằng sau lưng hắn là một bầy cảnh sát đang rượt theo. Đúng là bọn cớm dỏm ! Nhiêu đây thì nhằm nhò gì với hắn chứ?Sau nhiều giây, cảnh sát hoàn toàn mất dấu hắn. Hắn đứng đằng chỗ mà đám cớm đo không thể thấy hắn nhưng hắn có thể. Hắn mỉm cười ranh mãnh rồi chuồng đi !
-Đúng là bọn ngốc !- Hắn nói .
Hắn đang vui , đang rất vui ! Hôm nay trộm được một số tiền lớn , mà hắn còn xuống tay được cái tên thiếu tá dỏm của đóng cảnh sát đó hôm nay. Kì này mà hắn về và khoe cho đám người đó ... thế nào cũng được lập công và cho vào đây...hehe!
-Ngươi chạy đi đâu đó ?- Bỗng nhiên, có một giọng nói trong bóng tối phát lên. Hắn đứng lại , mặt cau có nhìn quanh.
-Ngươi nói bọn cớm này ngốc và vô dụng cũng phải thôi! Nhưng không phải ai trong số đó cũng thế!-Lại giọng nói đó.
-Mày....mày ở đâu? – Tên cướp la lên, mắt đảo nhìn xung quanh. Nhưng tất cả tối om , không thể kiếm ra được một bóng người.
-Đang kế bên anh này! Chứ không sao anh nghe được giọng tôi? –Giọng nói của người bí ẩn có phần trêu cợt.
-Tao không thấy mày! Mày là ai? Lộ diện đi !- Tên cướp la lên khiếp đảm hơn nữa. Sau đó là một tiếng cười sảng khoái của đối phương càng chọc tức hắn hơn nữa .
-Được thôi! Có xa lạ gì với nhau đâu! Là tôi đây! – Không giỡn nữa, người bí ẩn xuất hiện.
Dưới vầng trăng sáng , khuôn mặt của người đó lộ ra. Một anh chàng nam tính , vô cùng sắc sảo . Những đường nét tuấn tú và hoàn hảo, thân hình đồ sộ cao lớn hơn hẳn tên cướp . Ánh mắt tinh nghịch nhìn hắn một cách muốn trêu cợt và nụ cười khiêu khích , bình thản. Tất cả tạo ra một nam nhân tuyệt đẹp . May mà tên cướp là nam chứ là nữ chắc sặc máu mũi rồi!
Tên cướp thấy người bí ẩn đó, từ khuôn mặt cau có chuyển sang khuôn mặt tươi cười có phần lễ phép.
-Thì ra là ngài! Chào ngài! Qúy quá! Tại sao ngài lại ở đây?
-Tôi có nhiệm vụ !-Qúy ngài đó mỉm cười . Tên cướp mừng rỡ nói.
-Vậy sao ? À ! Ngài xem: tôi cướp được rất nhiều để cung phụng cho mọi người ! Rồi...rồi còn...giết được tên thiếu tá số một của hội đồng an ninh kia nữa! Ngài thấy tôi có giỏi không?
Người đó vẫn giữ nụ cười vô cùng phúc hậu nhìn tên cướp.
-Vậy là tôi có được nhận không? – Ánh mắt tên cướp lóe sáng , nhoẻn miệng cười mà chờ đáp án hay ho . Người đó nhìn tên cướp một hồi lâu rồi lại mỉm cười nói...
-không !
-.....
Chưa kịp phản ứng gì thêm , hắn bị một cú ngay mặt xuống đầu gối . Một phát vào bụng , đau đến nỗi mà nôn ọe ra. Sau đó những tiếng crack crack giòn tan làm sướng cả tai vang lên , kèm theo là tiếng hét dữ dội của tên cướp tội nghiệp đó . Hai chân của hắn bị quẹo ra một khúc đến nỗi bất thường. Hắn nằm liệt xuống đất, trong tay tính lấy khẩu súng ra để tự vệ.
