Các Nam Nhân Của Cá Muối Lên Sàn
Chương 14: Châm Chọc
Ngư Quán Hương Phong
11/03/2023
Trong lòng Tạ Ngọc xem nhẹ nàng nhưng trên mặt lại chỉ là lạnh nhạt thờ ơ, nhìn không ra bất kỳ cảm xúc gì khác. Đối với những kẻ có tâm tư đen tối này, Tạ Ngọc vẫn giống như những ngày thường nhắm mắt làm ngơ nhưng hôm nay không biết như thế nào, hắn lại lộ ra vài phần khắc nghiệt với Tiếu Tri Vi.
“Biết chữ không?” Tạ Ngọc không để ý chút nào hỏi một câu.
Tiếu Tri Vi nhất thời không kịp phản ứng là Tạ Ngọc đang hỏi h mình, nàng sửng sốt một lúc mới nhẹ giọng nói: “Biết được mấy chữ nhưng không nhiều lắm.”
Trình độ biết chữ của Tiếu Tri Vi cũng chỉ có thể xem hiểu được một chút thoại bản thông tục, nàng cũng nhận ra được một số chữ lạ, vẫn là nàng học được ở trong thoại bản, ví dụ như “âm hộ” “dương vật” “đụ” gì đó. Trừ cái này ra, trình độ văn hóa của nàng rất đáng lo ngại, sách kinh tập gì đó thì nàng trăm triệu xem cũng không hiểu.
Tiếu Tri Vi cảm giác được hình như Tạ Ngọc hơi cười khinh miệt một chút, khóe miệng hắn nhếch lên trong giây lát. Ngay sau đó nghe thấy hắn nói: “Cổ nhân nói, khí chất đẹp như lan, tài hoa hơn tiên. Có thể thấy được đối với nữ tử thì phẩm chất cao khiết và tài hoa tao nhã mới là quan trọng nhất, mà không phải một khuôn mặt diễm lệ tục tằng.”
Tạ Ngọc nhíu mày, mắt lạnh lùng đánh giá khuôn mặt tô sơn điểm phấn của Tiếu Tri Vi. Làn da của nàng rất tinh tế, gương mặt phấn cũng quyến rũ xinh đẹp.
Tiếu Tri Vi không cẩn thận đối diện với ánh mắt của Tạ Ngọc, nàng vội vàng kính cẩn nghe theo gật đầu, hoàn toàn không ý thức được Tạ Ngọc đang xem thường nàng.
Nàng chỉ thắc mắc vì sao hôm nay Tạ Ngọc lại nói chuyện với nàng, từ trước đến nay hắn luôn khinh thường nói chuyện với bọn hạ nhân, đặc biệt là tỳ nữ.
“Xinh đẹp dưới lớp trang điểm phấn hồng chẳng qua chỉ là nhà vệ sinh xấu xí.” Mắt thấy dáng vẻ thất thần của Tiếu Tri Vi, tiếng nói trong trẻo của Tạ Ngọc lạnh lùng đến cực điểm.
Đầu óc Tiếu Tri Vi lại chuyển đến một phương hướng kỳ quái. Tạ Ngọc lớn lên phong thần tuấn lãng, đó không phải cũng là xinh đẹp dưới lớp trang điểm phấn hồng trong miệng của hắn sao? Sao hắn lại nói bản thân mình là nhà vệ sinh xấu xí nhỉ?
Tiếu Tri Vi không ý thức được Tạ Ngọc đang châm chọc nàng, mà nàng còn bởi vì sự phỏng đoán lung tung của mình mà cong lên khóe môi không thích hợp.
Ánh mắt của Tạ Ngọc càng ngày càng lạnh lùng.
Nàng hơi hơi gật đầu, cười nghịch ngợm. Lúc này Tạ Ngọc mới chú ý tới búi tóc của nàng bị lỏng lẻo, có vài sợi tóc đen rũ xuống ở bên tai, phối hợp với mỉm cười của nàng vô cùng lười biếng quyến rũ, không có bất cứ cái gì liên quan đến hai từ “đoan trang” mà hắn nhìn trúng lúc trước cả.
“Biết chữ không?” Tạ Ngọc không để ý chút nào hỏi một câu.
Tiếu Tri Vi nhất thời không kịp phản ứng là Tạ Ngọc đang hỏi h mình, nàng sửng sốt một lúc mới nhẹ giọng nói: “Biết được mấy chữ nhưng không nhiều lắm.”
Trình độ biết chữ của Tiếu Tri Vi cũng chỉ có thể xem hiểu được một chút thoại bản thông tục, nàng cũng nhận ra được một số chữ lạ, vẫn là nàng học được ở trong thoại bản, ví dụ như “âm hộ” “dương vật” “đụ” gì đó. Trừ cái này ra, trình độ văn hóa của nàng rất đáng lo ngại, sách kinh tập gì đó thì nàng trăm triệu xem cũng không hiểu.
Tiếu Tri Vi cảm giác được hình như Tạ Ngọc hơi cười khinh miệt một chút, khóe miệng hắn nhếch lên trong giây lát. Ngay sau đó nghe thấy hắn nói: “Cổ nhân nói, khí chất đẹp như lan, tài hoa hơn tiên. Có thể thấy được đối với nữ tử thì phẩm chất cao khiết và tài hoa tao nhã mới là quan trọng nhất, mà không phải một khuôn mặt diễm lệ tục tằng.”
Tạ Ngọc nhíu mày, mắt lạnh lùng đánh giá khuôn mặt tô sơn điểm phấn của Tiếu Tri Vi. Làn da của nàng rất tinh tế, gương mặt phấn cũng quyến rũ xinh đẹp.
Tiếu Tri Vi không cẩn thận đối diện với ánh mắt của Tạ Ngọc, nàng vội vàng kính cẩn nghe theo gật đầu, hoàn toàn không ý thức được Tạ Ngọc đang xem thường nàng.
Nàng chỉ thắc mắc vì sao hôm nay Tạ Ngọc lại nói chuyện với nàng, từ trước đến nay hắn luôn khinh thường nói chuyện với bọn hạ nhân, đặc biệt là tỳ nữ.
“Xinh đẹp dưới lớp trang điểm phấn hồng chẳng qua chỉ là nhà vệ sinh xấu xí.” Mắt thấy dáng vẻ thất thần của Tiếu Tri Vi, tiếng nói trong trẻo của Tạ Ngọc lạnh lùng đến cực điểm.
Đầu óc Tiếu Tri Vi lại chuyển đến một phương hướng kỳ quái. Tạ Ngọc lớn lên phong thần tuấn lãng, đó không phải cũng là xinh đẹp dưới lớp trang điểm phấn hồng trong miệng của hắn sao? Sao hắn lại nói bản thân mình là nhà vệ sinh xấu xí nhỉ?
Tiếu Tri Vi không ý thức được Tạ Ngọc đang châm chọc nàng, mà nàng còn bởi vì sự phỏng đoán lung tung của mình mà cong lên khóe môi không thích hợp.
Ánh mắt của Tạ Ngọc càng ngày càng lạnh lùng.
Nàng hơi hơi gật đầu, cười nghịch ngợm. Lúc này Tạ Ngọc mới chú ý tới búi tóc của nàng bị lỏng lẻo, có vài sợi tóc đen rũ xuống ở bên tai, phối hợp với mỉm cười của nàng vô cùng lười biếng quyến rũ, không có bất cứ cái gì liên quan đến hai từ “đoan trang” mà hắn nhìn trúng lúc trước cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.