Các Nam Nhân Của Cá Muối Lên Sàn
Chương 13: Chán Ghét
Ngư Quán Hương Phong
11/03/2023
Lúc Tiếu Tri Vi vấn tóc cho Tạ Ngọc, nàng luôn cảm thấy tâm trạng hôm nay của Tạ Ngọc không tốt lắm. Lông mày của hắn hơi nhíu lại, hình như có vẻ hơi nóng nảy.
Khóe miệng mỉm cười của Tiếu Tri Vi có phần ngượng ngùng, trong lòng nàng càng cảm thấy bất ổn, dù sao thì Tạ Ngọc cũng sẽ không mang thù với nàng đúng không?
Động tác trong tay nàng càng cẩn thận hơn. Một đầu tóc đen này của Tạ Ngọc rất tốt, xúc cảm mềm mại lạnh như băng, khi thả nó trên vai giống như là thế ngoại tiên quân ngâm thơ xướng khúc. Tiếu Tri Vi thật cẩn thận thay hắn buộc tốt tóc, không làm đứt một sợi tóc nào.
Tướng mạo Tạ Ngọc trong sáng đoan chính, sau khi phát quan đội tốt ở trên đầu lại là một quý lang khí phách hăng hái.
Nàng đứng ở phía sau mình, khoảng cách rất gần, Tạ Ngọc ngửi thấy mùi u hương kia càng ngày càng thơm trên người nàng.
Nàng vừa vào cửa, Tạ Ngọc đã phát hiện ra hôm nay nàng đánh phấn, bôi môi. Da nàng trắng như ngọc, miệng như hoa anh đào, hai gò má càng đỏ hơn.
Mỹ nhân đẹp ở trong xương chứ không phải ở lớp da bên ngoài, cho nên trang điểm đậm hay trang điểm nhẹ đều thích hợp. Tạ Ngọc đã quen với khuôn mặt thanh thuần như phù dung của nàng, đây là lần đầu tiên hắn thấy nàng trang điểm đánh phấn.
Xấu thì chắc chắn không xấu nhưng tâm tư lại không trong sáng, nàng ở trong mắt Tạ Ngọc lại có thêm vài phần đáng ghê tởm. Hắn lại nghĩ tới dáng vẻ kệch cỡm ngâm thơ xướng khúc của nha hoàn gảy đàn trong Tạ phủ khi hắn đi ngang qua hoặc là nàng ta cố ý đánh rơi chiếc khăn tay màu hồng xen lẫn xanh ở bên cạnh hắn.
Chỉ còn kém viết hai chữ “quyến rũ” ở trên mặt mà thôi.
Hắn vô cùng phiền chán, muốn trách cứ một trận nhưng lại cảm thấy chuyện bé xé ra to. Mỗi khi như vậy hắn chỉ có thể mặt lạnh rời đi, làm bộ như không nhìn thấy. Đương nhiên trái tim của nữ nhi nhà người ta yếu ớt, thái độ chán ghét của Tạ Ngọc khiến cho các nàng kiềm chế lại rất nhiều.
Nhưng mỗi người ở trước mặt Tạ Ngọc vẫn đánh phấn tô son, cả ngày lắc lư ở trên con đường mà hắn phải đi qua, mong một ngày nào đó dung nhan của mình có thể lọt được vào trong mắt của Tạ Ngọc.
Tạ Ngọc chắc chắn chướng mắt loại nữ nhân này cho nên cũng chướng mắt Tiếu Tri Vi đã làm theo hành vi này. Ngay cả khi nàng bị cha hắn làm như thông phòng đưa cho hắn đi nữa.
Mùi hương trên người Tiếu Tri Vi kia là mùi của son phấn. Bởi vì giá rẻ nên hương liệu tạo ra nó không đủ tinh tế cho nên mùi thơm đặc biệt nồng và gay mũi.