-Anh nghĩ anh có thể bắn tôi được sao?- Người đó lại mỉm cười , tay người đó điều khiển tay hắn cầm súng quặp lại . Khiến đầu súng thay vì chỉa ra phía trước thì đằng này lại chỉa ngược lại, vào ngay tim của tên cướp. Hắn sợ hãi la lên.
-Ngài...ngài...tôi đã làm gì sai?
-Hi! Dẫu ngươi làm rất tốt nhưng là một kẻ vô sỉ đê tiện, giới tao tuy man rợ nhưng không hề có loại người như mày và...mày nhìn kỹ xem ...tao là ai... – Người đó sáp mặt lại gần hơn tên cướp. Hắn chỉ còn nỗi sợ hãi bao trùm lấy cả người.
Trong bầu trời tối yên tĩnh , bỗng nhiên có tiếng súng nổ vang cả mà đêm và tiếng thét thảm thiết !
***
Pí po...pí po...
Xe cấp cứu tới hiện trường , cảnh sát , mọi người giúp các bác sĩ đưa thiếu tá của các anh lên băng ca , đưa vào xe . Chưa vào xe, một cảnh sát trong nhóm thay mặt mọi người nói với thiếu tá .
-Xin lỗi thiếu tá! Chỉ vì chúng tôi mà cậu bị thương nặng! – Người thiếu tá trẻ tuổi nhìn anh ta mỉm cười.
-Không! Lỗi của tôi chứ! Chỉ vì tôi mà chúng ta hụt mất cái tên cướp đó!
-Không không! Chỉ cần thiếu tá vẫn còn sống như vậy là tốt rồi!
Khi nãy khi bắt tên cướp , thiếu tá là người xung phong đi ra để bắt hắn nhưng lại bị súng bắn vào người. May mà chỉ trúng ngày phần vai trái nên chưa nguy hiểm tới tính mạng . Người thiếu tá trên băng ca mỉm cười như thay lời cảm ơn vậy. Bỗng nhiền đằng xa, một nhóm cảnh sát hối hả chạy tới , nói.
-Này mọi người...chúng tôi....chúng tôi bắt được tên cướp rồi! –Anh ta mừng rỡ nói.
-Thật sao ? Vậy hay quá! Tên cướp đâu ?-Anh cảnh sát nói .
-Nhưng mà....
-Nhưng mà sao? – Tự nhiên khuôn mặt anh cảnh sát vừa thông báo có hơi thay đổi khuôn mặt. Cả nhóm trong cảnh sát cũng thế .
-Có chuyện gì vậy mọi người ?
-Thiếu tá! Khi nãy có tiếng súng lạ, chúng tôi liền chạy tới và đã thấy...tên cướp nằm vật ra trên đất và cả tứ chi...tất cả đều bị gãy! Và còn nữa.... - Anh cảnh sát nói trong sự ngạc nhiên.
Sau lời nói đó , trong nhóm cảnh sát ,mọi người từ từ mang tên cướp tả tơi ra. Tên cướp khuôn mặt bơ phờ, hai con mắt trợn ngược lên , miệng há hốc đến nỗi kinh dị . Hai tay , hai chân bị quặp quẹo một cách bất thường đáng sợ . Và...bả vai bên trái đã bị bắn thủng đến lồi thịt . Cảnh tượng thật đáng sợ như phim kinh dị khiến cho mọi người không khỏi sốc và muốn nôn ọe ngay lập tức. Anh cảnh sát kế bên thiếu tá cũng ổn định lại tâm trí nói.
-Thôi! Dẫu sao...chúng ta cũng bắt được hắn rồi! Đem hắn đi đi!
Anh cảnh sát đang nắm tên cướp hả hê nói.
-Này! Nhìn đi! Anh nghĩ anh giết được thiếu tá của chúng tôi hả? Thiếu tá của chúng tôi còn sống kia kìa! Haha! – Tên cướp ngơ ngơ nhưng vẫn nghe giọng nói của người cảnh sát. Hắn chuyển khuôn mặt chầm chậm qua nhìn thiếu tá của họ. Thiếu tá cũng nhìn lại tên cướp.
