Các Nam Nhân Của Cá Muối Lên Sàn
Chương 50: Đồi Phong Bại Tục
Ngư Quán Hương Phong
11/03/2023
Tiếu Tri Vi móc túi tiền bằng lụa đang đặt trong túi áo kia ra, mặt trên thêu hai con vịt hoang thật sự vô cùng có linh khí. Tiếu Tri Vi càng nhìn càng thích, nàng yêu thích đến nỗi không muốn buông tay vuốt ve hình thêu ở trên đó.
Vừa định mở ra xem bên trong chứa cái gì thì lại nghe thấy tiếng sột soạt của giày nện trên mặt đất, Tiếu Tri Vi ngẩng đầu lên thì nhìn thấy không biết từ khi nào Tạ Ngọc đã đi tới trước mặt nàng.
Nàng hoang mang rối loạn nhét túi tiền vào trong túi áo, nhìn khuôn mặt không hiện ra vui buồn của Tạ Ngọc, trong lòng không ngừng lẩm bẩm. Giọng nói của nàng cung kính: “Sao công tử lại tới nơi này vậy? Người có gì phân phó không ạ?”
Tạ Ngọc lại đột nhiên ném chiếc thảm nhung đang cầm trong tay lên đôi trân trần đang dẫm lên thảm rêu phong của nàng, che lại đôi chân trắng như tuyết kín mít. thảm nhung mềm mại còn mang theo một chút độ ấm trong lòng bàn tay của Tạ Ngọc khiến cho Tiếu Tri Vi hãi hùng khiếp vía: “Công tử, ngươi đây là…”
“Đồi phong bại tục.” Tạ Ngọc lạnh lùng liếc nàng một cái, ánh mắt giống như kết băng.
Tiếu Tri Vi nhận ra chiếc thảm nhung này. Tạ Ngọc đặc biệt chú ý, lúc uống trà để tránh cho nước trà bắn ra ngoài làm mất đi vẻ ngoài của mình thì ở trên đầu gối của mình hắn thường lót một tấm thảm nhung.
Đồ vật mà Tạ Ngọc dùng tất nhiên là thượng đẳng nhất rồi nhưng hiện giờ nó lại ở trên đôi chân thối của nàng, Tiếu Tri Vi đang lo lắng nếu như Tạ Ngọc bắt nàng trả lại một tấm khác thì nàng làm như thế nào để có tiền bồi thường cũng là một vẫn đề khó.
Còn về việc Tạ Ngọc nói nàng là “đồi phong bại tục” thì thật ra Tiếu Tri Vi không cảm thấy có cái gì, nàng là một hạ nhân, sao có thể chú ý nhiều thể diện giống như công tử tiểu thư được? Loại người như Tạ Ngọc cả ngày sống trong lễ giáo ràng buộc như vậy thì mới không thú vị chút nào.
“Đừng quên thân phận của bản thân mình, ở trước mặt người khác mà quần áo của ngươi lại lôi thôi, vứt hết mặt mũi của ta.” Tạ Ngọc thấy bộ dáng lợn chết không sợ nước sôi của nàng thì giọng điệu càng tăng thêm nghiêm túc.
“Ta chỉ đang phơi nắng một chút mà thôi…”
Giày vớ đã ướt, vì sao không trở về phòng thay một đôi sạch sẽ khác? Nhưng nàng lại cố tình để chân trần ở chỗ này, trêu đùa với bọn hạ nhân trong phủ, chẳng lẽ nàng đã quên mất hiện tại nàng đang có thân phận là thông phòng của hắn rồi?
Vừa định mở ra xem bên trong chứa cái gì thì lại nghe thấy tiếng sột soạt của giày nện trên mặt đất, Tiếu Tri Vi ngẩng đầu lên thì nhìn thấy không biết từ khi nào Tạ Ngọc đã đi tới trước mặt nàng.
Nàng hoang mang rối loạn nhét túi tiền vào trong túi áo, nhìn khuôn mặt không hiện ra vui buồn của Tạ Ngọc, trong lòng không ngừng lẩm bẩm. Giọng nói của nàng cung kính: “Sao công tử lại tới nơi này vậy? Người có gì phân phó không ạ?”
Tạ Ngọc lại đột nhiên ném chiếc thảm nhung đang cầm trong tay lên đôi trân trần đang dẫm lên thảm rêu phong của nàng, che lại đôi chân trắng như tuyết kín mít. thảm nhung mềm mại còn mang theo một chút độ ấm trong lòng bàn tay của Tạ Ngọc khiến cho Tiếu Tri Vi hãi hùng khiếp vía: “Công tử, ngươi đây là…”
“Đồi phong bại tục.” Tạ Ngọc lạnh lùng liếc nàng một cái, ánh mắt giống như kết băng.
Tiếu Tri Vi nhận ra chiếc thảm nhung này. Tạ Ngọc đặc biệt chú ý, lúc uống trà để tránh cho nước trà bắn ra ngoài làm mất đi vẻ ngoài của mình thì ở trên đầu gối của mình hắn thường lót một tấm thảm nhung.
Đồ vật mà Tạ Ngọc dùng tất nhiên là thượng đẳng nhất rồi nhưng hiện giờ nó lại ở trên đôi chân thối của nàng, Tiếu Tri Vi đang lo lắng nếu như Tạ Ngọc bắt nàng trả lại một tấm khác thì nàng làm như thế nào để có tiền bồi thường cũng là một vẫn đề khó.
Còn về việc Tạ Ngọc nói nàng là “đồi phong bại tục” thì thật ra Tiếu Tri Vi không cảm thấy có cái gì, nàng là một hạ nhân, sao có thể chú ý nhiều thể diện giống như công tử tiểu thư được? Loại người như Tạ Ngọc cả ngày sống trong lễ giáo ràng buộc như vậy thì mới không thú vị chút nào.
“Đừng quên thân phận của bản thân mình, ở trước mặt người khác mà quần áo của ngươi lại lôi thôi, vứt hết mặt mũi của ta.” Tạ Ngọc thấy bộ dáng lợn chết không sợ nước sôi của nàng thì giọng điệu càng tăng thêm nghiêm túc.
“Ta chỉ đang phơi nắng một chút mà thôi…”
Giày vớ đã ướt, vì sao không trở về phòng thay một đôi sạch sẽ khác? Nhưng nàng lại cố tình để chân trần ở chỗ này, trêu đùa với bọn hạ nhân trong phủ, chẳng lẽ nàng đã quên mất hiện tại nàng đang có thân phận là thông phòng của hắn rồi?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.