Tạ Ngọc liếc mắt nhìn nữ nhân có thưởng thức tục tằng này, thấy khóe miệng nàng vẫn hàm chứa ý cười dịu dàng, lông mi thật dài giống như lông quạ càng khiến cho cặp mắt hạnh kia càng nhìn càng thấy rực rỡ.
Khóe miệng mỉm cười của Tiếu Tri Vi có phần ngượng ngùng, trong lòng nàng càng cảm thấy bất ổn, dù sao thì Tạ Ngọc cũng sẽ không mang thù với nàng đúng không?
Động tác trong tay nàng càng cẩn thận hơn. Một đầu tóc đen này của Tạ Ngọc rất tốt, xúc cảm mềm mại lạnh như băng, khi thả nó trên vai giống như là thế ngoại tiên quân ngâm thơ xướng khúc. Tiếu Tri Vi thật cẩn thận thay hắn buộc tốt tóc, không làm đứt một sợi tóc nào.
Tướng mạo Tạ Ngọc trong sáng đoan chính, sau khi phát quan đội tốt ở trên đầu lại là một quý lang khí phách hăng hái.
Nàng đứng ở phía sau mình, khoảng cách rất gần, Tạ Ngọc ngửi thấy mùi u hương kia càng ngày càng thơm trên người nàng.
Nàng vừa vào cửa, Tạ Ngọc đã phát hiện ra hôm nay nàng đánh phấn, bôi môi. Da nàng trắng như ngọc, miệng như hoa anh đào, hai gò má càng đỏ hơn.
Mỹ nhân đẹp ở trong xương chứ không phải ở lớp da bên ngoài, cho nên trang điểm đậm hay trang điểm nhẹ đều thích hợp. Tạ Ngọc đã quen với khuôn mặt thanh thuần như phù dung của nàng, đây là lần đầu tiên hắn thấy nàng trang điểm đánh phấn.
Xấu thì chắc chắn không xấu nhưng tâm tư lại không trong sáng, nàng ở trong mắt Tạ Ngọc lại có thêm vài phần đáng ghê tởm. Hắn lại nghĩ tới dáng vẻ kệch cỡm ngâm thơ xướng khúc của nha hoàn gảy đàn trong Tạ phủ khi hắn đi ngang qua hoặc là nàng ta cố ý đánh rơi chiếc khăn tay màu hồng xen lẫn xanh ở bên cạnh hắn.
Chỉ còn kém viết hai chữ “quyến rũ” ở trên mặt mà thôi.
Hắn vô cùng phiền chán, muốn trách cứ một trận nhưng lại cảm thấy chuyện bé xé ra to. Mỗi khi như vậy hắn chỉ có thể mặt lạnh rời đi, làm bộ như không nhìn thấy. Đương nhiên trái tim của nữ nhi nhà người ta yếu ớt, thái độ chán ghét của Tạ Ngọc khiến cho các nàng kiềm chế lại rất nhiều.
Nhưng mỗi người ở trước mặt Tạ Ngọc vẫn đánh phấn tô son, cả ngày lắc lư ở trên con đường mà hắn phải đi qua, mong một ngày nào đó dung nhan của mình có thể lọt được vào trong mắt của Tạ Ngọc.
Tạ Ngọc chắc chắn chướng mắt loại nữ nhân này cho nên cũng chướng mắt Tiếu Tri Vi đã làm theo hành vi này. Ngay cả khi nàng bị cha hắn làm như thông phòng đưa cho hắn đi nữa.
Mùi hương trên người Tiếu Tri Vi kia là mùi của son phấn. Bởi vì giá rẻ nên hương liệu tạo ra nó không đủ tinh tế cho nên mùi thơm đặc biệt nồng và gay mũi.
Tạ Ngọc liếc mắt nhìn nữ nhân có thưởng thức tục tằng này, thấy khóe miệng nàng vẫn hàm chứa ý cười dịu dàng, lông mi thật dài giống như lông quạ càng khiến cho cặp mắt hạnh kia càng nhìn càng thấy rực rỡ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.