Bỗng nhiên , trên khuôn mặt của hắn nổi lên một nỗi khiếp đảm, kinh hoàng . Hắn hét toáng lên khiến mọi người bất ngờ liền níu chặt lấy hắn.Sau đó thì bỗng nhiên hắn phá lên cười như một thẳng điên . Trước biểu hiện đó của tên cướp , các cảnh sát nhanh chóng đưa hắn lên xe hơn nữa.
-Ôi trời...hắn bị điên rồi ư?- Anh cảnh sát đứng bên thiếu tá nói.
-Cho hắn vào bệnh viện chữa trị đi ! Rồi hãy tống hắn vào tù ! – Thiếu tá nằm trên băng ca ra lệnh.
Anh cảnh sát nghe theo.
Bác sĩ cho thiếu tá vào xe cấp cứu . Anh chàng thiếu tá nằm trên băng ca một mình , khuôn mặt điển trai của anh ta bỗng nhiên nở một nụ cười phúc hậu , nói thầm.
- Đúng là tên điên!
-Phải! Hắn là một tên điên thật thụ! – Bỗng nhiên có giọng nói đàn ông khác vang lên, người thiếu tá mở mắt, quay qua nhìn chủ nhân giọng nói đó , lại mỉm cười .
-Thì ra là anh...Hạo Nhiên! Anh lên đây hồi nào vậy? –Khuôn mặt của một nam nhân đầy sự lạnh lùng và vẻ đẹp huyền bí đến khó tả xuất hiện trước ánh mắt của người thiếu tá. Bộ đồ cảnh sát uy nghiêm gắn trên cơ thể lực lưỡng của anh . Anh ta cũng là một thiếu tá vô cùng tài năng trong an ninh .
-Hồi nào thì anh không cần biết! –Hạo Nhiên trả lời . Người thiếu tá kia đứng dậy.
-Không phải anh đang bị thương nặng ngay vai phải sao? Đúng không, thiếu tá Nam Thiên ?
-Nhằm nhò gì , thiếu tá Hạo Nhiên !- Nam Thiên cười trả lời. Thật ra Hạo Nhiên và anh là đồng nghiệp nhưng ngoài đồng nghiệp ra, hai anh là bạn thân với nhau từ nhỏ.
-Anh cũng diễn trò quá đấy ! Đâu cần nặng tay với hắn như vậy? – Hạo Nhiên liếc ánh mắt sắc sảo qua bên Nam Thiên . Còn Nam Thiên thì anh chỉ bật cười một cách tinh nghịch , không màng gì đến vết thương của mình.
-Ai biểu hắn làm thương tôi ! -Nam Thiên nói .
-Tôi muốn báo với anh một chuyện này chút ! – Hạo Nhiên nhúng vai cho qua, bàn chuyện khác.
-Chuyện gì?
-Sắp tới , tôi sẽ tới Úc!
-Anh tới đó làm gì? Lẽ ra anh phải quay lại Nga chứ !
-Tôi biết bỏ bê công chuyện ở Nga là không tốt nhưng có chuyện quan trọng hơn để tôi tới Úc !
-Chuyện gì?
-Tôi đi gặp lại cô em gái của tôi! –Hạo Nhiên dựa người vào ghế, nói với khuôn mặt lạnh lùng.
-À! Cô em gái mà bị tách xa khỏi anh từ 10 năm trước đó hả?
-Ừ! Đúng rồi!
-Cẩn thận đấy, anh tới đó chả khác nào phạm vào lãnh thổ của Viktor !- Nam Thiên lo lắng.
-Tôi nghĩ hắn sẽ không để ý gì đâu, có chị Pha Lê lo cho tôi rồi !
-Nói mới nhớ! Cũng mười năm rồi...tôi chưa được gặp lại cô em họ của tôi!
-Thế sao ? Tên cô bé là gì tôi quên rồi?- Hạo Nhiên hỏi.
-Con bé tên Tiểu My!
Cách Đại Hoàng chạm ... thật nhẹ nhàng và cuốn hút ; nếu là cô gái khác,chắc chắn sẽ bị mê mẩn và rơi vào lưới tình ngay. Nhưng cô khác, cô là chị của Đại Hoàng nên không thể có chuyện đó xảy ra .
-Chắc thằng bé chỉ chọc thôi chứ không còn giận mình nữa đâu...-Tiểu My nghĩ vậy.
***
Một bóng đen chạy hì hục. Đằng sau lưng hắn là một bầy cảnh sát đang rượt theo. Đúng là bọn cớm dỏm ! Nhiêu đây thì nhằm nhò gì với hắn chứ?Sau nhiều giây, cảnh sát hoàn toàn mất dấu hắn. Hắn đứng đằng chỗ mà đám cớm đo không thể thấy hắn nhưng hắn có thể. Hắn mỉm cười ranh mãnh rồi chuồng đi !
-Đúng là bọn ngốc !- Hắn nói .
Hắn đang vui , đang rất vui ! Hôm nay trộm được một số tiền lớn , mà hắn còn xuống tay được cái tên thiếu tá dỏm của đóng cảnh sát đó hôm nay. Kì này mà hắn về và khoe cho đám người đó ... thế nào cũng được lập công và cho vào đây...hehe!
-Ngươi chạy đi đâu đó ?- Bỗng nhiên, có một giọng nói trong bóng tối phát lên. Hắn đứng lại , mặt cau có nhìn quanh.
-Ngươi nói bọn cớm này ngốc và vô dụng cũng phải thôi! Nhưng không phải ai trong số đó cũng thế!-Lại giọng nói đó.
-Mày....mày ở đâu? – Tên cướp la lên, mắt đảo nhìn xung quanh. Nhưng tất cả tối om , không thể kiếm ra được một bóng người.
-Đang kế bên anh này! Chứ không sao anh nghe được giọng tôi? –Giọng nói của người bí ẩn có phần trêu cợt.
-Tao không thấy mày! Mày là ai? Lộ diện đi !- Tên cướp la lên khiếp đảm hơn nữa. Sau đó là một tiếng cười sảng khoái của đối phương càng chọc tức hắn hơn nữa .
-Được thôi! Có xa lạ gì với nhau đâu! Là tôi đây! – Không giỡn nữa, người bí ẩn xuất hiện.
Dưới vầng trăng sáng , khuôn mặt của người đó lộ ra. Một anh chàng nam tính , vô cùng sắc sảo . Những đường nét tuấn tú và hoàn hảo, thân hình đồ sộ cao lớn hơn hẳn tên cướp . Ánh mắt tinh nghịch nhìn hắn một cách muốn trêu cợt và nụ cười khiêu khích , bình thản. Tất cả tạo ra một nam nhân tuyệt đẹp . May mà tên cướp là nam chứ là nữ chắc sặc máu mũi rồi!
Tên cướp thấy người bí ẩn đó, từ khuôn mặt cau có chuyển sang khuôn mặt tươi cười có phần lễ phép.
-Thì ra là ngài! Chào ngài! Qúy quá! Tại sao ngài lại ở đây?
-Tôi có nhiệm vụ !-Qúy ngài đó mỉm cười . Tên cướp mừng rỡ nói.
-Vậy sao ? À ! Ngài xem: tôi cướp được rất nhiều để cung phụng cho mọi người ! Rồi...rồi còn...giết được tên thiếu tá số một của hội đồng an ninh kia nữa! Ngài thấy tôi có giỏi không?
Người đó vẫn giữ nụ cười vô cùng phúc hậu nhìn tên cướp.
-Vậy là tôi có được nhận không? – Ánh mắt tên cướp lóe sáng , nhoẻn miệng cười mà chờ đáp án hay ho . Người đó nhìn tên cướp một hồi lâu rồi lại mỉm cười nói...
-không !
-.....
Chưa kịp phản ứng gì thêm , hắn bị một cú ngay mặt xuống đầu gối . Một phát vào bụng , đau đến nỗi mà nôn ọe ra. Sau đó những tiếng crack crack giòn tan làm sướng cả tai vang lên , kèm theo là tiếng hét dữ dội của tên cướp tội nghiệp đó . Hai chân của hắn bị quẹo ra một khúc đến nỗi bất thường. Hắn nằm liệt xuống đất, trong tay tính lấy khẩu súng ra để tự vệ.
-Anh nghĩ anh có thể bắn tôi được sao?- Người đó lại mỉm cười , tay người đó điều khiển tay hắn cầm súng quặp lại . Khiến đầu súng thay vì chỉa ra phía trước thì đằng này lại chỉa ngược lại, vào ngay tim của tên cướp. Hắn sợ hãi la lên.
-Ngài...ngài...tôi đã làm gì sai?
-Hi! Dẫu ngươi làm rất tốt nhưng là một kẻ vô sỉ đê tiện, giới tao tuy man rợ nhưng không hề có loại người như mày và...mày nhìn kỹ xem ...tao là ai... – Người đó sáp mặt lại gần hơn tên cướp. Hắn chỉ còn nỗi sợ hãi bao trùm lấy cả người.
Trong bầu trời tối yên tĩnh , bỗng nhiên có tiếng súng nổ vang cả mà đêm và tiếng thét thảm thiết !
***
Pí po...pí po...
Xe cấp cứu tới hiện trường , cảnh sát , mọi người giúp các bác sĩ đưa thiếu tá của các anh lên băng ca , đưa vào xe . Chưa vào xe, một cảnh sát trong nhóm thay mặt mọi người nói với thiếu tá .
-Xin lỗi thiếu tá! Chỉ vì chúng tôi mà cậu bị thương nặng! – Người thiếu tá trẻ tuổi nhìn anh ta mỉm cười.
-Không! Lỗi của tôi chứ! Chỉ vì tôi mà chúng ta hụt mất cái tên cướp đó!
-Không không! Chỉ cần thiếu tá vẫn còn sống như vậy là tốt rồi!
Khi nãy khi bắt tên cướp , thiếu tá là người xung phong đi ra để bắt hắn nhưng lại bị súng bắn vào người. May mà chỉ trúng ngày phần vai trái nên chưa nguy hiểm tới tính mạng . Người thiếu tá trên băng ca mỉm cười như thay lời cảm ơn vậy. Bỗng nhiền đằng xa, một nhóm cảnh sát hối hả chạy tới , nói.
-Này mọi người...chúng tôi....chúng tôi bắt được tên cướp rồi! –Anh ta mừng rỡ nói.
-Thật sao ? Vậy hay quá! Tên cướp đâu ?-Anh cảnh sát nói .
-Nhưng mà....
-Nhưng mà sao? – Tự nhiên khuôn mặt anh cảnh sát vừa thông báo có hơi thay đổi khuôn mặt. Cả nhóm trong cảnh sát cũng thế .
-Có chuyện gì vậy mọi người ?
-Thiếu tá! Khi nãy có tiếng súng lạ, chúng tôi liền chạy tới và đã thấy...tên cướp nằm vật ra trên đất và cả tứ chi...tất cả đều bị gãy! Và còn nữa.... - Anh cảnh sát nói trong sự ngạc nhiên.
Sau lời nói đó , trong nhóm cảnh sát ,mọi người từ từ mang tên cướp tả tơi ra. Tên cướp khuôn mặt bơ phờ, hai con mắt trợn ngược lên , miệng há hốc đến nỗi kinh dị . Hai tay , hai chân bị quặp quẹo một cách bất thường đáng sợ . Và...bả vai bên trái đã bị bắn thủng đến lồi thịt . Cảnh tượng thật đáng sợ như phim kinh dị khiến cho mọi người không khỏi sốc và muốn nôn ọe ngay lập tức. Anh cảnh sát kế bên thiếu tá cũng ổn định lại tâm trí nói.
-Thôi! Dẫu sao...chúng ta cũng bắt được hắn rồi! Đem hắn đi đi!
Anh cảnh sát đang nắm tên cướp hả hê nói.
-Này! Nhìn đi! Anh nghĩ anh giết được thiếu tá của chúng tôi hả? Thiếu tá của chúng tôi còn sống kia kìa! Haha! – Tên cướp ngơ ngơ nhưng vẫn nghe giọng nói của người cảnh sát. Hắn chuyển khuôn mặt chầm chậm qua nhìn thiếu tá của họ. Thiếu tá cũng nhìn lại tên cướp.
Bỗng nhiên , trên khuôn mặt của hắn nổi lên một nỗi khiếp đảm, kinh hoàng . Hắn hét toáng lên khiến mọi người bất ngờ liền níu chặt lấy hắn.Sau đó thì bỗng nhiên hắn phá lên cười như một thẳng điên . Trước biểu hiện đó của tên cướp , các cảnh sát nhanh chóng đưa hắn lên xe hơn nữa.
-Ôi trời...hắn bị điên rồi ư?- Anh cảnh sát đứng bên thiếu tá nói.
-Cho hắn vào bệnh viện chữa trị đi ! Rồi hãy tống hắn vào tù ! – Thiếu tá nằm trên băng ca ra lệnh.
Anh cảnh sát nghe theo.
Bác sĩ cho thiếu tá vào xe cấp cứu . Anh chàng thiếu tá nằm trên băng ca một mình , khuôn mặt điển trai của anh ta bỗng nhiên nở một nụ cười phúc hậu , nói thầm.
- Đúng là tên điên!
-Phải! Hắn là một tên điên thật thụ! – Bỗng nhiên có giọng nói đàn ông khác vang lên, người thiếu tá mở mắt, quay qua nhìn chủ nhân giọng nói đó , lại mỉm cười .
-Thì ra là anh...Hạo Nhiên! Anh lên đây hồi nào vậy? –Khuôn mặt của một nam nhân đầy sự lạnh lùng và vẻ đẹp huyền bí đến khó tả xuất hiện trước ánh mắt của người thiếu tá. Bộ đồ cảnh sát uy nghiêm gắn trên cơ thể lực lưỡng của anh . Anh ta cũng là một thiếu tá vô cùng tài năng trong an ninh .
-Hồi nào thì anh không cần biết! –Hạo Nhiên trả lời . Người thiếu tá kia đứng dậy.
-Không phải anh đang bị thương nặng ngay vai phải sao? Đúng không, thiếu tá Nam Thiên ?
-Nhằm nhò gì , thiếu tá Hạo Nhiên !- Nam Thiên cười trả lời. Thật ra Hạo Nhiên và anh là đồng nghiệp nhưng ngoài đồng nghiệp ra, hai anh là bạn thân với nhau từ nhỏ.
-Anh cũng diễn trò quá đấy ! Đâu cần nặng tay với hắn như vậy? – Hạo Nhiên liếc ánh mắt sắc sảo qua bên Nam Thiên . Còn Nam Thiên thì anh chỉ bật cười một cách tinh nghịch , không màng gì đến vết thương của mình.
-Ai biểu hắn làm thương tôi ! -Nam Thiên nói .
-Tôi muốn báo với anh một chuyện này chút ! – Hạo Nhiên nhúng vai cho qua, bàn chuyện khác.
-Chuyện gì?
-Sắp tới , tôi sẽ tới Úc!
-Anh tới đó làm gì? Lẽ ra anh phải quay lại Nga chứ !
-Tôi biết bỏ bê công chuyện ở Nga là không tốt nhưng có chuyện quan trọng hơn để tôi tới Úc !
-Chuyện gì?
-Tôi đi gặp lại cô em gái của tôi! –Hạo Nhiên dựa người vào ghế, nói với khuôn mặt lạnh lùng.
-À! Cô em gái mà bị tách xa khỏi anh từ 10 năm trước đó hả?
-Ừ! Đúng rồi!
-Cẩn thận đấy, anh tới đó chả khác nào phạm vào lãnh thổ của Viktor !- Nam Thiên lo lắng.
-Tôi nghĩ hắn sẽ không để ý gì đâu, có chị Pha Lê lo cho tôi rồi !
-Nói mới nhớ! Cũng mười năm rồi...tôi chưa được gặp lại cô em họ của tôi!
-Thế sao ? Tên cô bé là gì tôi quên rồi?- Hạo Nhiên hỏi.
-Con bé tên Tiểu My!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.